Phượng Câu Tình: Đặc Công Thế Tử Phi

Chương 175: Ta là ăn cướp!

Vân Thanh Nhiễm hành dộng, đám ám vệ ẩn núp tự nhiên cũng đi theo.

Xe ngựa của đối phương chạy thẳng tới ngoài trấn nhỏ, Vân Thanh Nhiễm một đường đuổi theo, đối phương phát hiện có người ở đuổi theo hắn, càng nóng nảy hơn.

Lúc này đám ám vệ hiện thân, Quân Kiệt và Thu Ảnh nhảy một cái đến trước xe ngựa, hai người chia làm hai bên, xe ngựa xông về hai người bọn họ thì hai người rút kiếm, một người chém đứt một chân con ngựa ở trước mặt.

Con ngựa quỵ xuống, xe ngựa cũng theo đó bị lật.

Ngay sau đó hai người tiến lên, lôi người trong xe ngựa ra.

“Các ngươi làm gì? Tại sao muốn bắt ta, mục đích của các ngươi là gì?” Nam nhân bị Quân Kiệt và Thu Ảnh vứt xuống dưới đất.

Mặt mũi nam nhân này bình thường, trang phục cũng không hoa lệ, không giống như là người đại phú đại quý. Một mình hắn ngồi xe ngựa này, ngay cả một thị vệ nha hoàn đi theo cũng không có, nhìn cũng không giống như là ông chủ.

“Chúng ta muốn làm gì? Nói thật, ta cũng không biết. Cái này phải hỏi phu nhân của chúng ta.” Hai tay Quân Kiệt mở ra, hắn chỉ biết là phu nhân của bọn hắn đang đuổi theo người này, về phần tại sao đuổi theo người này, bọn họ đều không biết.

Đang nói chuyện, Vân Thanh Nhiễm cũng đã đến, chao ôi, sinh hài tử xong, thể lực giảm xuống rõ rệt! Xem ra cần phải khôi phục rèn luyện.

“Phu nhân, ta với ngươi không thù không oán, ngươi đuổi theo ta làm gì?” Nam nhân rất nghi hoặc nhìn Vân Thanh Nhiễm, nữ tử này rất xinh đẹp, hắn lớn như vậy, vẫn là lần đầu tiên thấy nữ tử nhìn như đóa hoa sen lại trắng hơn tuyết.

Mới nhìn thật đúng là nhìn không ra là một nữ tử đã thành hôn, chỉ có điều nghe hai tên thị vệ này gọi nàng là phu nhân, thì chính là phu nhân.

“Thật ra chúng ta không có oán thù gì, trước hôm nay ta cũng chưa từng gặp ngươi.”

“Vậy tại sao ngươi phải truy sát ta?” Nam nhân cảnh giác nhìn Vân Thanh Nhiễm.

“Vì tiền tài. Ta muốn cướp tiền.” Vân Thanh Nhiễm trả lời.

Cướp tiền?

Nghe nói như thế, nam nhân bị “cướp” này phản ứng cũng không quá lớn, ngược lại tựa như thở phào nhẹ nhõm.

Trái lại Quân Kiệt, Thu Ảnh cùng với ám vệ khác đuổi theo thiếu chút nữa là té ngã trên mặt đất, hóa ra ám vệ chúng ta đều thành đồng lõa ăn cướp của ngài?

Hơn nữa, phu nhân, chẳng lẽ người còn thiếu tiền sao?

Sau đó chỉ thấy Vân Thanh Nhiễm ngồi xổm xuống, đưa tay giựt lấy ngọc bội treo ở bên hông của nam nhân kia, khối ngọc bội này phẩm chất thượng hạng, nhưng mà người sáng suốt liếc mắt là có thể thấy được, ngọc bội này không phải hoàn chỉnh, mà chỉ có nửa khối.

“Ngọc bội này không tệ, nhìn không giống là thứ ngươi như người có thể có.” Ngọc bội tốt như vậy, không có mấy ngàn lượng bạc căn bản không thể mua được. Nhìn dáng vẻ của nam nhân này, không giống như là có thể mua được nó.

“Đây là do chủ tử của ta ban thưởng cho ta.” Nam nhân vội vã trả lời.

“Ngươi lừa gạt ai vậy, chủ ngươi ngốc hả, ban thưởng ngọc bội tốt như vậy cho ngươi?” Vân Thanh Nhiễm không tin câu trả lời của nam nhân.

“Thật sự, chủ tử của ta nói ngọc bội này rất bẩn thỉu, nên tiện tay ném cho thuộc hạ chúng ta, vừa vặn ném tới trước mặt ta, ta đương nhiên nhặt lên, đồ tốt như vậy, vừa nhìn thì biết đáng giá không ít tiền!”

