Bạch Phát Hoàng Phi

Chương 44: Tội nhân thiên cổ (2)

Vì được đến nàng (Vân quý phi), hắn (Lâm thiên hoàng) hao hết tâm cơ, không từ thủ đoạn cưới nàng vào cửa, trong quá trình ngày đêm ở chung, hắn dùng chính mình thâm tình cùng sủng ái chậm rãi trừ khử kháng cự trong lòng nàng, rốt cuộc có được tình yêu của nàng. Nhưng hắn lại không thể cho nàng chính phi danh nghĩa, bởi vì cái vị trí kia, hắn muốn để lại cho một nữ tử khác, người có thể giúp hắn bước lên ngôi vị hoàng đế, kinh thành đệ nhị mỹ nhân - Phó Uyên, nữ nhi của Phó tướng quân trong tay nắm giữ quân quyền.

Phó Uyên cũng là một nữ tử thực đặc biệt, có tư dung nhan sắc điên đảo chúng sinh, khí chất thoát trần, còn có đầu óc thông minh bình tĩnh vượt qua các nữ tử bình thường. Nếu không gặp được Vân nhi trước, có lẽ hắn cũng sẽ yêu nữ tử kia? Nếu là như vậy, hết thảy bi kịch sau này, có phải hay không đều sẽ không diễn ra? Nhưng không có nếu, ai biểu người mà hắn gặp trước chính là Vân nhi.

Vì muốn có được Phó gia khuynh lực (thế lực có thể khuynh đảo triều đình) tương trợ, hắn cố tình lơ là Vân nhi, cũng tìm mọi cách tiếp cận Phó Uyên. Cuối cùng rốt cuộc ở trong cặp mắt lý trí mà lại thanh tỉnh thấy được tình tố ngày càng tăng trưởng. Hắn một bên mừng thầm, một bên đau lòng không thôi vì Vân nhi thân thể từ từ gầy ốm tránh ở trong phòng ảm đạm rơi lệ.

Hắn cũng từng nghĩ tới từ bỏ, từ bỏ ngôi vị hoàng đế, từ bỏ quyền thế, mang theo Vân nhi cao bay xa chạy, nhưng mà, vận mệnh không phải do hắn lựa chọn. Bên cạnh bọn họ, có quá nhiều người mơ ước sắc đẹp của Vân nhi, có quá nhiều người muốn đem cái giang sơn này đạp dưới lòng bàn chân, nếu không có quyền lợi chí cao vô thượng, hắn căn bản bảo hộ không được nữ nhân mà hắn yêu thương nhất. Vân nhi, nàng thấu hiểu cho hắn.

Ngôi vị hoàng đế, có thể đem một người, biến thành ma.

Vừa mới đăng ngôi, thiên hạ chưa bình ổn, phụ thân của Phó Uyên ỷ vào hộ đế có công lại nắm binh quyền trong tay, từ từ kiêu ngạo ương ngạnh không đem hắn để vào mắt, hắn thiết lập mưu kế đoạt lại quân quyền này, lấy đi tính mạng phụ thân của Phó Uyên, kế hoạch phế Phó Uyên lập Vân nhi làm hoàng hậu. Nhưng trong lúc đó, Bắc Di quốc xâm chiếm, khí thế ào ạt, triều thần kết phái lại ngầm có tính toán. Loạn trong giặc ngoài, cuộc sống hàng ngày khó an ổn. Vì củng cố giang sơn, muốn cho thế cục yên ổn, hắn trăm phương nghìn kế cùng Khải Vân quốc kết minh, ai ngờ Khải Vân đế (phụ hoàng của Dung Tề, Dung Nhạc) nghe nói Vân nhi dung mạo đẹp như tiên, thế nhưng đánh chủ ý lên nàng......

Nghĩ đến đây, trong lòng thật đau đớn, Lâm Thiên hoàng đột nhiên ho khan lên.

Tông Chính Vô Ưu nhíu mày nói: "Chịu không nổi hàn khí này, ngươi đi ra ngoài đi."

