Duyên Như Mộng: Thiên Nhai Cộng Minh Nguyệt

Chương 42: Linh Vi đình

Từ vùng Thảo Nguyên trở về trời cũng đã chuyển tiết sang tháng tư. Đào hồng, liễu lục đã không còn nữa. Trời trở nên trong hơn, ánh nắng cũng mỗi lúc một trở nên gay gắt hơn vậy nên Định An Hoàng đế quyết định chuyển cả Hoàng cung về hành cung Trần Thủy còn hậu cung vẫn ở lại kinh thành.

Hành cung Trần Thủy là một cung điện rộng lớn, tính theo đơn vị đo lường hiện tại, nó cách kinh thành khoảng 60 km về phía Đông Nam và nằm gần một con sông lớn lưng lại dựa núi vậy nên hành cung vào mùa hạ cũng trở nên mát mẻ hơn. Nơi này có quy mô không kém hơn kinh thành là bao nhưng đẹp hơn kinh thành rất nhiều bởi trong quá trình xây dựng, nó vẫn giữ được dáng vẻ hoang sơ như thuở ban đầu của mình. Ngoài việc trồng thêm nhiều cây cối ra, tất cả các công trình trong cung điện này đều hòa hợp với thiên nhiên. Màu vàng lưu ly xen lẫn với màu xanh tươi mát khiến từ xa nhìn vào người ta có cảm giác cao sang nhưng lại rất gần gũi.

Vì cả Hoàng cung chuyển về hành cung Trần Thủy nên Phúc Tuần cũng như các Hoàng tử khác của Định An Hoàng đế cũng buộc phải chuyển về đây. Vậy nên lúc này Lôi Vi và Phúc Tuần, mỗi người ở mỗi đầu nỗi nhớ. Cũng may, sau khi trở về Hoàng cung nàng tập trung vào luyện trống nên nỗi nhớ chàng không quá da diết. Ngày kiểm tra điệu múa trống của nàng tới mỗi lúc một gần, nàng không thể lơ là việc luyện tập được.

Một tháng cật lực luyện tập cùng với đó là việc nàng không ngừng ghé thăm Phi Thiên lâu để học hỏi kinh nghiệm của Hương Y nên điệu múa trống của nàng có bước tiến bộ rõ rệt. Chẳng mấy chốc kỹ năng, kỹ xảo của nàng đã được nâng cao khiến Trần Chưởng sự, Đậu Chưởng sự đều gật đầu hài lòng còn Tô Chưởng sự có muốn làm khó nàng cũng không thể nào làm khó được.

Lại nằm dài trên cành cây, Lôi Vi khẽ thở ra. Thời gian gần đây vì muốn kỹ năng tiến bộ mà nàng luôn buộc thân thể mình phải hoạt động với cường độ cao giờ khắp người nàng không đau thì cũng nhức mỏi ê ẩm. Đưa tay lên day nhẹ huyệt thái dương, nàng chậm rãi đưa mắt quan sát xung quanh. Bên kia hồ, Ngọc Nhạn Công chúa đang cùng mấy tỳ nữ của mình tiến về đình nghỉ mát cách đó không xa. Gặp qua Ngọc Nhạn Công chúa vài lần, lần nào cũng thấy nàng ta tươi cười, nhưng câu nói lại mang đầy ẩn ý sâu xa. Ánh mắt của nàng ta tuy nhu mì nhưng lại ẩn giấu một ngọn lửa khiến nàng mỗi lần ngẩng đầu nhìn phải kiềm chế lắm mới có thể nhìn thẳng vào đôi mắt đó. Quả thật, con người này không nên tiếp xúc nhiều. Hơn nữa nàng cũng không muốn tiếp xúc nhiều với chốn hậu cung. Sau khi hồi cung, những người cần gặp nàng đã diện kiến rồi còn những người không cần gặp, tốt nhất vẫn nên tránh đi. Nghĩ vậy nàng vội leo xuống rồi nhanh chóng quay bước rời khỏi hồ.

Trong khi đó, ở bên kia hồ, tỳ nữ Lệ Uyên của Ngọc Nhạn Công chúa vừa xoay người lại đã nhìn thấy Lôi Vi đang chậm rãi rời đi, nàng ta nhanh chóng tiến về chủ nhân của mình.

_ Công chúa!

Vừa nói, Lệ Uyên vừa đưa mắt về phía bên kia hồ, theo đó Ngọc Nhạn cũng đưa mắt nhìn sang. Ánh mắt nàng trở nên sắc sảo lạ thường. Khóe môi nàng khẽ cong lên.

_ Đi! Chúng ta đến Xuân Hoa viện!

Dứt câu, Ngọc Nhạn chậm rãi đứng lên rồi rời bước ra khỏi đình tiến về phía bên kia hồ.

*

Thông thường đối với những gì trở nên quen thuộc rồi ta sẽ không còn run sợ khi đối diện với nó nữa. Nhưng đối với những lần kiểm tra, thi cử lại khác hoàn toàn. Vì mỗi lần kiểm tra thi cử độ khó lại ngày một tăng cao. Nên Lôi Vi dù đã quen rồi cũng không tránh khỏi lo lắng.