Nam nhân liền vội vàng trả lời, nếu như đối phương chỉ là vì tiền tài thì dễ dàng, mình đánh không lại đối phương, cho bọn hắn ngọc bội là được, chuyến này hắn ra cửa là thay chủ tử làm việc, ngàn vạn lần chớ để cho người này làm hỏng chuyện mới tốt!

Lời nam nhân này nói khiến cho Vân Thanh Nhiễm cảm thấy rất kỳ quái.

“Ồ? Xem ra chủ tử của ngươi rất có tiền, ngay cả ngọc bội quý giá như vậy cũng có thể tiện tay ném cho thủ hạ, không ngại nói cho ta biết chủ tử của ngươi là ai chứ?” Vân Thanh Nhiễm cười khanh khách hỏi.

“Ngươi muốn hỏi ta chủ tử là ai làm gì?” Nam nhân dè dặt đáp lại vấn đề.

“Đương nhiên là đánh cướp của hắn, ngươi nghĩ xem, trên người một tùy tùng cũng có thể để cho ta cướp được đồ quý giá như vậy, nếu như là cướp của chủ nhân, có phải ta sẽ thu được nhiều hơn hay không, không chừng nếu ta làm xong vụ này có thể rửa tay gác kiếm rồi, ngươi nói có đúng hay không?” Vân Thanh Nhiễm cười híp mắt như tên trộm nhìn nam nhân

bị nàng ép buộc.

“Ngươi đừng mơ tưởng! Ta khuyên ngươi đừng nên vọng tưởng động đến chủ tử của ta, hôm nay ta rơi vào trong tay của các ngươi là vận khí của ta không tốt, nhưng mà chủ tử của ta các ngươi tuyệt đối không chọc nổi đâu!”

Ngọc bội bị lấy mất thì coi như mất đi, mất tiền tài, ít nhất mạng vẫn còn, bây giờ nam nhân này là muốn từ trên tay bọn giặc cướp có mắt không tròng này thoát thân.

“Ồ? Phải không, xem ra chủ tử của ngươi còn có lai lịch lớn sao!” Vân Thanh Nhiễm khẽ mỉm cười: “Chỉ có điều nếu như ta ép buộc ngươi, có lẽ chủ nhân của ngươi cũng sẽ không bỏ qua cho ta, người cũng đã đắc tội, bây giờ nếu ta thu tay lại thật giống như đã không còn kịp nữa rồi, vốn ta còn nghĩ nếu như chủ ngươi cũng có thể để cho ta cướp, ta có thể kiếm được món tiền nhỏ, nhưng mà ngươi lại nói cho ta biết chủ tử của ngươi có lai lịch lớn, là người mà ta đắc tội không nổi, vậy ta không thể lưu ngươi được, ngộ nhỡ ngươi trở về lại bẩm báo chuyện của ta với chủ tử của ngươi, đến lúc đó chẳng phải là ta sẽ bị đuổi gϊếŧ sao?”

Nghe được Vân Thanh Nhiễm nói muốn gϊếŧ mình diệt khẩu, nam nhân lại vội vàng sửa miệng: “Chuyện phu nhân nói, chủ nhân nhà ta bận trăm công nghìn việc, há lại sẽ vì tiểu nhân vật như ta làm lớn chuyện? Mà ta chẳng qua chỉ là một người hầu mà thôi, há lại dám vì loại chuyện này mà đi làm phiền chủ nhân nhà ta? Hôm nay phu nhân chỉ vì cướp tiền, ngọc bội này ngươi cứ cầm đi, chỉ hy vọng phu nhân thả cho ta một con đường sống.”

Nam nhân nói trái lại là lời nói thật, xác thực chủ tử nhà hắn sẽ không vì sống chết của một người hầu nho nhỏ như hắn mà động binh khí, huống chi, thân là một người hầu mà bị người khác cướp tiền, loại chuyện này coi như cho hắn mượn lá gan hắn cũng không dám báo cáo cho chủ tử của bọn hắn, còn mách lẻo? Làm sao có thể!

Hắn tổn thất một khối ngọc bội đích xác là rất đáng tiếc, nhưng so với chậm trễ đại sự mà chủ tử giao phó thì không coi là cái gì.

“Chủ nhân nhà ngươi bận trăm công nghìn việc? Nghĩ đến chủ nhân nhà ngươi là một đại nhân vật, nhưng lời này đều là ngươi nói, làm sao ta có thể bảo đảm là thật hay giả đây?” Vân Thanh Nhiễm làm bộ biểu tình lâm vào khó khăn: “Nếu không như vậy đi, ngươi nói cho ta biết, chủ nhân nhà ngươi là ai, ta sẽ nhận định xem rốt cuộc ta nên xử trí ngươi như thế nào, chuyến đi này ta cũng lăn lộn rất nhiều, ít nhiều cũng biết một vài đại nhân vật, nếu như chủ nhân nhà ngươi đúng như ngươi nói, vậy không có đạo lý ta chưa từng nghe nói qua, ngươi nói có đúng hay không?”

