Xuyên Đến Cuộc Sống Khổ Bức Của Giáo Chủ Ma Giáo

Chương 59

“Mạch Nhi đâu?”

Cố Thừa từ Diệp gia sau khi trở về, lại tìm không thấy Ân Tử Mạch, hỏi Phong Lai, Phong Lai kinh ngạc nói: “Giáo chủ không phải cùng ngươi đi Diệp gia sao?”

Cố Thừa sắc mặt tức khắc ngưng trọng.

Hắn nói: “Hắn chỉ là ở cửa nhìn theo ta cùng Diệp bá đi, cũng không có đi theo ta."

Ân Tử Uyên từ phòng đi ra, Cố Thừa hỏi hắn có nhìn thấy Ân Tử Mạch hay không, Ân Tử Uyên lắc đầu, nói: “Hắn cùng ngươi sau khi rời khỏi đây liền không trở về.”

Cố Thừa tay nắm chặt thành nắm, hỏi: “Vừa rồi bên ngoài có nghe thấy tiếng đánh nhau hay không?”

“Không có. Ta vẫn luôn ở trong sân, không có phát hiện bất luận cái gì dị thường.” Tả Yến nói.

Cố Thừa vội vàng đi ra ngoài, ở ngoài tìm một vòng, lại vẫn như cũ không có phát hiện bất luận dấu vết gì để lại.

Hắn trở lại trong viện, phát hiện Phong Lai bọn họ cũng không tìm được người, hơn nữa hỏi qua người ngoài, đều nói không có nhìn có người đánh nhau.

Cố Thừa trong lòng nảy lên bất an, cùng lần trước ở Tần Hoài Hà giống nhau, cũng là trong nháy mắt liền không thấy người.

“Có thể hay không…… Giáo chủ khôi phục ký ức?” Phong Lai suy đoán nói, “Lần trước bị Lam Cẩm Phong bắt lại, giáo chủ cũng là không thể hiểu được liền khôi phục nội lực, lúc này có thể hay không đột nhiên liền khôi phục ký ức?”

Cố Thừa sắc mặt tức khắc trở nên càng khó nhìn.

Hắn lo lắng Ân Tử Mạch bị người bắt đi, càng sợ hãi hắn đột nhiên khôi phục ký ức.

Hắn một chút đều không nghĩ nhìn thấy Ân Tử Mạch biến thành Ân Tử Mạch tàn nhẫn độc ác trước kia.

Nếu Ân Tử Mạch thật sự khôi phục ký ức biến thành Ân Tử Mạch trước kia, Cố Thừa cũng không biết nên làm cái gì bây giờ mới tốt.

Ân tử uyên lắc đầu, phủ định suy đoán của Phong Lai, nói: “Nếu Mạch Nhi khôi phục ký ức, hắn cũng sẽ không không nói một tiếng liền đi.”

“Có lẽ là bởi vì hắn không bao giờ muốn gặp ta.” Cố Thừa nói, “Hắn khả năng cảm thấy cùng ta ở bên nhau mấy ngày nay là một loại sỉ nhục."

Ân Tử Uyên cùng Phong Lai Tả Yến đồng loạt nhìn về phía Cố Thừa, ba người yên lặng mà nhìn nhau trong chốc lát, Tả Yến ho khan một tiếng, nói: “Ta cảm thấy giáo chủ không có khôi phục ký ức. Nếu hắn thật sự nhớ tới việc trước kia, liền tính phải đi, cũng sẽ nói cho chúng ta một tiếng.”

“Đúng. Vừa rồi đều là ta hồ ngôn loạn ngữ, minh chủ ngươi không cần để ở trong lòng.” Phong Lai thấy Cố Thừa mặt âm trầm, vội nói.

Cố Thừa không nói gì, mà là hướng chuồng ngựa chạy qua.

Ân Tử Uyên chạy đi theo hắn.

