Hàn Linh bỗng nhiên sinh ra một ý niệm, một đám này ngay cả đầu cũng trùm lên, chỉ không biết diện mạo đến tột cùng như thế nào, hướng hắn quỷ bí mà nở nụ cười nói: “Ta có thể nhìn bộ dáng của bọn hắn hay không?”
Mặt mày Sở Mặc hơi nhăn, có loại dự cảm không tốt, nhưng hắn vẫn là không để cho nàng thất vọng, hạ lệnh nói: “Tháo xuống toàn bộ mũ giáp!”
Động tác đều nhịp, mang theo ý kinh sợ, vốn là cho rằng bọn họ chỉ là bởi vì mặc áo giáp mới thoạt nhìn lạnh lẽo túc mục, ai ngờ sau khi tháo xuống mũ giáp, một đám cũng là mặt lạnh lùng người sống chớ gần như Sở Mặc.
Hàn Linh không khỏi mà trái lại hít vào một hơi, những người này tuy là lạnh vô cùng, nhưng diện mạo của một đám lại không tồi, không khỏi mà buột miệng thốt ra nói: “Không thể tưởng được soái ca của Tần quốc các ngươi nhiều như vậy, không tồi không tồi!”
Sở Mặc cười khổ ra tiếng, thử nói: “Vậy nàng muốn theo trẫm đi Tần quốc hay không, kiến thức một chút càng nhiều soái ca?”
“Vậy không cần, chàng chính là đại biểu của bọn họ, ta chỉ cần nhìn một mình chàng là đủ rồi.” Dưới cái nhìn chằm chằm của mọi người, nàng kéo cổ hắn xuống, ở trên môi hắn in một nụ hôn.
Sở Mặc vui sướиɠ mà bật cười, thật là một tiểu yêu tinh ma người, hợp với hắn tâm thần cũng không ngừng mà đi theo nàng phập phồng không chừng. Mọi người sau khi nhìn thấy trên mặt Sở Mặc toát ra nụ cười tự nhiên, tất cả lâm vào trong khϊếp sợ, nghĩ thầm Hoàng thượng của bọn họ khi nào sửa lại tính tình, thế nhưng cũng sẽ phát ra nụ cười từ nội tâm như thế?
Tân Mụ ở một bên vẫn luôn bị người làm lơ, có chút không kiên nhẫn, khe khẽ mà gào vài tiếng, rốt cuộc khiến cho mọi người chú ý, một đám thần kinh căng chặt, cảnh giác mà nhìn chăm chú nó.
Hàn Linh thấy vậy, tiến lên đi vuốt ve sống lưng nó, mềm giọng an ủi nói: “Tân Mụ, hôm nay ngươi vất vả rồi, ngươi đi về trước ở yên đó. Chờ ta có rảnh liền mang ngươi đi gặp Tân Ba, ngươi nhất định sẽ thích nó. Trở về đi!”
Mọi người nhìn một người một thú giao lưu, toàn bộ mắt choáng váng, nghĩ thầm Hoàng thượng thích đến tột cùng là một nữ tử như thế nào, vì sao từ lời nói việc làm, quần áo đều kỳ lạ như thế?
Khi trở lại Thanh Minh Tự, bầu trời đã là đen rồi.
Tối nay Thanh Minh Tự đèn sáng treo lên cao, khách khứa vẫn như mây như cũ, vẫn chưa vì sắc trời trở tối mà dòng người trở nên ít đi. Bởi vì trong ngày hội Thất Tịch một việc trọng đại quan trọng nhất đó là đương triều quốc sư bói toán, quốc sư từ trước đến nay có một quy củ, mỗi năm Thất Tịch chỉ bói ba quẻ, cũng không ngoại lệ, mà có thể có được ba quẻ này người lại đến cần có vận khí thật tốt.