Ngồi trên các nhìn xuống, Lôi Vi nhìn thấy những người phục vụ trong Thái Thường Nhạc phủ đang khiêng và sắp những chiếc trống ra giữa sân của Khánh viện. Đợt kiểm tra này của nàng sẽ không tổ chức tại đình, các nữa mà chính là diễn ra giữa sân. Một cuộc khảo nghiệm diễn ra ngay trước mặt mọi người. Bỗng nhớ đến những gì Ngọc Nhạn Công chúa nói với nàng cách đây mấy hôm, nàng không khỏi lo lắng. Giờ trên dưới trong chốn hậu cung, ai ai cũng biết nàng đi theo Linh Thân vương nên mỗi lần kiểm tra là mỗi lần mũi nhọn chĩa về phía nàng. Ngọc Nhạn nói không sai, nàng có trượt cũng không sao nhưng nàng tuyệt không thể khiến Phúc Tuần mất mặt được.

Nghĩ đến đây, Lôi Vi chợt nhớ đến hai phần của bộ phim "Thơ ngây" nàng từng xem hồi còn bé. Từ khi đi học Đại học cho đến khi ra trường đi làm, Viên Tương Cầm đã chịu áp lực không ít khi phải mang theo cái mác "vợ của thiên tài Giang Trực Thụ". Cái mác ấy tuy khiến cô nàng hạnh phúc nhưng cũng khiến cô chịu áp lực không ít trong chuyện học hành và công việc. Giờ, nàng phải chăng đã thành một Viên Tương Cầm thứ hai? Ngoài chỉ số IQ của hai người khác nhau ra xem chừng hoàn cảnh về cơ bản là giống nhau. Yêu phải người thông minh tài giỏi như thế này thiệt là khổ tâm, khổ tâm. Vạn lần khổ tâm! Thiệt là muốn khóc quá đi mất. Haizzz!!!

Đang mải đuổi theo dòng suy nghĩ của mình, chợt ai đó vỗ nhẹ lên vai Lôi Vi. Vội quay lại nàng nhìn thấy bốn người Đồng Thảo, Quân Đài, Băng Tư và Phi Đào. Từ sau đợt tuần du, nàng và Băng Tư gặp nhau thường xuyên hơn, dù rằng nàng ấy bề ngoài vẫn lạnh lùng như vậy nhưng lời nói ra đã mềm mỏng và không còn lạnh lùng nữa. Còn Phi Đào, quả thực đã lâu lắm rồi không gặp người tỷ tỷ bé nhỏ này. Vốn cả hai có thể gặp nhau vào đêm giao thừa và mấy ngày tết nhưng nàng thì bận rộn với tiếng sét ái tình của mình còn nàng ấy cũng bận rộn với tiếng sét tình ái của nàng ấy. Ôi sức mạnh của tình yêu!

_ Sao mọi người tụ tập đông đủ thế?- Chất giọng của Lôi Vi trở nên hồ hởi.

_ Ta là ta đến xem muội ngã!- Băng Tư tự nhiên lên tiếng.

_ Hả?- Vừa nhăn mặt, Lôi Vi vừa thảng thốt.- Băng Tư tỷ! Sao tỷ lại độc ác đến thế chứ?

Không nói gì, Băng Tư chỉ bật cười sảng khoái. Lôi Vi mặc kệ! Nàng ấy nghĩ gì nàng chả quản, nàng cũng không muốn quản. Vờ xụ mặt, nàng quay đi chỗ khác vừa lúc gặp nụ cười bí hiểm của Phi Đào.

_ Tỷ tỷ yêu dấu! Lâu lắm rồi không gặp tỷ. Lần này gặp, tỷ có quà cho muội không?

_ Quà?- Phi Đào hồn nhiên hỏi.- Quà gì?

_ Tỷ đừng có giả vờ! Bộ mặt tỷ rất đáng ngờ. Nên tỷ nói không có quà, muội không tin đâu.

_ Không có!- Vừa nói, Phi Đào vừa lắc đầu.

Trước thái độ của Phi Đào, Lôi Vi nở một nụ cười đứng lên tiến về phía Phi Đào, khiến nàng ấy nuốt ực nước miếng, cười khan mà lùi dần. Sau đó là một màn chọc cười. Lôi Vi thả sức cù vào mọi nơi trên cơ thể của Phi Đào khiến nàng vừa cười vừa oằng mình lên chẳng khác nào con giun. Đồng Thảo, Quân Đài và Băng Tư thấy vậy cũng cười nứt ruột. Đến khi cười không nổi nữa, nàng mới đưa cho Lôi Vi một bức thư.

_ Tín điểu [1] đã làm xong nhiệm vụ rồi đây!- Vừa thở, Phi Đào vừa xụ mặt nói.- Muội cũng thật độc ác quá đi mất.

