Editor: Chôm chôm
Quản công công nghe nàng từ chối,
không
khỏi cười
nhẹ
một
tiếng.
“Lão nô đương nhiên biết khó khăn của ngài, cũng
không
cần hỏi cặn kẽ đến vậy. Ngài thường xuyên
đi
hầu hạ Hoàng thượng, chắc
sẽ
nghe được
không
ít tin tức hữu dụng. Ví dụ như, lúc Hoàng thượng phê duyệt tấu chương, bỗng nhiên mở miệng mắng vị triều thần nào, hoặc là nhắc tới quận huyện nào, mọi
sự
đều có thể
nói
cho lão nô.”
“Nếu ngài làm tốt, chủ tử
sẽ
khen thưởng.”
Quản công công trấn an Viên Diệu Diệu vài câu, dù sao con người Viên Diệu Diệu chính là như vậy,
không
có tự tin cũng là điều bình thường.
Chờ
hắn
rời
đi, Viên Diệu Diệu thở dài
nhẹ
nhõm
một
hơi, cảm giác vừa rồi, giống như bị rắn độc theo dõi.
hắn
luôn ở phía sau, chỉ cần nàng biểu
hiện
một
tia
không
hài lòng, chỉ sợ lão chó thiến này liền trở về
nói
hươu
nói
vượn với cái ngừoi gọi là chủ tử kia.
“Chủ tử, ngài bị làm sao vậy?” Thuý Trúc thấy Quản công công rồi
đi, mới dám tiến vào nội điện. Nàng liếc mắt thấy sắc mặt Viên Diệu Diệu tái nhợt, lo lắng hỏi
một
câu.
Viên Diệu Diệu nhăn mày, đáy lòng nàng
đang
tính toán
một
chuyện.
“đi
Long càn cung tìm hiểu
một
chút xem Hoàng thượng
đang
làm gì?”
Thuý Trúc gật đầu, lập tức chạy ra ngoài. Việc mà Viên Diệu Diệu phân phó, nàng đều nghe theo mà làm,
không
chút nghi ngờ.
Rất nhanh
đã
trở lại, “chủ tử, nô tỳ giữa đường gặp được Khang công công,
hắn
nói
Hoàng thượng phái
hắn
tới đón ngài qua đó. Ngài với Hoàng thượng đúng là tâm ý tương thông.”
Mặt Thuý Trúc tràn đầy tươi cười, lúc
nói
xong câu cuối còn che miệng cười trộm, hiển nhiên là vô cùng sung sướиɠ.
Viên Diệu Diệu nao nao, như là cũng bị lời nàng
nói
chọc cười, trực tiếp đứng lên sửa sang quần áo và trâm cài, sau đó nhanh chân
đi
ra ngoài.
Nàng
không
muốn kẹp giữa Quản công công và Hoàng thượng, càngkhông
muốn bán đứng Vệ cẩu tử.
Vệ cẩu tử tuy là mắt chó, làm gì cũng phải nhăn mặt cho nàng xem. Nhưng thân sơ viễn cận (chỗ này
không
biết để như nào? Ý của câu lànói
về độ thân thiết ấy: thân thiết hay sơ sài, xa hay gần. Nàng nào có từ nào hợp để thay
thì
cho t xin ý kiến), nàng vẫn phân biệt được
rõràng.
So với về sau bị suy đoán lung tung,
không
bằng nàng hoá bị động thành chủ động.
Vào Long càn cung, Vệ Cảnh quả nhiên
đang
phê duyệt tấu chương, thậm chí,
trên
mặt
hắn
còn
ẩn
chứa
một
cơn lửa giận.
“Tần thϊếp bái kiến Hoàng thượng.”
“Miễn lễ.”
Đầu
hắn
cũng
không
nâng lên, ánh mắt trước sau đều nhìn chằm chằm tấu chương trước mặt, hung hăng trừng như muốn tạo ra
một
lỗ thủng
trên
đó.
Viên Diệu Diệu
không
quấy rầy
hắn, tìm
một
góc an tĩnh ngồi xuống, ngẫu nhiên
sẽ
ngẩng đầu nhìn Hoàng thượng
đang
nghiêm túc phê tấu chương, mặc kệ ánh mắt mình nhìn bốn phía, cũng
không
hề cảm thấykhông
thoải mái.
“Tri phủ Chương Châu làm gì gì
không
biết, biết
rõ
trẫm
đang
ra tay dọn dẹp,
hắn
còn dám ngược gió gây án. Trẫm thấy
hắn
là ăn no dửng mỡ! Trong đầu toàn là mỡ,
một
chút tác dụng cũng
không
có!”
hắnđập mạnh xuống long án, tức muốn học máu chửi ầm lên.
Viên Diệu Diệu chờ đến mức buồn ngủ, bỗng nhiên nghe
hắn
quát
mộttiếng doạ, cả người run lập cập.
Vệ Cảnh phát hoả xong,
đã
phát
hiện
sự
tồn tại của nàng.
“Ngươi đến lúc nào, sao
không
ai báo cho trẫm?”
hắn
thu lại lửa giậntrên
mặt, kinh ngạc hỏi
một
câu.
Biểu cảm
trên
mặt từ Lý Đức đến Tiểu Khang Tử đều vô cùng hậm hực, Miêu tần đến, bọn họ
đã
thông truyền
không
biết bao nhiêu lần, Hoàng thượng đều
không
có phản ứng.
Thậm chí, chuyện đón Miêu tần đến đây cũng là mệnh lệnh của Hoàng thượng,
hiện
giờ ăn vạ
không
chịu nhận, nghe ý của ngài, như là muốn trách cứ bọn
hắn.
Đương nhiên, dù trong lòng có ý kiến, cũng
không
ai dám nhắc Hoàng thượng, thậm chí còn phải tỏ vẻ nô tài có tội.
Tuy rằng Viên Diệu Diệu
đã
tập mãi thành quen, chỉ cần là lúc Hoàng thượng phê duyệt tấu chương, đầu óc
sẽ
kém nhanh nhạy, nhưng nàng vẫn cảm thấy tật xấu này
thật
là thiếu dạy dỗ. Chuyện xấu hổ người bên người
hắn
đều biết, nhưng tự
hắn
lại làm ra bộ dạng
khôngsao cả.
“Thôi, lần sau các ngươi phải
nói
ra, nếu
không
mấy tấu chương này có khả năng
sẽ
bị ném trúng mặt Miêu tần.”
hắn
vẫy tay, biểu
hiệntấm lòng rộng lượng
không
so đo.
Tiểu Khang Tử cùng Lý Đức nghe
hắn
nói, cả người đều cảm thấy phức tạp rối rắm.
Chính xác là Hoàng thượng có
một
tật xấu, lúc ohe duyệt tấu chương mà cảm thấy
không
hài lòng,
sẽ
dùng tấu chương ném vào mặt người khác.
Đương nhiên, người bị ném nhiều nhất chính là Tiểu Khang Tử, còn Lý Đức cũng bị ném vài lần.
Nhưng Lý Đức tuổi
đã
lớn, hơn nữa lại là tổng quản của Long càn cung, trừ khi
hắn
(Hoàng thượng) bị tức đén muốn ngất, còn
không
thìVệ Cảnh vẫn nhớ lưu lại mặt mũi cho Lý Đức.
Tiểu Khang Tử
thì
không
cần cho thể diện, tuy rằng
hắn
thường xuyên chuồn êm ra ngoài điện, nhưng lúc Hoàng thượng bạo nộ muốn ném tấu chương, thường xuyên gọi
hắn
trở lại, muốn trốn cũng
khôngthoát.
Hoàng thượng vừa
nói
vậy, Viên Diệu Diệu nhớ tới Hoàng thượng chính xác
sẽ
làm thế,
không
khỏi cười ra tiếng.
Vệ Cảnh sờ gáy, như có chút xấu hổ với việc mình có tật xấu phát giận như vậy.
“Hoàng thượng,
hiện
tại ngài
đã
hết giận chưa?” Viên Diệu Diệu
nhẹchớp mắt.
Vệ Cảnh vốn
đang
đầy
một
bụng tức giận, kết quả vừa nhìn thấy nàng như vậy, lập tức cơn giận trong người bị chuyển hoá, quanh thân bắt đầu bốc cháy.
hắn
nuốt nước miếng,
không
nói
hai lời
đi
đến chỗ Viên Diệu Diệu, khiêng nàng
đi
vào nội điện.
Đối với
sự
chuyển biến này, mọi người có chút khó thích ứng, sao có thể
một
câu
không
hợp liền khiêng Miêu tần vào nội điện, nhìn dáng vẻ là muốn làm mấy việc xấu hổ kia.
Vài người liếc mắt nhìn nhau, Lý Đức tỏ vẻ cao thâm, Tiểu Khang Tử lại thở phào
nhẹ
nhõm.
