Trưởng Công Chúa Ốm Yếu

Chương 34​



Chương 34

Năm đó người trực tiếp động thủ hãm hại Bảo Lạc là Trang thị, hiện giờ cũng đã được phóng thích ra ngoài, còn được khôi phục tần vị.

Nhưng Ngũ công chúa Cơ Thanh Hàm vẫn còn ở trong Hoàng Minh Giám chịu phạt.. Nàng năm đó tuổi còn nhỏ lại phạm sai lầm nhưng tuyệt đối sai lầm của nàng cũng không bằng Trang tần. Nếu Trang tần liền có thể được đặc xá, vì sao Cơ Thanh Hàm vẫn bị phạt ở Hoàng Gia Tự Miếu đây?

Lúc này, Chiêu Đức Đế hoàn toàn quên mất năm đó Bảo Lạc là như thế nào nằm ở trên giường bệnh, hơi thở thoi thóp ra sao, cũng quên mất hắn lúc đó phẫn nộ như thế nào trừng phạt. Nhìn Chu quý phi trước mắt toàn tâm toàn ý tin cậy mình như vậy, Chiêu Đức Đế liền bắt đầu hồi tưởng lại giai đoạn hai mẹ con Chu quý phi cùng Cơ Thanh Hàm phải chịu khổ ra sao những năm gần đây. Sau đó hắn liền mềm lòng.

- "Những năm gần đây thật cực khổ cho ngươi. Hàm Nhi năm đó tuy có sai, nhưng cũng đã chịu trừng phạt rồi. Quá mấy ngày nữa, trẫm liền nghĩ biện pháp thử xem, xem có thể hay không đem Hàm Nhi thả ra a."

Rốt cuộc hắn muốn chiếu cố đến cảm xúc của Hứa hoàng hậu cùng Bảo Lạc, cho nên nếu muốn đem Cơ Thanh Hàm thả ra thì dù sao cũng phải thông báo cho các nàng một tiếng trước đã.

Chiêu Đức Đế tự cho mình làm vậy là rất chu toàn rồi, cũng không biết rằng hắn làm như vậy, không những Hứa hoàng hậu cùng Bảo Lạc sẽ không vừa lòng, ngay cả Chu quý phi cũng đồng dạng không vừa lòng.

Đối với Hứa hoàng hậu cùng Bảo Lạc mà nói, Chiêu Đức Đế nếu đã hạ quyết tâm như vậy thì hắn cũng chỉ cần thông báo với các nàng một tiếng là được, chứ không phải là trưng cầu ý kiến của các nàng, các nàng cũng sẽ không cảm thấy mình được tôn trọng.

Mà Chu quý phi cảm thấy, lúc trước Chiêu Đức Đế lúc phạt Ngũ công chúa Cơ Thanh Hàm chỉ cần hắn ra lệnh một tiếng là mang nhốt nàng vào miếu Hoàng Gia Tự ngây ngốc, bây giờ muốn đem Cơ Thanh Hàm thả ra ngoài cũng chỉ cần một câu nói, vì sao giờ còn muốn cùng Hứa hoàng hậu và Bảo Lạc thương lượng? Xem ra, Chiêu Đức Đế chỉ là muốn trấn an nàng, cũng không phải thiệt tình muốn thả Cơ Thanh Hàm ra ngoài.

Chu quý phi nằm ở trong l*иg ngực Chiêu Đức Đế, trên mặt mặc dù vẫn lạnh nhạt nhưng thanh âm lại tràn đầy nhu tình cùng cảm động:

- "Đa tạ Hoàng Thượng, chỉ cần Hoàng Thượng còn nhớ thương hai mẹ con chúng ta, thần thϊếp cũng liền thấy đủ, nếu không thể thả Hàm Nhi ra ngoài được cũng không quan trọng. Hàm Nhi bị thần thϊếp sủng đến tính tình không tốt, phải để nàng sửa đổi tính tình cho tốt. Đợi đến khi nàng thành thân mới để nàng trở ra cũng không sao."

