Hoconkut3: Ơ check lại mới thấy sao tự nhiên chương này dài vl, vừa ngồi gõ vừa ngồi suy nghĩ sao mãi mà k hết chương, 4 nghìn chữ không phê thì thôi:"D
- -----------------------------------
Sau khi ứng phó trận ngộ chiến này xong, đội năm người không có tiếp tục tiến về trấn mà chuyển hướng vào một con đường gần đó, sau khi đi được một lúc liền ngẫu nhiên chọn một ngôi nhà mà đẩy cửa tiến vào.
Trấn Thương Linh nói lớn không lớn, nhưng ít ra cũng được gọi là "trấn" nên thực sự cũng không phải là nơi chật hẹp nhỏ bé g. Bằng không, trận đánh vừa rồi đã sớm hấp dẫn người tới vây xem. Thôn trấn sau nhiều năm bị bỏ hoang, nhà cỏ trống không trên thị trấn có rất nhiều. Bên trong không có người, cũng không có thứ gì đáng giá. Nếu có thể chịu được vài ba con rắn, côn trùng, chuột, kiến... thì hoàn toàn có thể tự nhiên đi vào chụp một bức ảnh.
Căn cứ tin tức Mạnh Cửu cung cấp lúc trước, ngoại trừ đệ tử chưởng môn các đại môn phái là ở trong khách sạn, còn lại mấy tên giang hồ lưu vãn, hoặc thuộc môn phái nhị, tam lưu đều chỉ có thể chấp nhận tìm khách điếm khu dân cư phụ cận. Đương nhiên, Mạnh Cửu cùng một vài trưởng lão Cái Bang khác thì không tính toán loại vấn đề này, ăn mày đã có thói quen ngủ ngoài đường rồi.
Phong Bất Giác bọn hắn với tư cách người chơi, trong kịch bản có thể không quan tâm những nhu cầu sinh lý cơ bản như ăn uống và ngủ, bọn hắn chỉ cần chú ý giá trị thể năng hao hụt và duy trì khả năng tập trung là được rồi.
Giờ phút này cách hừng đông chừng một tiếng. Kế hoạch của Phong Bất Giác là mọi người lại trốn thêm hai đến ba tiếng, đợi tới bảy giờ sáng rồi mới đến khách điếm trong trấn. Lợi dụng khoảng thời gian này để cho giá trị sinh tồn cùng giá trị thể năng tự nhiên khôi phục, tiện thể hắn trình bày tình thế cùng đối sách sau khi mặt trời mọc.
Bởi vì độ tự do của cái kịch bản này rất cao, vô luận thời gian, bản đồ, nhiệm vụ... đều không có hạn chế người chơi, bởi vậy không cần phải lo lắng sẽ bị hệ thống phán định trò chơi tiêu cực, mọi người có thể an tâm mà tu chỉnh.
Đương nhiên, hiệu suất của Phong Bất Giác rất cao, nửa giờ liền bao quát xong tất cả những gì muốn truyền đạt, hơn hai giờ tiếp theo lại chuyển thành viễn cảnh chơi đố chữ, chơi đô-mi-nô, và Bi Linh ném đồ ăn vặt qua tiểu Thán...
Trong hai giờ các người chơi núp trong bóng tối gϊếŧ thời gian này, Sử Yên Nhiên cùng người đàn ông mặt chữ điền lại không hề nhàn rỗi. Hai người không lâu sau liền gặp nhau tại một điểm, bắt đầu thương nghị chi tiết sự tình giá họa một cách tỉ mĩ. Bọn hắn thực sự cũng đã nhận ra nhau, lúc Sử Yên Nhiên ở phía xa thoáng nhìn vội, liền nhận ra nam tử kia chính là Nhị đương gia Vạn Hà Lâu, Công Tôn Lập.
