Trưởng Công Chúa Ốm Yếu

Chương 20​



Chương 20

Trong cung, Huệ phi mặt đầy lo lắng đi tìm Chiêu Đức Đế.

- "Ai, Hoàng thượng, thần thϊếp vừa mới nói rằng thϊếp lo lắng cho sinh thần của Thái hậu nương nương, chỉ chớp mắt một cái liền có chuyện không tốt xảy ra. Năm trước mừng thọ Thái hậu nương nương, Hoàng Quý phi nương nương tìm đến không ít bồn cảnh quý hiếm, những bồn cảnh kia đẹp mắt, đến giờ thần thϊếp vẫn còn nhớ rõ, chỉ là năm nay, sợ là.."

Nói đến vế sau, Huệ phi liền bắt đầu ấp úng, bộ dáng khó xử.

Chiêu Đức Đế nhíu mày.

- "Năm nay làm sao? Nếu năm trước đã có tiền lệ rồi, năm nay cứ như vậy mà làm là được rồi, không phải sao?"

- "Nghe nói, Hoàng hậu nương nương đến bây giờ còn chưa sai người đi tìm bồn cảnh, Hoàng hậu nương nương không phải là đang muốn dùng bổn cảnh của năm trước chứ?"

Huệ phi vẻ mặt hoang mang.

- "Theo lý thuyết, chuyện này hẳn là nên trù bị từ sớm rồi. Nếu đến thọ yến của Thái hậu nương nương, nàng không thấy những bồn cảnh mới, có thể hay không sẽ nghĩ Hoàng thượng cùng Hoàng hậu nương nương cố ý làm chậm trễ lão nhân gia người a?"

- "Hoàng hậu cũng quá vô lý, chút chuyện nhỏ như này cũng làm không xong. Lúc trước trẫm còn ôm hy vọng với nàng, nay xem ra quả thực nàng không bằng Hoàng Quý phi!"

Chiêu Đức Đế cảm thán nói.

Nếu có Hoàng Quý phi, chuyện nhỏ nhặt này căn bản không cần hắn bận tâm, Hoàng Quý phi có thể tự mình xử lý ổn thỏa.

Trái lại là Hoàng hậu, trừ danh phận chính thê của hắn ra, phương diện khác căn bản không có bản lĩnh. Thế cho nên từ rất lâu, Chiêu Đức Đế vẫn cảm thấy Hoàng Quý phi thích hợp làm thê tử của mình hơn.

Đáng tiếc, Hoàng Quý phi thật sự quá hồ đồ..

Ý nghĩ này cũng chỉ tồn tại trong đầu Chiêu Đức Đế một lúc, liền bị hắn quên đi. Dù có thế nào, Hoàng Quý phi phạm sai lầm, chịu phạt là tất yếu.

Huệ phi tuy muốn đạp lên Hứa Hoàng hậu nhưng cũng không bằng lòng nghe Chiêu Đức Đế khen ngợi Hoàng Quý phi. Nàng vĩnh viễn sẽ không quên, chính là bởi vì có Hoàng Quý phi mà nàng cùng Lục Hoàng tử mới hiếm khi được gặp Thiên nhan. Làm mỗi lần Lục Hoàng tử hỏi nàng rằng phụ hoàng hắn ở nơi nào, vì cái gì không đến thăm hắn, Huệ phi ngoài miệng luôn nói phụ hoàng bận, Tiểu Lục phải ngoan nhưng kỳ thực trong lòng hiểu rõ, Chiêu Đức Đế đang ở chỗ Hoàng Quý phi.

Hoàng Quý phi được sủng ái, có thể chiếm đến bảy tám phần trong lòng Hoàng thượng, Huệ phi chỉ có thể tranh hai, ba phần còn lại với các phi tử khác. Nghe tin Hoàng Quý phi bị cấm túc thì Huệ phi thực sự rất cao hứng. So với Hứa Hoàng hậu, Huệ phi càng ghét Hoàng Quý phi hơn.

Nghĩ nghĩ, Huệ phi liền cười dài nói với Chiêu Đức Đế.

