Cuồng Luyến Pharaoh Vương

Chương 58

“Ưʍ..aaa…”

Hơi thở nóng bỏng, mùi hương nam tính phiêu đãng trong phòng hoa lệ.

Mồ hôi nóng ướt như mưa thuận theo thân thể nam nhân lộn xộn chảy xuống, giữa hai chân chảy xuống hỗn tạp máu cùng chất lỏng đặc màu trắng, đan vào nhau tạo thành một mảnh xuân sắc da^ʍ mị mê người.

“Ách…”

Khải Nhạc vô lực mà nằm cúi trên giường, phía sau Oropesa Seth không chút lưu tình mà xuyên xỏ, mạnh mẽ xâm phạm, như đem búa tạ thẳng tắp đập vào nơi sâu nhất trong cơ thể cậu.

Oropesa Seth một lần lại một lần mà bắn vào trong, một lần lại một lần mạnh mẽ chiếm hữu, Khải Nhạc tựa như một khúc tượng gỗ nằm ở trên giường tùy ý hắn bài bố.

Mồ hôi, dịch thể, hương vị tìиɧ ɖu͙©… Là hương vị quen thuộc, cũng là hương vị cậu chán ghét nhất.

Cảm giác được thân thể người ở trên có chút run rẩy, một hồi co rút, chất lỏng nóng hổi nhanh chóng xông vào chỗ sâu bên trong. Hắn rút phân thân ra, có thể cảm nhận được một chất lỏng dinh dính từ trong cơ thể cậu cùng dẫn ra.

Khải Nhạc cho rằng như vậy đã chấm dứt, lưu lại một chút thể lực, muốn từ phía dưới Oropesa Seth lui ra, lại bị một lực bắt lấy mắt cá chân mà không thể di chuyển được.

“Còn chưa có chấm dứt đâu!”

Oropesa Seth khàn khàn tuyên cáo nói.

Không ── Không được ── Khải Nhạc không thể chịu đựng được mà bị trở mình xoay người, muốn giãy dụa nhưng tay lại bị Oropesa Seth gắt gao đè lêи đỉиɦ đầu, không hề báo động trước mà lần nữa xâm nhập.

“A..aaa… Ah…”

Toàn thân Khải Nhạc căng cứng, khó chịu đến nỗi ngay cả ngũ quan đều thu lại với nhau, khóe mắt đã phủ đầy nước. Cảm giác được vật thể to và dài một lần nữa vô tình mà tiến vào nội thể, nội tạng như bị đâm thủng.

Oropesa Seth dùng đầu lưỡi lau đi nước mắt của cậu, sau đó hắn dời môi của mình, đặt nhẹ lên cánh môi khô ráo của cậu.

Xuất phát từ bản năng, Khải Nhạc đưa tay lau đi môi của mình, khẽ nhếch miệng nhổ ra một ngụm nước bọt.

Nam căn Oropesa Seth ở trong cơ thể cậu càng không ngừng rút ra rồi lại đâm vào, dường như không có dấu hiệu dừng lại, huyệt động của cậu đã tê liệt tri giác, vì sao lại không cảm giác được một chút kɧoáı ©ảʍ nào?

Khải Nhạc mê mang mà nghĩ, tinh thần như đang ở trên mây, thân thể mẫn cảm lần nữa mà tiếp nhận Oropesa Seth.

Rõ ràng cảm giác được chính mình đang dùng sức hô hoán, tại sao lại không không có bất cứ âm thanh gì? Không biết thân thể giao hợp bao nhiêu lần, du͙© vọиɠ vẫn như cũ.

“Khải! Ta sẽ không để cho em có bất kì cơ hội nào để thoát đi!”

Oropesa Seth càng thêm kịch liệt mà đong đưa bờ eo của mình, khiến cho động tác ra vào càng nhanh hơn, tay cũng không yên phận mà xoa lấy du͙© vọиɠ của Khải Nhạc.

Từ bỏ…

Âm thanh ma sát của hai thân thể trên giường, âm thanh của tinh khí bên trong mật huyệt, xen lẫn tiếng rêи ɾỉ rất nhỏ trong gian phòng.

Khải Nhạc cảm giác thân thể của mình đang rơi vào bóng tối, thật vất vả hai tay mới có thể tự do, vô thức đặt trên lưng Oropesa Seth, ở trên lưng hắn có vài vết máu do móng tay để lại. Lúc đạt tới cao trào, cũng là lúc Khải Nhạc lâm vào tình trạng hôn mê.

Khải Nhạc đạt tới cao trào, mật huyệt của cậu càng không ngừng co rút lại, Oropesa Seth mãnh liệt kí©ɧ ŧɧí©ɧ nơi sâu ở trong cơ thể cậu, sau một hồi mãnh liệt, Khải Nhạc kêu lên một tiếng đau đớn, Oropesa Seth đem toàn bộ du͙© vọиɠ nóng rực xuất vào nơi sâu nhất trong cơ thể Khải Nhạc.

Hai thân thể chăm chú dính chặt nhau, giống như hài nhi mới sinh ra cần được an ủi, cùng nhau sống nương nhờ vào nhau, Oropesa Seth hưởng thụ lấy dư âm cuối cùng của kɧoáı ©ảʍ, mới từ từ trong cơ thể Khải Nhạc rút ra.

Còn chưa đủ…

Hắn đưa mắt nhìn khuôn mặt hôn mê của Khải Nhạc, du͙© vọиɠ trong mắt hắn tựa hồ không có dấu hiệu dập tắt.

Những này còn chưa đủ…

“Khải!”

Oropesa Seth nhẹ nhàng xoa lấy cái trán ướt đẫm mồ hôi của Khải Nhạc, đem những mảnh tóc rối bời dính trên mặt vén lên, cảm giác được trên mặt cũng là một mảnh ướŧ áŧ, không rõ rốt cuộc là mồ hôi hay là nước mắt.

Nhìn khuôn mặt đang ngủ của Khải Nhạc, Oropesa Seth tựa hồ lâm vào thẩm tư, cứ như vậy dừng lại thật lâu, lâu đến mức bầu trời đã lộ ra sắc ngân bạch, hắn cũng không biết.

Đối với Khải Nhạc, hắn từng nghĩ qua, nếu như không gặp phải cậu, có phải hay không tất cả mọi thứ sẽ vẫn bình thường? Cuộc sống của hắn sẽ giống như trước, coi như đây là một giấc mộng. Nhưng là, dù sao cũng đã gặp, hắn không muốn suy nghĩ đến chia lìa phải nói là rất sợ, tình yêu khiến cho hắn trở nên không còn là chính mình, yếu ớt, khủng hoảng, sợ hãi đã chậm ăn mòn hắn, dù hắn biết tương lai sẽ chia lìa, hắn cũng không biết mình tại sao lún sâu như thế, suy cho cùng là không buông bỏ được.

Không…

Không có chia lìa! Hắn sẽ không để cho chuyện như vậy phát sinh, nhất định sẽ có biện pháp, nhất định sẽ có biện pháp đem Khải vĩnh viễn giữ chặt ở bên người, nhất định…

Khải! Em biết không, ta cũng không nghĩ sẽ làm tổn thương em, thật sự không muốn, nhưng mà…

Ta thật sự không muốn mất đi em, cho dù không có được tình yêu của em, ít nhất…

Ta muốn vĩnh viễn có được em…