Cố Thừa tìm được vô ảnh, vỗ vỗ lưng ngựa, cúi xuống đối với nó nói mấy câu, sau đó đi trở về phòng lấy ra áo ngoài Ân Tử Mạch buổi sáng thay ra để tới mũi vô ảnh.

Hắn đối Ân Tử Uyên nói: “Chúng ta phân công nhau đi tìm Mạch Nhi, ai tìm được liền phóng đạn tín hiệu.”

Nói hắn cưỡi vô ảnh, vung roi ngựa bay đi.

“Mạch Nhi, ngươi phân tâm.” Lam Liệt chế trụ cằm Ân Tử Mạch, bất mãn nói.

Ân Tử Mạch nói trắng ra: “Chẳng phải ta phân tâm, là ta ghê tởm.”

Lam Liệt tăng thêm lực đạo, nói: “Ngươi thật sự không thích ta?”

Ân Tử Mạch: “Không thích.”

Lam Liệt hiển nhiên tức giận, nói: “Vì sao ngươi không muốn ta vui!”

Ân Tử Mạch khó chịu nói: “Ngươi đem ta bắt tới, lại đối ta làm một việc ta không thích, ta vì sao còn phải cố ý làm ngươi vui? Nếu ngươi vui vẻ thả ta, tùy tiện ngươi bảo ta nói cái gì, ta đều có thể nói.”

“Ngươi sẽ không sợ chọc giận ta, ta đối với ngươi ra tay tàn nhẫn?” Lam Liệt híp mắt nói.

Ân Tử Mạch xem xét trên người chỉ còn lại trung y cùng qυầи ɭóŧ, nói: “Hay là ngươi cảm thấy ngươi còn không có ra tay tàn nhẫn?”

Lam Liệt: “……"

Ân Tử Mạch thở dài, nói: “Lam Liệt, người định không bằng trời định, ngươi vì đạt được cùng ta…… Ân, lên giường, làm ta luyện cái gì Lam Vực thần công. Nhưng ngươi không biết, luyện cái này không chỉ có làm cho ta tẩu hỏa nhập ma, còn làm ngươi vĩnh viễn mất đi ta.” Hắn nhìn Lam Liệt, thế nhưng có điểm thương xót, nói: “Nếu không phải tẩu hỏa nhập ma, ta có lẽ vẫn là Ân Tử Mạch trước kia, có lẽ có một ngày thật sự có thể bị ngươi làm cảm động. Nhưng hiện tại, Ân Tử Mạch người ngươi yêu kia không bao giờ trở lại. Ngươi vĩnh viễn, vĩnh viễn mà mất đi hắn.”

Lam Liệt dùng sức lắc đầu, nói: “Sẽ không! Mạch Nhi, ngươi ở nói bậy gì đó?! Ngươi không phải hảo hảo mà ở trước mặt ta sao? Mất đi ký ức cũng không quan trọng, liền tính rốt cuộc tìm không được ký ức trước kia cũng không có việc gì, chúng ta có thể có được ký ức cùng nhau."

Ân Tử Mạch vẻ mặt “Ngươi không hiểu” mà nhìn hắn, nói: “Thế gian này việc vô pháp cưỡng cầu rất nhiều, ngươi cần gì phải tiếp tục ở trên người ta lãng phí thời gian.”

“Chỉ cần ngươi có thể thuộc về ta, liền không phải lãng phí thời gian! Ta đợi 6 năm, ngươi đã nói chỉ cần ta có thể trở thành thiên hạ đệ nhất liền sẽ cùng ta ở bên nhau!” Lam Liệt đột nhiên rống lớn nói, “Ta mặc kệ ngươi lúc ấy có phải gạt ta hay không, tóm lại ngươi hiện tại vô pháp rời khỏi ta! Ngươi yêu cầu nội lực của ta! Chỉ có nội lực thuần dương của ta mới có thể cứu ngươi!”