“Cái này …” Nam nhân do dự một chút, đối phương là vì tiền tài mà tới, cứ như vậy trái lại sẽ dễ giải quyết.

Nam nhân còn đang do dự, đúng lúc này, Quân Mặc Thần ôm hài tử chạy đến.

Nam nhân vừa nhìn thấy Quân Mặc Thần, lúc này hai mắt trợn to.

“Quân Mặc Thần!”

Nam nhân nhìn một cái đã nhận ra Quân Mặc Thần.

Lúc này ánh mắt nam nhân biến đổi.

“Nhiễm Nhi, đã xảy ra chuyện gì?” Quân Mặc Thần tiến lên, trực giác nói cho Quân Mặc Thần biết, lai lịch nam nhân này không đơn giản.

Nguy rồi, đối phương nhận ra được Quân Mặc Thần, chuyện xấu!

Vân Thanh Nhiễm đưa nửa khối ngọc bội lục soát từ trên người nam nhân này ra cho Quân Mặc Thần nhìn, đồng thời từ trên người của mình lấy ra nửa khối khác, hai khối hợp lại cùng nhau, đúng là một khối hoàn chỉnh.

Nửa khối ngọc bội trên người Vân Thanh Nhiễm là do trước khi Vân Thanh Nhiễm cùng Quân Mặc Thần đi đến thành Tứ Phương chữa bệnh, Vương phi tự tay giao cho Vân Thanh Nhiễm, lúc đó là Vương phi sợ bọn họ gặp phải chuyện phiền toái gì, bảo người đưa ngọc bội về, Trấn Nam Vương phủ sẽ biết được bọn họ đã xảy ra chuyện.

Nửa khối khác vẫn luôn ở trên người của Vương phi mới đúng.

Nhưng mà nửa khối ngọc bội này lại xuất hiện ở trên tay của người trước mắt này, hơn nữa dựa theo lời hắn mới vừa mới khai, hẳn ngọc bội này là của chủ tử hắn cho hắn, tại sao trên tay chủ tử của hắn lại có thứ thuộc về Trấn Nam Vương phi?

Quân Mặc Thần đến gần nam nhân, “Nói, chủ tử của ngươi là ai?”

Đối mặt Quân Mặc Thần, sắc mặt nam nhân căng thẳng, tự biết hôm nay mình không trốn thoát.

Máu đen từ khóe miệng nam nhân chảy ra.

“Nguy rồi, hắn cắn thuốc độc tự sát!”

Quân Kiệt vội vàng nắm cằm nam nhân, nhưng đã không còn kịp nữa, nam nhân đã tắt thở tại chỗ.

Nam nhân rõ ràng là tử sĩ, sau khi biết người bắt mình chính là Quân Mặc Thần lập tức liền lựa chọn cắn nát túi chứa chất độc giấu trong răng tự sát.

“Gia, việc này...” Lúc này Quân Kiệt mới biết không phải Vân Thanh Nhiễm muốn “đánh cướp”, mà là phát hiện trên người nam nhân mang ngọc bội vốn thuộc về Vương phi nương nương của bọn họ, việc này còn không bằng là đánh cướp! “Vương gia võ công cao cường, chưa có đối thủ, Vương phi nương nương đa mưu túc trí, hai người bọn họ làm sao có thể tùy tùy tiện tiện để cho người ta mưu hại, ta nghĩ trong này nhất định là có hiểu lầm gì đó!”

Đánh chết Quân Kiệt cũng không tin, Vương gia Vương phi của bọn hắn bị người khác hại!

“Trái lại thuộc hạ cảm thấy, người có khả năng ra tay với Vương gia Vương phi nhất chính là Hoàng thượng, sau khi Hoàng thượng biết Vương gia và Vương phi thoát khỏi chắc chắn không từ bỏ ý đồ.” Thu Ảnh nói.

Dạ Hoằng Nghị sao?

“Cho người đi tìm tung tích phụ vương mẫu phi.” Quân Mặc Thần trầm giọng nói.

Chuyện rất kỳ lạ, tạm thời khó mà kết luận rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề.

“Thuộc hạ tuân lệnh.” Quân Kiệt lĩnh mệnh, nhanh chóng đi làm.

Quân Mặc Thần quay đầu lại, thấy bộ dạng xuất thần của Vân Thanh Nhiễm, “Nhiễm Nhi, Nhiễm Nhi?”

“Cái gì?” Quân Mặc Thần gọi mấy tiếng, mới thấy Vân Thanh Nhiễm tỉnh táo lại.

“Nàng đang suy nghĩ gì đấy, sao lại xuất thần như vậy?”

“Không có gì.” Vân Thanh Nhiễm nhíu mày, cảm thấy có nhiều chỗ không đúng lắm.

“Nhiễm Nhi, xem ra chúng ta phải hồi kinh một chuyến.” Bây giờ còn không thể xác định là Dạ Hoằng Nghị làm, nhưng Dạ Hoằng Nghị là người có hiềm nghi nhất.

