“Anh tìm tôi… anh bị thương sao?”
Hồng Hi thấy Chính Nam ngồi trên giường, một mặt tái nhợt đầy mệt mỏi liền gấp.
“Tối qua còn rất tốt mà, tại sao bây giờ lại thành như thế này!? Anh bị thương ở đâu? Thủ phạm là ai? Hắn…”
Thấy Chính Nam cứ nhìn mình cười tủm tỉm, Hồng Hi cảm thấy không có chỗ dung thân.
“Tôi không sao, chỉ là có chút mệt mỏi mà thôi. Phàm nhân a, chịu chút tổn thương liền một bộ gần đất xa trời thế này, xin lỗi vì để cô lo lắng. Thế nhưng mà tôi vui lắm!”
“Vui!? Anh như thế này còn có gì vui chứ?”
Liền đứng còn không được mà dám nói cảm thấy vui?
“Vui là vì ít nhất như vậy tôi mới biết được “Hồng Hoa Kiếm” đại nhân rất quan tâm tôi a! Không có mấy người được vinh hạnh này đâu.” - Chính Nam ngay lập tức tranh thủ cơ hội ghi điểm.
Xém chút bị nữ nhân hút khô nhưng không chừa được cái tật tán gái!
“Ba hoa! Ai quan tâm anh, hứ!” – Hồng Hi bĩu môi, nhưng trong lòng vui vẻ: “Anh gọi tôi qua đây có chuyện gì không?... "
Cho đến khi cô để ý cách bài trí và mùi hương trong phòng: "Mà, đây là phòng nữ đúng không? Tối qua anh ngủ ở đây?”
Chính Nam đáp ngay: “Về chuyện đi Dong Binh công hội, tôi nghĩ là chúng ta nên để ngày khác. Tôi… như thế này không tiện đi lại a.” - Tránh chủ đề kia gấp a.
“À, chuyện đó tiện cho anh là được, dù sao tôi cũng đang bị sổ đen một tháng, không gấp.” – Hồng Hi còn tưởng đại sự gì cơ, hóa ra là chuyện ấy: “Có chuyện này tôi muốn hỏi anh… anh…”
“Hả, tôi tưởng từ sau tối qua chúng ta hiểu nhau rồi chứ!? Cô cần gì cứ nói đi, đừng ngại.”
“Ai hiểu nhau với anh, nằm mơ!” – Hồng Hi trợn mắt một cái rồi mới nói: “Tôi… ở đây… cảm thấy mình giống như… ăn nhờ ở đậu nhà anh vậy… tôi…”
“À, tưởng gì. Chẳng qua là cảm thấy ở không rảnh quá hóa ngại ngùng chứ gì?”
“Ừ, nếu anh có việc gì cần tôi giúp…”
Chính Nam hai mắt tỏa sáng, hắn nghĩ tới một chuyện tốt.
“Thật ra thì đúng có một vấn đề tôi đang lo lắng, chỉ là có chút… khó nói ra.”
“Hả!? Tôi tưởng từ sau tối hôm qua chúng ta hiểu nhau rồi chứ? Anh cần gì cứ nói đi, đừng ngại.” – Hồng Hi bắt chước y giọng nói và điệu bộ Chính Nam.
“Ai hiểu nhau với cô, nằm mơ!” – Chính Nam cũng trừng mắt một cái, gì chứ role-play hắn mới không lạ đâu.
“Không giỡn, Hồng Hi, tôi có một đề nghị, cô nghe thử rồi suy nghĩ xem có được hay không nhé.”
Hồng Hi cau mày: “Nghiêm túc như vậy? Anh nói đi, tôi đang nghe đây.”
“Ừm, như cô cũng thấy thì tôi hiện tại chỉ là một tên phàm nhân, gió thổi cỏ lay liền bệnh tật quấn thân chứ không nói tới bị người khác nhắm vào a.
Tú Anh và những người khác cũng không thể lúc nào cũng ở bên cạnh tôi, mà tôi cũng không thể lúc nào cũng ở trong nhà đúng không. Cho nên…”
“Anh muốn tôi làm hộ vệ cho anh?” – Hồng Hi ngắt lời Chính Nam.