Đôi mắt Sở Mặc đã tới ban đêm lại bắt đầu không thể nhìn thấy, lúc này thường lui tới, hắn đều nhốt chính mình ở trong phòng, không cùng người ngoài tiếp xúc, thế nhưng tối nay hắn lại ngoại lệ mà muốn đi tham gia bói toán. Từ sau khi biết được chính mình cùng Hàn Linh là duyên định tam sinh, tâm tình của hắn tốt đến xưa nay chưa từng có, cũng càng muốn có nhiều thêm chút thời gian ở chung cùng nàng.
“Mặc, chàng nắm chặt tay ta, chỉ cần đi theo ta là được.”
Hàn Linh dẫn hắn đi về phía trong đại điện náo nhiệt nhất trong chùa, lúc này đại điện đèn đuốc sáng trưng, đám đông như dòng nước, thế nhưng so với chợ còn muốn náo nhiệt hơn. Nàng cố ý bước đi thật chậm, sợ hắn sẽ vướng phải hoặc té ngã, cố gắng dẫn hắn đi về phía địa phương ít người. Sở Mặc bắt đầu có chút khẩn trương, rốt cuộc lần đầu tiên ở buổi tối đi ra, hơn nữa còn là trong trường hợp nhiều người như vậy, không khỏi mà có chút lo âu cùng đề phòng khắp nơi. Ở dưới Hàn Linh lần nữa mà nói lời ấm áp an ủi, hắn mới chậm rãi thả lỏng lại. Bàn tay nhỏ ấm áp của nàng liền ở chỗ lòng bàn tay của hắn, độ ấm nhè nhẹ kia từng đợt từng đợt mà truyền đến trên người hắn, làm cho cả người của hắn cũng theo đó mà ấm áp.
Ở phía sau bọn họ cách đó không xa, Hàn Dực dẫn hơn mười người hộ vệ giáp đen âm thầm lui đi ra ngoài, chỉ còn lại có bốn tên hộ vệ giáp đen đang âm thầm bảo hộ chủ tử an toàn.
Lúc này, tăng nhân trong chùa bắt đầu duy trì trật tự.
“Các vị thí chủ xin hãy an tĩnh một chút. Thân mình của quốc sư không khoẻ, không nên ồn ào.”
Tiếng nói của hắn vừa ra, toàn bộ đại điện đều tức khắc yên tĩnh lại, yên tĩnh không tiếng động.
“Mọi người từng người từ trước ống thẻ xếp hàng rút một lá xăm, phàm là rút được lá xăm có viết chữ ‘duyên’, liền có thể đi vào xin quốc sư đoán một quẻ. Xin mọi người duy trì trật tự, bảo trì yên lặng.”
Dòng người dần dần bắt đầu khởi động, một người tiếp một người khách từ trước ống thẻ xếp hàng rút thăm, có người vui mừng có người buồn rầu, cái gọi là tăng nhiều cháo ít, mấy trăm người chỉ có ba lá xăm duyên, cái này mệnh trúng tỷ lệ cũng quá nhỏ.
Hàn Linh vốn định dựa vào thân phận công chúa chen ngang, nhưng lại sợ quá rêu rao sẽ làm cả thân phận của Sở Mặc cũng cùng nhau bại lộ, rốt cuộc bây giờ hắn hành động không tiện, vì thế vẫn là quyết định điệu thấp một chút, đi theo đám đông cùng nhau xếp hàng. Xếp hàng trước sau bọn họ đều là một đôi tình lữ, phía trước hai người là nữ béo nam gầy, phía sau hai người lại là hoàn toàn tương phản, nam béo nữ gầy. Hàn Linh quan sát đến hai đôi trước sau, không khỏi mà trộm vui, nếu là hai đôi trao đổi một chút, béo với béo, gầy với gầy, vậy sẽ hoàn mỹ hơn, cũng sẽ không tạo thành hiện tượng thụ công sai biệt quá lớn.
Nghĩ một chút, nàng không khỏi mà cười ra tiếng. Sở Mặc hơi chau mày lại, hỏi: “Cười cái gì vậy?”
