"Pang!" - Cô gái nhìu mày. Matsuki ngỡ ngàng nhìn cô gái.
- Mi...Minako? Tại sao?
- Anh ngây thơ quá, Mtsuki! Tôi không phải là bị họ bắt cóc, mà tôi chính là người của Thần Long Đảng. Giờ thì nói cho tôi biết anh đã giấu chúng ở đâu?
Minako chỉa súng vào mặt Matsuki.
- Minako...vậy ra em chỉ lợi dụng tôi thôi sao?
- Giờ anh mới biết à? Tôi chưa hề yêu anh bao giờ, chỉ có anh mông tưởng thôi. Không sao...giờ tôi sẽ gϊếŧ anh trước, với lực lượng hùng hậu của Thần Long Đảng, không cần tới anh, chúng tôi cũng tìm ra thứ đó.
Ngón tay thanh mảnh từ từ đẩy còi súng.
"Phập!" - Khẩu súng rơi khỏi tay cô gái khi một con dáo đâm xuyên qua lòng bàn tay. Minako khẽ rên lên với vết thương. Cậu kéo tay Matsuki:
- Chạy mau!
Hai người vào trong xe và phòng đi, phía sau còn có tiếng súng với theo. Cậu cầm tay lái và cố gắng ghì chặt nó. Chết tiệt...sao họ có thể làm như vậy chứ? Lạnh lùng hơn cậu tưởng.
- Anh không sao chứ?
- Minako...
- Anh có phải là con trai không vậy? Có nhiêu đó cũng khóc. Nè...
- Minako...
Cậu không nói thêm gì nữa, lẳng lặng cho xe rẽ vào một cánh đống vắng. Cậu dừng xe và lôi Matsuki ra:
- Tỉnh táo một chút! Anh không thậy tức giận vì bị phản bội sao?
Cậu im lặng, hắn không khởi sắc chút nào. Cậu đưa tay bóp trán. Sao trên đời này lại có một người yêu đuối như vậy nhỉ? Rồi giật mình. Cậu nhìn lại đôi tay của mình. Cậu đã thay đổi, trở nên mạnh mẽ hơn ngày xưa. Cậu nhớ lại lúc rời bỏ anh, cậu cũng như thế, àm có khi còn tệ hơn nữa chứ. Cậu không phải là con người mạnh mẽ. Đúng...cậu đã khóc. Còn tệ hơn Matsuki lúc này.
- Anh không sao chứ?
Lịa im lặng...ngày trước như vậy, cậu cứ muốn chết đi cho xong. Nhưng có một người đã níu giữ cậu lại, một người đã cho cậu một cuộc sống khác.
- Nghe tôi, quên cô gái ấy đi. Sao anh không thử tìm cho mình một niềm tin khác nhỉ?
Matsuki gục mặt vào vai cậu và khóc. Cậu hiểu...ước gì ngày đó cũng có ai khuyên cậu như vậy, có ai đó cho cậu khóc thì hay biết mấy. Cậu vỗ nhẹ vào lưng hắn:
- Cứ như vậy đi...ông anh bị thất tình...
Mặt trời đang lên cao dần, nắng mỗi lúc một gắt gao hơn. Tự nhiên cậu nghĩ tới anh. Lúc này anh đang làm gì nhỉ? Có quá lo lắng cho cậu không?
Thần Long Đảng, phòng dành cho thượng khách...
- Đừng cản tôi! Tôi phải đi tìm Ngọc Lâm và gϊếŧ cái tên chết tiệt dám chạm vào cậu ấy.
Quất Chi thờ dái, rồi nói với những người đang giữ chặt anh:
- Đè tên khùng này xuống! Cần thiết thì trói lại và lấy giẻ nhét vào mồm luôn! Tốt! Như vậy đấy!
Anh cố gắng vùng vẫy và nói cái gì đó với Quất Chi. Nhưng thứ âm thanh duy nhất có thể được phát ra từ anh chỉ là mấy tiếng "Ưhmm...Ưhmm..." mà thôi. Quất Chi thở dài thêm một lần nữa:
- Cậu đang làm gì vậy, Tô Ngọc Lâm? Tới khi nào mới chịu quay về đây? Tôi sáp không chịu nổi Hoàng Long rồi đó. Ah, đánh cho hắn xỉu luôn đi! Mấy cái âm thanh này nghe chói tai quá.
Trong khi đó thì ờ một nơi khác, dưới tàn cây rậm rạp, cậu cũng đang suy nghĩ về mọi người.
- Long Đế!
Cậu ra hiệu để cuộc nói chuyện nhỏ hơn một chút. Matsuki đang dựa vào người cậu mà ngủ.
Cậu nhẹ ngàng đặt hắn xuống đất rồi đi ra cùng với Ngũ Long Sứ.
- Ngài làm như vậy là có ý gì? Ngài để cho mình ở thế bị động là sao?
Cậu nhìn về phía lớp bụi nhỏ đang bị gió cuốn lên: