Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường)

Chương 23: Quỷ ảnh mê thành thiên (7)

Trong cục cảnh sát không có điện cho nên cũng không thể bật đèn, nhưng mà cũng không tới mức đưa tay

không thấy năm ngón. Ánh trăng xuyên thấu qua lưới sắt, xuyên qua thủy

tinh từ ngoài cửa sổ chiếu vào, miễn cưỡng có thể làm cho khu vực này

sáng một chút. Đương nhiên, cái đó cũng chỉ đủ để khiến Phong Bất Giác

không đến mức hoàn toàn luống cuống mà thôi, phần lớn địa phương vẫn đen kịt một mảnh đấy.

Vừa tiến vào cục cảnh sát, Phong Bất Giác nhanh chóng chạy như bay, một

là vì phòng ngừa cái con Huyết Thi kia đột nhiên gϊếŧ cái hồi mã thương

quay về trong cục cảnh sát, thứ hai là vì địa phương này cũng tương đối

sáng, ánh sáng theo vách tường lỗ hổng chiếu vào, chiếu sáng một đoạn

hành lang phía trước hắn.

Không gian lầu một rất lớn. Bởi vì địa phương có ánh sáng không nhiều

lắm, rất khó để Phong Bất Giác tìm ra cầu thang đi lên tầng hai trong

thời gian ngắn. Hắn dưới ánh sáng lờ mờ lục lọi, sờ được tay nắm cửa

liền mở ra, sờ được cái bàn liền tìm xem có ngăn kéo hay không, thế

nhưng vẫn không tìm thấy vật gì thực sự hữu dụng.

Bởi vì bị hạn chế về thị giác, các giác quan còn lại của hắn dần dần trở nên linh mẫn. Rất nhanh, hắn ngửi thấy được một mùi hương: mùi máu tươi nồng đặc...

Hắn dựa vào mùi mà đi tới, tiến vào một cái góc tường tối đen. Đưa thay

sờ thấy trên tường dính hồ, men theo tường sờ xuống, hắn đã đυ.ng thứ gì

đó, hình như là... Xương? Thịt nhão?

"Ân... Đầu bị vặn ra rồi a..." Thứ Phong Bất Giác lúc này sờ chính là

một cỗ thi thể bị mất phần từ cổ trở lên, chỗ hắn chạm phải chính là một đoạn xương cổ lộ ra bên ngoài.

"Ta còn tưởng rằng toàn thành phố đều là sống không thấy người, chết

không thấy xác đấy... Ở đây lại có cỗ thi thể, cục cảnh sát này quả

nhiên có điều kỳ quặc." Phong Bất Giác trầm ngâm nói.

Sờ phải tử thi cũng không hù được hắn. Trái lại, Phong Bất Giác bình

tĩnh mà tiếp tục sờ xuống. Đương nhiên, hắn không phải muốn xác nhận

giới tính thi thể, mà là muốn thông qua quần áo xác nhận chức nghiệp

người này.

Phong Bất Giác rất nhanh phát hiện quần áo thi thể có quân hàm, liền

biết được đây là một bộ đồng phục cảnh sát. Hắn lập tức không thể chờ

đợi được mà bắt đầu soát người... Mấy giây sau, Phong Bất Giác mò tới

một cái bao súng, đáng tiếc bên trong trống không. Hắn theo cánh tay thi thể mò qua, quả nhiên từ trên tay phải tìm được một khẩu súng.

[Tên: Súng ngắn M1911A1

Loại: Vũ khí

Phẩm chất: Bình thường

Lực công kích: Trung đẳng

Thuộc tính: Không

Đặc hiệu: Không

Điều kiện trang bị: Sở trường xạ kích F hoặc sở trường khí giới F

Ghi chú: Đây không phải là đóng phim, cho nên xin nhớ kỹ có ba việc phải làm: 1. Mở chốt an toàn trước khi bắn, 2. Lưu ý lực phản, 3. Đừng quên

lắp đạn. ]

Phong Bất Giác bỏ khẩu súng vào trong bọc hành lý, tiếp tục lục soát thi thể, ở bên hông tử thi tìm được một cái đèn pin. Hắn trong lòng mừng

rỡ, liền cầm lên, thử bấm nút bật, thế nhưng không sáng. Sau đó hắn lấy

tay sờ mới biết cái mặt thủy tinh của đèn pin này đã nát.

Phong Bất Giác thở dài một tiếng. So với súng ngắn, hắn càng hy vọng lấy được đèn pin hơn, bởi vì hắn biết rõ, cỗ tử thi này chính là một cái

nhắc nhở rất tốt. Nếu như đã có súng trong tay, vì sao hắn vẫn bị vặn

rơi đầu? Hiển nhiên là bởi vì Huyết Thi kia không gϊếŧ bằng súng được.