“Ừm.” Vân Thanh Nhiễm gật đầu đồng ý Quân Mặc Thần giải thích: “Hiện giờ ca ca đã xưng đế, quân đội của hắn thế như chẻ tre, theo tình huống trước mắt, nếu như thủ hạ của Hoàng thượng vô năng, quân đội của ca ca vây thành cũng chỉ là chuyện trong một hai tháng thôi.”

Vân Thanh Nhiễm cầm lấy ngọc bội ở trên tay Quân Mặc Thần, nắm lấy thật chặt ở trong tay, chỉ mong phụ vương mẫu phi không thật sự xảy ra chuyện gì, hai người đối đãi với mình giống như là phụ thân và nương ruột thịt, rõ ràng ngày ấy thời điểm hai người đến thăm mình còn nói phải đi du sơn ngoạn thủy một chút, chấm dứt chuyện phụ vương đã từng hứa hẹn với mẫu phi. Lúc đó mới không bao lâu, ngọc bội vốn nên ở trên người mẫu phi lại xuất hiện ở dưới tình huống như vậy.



Hai người trở lại trong trấn nhỏ, tìm một tửu lâu, ngồi xuống ăn một chút gì.

Vừa vào cửa liền nghe được âm thanh tranh chấp.

“Đùa gì thế, ta mà thiếu tiền cơm của các ngươi sao? Ta chỉ là lúc ra cửa không mang đủ ngân lượng!”

Một khách nhân sau khi ăn xong lại không có tiền trả, liền cãi nhau với tiểu nhị của tửu lâu.

“Khách quan, ngài ăn một bàn thức ăn của chúng ta, lại không có tiền trả, cái này rõ ràng chính là ăn quỵt, ngươi cho là bây giờ đang thời buổi rối loạn thì chúng ta không làm gì được ngươi sao?” Tiểu nhị nắm chặt tay của đối phương không thả, dù sao không trả tiền, cho dù là Thiên hoàng lão tử đến đây, cũng phải theo nguyên tắc ở chỗ bọn họ.

“Ta không nói là sẽ không trả, cho ta thiếu trước được không, quay lại ta sẽ trả gấp mười lần!”

“Trả lại gấp mười lần? Ta nhổ vào! Ta không cần ngươi trả lại gấp mười lần, trước mắt bây giờ, ngươi nên kết thúc món nợ này trước tiên cho ta! Nếu như không có tiền vậy thì ở lại chỗ này làm công cho ta, đến khi nào ngươi trả sạch nợ mới ngưng!”

“Như vậy sao được, ta còn muốn đi tìm nữ nhi của ta! Ai muốn ở lại làm công trong tửu lâu của ngươi!”

“Vậy cũng đừng trách chúng ta không khách khí!” Tiểu nhị vội vàng báo cho chưởng quỹ biết, kêu những người khác trong tửu lâu cùng nhau vây nam nhân ăn cơm không trả tiền lại.

“Xin lỗi, mặc dù thiếu tiền thức ăn của các ngươi là ta không đúng, nhưng mà ta không thể nào lưu lại, cho nên chớ có trách ta ra tay không nể mặt.”

Hạ Hầu Địch không nghĩ tới mình cũng sẽ có một ngày như thế, ông ra khỏi cửa tìm nữ nhi, không nghĩ lần này vừa tìm liền tìm nửa năm, lộ phí trên người không mang đủ, ông lại lo lắng cho Hạ Hầu Tĩnh, nên không có quay trở lại thành Tứ Phương bổ sung lộ phí, kết quả là liền rơi vào cục diện hôm nay.

Thử nghĩ, thành chủ thành Tứ phương giàu có trong thiên hạ như ông, lại cũng sẽ có một ngày thiếu tiền thức ăn của người ta.

“Đợi đã, tiền bữa cơm này chúng ta sẽ thanh toán thay vị lão tiên sinh này.” Quân Mặc Thần tiến lên một bước, chắn trước mặt Hạ Hầu Địch cùng với vị tiểu nhị của tửu lâu này

Quân Kiệt tuân lệnh vội vàng nhét ngân lượng cho chưởng quỹ kia.

Chưởng quỹ nhận được ngân lượng tự nhiên tươi cười rạng rỡ: “Các vị khách quan mời ngồi, mời ngồi.”

Quân Mặc Thần quay đầu lại: “Hạ Hầu lão tiên sinh, lâu rồi không gặp.”

Hạ Hầu Địch liếc mắt một cái liền nhận ra Quân Mặc Thần: “Không nghĩ tới bệnh của ngươi tốt một cái, cả người liền tinh thần phấn chấn, bộ dáng này thật đúng là anh tuấn, ngay cả lão phu nhìn thấy có chút chói mắt.”

Sau đó Hạ Hầu Địch nhìn thấy Vân Thanh Nhiễm bên cạnh Quân Mặc Thần, cùng với hài tử Vân Thanh Nhiễm ôm trong tay.