- "Đúng vậy, thời điểm Hoàng Quý phi xử lý thọ yến khắp nơi đều chu toàn, cũng không biết như thế nào đến phiên Hoàng hậu nương nương, liền cái này không có, cái kia cũng không có. Nghĩ đến vẫn là Hoàng Quý phi dạy hạ nhân tốt. Ngày khác thần thϊếp liền đến chỗ Hoàng Quý phi nương nương học mấy chiêu, vì Hoàng thượng cùng Hoàng hậu nương nương phân ưu."

Nghe được lời ấy, Chiêu Đức Đế nhíu chặt mi. Lời nói của Huệ phi đã nhắc nhở hắn, nếu những người này từ trước tới nay làm việc thỏa đáng, vì sao đột nhiên lại làm việc không được?

Cho dù là Hoàng hậu quản lý không bằng Hoàng Quý phi, những người này cũng không đến mức không có Hoàng Quý phi liền không làm việc chứ? Chẳng lẽ, những hạ nhân này chỉ nhận một mình Hoàng Quý phi là chủ tử, không phải Hoàng Quý phi xử lý thọ yến, bọn họ liền không tận tâm tận lực? Hay là nói, căn bản chính là Hoàng Quý phi đang cố ý cản tay Hoàng hậu?

Chiêu Đức Đế càng nghĩ liền càng cảm thấy có chuyện như vậy, trong lòng đối với Hoàng Quý phi thêm vài phần bất mãn.

Nếu là lúc trước, Hoàng Quý phi cố ý sai sử người phía dưới không phối hợp với Hứa Hoàng hậu, Chiêu Đức Đế cũng sẽ không nghĩ gì nhiều, cùng lắm chỉ cảm thấy năng lực của Hoàng hậu còn kém, cần trau dồi thêm. Nhưng thọ yến lần này, liên quan tới mặt mũi của toàn bộ Hoàng gia! Đến thời điểm này nếu như phá bỏ, mất mặt không chỉ là có một mình Hoàng hậu, Hoàng Quý phi dù muốn gây khó dễ cho Hoàng hậu thì cũng không nên không biết nặng nhẹ như thế!

Giờ này khắc này đây, Chiêu Đức Đế chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy khó chịu, chốc lát nghĩ Hứa Hoàng hậu năng lực không đủ, chốc lát lại nghĩ Hoàng Quý phi không thức thời.

Huệ phi thấy thế, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, rất nhanh lại thu liễm, nghiêm mặt nói với Chiêu Đức Đế. - "Thần thϊếp nguyện vì Hoàng thượng phân ưu. Phụ thân của thần thϊếp ở Cô Tô có một cái lâm viên, có rất nhiều bồn cảnh quý hiếm. Thần thϊếp phái người đi nói với phụ thân một tiếng, phụ thân nhất định sẽ không để Hoàng thượng khó xử. Đến lúc đó, liền vận chuyển bồn cảnh về kinh thành, vừa lúc có thể bắt kịp sinh thần của Thái hậu nương nương, Hoàng thượng thấy thế nào?"

Lúc này ở trong mắt Chiêu Đức Đế, Huệ phi là vị cứu tinh của hắn, nhìn thế nào cũng thoải mái. Hắn vươn tay, chậm rãi vỗ bàn tay Huệ phi.

- "Nếu ái phi có thể vì trẫm giải quyết chuyện này, trẫm tất có thưởng."

Huệ phi cúi đầu, mỉm cười.

- "Thần thϊếp làm những chuyện này, cũng không phải là vì muốn đòi Hoàng thượng thưởng. Chỉ cần có thể giúp Hoàng thượng, thần thϊếp đã hài lòng."

Lúc này, xa xa truyền đến những thanh âm rối loạn, không ít Thái giám thay phiên bê từng chậu bồn cảnh vào Ngự Hoa viên.

Chiêu Đức Đế có chút hoang mang, phân phó người phía dưới.

- "Đi xem thử, những người đó đang làm cái gì?"

- "Vâng."

Thị vệ bên cạnh Chiêu Đức Đế lĩnh mệnh mà đi. Động tác của hắn tương đối nhanh gọn, một lát sau liền trở lại.

- "Hoàng thượng, những người đó đang vận chuyển bồn cảnh dành cho thọ yến của Thái hậu nương nương. Năm nay, bọn họ lại vơ vét được nhiều bồn cảnh quý hiếm, Thái hậu nương nương mà thấy được chắc chắn sẽ rất cao hứng."