Ân Tử Mạch không muốn lại nói với hắn, nhắm mắt lại không nhìn hắn.

Lam Liệt xoay người xuống giường cầm áo ngoài vừa rồi ném dưới giường, sau đó lên giường đem hai tay cùng chân Ân Tử Mạch cột vào đầu giường, tiếp theo click (1) mở huyệt đạo của hắn, ánh mắt hung ác mà nhìn hắn, nói: “Điểm huyệt đạo ngươi không nhúc nhích không có ý tứ gì, ta muốn xem ngươi ở dưới thân ta run rẩy rêи ɾỉ.”

(1) Tất cả các từ Tiếng Anh đều là tác giả sử dụng, Dưa không thêm hay sửa chữa gì nha.

Ân Tử Mạch không có nội lực, bị hắn trói lại tay chân càng không thể động đậy, chỉ có thể ở trong lòng yên lặng mà khẩn cầu Cố Thừa tìm được hắn.

Lam Liệt xoay người lên giường, đè ở trên người hắn, Ân Tử Mạch gắt gao nhắm mắt lại, cảm giác được Lam Liệt muốn hôn hắn, chỉ có thể dùng sức mà tránh, nhưng thực mau đã bị Lam Liệt chế trụ cằm.

Cảm giác được hô hấp nóng rực phun trên mặt, Ân Tử Mạch tuyệt vọng mà thở dài.

“Loảng xoảng!” Cửa phòng bị người từ bên ngoài một chân đá văng, Cố Thừa đứng ở cửa, sắc mặt âm ngoan mà nhìn vào trong phòng.

Ân Tử Mạch mở to mắt, xoay đầu nhìn ra ngoài cửa.

Khi nhìn thấy người đứng ở cửa là Cố Thừa, Ân Tử Mạch tức khắc nhẹ nhàng thở ra. Lúc này hắn mới phát giác hắn mới thả lỏng tâm.

Cố Thừa hai mắt đỏ bừng mà nhìn vào trong phòng, khi hắn nhìn thấy Ân Tử Mạch quần áo không chỉnh tề, tay chân bị trói trên đầu giường, Lam Liệt còn đè ở trên người hắn, cả người giống như là bị đốt pháo, cơ hồ sắp nổ tung!

Hắn rút ra trường kiếm bê hông, bay thẳng đến tấn công Lam Liệt.

Lam Liệt nhảy đến bên cạnh lấy từ trên mặt bàn roi dài, múa may đối Cố Thừa công kích.

Cố Thừa chỉ là khua mấy đường kiếm, thấy Lam Liệt từ trên người Ân Tử Mạch đi lên, hắn lập tức cởϊ áσ ngoài đắp lên người Ân Tử Mạch, hỏi: “Mạch Nhi, ngươi có bị thương hay không?”

Ân Tử Mạch lắc đầu: “Không có.” Hắn nghĩ nghĩ, nhỏ giọng bổ sung một câu: “Hắn còn không có kịp đối ta làm cái gì.”

Nghe được những lời này của Ân Tử Mạch, Cố Thừa thoáng yên lòng.

“Cố Thừa, cẩn thận!” Thấy Cố Thừa còn đang nhìn chính mình, Ân Tử Mạch vội hô một tiếng, ý bảo hắn đối phó Lam Liệt.

Cố Thừa đối với hắn cười cười ý bảo hắn đừng lo, đối Lam Liệt nói: “Đi ra ngoài đánh.”

Hai người đi vào sân bên ngoài trong viện, bóng kiếm lập loè roi bay múa, hai người thân ảnh cơ hồ phân biệt không ra ai là ai.

“Cố Thừa, chỉ cần ta đánh bại ngươi, Mạch Nhi chính là của ta!” Lam Liệt một bên vung roi một bên quát.

Cố Thừa cười lạnh nói: “Thứ nhất, ngươi đánh không lại ta; thứ hai, Mạch Nhi là của ta.”