Lâm Thiên hoàng ngừng ho khan, mắt đầy bi thống, ngẩng đầu nhìn nhi tử mà hắn thương yêu nhất, không có giống như ngày thường tức giận trách cứ, chỉ là thở dài thê lương: "Cả nhà chúng ta khó được đoàn tụ như vậy, ngươi mỗi lần đều vội vã đuổi trẫm đi, không cho trẫm bồi mẫu thân ngươi thêm chốc lát."

Tông Chính Vô Ưu muốn nói: "Mẫu thân không cần ngươi bồi." Nhưng chung quanh toàn là hơi thở đau thương làm hắn không thể nói ra lời.

Lâm Thiên hoàng rũ mắt, lần thứ hai đem tầm mắt dừng lại ở trên người nữ tử nằm trong quan tài, lại nói: "Thu săn sắp tới rồi, ngươi cũng nên chuẩn bị tốt, sớm chút ra quyết định đi. Trẫm...... mệt mỏi, muốn đi xuống bồi mẫu thân ngươi. Nàng một mình cô đơn nhiều năm như vậy...... Vô Ưu, ngươi nhẫn tâm sao?" Nếu không phải vì Vô Ưu, hắn đã sớm đi xuống bồi nàng. Vô Ưu tùy hứng như thế, luôn cứ dựa theo ý mình mà làm, bảo hắn như thế nào mà yên tâm bỏ xuống cho được?

Sắc mặt Tông Chính Vô Ưu hơi đổi, trong mắt đau đớn thâm trầm tận xương chợt lóe rồi biến mất. Hắn ngẩng đầu, dùng lạnh nhạt dấu đi cảm xúc ở đáy mắt, lạnh lùng nói: "Ta nói rồi, ta không cần giang sơn của ngươi. Ngươi nếu không muốn giang sơn này đổi chủ, tốt nhất vẫn là nên sống cho tốt. Mẫu thân không cần ngươi, không có ngươi quấy rầy, mẫu thân sẽ càng tốt hơn, càng vui vẻ hơn."

Lâm Thiên hoàng trong lòng đau xót, cả người không có sức sống, không giống như ngày thường uy nghiêm, chỉ như là một phụ thân dạy con không nghe lời, bi ai bất đắc dĩ, thở dài: "Vô Ưu, ngươi đừng tùy ý như vậy, về sau sẽ không có người dung túng ngươi, ngươi...... Ai! Những lời này đều nói mười mấy năm, tính tình ngươi vẫn như vậy, không nghe lọt vào một chút nào. Thôi, ta đi rồi. Ngươi đừng cứ mãi ở chỗ này, tuy nói ngươi có nội công hộ thể không sợ hàn khí, nhưng thời gian lâu, tóm lại vẫn là không tốt. Ban ngày bồi bồi mẫu thân ngươi, buổi tối đi bên ngoài Vân Tư điện ngủ đi." Dứt lời lại là một tiếng thở dài, chậm rãi xoay người, giống như một ông lão tuổi già sức yếu.

Tông Chính Vô Ưu không tự chủ được nhìn về phía Lâm Thiên hoàng, phát hiện sống lưng hắn (LTH) không còn thẳng giống như trước kia, tóc cũng mất đi đen bóng của ngày xưa. Ánh mắt không khỏi tối sầm lại, thời gian chỉ mười mấy năm, bọn họ đều như là đã qua vài thập niên.

Đi tới cửa Lâm Thiên hoàng đột nhiên quay đầu nhìn lại, Tông Chính Vô Ưu nhanh chóng quay mặt qua, cửa mộ thất mở ra rồi khép lại, mộ thất rộng lớn rét lạnh như băng, lại chỉ còn một mình hắn. Tông Chính Vô Ưu lại nhìn về phía nữ tử trong quan tài, một cổ đau thương nồng liệt cùng với cảm xúc cô độc từ con ngươi tà vọng lãnh khốc lộ ra ngoài, ở chỗ không người nhìn thấy một chút một chút lan tràn ra, hoàn toàn bao phủ cả tòa mộ thất.

Lại qua không lâu, phụ thân hắn cũng muốn bỏ hắn mà đi, bất luận hắn nỗ lực như thế nào, đều giữ lại không được.