Công Tôn Lập này tuy cũng họ Công Tôn, nhưng hắn không có một chút quan hệ huyết thống với Công Tôn Càn, hai người chỉ là trùng hợp mà cùng họ. Công Tôn Càn so với Công Tôn Lập nhập môn sớm hơn mười năm, tuổi cũng lớn mười tuổi, quan hệ sư huynh đệ thâm niên từ nhỏ. Hơn nữa hai người này đều rất có thiên phú võ học, đều là nhân tài nổi tiếng trong hàng đệ tử cùng thế hệ. Vì vậy sau mấy chục năm, bọn hắn tựu thành hai nhân vật đứng đầu Vạn Hà Lâu.
Trong Vạn Hà Lâu, nếu bàn về võ công, Công Tôn Càn khiêm tốn hơn, nhưng lòng dạ Công Tôn Lập lại xa xa không bì lại sư huynhn kia của hắn. Lấy quan hệ giữa Sử Yên Nhiên cùng Vương Ngạo kia mà nói a, Công Tôn Càn mông tại cổ lí (Hckt: mơ mơ màng màng), nhưng Công Tôn Lập lại rất rõ ràng. Người này lợi hại ở chỗ hắn biết rõ, nhưng lại không nói... Hơn nữa hắn còn có thể giả bộ như thực sự không biết.
Hắn cũng không lấy chuyện này áp chế ai, cũng không đẩy tình thế phát triển. Chuẩn tắc của Công Tôn Lập là bốn chữ "Âm thầm đề phòng". Cho nên khi hắn luôn có chuẩn bị cho đêm tình huống phát sinh. Đúng vậy, nhờ cái phong cách hành sự luôn đề phòng kẻ cướp này mới có thể giúp hắn ở thời điểm mấu chốt như ngày hôm nay ngăn cơn sóng dữ.
Công Tôn Lập lần này giúp Sử Yên Nhiên thực sự không phải vì có quan hệ tốt với nàng hay có ý đồ gì. Hắn thuần túy là vì thể diện tổng thể của Vạn Hà Lâu, không thể không ra tay. Hắn vô cùng rõ ràng, một khi vụ gϊếŧ người bạo lộ, việc thông da^ʍ kia khẳng định cũng phải theo đó phơi ra ngoài ánh sáng. Nếu việc xảy ra tại địa phương khác thì thôi, nhưng hết lần này tới lần khác lại xảy ra ở chỗ này. Hiện tại trong trấn Thương Linh này cực kì náo nhiệt. Nếu cọc gièm pha này của Vạn Hà Lâu bọn hắn bị giũ ra ngoài... Sau này đi đâu cũng sẽ bị người chế diễu sau lưng "Phu nhân chưởng môn lại thông da^ʍ với đệ tử", về sau đệ tử Vạn Hà Lâu làm sao mà hành tẩu giang hồ?
Đến cuối cùng, những chính nhân quân tử, con người hiệp nghĩa, thực sự có thể giúp lý không giúp thân (Hckt: Chọn lẽ phải hay chọn tình cảm) thì cũng không nhiều lắm. Chuyện đã tới nước này, Công Tôn Lập không cần nói gì về chân tướng, đạo nghĩa gì đó a... Nếu có thì cũng phải sau khi đổ hết tội lên đầu người ngoài rồi nói sau. Dù sao một chuyến này trông nhóm người Phong Bất Giác đều là hơn hai lăm tuổi, mà lại không có một gương mặt quen thuộc nào. Cho dù là bọn họ xác thực có một chút công phu, thì cũng chỉ là nhân vật lần đầu trên giang hồ. Với địa vị nhị đương gia cùng phu nhân chưởng môn Vạn Hà Lâu Sử Yên Nhiên trên giang hồ, muốn vu oan cho năm người kia gϊếŧ chết Vương Ngạo còn không phải chuyện dễ như trở bàn tay?