Mặc kệ Phi Đào, tâm tư của Lôi Vi đều đặt cả vào bức thư đang cầm trên tay. Từ ngày Định An Hoàng đế chuyển đến hành cung Trần Thủy, gia quyến của các Thân vương cũng được theo về, vậy nên Phi Đào cũng không ngoại lệ. Thành ra cứ cách khoảng bảy ngày, Phi Đào lại trở thành tín điểu cho nàng và Phúc Tuần. Hé nở một nụ cười, nàng nhanh chóng mở giấy ra, mùi mực nhẹ nhàng bay lên. Hương thơm thân thuộc dễ chịu. Nhìn những nét vân trên giấy nàng không khỏi mỉm cười, bởi đây chính là loại giấy chàng dùng để vẽ bức "Phù dung thiếu nữ" tặng nàng, giấy Tuyên Thành [2]. Chỉ là một bức thư thôi mà chàng lại cẩn trọng đến vậy. Phải dùng loại giấy tốt nhất để viết cho nàng. Nét chữ thân quen cũng dần hiện ra trước mắt. Lối viết ưa thích của chàng vốn là lối cuồng thảo nhưng trừ những lần đề tranh tặng nàng còn những lần viết thư cho nàng, chàng đều dùng lối viết chữ Khải để nàng dễ đọc.

"Vi Nhi! Ta ở nơi này thật sự không ổn chút nào. Ngày ngày nhớ nàng đến thất thần. Nếu không phải là việc chính sự bộn bề ta nhất định sẽ bay đến chỗ nàng để nàng cho ta viên định tâm đan.

Khi bức thư này tới tay nàng có lẽ nàng chuẩn bị kiểm tra rồi. Ta tin với tài năng của mình, nàng sẽ thể hiện tốt. Vì vậy, nàng đừng quá căng thẳng mà quên chăm sóc bản thân mình đấy. Nếu lúc ta quay về thấy nàng ốm đi, ta sẽ giận đấy.

Cuối cùng ta chỉ muốn nói với nàng rằng ta rất nhớ nàng."

Bức thư ngắn gọn nhưng chứa đựng biết bao sự nhung nhớ cũng như quan tâm của Phúc Tuần khiến Lôi Vi nàng không khỏi cảm động. Nụ cười của nàng dường như mỗi lúc một tươi hơn làm những ai có mặt cũng cảm thấy có chút ghen tỵ.

_ Thôi được rồi tiểu cô nương!- Băng Tư chậm rãi lên tiếng.- Tới giờ rồi!

Nghe Băng Tư nói vậy, Lôi Vi vội quay sang nhìn xuống sân. Bên dưới ca vũ đã tề tựu đông đủ. Vì là biểu diễn dưới sân nên khó lòng ngăn cấm được mọi người đến xem. Song vì là múa trống nên rất khó để dở trò. Nghĩ vậy, nàng yên tâm phần nào. Gấp thư lại, nàng nhờ Đồng Thảo giữ hộ sau đó cả năm người nhanh chóng rời khỏi các xuống Khánh viện.

Tiếng bàn tán nổi lên. Đa số mọi người đều tỏ ra lo lắng cho Lôi Vi bởi múa trống không phải là việc dễ dàng. Họ tin vào thực lực của nàng, song tiến bộ nhanh như vậy thật khiến cho không ít người kinh ngạc. Số còn lại dĩ nhiên là số đố kỵ nàng. Vẫn là những cái lườm, cái bĩu môi. Thái độ của họ dành cho nàng dường như có phần khác trước. Từ sau hôm nàng biến Tú Đình thành hồ ly, bọn họ chẳng khác nào như rắn mất đầu. Vậy nên đối với việc làm khó nàng dường như cũng không xảy ra nữa.

Từ bên trong Khánh viện, Vương Tổng quản, Trần Chưởng sự, Đậu Chưởng sự, Tô Chưởng sự lần lượt bước ra. Sau mỗi lần thăng cấp, số thành phần ban giám khảo lại tăng lên thêm một người. Có lẽ họ muốn có một cái nhìn khách quan, tổng quát về sự tiến bộ của ca vũ. Chờ cho ai nấy ngồi vào vị trí của mình, Lôi Vi nhanh chóng tháo giày ra rồi tiến về phía trước cúi người thi lễ với giám khảo và bắt đầu bài múa của mình.

Theo từng bước chân của Lôi Vi, tiếng trống vang lên. Lúc nhanh lúc chậm. Lúc giòn giã lúc khoan thai. Tay và chân kết hợp đồng bộ với nhau tạo nên một điệu múa sinh động mang đầy đủ phong vị, âm sắc khiến mọi người không thể nào rời mắt. Từng sải chân đều gắn liền với một tiếng trống. Từng tiếng trống gắn liền với một tiết tấu khiến người nghe dần hình dung ra được âm thanh lẫn cảnh sắc trong từng tiếng trống ấy.

Nở một nụ cười rạng rỡ, Lôi Vi chậm rãi xoay người. Tiếng trống theo đó cũng trở nên êm dịu hơn tựa hồ như tiếng suối chảy róc rách. Cánh tay đưa lên nhịp nhàng, bàn tay chậm rãi xòe ra như một đóa hàm tiếu khiến người xem ai cũng ngẩn ngơ...

Bên dưới, một lần nữa tiếng bàn tán lại nổi lên. Là những tiếng trầm trồ khen ngợi tài năng của Lôi Vi. Nàng vào Thái Thường Nhạc phủ là nhờ Thiên Phương Công chúa lại không phải trải qua kì kiểm tra gắt gao, ban đầu gần như trong phủ này không ai có thiện cảm với chuyện này. Nhưng theo thời gian, với tính cách cởi mở, thân thiện của mình, nàng đã có được sự tin tưởng cũng như yêu quý của mọi người. Cùng với đó, nàng đã khẳng định được bản thân, khẳng định được thực tài của mình. Nàng đã cho mọi người thấy những gì nàng nói, nàng nhất định sẽ làm được. Vậy nên, lúc này đây ai cũng chắc như đinh đóng cột, ngày nàng trở thành Thượng đẳng ca vũ không còn xa nữa.