May mắn Hoàng thượng
không
tiếp tục xem tấu chương, nếu lại có hai quyển hỗ trướng, chắc chắn mặt
hắn
sẽ
ăn mấy quyển.
Vệ Cảnh quả nhiên vẫn hành động như thế, đem nàng ném lên giường, lập tức nhào lên, giống như sói đói vồ mồi.
Viên Diệu Diệu vô cùng phối hợp, nàng chủ động giơ tay ôm cổ
hắn, miệng phát ra mấy tiếng kêu mềm
nhẹ, nghe
thật
ngọt ngấy.
Đối với
âm
thanh mềm người trong điện, cung nhân bên ngoài
đã
tập mãi thành quen.
Mọi người mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, giống như lão tăng ngồi thiền, điềm nhiên đối mặt.
Hai người dây dưa nhau, Hoàng thượng giống như rất kích động, có lẽ là do cơn giận vừa rồi kí©ɧ ŧɧí©ɧ
hắn, cũng có thể là do lâu rồi
khôngchạm vào Viên Diệu Diệu.
Hai người ân ái hồi lâu, mới dần tách ra. Nhưng Vệ Cảnh vẫn vờn tay quanh nàng như cũ, nàng gần như ép sát vào ngực
hắn.
“Ngươi
thật
đúng là cách tiêu giận hay.”
Vệ Cảnh giơ tay,
nhẹ
nhàng vuốt ve sau lưng nàng, cảm xúc trơn bóng mịn màng làm
hắn
say mê.
Viên Diệu Diệu nghe được lời khích lệ của
hắn, cười khẽ ra tiếng.
Lời khích lệ này nghe có vẻ quái dị, nhưng tốt xấu gì cũng là do Vệ cẩu tử
nói
ra, lại còn là tỏ vẻ cảm kích nàng, vậy nàng
sẽ
miễn cưỡng tiếp nhận.
“Nếu thần tiếp là cách tiêu giận hay, vậy Hoàng thượng chính là nguồn tức giận.” Nàng
không
cam lòng yếu thế mà cãi lại.
Thậm chí còn đưa tay sờ ngực
hắn, hai người đều loã thể, nhưng
mộtchút thẹn thùng cũng
không
có.
Lực vuốt ve
nhẹ
dần, động tác mang theo ý vị ám chỉ mười phần.
“Như vậy, ai là người làm ngọn nguồn tức giận?” Tay Vệ Cảnh bắt được cổ tay nàng, chậm rãi vuốt ve, thậm chí dừng lại ở đầu ngón tay nàng lưu luyến.
Viên Diệu Diệu
không
thích để móng tay dài, lúc này đầu ngón tay bị ngón tay nam nhân ma sát, mang theo cảm xúc khác lạ.
“Tần thϊếp có chuyện
nhỏ
muốn báo với ngài, hi vọng Hoàng thượng có thể duy trì tâm tình vui vẻ lúc này.” Viên Diệu Diệu chậm rãi
nói, vẫn có cảm giác kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Nàng muốn biểu
hiện
sự
vô hại, tránh làm Hoàng thượng nổi lên
sựcảnh giác.
“Ừ, ngươi
nói
đi, chỉ cần
không
nói
với trẫm rằng người là
yêu
phi hại nước, trẫm
sẽ
không
tức giận.”
Quả nhiên Vệ Cảnh vẫn
đang
trong trạng thái thả lỏng, thậm chí còn có tinh thần
nói
đùa với nàng.
“Lúc trước có vị Quản công công tới tìm ta, tổng cộng hai lần. Lần đầuhắn
nói
là thay Diêu tuyển hầu tặng quà, lần thứ hai
thì
nói
giúp Lương phi tặng quà.
hắn
nói
hắn
có
một
vị chủ tử, việc tần thϊếp có thể tiến cung là do
hắn
an bài. Sau đó
hắn
sai tần thϊếp tra xét xem, việc Hoàng thượng
trên
triều làm long trời lở đất là vì chuyện gì?” Nàng
nóithật
nhẹ, nhưng giọng điệu vẫn nghiêm trang.
Vệ Cảnh vốn
đang
nhắm mắt, tận hưởng dư vị tình ái vừa rồi, thậm chíhắn
sắp ngủ mất, bỗng nhiên mở mắt ra.
hắn
tỉnh táo hoàn toàn, giống như giữa mùa đông được sửoi ấm bên bếp lò, bỗng nhiên lại bị tưới ngay
một
chậu nước lạnh, làm
hắn
run bần bật.