Màn đêm buông xuống, Công Tôn Lập cùng Sử Yên Nhiên thương nghị xong lí do thoái thác liền lập tức đi tìm Công Tôn Càn. Hai người sẽ nói là trong lúc vô tình phát hiện Vương Ngạo nửa đêm ra ngoài nên cảm thấy có chút dị thường, liền cùng âm thầm theo đuôi, ai ngờ sau khi đi theo được một lúc lại phát hiện Vương Ngạo đã chết thảm giữa đường, mà bên cạnh thi thể hắn là năm tên dị nhân công phu kỳ quái. Sau khi giao thủ mới phát hiện đối phương quả thực lợi hại, bọn hắn lấy hai địch năm khokng chống đỡ nổi, cho nên chỉ có thể trốn về báo tin.
Công Tôn Càn tuy cảm thấy trong lời nói có vài chỗ sơ hở nhưng dưới tình thế cấp bách cũng không thể truy thêm. Hắn lập tức mang theo hơn mười tên đệ tử rời khỏi khách điếm, theo chỉ dẫn của Sử Yên Nhiên cùng Công Tôn Lập đến địa điểm xảy ra chuyện, kết quả quả nhiên phát hiện thi thể bị tàn phá của Vương Ngạo ở trên đường, mà dựa theo số lượng dấu chân cùng tiêu đinh tán lạc ở hiện trường, nơi đây quả thật là từng có một cuộc ẩu đã giữa nhiều người.
Bất quá ở tình huống trước mắt, bọn hắn nhất thời cũng không biết đi đâu để tìm năm người kia, đành phải hậm hực nhận thi thể, dẹp đường hồi phủ rồi bàn bạc kỹ hơn.
Một chuyến huy động nhân lực từ khách điếm ra này tất nhiên là có không ít người chứng kiến. Trời còn chưa sáng, tin tức đã truyền ra, cơ hồ các đại môn phái cùng người trong võ lâm đều đã nghe nói... Vương Ngạo Vạn Hà Lâu bị người gϊếŧ, kẻ sát nhân tựa hồ là năm tên cao thủ thần bí không tiếng tăm trên giang hồ.
...
Sáng sớm ngày thứ hai, khách điếm Thương Linh.
Đầu bếp cùng bọn tiểu nhị trong khách sạn trời còn chưa sáng đã bận rộn bắt đầu công việc. Đến lúc này, một mẻ bánh bao tuyết trắng, một bình hồ lô thơm mùi trà, sớm đều đã chuẩn bị thỏa đáng, chỉ chờ khách đến, sẽ được bưng lên.
Khách điếm trong trấn Thương Linh này cụ thể là được khai trương từ lúc nào ngay cả tiểu nhị trong tiệm cũng không rõ ràng. Dù sao từ giữa tháng bảy, mọi người nghe tin Tạ Tam cùng Diệp Thừa quyết đấu liền chạy đến thị trấn, lúc ấy cái khách điếm này đã ở đó buôn bán như thường rồi.
Những người trong giang hồ kia chỉ cần tìm hiểu chân tướng khách điếm từ tiểu nhị trong tiệm, kết quả nhận được đều là hỏi gì cũng không biết. Bởi vì tiểu nhị trong khách sạn này một không biết võ công, hai không biết chuyện giang hồ, đều là dân chúng đến từ mấy cái thị trấn tầm thường phụ cận. Có người cho bọn hắn một số bạc khả quan, lại nói cho bọn hắn biết, chỉ cần ở chỗ này làm một tháng qua ngày mười lăm tháng tám, khách điếm liền đóng cửa, tiền thanh toán xong, đường ai nấy đi.
Về phần chưởng quầy khách điếm... rất ít thấy mặt. Đó là một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, tướng mạo âm nhu, sắc mặt 24h lúc nào cũng mang vẻ tái nhợt, ban ngày lần nào gặp cũng đều cảm thấy giống quỷ, không cần phải nói buổi tối thấy thế nào. Thực sự mà nói hắn là oan hồn trên trấn biến thành không chừng cũng có người tín.
Đã nói xong chủ khách điếm. Tiếp đến nói về những khách nhân trong khách sạn kia...