Nàng tiến đến bên tai Sở Mặc, nhỏ giọng nói: “Ta nói cho chàng, phía trước chúng ta có một nữ công, phía sau có một nam công, chàng nói nếu là đặt hai người này ở cùng một nơi, rốt cuộc người nào càng cường hãn hơn?” Nàng vừa nói, vừa hé miệng cười trộm, trong đầu suy nghĩ một trận miên man.
Sở Mặc khó hiểu nói: “Nữ công, nam công? Đó là cái gì?”
Hàn Linh vò đầu nghĩ nghĩ, nói: “Ách, chính là ở phía trên cái kia.”
Sở Mặc càng thêm mơ hồ: “Phía trên? Cái nào phía trên?”
Hàn Linh có chút nóng nảy, làm sao ngay cả cùng hắn giải thích không rõ đâu? Không khỏi mà đề cao âm điệu nói: “Ai nha, chàng ngốc chết đi! Chính là thời điểm làm loại chuyện này, ở phía trên cái kia.”
Lời kia của nàng vừa thốt ra, hơn mười người trước sau đều nghe thấy được, đồng thời quay đầu lại nhìn về phía hai người, mang theo vẻ kinh ngạc cùng khinh thường.
“Thật là không biết xấu hổ, hai nam nhân thế nhưng làm chuyện bực này, còn dám lớn tiếng nói.”
“Không thể tưởng được này hai người bên ngoài là một nhân tài, tướng mạo đường đường, lại có đoạn tụ chi phích, thật là đáng tiếc đáng tiếc.”
“……”
Hàn Linh vô cùng buồn bực, hai người bọn họ nói nhỏ, liên quan đến bọn họ chuyện gì? Cúi đầu nhìn một chút nam trang trên người của mình, nàng hướng tới đám người nghị luận trừng mắt nhìn trở lại, quát: “Nhìn cái gì mà nhìn? Hai nam nhân liền không thể đối công?”
Sở Mặc ở bên cạnh xì cười ra tiếng, những việc tư mật này mệt nàng nói ra miệng được. Tiếng nghị luận ở trước sau so với vừa nãy càng lớn hơn, mọi người đối với nàng chỉ chỉ trỏ trỏ, vẻ mặt khinh thường cùng ghét bỏ, phảng phất nàng giống như làm bẩn mắt bọn họ.
Hàn Linh tức khắc bực, chống nạnh nổi giận mắng: “Còn muốn xếp hàng hay không? Không xếp hàng thì đi ra phía sau đi.”
Lần này Sở Mặc cười đến càng vui vẻ, nhịn không được duỗi tay ôm nàng vào trong lòng ngực, hắn ở trong đầu tưởng tượng đến bộ dáng ngang ngược lúc này của nàng, nhất định rất là thú vị. Nghĩ một chút, hắn cười đến càng thêm thoải mái, chỉ hận vì sao không có quen biết nàng sớm mấy năm. Một cử động này của hắn, càng là nhấc lên lại một đợt cơn sóng nóng nghị luận, lúc trước chỉ là tranh luận trong lời nói cũng liền thôi, hiện giờ lại đặt nó vào với hành động, cái này làm sao có thể làm đám người vây xem bảo trì tâm cảnh bình tĩnh?
Có lẽ là động tĩnh ở bên này quá lớn, khiến cho nhóm tăng lữ ở hàng phía trước chú ý, vài vị chúng tăng đã hướng tới bên này đi tới, tiến đến phối hợp.
“A Di Đà Phật, các vị thí chủ, không biết có chuyện gì tranh chấp?”
Hàn Linh ngẩng đầu nhìn về phía lão hòa thượng đang nói chuyện, không khỏi mà sửng sốt, đây còn không phải là quốc sư sao? Tại sao quốc sư tự mình tiến đến cùng nàng can thiệp? Hơn nữa…… vì sao trên trán hắn có một cục xanh đen?
