Đông Phương Triệt cùng Mộ Dung Tu đi trước một bước mang theo quan tài của Hồng Dược xuất phát tới Thương Lan giáo, Mộc Bách Dương tự nhiên cũng cùng đi theo.
Mộc Bách Dương khi còn sống đã cùng với Hồng Dược từ yêu đến hận, trốn bà còn không kịp.
Bà đi rồi, hận này, bất tri bất giác cũng đã quên mất, ngược lại là lúc đêm khuya mơ về, lại nhớ tới hai năm kia bọn họ yêu nhau, ông không biết bà là ai, hai người bình thường mà đơn giản sinh sống cùng nhau.
Vài lúc, thời điểm tỉnh lại, nước mắt đã ươn ướt gối đầu.
Bọn họ vừa đi, biệt viện cũng không có an tĩnh lại, bởi vì còn có Hán Vương, căn cứ một ngày làm nghĩa phụ, chung thân làm nghĩa phụ, với ý tưởng cả đời là ngoại công của hài tử của nghĩa nữ, quả thực chơi đùa với cháu gái đến đến cảnh giới quên mình.
Hơn nữa nhóm ám vệ liên can cũng đi theo vô giúp vui, biệt viện vẫn vô cùng náo nhiệt như trước.
Ngày hôm sau khi Đông Phương Triệt cùng với Mộ Dung Tu rời đi Úy Trì Trường Thụy đi tới biệt viện.
“Chủ tử, lão hủ cuối cùng cũng có thể đi ra ngoài rồi!” Úy Trì Trường Thụy cảm khái nói, “Hơn một lần Dạ Hoằng Nghị gϊếŧ ta không thành, sợ hắn trả thù, ta cũng chỉ có thể tránh ở quý phủ Hán Vương lánh nạn, nhưng khiến ta sắp buồn hỏng rồi! Tên hỗn đản kia còn giả bộ đến thăm ta một lần, nói cái gì nhất định sẽ điều tra rõ chân tướng, tìm ra thủ phạm, không thể để cho lão già khọm ta bị khi dễ vô ích, đi con mẹ nó, giả bộ còn dở tệ như vậy, nghĩ rằng lão tử không biết sau lưng hắn tính kế gì à!”
“Lão nhân, lại đây cho ngươi nhìn xem cháu gái ta!” Hán Vương ý vị ôm nữ nhi Vân Thanh Nhiễm hướng Úy Trì Trường Thụy khoe ra.
“Ngươi là lão đầu tử chết tiệt, lần đó chủ tử cho ngươi nhận phu nhân làm nghĩa nữ chẳng qua chỉ là kế tạm thích ứng, ngươi thật đúng là làm chuyện ngược lại!”
“Ngươi rõ ràng chính là ghen tị ta! Là kế tạm thích ứng không sai, nhưng đầu này không phải là dập không, trà này cũng không phải là uống không, ngay cả tên khốn Dạ Hoằng Nghị kia cũng đã hạ chỉ thừa nhận quan hệ cha và con gái giữa ta cùng với Thanh Nhiễm! Ngươi không chấp nhận hay không thừa nhận cũng được! Có phải ghen tị ta có cháu gái ôm, ngươi không có hay không a, ha ha ha ha…”
“Chủ tử, ta cũng muốn làm ông nuôi!” Úy Trì Trường Thụy ấp úng nói.
Quân Mặc Thần liếc xéo hai vị lão nhân gia cộng tuổi lại với nhau cũng đã sắp vượt qua một trăm bốn mươi, “Hai người các ngươi tranh luận hơn nửa đời người, cũng đừng mang lên nữ nhi của ta, con bé cũng không phải là đối tượng cho trận đấu của các ngươi.”
Nữ nhi là của hắn, hai gã gia hỏa này đến xem náo nhiệt cái gì!
Hai lão nhân trừng mắt liếc nhìn nhau mắt một cái, một bộ dáng ai cũng không phục.
“Đúng rồi phu nhân, lần này ta lại đây còn mang theo hai người khác đến.” Cùng Hán Vương gia đấu khẩu một hồi, Úy Trì Trường Thụy mới hô người ở bên ngoài tiến vào.
“Tiểu thư, tiểu thư…” Lục Trúc cùng Hồng Mai chạy vào.