Trong thế giới kịch bản võ hiệp này, ở chốn võ lâm cường thịnh nhất chính là "Nhất phủ nhị lầu tam phái tứ môn", tổng có mười môn phái. (Hckt: 1+2+3+4)
Nhất phủ, chính là Tây An Diệp phủ. Nhị lầu, là Vạn Hà Lâu, Bát Phương Lâu. Tam phái, gồm Thiếu Lâm, Nhân Võ, Tiêu Dao. Tứ môn, là Khai Phong Vô Cực Môn, Tây Vực Kim Cương Môn, Lạc Dương Chính Nghĩa Môn cùng Thục Trung Đường Môn.
Trong những môn phái này, Diệp Phủ nằm ở vị trí chí tôn của võ lâm. Chiến lực cao thủ đứng đầu nơi này đứng đầu trong chốn võ lâm. Nếu không tính người tự xưng là Kiếm Thần Diệp Thừa, "Lục Kiếm Hoa Ảnh" trong phủ cũng đều là cao thủ nhất lưu cấp chưởng môn. Những chương trước đã từng nhắc đến Lộc Thanh Ninh của Lạc Mai Kiếm chính là một trong sáu gã cao thủ này, đương nhiên, tối hôm qua nàng cũng mất tích...
Mà nhị lầu Vạn Hà Lâu cùng Bát Phương Lâu kia đều là hai môn phái như mặt trời buổi trưa. Hai phái đều có tuyệt thế bí tịch tương truyền lâu đời, theo thứ tự là Vạn Hà Thần Công cùng Bát Phương Chí Tôn Tâm Pháp. Chưởng môn bọn hắn cũng đều là cấp bậc cao thủ gần tới cấp bậc Diệp Thừa. Nhìn hết võ lâm, cho dù công phu không nằm trong top mười thì cũng không thể nào quá top hai mươi. Bởi vậy, có rất nhiều đệ tử trong hai cái môn phái này, tỉ lệ cao thủ trong lầu cũng không kém.
Tiếp theo nói về ba phái, Thiếu Lâm, Nhân Võ, Tiêu Dao lần lượt tôn theo "Phật, Nho, Đạo". Ngoại trừ võ nghệ, bọn họ còn truyền thụ tư tưởng. Ba môn phái này hướng về tinh thần, đều có ý nghĩa gần với "độ nhân", cho nên môn đồ rất đông, và việc thu đồ đệ cơ bản cũng không quản tư chất cao thấp. Dù sao ba phái đều có nội tình thâm hậu, võ công phong phú, đồ đệ tư chất thấp thì luyện chút ít công phu thô thiển, tư chất cao thì luyện tương đối cao thâm. Lấy tuyệt học võ công như bảy mươi hai tuyệt kỹ Thiếu Lâm mà nói, một người cả đời có thể luyện tốt một mục cũng không tệ rồi. Từ xưa đến nay, người có thể tinh thông bảy mươi hai kỹ cũng chỉ có tổ sư Đạt Ma, mà không ai lại đi so với loại thần tiên kiểu này.
Cuối cùng là tứ môn, coi như là điểm kết của các môn phái nhất lưu. Vô Cực Đại Pháp của Vô Cực Môn, Long Tượng Bát Nhã Công của Kim Cương Môn, Đãng Thiên Đao Pháp của Chính Nghĩa Môn, cùng độc môn tuyệt kỹ của Đường Môn đều có riêng một ngọn cờ, ai cũng có sở trường riêng. Dưới một ít tình huống đặc thù, ngay cả võ công của Vạn Hà Lâu hoặc là Bát Phương Lâu cũng chưa hẳn là đối thủ của bọn hắn.
Ví dụ như Long Tượng Bát Nhã Công, trích dẫn thiết lập trong truyện Thần Điêu Đại Hiệp của Kim Dung: "Chính là thần công trấn tông chí cao vô thượng của Mật Tông, gồm mười ba tầng, công phu tầng thứ nhất thập phần đơn giản dễ hiểu, dù là người ngu dốt, chỉ cần được truyền thụ, trong một hai năm là có thể luyện thành. Tầng thứ hai so với tầng thứ nhất thâm thúy gấp đôi, cần ba, bốn năm. Tầng thứ ba lại thâm thúy gấp đôi so với tầng thứ hai, cần bảy, tám năm. Cứ thế mà gấp mấy lần lên, càng về sau càng khó hơn. Đợi cho đến tầng thứ năm nếu muốn luyện thêm một tầng là đã hơn ba mươi năm khổ công."