Ánh mắt Chiêu Đức Đế hường về phía Huệ phi, sắc mặt càng thêm âm trầm.

Nếu Hứa Hoàng hậu đã chuẩn bị tốt bồn cảnh, chẳng lẽ mới nãy Huệ phi lừa hắn?

Huệ phi hiển nhiên cũng không dư liệu được tình huống này sẽ xảy ra, trong mắt mang theo một chút kinh hoảng.

- "Hoàng thượng, thần thϊếp cũng là nghe người ta nói Hoàng hậu nương nương tìm không được bồn cảnh, nay thần thϊếp còn đang hồ đồ. Hoàng thượng xem, muốn hay không triệu một kẻ đến hỏi rõ sự tình?"

Nàng vốn muốn thừa cơ hội này biểu hiện tốt trước mặt Chiêu Đức Đế, nhưng lại tự rước tội lên đầu mình.

Chiêu Đức Đế nhìn nàng một cái, nói với hạ nhân.

- "Đi, mang một người đến trước mặt trẫm, chuyện này trẫm muốn hỏi cho rõ ràng."

Rất nhanh, một tên Thái giám được dẫn tới trước mặt Chiêu Đức Đế, hắn hiển nhiên chưa từng gặp tình huống thế này, hiển nhiên rất sợ hãi.

- "Nô tài tham kiến Hoàng thượng."

- "Đứng lên đi."

Đã đến lúc này, Chiêu Đức Đế hiển nhiên cũng chẳng so đo tên Thái giám này hành lễ có sai hay không nữa

- "Trẫm hỏi ngươi, ngươi cần phải thành thật trả lời. Những bồn cảnh hôm nay các ngươi khuân vác là từ đâu đến? Là chuẩn bị cho yến thọ của mẫu hậu sao?"

- "Khởi bẩm Hoàng thượng, những bồn cảnh này là cửa hàng của Tần gia cung cấp. Bởi vì Hoàng thương Trịnh gia không mua được bồn cảnh, Hoàng hậu nương nương cùng Thái tử điện hạ liền tạm thời giao việc này cho Tần gia. Không nghĩ đến Tần gia làm việc thỏa đáng, trong thời gian rất ngắn liền đem nhiều bồn cảnh quý tới cho Hoàng hậu nương nương cùng Thái tử điện hạ như vậy. Hiện tại, Hoàng hậu nương nương mệnh chúng nô tài mang bồn cảnh tới Ngự Hoa viên, nói là chuẩn bị cho yến thọ của Thái hậu nương nương."

- "Trịnh gia là Hoàng thương, vì sao không tìm được bồn cảnh? Chẳng lẽ, Trịnh gia kém hơn cả Tần gia? Nếu như thế, trẫm thấy, Hoàng thương này Trịnh gia cũng không cần làm nữa, dứt khoát giao cho Tần gia làm đi!"

- "Hoàng thượng bớt giận, Trịnh gia kia là do Hoàng Quý phi nương nương tuyển chọn, có lẽ cũng không tệ, bằng không Hoàng Quý phi nương nương cũng sẽ không trọng dụng nhiều năm như vậy. Hoàng thượng có muốn hay không điều tra thử biết đâu có hiểu lầm?"

Chỉ cần có cơ hội đạp Hoàng Quý phi xuống, Huệ phi chắc chắn sẽ không bỏ qua. Hơn nữa, hiện tại nàng mong lực chú ý của Chiêu Đức Đế có thể đặt hết trên người Hoàng Quý phi, để Chiêu Đức Đế quên đi những lời nàng nói ban đầu.

- "Hiểu lầm? Hừ, trẫm cũng hy vọng đây chỉ là hiểu lầm, Hoàng Quý phi thật sự làm trẫm quá thất vọng."

Thái hậu vốn không phải thân mẫu của Chiêu Đức Đế, nếu yến thọ của Thái hậu có gì chậm trễ, chẳng phải khiến người khác nói hắn bất hiếu? Chiêu Đức Đế vẫn cảm thấy Hoàng Quý phi là nữ tử thông minh, có tài có đức, không nghĩ đến, nàng lần này thật không biết nhìn đại cục.