“Ơ? Nàng là ai?” Hạ Hầu Địch suy tính một chút, dùng ánh mắt nhiều năm nhìn người của hắn để phán đoán: “Nàng là thê tử của ngươi? Tay chân ngươi cũng mau thật, bệnh mới vừa khỏi liền cưới vợ sinh con. Chờ một chút, không đúng! Coi như bệnh của ngươi bệnh vừa tốt liền tìm nữ nhân động phòng hoa chúc với ngươi, thì có đứa nhỏ cũng không nhanh như vậy chứ?”

“Hạ Hầu thành chủ, không nhận ra ta?” Vân Thanh Nhiễm đứng ở trước mặt Hạ Hầu Địch.

“Ngươi là…” Nghe vậy, Hạ Hầu Địch cẩn thận nhìn ngắm Vân Thanh Nhiễm: “Ngươi rất quen mặt! Ngươi cùng Vân Thanh ngày ấy đến phủ thành chủ có quan hệ như thế nào?”

“Huynh ấy là ca ca sinh đôi của ta.”

“A! Khó trách khó trách, bộ dạng của hai người các ngươi rất giống nhau!” Hạ Hầu Địch cảm khái nói.

“Tại sao Hạ Hầu thành chủ lại…” Lại luân lạc tới mức ăn cơm cũng không có tiền trả? Phải biết thành Tứ Phương nổi tiếng giàu có, mà Hạ Hầu Địch thân là thành chủ Thành Tứ Phương so với hoàng đế còn có tiền hơn.

“Chuyện này chúng ta ngồi xuống từ từ nói.”

Hạ Hầu Địch cùng Quân Mặc Thần và Vân Thanh Nhiễm ngồi xuống ở bên cạnh bàn cơm.

“Ngày ấy Tĩnh Nhi vừa đi, ta không yên lòng, liền tự mình đi tìm Tĩnh Nhi, kết quả Tĩnh Nhi giống như là không muốn chúng ta tìm được, thời gian gần nửa năm này, vậy mà một chút manh mối ta cũng không có!” Hạ Hầu Địch thở dài một hơi, “Đến nỗi ngân lượng trên người ta trong thời gian nửa năm này cũng dùng hết.”

“Hạ Hầu thành chủ lo lắng sự an nguy của Hạ Hầu tiểu thư, chúng ta có thể hiểu được, nhưng mà thành Tứ Phương hơn nửa năm không có thành chủ, thật không có vấn đề gì sao?”

“Có vấn đề hay không thì sao, con gái ta còn không thấy, ta nơi nào còn có tâm tư đi quản sự vụ của thành Tứ Phương!” Trái tim của Hạ Hầu Địch đều bị nữ nhi này của hắn làm cho tan nát, “Bản thân ta cũng không lo lắng cho sự an nguy của Tĩnh Nhi, tính cách của nó rất tinh quái, có lẽ các ngươi không biết, từ nhỏ Tĩnh Nhi lớn nên ở thành Tứ Phương, đối với thuật chế tạo binh khí hết sức tinh thông, năm ấy bảy tuổi nó đã bái sư và được nhận làm đệ tử của đại sư cơ quan thuật Quyết Minh Tử, học tập được một thân cơ quan thuật không tệ, người bình thường muốn làm hại nó, căn bản là chuyện không thể nào!”

Thành Tứ Phương là một thành thị giàu có nhờ chế tạo binh khí, đến nay sản nghiệp to lớn của hắn vẫn là chế tạo binh khí, Hạ Hầu Tĩnh sinh ở nơi đó, từ nhỏ thường nghe thấy nên cũng bị ảnh hưởng.

So với sự an nguy của nữ nhi, Hạ Hầu Địch lo lắng cho tâm tình của nữ nhi hơn: “Từ nhỏ đến lớn đứa nhỏ này, không quan tâm tới một ai như vậy, ta biết ta dùng điều kiện lợi dụng điểm yếu uy hϊếp Đông Phương Triệt đáp ứng cưới nó, mà Đông Phương Triệt cũng đáp ứng, lần này, hai người nó quan tâm nhất cùng lừa dối và làm thương tổn nó, nên nó rất thương tâm, ngoài mặt nó giả vờ không sao, nhưng nếu thật không có chuyện gì nó cũng sẽ không một mình len lén trốn đi, buổi tối ta đều không thể ngủ ngon, chỉ sợ vừa nhắm mắt sẽ mơ thấy cảnh tượng nó một mình trốn ở trong góc phòng ôm mặt khóc.”

“Hạ Hầu thành chủ, mạo muội hỏi một câu, xin hỏi nửa năm này ngươi đã đi những nơi nào tìm Hạ Hầu tiểu thư?” Quân Mặc Thần hỏi.