Chiêu Đức Đế nghe Chu quý phi nói xong càng thêm kiên định sớm ngày đem Cơ Thanh Hàm thả ra ngoài. Cơ Thanh Hàm lớn hơn Bảo Lạc gần hai tuổi, hiện giờ cũng tới tuổi có thể nghị thân rồi. Nữ nhi gia tuổi xuân ngắn ngủi, nếu là lại không đem Cơ Thanh Hàm thả ra, đại sự cả đời của nữ nhi này của hắn liền thực sự bj trì hoãn.

- "Nàng nói cái gì ngốc như vậy? Hàm Nhi hiện giờ đã mười hai, còn có thể lưu nàng lại bên người chúng ta được mấy năm nữa? Ta cũng không thể thật sự để nàng ngây ngốc ở đó cả đời được. Ngươi yên tâm, chuyện này trẫm sẽ nghĩ biện pháp."

Không biết Thái Hậu từ chỗ nào đã biết suy nghĩ trong lòng của Chiêu Đức Đế, liền gọi Chiêu Đức Đế qua, đối với hắn nói:

- "Chuyện của đứa nhỏ Thanh Hàm liền để ai gia an bài đi. Chỗ Hoàng Hậu ngươi rốt cuộc cũng không tiện mở miệng, để ai gia tới nói là thích hợp nhất."

Chiêu Đức Đế nghe vậy cũng cảm thấy vui mừng:

- "Đa tạ mẫu hậu."

Thái Hậu lắc lắc đầu:

- "Cảm tạ cái gì? Ai gia dù sao cũng là mẫu hậu ngươi, ai gia tuy rằng không sinh ra ngươi, nhưng ai gia vẫn luôn đem ngươi trở thành cốt nhục của ai gia mà thương yêu. Năm đó hoàng đệ ngươi gặp bất trắc, khi đó ngươi từng ra tay tương trợ, phân ân tình này ai gia vẫn luôn nhớ rõ."

- "Trẫm cũng vẫn luôn nhớ rõ mẫu hậu đối với trẫm trợ giúp rất nhiều. Năm đó, trẫm vừa không được sủng ái, cũng không phải là dòng chính thất, càng không được phụ hoàng chiếu cố. Nếu không phải mẫu hậu đem trẫm nhận nuôi, cho trẫm một danh phận, thì trẫm sẽ tuyệt không có ngày hôm nay."

Chiêu Đức Đế cũng có chút động tình.

Trong khoảng thời gian ngắn này, quan hệ mẹ con hai người bọn họ liền hòa thuận, vui vẻ.

Cũng chỉ trong lòng họ mới biết, bọn họ đối với nhau cũng có những phòng bị nhất định, quan hệ đó từ trước đến giờ vẫn giữ nguyên như vậy. Thân mẫu của Chiêu Đức Đế vốn là cung nữ nhỏ, không có tâm tư tranh sủng, đã mất từ sớm, được Thái hậu thu nhận, nên đối với họ chỉ có quan hệ về lợi ích giữa mẹ cả và con chồng, tự nhiên là càng không thể thân thiết.

Thái Hậu nếu là quả thực yên tâm đối với Chiêu Đức Đế, liền sẽ không tìm mọi cách mà an bài người bên cạnh Chiêu Đức Đế để giám sát; Chiêu Đức Đế nếu là yên tâm đối với Thái Hậu, liền sẽ không ngầm chèn ép một số thế lực ở trong cung của Thái Hậu.

Nhưng cho tới nay, Thái Hậu cùng Chiêu Đức Đế đều có một sự ăn ý. Mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào, mặt ngoài, bọn họ đều là hòa hòa khí khí, tựa như là tình mẫu thử thân thiết.

Ngày thứ hai, Thái Hậu liền triệu kiến Hứa hoàng hậu vào trong cung, lôi kéo tay Hứa hoàng hậu, nói một số lời khen ngợi cũng như chỉ bảo một số việc như:

Cũng giống như Thái hậu, Hứa hoàng hậu không hổ là trung cung Hoàng Hậu, chưởng quản công vụ thực công bằng công chính, làm hết phận sự của mình; Hứa hoàng hậu cũng rất trí tuệ hơn người, lại có lòng bao dung, liền có thể đem con vợ lẽ là các hoàng tử, hoàng nữ lúc nào cũng quan tâm tới bọn họ, cũng chưa từng mảy may khắt khe với bọn họ.