Trên đời này, có ngàn ngàn vạn vạn người, lại không có phụ mẫu hắn! Cũng sẽ không có người nào giống như bọn họ toàn tâm toàn ý yêu thương hắn.

Từ nay về sau, cả hận, hắn cũng chỉ có thể giấu ở đáy lòng, tìm không ra đối tượng có thể phát tiết.

Hắn chậm rãi ngẩng đầu, nhìn bốn phía vách tường lạnh băng, khí lạnh sâu kín một chút một chút thẩm thấu đến cốt tủy, đem tâm hắn vốn đã lạnh lẽo, đông cứng lại.

Lúc Lâm Thiên hoàng đi ra lăng mộ, bên ngoài ánh sáng mãnh liệt, chiếu đến hắn không mở mắt ra được, thấy không rõ đường dưới chân, xuống bậc thang suýt nữa dẫm không, Trần công công canh giữ ở bên ngoài cuống quít đón đỡ hắn, khẩn trương nói: "Bệ hạ cẩn thận."

Lâm thiên hoàng nhìn trời, giơ tay sờ cằm, đối với Trần công công âm thanh yếu ớt hỏi: "Trẫm, có phải hay không đã già rồi? Cái dạng này đi gặp Vân nhi, nàng có ghét bỏ trẫm không?"

Trần công công trong lòng căng thẳng, vội nói: "Bệ hạ không già, bệ hạ còn đang lúc tráng niên, nô tài nhớ rõ, trước kia Quý Phi nương nương từng nói qua với nô tài, thích nhìn bộ dáng bệ hạ để râu, như vậy càng tăng thêm dáng vẻ nam nhân."

"Phải không?"

"Đúng vậy, thưa bệ hạ."

Lâm Thiên hoàng tâm tình lập tức tốt lên, hắn kỳ thật còn không đến năm mươi tuổi, cũng xem là chưa có già, nhưng hắn như thế nào cũng cảm thấy mình đã sống rất lâu rồi.

Trần công công đỡ hắn lên ngự liễn, vừa đến cổng hoàng lăng, Lâm Thiên hoàng thấy cách đó không xa có một chiếc xe ngựa dừng lại bên đường, liền hỏi nói: "Đó là xe ngựa của ai?"

Có người hồi bẩm: "Hồi bệ hạ, là xe ngựa của phủ Vệ quốc tướng quân. Tướng quân phu nhân nói có việc cầu kiến Vương gia."

"Tướng quân phu nhân?" Lâm Thiên hoàng mày vừa động "Nàng ta đâu?"

Cấm vệ còn không có tới kịp đáp lời, Trần công công mắt sắc đã nhìn thấy nữ tử đứng ở trong đình bát giác trên núi, "Bệ hạ, tướng quân phu nhân ở trong đình Thanh Phong, lão nô liền đi truyền nàng lại đây."

"Chậm đã." Lâm Thiên hoàng ngăn lại, thấy bậc thang bên phải kéo dài hướng lên trên đình bát giác, có một nữ tử áo trắng, đứng quay lưng lại, dáng người phiêu nhiên như tiên, hắn hai mắt híp lại, nhìn nàng giống như thấy được một nữ tử khác của hai mươi mấy năm trước. Hắn trong lòng vừa động, đối với Trần công công phân phó nói: "Trẫm đi qua đó một chút, các ngươi không cần đi theo."

"Tuân chỉ.!"

Bắc giao hoàng lăng địa thế cực cao, đứng ở đây có thể nhìn thấy hết toàn bộ quang cảnh kinh thành. Mạn Yêu nhìn núi cao trùng điệp, cảm thấy con người thật nhỏ bé.

Hạng Ảnh ở phía sau thấy được Lâm Thiên hoàng đang đi tới, vội kêu nàng hành lễ.

"Dung Nhạc gặp qua Hoàng đế bệ hạ!"

Lâm Thiên hoàng lập tức ngồi xuống trên ghế đá, thuận miệng nói: "Miễn lễ!" Lại xua tay đối với Hạng Ảnh nói: "Ngươi đi xuống đi, trẫm muốn cùng Dung Nhạc trưởng công chúa trò chuyện một chút."