Lam Liệt tức khắc bị chọc giận, tiến công cũng càng nhanh.

Cố Thừa không hề bị quấy rầy tiết tấu, vì tốc chiến tốc thắng, hắn nắm chặt chuôi kiếm, dùng bóng kiếm nhập thân.

Tám thân ảnh quay chung quanh Lam Liệt, Lam Liệt sắc mặt trầm xuống, nói: “Bóng kiếm nhập thân!”

Nhưng hắn cũng không lùi bước, ngược lại càng đánh càng hăng, đắc ý mà nói: “Cố Thừa, nói ngươi biết một chút, Huyền Tâm, là Mạch Nhi dạy cho ta.”

Cố Thừa trào phúng nói: “Có ích lợi gì đâu, Mạch Nhi đã không nhớ.”

Lần này ở giữa tử huyệt của Lam Liệt!

Hắn ném roi ra, hai chưởng đồng thời đánh ra, chỉ thấy trong lòng bàn tay hắn như là có một tầng sáng, đối với Cố Thừa đánh tới, chưởng phong thật lớn, Cố Thừa chỉ cảm thấy như có một loại lực vô hình lôi kéo hắn hướng Lam Liệt bên kia, hơn nữa thực rõ ràng cảm giác được nội lực không ngừng bị Lam Liệt hút đi.

Cách không khí hấp thụ nội lực, đây là Huyền Thiên Giáo tuyệt học —— Huyền Tâm.

Cố Thừa không chỉ không né tránh chưởng của Lam Liệt, ngược lại dùng kiếm trực diện hướng Lam Liệt đánh tới.

Kiếm khí hồng liên miên không dứt, kiếm phong mang theo dòng khí như dời non lấp biển mãnh liệt, Lam Liệt thấy hoa mắt, đột nhiên nhìn không ra thân ảnh Cố Thừa.

Hắn trước mắt chỉ nhìn được ánh trường kiếm, so với bóng kiếm nhập thân khi nãy còn nhiều bóng kiếm gắt gao quay chung quanh hắn, chỉ cần hắn hơi động liền sẽ bị bóng kiếm đả thương.

Lam Liệt đồng tử bỗng nhiên co rụt lại, kinh hãi nói: “Quang ảnh chi kiếm!”

Nếu nói bóng kiếm nhập thân làm Cố Thừa thành danh, như vậy quang ảnh chi làm hắn trở thành truyền thuyết không phá vỡ nổi thiên hạ đệ nhất cao thủ.

Cố Thừa trong tay thanh kiếm này nghe nói là thượng cổ bảo kiếm, khi hắn dùng toàn bộ tâm pháp thúc dục, sẽ tỏa ra ánh sáng màu xanh lá, mà Cố Thừa dùng thanh kiếm này tự nghĩ ra một bộ kiếm pháp.

Bộ kiếm pháp tối cao tâm quyết ở chỗ có thể làm thanh bảo kiếm này nháy mắt biến ảo vô số bóng kiếm, so với bóng kiếm nhập thân, bộ tâm pháp này càng thêm trí mạng, bởi vì vô số ảo ảnh thoạt nhìn như là hư, nhưng chỉ cần thoáng vừa động, liền sẽ bị kiếm đâm trúng. Bị kiếm quang vây khắp người chỉ có thể chịu trói.

Trên giang hồ người có bộ kiếm pháp này mệnh danh là đoạt mệnh kiếm, ngụ ý cường đại, hung tàn.

Nhưng Cố Thừa cảm thấy không dễ nghe, chính hắn chuyển thành cái tên —— quang ảnh chi kiếm.

Lam Liệt sắc mặt đại biến, hắn cũng nghe qua quang ảnh chi kiếm lợi hại, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày hắn sẽ bị vây dưới quang ảnh chi kiếm.