“Ta một đường từ thành Tứ Phương đi đến kinh thành tìm kiếm, mỗi nơi mỗi ngóc ngách đi qua đều lục soát qua.” Hạ Hầu Địch trả lời.

“Thiên hạ rộng lớn, Hạ Hầu thành chủ tìm kiếm như vậy không thể nghi ngờ chính là mò kim đáy biển, thứ cho ta nói thẳng, so với tìm kiếm không có mục đích như vậy, chẳng thà để chính nàng tự đến tìm ngươi, ngươi cảm thấy thế nào?”

“Để nó tự tới tìm ta?”

“Hạ Hầu tiểu thư tức giận Hạ Hầu thành chủ và Đông Phương Triệt, cũng chỉ là bởi vì để ý đến hai người các ngươi, nếu như một trong hai ngươi có bất kỳ mệnh hệ nào, ngươi nói xem nàng có thể chủ động hiện thân hay không?” Quân Mặc Thần chỉ cho Hạ Hầu Địch một con đường.

Cũng đúng! Nếu như Tĩnh Nhi của ông biết ông bị bệnh nhất định sẽ về thăm ông, chẳng qua là…

Giống như là nhìn thấu lưỡng lự trong lòng Hạ Hầu Địch, Quân Mặc Thần lại bổ sung, “Về phần nếu muốn Hạ Hầu tiểu thư không vì chuyện ngày đó mà tức giận, vậy sau khi thấy Hạ Hầu tiểu thư liền giải thích thật tốt, giải thích thật rõ ràng, chắc Hạ Hầu tiểu thư sẽ không phải là người không thấu tình đạt lý như vậy chứ? Quan trọng nhất, chính là lưu nàng lại trước.”

“Thế tử gia nói có lý!” Hạ Hầu Địch hiểu ra nói. Ông vì chuyện Tĩnh Nhi mà lo lắng, chỉ biết là phải tìm được Tĩnh Nhi, cũng chưa từng dừng lại suy nghĩ cách giải quyết cho thật tốt. “Đúng rồi, thế tử gia tại sao các ngươi lại ở chỗ này?”

“Cảnh Vương… Bây giờ có lẽ nên gọi Thành Duệ Đế cùng chiến sự của đương kim hoàng thượng đã đến tình trạng như vậy, cũng chỉ có trấn nhỏ gần kinh thành là chưa bị chiến sự quấy nhiễu đến, bên trong kinh thành cũng không yên ổn mà sóng gió mãnh liệt, cho nên mới trốn ra tìm chút thanh tịnh.” Quân Mặc Thần giải thích.

“Ha ha, theo như lão phu thấy, thì hai người các ngươi không muốn biến thành lợi thế trong tay Hoàng thượng, cho nên thừa dịp còn sớm trốn ra đúng không? Trái lại lúc trước ta cũng có nghe qua chuyện thế tử phi của ngươi biến thành yêu nữ hại nước, cũng không biết trong hồ lô của Hoàng thượng bán thuốc gì đây.”

“Hoàng triều Thịnh Vinh loạn như thế nào đi nữa, đối với Hạ Hầu thành chủ mà nói, sợ rằng đây chính là cơ hội kiếm tiền tốt?”

Một khi chiến sự nổi lên, nhất định thành Tứ Phương làm ăn sẽ càng tốt hơn.

“Lúc nào ngươi và thế tử phi chê tiểu trấn này cũng quá loạn, thì đến Thành Tứ Phương tránh một chút đi, bất cứ lúc nào lão phu cũng hoan nghênh các ngươi, chỉ có điều cái người họ Đông Phương kia, lão phu không hoan nghênh, trước khi rời khỏi thành Tứ Phương lão phu đã ra lệnh, không cho phép họ Đông Phương bước vào thành Tứ Phương của ta nửa bước!” Hạ Hầu Địch vừa nhắc tới Đông Phương Triệt liền đầy bụng tức giận, nếu không phải vì tên hỗn tiểu tử kia, ông sẽ không cùng Tĩnh Nhi biến thành như vậy?

“Đúng rồi, thế tử phi, vị huynh trưởng sinh đôi kia của ngươi hiện ở nơi nào, đã lấy vợ chưa? Nếu như chưa, ngươi hỏi hắn một chút, cảm thấy Tĩnh Nhi nhà ta như thế nào?” Hạ Hầu Địch nhớ lại “Vân Thanh”, tiểu tử kia trong ấn tượng cũng rất khôn khéo tài giỏi, làm con rể của ông cũng cũng tạm được không có trở ngại.

“Điều này chỉ sợ làm Hạ Hầu thành chủ thất vọng, cái vị… huynh trưởng sinh đôi kia của ta đã sớm thành thân, hài tử cũng đã sinh.” Vân Thanh Nhiễm rụt cổ lại, chuyện này không nên trách nàng, Hạ Hầu Tĩnh cũng là biết nàng là nữ nhân, nhưng Hạ Hầu Tĩnh lại không nói cho cha nàng ấy Hạ Hầu Địch biết, để cho Hạ Hầu Địch có ý nghĩ “khác”, không có quan hệ gì với nàng.

