Tiểu Bạch Kiểm Nhẫn Giả Tại Dị Giới

Chương 97: Cởi đồ Ra đi!

Chính Nam bỗng nhiên trầm giọng nói: “Còn một vấn đề quan trọng cần mọi người thảo luận đây."

Mọi người nghiêm túc trở lại, lúc này Chính Nam mới nói tiếp: "Chúng ta lấy đi con Giao Long trấn giữ Long mạch của Hà thành, trong thời gian ngắn sẽ không có gì xảy ra, nhưng qua vài năm khi Long mạch khô cạn, vụ mùa sẽ thất bát, thiên tai, dịch bệnh sẽ nổi lên khắp nơi. Đây là nhân quả chúng ta phải gánh chịu. Mọi người có phương án gì để giải quyết hay không?”

Mọi người đều trầm ngâm, Tú Anh phú bà lên tiếng: “Nếu như có một thứ khác trấn giữ Long mạch thì thế nào?”

Chính Nam gật đầu: “Có thể, nhưng sẽ phải liên quan tới Long tộc, nếu không số mệnh sẽ không đủ lớn để trấn áp Long mạch.”

Lam Phụng nói: “Nếu không… nếu không chúng ta thả Giao Long trở lại Hồ Tây…”

Mọi người bật cười làm Lam Phụng lập tức trở thành con chim cút.

Chính Nam cười nói: “Có thể, điều kiện tiên quyết là người của chúng ta trở thành thành chủ…” - Nói tới đây Chính Nam cau mày.

Gia Như phú bà giơ tay nói: “Ở Hà thành Lý gia rất có uy tín, lại có quan hệ thông thương rất tốt với Trần gia, nếu chúng ta ủng hộ họ trở thành thành chủ thì sao?”

Tú Anh phú bà nói: “Như vậy sẽ đẩy Lý gia lên đầu sóng ngọn gió, chưa nói tới hôm nay chuyện này lớn như vậy, thái độ của “tiểu Võ Thần” Ngô Đức Võ sẽ là gì, thái độ của Thiên Đạo Tông sẽ là gì?”

Chính Nam trầm ngâm nói: “Ngày mai rải ra tin tức về Long mạch cho người dân trong Hà thành biết để họ tiến hành cô lập Ngô gia. Sau đó chờ phản ứng của Thiên Đạo Tông rồi tính tiếp. Cái trước mắt tôi muốn mọi người phải tính tới, là phản ứng của Cửu Dương Các và Tà Nguyệt Tông khi tin tức Akatsuki xuất hiện tại Hà thành truyền tới tai họ đã.”

Ngô gia chưa diệt, trời cao hoàng đế xa, chờ tin tức truyền tới tai Ngô Đức Võ có lẽ là vài tháng sau sự tình. Thế nhưng Cửu Dương Các và Tà Nguyệt Tông thì khác, hai thế lực này cách Hà thành không phải rất xa, có lẽ chỉ vài ngày tới thám tử của hai thế lực này sẽ tràn vào Hà thành thôi.

Chính Nam cần đối sách cho việc này.

Nguyệt Vịnh chủ động mở miệng: “Tà Nguyệt Tông có lẽ sẽ không có phản ứng quá lớn, chỉ cần chúng ta cho họ thấy “Tà Nguyệt” Nguyệt Vịnh vẫn còn sống tốt, với bản tính của Nguyệt Nga tông chủ, em tin là bà sẽ bỏ qua chuyện này thôi.”

Chính Nam gật đầu với thuyết pháp này, bởi vì không ai hiểu Nguyệt Nga tông chủ hơn con gái bà được a. Hắn hỏi Nguyệt Vịnh tiếp: “Như vậy đối với Cửu Dương Các thì sao?”

Nguyệt Vịnh phân tích: “Dương Khang là thiên tài mấy trăm năm qua thiên phú tốt nhất của Cửu Dương Các, không trừ khả năng là bởi vì hắn tu luyện tà công mới có bản lĩnh này, nhưng không thể phủ nhận Cửu Dương Các đã rót vào trên người hắn rất nhiều tài nguyên. Bây giờ chúng ta một đao cắt đoạn tương lai huy hoàng của họ, phản ứng của họ nhất định là sẽ không ôn hòa, bởi vì đám lão già Cửu Dương Các đều là một đám người điên.”