Xoay một vòng, Lôi Vi sải một bước dài về phía trước một tiếng "tùng" giòn tan vang lên. Xoay thêm vòng nữa, nàng nhẹ nhàng khom người xuống tựa như một đóa hoa đang e lệ. Sự biến hóa trong từng động tác của nàng khiến giám khảo cũng phải trầm trồ. Kỹ thuật, kỹ năng của nàng tiến bộ rõ rệt. Giờ, nàng có thể thực hiện những động tác khó một cách khéo léo.

Hít một hơi thật sâu, Lôi Vi nhảy mạnh một cái trên nền trống sau đó phi người xuống giữa sân rồi khom người xuống kết thúc màn biểu diễn của mình. Những ai có mặt ở đó lập tức cho nàng một tràng pháo tay dài tán thưởng. Kèm theo đó, đôi mắt của bốn vị giám khảo cũng lộ rõ vẻ hài lòng. Nhìn quan cảnh xung quanh, bấu chặt gấu váy Tú Đình quay gót bỏ đi.

............................

Cùng Trần Chưởng sự trò chuyện một lúc, Lôi Vi nhanh chóng rời khỏi Khánh viện cùng với Đồng Thảo và Phi Đào. Quân Đài và Băng Tư vì phải lên lớp nên không đi theo ba người.

_ Muội tiến bộ nhanh thật!- Vừa thở dài, Đồng Thảo vừa nói.- Đến khi nào tỷ mới được như muội đây?

_ Có công mài sắt có ngày nên kim!- Lôi Vi mỉm cười.- Muội nghe nói trung tuần tháng bảy sẽ có một buổi kiểm tra dành cho Sơ kỳ. Những ai đạt sẽ được thăng lên Hạ cấp. Giờ đã sang tháng tư rồi. Vẫn còn khoảng hơn hai tháng để luyện tập. Vậy nên tỷ hãy cố lên!

Không nói gì, Đồng Thảo chậm rãi gật đầu. Cả ba vừa chấm bước rời khỏi sân của Thái Thường Nhạc phủ đã gặp ngay Bát Hoàng tử Phúc Tường. Từ sau khi xuất tuần trở về, vì mẫu thân của chàng là Hoa phi trở bệnh nên chàng lưu lại trong cung để tiện bề chăm sóc. Song nàng thật không biết chàng lưu lại là để chăm sóc mẫu thân hay lưu lại để quậy phá nàng. Nàng thật nghĩ không thông!

Cách vài ba bữa, Lôi Vi lại trở thành chuột bạch của Phúc Tường. Hôm thì chàng ta làm một cành cây bên hồ bị nứt báo hại nàng vừa leo lên đã gãy, ngã xuống. May là cành cây thấp, thân nàng chỉ bị ê ẩm. Hôm thì chàng ta không biết tìm đâu ra được một đống giun khiến nàng đang tập múa bên dưới lên phải hứng chịu một trận mưa giun. Giờ nghĩ đến cảm giác vẫn còn "hoang mang"...Con người này thật có cho nàng cả núi vàng hay đánh chết nàng, nàng cũng không dám day vào.

Nhưng tức nước thì vỡ bờ. Biết được bản tính của Phúc Tường thích quậy phá, không thích sự gò bó, nàng không biết chàng ta có thật sự như thế hay không, song nắm được điều này, nàng quyết cho chàng ta sống dở chết dở.

"Triệu Thái phó họ Triệu tên Hoài vốn là một nhân tài xong phải tội gương mặt khá xấu. Nếu không phải vì sự học rộng của ông ta có lẽ Định An Hoàng đế đã không trọng dụng ông ta, mời ông ta làm thầy dạy cho các Hoàng tử. Là người liêm chính nghiêm khắc nên nghiễm nhiên Triệu Hoài trở thành khắc tinh của Phúc Tường. Sư đồ không ưa nhau. Hôm ấy gặp Phúc Tường, Lôi Vi bảo chàng viết tên của sư phụ mình. Chàng ta nghĩ ngợi mãi mới viết được tên của sư phụ Triệu Hoài. Nàng bèn bĩu môi:

_ Ngài viết sai rồi! Sao lại là bộ Tâm phải bộ Thổ mới đúng. [3]- Vừa chỉ vào giấy, Lôi Vi vừa nói.

Vậy là Phúc Tường viết lại chữ Hoài, sửa bộ Tâm thành bộ Thổ. Sửa bộ Tâm thành bộ Thổ chữ Hoài ngay lập tức biến thành chữ Hoại. Từ sự nhớ mong biến thành xấu xa. Nghĩ đến đây Lôi Vi phải cố lắm mới nén được cười để còn gật gù khen Phúc Tường và khuyên hôm sau lên lớp chàng nên khoe với Triệu Thái phó.