Mạn Yêu gật đầu, Hạng Ảnh đi xuống, một mình nàng đối mặt với hoàng đế thâm trầm mà lại uy nghiêm này, luôn là không tự chủ được mà khẩn trương, nhưng trên mặt trước sau vẫn duy trì cung kính lễ phép mỉm cười, trong lòng lại cảm giác thật kỳ lạ, Lâm Thiên hoàng nếu muốn cùng nàng nói chuyện, hắn đâu cần tự mình đi tới đình? Trực tiếp gọi người truyền nàng đi qua đó là được rồi. Nàng còn đang nghi hoặc, Lâm Thiên hoàng chỉ vào ghế đá đối diện, bình thường mặt mày lạnh buốt so với hiện giờ bình thản đi một ít, lấy miệng lưỡi của một trưởng giả (tiền bối) nói: "Nơi này không thể so với trong cung, không cần chú ý những cái quy củ đó, ngươi ngồi đi."

"Tạ bệ hạ!" Mạn Yêu ngồi xuống, tâm lại nắm không chuẩn tâm tư của Lâm Thiên hoàng, bởi vậy, Lâm Thiên hoàng không nói lời nào, nàng cũng không dám tùy ý mở miệng.

Lâm Thiên hoàng từ lúc đến đây, ánh mắt liền dừng ở trên người nàng, vài phần sắc bén, vài phần tìm tòi nghiên cứu, ánh mắt đó giống như ngày đầu tiên nàng tiến cung hắn nhìn nàng, khiến cho người không dám nhìn thẳng.

"Phó Trù đối với ngươi tốt không?" Lâm Thiên hoàng đột nhiên hỏi, ánh mắt thâm trầm không rõ.

Mạn Yêu chỉ cho là hắn tùy tiện hỏi hỏi, liền trả lời nói: "Tướng quân đối với Dung Nhạc rất tốt."

Lâm Thiên hoàng lại hỏi: "Vậy Vô Ưu đối với ngươi tốt không?"

Mạn Yêu sửng sốt, nhạy bén ý thức được cuộc nói chuyện hôm nay có lẽ cũng không như nàng tưởng tầm thường như vậy, hơi hơi nhíu mày, nàng nghĩ nghĩ, mới cẩn thận trả lời: "Ly Vương từng cứu ta khi nguy nan, đối với ta...... Cũng tốt."

Lâm Thiên hoàng gật đầu: "Nga, đều tốt. Vậy còn ngươi?" Hắn đột nhiên ánh mắt sắc bén, nhìn chằm chằm đôi mắt nàng, hỏi: "Ngươi đối với hắn, tốt không?"

"Ta......" trong lòng Mạn Yêu trầm xuống, không nghĩ tới Lâm Thiên hoàng sẽ hỏi loại vấn đề này, nhất thời cũng không biết nên trả lời như thế nào, mím môi, đang ở trong lòng tìm từ, lại nghe Lâm Thiên hoàng nói:

"Ngươi không cần do dự, cũng đừng suy xét phải trả lời như thế nào là thích hợp nhất, nói thật với trẫm. Trẫm chính là muốn biết, ngươi đối với nhi tử của trẫm, rốt cuộc là có tình hay vô tình? Nếu là có tình, vì sao ngươi lại lựa chọn gả cho Phó Trù? Nếu vô tình, ngươi hôm nay tới tìm hắn, lại là vì cái gì?"

Loại vấn đề này, như thế nào trả lời đều là sai cả. Mạn Yêu nắm chặt lòng bàn tay lại, nghĩ không biết nên như trả lời như thế nào, thôi thì nói thật ra.

"Hồi bệ hạ, mặc kệ là có tình hay vô tình, đều đã là chuyện quá khứ. Dung Nhạc đối với Ly Vương mà nói, chỉ là một công cụ luyện võ, hắn vốn vô tình, ta tự thu tâm về. Gả cho tướng quân, Dung Nhạc......là thân bất do kỷ. Hôm nay tới gặp Ly Vương, thật ra là có việc muốn nhờ."