“Có ý gì?”
hắn
đột nhiên ngồi dậy, nheo mắt nhìn về phía Viên Diệu Diệu.
Loại ánh mắt mang theo xa lạ cùng
âm
lãnh, làm gì còn chút sủng ái,hắn
là ngôi cửu ngũ, tình
yêu
nam nữ trong mắt
hắn
cùng thấp kém, thậm chí, tình cảm giữa bọn họ cũng chẳng chút nào sau đậm, nhiều nhất chỉ có thể coi như giao lưu
trên
giường có chút vui sướиɠ mà thôi.
“Tần thϊếp cũng
không
biết, tần thϊếp
đã
quên mất kí ức lúc trước, chỉ nhớ
rõ
những chuyện sau khi tiên hoàng hậu qua đời.”
Viên Diệu Diệu lắc đầu, nàng cũng theo
hắn
ngồi dậy, động tác nhanh nhẹn mặc áo vào.
Nàng sọ Vệ Cảnh trở mặt, nếu
hắn
trở mặt, gọi người tiến vào kéo nàng ra ngoài, nếu vậy nàng hy vọng lúc ấy được quần áo chỉnh tề
đira ngoài.
“nói
rõ
ràng.” Vệ Cảnh đưa tay bắt cổ tay nàng, giọng
nói
dứt khoát.
“Tần thϊếp
không
thể
nói
rõ
ràng, đến giờ vẫn chưa thấy chủ tử của Quản công công, tần thϊếp
không
thể nhớ được
sự
việc lúc trước khi vào cung. Có lẽ ngài có thể bắt Diêu tuyển hầu lại hỏi, nhưng như vậysẽ
rút dây động rừng.”Viên Diệu Diệu bình tĩnh nhìn về phía
hắn, thập phần nghiêm túc mà trả lời.
Vệ Cảnh tay buông ra, ánh mắt nhìn nàng vẫn vô cùng
không
tín nhiệm.
Viên Diệu Diệu
không
hề bị ánh mắt
hắn
làm bi thương, nàng sớm
đãquen rồi, dù sao
nói
gì
thì
Hoàng thượng cũng
sẽ
không
tin tưởng nàng.
nói
thật, nếu thay vị trí với Hoàng thượng, có người khác
nói
với nàng như vậy, nàng
sẽ
nghĩ người kia
đang
chơi nàng. Nhưng may là hình như Vệ Cảnh cũng
không
có ý định truy cứu nàng, cũng
không
sai cung nhân tới kéo nàng ra ngoài, càng
không
tống nàng đến nhà lao.
Nàng nhanh chóng mặc xong chiếc áo cuối cùng, chỉnh lại đầu tóc.
“Hoàng thượng nếu có ý tưởng gì, lúc nào ũng có thể
nói
với thần thϊếp. Nếu
không, tần thϊếp
sẽ
tuỳ tiện
nói
với
hắn
tên
một
vị đại thần nào đó.”
Nàng đợi
một
chút vẫn
không
thấy
hắn
trả lời lại.
“Tần thϊếp cáo lui.” Nàng cung kính hành lễ rồi rời
đi.
“Miêu tần nương nương, sao ngài lại
đi
ra, Hoàng thượng đâu?” Lý Đứcđang
cùng Tiểu Khang Tử
nói
chuyện ở bên ngoài, lại thấy Viên Diệu Diệu
đi
ra.
trên
mặt mấy cung nhân đều mang theo mấy phần kinh ngạc,
khôngnghĩ tới, Hoàng thượng
đã
làm xong việc mà
không
gọi bọn họ vào hầu hạ, hơn nữa Miêu tần nương nương còn tự mình thu thập thoả đáng.
“Ở bên trong.” Viên Diệu Diệu
nhẹ
giọng trả lời, sau đó
không
quay đầu lại mà rời
đi.
Lý Đức cùng Tiểu Khang Tử hai mặt nhìn nhau
một
lát, ở bên trong là có ý tứ gì?
đang
ngủ, hay là
đang
đợi bọn họ vào hầu hạ?
Hơn nữa, sao Miêu tần
đi
nhanh như vậy, chắc là xong việc là rời
điluôn.
Xem trình độ được sủng ái của Miêu tần, Hoàng thượng hẳn là
khôngnên vô tình với Miêu tần như thế.