Lục Trúc ôm Vân Thanh Nhiễm ngay lập tức liền khóc, “Tiểu thư, nô tỳ đã lâu không có ở bên người hầu hạ ngài, nô tỳ rất nhớ ngài.”
Từ lúc Vân Thanh Nhiễm bị Dạ Hoằng Nghị giam lỏng trong hoàng lăng, nàng liền không có gặp mặt Vân Thanh Nhiễm.
“Ta nghĩ phu nhân vừa sinh xong bên người cần vài nha hoàn tri kỷ chiếu cố, liền đem hai người các nàng dẫn theo tới đây, nghĩ đến từ hai người bọn họ phục vụ chăm sóc cho phu nhân càng thêm thích hợp.” Úy Trì Trường Thụy rất là khéo léo hiểu lòng người, thời điểm vụиɠ ŧяộʍ chạy thoát đã đem theo Lục Trúc cùng Hồng Mai.
“Đa tạ Úy Trì lão tiên sinh.” Đối Vân Thanh Nhiễm mà nói, thật là quen được hai người Lục Trúc cùng Hồng Mai hầu hạ hơn.
★
“Tiểu thư, tiểu tiểu thư tên là gì vậy?” Lục Trúc thêu công không tệ, thêu cho đứa nhỏ không ít đồ vật, thêu thêu, liền muốn thêu lên khuê danh của tiểu tiểu thư, lúc này mới nhớ tới, tiểu thư nhỏ còn chưa được đặt tên đâu.
Bị hỏi tên của đứa nhỏ, Vân Thanh Nhiễm hai tay xòe ra, “Chuyện đặt tên bảo cha đứa nhỏ đến làm đi, cũng không biết mấy ngày nay hắn vui tươi hớn hở, có quên việc này hay không.”
Nữ nhi sinh hạ đến tận bây giờ, nhưng cả tên vẫn còn chưa đặt.
Nghĩ như vậy, Vân Thanh Nhiễm hướng ra ngoài cửa hô một tiếng, “Thu Ảnh, bảo gia các ngươi đem khuê nữ của ta ôm về.”
Cửa là mười hai cái canh giờ đều có người gác, cho dù đứng bên ngoài không phải Thu Ảnh cũng khẳng định là ám vệ khác ngoài hắn ra, việc này Vân Thanh Nhiễm không cần dùng ánh mắt nhìn, dùng đầu ngón chân cũng biết.
Quả nhiên, Vân Thanh Nhiễm vừa dứt lời không bao lâu, Quân Mặc Thần mang theo nữ nhi đi ra ngoài tản bộ đã trở lại.
“Làm sao vậy? Nhớ nữ nhi sao?” Quân Mặc Thần đem đứa nhỏ thả vào trong lòng Vân Thanh Nhiễm, “Hay là đến lúc muốn cho tiểu tử kia ăn cái gì? Hay là… nàng nhớ ta?”
“Chàng tính khi nào thì đặt tên cho nữ nhi của chàng? Cũng không thể kêu suốt tiểu tử kia tiểu tử kia chứ?” Vân Thanh Nhiễm hỏi Quân Mặc Thần, ai nhớ hắn, tự kỷ!
Quân Mặc Thần cong môi cười, tràn đầy nghiêm túc nói với Vân Thanh Nhiễm: “Con của chúng ta, việc đặt tên đương nhiên là muốn chính thức một chút.”
“Vậy chàng nói cho ta biết cái hình thức như thế nào là chính thức đi.” Chính thức vẫn luôn dựa theo khuôn mẫu, tìm người xem cho cái bát tự, xem cái tướng cũng có thể, dù sao cũng phải cho một cái tên ra lò.
“Vậy để cho đứa nhỏ tự mình chọn chữ đi!” Quân Mặc Thần nghĩ nghĩ, quyết định nói.
Chọn chữ? Được nha!
Liền quyết định như vậy, nói làm liền làm, mọi người tập thể xuất động, bắt đầu viết chữ cái.
“Chữ ‘Nghiên’ này không tệ, dùng ở trong tên nữ hài tử rất đẹp.” Quân Kiệt lật từ điển nửa ngày, lựa chọn một chữ, sau đó rất là vừa lòng viết lên trên tờ giấy.
“Chữ ‘Đình’ này cũng tốt, Đình Đình, Đình nhi, Phi Đình (thướt tha), bất kể kết hợp cùng với chữ nào, đều đẹp!” Thu Ảnh viết xuống chữ thứ tư trong số hắn chọn, phía trước còn có tuyển, vân, như, mộng.