Nghe xong những lời này, Hứa hoàng hậu cũng không hiểu được tình huống gì đang diễn ra.

Cho tới nay, Hứa hoàng hậu cùng Thái Hậu quan hệ đều không mặn không nhạt, bởi vì tiệc mừng thọ năm đó của Thái Hậu cũng là lúc hai người thậm chí còn có thể nói là có một chút hiềm khích. Hứa hoàng hậu thật sự không rõ, Thái Hậu vì cái gì liền đột nhiên gọi mình tới rồi khen ngợi chính mình như thế. Chẳng lẽ, Thái hậu thật là cảm thấy nàng đem cung vụ quản lý thực sự tốt, cho nên mới có tâm huyết dâng trào liền gọi nàng đến đây để khen nàng?

Vừa mới nghĩ tới ý niệm này, Hứa hoàng hậu liền phủ định cái ý tưởng này ngay.

Nàng là tự hiểu rõ bản thân mình ra sao. Bình tĩnh mà xem xét, nàng không phải là người được sủng ái, những năm gần đây nàng ở trong cung quản lý hậu cung chỉ có thể được coi là không công không tội. Đến nỗi nàng còn cố ý dặn dò bọn hạ nhân không cần cắt xén phân lệ của bất kỳ hoàng tử hay công chúa nào, kia cũng chỉ là làm theo phép tắc, không để cho Chiêu Đức Đế cảm thấy nàng quá khắt khe với các hoàng tử và công chúa. So với lúc Chu quý phi cầm quyền, cách làm của nàng cũng không có cái gì gọi là quá xuất sắc.

Cho nên, Thái Hậu lần này triệu nàng tới đây, rốt cuộc là ý gì?

Thái Hậu lôi kéo Hứa hoàng hậu nói nửa ngày trời, mới rốt cuộc bắt đầu tiến vào vấn đề chính:

- "Hiện giờ ai gia tuổi cũng lớn rồi, nên càng thêm thích náo nhiệt. Tết Trung Thu năm nay ai gia hy vọng nhìn thấy hoàng thất con cháu tề tựu một đường đông đủ, hòa thuận, đây mới là phúc khí của hoàng gia chúng ta, Hoàng Hậu nói có phải hay không?"

Hứa hoàng hậu nghe Thái Hậu vòng vo một hồi có chút mê man, lúc nghe nàng nói như vậy, liền thuận theo nàng mà nói:

- "Đây là điều tự nhiên.."

- "Đáng tiếc Hàm Nhi hiện giờ còn đang ở bên trong miếu Hoàng Gia Tự Miếu vẫn chưa được thả ra ngoài đâu. Nếu là nàng không có ở đây, các tôn bối của hoàng gia chúng ta hoàng liền không được đầy.."

Nói xong lời này, Thái Hậu liền rất có thâm ý mà nhìn về phía Hoàng Hậu, tựa hồ chờ mong thái độ của Hoàng Hậu.

Hứa hoàng hậu trong lòng không khỏi trầm xuống. Tuy rằng mấy năm nay nàng đối với việc Cơ Thanh Hàm còn đang bị giam ở Hoàng Gia Tự tu thân dưỡng tính Cơ Thanh Hàm nàng đã nguôi ngoai đi ít nhiều, nhưng năm đó Cơ Thanh Hàm cùng Trang thị liên thủ làm hại Bảo Lạc suýt mất mạng, nàng không thể quên được.

Trang thị đã có chỗ dựa là tiền triều, Hứa hoàng hậu là không có cách nào nên phải nhịn, mà đối với Cơ Thanh Hàm, Hứa hoàng hậu là tuyệt đối không vui khi thấy nàng ta được thả ra ngoài.

Chỉ là, Hứa hoàng hậu cũng biết, Chiêu Đức Đế sẽ không thể nào bỏ mặc Cơ Thanh Hàm bị nhốt cả đời ở Hoàng Gia Tự. Khác biệt ở chỗ là không biết Cơ Thanh Hàm sẽ ở đó bao lâu mà thôi.

