My Love

Chương 19

- Anh.......không chịu nổi nữa rồi. ANH CÚT KHỎI ĐÂY NHANH LÊN! TRƯỚC KHI TÔI MẦN THỊT ANH.

Anh chụp cái gối mà cậu kịp ném tới chỗ anh lại:

- Cậu càng như thế thì càng dễ thương đấy! Đuợc, tôi sẽ rồi khỏi đây. Bye bye....

Anh đừng dậy, uể oải đi ra ngoài. Cậu bực mình đừng lên, mở cửa phòng đột nhiên một bàn tay đã kéo cậu ngược trờ vào trong. Anh làm ra vẻ khẩn trương:

- Nằm xuống!

Tiếng súng sau đó vang lên và cánh cửa bị thủng một lỗ. Cậu vẫn còn hoang mang:

- Chuyện gì vậy?

- Mau rời khỏi đây trước đã!

Anh kéo cậu ra cửa sổ và nhìn xuống, nhưng ở dưới cũng đả có mấy người đừng chờ sẵn, anh vội kéo cậu quay vào trong.

- Xin lỗi! Nếu tôi biết họ sẽ tấn công sớm như vậy thì đã không đưa cậu về nhà tối qua.

- Làm sao đây? Chúng ta phải ở đây chờ họ vào gϊếŧ à?

- Đương nhiên không!

Anh lấy từ túi ra một khẩu súng.

- Tôi sẽ đánh lạc hướng họ để cậu thoát ra ngoài. Nhớ là đừng quay lại dù cậu có nghe bất cứ tiếng gì.

- Nhưng còn anh?

- Tôi sẽ không sao đâu. À, tội yêu cậu!

Cậu lặng người, anh hôn nhẹ lên trán cậu:

- Hơi không bình thường, nhưng tôi thật sự yêu cậu. Nghe xúc động quá phải không? Vậy để tôi hôn cậu lần nữa nhé.

Trán cậu hơi nhăn lại, và sau đó là một loạt các thứ đuợc ném ra ngoài:

- ANH ĐIÊN À? ANH MUỐN CHẾT KHÔNG? YÊU MỘT ĐỨA CON TRAI? ANH KHÔNG PHẢI LÀ CON NGƯỜI. CHẾT ĐI!

Sau cơn giận dữ của cậu, cả hai đã an toàn đi ra ngoài. Anh cười:

- Cám ơn cậu nhiều lắm! Nhờ có cậu ném mấy thứ đó ra trúng đầu cho nên tụi nó không đánh mà xỉu hết.

Cậu nhìn xung quanh, đúng là cậu vừa ném ra mấy thứ đó, và mấy người lạ mặt cũng đang nằm sóng soài trên mặt đất.

- Thì ra anh chỉ muốn dùng mưu thôi à?

- Không! Tôi nói thật đấy chứ.

- Anh......