Lâm Nhuệ thật không dám nhớ tới cảnh tượng cái ngày tìm được Tần Việt và Giang Yến. Trong nhà xưởng ảm đạm tối tăm, Tần Việt nằm nghiêng trên vũng máu, sắc mặt trắng bệch như không có hô hấp. Giang Yến co rúc ở trong l*иg ngực Tần Việt, tay bị dây thừng trói thật chặt, dây thừng màu trắng bị máu ở cánh tay nhuộm đỏ. Trên mặt Giang Yến nước mắt vẫn chưa khô, chắc là miễn cưỡng khóc đến hôn mê bất tỉnh.
Bác sĩ đi theo cắt dây thừng cột tay Giang Yến ra, Lâm Nhuệ cẩn thận từng li từng tí một cúi người ôm Giang Yến vào trong l*иg ngực. Lúc này y mới phát hiện cánh tay của cậu không tự nhiên, là do quá giãy dụa nên bị gãy xương.
Lâm Nhuệ ôm lấy Giang Yến, quay người bước về phía xe cứu thương, Giang Yến hôn mê mặt rưng rưng muốn khóc, nhỏ giọng nói một câu: “Ai… mau tới…. cứu Tần Việt… ”
“Không sao rồi.” Lâm Nhuệ dán vào lỗ tai Giang Yến nhỏ giọng nói: “Tần Việt không sao rồi.” Giang Yến rốt cục an ổn.
Ánh chiều tà le lói, bóng đêm dần dần bao phủ phòng bệnh, Giang Yến không có mở đèn, ngồi bất động bên cạnh giường bệnh của Tần Việt. Tân Ba ngủ gật ở trên đùi cậu, tay phải của Giang Yến bó thạch cao không tiện lắm, cậu dùng tay trái nắm ngón tay Tần Việt ngẩn người.
Lưng Tần Việt bị đâm thủng, một dao làm tổn thương tới lá phổi, sáu dao khác không đâm trúng chỗ hiểm. Tuy rằng giải phẫu đúng lúc, nhưng Tần Việt bị ngoại thương nghiêm trọng, mất máu quá nhiều, hơn một tuần vẫn chưa tỉnh dậy.
“Tần Việt, chừng nào thì anh mới mở mắt ra nhìn em một chút?” Từ góc độ của Giang Yến có thể thấy rõ đường nét anh tuấn phía dưới cằm của Tần Việt, cứ như vậy mê li nhìn rất lâu, lại ôn nhu lưu luyến hôn gò má Tần Việt: “Anh nhanh tỉnh lại đi, em muốn cùng anh trò chuyện.”
“Em không tức giận, chúng ta hòa nhau rồi. Nhưng anh còn nợ em thật nhiều, mỗi lần đều là em yêu anh trước, lần thứ nhất, lần thứ hai, lần thứ ba, đều là em yêu anh trước.” Giang Yến thưởng thức ngón tay Tần Việt rồi làm cho mười ngón tay hai người giao nhau: “Cha em và Tiểu Hạ đã trở về, Tiểu Hạ không nói, nhưng ba ba không thể không nói, có thể họ sẽ dẫn em đi.”
“Anh đã nói ở cùng với em mỗi ngày đều rất vui vẻ, em cũng vậy. Cho nên anh phải nhanh lên, em đồng ý cho anh thêm một cơ hội, anh tốt với em một chút, giống như em theo đuổi anh lúc trước mà theo đuổi em. Em sẽ một lần nữa đến với anh, anh không phải nói anh không có nhà sao, em có thể cho anh một cái nhà.”
“Chúng ta …. còn có Tân Ba, ba chúng ta ở cùng nhau.”
Trong phòng bệnh thật ấm áp, Tần Việt nằm im lặng, chỉ có Tân Ba không có tim không có phổi nằm ở trên chân Giang Yến trở mình, ngáy khò khò ngủ tiếp.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Lâm Nhuệ đẩy cửa vào, mở đèn ở gần cửa, đi vào. Lâm Nhuệ nhìn Tần Việt, nghiêng người sang nói với Giang Yến: “Anh ấy đã không có gì đáng ngại, nhưng vì hôn mê thời gian khá dài, chờ thân thể tự chữa trị là có thể tỉnh lại.”
Lâm Nhuệ sờ soạng Tân Ba, chó con bị y làm cho tỉnh, đôi mắt vội vã nhìn khắp nơi.
“Ngày hôm nay Hứa Nhất đã tỉnh táo, liền tính tự sát.”
“Cứu có được không?” Giang Yến lẳng lặng nhìn Lâm Nhuệ: “Cũng đừng để hắn chết, chết thì lợi cho hắn quá rồi.”
“Cứu được rồi, khi tỉnh táo còn nói muốn gặp cậu.”
Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, qua hồi lâu, Giang Yến mới nói: “Tôi sẽ không đi gặp hắn. Tôi đã bảo A Văn tìm người nhìn, vật sát thương trong phòng đều bị thu giữ, nếu như hắn quậy, sẽ có người đánh cho hắn bất tỉnh.”
“Ngày hôm qua hai nhà coi như đã có một cuộc nói chuyện điện thoại với truyền thông, Tần Việt bị thương cũng cho là chuyện lớn. Tôi còn đem chuyện xưa của Hứa Nhất cho người điều tra rõ ràng, nhà chúng ta không thừa nhận có con trai nuôi như vậy.” Giang Yến trầm mặc mấy phút: “Truyền thông đem chuyện hồ đồ hồi hắn mười mấy tuổi đồn ra ngoài, còn có bối cảnh gia đình làm rõ rõ ràng ràng.”
Lâm Nhuệ nhìn gò má Giang Yến, mở miệng hỏi: “Cậu muốn làm thế nào?”
“Ngày mai truyền thông chắc là có tin tức.” Giang Yến cúi đầu, nhìn thạch cao trên cánh tay, nhẹ giọng nói: “Tôi sẽ tìm người đem tin tức cho hắn xem, nếu như hắn từ chối xem, tôi sẽ cho người từng chữ từng chữ đọc cho hắn nghe.”
“Sau đó thì sao?” Lâm Nhuệ hỏi cậu.
Giang Yến nở nụ cười: “Tôi sẽ tìm cho hắn một bạn tù thật “Tốt “, đặc biệt chăm sóc hắn, tất cả những người bị giam giữ chung đều biết chuyện xưa của hắn, có người sẽ đặc biệt chú ý hắn, tự sát một lần, cứu hắn một lần, tự sát 100 lần, cứu hắn 100 lần. Trước đây tôi muốn Hứa Nhất là em trai của tôi, nhưng bây giờ tôi lại rất hận hắn.”
“Anh chưa từng trải qua cảm giác người mà anh dùng tình cảm chân thành để yêu bị từng dao từng dao cắm vào trong thân thể, mà anh ngoại trừ khóc, gào thét, trơ mắt nhìn anh ấy chảy máu, cũng không thể làm được bất cứ chuyện gì.. ” Giang Yến chảy nước mắt: “Ngay cả muốn lấy tay sờ anh ấy cũng không làm được.”
“Ừm.” Lâm Nhuệ kỳ thực muốn nói, sao lại không trải qua, lúc tôi ôm cậu ra khỏi nhà xưởng bỏ hoang đã trải qua.Tần Việt hôn mê đến ngày thứ mười thì tỉnh lại. Ngày đó khí trời rất tốt, Giang Yến mặc áo len màu đen mềm mại, ngồi ngược sáng canh giữ ở bên giường của anh, Tân Ba ở bên chân của cậu ngáy khò khò.
Hai người đều rất bình tĩnh, trừng mắt nhìn nhau, không ai đánh vỡ trầm mặc. Cuối cùng vẫn là Giang Yến chậm rãi cúi người xuống, tới gần hôn trán Tần Việt, sau đó dời về phía đôi mắt Tần Việt trân trọng hôn một cái.
“Em tưởng anh sẽ không tỉnh lại, muốn ngủ cả đời.” Giang Yến chậm rãi đứng lên đến gần cổ anh cà cà: “Tân Ba nói với em nó rất lo lắng cho anh.”
“A Yến bản lĩnh thật lớn, có thể nghe hiểu Tân Ba nói chuyện.” Chắc lâu không nói chuyện nên tiếng nói của Tần Việt khàn khàn: “Em giúp anh nói với Tân Ba, đừng lo lắng cho anh.”
Bên chân con chó mập giật giật lỗ tai, như trước ngủ ngon ngọt.
“Ba em đã trở về, qua một thời gian ngắn có thể em sẽ đi với ba.” Giang Yến từ trên người Tần Việt đứng lên, ôm con chó vào trong l*иg ngực: “Tần Việt, em không muốn nói với anh chuyện tha thứ hay không tha thứ nữa.”
“Thế nhưng em muốn nói, chúng ta hòa nhau rồi, em muốn tốt lên, nghiêm túc sinh hoạt.” Con mắt của cậu nhìn Tần Việt như tỏa sáng: “Anh cũng phải nhanh khỏe lại.”
“Ừm.” Tần Việt gật đầu, do dự mãi vẫn khổ sở hỏi: “Em vẫn muốn từ chối anh sao?”
Giang Yến lắc lắc đầu: “Giữa chúng ta có khoảng cách quá nhiều, thật như cách nửa đời vậy, ân oán gì đó đều đã trải qua một lượt. Em thật sự không khí lực giằng co, cũng không muốn chủ động yêu một người, quá mệt mỏi.”