Ân Tử Mạch quả nhiên nói đúng, thiên hạ đệ nhất vẫn như cũ là Cố Thừa, cho dù hắn luyện Huyền Tâm, cũng vô pháp đánh bại Cố Thừa.

Kỳ thật hắn đã sớm nên nghĩ tới. Ân Tử Mạch cũng luyện Huyền Tâm nhưng ở Bách Hiểu Sinh xếp hạng, hắn vẫn luôn khuất dưới Cố Thừa, vĩnh viễn là đệ nhị.

Lam Liệt không nghĩ chịu trói, trong lòng biết lần này cũng đánh không lại Cố Thừa, đành phải dùng ra tuyệt chiêu Lam Vực giáo Lam Vực thần công.

Lam Vực thần công ở một mức độ nào đó có điểm cùng loại với tuyệt chiêu lưỡi dao gió băng của Ân Tử Mạch, có thể trong nháy mắt đóng băng hết thảy mọi thứ quanh mình.

Hắn trong lòng biết Cố Thừa nội lực lớn, Lam Vực thần công cũng không làm gì được hắn, chỉ có thể đem chuôi kiếm Cố Thừa tạm thời đông lạnh. Cũng đủ thời gian để hắn đào tẩu.

Cố Thừa không có đuổi theo, hắn vội vã chạy đến xem Ân Tử Mạch đến tột cùng có bị thương hay không.

Hắn thu kiếm, đi vào phòng.

Ân Tử Mạch nằm ở trên giường nháy mắt thấy hắn, nói: “Thắng?”

Cố Thừa thấy hắn thoạt nhìn tinh thần không tồi, liền cười nói: “Ân, thắng.”

Ân Tử Mạch đắc ý nói: “Ta sớm cùng Lam Liệt nói qua, ngươi vẫn như cũ là thiên hạ đệ nhất.”

Cố Thừa đi qua, cởi trói hai tay của hắn cùng hai chân, sau đó dìu hắn lên. Ân Tử Mạch ngồi xuống lên liền phát hiện trên người quần áo hỗn độn cổ áo mở rộng ra, lộ ra một mảng lớn da trắng tuyết.

Cố Thừa liếc mắt một cái liền thấy xương quai xanh tinh cảo của hắn, còn có nào đó không nên nhìn đến.

Hắn ho khan một tiếng, giúp Ân Tử Mạch tròng lên áo khoác, nói: “Ngươi áo ngoài bị xé, trước mặc đồ của ta đi.”

Ân Tử Mạch nhìn một đoạn tay áo, lắc lắc, nói: “Có điểm lớn.”

Cố Thừa cười cười, khom lưng xắn tay áo cho hắn, xoa xoa đầu hắn, nói: “Từ nay về sau đi chỗ nào ta đều sẽ mang theo ngươi. Không nghĩ tới lơ là trong chốc lát, đã bị người bắt đi.”

Thấy Cố Thừa vẻ mặt nghĩ mà sợ, Ân Tử Mạch nghĩ nghĩ, nâng lên tay vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói: “Không liên quan, ta phúc lớn mạng lớn, sẽ không có việc gì.”

Cố Thừa thuận thế cầm tay hắn, đặt ở bên miệng hôn hôn, sau đó nắm hắn tay đem lòng bàn tay dán ở trên má hắn, nói: “Ta cho rằng ngươi khôi phục ký ức, không muốn gặp ta nên mới đi.”

Ân Tử Mạch: “…… Ngươi còn có sức tưởng tượng lớn đấy.”

Cố Thừa cười nói: “Bất quá ta tiến vào phòng nhìn thấy ngươi nằm ở trên giường nhìn về phía ta, liền biết ngươi vẫn là Mạch Nhi ta yêu.”

Tuy rằng hắn chính xác không trở lại là Ân Tử Mạch ban đầu, nhưng nghe Cố Thừa nói như vậy, Ân Tử Mạch trong lòng có điểm không thoải mái, nói: “Chẳng lẽ ta khôi phục ký ức, ngươi liền không thích ta sao?”