Tú Anh phú bà nói: “Nếu chúng ta cứ thu mình lại, hoạt động nhỏ lẻ hoặc thậm chí tạm ngừng hoạt động thì sao, bọn họ cũng không thể mãi lo lắng một cái thiên tài đã chết a.”

Mọi người đều khá đồng ý với suy nghĩ này của Hắc Vô Thường thần sứ, nhưng Lam Phụng không nghĩ như vậy. Cô nói: “Không bằng… không bằng đổ tội cho Ngô gia, một công hai việc a.”

Chính Nam ánh mắt sáng ngời, hắn tấm tắc lấy làm kì: “Ất a, bình thường đầu óc em khá là ít nếp nhăn, làm sao nói tới hại người bản lĩnh lại cao như vậy?”

Cả phòng cười vang làm Lam Phụng chỉ muốn kiếm cái lỗ để chui vào!

Chính Nam cười nói: “Được, hôm nay tạm thời như vậy. Chi tiết về kế hoạch để Cửu Dương Các và Ngô gia chó cắn chó ngày mai sẽ tiến hành bàn thêm. Mọi người nghỉ ngơi đi, hôm nay mệt mỏi rồi. Giáp, em đi theo anh.” - Dưới ánh mắt mờ ám của mọi người, Chính Nam mang theo Ngọc Ngân về phòng riêng của mình.

Tú Anh phú bà và Gia Như phú bà nhìn nhau, Nguyệt Vịnh và Lam Phụng nhìn nhau, Lam Chiến rất thức thời giả chết.

...

Trong phòng mình, Chính Nam ngồi trên ghế uống trà, còn Ngọc Ngân đứng phía sau hắn, hai ngón tay cái cọ cọ vào nhau, một bộ em bé làm sai bị cha mẹ trách phạt.

Chính Nam nói: “Em biết vì sao anh gọi em vào đây không?”

Ngọc Ngân lí nhí: “Dạ biết.”

Chính Nam gật đầu: “Biết thì tốt. Hành động bộc phát của em dẫn tới anh, mọi người rơi vào nguy hiểm tính mạng, nhiệm vụ có khả năng thất bại. Em có gì để nói không?”

Ngọc Ngân càng lí nhí hơn: “Em… không có gì để nói.”

Chính Nam đặt xuống ly trà, đứng lên, quay đầu lại nhìn Ngọc Ngân một cái rồi kéo tay cô tới bên giường.

Ngọc Ngân tim đập thình thịch: “Chủ nhân không phải là muốn trừng phạt mình sao, tại sao lại tới bên giường? Chẳng lẽ… chẳng lẽ là loại “trừng phạt” kia... Mình… mình còn chưa có chuẩn bị tâm lý tốt, nhưng mà… nhưng mà nếu là chủ nhân… vậy… vậy cũng không có gì là không tốt a.”

Chính Nam buông tay Ngọc Ngân ra rồi nói: “Cởi đồ ra đi.” - Nói xong hắn cũng tự cởi của mình.

Ngọc Ngân ngại ngùng a, cô chậm rì rì cởi từng nút, từng nút một, chậm giống như nút bị dán kéo dán sắt vậy.

Chính Nam cởi xong áo khoác, cởi cả áo trong luôn, hắn hiện tại chỉ còn mặc cái quần dài, cởi trần nằm sấp trên giường nói: “Nhanh lên rồi massage cho anh đi, hôm nay mệt mỏi quá a.”

Ngọc Ngân sững sờ, cô ấp úng hỏi: “Massage… sao? Không phải.... không phải cái kia a?”

Chính Nam hai mắt đen thui nói: “Đầu óc em lúc nào cũng đen như vậy sao? Hôm nay anh phải vật lộn với một con rồng cả ngày rồi, toàn thân đang đau muốn chết đây, em còn muốn anh vật lộn với em nữa chắc anh chết luôn á. Bớt suy nghĩ lung tung đi, lại đây massage cho anh."

"Còn mấy người nữa, hai người ngoài cửa, hai người trên nóc nhà, có gì hay ho mà rình, tản hết đi đi.”