“Em không từ chối anh, nhưng hiện tại cũng không thể chấp nhận anh.” Giang Yến sờ sờ tóc Tần Việt, tay còn chưa lấy ra đã bị Tần Việt nắm lấy. Giang Yến cười cười: “Tần Việt, em có thể cho anh một cơ hội, chúng ta bắt đầu lại từ đầu, nhưng lần này đổi lại, là anh theo đuổi em.”
Suy nghĩ một chút cậu còn nói: “Đây là một cơ hội cuối cùng, em thật sự rất khó theo đuổi.”
“Em phải đi cùng với ba em, như vậy anh phải tìm được em trước.”
“Em cũng không như trước yêu thích anh.”
“Hơn nữa ba ba của em còn ghét anh.”
“Được.” Tần Việt khó khăn giật giật, giơ tay lên ôm eo Giang Yến, vùi đầu vào trong ngực của cậu: “Có thể được như vậy… Anh thật sự rất vui vẻ… Thật sự… Thỏa mãn…”
Giang Yến và Giang Sơn sau nửa tháng thì rời đi. Vết thương của Tần Việt còn chưa khép lại, Hà Bích Vi đỡ anh đến sân bay tiễn đưa. Máy bay cũng sắp cất cánh, Giang Sơn trước sau như một không ưa Tần Việt: “Sắp đến giờ rồi chúng tôi phải đi đây.”
Tần Việt mang theo áy náy nói: “Cho con nói chuyện với A Yến một lúc nữa đi.”
Anh giúp Giang Yến sửa sang lại cổ tay áo khoác, lại hỏi cậu có mang đầy đủ đồ đạc không.
Giang Yến nói: “Đều mang đủ rồi.”
“Em… ”
Tần Việt nói chuyện ấp a ấp úng, do dự không quyết định.
“Anh muốn nói em không nên uống thuốc kia, phải bỏ hẳn đúng không?”
Tần Việt gật đầu.
“Em muốn mình phải sống cho tốt, cuộc đời của em còn rất dài, có rất nhiều nơi chưa đi qua, rất nhiều món ăn ngon em chưa có thử, em còn ba ba của em, Tiểu Hạ, cùng với Tân Ba.” Dương quang trên người Giang Yến như đang chậm rãi thức tỉnh: “Tần Việt, chúng ta đều phải giữ gìn sức khỏe, em sẽ cai thuốc, anh cũng phải vì mình mà sống cho tốt.”
“Trong sách viết: Nguyện vọng của tôi là có thể sống vui vẻ trong thời gian này, giờ phút này, cho dù đi đâu, do dù gặp ai cũng không đáng kể. Tôi sẽ đi khắp nơi, rời xa cố hương, đến những nơi tôi muốn đi, đến những nơi tôi chưa bao giờ đến. Khi đó những người tôi gặp đều sẽ trở thành bạn của tôi. Trước kia là quá khứ, bây giờ là hiện tại. Tôi không thể lựa chọn mình sinh ra như thế nào, nhưng chết như thế nào, tôi có thể quyết định. Cũng như tôi có thể quyết định sẽ yêu làm sao, sống như thế nào.”
“Câu nói này em tặng cho anh.”
Tần Việt giơ tay lên ôm lấy cổ Giang Yến, muốn cùng cậu trao đổi một nụ hôn, còn chưa hôn được thì Giang Yến đã bị người lôi đi.
“Yến Yến, đi thôi, chúng ta đi đăng ký.” Giang Sơn kéo tay Giang Yến, tức giận cùng Giang Yến đi về phía cửa kiểm soát.
Tần Việt bất đắc dĩ cười cười: “A Yến, chúng ta đều phải giữ gìn sức khỏe!”
Giang Yến hướng về anh phất tay bye bye.
Máy bay lướt ngang qua bầu trời.
Không ai biết kết quả mối tình khiến người cân nhắc bất định này kết cục sẽ là cái gì. Những xung đột, những thương tổn kia vẫn còn. Dù cho có người nói hòa nhau rồi nhưng vết thương ở trong lòng vẫn còn, ký ức đau thương vẫn còn, cần rất nhiều thời gian để chữa lành, hoặc là vĩnh viễn không lành được. Nhưng thật may tình ái chân thật nhất cũng vẫn còn ở đó.HOÀN
TÁC GIẢ CÓ LỜI:
Cảm ơn mọi người cổ vũ và làm bạn, hi vọng mọi người bắt đầu từ hôm nay cũng sẽ tốt hơn!! Phiên ngoại có thể sẽ ngẫu nhiên rơi xuống, chắc khoảng một hai chương thôi!!!LỜI BẠN EDIT:
Tác giả nói có phiên ngoại nhưng khi mình edit hoàn chính văn vẫn chưa thấy có phiên ngoại. Mình sẽ làm phiên ngoại nếu tác giả viết tiếp. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ. Câu chuyện đến đây có thể khép lại rồi.