Hai ngày sau, trong cung truyền ra đại ý là Triệu Thái phó cáo bệnh, không dạy học nữa. Nhưng kỳ thực nội tình bên trong chính là Phúc Tường đã khiến Triệu Hoài tức chết. Vì chuyện này, chàng ta bị Thái hậu rồi Hoàng hậu và cả mẫu thân của mình, Hoa phi cho một bài giáo huấn, bắt chàng ta phải đến phủ Thái phó quỳ xin Triệu Hoài tha thứ, hồi cung để dạy học trở lại.

Sau khi chuyện qua rồi, một lần Lôi Vi hỏi Phúc Tường sao không tố cáo nàng, chàng trả lời:

_ Ta đúng là mắc bẫy của ngươi. Nhưng đây quả thật là lỗi của ta. Là nam nhân, gây ra họa thì tự chịu lấy. Đâu ra lý để nữ nhi như ngươi chịu thay.

Đang cảm động, Phúc Tường bồi cho Lôi Vi một câu.

_ Với cái miệng của ngươi, để ngươi "chịu thay" không biết chừng ngươi sẽ cho ta thê thảm hơn nữa."

Từ đó, Phúc Tường cũng bớt chọc phá Lôi Vi hơn. Lần này chàng xuất hiện ở đây không biết có phải lại có trò gì mới lôi nàng ra làm chuột bạch hay không đây.

_ Tham kiến Bát Hoàng tử! Bát Hoàng tử cát tường!

Cùng với Đồng Thảo, Phi Anh, Lôi Vi vừa cúi người thi lễ, vừa nhướng mày lên nhìn Phúc Tường. Bộ dạng bình thản thế này xem chừng chàng vẫn chưa tìm được trò mới.

_ Miễn lễ!

_ Sao hôm nay Ngài lại có nhã hứng đến Thái Thường Nhạc phủ thế?- Vừa mỉm cười, Lôi Vi vừa hỏi.

_ Ta đến để xem ngươi thi cử thế nào. Không ngờ lại tệ thế! Chả được thăng cấp!

Chàng Hoàng tử này rốt cuộc là khinh người hay không biết luật lệ vậy?

_ Bát Hoàng tử! Tiểu nữ là kiểm tra chứ không phải thi cử nên sao có thể thăng cấp được. Nếu thăng cấp dễ như thế chắc giờ này, Thái Thường Nhạc phủ đã toàn là Thượng đẳng ca vũ cả rồi.

Nghe Lôi Vi nói thế, Phúc Tường "ồ" một tiếng. Thật chẳng biết chàng tiếp thu được bao nhiêu. Nhưng nàng cũng chẳng quan tâm làm gì. Cả bốn người đứng trên cầu nói chuyện làm huyên náo một góc hồ. Nguyên nhân cũng là vì cuộc đấu khẩu không thể trẻ con hơn được nữa giữa Lôi Vi và Phúc Tường. Trước kia, nàng nghĩ rằng nàng với Phúc Tuần là oan gia, gặp nhau là cãi nhau như cơm bữa. Song giờ ngẫm lại nàng mới thấy tuy cãi nhau nhưng chàng luôn nhường nhịn nàng, thậm chí còn ra sức dỗ dành, phân tích cho nàng hiểu. Còn đối với Phúc Tường cả hai cãi nhau như thể không đội trời chung, không ai chịu nhường ai. Quả thật chàng ta mới đúng là oan gia của nàng.

_ Bát Hoàng tử cát tường!

Chất giọng ái nam ái nữ quen thuộc vang lên, Lôi Vi vội nghiên đầu qua nhìn. Tiểu An Tử? Sao hắn lại ở đây?

_ Đứng lên đi! Chẳng phải ngươi đang ở hành cung Trần Thủy với chủ tử ngươi sao?

_ Hồi Bát Hoàng tử! Linh Thân vương phái nô tài về tìm Cát tiểu thư có chuyện ạ.

_ Tìm ta?- Lôi Vi ngạc nhiên.- Có chuyện gì thế?

Thận trọng đưa mắt nhìn xung quanh, Tiểu An Tử đưa đôi mắt có chút lúng túng của mình nhìn ba người còn lại. Hiểu ý, Phúc Tường khẽ cười.

_ Xem ra có người sắp không chịu nổi rồi! Lôi Vi! Ngũ huynh của ta mà xảy ra chuyện gì, ta sẽ đổ hết tội lỗi lên đầu ngươi xem ngươi ăn nói cách sao.

_ Ngài...

Không để cho Lôi Vi nói hết câu, Phúc Tường đã quay gót dời đi. Đồng Thảo và Phi Đào hiểu ý cũng nhanh chóng rời đi. Còn lại hai người đứng trên cầu, Tiểu An Tử không nói không rằng gì chỉ bảo nàng xuất cung cùng hắn. Mi tâm của nàng không khỏi nhăn lại. Thật không biết chủ tử nhà này lại bày trò gì. Thôi thì cứ theo vậy. Dù gan Phúc Tuần to đến đâu chàng chắc chắn cũng không hại nàng. Ngoài Nam môn Chu Tước, một chiếc xe ngựa đợi sẵn cả hai. Nàng thầm đoán có lẽ Tiểu An Tử dẫn nàng về vườn. Nhưng từ khi lên xe, cả hai đi một đoạn khá xa. Tiếng ồn ào huyên náo chốn kinh thành xa dần mà nàng vẫn thấy chưa tới. Mãi cho đến khi con đường trở nên gồ ghề và dốc hơn, nàng mới thấy có gì đó không ổn. Vội vén rèm lên xem, nàng nhận ra chiếc xe đang lên một ngọn đồi. Phóng tầm mắt ra xa nàng không khỏi ngạc nhiên khi biết được, ngọn đồi này nằm ngay sau lưng của Trùng Hoa viên. Một chút quen thuộc chợt hiện lên trong tâm trí nàng. Nơi này, dường như nàng đã đến một lần rồi. Nhưng khung cảnh trong ký ức của nàng khá mơ hồ, nên nàng mãi không thể nào xác định được...