“Không sai, nếu cô muốn tôi có thể để Tú Anh tuyên bố nhiệm vụ…”
“Không cần. Làm hộ vệ cho anh có thể, nhưng tôi có vài điều kiện muốn nói trước, nếu anh cảm thấy được thì chúng ta nói tiếp, nếu không thì tôi chỉ có thể dọn ra ngoài ở.”
“Điều kiện sao?” – Chính Nam hơi cau mày: “Cô nói thử xem điều kiện gì?”
“Thứ nhất, tôi tuy làm hộ vệ cho anh nhưng tôi vẫn cần không gian riêng cho mình, anh có thể yêu cầu tôi làm việc nhưng đồng ý hay không là quyền ở tôi.”
“Đồng ý, tôi không phải lúc nào cũng cần ra ngoài hay cần bảo vệ.”
“Thứ hai, tôi có thể nghỉ việc bất kỳ lúc nào tôi muốn, tất nhiên tôi sẽ thông báo trước cho anh chứ không nghỉ ngang một cách vô trách nhiệm.”
“Chấp nhận!”
“Thứ ba, tôi là ở bên cạnh anh với tư cách là hộ vệ chứ không phải là… nữ nhân của anh, những yêu cầu tôi cho là quá phận tôi được quyền từ chối.”
“Yêu cầu quá phận!? Như thế nào là quá phận?”
“Chính là… chính là… vi phạm “nam nữ thọ thọ bất thân”… đều là quá phận.”
Chính Nam cười như không cười nhìn Hồng Hi từ trên xuống dưới, lại nhìn từ dưới lên trên.
“Anh thái độ này là có ý gì?” – Hồng Hi bị nhìn toàn thân đều ngượng ngùng, là ngượng ngùng chứ không khó chịu.
“Không có gì, cô chỉ có ba điều kiện ấy thôi à?”
“Tạm thời… tạm thời là như thế, nếu có cần tôi sẽ nói thêm.”
Chính Nam cười tươi, vừa rồi hắn chính là muốn đánh lạc hướng Hồng Hi để cô không nghĩ ra thêm điều kiện hà khắc nào khác thôi.
“Tốt, vậy tôi đồng ý hết.” – Nói, hắn đưa tay phải của mình ra.
Hồng Hi khuôn mặt khẽ hồng, đặt bàn tay của mình lên tay Chính Nam.
“Cô nàng này…”
Chính Nam khẽ lắc đầu hôn bàn tay Hồng Hi. Hắn chỉ muốn bắt tay hợp tác a, thế nhưng đối diện lại cho rằng hắn lại muốn tới một “nụ hôn quý tộc”.
Tới thì tới, ai sợ ai a!
Hồng Hi bất giác rút tay phải của mình về, dùng tay trái nắm chặt mu bàn tay: “Nếu… nếu không có gì tôi… tôi đi trước, anh nếu cần cứ cho người sang gọi tôi.”
Nhìn Hồng Hi như chạy trốn lao ra khỏi phòng, Chính Nam nở nụ cười ranh mãnh. Chỉ cần cô thường xuyên ở bên cạnh hắn, hắn còn không tin là mình trị không được bông hồng gai này.
“Tiếp theo nên gặp cô nàng ma nữ kia hỏi chút chuyện a!”
…
Chát!
Aaa…
“Hừ, đúng là đồ hư hỏng!”
“Chủ nhân~, xin ngài đừng... đừng dừng lại, tiếp tục trừng phạt tiểu Vịnh Vịnh đi ạ~”
Chính Nam dở khóc dở cười. Nếu như Nguyệt Vịnh chỉ là nhập vai thì cũng thôi đi, thế nhưng nhìn thái độ và biểu hiện này rõ ràng là cô đang hưởng thụ hắn “trừng phạt” a.
Muốn chơi kí©ɧ ŧɧí©ɧ, vậy tới!
“Hừ! Nói, thời gian bản chủ nhân không ở, cô đính hôn với ai?”
Chát!
Aaa… ừm…
“Không… không dám, tiểu Vịnh… tiểu Vịnh chỉ có một mình Chủ Nhân~”
Bản thân Nguyệt Vịnh cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Cô được Chính Nam gọi qua, vừa vào phòng liền bị ra lệnh nằm xuống trên đùi hắn, sau đó là tới tấp “đòn roi” vào mông. Chỉ là Nguyệt Vịnh chẳng những không đau đớn hay khó chịu vì bị đánh và khinh bạc, mà thậm chí còn cảm thấy cả người đều thoải mái, muốn nằm đây tiếp tục bị đánh như thế này mãi, hoặc là… mạnh hơn thì càng tốt.