Lâm Thiên hoàng sau khi nghe xong, sắc mặt hắn vẫn như thường, chỉ là mắt ngưng động, như là đang cân nhắc sự chân thực trong lời nói của nàng, qua nửa ngày, mới nói:

"Công cụ luyện công? Hắn chính miệng thừa nhận?"

Mạn Yêu gật đầu, đã hơn một năm, lại đem miệng vết thương mổ ra, tim vẫn là ẩn ẩn đau. Nàng chua xót gian nan nói: "Vâng, đúng vậy."

Lâm Thiên hoàng nhíu mày, nhìn đôi mắt nàng, ánh mắt nàng bình đạm như nước, nhưng đáy mắt cực lực che dấu đi vết tích bị tình yêu làm cho tổn thương, trốn không thoát pháp nhãn của hắn, Lâm Thiên hoàng ánh mắt vừa động, hỏi: "Ngươi không phải hắn, ngươi sao biết trong lòng hắn vô tình? Ngươi nếu thật thu tâm, giờ phút này sợ cũng sẽ không trào dâng cảm xúc, tình ý khó bình tĩnh."

Mạn Yêu đáy lòng chấn động, cảm giác bị người nhìn thấu tâm tư khiến nàng thập phần không được tự nhiên, nàng vội vàng hít sâu một hơi, cúi đầu.

Lâm Thiên hoàng lại không buông tha trên mặt nàng bất luận một biểu tình nào, từ lần đầu tiên thấy nàng, hắn liền cảm thấy nàng tuyệt đối không phải như trong lời đồn đãi vô tài vô sắc. Nàng giỏi che giấu cảm xúc của mình, thông tuệ, lý trí, lớn mật, thận trọng, cái này làm cho hắn nhớ tới hoàng hậu Phó Uyên hai mươi mấy năm trước, trong lòng hắn lập tức có một chút không được tự nhiên. Mạn Yêu thấy Lâm Thiên hoàng ánh mắt có biến, trong lòng bất giác rùng mình, càng biết phải thật cẩn thận ứng đối.

Trầm mặc ngắn ngủi, Lâm Thiên hoàng, bỗng nhiên nói một câu: "Ngươi một khúc "núi cao", đánh (đàn) không tồi!"

Mạn Yêu cả kinh ngẩng đầu, chỉ thấy biểu tình của Lâm Thiên hoàng cười như không cười mà nhìn nàng, mắt trầm như nước, sắc mặt không chừng, nàng trong lòng nhảy dựng, vội quỳ xuống thỉnh tội, ngữ thanh cung kính, cực lực bảo trì trấn định, nói: "Dung Nhạc đáng chết!"

Lâm Thiên hoàng trầm giọng nói: "Ngươi có tội gì?"

Mạn Yêu thấp thỏm nói: "Vì bảo toàn tình nghĩa hai nước, Dung Nhạc bất đắc dĩ phạm phải tội khi quân, thỉnh bệ hạ khoan thứ!"

Nàng cúi đầu, thái dương mồ hôi mỏng dày đặc, tâm treo lơ lửng. Cho rằng nàng tính kế ở Quan Hà điện là có thể che trời vượt biển, ai ngờ bọn họ mỗi người tâm trong như gương. Rốt cuộc là nơi nào xảy ra vấn đề? Là nàng đánh đàn đến quá mức sao? Hay là những người này quá tinh mắt?

Lâm Thiên hoàng nhìn chằm chằm lông mi buông xuống của nàng, trầm giọng nói: "Ngươi giả bộ mượn tay tỳ nữ, ở trước mặt Vương tử Trần Phong quốc làm nhục uy nghiêm của Lâm Thiên quốc, lừa gạt trẫm cùng cả triều văn võ, ngươi xác thật phạm phải tội lớn khi quân không thể tha thứ."