Hiện giờ xem ra là có người muốn Cơ Thanh Hàm được thả ra, thế nên liền mời Thái Hậu làm thuyết khách.

Trong lòng Hứa hoàng hậu hiện giờ cảm thấy thực là châm chọc, những người này cũng thật là thích làm bộ làm tịch. Muốn thả Cơ Thanh Hàm ra ngoài sao không trực tiếp ra một đạo ý chỉ chẳng phải là nhanh hơn không? Dù sao thì nàng cũng không thể phản kháng, tội gì muốn tới đây làm khó xử nàng, để chính miệng nàng nói thả Cơ Thanh Hàm ra sao? Này không phải là thực ghê tởm sao?

- "Mẫu hậu nói như vậy quả là có chút đạo lý."

Ý cười trên mặt Thái Hậu ngày càng tăng:

- "Nếu Hoàng Hậu cũng cảm thấy là có lý, như vậy, việc này liền giao cho Hoàng Hậu tới làm đi."

Nàng lôi kéo tay Hứa hoàng hậu vỗ vỗ, nói:

- "Ai gia đây cũng là vì suy nghĩ cho Hoàng Hậu. Nếu Hàm Nhi không sớm thì muộn sẽ được thả ra ngoài, chi bằng Hoàng Hậu liền cấp cho Chu quý phi cùng Hàm Nhi một chút mặt mũi, ở chỗ Hoàng thượng nói giúp Hàm Nhi mấy câu, chính là ở chỗ Hoàng Thượng cũng sẽ thấy Hoàng Hậu làm tốt a. Ngày sau, Chu quý phi cùng Hàm Nhi nếu là lại bất kính đối với Hoàng Hậu, lúc đó Hoàng Thượng cũng không thể tha thứ cho các nàng."

Hứa hoàng hậu cắn chặt môi dưới, sắc mặt hơi trắng bệch. Nàng không phải không biết cần phải thuận theo tâm tư Chiêu Đức Đế, vì Ngũ công chúa mà cầu tình đối với nàng cũng có chỗ lợi, chỉ là trong lòng nàng thật sự là không thoải mái.

Chỉ là khi Ngũ công chúa được thả ra ngoài, nàng liền phải tốn thêm một chút tâm tư đối phó, giờ lại yêu cầu nàng vì Ngũ công chúa mà mở miệng cầu tình quả thật là làm khó người khác mà.

Hứa hoàng hậu tưởng chừng nàng có lẽ sẽ vĩnh viễn đều không thể trở thành người độ lượng như vậy đi.

- "Mẫu hậu, thần tức mới vừa rồi còn chưa có nói xong đâu. Lời nói của mẫu hậu tuy rằng có đạo lý, nhưng thần tức là người ngu dốt, sợ là không thể lĩnh hội được ý tứ của người, nếu hiểu sai, thần tức cũng không dám đồng ý."

Hứa hoàng hậu rũ mắt xuống, nói.

Nàng tuy ở trước mặt Thái Hậu có thái độ cực kỳ khiêm nhường, nhưng lời nói ra hoàn toàn là cự tuyệt, không có lưu lại một chút đường sống.

Thái Hậu ánh mắt dần chuyển lạnh:

- "Nói như thế, ngươi là muốn cự tuyệt ai gia?"

- "Thần tức nghĩ, thần tức rốt cuộc không trải qua chuyện này, có một số việc nhi, còn phải mẫu hậu tới bắt chủ ý. Mẫu hậu nhưng có phân phó, thần tức tất nhiên vâng theo."

Thái Hậu nhìn chằm chằm vào Hứa hoàng hậu một hồi lâu, vô hình bên trong là cảm giác áp bức, làm Hứa hoàng hậu như đứng đống lửa, như ngồi đống than.

Nửa ngày sau, Thái Hậu mới nói:

- "Tốt, ai gia đã biết, ta cũng hiểu tâm tư của Hoàng Hậu, ai gia sẽ xử lý thay Hoàng hậu."

Hứa hoàng hậu tuy cảm thấy da đầu có chút tê dại, nhưng trước áp lực của Thái Hậu, nàng nói:

- "Thần tức ngu dốt, việc này còn phải làm phiền mẫu hậu lo lắng."