Xe đi một đoạn rồi dừng lại. Quan sát quan cảnh xung quanh, Lôi Vi biết được xe đang dừng trên sườn đồi.

_ Cát tiểu thư!- Tiếng Tiểu An Tử vọng vào.- Đã tới nơi rồi ạ.

Nghi hoặc, Lôi Vi chậm rãi bước xuống xe. Vừa bước xuống nàng vừa quan sát. Quan cảnh khá quen thuộc. Cho đến khi nhìn thấy Phúc Tuần, nàng không khỏi ngạc nhiên.

_ Ta nghe nói nàng kiểm tra rất tốt!- Vừa cười, Phúc Tuần vừa chậm rãi lên tiếng.

Trong lúc Lôi Vi vẫn còn đang đứng ngây ngốc vì không hiểu tại sao Phúc Tuần có mặt ở đây, chàng đã tiến về phía nàng.

_ Sao vậy? Nàng không vui khi gặp ta sao?

_ Không phải!- Vừa đáp, Lôi Vi vừa lắc đầu.- Chỉ là...bất ngờ quá! Em nghĩ lúc này anh vẫn đang ở hành cung. Anh về khi nào?

_ Sáng nay!- Nắm tay Lôi Vi, Phúc Tuần ôn nhu đáp.- Vì muốn nàng bất ngờ nên ta dù nhớ nàng sắp chết nhưng vẫn phải ráng chịu đựng không chạy đến gặp nàng.

Chất giọng khổ sở của Phúc Tuần khiến Lôi Vi không khỏi bật cười. Hít một hơi thật sâu, nàng đặt hai tay lên vai chàng rồi nhẹ nhàng khiểng chân lên và đặt một nụ hôn thật khẽ lên má của chàng. Nụ hôn rất nhẹ khiến chàng không khỏi ngạc nhiên trước sự chủ động của nàng. Trái tim chàng như được một bàn tay nhẹ nhàng xoa bóp, vỗ về khiến nó dù đập liên hồi nhưng chàng lại có cảm giác bình yên và sắp tan chảy đến nơi.

_ Vi Nhi!- Vội ôm lấy Lôi Vi, Phúc Tuần thì thầm gọi tên nàng.

Cả gương mặt Lôi Vi nhanh chóng đỏ lên. Bối rối nàng vội cúi mặt xuống. Hơi thở của Phúc Tuần ngay trên đỉnh đầu mỗi lúc một gần mặt nàng hơn khiến nàng toàn thân đông cứng không biết làm thế nào. Nghĩ đến trường hợp nàng đã từng nghĩ qua, đó là chàng sẽ hôn nàng trước "bàn dân thiên hạ" khiến nàng thật muốn tìm một chỗ chui xuống ngay lập tức.

_ Ở...ở đây còn có người!- Lôi Vi lúng túng nói.

Tiểu An Tử, Tiểu Đậu Tử và Tử Huyền cùng một số tùy tùng của Phúc Tuần phải gắng lắm mới nhịn được cười. Quay sang liếc từng người một một cái, chàng quay lại nhìn Lôi Vi bằng ánh mắt thâm tình, sủng nịnh.

_ Có người thì sao? Có ai thấy đâu!

Mức độ thâm tình và cuồng si của Phúc Tuần quả thật đạt đến trình độ cao thâm khiến cho các soái ca ngôn tình mà Lôi Vi từng đọc qua cũng phải ngã mũ cúi chào. Không được! Lôi Vi quyết phải tìm lối thoát. Không thèm để ý đến gương mặt lúc này cách nàng chỉ vài milimet, nàng ngoảnh đầu đi quan sát xung quanh hòng tìm kiếm điều gì đó bất thường. Và trời không phụ lòng người.

_ Ở đây có cái đình từ khi nào thế?

Vừa reo lên, Lôi Vi vừa vùng thoát ra khỏi vòng tay Phúc Tuần. Trong khi nàng mừng rỡ chạy về phía đình, chàng lại nhìn công trình do mình một tay xây dựng nên bằng ánh mắt ngùn ngụt lửa giận. Nhờ có nó mà chàng không hôn được Lôi Vi. Chỉ vừa nghĩ đến thôi, chàng đã muốn đốt trụi cái đình này ngay lập tức rồi. Cố kiềm chế, chàng hít một hơi thật sâu rồi tiến về phía nàng.

_ Nàng có thích không?

_ Thích! Đẹp lắm!- Lôi Vi trầm trồ.- Nhưng em nhớ không nhầm, lần trước tới đây là vào đêm giao thừa chỗ này không có đình. Sao giờ lại...