Nếu có đèn pin, Phong Bất Giác tiếp theo có thể tăng tốc độ tìm vũ khí.

Nhưng bởi vì vẫn như trước thấy không rõ, hắn chỉ có thể tiếp tục sờ

soạng tìm kiếm. Kết quả chỉ lấy được một chuỗi chìa khóa từ trong túi áo tử thi, không tìm ra món gì có ích khác.

Cân nhắc thời gian cấp bách, người ở phía ngoài có lẽ không chịu được

lâu, Phong Bất Giác cũng không có biện pháp, đành mau chóng chạy về. Cho dù súng lục này gϊếŧ không được Huyết Thi thì so với không cũng tốt

hơn. Dù sao nó cũng là một món vũ khí công kích từ xa. Viên cảnh sát đã

chết này một người dùng súng xác thực không làm gì được Huyết Thi, nhưng nếu Phong Bất Giác ra ngoài thì sẽ có ba người. Dao súng lá chắn cờ-lê

phối hợp gần xa, muốn đánh được con Huyết Thi kia vẫn còn có chút nắm

chắc đấy.

......

Bên ngoài cục cảnh sát, Long Ngạo Mân đã sắp không chịu nổi...

Tuy kỹ thuật chặn đòn của hắn không tệ, dùng tấm chắn đều ngăn được mỗi

một lần tấn công của Huyết Thi, nhưng trong ba phút này, giá trị sinh

tồn của hắn đã từ đầy máu giảm xuống 64%. Chỉ có thể nói lực công kích

của con Huyết Thi này thật sự là quá mạnh mẽ.

Trong đoạn thời gian này, Long Ngạo Mân vừa đánh vừa lui. Tính ra cũng

không bị đánh trúng nhiều, cho dù bị đánh thì cũng đều cách tấm chắn

thôi. Vấn đề là [Mảnh vỡ Ultron] có thuộc tính phòng ngự là "Chiết xạ",

nhận công kích từ xa hoặc các loại tia sáng công kích mới có hỗ trợ cao. Loại khiêng này trong cận chiến nhận đòn mạnh, về cơ bản là không có

làm giảm sức mạnh. Lúc móng vuốt của Huyết Thi tấn công, tấm chắn có thể cam đoan thân thể Long Ngạo Mân không bị trực tiếp xé ra, cũng có thể

triệt tiêu một bộ phận lực đánh vào, thế nhưng chút ít lực còn lại thì

phải dựa vào giá trị sinh tồn cứng rắn chống lại.

Chỉ số IQ của Huyết Thi vô cùng thấp, nó chỉ biết vung bàn tay lớn, căn

bản không dùng chân hoặc giò gì đó, phương thức công kích vô cùng đơn

điệu. Điều này đáng để ăn mừng, nếu không dù cho có năm Long Ngạo Mân

thì cũng đã sớm treo rồi. Mà con Huyết Thi này dường như chỉ nhằm đúng

một mục tiêu mà công kích, vô luận Vương Thán Chi quấy rối như thế nào,

nó tối đa cũng chỉ phất tay xua đuổi sau khi bị cắt mấy miếng, có khi

thậm chí bỏ mặc.

Điều này khiến cho gan Vương Thán Chi càng lúc càng lớn lên, có can đảm

tấn công tại một ít thời điểm có chút mạo hiểm. Đương nhiên, hiệu quả

công kích của hắn quá mức bé nhỏ, dùng dao gọt trái cây chém quái vật

kia một cái, dao không bị gãy cũng không tệ rồi.

Long Ngạo Mân cũng tận dụng mọi thứ, dùng ống cờ-lê đánh trúng Huyết Thi vài cái, bất quá chỉ có một lần là trúng đầu. Tuy nói uy lực so Vương

Thán Chi dùng dao xịn hơn một chút, nhưng thời cơ Long Ngạo Mân công

kích kém hơn Vương Thán Chi nhiều lắm, đại đa số thời điểm Long Ngạo Mân chỉ có thể rút lui và phòng ngự.

Suy nghĩ đầu tiên của Phong Bất Giác lúc đem cờ-lê giao cho Long Ngạo

Mân cũng không phải là liệu đối phương có chôm trang bị của hắn hay

không, trong vô thức ý niệm đầu tiên của hắn là.. chỉ có Long Ngạo Mân

cầm cờ-lê mới có thể đánh trúng đầu Huyết Thi. Bằng chiều cao chừng một

thước tám của hắn và Vương Thán Chi, nếu muốn dùng loại binh khí ngắn

như cờ-lê đi gõ một đầu quái vật hơn hai mét, thì việc cần làm chính là

nhảy lên tìm tiết tấu đánh rồi.