Môn công phu này trên lý thuyết kể cả người tư chất kém cỏi, chỉ cần tu luyện liên tục, hoàn toàn có thể đạt đến tầng thứ mười ba. Đương nhiên, người nọ phải có tuổi thọ hơn ba trăm năm... Từ thực tế cho thấy... Từ xưa đến nay, cũng chỉ có kỳ tài bất thế như Kim Luân Pháp Vương, tiềm tu khổ học, tiến cảnh kỳ nhanh chóng mới có thể sinh thời luyện đến tầng thứ mười. Dựa vào nội dung trong [Long Tượng Bát Nhã Công], lúc này mỗi một chưởng đánh ra bằng đại lực của mười con vui mười con rồng.
Cho nên nói, ba cái đồ võ công này mạnh với yếu không rõ ràng, có vài võ công chỉ cần cắt bỏ một bộ phận trên người liền có thể rất nhanh luyện đến cảnh giới nào đó, mà có vài võ công mặc dù luyện cả đời, thiên tư không đủ, vẫn là không thế nào lợi hại được.
Nói chung, tình trạng của các môn phái nhất lưu đại khái như nhau.
Mà Cái Bang... Ở cái thế giới này chỉ có thể coi lài lão đại trong các môn phái nhị lưu. Với niên kỷ của Mạnh Cửu, tuy bối phận rất cao, nhưng công phu... phỏng chừng không khác mấy Diệp Hợi, cũng không cần so sánh với Diệp Thừa hoặc nhị vị lâu chủ rồi. Cho dù là chống lại ba phái tứ môn, Mạnh Cửu cũng không dám chắc phần thắng. Mà thực lực trưởng lão cùng đệ tử nòng cốt trong Cái Bang cũng có chút thua thiệt so với cao thủ nhất lưu môn phái khác.
Có lẽ có người sẽ hỏi, đại bang đệ nhất thiên hạ này không phải còn có tuyệt học như Hàng Long Thập Bát Chưởng ư? Đúng vậy, Hàng Long Thập Bát Chưởng Mạnh Cửu cũng đã học qua, nhưng món đồ chơi này không phải ai cũng có thể luyện đến cảnh giới của Tiêu Phong (Hckt: người đưa môn chưởng pháp này thành danh bất hư truyền, theo "Thiên Long Bát Bộ"). Cuối cùng vấn đề là nằm ở con người, nếu Tiêu Phong từ nhỏ luyện Bát Nhã Công, hơn nữa có thể sống đến sáu mươi tuổi, vậy hắn phỏng chừng có thể một chưởng đập toàn bộ bang chủ Cái bang thành tro tàn.
Lại đến nói một chút về mấy cái môn phái nhị lưu như Điểm Thương, Nga Mi, Hoa Sơn, Không Động vân vân... Mấy năm này cũng không còn nổi lên nhân tài đặc biệt đáng chú ý nào, có chút hương vị "thiếu người kế thừa, truyền thừa xuống dốc".
Còn lại chính là vài ba môn phái tam cùng không nhập lưu bang phái như Cự Kình Bang, Thanh Hải Kiếm Môn, hoặc là XX tùy tùng nào đó.... Ngươi có thể nói mấy tên gia hỏa này là người trong giang hồ, cũng có thể nói bọn họ là buôn lậu muối, nông sản hay công ty bải hiểm... Luận võ công, khả năng của chưởng môn bọn hắn đều chỉ có thể coi là trung bình, nhưng trận Thương Linh Luận Kiếm này người người chú mục, bọn hắn tất nhiên cũng muốn chạy tới lăn lộn một chút. Chỉ cần tham dự được cái sự kiện này, môn phái bọn hắn cũng coi như lên cấp bậc, tương lai thấy người còn có thể nói khoác: Nhớ năm đó trận quyết đấu kia của Diệp Thừa cùng Tạ Tam tại trấn Thương Linh, ta đã ở đó làm thế này thế kia...