Sau lại, Hứa hoàng hậu quả thực không nhớ rõ chính mình là như thế nào trở về Phượng Nghi cung. Nàng chỉ biết, trên trán nàng đều là mồ hôi lạnh.

Chuyện đại sự như vậy tự nhiên là không thể gạt được Bảo Lạc cùng Thái Tử.

Bảo Lạc nói:

- "Phụ hoàng cùng Chu quý phi thật sự là khinh người quá đáng. Hoàng tổ mẫu từ trước đến nay đều không ra ngoài, chỉ một lòng nuôi dưỡng ngũ hoàng huynh. Nếu phụ hoàng không có ý tứ này, ta cũng không tin là Hoàng tổ mẫu có thể đưa ra yêu cầu này đối với mẫu hậu."

- "Ai nói không phải đâu! Vốn chỉ nghĩ Chu quý phi hẳn là trước tiên sẽ vội vàng tranh sủng trước, sẽ không rảnh để gây phiền toái tới chúng ta. Ai biết nàng ta vừa mới được quan tâm liền vội vàng đem nữ nhi nàng thả ra ngoài, đồng thời còn gây khó dễ cho chúng ta."

- "Nếu Chu quý phi đã đánh chủ ý lên chúng ta, chúng ta cũng nên gây phiền toái cho nàng ta mới đúng, không có đạo lý phải nén giận như vậy."

Bảo Lạc suy nghĩ một lát nói:

- "Thụy quý nhân bởi vì mới đắc tội Chu quý phi mà thất sủng, nếu là để Thụy quý nhân tranh sủng với Chu quý phi, Thái Tử ca ca cảm thấy như thế nào? Phụ hoàng trăm công ngàn việc, tới hậu cung rời, tự nhiên hẳn là phải có người đẹp hầu hạ. Một mình Chu quý phi hầu hạ xem ra là không đủ, ta thấy để Thụy quý nhân ra tay liền không tồi nha."

Thụy tần t uổi trẻ mỹ mạo, lúc trước cũng mang tới niềm vui cho Chiêu Đức Đế, hiện tại hẳn là kết thù cùng Chu quý phi.

- "Còn có Trang tần, mấy năm trước nàng tuy hại ta, nhưng nàng cũng đã chịu trừng phạt rồi. Chỉ cần nàng có thể đem phụ hoàng hầu hạ tốt, ta cũng sẽ không cùng nàng so đo."

Năm đó, bởi vì Chiêu Đức Đế sủng ái Chu quý phi cao cao tại thượng, thiên vị nàng ta, mà đối với Trang tần lại là không chút nào lưu tình, trực tiếp huỷ bỏ phi vị biếm vào lãnh cung, Trang tần trong lòng tự nhiên cũng mang nhiều oán hận.

Đương lúc Trang tần ở lãnh cung chịu khổ, chỉ cần nghĩ đến Chu quý phi chỉ bị cấm túc một đoạn thời gian, hết thời gian cấm túc, Chu quý phi lại có thể nhận được ngàn vạn sủng ái, mà Trang tần nửa đời sau đều phải trải qua một đoạn thời gian vô vị ở lãnh cung. Trong lòng Trang tần tự nhiên là oán hận mỗi ngày một sâu.

Trang tần không dám oán hận Chiêu Đức Đế, liền mang toàn bộ hận ý đổ lên đầu Chu quý phi. Nàng thậm chí còn cảm thấy, nàng bị biếm vào lãnh cung đều là do Chu quý phi cố ý tính kế mình. Chu quý phi để Ngũ công chúa động thủ trước đối với Bảo Lạc, sau đó liền dụ dỗ nàng phạm tội, cuối cùng là đem nàng đẩy ra gánh tội thay. Nếu không như thế nào mà hai mẹ con các nàng liền có thể bình yên vô sự, chỉ có một mình nàng bị phạt nặng đến như vậy đây?

May mà thế lực nhà mẹ đẻ Trang tần tốt nên Chiêu Đức Đế lại đem Trang tần thả ra ngoài. Nếu là để Trang tần ở lãnh cung trải qua mấy năm nữa, sợ là muốn bức nàng đến điên lên.