Mạn Yêu trong lòng rùng mình, tội này lớn bao nhiêu phải xem thái độ của hoàng đế. Nàng vội vàng trấn định tâm thần, ngẩng đầu nhìn thẳng Lâm Thiên hoàng, nói: "Bệ hạ nói chí phải. Việc này Dung Nhạc đích thực có chỗ không phải, nhưng Dung Nhạc cả gan thỉnh bệ hạ ở vào hoàn cảnh của Dung Nhạc mà thử suy nghĩ lại một chút, lấy tình hình lúc ấy, chỉ có phương pháp này, mới có thể bảo đảm không tổn thương mặt mũi hai nước...... Thỉnh bệ hạ minh giám!" Nàng nói rành mạch, lớn mật minh biện.

Lâm Thiên hoàng nhìn kỹ nàng, ánh mắt sắc bén dần dần bình thản xuống, thế nhưng cười nói: "Trẫm không thể không thừa nhận, ngươi thực thông minh, đắn đo suy nghĩ đúng mực. Nếu ngươi lúc ấy có tâm tranh đấu, không biết thu liễm, một lòng muốn vượt qua Nhã Lê cho nàng ta mất mặt, vậy trẫm, cũng tất sẽ không nuông chiều dung túng với ngươi. Được rồi, ngươi đứng lên đi."

Mạn Yêu lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, trong lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi "Đa tạ bệ hạ khoan hồng độ lượng!"

Lâm Thiên hoàng nhìn nhìn nàng, đột nhiên thở dài: "Ngươi, nha đầu này, lá gan đủ lớn, tâm tư tỉ mỉ trầm ổn, cũng đủ thông minh, lại hiểu đúng mực...... Vô Ưu coi trọng ngươi, ngược lại cũng không tính là hắn ngu ngốc."

Mạn Yêu nhíu mày, cúi đầu, không nói chuyện, lại nghe Lâm Thiên hoàng nói ra lời nói kinh người: "Nếu một ngày kia, ngươi có thể trở thành nhất quốc chi mẫu(hoàng hậu), nhất định có thể làm rất nhiều điều, thậm chí lưu danh thiên cổ cũng chẳng có gì lạ."

Nàng vừa mới ngồi xuống, lại nghe lời này, lập tức đứng lên, thần sắc bất an nói: "Dung Nhạc lấy làm sợ hãi!"

Nàng là thê tử của Phó Trù, Lâm Thiên hoàng thế nhưng có thể nói ra loại lời nói này, nàng sao lại không kinh hồn cho được. Nàng thầm nghĩ, nếu Lâm Thiên hoàng không phải cố ý thử Phó Trù có hay không có tâm làm phản, vậy thì chính là thử tâm tư nàng đối với Tông Chính Vô Ưu. Mưu đồ hậu vị loại sự tình này, sẽ làm người chết không toàn thay. Mạn Yêu ra một thân mồ hôi lạnh, cảm thấy cùng đế vương này nói chuyện, đâu đâu cũng đều là cơ quan ám tiễn, vừa lơ đãng một chút, khả năng sẽ có đại họa lâm đầu.

Lâm Thiên hoàng thấy nàng biểu tình thấp thỏm, tinh thần khẩn trương, cả người đều ở vào trạng thái phòng bị tác chiến, không khỏi lại cười nói: "Được rồi, trẫm chính là thuận miệng nói nói. Ngươi chỉ cần nhớ kỹ một chút, làm người phải cẩn trọng chú ý đến bổn phận thân phận của mình, ở vị trí gì thì nên làm chuyện gì. Ngươi là tướng quân phu nhân, thì làm việc mà tướng quân phu nhân nên làm. Nếu một ngày kia, ngươi không hề là tướng quân phu nhân, đổi thành một loại thân phận khác, vậy... ngươi nên tuân thủ làm tròn chức trách của thân phận đó. Ngươi...... hiểu không?"

Mạn Yêu thật đúng là không hiểu rõ. Lời nói này tựa hồ thâm ý sâu sắc, nhưng nàng không thể hỏi, chỉ phải cẩn thận mà đáp lại: "Vâng. Đa tạ bệ hạ dạy bảo, Dung Nhạc ghi nhớ trong lòng."