Nàng hơi chớp đôi mắt, bỗng nhiên nghĩ tới tiếng kêu thảm thiết kia, cục xanh đen này vô cùng có khả năng chính là bị vào lúc ấy. Nghĩ đến đây, nàng xì cười ra tiếng, ý thức được chính mình luống cuống, nàng lại vội ho nhẹ vài tiếng bảo trì yên lặng.
Hòa thượng ở một bên giới thiệu nói: “Vị này chính là phương trượng đại sư của chúng ta.”
Hàn Linh tức khắc sửng sốt, giật mình không nhỏ: “Ông là phương trượng đại sư? Vậy quốc sư……”
Nàng bỗng nhiên ý thức được chính mình nhất định là làm ra sai lầm bất ngờ, tiếp thu đến ánh mắt nghi hoặc của đối phương, nàng vội vẫy vẫy tay, cười gượng nói: “Không có việc gì, không có việc gì. Gặp qua phương trượng đại sư.”
Phương trượng đại sư cười đến gương mặt hiền từ, hòa thượng bên cạnh nhỏ giọng ở bên tai hắn nhắc nhở một câu, phương trượng đại sư hơi kinh ngạc, lại một lần nữa đánh giá Hàn Linh một phen, chắp tay trước ngực nói: “Thì ra là khách quý lâm môn, lão nạp thất kính đón tiếp chậm trễ, xin hãy thứ lỗi.”
Nói vậy hắn nhất định là đã biết thân phận chân thật của nàng, Hàn Linh xua xua tay nói: “Không đáng ngại.”
Lại chỉ chỉ cái trán của phương trượng, nhỏ giọng hỏi: “Cái trán của phương trượng đại sư là làm sao bị thương?”
Phương trượng đại sư trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ, nhưng cao tăng chính là cao tăng, bất quá một lát thời gian liền khôi phục bình thường, nói tóm lại nói: “Không cẩn thận đυ.ng phải bị thương, cũng không đáng ngại.”
Hàn Linh trong lòng rất là băn khoăn, vốn là muốn trêu cợt quốc sư, lại không nghĩ liên luỵ hắn, rõ ràng mà quan tâm nói: “Phương trượng đại sư nên tĩnh dưỡng thật tốt mới đúng, ngàn vạn không thể làm lụng vất vả quá mức.”
Phương trượng đại sư hiện vẻ cảm kích trước mắt, gật đầu nói: “Đa tạ thí chủ quan tâm, hai vị thí chủ mời theo lão nạp tới, lão nạp dẫn hai vị đi gặp quốc sư.”
“Vậy làm phiền.” Có hắn dẫn đi gặp cũng tốt, miễn cho bọn họ còn phải tiếp tục xếp hàng. Nàng xoay người kéo tay Sở Mặc, đi theo phương trượng đi về phía bên trong đại điện, làm cho những người khác còn đang tiếp tục xếp hàng hâm mộ đến đỏ mắt.
Ở bên trái đại điện có một cánh cửa nhỏ, cửa này đi thông đến nội điện Phật đường. Ở nội điện Phật đường có đặt một bức mành trướng, ngăn nội điện ra thành hai nửa, ở dưới ánh nến thấp thoáng, bóng người chen chúc trong trướng, nhìn không rõ, chỉ nhìn thấy có hai bóng người hiện ra ở trên mành trướng. Bóng người đi qua làm cho mất đi hình dạng vốn có, cho nên phân biệt không ra người ở bên trong cao thấp mập ốm.
Hàn Linh tò mò mà nhìn chằm chằm bức mành kia, rất muốn nhìn thấy một tên quốc sư đến tột cùng là bộ dáng cỡ nào. Sở Mặc ở phía sau tựa như cảm giác được nàng phân tâm, nắm chặt tay nàng, Hàn Linh quay đầu lại, nhìn thấy biểu tình co quắp bất an của hắn, vì thế tới gần hắn cùng hắn nhỏ giọng nói thầm, miêu tả tình hình trong nội điện.