Hai người Hán Vương gia cùng Úy Trì Trường Thụy ngay cả loại chuyện này cũng phải so đo hơn kém nhau.
“Ta cảm thấy chữ ‘Phượng’ ta chọn này mới là thích hợp nhất cho cháu gái ta! Nàng lớn lên sau này nhất định là nhân trung chi phượng!” Hán Vương vô cùng tự tin nói.
“Ta cảm thấy chữ ta chọn mới thích hợp với tiểu thư nhỏ! Di, nữ tử điềm tĩnh, vui vẻ, lịch sự tao nhã!” Úy Trì Trường Thụy không chút nào nhường bộ.
“Của ta mới tốt!”
“Của ta hay hơn!”
“Của ta! Ngươi cái lão già kia!”
“Của ta! Ngươi cái lão bất tử!”
“Được rồi được rồi, đặt toàn bộ chữ ở trên giường, để cho tiểu tiểu thư chọn đi!” Quân Kiệt đi ra khuyên can, thực sợ hai người này ầm ỹ một cái là không xong rồi.
Trên giường mềm, nhất thời hơn phủ kín những trang giấy hình vuông, trên mỗi mặt trên đều viết một chữ, là do từng người trong biệt viện lao tâm lao lực nghĩ ra.
Vân Thanh Nhiễm ôm nữ nhi đi tới bên giường, đem bé đặt vào giữa giường, để bé tùy ý hoạt động, dù sao cuối cùng hai tay nhỏ bé của bé đυ.ng phải hai chữ nào trước liền chọn hai chữ đó làm tên của bé.
Mọi người nín thở ngưng thần, chờ đợi động tác của tiểu tử kia, ai ngờ tiểu tử kia một chút mặt mũi cũng không cho, cả buổi cứ thế động cũng không động, nhưng vẫn rất tỉnh táo, chính là bàn chân nhỏ cũng không kéo một chút. Khiến mọi người nhìn xem nóng vội.
Đợi hồi lâu, tiểu tử kia cuối cùng cũng cho một chút mặt mũi, tứ chi chuyển động một chút, vì thế bàn tay nhỏ bé từ trong đông đảo chữ cái chọn ra hai tờ giấy.
Quân Mặc Thần bước lên phía trước xem xét, cầm lấy thứ nhất tờ giấy, nhìn kỹ một cái, thiếu chút nữa đau sốc hông.
Trên giấy rõ ràng viết một chữ “Hoa”.
Khóe miệng Vân Thanh Nhiễm cũng co giật, “Chữ Hoa này là ai viết lên?”
Một cái ám vệ đưa tay lên, “Phu nhân, là ta, là ta!”
Mọi người dùng ánh mắt khinh bỉ lăng trì hắn.
“Hoa không tốt sao? Tên các cô nương xinh đẹp ở quê ta đều có chứa mà, tỷ như nói Thúy Hoa, Lê Hoa, Hoa Đào…” Nam nhân bị ánh mắt của mọi người lăng trì còn không tự biết.
Được rồi, hoa thì hoa đi, cũng không phải là hoàn toàn không thể nhẫn.
Lại nhìn chữ còn lại, vừa xem xong Vân Thanh Nhiễm là người thứ nhất phản đối.
“Không tính!” Tuyệt đối không thể giữ lời!
Vân Thanh Nhiễm vừa nhìn đến chữ thứ hai trong một giây lập tức quyết định nói, “Lần này chỉ là thí nghiệm một chút mà thôi, không tính!”
Một chữ khác là “Cúc”, đánh chết Vân Thanh Nhiễm cũng không thể cho nữ nhi của mình mang tên này!
“Được rồi, lần này không tính! Hán Vương gia, Úy Trì tiên sinh, làm phiền các ngươi đem những chữ cái loạn thất bát tao ở nơi này loại bỏ hết đi!”
Quân Mặc Thần ra lệnh một tiếng, Hán Vương cùng Úy Trì Trường Thụy chạy nhanh tiến lên đây đem mấy chữ hoa hoa cỏ cỏ oanh oanh yến yến đều bỏ đi, hơn nữa không thể giữ cái gì cúc a đào a!
Vậy lại đến một lần đi!
Lần này tiểu tử kia dùng lực hơn, tay nhỏ bé quơ quơ, chân nhỏ đạp đạp, phịch hai cái, liền chọn được chữ.