- "Đúng vậy, may mà Hoàng hậu nương nương cùng Thái tử điện hạ có năng lực, lập tức tìm người thay thế Trịnh Hoàng thương. Bằng không, chúng ta sợ là đã bấn loạn. Nếu sớm biết Hoàng hậu nương nương cùng Thái tử điện hạ có bản lĩnh lớn như vậy, thần thϊếp cũng không cần bận tâm."

Huệ Phi không sợ gặp chuyện, tiếp tục châm ngòi.

- "Trẫm thấy ngươi bận tâm quá nhiều. Chuyện của Hoàng Quý phi ngươi bận tâm, chuyện của Hoàng hậu ngươi cũng bận tâm, tâm của ngươi đúng là đặt khắp nơi."

Nếu đến lúc này rồi mà Chiêu Đức Đế vẫn không nhận thức được Huệ phi đang châm ngòi ly gián, hắn thực sự quá ngu xuẩn.

Chiêu Đức Đế nguyện ý che giấu cho Hoàng Quý phi là vì hắn có cảm tình với Hoàng Quý phi, Huệ phi còn chưa có tư cách hưởng thụ loại đãi ngộ này.

Nhưng, Chiêu Đức Đế cũng phải thừa nhận, lời của Huệ phi đích xác ảnh hưởng tới hắn, khiến hắn bất mãn với Hoàng Quý phi, cũng khiến hắn nghi ngờ Hứa Hoàng hậu cùng Thái tử. Nhưng đối với loại hành vi này của Huệ phi, hắn thực phản cảm.

- "Làm tốt chuyện ngươi nên làm, những chuyện khác không cần ngươi quan tâm. Ngươi cũng chỉ giúp đỡ quản lý lục cung mà không phải chấp chưởng lục cung. Huệ phi, nếu tinh lực ngươi tràn đầy, không bằng đặt trên người Tiểu Lục nhiều một chút. Bảo Lạc ở tuổi của hắn, đã thuộc rất nhiều thơ."

Huệ phi bị dạy dỗ một trận liền phẫn nộ lui ra.

Chiêu Đức Đế xoa xoa mi tâm.

- "Những người này, một khắc cũng không thể để trẫm bớt lo."

Nói không chỉ có Hoàng Quý phi cùng Huệ phi, còn có cả Hứa Hoàng hậu cùng Thái tử.

Lương công công hầu hạ bên người Chiêu Đức Đế tiến lên nói.

- "Hoàng thượng chấp chưởng càn khôn, chuyện phía dưới giao cho người phía dưới lo là được. Người không cần cái gì cũng để trong lòng. Nay sinh thần của Thái hậu nương nương đã được Hoàng hậu nương nương thu xếp ổn thỏa, Hoàng thượng có gì phải lo?"

- "Trẫm cũng chưa từng dự đoán được Hoàng hậu và Thái tử, lại có năng lực như vậy."

Hắn từ trước tới nay có khúc mắc với Thái tử, mới vừa nãy, một câu "lập tức tìm người thay thế Trịnh Hoàng thương" của Huệ phi vẫn lưu lại dấu vết trong lòng hắn.

- "Bất quá là một Hoàng thương mà thôi, cũng đáng giá để Hoàng thượng hao tâm tốn sức?"

Lương công công nói.

- "Hoàng thượng ủy quyền cho Hoàng hậu nương nương, không phải là hy vọng Hoàng hậu nương nương có thể vì người giải quyết ổn thỏa mọi chuyện trong cung sao? Một khi đã như vậy, Hoàng hậu nương nương nếu một điểm bản lĩnh cũng không có, còn liên lụy Hoàng thượng vì Hoàng hậu nương nương mà lo lắng thì thực sự là không được. Hoàng thượng người nói có cái lý này hay không? Nếu Hoàng thượng không thích Hoàng hậu nương nương tìm đến Tần gia liền bỏ qua bọn họ là được."

Chiêu Đức Đế nguyên bản còn bởi vì lời nói của Huệ phi mà không thoải mái, nay nghe Lương công công nói như vậy, kỳ thực cảm thấy không đến nỗi nào. Nếu hắn vì Tần gia là do Hoàng hậu tìm đến, liền cố ý không cần Tần gia, ngược lại sẽ khiến hắn có vẻ nhỏ mọn. Bởi vậy, do dự trong đáy lòng đã không còn tăm hơi.

Nếu Hoàng hậu đã xử lý được, vậy cứ để nàng tiếp tục quản lý đi.