“Có một mình Chủ Nhân, hừ, vậy cô đính hôn là chuyện gì xảy ra, nói!”
Chát!
Ừm…
“Là… là tiểu Vịnh… không xin phép Chủ Nhân… tự ý… tự ý… làm giả tin tức.”
“Giả!? Tại sao phải cố ý làm giả?” – Mặc dù đã đoán được mục đích nhưng Chính Nam vẫn cần xác nhận cuối cùng.
“Là vì… là vì mọi người đều muốn góp sức đánh ra danh tiếng, hi vọng Chủ Nhân ở đâu đó nghe được tin tức sẽ nhanh chóng trở về.
Đồng thời cũng mượn chuyện này để đám đầu trâu mặt ngựa muốn leo lên Tà Nguyệt Tông bỏ ý định đó đi.
Chủ Nhân, là tiểu Vịnh hư hỏng, xin ngài tiếp tụ trừng phạt tiểu Vịnh đi~”
“Đúng là làm bậy!”
Chát! A~
“Đánh ra danh tiếng bản thân không sai, nhưng cô làm việc không suy tính trước sau như vậy sẽ để cho bản Chủ Nhân bị nhiều thế lực đào sâu điều tra, rất bất lợi có biết hay không, hả!?”
Chát! A~
“Xin… xin lỗi… Chủ Nhân!”
“Xin lỗi là xong việc thì cần gì tu luyện, cần gì phân chủ - nô nữa.”
Chát! Chát! Chát!
A~… Ừm… Aaaaa…
…
Một pha liên hoàn vỗ, Chính Nam là người đánh nhưng bàn tay đều muốn đau rát thì đừng nói cái mông nhỏ của Nguyệt Vịnh phải chịu dằn vặt gì.
Chỉ là…
“Cô nàng này… cao trào rồi a!”
Chính Nam giở khóc giở cười nhìn Nguyệt Vịnh đang nằm thở hổn hển trên chân mình, toàn thân kéo căng, hai nắm tay siết chặt, khẽ co giật từng cơn.
Ai mà biết được, Tà Nguyệt Tông thiếu tông chủ, Tân Tinh Bảng thứ 14 "Tà Nguyệt ma nữ" Nguyệt Vịnh còn mang theo nồng đậm máu SM trong người, hôm nay xem như bị Chính Nam đào ra tới.
"Sau này có nhiều trò vui a!" - Chính Nam nghĩ như vậy, nhưng đó là chuyện khi nào tu vi hắn trở lại đã, còn hiện tại: “Được rồi, hôm nay như thế thôi. Dậy xoa bóp cho anh một chút đi, rất lâu không có cảm thụ lại tay nghề của em rồi.”
Nghe được Chính Nam nói, Nguyệt Vịnh cũng không nằm đó cảm nhận sự sung sướиɠ đến từng tế bào nữa mà nhanh chóng điều hòa nhịp thở rồi bò dậy, hết sức nhu thuận massage cho hắn.
“Bà ngoại và mẹ em có khỏe không? Huyết mạch không có vấn đề gì chứ?”
“Cả hai đều rất tốt, nhờ đan dược của anh mà hai người họ song song đạt đến cấp 3 huyết, liền thiên phú đều tăng lên để dì Nhi hâm mộ không thôi.”
“Ừm, vẫn là tay nghề của em tốt.” – Chính Nam lim dim hưởng thụ nhưng vẫn không quên chính sự: “Em chuyển lời giúp anh để họ tạm thời đừng sử dụng cấp 3 Nguyệt Thần huyết mạch, thứ đó nếu dùng không cẩn thận sẽ dẫn tới Thiên Nộ, đại họa lâm đầu đấy.”
“Nghiêm trọng như vậy sao?” – Nguyệt Vịnh gật đầu: “Sau khi trở về em sẽ dặn dò bà ngoại và mẹ cẩn thận hơn.”
Chính Nam không nói chuyện nữa mà thả lỏng toàn thân thư giãn, tập trung cảm nhận hai bàn tay nhỏ mát lạnh, ôn nhu của Nguyệt Vịnh, hơi thở sâu dần đều.
Nguyệt Vịnh cũng phối hợp im lặng, chú tâm làm việc của mình.