Đang núp ngoài cửa Tú Anh phú bà và Gia Như phú bà nhìn nhau rồi bất đắc dĩ dắt díu nhau rời đi, còn núp trên nóc nhà Lam Phụng và Nguyệt Vịnh thì vịn nhau chạy tóe khói.

Ngọc Ngân mặt đỏ bừng cởi hết trang phục Akatsuki rồi tới massage cho Chính Nam, chỉ là khóe miệng của cô vẫn luôn treo nụ cười hạnh phúc.

...

Ngày hôm sau, một tin tức gây rung chuyển Hà thành được tung ra.

Ngô thành chủ vì cho con trai mình cải thiên hoán mệnh mà không tiếc hi sinh linh vật trấn giữ Long mạch Hà thành dưới Hồ Tây, đẩy hàng triệu bá tánh bình dân đối mặt thiên tai, dịch bệnh, mất mùa.

May mắn được tổ chức Akatsuki phát hiện và ra tay ngăn cản.

Không thần sứ của Akatsuki cũng đứng ra xin lỗi bá tánh Hà thành vì gây ra hỗn loạn nhưng đảm bảo không có người vô tội liên lụy trong hai vụ bạo loạn họ gây ra.

Ngay lập tức Ngô gia bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió.

Sản phẩm của Ngô gia bị tẩy chay, sản nghiệp toàn bộ vắng như cái chùa, nhiều thương nhân cũng rút lại hợp tác với Ngô gia.

Đúng lúc này Lý gia và Trần gia nổi lên như hai cứu cánh cho đám thương nhân.

Danh vọng của Lý gia càng lên cao khi Gia chủ Lý Anh Tuấn tự mình đứng ra tuyên bố không thu hoa hồng đối với những thương nhân bị ảnh hưởng bởi sự kiện lần này.

Trần gia bên kia cũng không chịu thua kém khi ông chủ của Phúc Đạt, Lê Nhân Doanh, đứng ra tuyên bố hỗ trợ vốn trước cho các thương nhân có quan hệ thông thương với Lý gia.

Phủ thành chủ thì hoàn toàn đóng kín cửa bởi vì trước cửa toàn là mắm tôm, trứng thối, rau rác bị người dân giấu mặt vì phản đối mà ném đầy ra đấy.

...

Ngô Đức Chung vẻ mặt mệt mỏi ngồi sụp trên ghế, tính toán này của hắn đã diễn ra âm thầm trong mấy năm, đến lúc sắp thành thì bị người nẫng tay trên, thậm chí bây giờ bị người quăng nồi cho cũng chỉ có thể cắn răng cõng.

"Chó má Akatsuki a!"

Gầm lên một tiếng nguôi giận, Ngô Đức Chung nhìn một bên nhàn nhã uống trà Ngô Đức Văn, nói: “Văn, chuyện lần này thất bại hoàn toàn, Ngô gia chúng ta đã rất khó sống tiếp ở đây. Con có ý tưởng gì không?”

Ngô Đức Văn vẻ ngoài văn nhã, tái nhợt như con ma bệnh nói: “Cha đừng lo lắng, mấy cái dân đen phá phách được mấy ngày rồi cũng thôi. Cái con quan tâm bây giờ là tung tích của đám rác rưởi Akatsuki kìa. Hừ, dám phỗng tay trên chúng ta, thật sự là vuốt râu hùm!”

Ngô Đức Chung lắc đầu nói: “Akatsuki không đơn giản như vậy. Cách bọn chúng kéo cả Trần đại tiểu thư vào kế hoạch để đánh lạc hướng chúng ta không chỉ hai mà tới ba lần chứng tỏ bọn chúng biết rõ chúng ta, biết rõ Hà thành."

"Hôm qua con không có trực tiếp cùng bọn chúng đối đầu con không biết, trong bọn chúng còn có cả Không Minh kỳ đỉnh phong nhưng không được mặc trang phục của chúng, chứng tỏ người này cũng chỉ đi theo cho đủ hội. Cha cho rằng chúng ta đánh được ngang tay với chúng chỉ là vì chúng không muốn lộ danh tính mà thôi.”