Lâm Thiên hoàng gật đầu, thở dài: "Cho dù hiện tại ngươi không hiểu rõ cũng không quan trọng, chờ tương lai......ngươi sẽ tự hiểu. Được rồi, đi gặp Vô Ưu đi, tương lai nếu có cơ hội, ngươi......hãy đối đãi tốt với hắn. Hắn là một hài tử cô độc, trẫm thiếu hắn quá nhiều, tóm lại rất hy vọng có một người, có thể ở bên cạnh hắn, cho hắn hạnh phúc."

Mạn Yêu ấn đường rối rắm, càng ngày càng không hiểu Lâm Thiên hoàng rốt cuộc muốn biểu đạt cái gì? Nếu là người khác nói lời này, cũng không khó lý giải, nhưng Lâm Thiên hoàng...... Vì sao lại có cảm giác kỳ lạ như vậy? Hắn không phải bởi vì một năm trước nàng cùng Tông Chính Vô Ưu dây dưa gút mắt cuối cùng lựa chọn gả cho Phó Trù mà đối với nàng có thành kiến sao? Một năm nay, Lâm Thiên hoàng bề ngoài đối với nàng còn tính là lễ ngộ (lễ nghĩa, đãi ngộ), nhưng nàng lại có thể cảm nhận được hắn không thích nàng phát ra từ đáy lòng hắn, nhưng hôm nay, thái độ chuyển biến cùng với lời nói này khiến cho người rối răm không hiểu, lại thêm nghi hoặc. Không nói đến niên đại này một cái thân phận là đại diện ấn dấu cả đời người, đừng nói đến nhất quốc chi mẫu, dù tính chỉ là tái giá với một người bình thường cũng không có khả năng.

Thấy Lâm Thiên hoàng đứng dậy phải đi, nàng tạm thời thu liễm nỗi lòng, hành lễ cung tiễn.

Lâm Thiên hoàng đi rồi vài bước, đột nhiên dừng lại, quay đầu lại buồn bã thở dài: "Ngươi nói Vô Ưu đối với ngươi vô tình, nhưng nhi tử của trẫm, không có ai hiểu biết hắn hơn trẫm. Mười mấy năm qua, trước nay chỉ có hắn cự tuyệt người khác, không ai dám cự tuyệt hắn, ngươi là ngoại lệ! Nếu hắn không có đem ý nguyện của ngươi xem đến so với hắn còn quan trọng hơn, hắn nhất định thà rằng huỷ hoại ngươi, cũng tuyệt không cho phép nữ nhân của hắn gả cho người khác! Ngươi là một nữ tử thông minh, nếu không có tự bế nghe nhìn (che đậy tai mắt), sao lại phân biệt không ra thật giả?Trẫm, sẽ ban cho ngươi hai thứ đồ vật khác biệt, chờ thêm mấy ngày, kêu Trần công công đưa đến cho ngươi. Ngươi nhớ lấy, hôm nay, trẫm đối với ngươi nói mỗi một lời mỗi một câu, ngươi không thể nói cho người thứ hai biết. Hai thứ đồ vật kia, lúc ngươi vẫn là tướng quân phu nhân, tuyệt đối không thể mở ra, nếu không, ngươi sẽ trở thành tội nhân thiên cổ của Lâm Thiên quốc."

Mạn Yêu chấn động tại chỗ, tội nhân thiên cổ? Nghiêm trọng như vậy! Nàng kinh sợ vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, ở trong lúc Lâm Thiên hoàng ngưng trọng ánh mắt nhìn nàng chăm chú, nàng theo trực giác mà gật đầu đáp: "Dung Nhạc nhớ kỹ!"

Lâm Thiên hoàng lúc này mới vừa lòng rời đi, Mạn Yêu còn ngơ ngác đứng ở trong đình, trong lòng cực loạn, hình như có ngàn đầu vạn tự (muôn đầu nghìn mối) ở trong đầu nàng ràng rịt thành một đống, lý giải như thế nào cũng lý giải không rõ ràng.

Nàng dứt khoát lắc lắc đầu, cái gì cũng không nghĩ tới, trước hết đem chuyện trước mắt đối với nàng mà nói quan trọng nhất giải quyết xong xuôi lại tính tiếp.

Bước xuống đình, nàng kêu Hạng Ảnh lưu tại bên ngoài, một mình đi vào Tư Vân lăng.

.................................