Ngay cả Long Ngạo Mân cũng phải cố hết sức, dù sao sức mạnh đòn công

kích của đối phương vẫn còn đó. Công kích xả thân nện đầu tám chín phần

mười là được không bù mất đấy. Huống chi Phong Bất Giác trước khi đi đã

từng nói qua sẽ nhanh chóng tìm được vũ khí quay lại hỗ trợ, Long Ngạo

Mân lựa chọn tin tưởng hắn, cho nên có thể kéo được bao lâu thì kéo bấy

lâu.

Phanh! Một tiếng súng vang, chứng tỏ Phong Bất Giác đã trở về.

Mọi người ở chỗ này đều nhẹ nhàng thở ra, phảng phất chỉ cần hắn trở về

thì sẽ có biện pháp. Bọn hắn có lẽ đã quên, Phong Bất Giác chẳng qua

cũng chỉ mới cấp năm mà thôi...

Lúc giữ lấy cò súng, Phong Bất Giác lại giải khóa thêm một hạng sở

trường, đây đã là sở trường thứ ba hắn cởi bỏ từ khi vào kịch bản rồi,

cho nên mới nói hình thức sinh tồn đoàn đội rất khác, nơi cần chiến đấu

tăng nhiều, thêm vào phần lớn đặc tính trò chơi, bố cục kịch bản phát

triển sâu sắc, người chơi cấp thấp có không gian phát triển rất lớn.

Chơi một lần hình thức đoàn đội, dù không qua cửa thì vẫn sẽ có thu

hoạch đấy.

Giờ phút này, Phong Bất Giác đã có thông dụng, khí giới, điều tra, chiến đấu, xạ kích năm loại sở trường cấp F, chỉ còn chữa bệnh là vẫn chưa

giải khóa.

"NGAOOO... " Huyết Thi ngửa mặt lên trời rống to. Xem ra phát súng này

gây tổn thương rất lớn với nó. Nó vậy mà quay đầu, thay đổi mục tiêu

công kích.

Vị trí một phát này Phong Bất Giác bắn trúng chính là phần lưng của

Huyết Thi. Trước khi xạ kích hắn chuẩn bị rất đầy đủ: hai tay giơ súng,

mắt ngang thân súng, ba điểm trên một đường thẳng vững vàng mà nhắm. Hắn tự hiểu một điều rất rõ ràng, mình ở trong hiện thực cũng không phải

xuất thân bộ đội đặc chủng, lần đầu cầm súng lại đi ngắm bắn đầu, nếu có thể bắn trúng, hắn có thể đổi tên thành Long Ngạo Thiên rồi. Cho nên

hắn lựa chọn nhắm bắn phía sau lưng Huyết Thi, chỗ ấy lớn, dễ dàng trúng mục tiêu.

Dù sao đây cũng chỉ là trò chơi, đối với mấy cái loại vũ khí thuần túy

khoa học kỹ thuật này hệ thống đều có chỉnh sửa, miễn cho người chơi sau khi cầm vào tay lại thấy khó sử dụng. Vì vậy, Phong Bất Giác bắn ra

phát thứ nhất lại thành công đánh trúng vào vị trí phần lưng phải Huyết

Thi.

Sau khi bắn xong phát súng này, Phong Bất Giác lập tức hiểu trang bị ý

thứ hai trong ghi chú trang bị. Quả nhiên mấy thứ như bắn súng thực sự

không phải việc mà người bình thường chưa qua huấn luyện tự nhiên làm

được. Ví dụ như cả phụ nữ và trẻ em đều biết Desert Eagle, nhưng nếu

không ai nói cho ngươi biết lúc nổ súng phải kéo căng tay, tốt nhất duỗi thẳng khuỷu tay để cho bả vai thừa nhận lực phản chấn, nói không chừng

ngươi bắn xong một phát thì cổ tay cũng gãy rồi. Lại ví dụ như động tác

giơ súng thường thấy của mấy tên côn đồ trong phim xã hội đen, đem khẩu

súng để ngang, vị trí tay cao hơn tầm mắt của mình, hướng vào đầu người

khác, nhìn qua rất có phong cách chơi liều, nhưng trên thực tế loại động tác này có khả năng tạo thành tình huống vỏ đạn bắn ra bay vào đúng mắt chó của chính mình.