Một chữ là “Phượng”, một chữ là “Di”.
Hán Vương gia cao hứng nói, “Hảo hảo, không hổ là cháu gái bảo bối của bổn vương, ha ha ha!”
“Hừ, lão đầu tử, tiểu tiểu thư cũng có chọn của ta!” Úy Trì Trường Thụy theo sát sau nói.
“Nàng chọn Phượng trước!” Hán Vương gia thế nào cũng phải áp Úy Trì Trường Thụy một bậc!
“Trước sau có cái gì quan hệ, mấu chốt là chữ ta chọn dễ nghe hơn so với của ngươi! Có nội hàm! Có ý nghĩa!”
“Nói hươu nói vượn, ánh mắt của ngươi làm sao có thể đánh đồng với ta!” Hán Vương thở phì phì nói.
“Ngươi mới nói hươu nói vượn, ta nói rõ ràng chính là sự thật.”
Hai người càng rống càng lớn tiếng, “Ô oa ——” tiếng hô của hai người dọa đến cục cưng, dọa cục cưng khóc lên.
“Nghĩa phụ, Úy Trì lão tiên sinh, phiền toái các ngươi đi ra bên ngoài thảo luận vấn đề này!” Vân Thanh Nhiễm ôm lấy nữ nhi, đối với hai cái lão nhân không nói gì, tuổi cũng đã một bó to, ngay cả chuyện này cũng có thể đủ cho hai người ầm ỹ nửa ngày như vậy?
Quân Mặc Thần thở phào nhẹ nhõm, Phượng Di, Quân Phượng Di, tên này cuối cùng cũng giống một cái tên.
Vì thế tiểu tiểu thư có tên, Phượng Di.
Vân Thanh Nhiễm ôm đứa nhỏ qua một bên cho bú, lưu lại Quân Kiệt cùng Thu Ảnh thu thập tàn cục, hai người dọn dẹp một đống giấy linh tinh lộn xộn trên giường, sau đó kinh ngạc phát hiện, tại sao một loạt giấy trên giường chỉ có hai chữ, không phải chữ Phượng thì chính là chữ Di!
Hán Vương gia, Úy Trì tiên sinh, các ngươi chính là hỗ trợ loại bỏ như thế này sao! Đem những chữ khác đổi thành chữ mình chọn, rất gạt người đó!
★
Nghỉ ngơi mấy ngày, Vân Thanh Nhiễm cuối cùng là có thể ra ngoài đi lại đi lại.
“Mấy ngày không đi ra, nàng khẳng định buồn hỏng rồi.” Quân Mặc Thần cười nói.
“Không mốc meo cũng đã rất không tệ, đều đại nửa tháng không thấy ánh mặt trời.” Vân Thanh Nhiễm được Quân Mặc Thần giúp đỡ, đi dạo trong viện, loại cảm giác này vẫn rất xa lạ, trước kia nếu xa nhà, Quân Mặc Thần bình thường đều chờ trên xe lăn, không dám quá mệt nhọc.
“Nhiễm Nhi, cảm thấy thân mình khôi phục thế nào?”
“Rất tốt, dược Mộ Dung Tu lưu lại dùng rất được, lúc trước còn cảm thấy người điên rồi y thuật vẫn còn, hiện tại xem ra thời điểm người không có điên vẫn uy tín hơn.”
“Uy tín?” Uy tín là có ý tứ gì?
“Chính là đáng tin cậy.” Vân Thanh Nhiễm giải thích nói.
“Vậy Nhiễm Nhi có phải hay không hẳn là nên thực hiện một chút hứa hẹn đối với ta nhỉ?”
“Ta có hứa hẹn với chàng cái gì sao?”
“Ta cảm thấy ta vẫn nên lập một cái phiếu nợ cho nàng.” Tiểu lừa đảo, chỉ biết ép buộc hắn, thân thể hắn tốt lên, nhưng là trái tim vẫn rất yếu ớt như trước!
“Lấy giấy bút đến đây đi.” Vân Thanh Nhiễm vươn tay, hướng Quân Mặc Thần đòi giấy bút.
“Nhiễm Nhi, nàng sẽ không phải là thật sự muốn viết chứ?” Hắn muốn phiếu nợ làm cái gì? Hắn muốn là nàng mở miệng nói với hắn một câu… kia thôi mà!