Về phần những tán tu tản mạn không môn không phái, bộ phận người này kỳ thật cũng không coi là nhiều, số cao thủ thành công tiến vào trấn cho tới lúc này bất quá chỉ có mười bảy mười tám người mà thôi. Những cao thủ, đại hiệp thanh danh hiển hách đi đại lộ để vào kia đều là có giao hảo với các đại môn phái, nhân số cũng không quá ba mươi mấy người.
Đến hôm nay ngày mười ba tháng tám, khách điếm đã bị chưởng môn cùng đệ tử thập phái chiếm hết, chỉ có một vài hành khách độc hành tới tương đối sớm, mà lại có địa vị giang hồ, tạo nghệ võ công cũng khá cao mới có thể chiếm vài gian phòng trong khách sạn.
Mà người môn phái nhị tam lưu cùng tốp năm tốp ba nhân sĩ đi vào võ lâm đều ở trong khách điếm bỏ hoang khu dân cư. Hiện tại, ở khu vực này, chỉ cần cắm trước cửa một cành tre trước cửa, có nghĩa là nơi này đã bị người chiếm, nếu không có cắm thì cứ tự tiện. Dù sao thì trấn này thuộc về diện không ai quản lí, mọi người đồng ý ước định cái gì, cái đó thành quy củ.
Nói chung, trấn Thương Linh hiện tại về cơ bản chính là tình huống như vậy.
Bất quá hai nhân vật chủ yếu của trận quyết đấu, Diệp Thừa cùng Tạ Tam, vẫn chưa xuất hiện.
...
Sương lạnh trời thu. Xa xa thấy núi.
Sáng sớm mùa thu trên núi tiểu trấn này thật là khiến cho người ta cảm thấy thư giãn.
Mỗi sáng sớm, chưởng môn các phái (kể cả những người ở ngoài khách sạn) đều mang theo một hai đệ tử tâm phúc đến tầng một khách điếm tìm bàn ngồi xuống uống trà ăn cơm. Bọn hắn lẫn nhau tất nhiên sẽ hữu ý hoặc vô ý mà trò chuyện mấy câu, mặt ngoài là khách khí, kì thực là thăm dò lẫn nhau.
Chủ đề nói chuyện nhiều nhất hôm nay dĩ nhiên là cái chết của Vương Ngạo đệ tử Vạn Hà Lâu...
"Công Tôn lâu chủ, trời còn chưa sáng mà ngài đã cùng các đệ tử lao sư động chúng, nhao nhao ồn ào cái gì đấy?" Người hỏi câu này chính là một hòa thượng mặt dầu to béo. Hắn sáng sớm đã ôm bình rượu, cũng không ngồi vào bàn mà lại dựa vào cầu thang lên tầng hai của khách điếm, trực tiếp ngồi dưới đất. Hắn mặt màu son, thần sắc khinh bỉ, áo cà sa mở rộng, một chuỗi Phật châu treo ở trước ngực, hạt châu khỏa nào khỏa đấy lớn như nắm tay vậy.
Hòa thượng này tên gọi là Lỗ Sơn. Tuy là đệ tử cửa Phật, nhưng Lỗ Sơn hiển nhiên không phải người của Thiếu Lâm Tự. Hòa thượng rượu thịt này cũng không biết là từ miếu nào gia, lại càng không biết từ nơi nào học được một bộ quyền say La Hán có chút cao thâm, cứ như vậy tạo tên tuổi trên giang hồ. Mười mấy năm qua hắn hành tẩu giang hồ đã làm nhiều lần nghĩa cử, cũng có thể coi là một gã đại hiệp.