Lực phản chấn cây M1911A1 trên tay Phong Bất Giác cũng không nhỏ, sau

khi nổ súng hắn đã cảm thấy cẳng tay tê rần. Cũng may tư thế bắn súng

của hắn cũng không tính là bất hợp lý, tay cũng không yếu đến vậy. Có

kinh nghiệm phát súng đầu tiên liền dễ làm hơn nhiều, hắn đối với phạm

vi tấn công, độ chuẩn xác của bản thân, xác xuất thành công... đều đã có khái niệm. Nhưng đối mặt với Huyết Thi chuyển hướng tấn công, hắn vẫn

không nói hai lời chạy về sau.

Huyết Thi vừa quay đầu, tinh thần Long Ngạo Mân liền sáng sủa. Chịu đựng từ nãy đến giờ, hắn từ lâu hiểu rõ rằng quái vật kia sẽ không dễ dàng

thay đổi mục tiêu. Nếu như hiện tại nó đã đuổi theo Phong Bất Giác thì

lúc mình công kích nó sẽ không bị để ý.

Lửa giận bị áp chế đã lâu trong lòng Long Ngạo Mân bộc phát. Hắn nhảy

lên, vung cây cờ-lê, đập mạnh về phía ót của Huyết Thi. Chỉ nghe thấy

một tiếng PHỐC trầm đυ.c, đó là âm thanh kim loại xuyên qua thịt xương

sọ. Cái ót Huyết Thi bị mất một miếng, tạo thành một miệng vết thương dữ tợn, bên trong đầu lâu đã nứt hiện ra một khe hở dài và hẹp.

Thế nhưng hành động của quái vật kia cũng không dừng lại, ngược lại bắt

đầu cuồng bạo. Tốc độ của nó vậy mà tăng vọt, quay người một trảo liền

đánh úp về phía Long Ngạo Mân. Một kích này rất đột nhiên, Long Ngạo Mân không thể dùng tấm chắn ngăn chặn, bị đánh ngay phần eo, cả người bay

ra xa, trong cổ ngòn ngọt, liền phun ra một ngụm máu tươi.

Long Ngạo Mân bị đánh bay được một đoạn gần tròn 10m, giá trị sinh tồn

của hắn lập tức hạ xuống còn 12%, hơn nữa tạm thời không thể đứng dậy.

Việc duy nhất đáng để ăn mừng chính là bởi vì ở khoảng cách gần cho nên

móng vuốt Huyết Thi không có tiếp xúc trực tiếp lên người hắn. Vừa rồi

nó trở mình vung tay, chỉ có cánh tay đập trúng Long Ngạo Mân, cho nên

trên người người kia không có bị xé ra miệng vết thương, nếu không giờ

phút này Long Ngạo Mân còn phải nhận thêm ảnh hưởng từ trạng thái "đổ

máu".

Hai tay Huyết Thi bụm lấy miệng vết thương sau đầu, liên tục gào thảm

thiết. Mấy giây sau, nó hung dữ trừng mắt nhìn Long Ngạo Mân, phát ra

một tiếng gào thét giống như dã thú đe dọa con mồi. Xem ra một ống kìm

nện xuống vừa rồi tạo thành tổn thương tương đối khả quan, lại khiến cho con tiểu BOSS này cảm nhận được uy hϊếp.

Cô Đơn và Tịch Mịch mắt thấy ngay cả Long ca cũng gục xuống liền biết sự tình không tốt. Hai người tranh thủ thời gian chạy qua nâng Long Ngạo

Mân dậy, định mang hắn rời khỏi khu vực gần Huyết Thi. Huyết Thi há lại

để cho bọn họ chạy trốn, nó lập tức sải bước hướng về phía ba người đang chậm chạp di động mà đi.

Giờ khắc này, ai cũng thật không ngờ một màn sắp xảy ra. Một đạo nhân

ảnh như tật phong thiểm điện, lấn thân trên xuống, tốc độ cao đi tới

phía sau Huyết Thi, một tay ấn một phát lên bả vai Huyết Thi, nhẹ nhàng

linh hoạt mà nhảy lên lưng nó, hai đầu gối vừa thu lại liền quỳ gối ở

trên bờ vai quái vật kia.

Vương Thán Chi có thể nói là không lên tiếng thì thôi, đã lên tiếng thì

lập tức nổi tiếng. Lúc này ngay cả quái vật còn chưa kịp phản ứng, hắn

đã một dao đâm vào vết thương do Long Ngạo Mân dùng cây cờ-lê tạo ra vừa nãy. Mũi dao xuyên qua đầu lâu, ở trong đầu Huyết Thi loạn quấy một

mạch như đảo bột nhão.