“Thật sao? Vậy thật là quá đáng tiếc rồi.” Hạ Hầu Địch cảm khái nói.

“Có một việc ta muốn Hạ Hầu thành chủ hỗ trợ.” Ngày hôm nay Vân Thanh Nhiễm thấy Hạ Hầu Địch, trong lòng bỗng có ý nghĩ.

“Chuyện gì?” Hạ Hầu Địch không ngốc đến nỗi chuyện gì cũng không hỏi mà đáp ứng, mình bị ca ca sinh đôi của nữ nhân này lừa qua một lần, không thể lại để cho nữ nhân này cũng lừa mình.

“Ta biết Hạ Hầu thành chủ có qua lại buôn bán binh khí cùng Cảnh Vương gia, xin phiền Hạ Hầu thành chủ mang hai người chúng ta đi gặp Thành Duệ Đế hiện giờ một lần.” Vân Thanh Nhiễm nói.

“Ngươi muốn ta mang bọn ngươi đi gặp Thành Duệ Đế?” Hạ Hầu Địch buồn bực. “Các ngươi muốn làm cái gì? Chẳng lẽ là muốn đi ám sát Thành Duệ Đế? Ta không phải là người của hoàng triều Thịnh Vinh, cũng không muốn tham dự vào trận đấu tranh này.”

“Hạ Hầu thành chủ yên tâm, ta tuyệt đối không có ý mưu hại Thành Duệ Đế, chỉ là nguyên nhân do thân phận của hai người chúng ta, không thể trực tiếp đi gặp Thành Duệ Đế, nếu như có Hạ Hầu thành chủ dẫn đường, vậy thì không giống nhau.” Vân Thanh Nhiễm không muốn gây ra sự chú ý của người khác, cứ như vậy, để cho Hạ Hầu Địch hỗ trợ dẫn đường chính là phương pháp tốt nhất.

Hạ Hầu Địch nghe xong cũng đoán được suy nghĩ của Vân Thanh Nhiễm, dù sao hai người bọn họ cũng là thế tử và thế tử phi của phủ Trấn Nam Vương, lần này cũng không nói Trấn Nam Vương phủ phản bội, nếu như tùy tiện đi gặp Thành Duệ Đế, thì đồng nghĩa với việc nói cho người trong thiên hạ biết, hai người bọn họ mưu phản, đây đối với phủ Trấn Nam Vương trong kinh thành mà nói đúng là tai họa ngập đầu.

“Ta có thể đáp ứng hỗ trợ, nhưng mà, ta là người làm ăn, không có đạo lý phí công giúp đỡ người khác mà không muốn hồi báo.” Lão hồ ly vẫn là lão hồ ly, không bao giờ làm ăn lỗ vốn.

“Được, ngươi nói, ngươi muốn cái gì.” Vân Thanh Nhiễm cũng rất dứt khoát, có điều kiện trao đổi mới phải, nàng cũng không muốn thiếu người khác một phần nhân tình.

“Thế tử và thế tử phi cũng biết đời này lão phu để ý nhất không ai ngoài nữ nhi Tĩnh Nhi của ta, việc khác không cần, ta chỉ muốn đời này nó bình an vui vui vẻ vẻ, nhưng rốt cuộc ta cũng đã lớn tuổi, có thể che chở cuộc sống của Tĩnh Nhi cũng không còn nhiều, cho nên ta hi vọng một ngày nào đó nếu Tĩnh Nhi có chuyện gì khó xử, hai vị phải hết sức tương trợ.”

Hạ Hầu Địch cũng không yêu cầu gì khác, ông đăm chiêu suy nghĩ, không bằng vì nữ nhi của mình cầu một tương lai hạnh phúc bình an.

Vân Thanh Nhiễm cân nhắc một chút, gật đầu đồng ý điều kiện của Hạ Hầu Địch: “Có thể, ta đáp ứng điều kiện của ngươi, chỉ cần là ở trong khả năng của chúng ta, ta cùng với thế tử nhất định sẽ dùng toàn lực giúp đỡ.”

“Được, vậy một lời đã định!”



Hiện giờ cả người Vân Tử Hy mặc chiến giáp, ngồi ở trong doanh trướng, trước mặt của hắn là bản đồ của trận chiến.

Chừng mấy hôm nay hắn đã không ngủ, ở bên trong đèn đuốc, hắn đốt đèn trắng đêm, như vậy hắn không cần phải suy nghĩ một vài chuyện.

Nàng, bây giờ đang ở chỗ nào? Đã tốt chưa? Có Quân Mặc Thần ở bên cạnh nàng, sẽ không có chuyện gì đi!

Vân Tử Hy tự giễu, Quân Mặc Thần tất nhiên sẽ bảo vệ nàng, bảo vệ thật tốt, làm sao có thể xảy ra chuyện gì đây!