_ Là ta cho xây đấy! Còn nhớ hôm đó nàng nói với ta nàng muốn chỗ này có một cái đình để mùa hạ có thể ngắm sao, mùa đông có thể ngắm tuyết. Vậy nên ta đã cho xây cái đình này trong thời gian chúng ta xuất tuần với phụ hoàng ta.

Đôi mắt của Lôi Vi mở mỗi lúc một to. Nàng thật không ngờ chỉ vì một câu nói bâng quơ của nàng, chàng lại nhọc công xây dựng, biến nó trở thành sự thật. Nàng chợt nhớ đến một câu nói của một chàng diễn viên ở thời đại nàng, nguyên văn nàng không nhớ rõ nhưng đại ý là "em hãy cứ ước mơ, còn tôi sẽ thực hiện ước mơ ấy cho em." Nàng không ngờ điều này lại trở thành sự thật.

_ Nhưng em...không muốn làm hồng nhan họa thủy đâu.- Vừa nói, Lôi Vi vừa vờ xụ mặt.

_ Nếu nàng vì ta mà gánh tội danh hồng nhan họa thủy, ta cũng sẽ vì nàng mà can tâm tình nguyện gánh tội danh thiên cổ si tình.

Nghe Phúc Tuần nói, Lôi Vi thật không biết nói thế nào. Rõ ràng "tội danh" của chàng là ca tụng ấy chứ. Bất công! Thật là bất công quá đi mất. Không can tâm! Nàng không can tâm.

_ Thiên cổ si tình? Vậy em sẽ là thiên cổ hận tình.

_ Nàng...tàn nhẫn quá!

Không để ý đến Phúc Tuần, Lôi Vi quay sang tiếng tục ngắm đình. Đình cao, có bốn cột ở bốn phía và được ngăn cách với bên ngoài bằng một lớp màn che bằng vải màu xanh dương. Ở bốn phía của đình đều treo phong linh bằng tre. Bên cạnh đình là một gốc Tử Vi. Ngẩng mặt lên cao một chút, bức hoành phi đề tên đình lọt vào nhãn giới của nàng.

_ Linh Vi đình? Dở tệ!

Ngay khi Lôi Vi cố tình thốt ra câu đó, Phúc Tuần quả thật không thể chịu được nữa.

_ Cát Lôi Vi!- Phúc Tuần nghiêm giọng gọi tên nàng.- Nàng có thể nói thật lòng mình được không?

_ Được rồi! Được rồi!- Lôi Vi cười hòa.- Cái tên rất hay! Em thật sự rất thích, rất thích, rất thích.

_ Thật không?

Không nói gì, Lôi Vi gật đầu lia lịa. Tự bản thân nàng thấy, tên của hai người ghép lại khá hay. Vậy nên chẳng mấy chốc cái tên ấy nằm lòng trong tâm trí nàng.

_ Vì lời khen của nàng, ta sẽ tặng nàng một món quà.

Quá bất ngờ Lôi Vi quay sang nhìn Phúc Tuần. Song chàng không nói gì mà chỉ vỗ tay. Vội quay về phía sau, nàng thấy sau tiếng vỗ tay của chàng, một con diều hồ điệp to được đẩy ra một cách cẩn thận.

_ Wow!- Lôi Vi reo lên.- Anh định cho em bay lên trời thật sao?

_ Đúng vậy!

Vừa nói, Phúc Tuần vừa tiến về phía Lôi Vi. Và chẳng mấy chốc cả hai đã cùng con diều bay lên bầu trời cao. Trời đất rộng bao la, con diều sải cánh bay trong niềm vui thích của nàng. Nàng chưa đi máy bay bao giờ, nhưng nàng có thể khẳng định rằng bay bằng diều thích hơn bay bằng máy bay nhiều. Cảm giác tự do cũng rõ ràng hơn rất nhiều. Vừa giữ chặt thanh chắn, nàng vừa hét thật to vừa thưởng thức cảnh vật bên dưới. Chốn hồng trần lúc này thật đẹp không gì có thể sánh bằng...

Một tay giữ thanh chắn, một tay quàng qua ôm lấy vai Lôi Vi, Phúc Tuần lặng lẽ ngắm nhìn nụ cười tươi rạng rỡ của nàng. Nụ cười ấy khiến chàng cứ mãi ngẩn ngơ, càng ngắm càng say. Đến giờ tuy có chút lo lắng, nhưng chàng vẫn cho rằng tặng nàng món quà này là lựa chọn hoàn toàn chính xác. Nhìn nàng vui thích, lòng chàng cũng rộn ràng. Và nhân gian trong mắt chàng cũng trở nên đẹp đẽ hơn bao giờ hết...

Lượn một vòng, con diều chậm rãi đáp xuống bãi đất trống nơi sườn đồi. Lôi Vi chậm rãi đưa mắt nhìn Phúc Tuần. Nơi đáy mắt nàng một niềm hạnh phúc nhẹ nhàng dâng lên. Hít một hơi đầy căng, cả hai nắm tay nhau trở lại đình.

_ Nào lại đây!

Vừa dẫn Lôi Vi vào trong đình, Phúc Tuần vừa lấy đoản đao bên hông ra rồi chàng nhanh chóng tiến về một cây cột. Dõi mắt nhìn theo, nàng nhận ra chàng đang khắc chữ lên cột. Dường như chàng muốn ghi dấu ngày hôm nay. Trời ơi! Thời đại này liệu có còn nam nhân nào lãng mạn hơn chàng nữa không? Nghĩ thế, nụ cười trên môi nàng nở càng tươi hơn...