Cố Thừa cười lắc đầu, nói: “Đương nhiên không phải. Bất quá, nếu ngươi khôi phục ký ức, không cho ngươi lại đi làm những việc tàn nhẫn độc ác trước kia nữa.” Nói xong hắn thở dài, nói: “Ngươi nếu khôi phục ký ức, còn không chịu ở bên người ta cũng là vấn đề. Lúc ấy ta khả năng phải nghĩ biện pháp đem ngươi trói chặt, bằng không nói không chừng ngày nào đó ngươi liền biến mất.”

Ân Tử Mạch thấy chân tình của hắn mà lo lắng, vội nói: “Sẽ không, đời này ta sẽ không khôi phục ký ức. Liền tính là khôi phục ký ức, ta cũng sẽ không rời khỏi ngươi.”

Nghe được Ân Tử Mạch bảo đảm, Cố Thừa trong lòng vui vẻ, nhưng trên mặt vẫn là bộ dáng lo lắng, nói: “Vì cái gì? Ngươi cũng không thích ta, hiện tại ngươi không có võ công còn cần ta bảo vệ, chờ ngươi khôi phục ký ức cùng võ công, ngươi chính là thiên hạ đệ nhị cao thủ, ngươi vì sao còn nguyện ý lưu lại bên người ta? Đến lúc đó trời đất bao la, vẫn luôn ở bên người ta ngươi không cảm thấy buồn sao?”

Ân Tử Mạch một chút cũng chưa nghe ra Cố Thừa muốn nói gì, nói: “Đương nhiên là bởi vì ta muốn ở bên cạnh ngươi a. Lại không phải ngươi cưỡng bách ta, vì sao sẽ cảm thấy buồn?” Nói xong lời này, hắn cào cào mặt, nói: “Kỳ thật cùng ngươi ở bên nhau thực vui vẻ, một chút cũng sẽ không cảm thấy buồn.”

Sau khi nói xong, Ân Tử Mạch cảm thấy có điểm kỳ quái, vì sao Cố Thừa đột nhiên trầm mặc?

Hắn ngẩng đầu nhìn qua, lại nhìn thấy Cố Thừa khóe môi khẽ nhếch cười, dị thường ôn nhu mà nhìn hắn.

Ân Tử Mạch tâm đột nhiên liền bùm bùm nhảy lên vài cái, hắn phát hiện, Cố Thừa ôn nhu mà nhìn hắn, trên người mang theo soái khí làm người lóa mắt, làm hắn cơ hồ không rời mắt được.

Ân Tử Mạch mặt không tự giác mà đỏ lên vài phần, nhìn Cố Thừa trong mắt, mặt mày như họa.

Cố Thừa duỗi tay ôm bờ vai của hắn, ôn nhu mà nhìn hắn, thanh âm thực nhẹ, lại mang theo một cỗ từ tính làm người vô pháp kháng cự, nói: “Mạch Nhi, ta yêu ngươi.”

Thổ lộ như vậy, Ân Tử Mạch đã nghe qua rất nhiều lần, nhưng lúc này, Ân Tử Mạch thế nhưng cảm thấy lời này của Cố Thừa so với bất luận thời điểm gì đều gợi cảm hơn, đặc biệt là cặp mắt thâm thúy nghiêm túc mà nhìn hắn, Ân Tử Mạch giống như là nghe được tiếng hoa nở đầu xuân, giờ này khắc này, quanh thân trong không khí phảng phất đầy cánh hoa, mang theo âm áp dị thường lãng mạn.

Ân Tử Mạch đỏ mặt, ngượng ngùng, hắn không biết nên nói cái gì, bị Cố Thừa nhìn chăm chú mà tim đập nhanh hơn, hắn nghĩ nghĩ, đem đầu chôn ở ngực Cố Thừa, đem mặt giấu đi không cho Cố Thừa nhìn thấy.