“Hoàng thượng, Hạ Hầu thành chủ cầu kiến!” Một người lính tiền vào báo lại.

Hạ Hầu thành chủ? Thành chủ thành Tứ Phương Hạ Hầu Địch? Tại sao đột nhiên ông ta lại tới gặp hắn?

“Mời Hạ Hầu thành chủ vào.” Vân Tử Hy biết vị Hạ Hầu thành chủ này mặc dù chỉ là chủ nhân thành trì một phương, nhưng mà cũng là một thế lực không thể nào khinh thường.

“Thuộc hạ lĩnh chỉ.”

Binh lính lui ra, một lát sau dẫn Hạ Hầu Địch tới trước mặt Vân Tử Hy, ngoại trừ bản thân Hạ Hầu Địch, còn có Vân Thanh Nhiễm và Quân Mặc Thần đã cải trang.

“Hạ Hầu thành chủ, hôm nay ngài tới gặp ta không biết có gì muốn làm đây?” Vân Tử Hy không nghĩ ra có lý do gì có thể khiến cho Hạ Hầu Địch tự mình đến gặp hắn.

“Không phải lão phu muốn muốn tới gặp hoàng thượng, mà là hai vị bằng hữu của lão phu muốn gặp hoàng thượng một lần.”

Hạ Hầu Địch nói chuyện, đồng thời Vân Thanh Nhiễm tiến lên một bước, tháo bộ áo khoác ngoài trên người mình xuống.

Vân Tử Hy đột nhiên đứng lên.

“Thanh Nhiễm, sao lại là muội?”

Vân Tử Hy tuyệt đối không ngờ rằng người vừa tới lại là Vân Thanh Nhiễm, tiếp theo Quân Mặc Thần cũng tháo áo khoác ngoài xuống.

Hai người bọn họ đều tới.

“Tại sao hai người lại muốn đến gặp ta?” Vân Tử Hy thấy hai người đều tới, trực giác nói cho hắn biết nhất định có chuyện gì đó đã xảy ra.

“Ca, chúng ta hoài nghi phụ vương và mẫu phi bị người ta bắt giữ, tạm thời mà nói, người có khả năng bắt bọn họ nhất chính là Dạ Hoằng Nghị, cho nên muội tới gặp huynh, hy vọng có thể đi theo đại quân của huynh cùng nhau vào thành, nếu như phụ vương mẫu phi thật sự ở trong tay Dạ Hoằng Nghị, chúng ta phải nghĩ biện pháp cứu hai người bọn họ ra ngoài.”

Vân Thanh Nhiễm trực tiếp nói rõ ý đồ với Vân Tử Hy.

Tay của Vân Tử Hy dừng lại một chút: “Thanh Nhiễm, sự việc này huynh sẽ nhớ kỹ, trước tiên rời đi cùng Quân Mặc Thần, nếu như phu thê Trấn Nam Vương thật sự ở trong tay Dạ Hoằng Nghị, huynh sẽ dùng hết khả năng cứu hai người bọn họ, trong quân doanh này không phải là nơi muội nên ở.”

Khổ sở trong quân doanh hắn biết rõ, hôm nay là đánh giặc, không phải trò đùa, sơ ý một chút sẽ bỏ mạng, hắn lại không lo được cho nàng, lại làm sao có thể lưu nàng ở lại trong doanh trại?

“Hoàng thượng, thần cảm thấy nên để cho hai người bọn họ lưu lại!”

Đang lúc ấy thì, Cảnh Vương đột nhiên tiến vào doanh trướng, người chưa thấy, nhưng lại nghe được âm thanh của hắn trước.

“Khải bẩm Hoàng thượng, nếu như phu thê Trấn Nam Vương thật sự rơi vào tay Dạ Hoằng Nghị, chỉ sợ chuyện hơn hai mươi năm trước lại tái diễn, năm đó Dạ Hoằng Nghị chính là dùng tính mạng công chúa Phượng Hoàng làm điểm yếu lợi dụng uy hϊếp, bức bách Quân Vô Ý và phụ thân người đối địch, nếu lần này Dạ Hoằng Nghị bị bức gấp giống như chó cuống nhảy tường, khó đảm bảo sẽ không lặp lại chiêu cũ, nếu như thế tử và thế tử phi ở đây, chúng ta sẽ không đến mức rơi vào thế bị động, nghĩ đến địa vị thế tử và thế tử phi ở trong lòng Trấn Nam Vương gia cũng có thể so sánh cùng công chúa Phượng Hoàng.” Cảnh Vương nói ra ý nghĩ của hắn.

Vừa nói hắn vừa nhìn Quân Mặc Thần và Vân Thanh Nhiễm nói: “Hai vị cũng đừng trách bổn vương nghĩ như vậy, bổn vương tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện hơn hai mươi năm trước lại diễn ra lần nữa!”