"Hừ... Lỗ hòa thượng, chớ không phải là ngươi say nên nghe lầm ư?" Công Tôn Càn hừ lạnh một tiếng, bưng giá đỡ, không thừa nhận, cũng không phủ nhận.
Bổn sự suy đoán minh bạch của sư tăng say Lỗ Sơn kia là trên giang hồ ai cũng biết. Lời người bình thường không tiện mở miệng mà nói... Lỗ Sơn muốn liền nói. Dù sao chỉ cần hắn bày ra cái bộ dạng say mèm là không sợ đắc tội người. Đối phương nếu thật nổi giận, hòa thượng liền sẽ nói mình là uống rượu nên mê sảng, cùng không có ý đó, song phương đều tiện thế xuống đài.
"Ah? Chẳng lẽ là hòa thượng ta đang nằm mơ? Không đúng... Nếu ta đang mơ thì sao có thể ngửi được mùi máu tươi?" Lỗ Sơn giả vờ giả vịt mà lại lần nữa hỏi.
"Nói không chừng là cái mũi hòa thượng ngươi cũng bị rượu cho hư rồi a?" Sử Yên Nhiên đang ngồi ở bên người Công Tôn Càn nghe vậy liền quay đầu, tức giận mà trả lời một câu.
"Công Tôn lâu chủ, ta cũng có nghe thấy động tĩnh." Một nam tử cao gầy tầm bốn mươi năm mươi tuổi lúc này xen vào cười nói: "Chẳng lẽ ngươi nửa đêm mang theo đám đồ đệ lên núi chơi trò dân dã? Ha ha... Không biết bắt được gì mà hương vị còn rất nồng a!"
Người nọ là Quý Thông, lâu chủ Bát Phương Lâu, có ân oán cùng Công Tôn Càn, cho nên lúc này mở miệng ám phúng, trong lời nói có ẩn ý đâm chọc cũng là bình thường.
Công Tôn Càn đêm qua xác thực không có đem chôn thi thể Vương Ngạo mà lệnh đệ tử dùng chiếu bao lại, mang về khách điếm. Trước mắt, thi thể đang được đặt trong một gian phòng của bọn hắn, do hai gã đệ tử canh chừng. Về phần cái mùi kia... Hắn đã dùng những dược vật đặc biệt để xử lý qua, nhưng chỉ có thể tạm ức mùi thi thối một ngày một đêm.
"Ha ha a... Mũi của quý lâu chủ thật đúng là tinh a." Công Tôn Càn cũng không cam chịu yếu thế, một bên ngấm ngầm hại người mà mắng chửi, một bên nở nụ cười.
Công Tôn Lập, Sử Yên Nhiên, cùng với hai gã đệ tử khác bên cạnh hắn đều thập phần phối hợp mà nở nụ cười, phảng phất lời này rất buồn cười.
"Hừ!" Quý Thông vỗ bàn một cái, "Chỗ ấy chưa có lau sạch sẽ hả, hay là ngươi dùng miệng để đánh rắm?"
"Nói cái gì!"
"Ha ha ha..." Quý Thông cũng cười to: "Công Tôn lâu chủ, đồ đệ chết lại không chôn là vì không tìm được hung thủ a? Ha ha... Ta Quý Thông cũng coi như là người có chút kiến thức, không bằng lại để cho ta giúp ngươi xem thi thể, giúp ngươi tìm cừu gia."
"Hừ... Hảo ý của quý lâu chủ, ta tâm lĩnh." Công Tôn Càn hừ lạnh nói: "Ta cũng không phải lần đầu ra giang hồ, không nhọc ngươi đại giá!"
Hai người này đánh võ mồm mà trò chuyện với nhau, các chưởng môn cùng nhân sĩ võ lâm môn phái khác ở chung quanh thì giữ im lặng mà xem náo nhiệt.
Đúng lúc này, từ cửa lớn khách điếm có vài cái bóng người xuất hiện, chính là Phong Bất Giác cùng đồng bọn, cứ như vậy từ cửa chính đi vào...