Nếu hiện tại có thể lợi dụng Thụy quý nhân cùng Trang tần đối phó Chu quý phi, Bảo Lạc cảm thấy là thực đáng giá. Hơn nữa, nghĩ đến thời điểm hai người cùng phối hợp liền..

- "Việc này liền giao cho ta làm đi, Thái Tử ca ca còn phải làm chuyện đại sự, cũng không thể câu nệ với những chuyện tranh cãi vặt vãnh chốn cung đình này."

Bảo Lạc cuối cùng tổng kết nói.

Thái Tử nhíu mày nhìn muội muội nhà mình:

- "Đừng làm cho các nàng biết ngươi là người ở phía sau lưng bày mưu là được."

Hắn tự nhiên biết, muội muội của hắn có bao nhiêu thông tuệ, những năm gần đây, số lần Bảo Lạc ra tay tuy không nhiều lắm, nhưng mỗi lần chỉ cần ra tay, tất có thu hoạch.

Chỉ là, hắn vẫn không nhịn được liền dặn dò Bảo Lạc vài câu, sợ Bảo Lạc vì muốn Hứa hoàng hậu hết giận, làm không cẩn thận liền lộ ra chân tướng, ngược lại là đem tới nguy hiểm cho chính mình.

Thái Tử quan tâm, Bảo Lạc tự nhiên là hiểu:

- "Thái Tử ca ca, ngươi cứ yên tâm đi, đây chỉ là bữa ăn khai vị để chuẩn bị cho bữa ăn chính mà thôi. Còn chưa tới thời điểm cùng Chu quý phi đua cái gì mà ngươi chết ta sống đâu, ta sẽ không bởi vì loại sự tình này mà đem ảnh hưởng đến chính mình. Nếu không chẳng phải là quá không có lời?"

- "Đáp ứng ta, vô luận như thế nào, ngươi cũng đều không được lấy thân mình ra để tính kế"

Thái Tử nghe xong lời nói của Bảo Lạc cũng không có hoàn toàn yên lòng.

Bảo Lạc ngẩn người, mới nói: "Hảo."

Hứa hoàng hậu hôm nay mới ở chỗ Thái Hậu chịu một hồi kinh hách, Bảo Lạc cùng Thái Tử trù tính chuyện gì nàng đều nghe được, lại có chút lo lắng hãi hùng.

Bàn xong kế hoạch, Bảo Lạc liền nhanh chóng để cung nữ tâm phúc của mình - Bích Nghiêu phân phó đi xuống làm việc.

Những năm gần đây, Hứa hoàng hậu nắm quyền chấp chưởng lục cung, vô hình trung cũng mang đến cho Bảo Lạc rất nhiều tiện lợi. Nói ví dụ, Thụy quý nhân đã từng rất được sủng ái, bên người của Thụy quý nhân liền có người của nàng để ý.

Thụy quý nhân một sớm được nếm thử tư vị từ bầu trời rơi thẳng xuống mặt đất, trong lòng nàng liền sốt ruột phục sủng, đối nô tỳ bên người đưa ra kiến nghị hay, tự nhiên là nghe vào:

- "Nếu kế hoạch hiệu quả, ngươi liền lập công lớn, bổn cung tự nhiên sẽ không để ngươi chịu thiệt."

Nô tỳ kia liền rũ mi thuận theo nói:

- "Nương nương là chủ tử của nô tỳ, tự nhiên nên đưa ra ý kiến, cùng chủ tử phân ưu cũng không dám kể công."

Thụy quý nhân nghe xong càng thêm vừa lòng.

Đã nhiều ngày, nàng liền thấy thói đời nóng lạnh, chưa từng dự đoán được, cung nữ bên người vẫn có khả năng như vậy, đúng là nô tỳ trung thành, lúc trước nàng như thế nào liền không có phát hiện ra? Cũng may hiện tại phát hiện, cũng không chậm đi.

Thụy quý nhân liền nhanh chóng chọn thời điểm Chiêu Đức Đế ở Trường Xuân Cung hướng Chu quý phi tạ tội..