Trong lúc mải dịch thơ, tiếng Cổ cầm đã vang lên bên tai nàng. Vội quay lại nhìn, Lôi Vi không khỏi bất ngờ khi nhìn thấy cây Cổ cầm chàng tặng cho nàng xuất hiện trong đình từ bao giờ. Lần trước đã vậy, lần này cũng vậy. Vị Vương gia này dường như có tài ăn cắp vặt thì phải.

Theo tiếng đàn là tiếng ngâm của Phúc Tuần. Chính là bài thơ chàng vừa khắc xong:

Ngâm giai ngẫu sự tại cao đình,

Phong trung thính hợp khúc.

Hoan hỷ tối mỹ thời,

Sầu bi tối ai khắc.

Hồ điệp phi mãn thiên.

Thiều quang chiếu mạn cơ ảnh,

Tình như mộng, giai nhân như hoa.

Hối bất khả tảo tương ngộ,

Nhất sinh nhất thế uyên ương mộng.

Nguyện bồi thê đáo thiên trường địa cửu.*

Câu cuối cùng của bài ngâm khiến Lôi Vi không khỏi bối rối. Câu ngâm ấy chẳng khác gì Phúc Tuần đang cầu hôn nàng. Nàng đứng chôn chân tại chỗ không biết nên nói gì cũng không biết phải mở lời như thế nào. Một hơi ấm phủ lên đôi bàn tay của nàng. Bàn tay chàng nhẹ nhàng nâng đôi bàn tay của nàng, theo đó nàng ngẩng đầu lên lên gương mặt anh tuấn ngay trước mặt mình. Chàng không nói gì chỉ mỉm cười nhìn ngắm gương mặt nàng. Rồi nhẹ nhàng ôm lấy nàng và đặt lêи đỉиɦ đầu nàng một nụ hôn thật sâu.

_ Vi Nhi! Ta muốn đợi nàng lớn thêm chút nữa sẽ xin phụ hoàng ban nàng cho ta. Ta muốn nàng trở thành thê tử duy nhất đời này kiếp này của ta. Nàng có đồng ý sẽ cùng ta đi hết kiếp này không, để ta có thể bảo vệ và đem đến hạnh phúc cho nàng?

Mỹ nhân như ngọc. Ngọc chỉ tỏa sáng vì tấm chân tình người quân tử.

Chân tình tựa máu. Lời chàng không chỉ đơn giản là lời nói mà đó là lời thề ước được rút ra từ thẳm sâu trong trái tim của chàng. Từ khi nào Phúc Tuần đã xem Lôi Vi như một phần không thể thiếu của cuộc đời mình. Chàng muốn bên cạnh nàng từng khắc. Chăm sóc, bảo vệ và nâng niu nàng mọi lúc mọi nơi. Vậy nên lời nói ra không mỹ miều nhưng lại rất đẹp đẽ.

Song...

Nàng không thuộc về thời đại này! Đến một ngày nào đó, nàng cũng sẽ phải rời đi. Rời khỏi thế giới của chàng. Dù yêu nhau đậm sâu đến thế nào nàng cũng phải trở về với nơi nàng thuộc về, trở về với gia đình của nàng. Gia đình! Phải! Gia đình nàng là ở thời hiện đại. Họ chắc chắn là đang rất lo lắng cho nàng. Những tháng ngày qua vì mãi đắm chìm trong tình yêu của Phúc Tuần, nàng đã quên mất điều này.

Khẽ giật mình, Lôi Vi vội rút tay lại và rời khỏi vòng tay của Phúc Tuần.

_ Vi Nhi!- Chất giọng của Phúc Tuần đầy thảng thốt.

_ Trong thế giới của anh, em ở đâu?

_ Nàng ở đây!- Vừa nói, Phúc Tuần vừa đưa tay lên áp vào ngực trái mình.

_ Anh có tin em không?

_ Ta vĩnh viễn tin nàng!- Phúc Tuần khẳng định chắc nịch.

_ Vậy là đủ rồi!- Lôi Vi gật đầu hài lòng.- Chỉ cần có niềm tin, em sẽ mãi ở trong tim anh

Như linh cảm có chuyện chẳng lành, mặt Phúc Tuần lập tức biến sắc. Đôi mắt của chàng trở nên hoảng hốt.

_ Vi Nhi! Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Có thể nói cho ta biết không?

_ Em phải về với gia đình của mình, nơi mà em thuộc về. Nhưng không phải lúc này. Bản thân em cũng không biết khi nào em sẽ phải trở về. Nhưng em biết được rằng, khi em phải trở về cũng là lúc...chúng ta...chúng ta phải xa nhau...vĩnh viễn.

Lôi Vi vừa dứt câu, Phúc Tuần đã nhào tới ôm lấy nàng. Vòng tay của chàng tăng thêm lực níu giữ hơn bao giờ hết khiến nàng nhanh chóng bị ngợp thở.

_ Không! Vi Nhi! Ta không cho phép nàng rời xa ta dù là hiện tại hay tương lai. Nếu nàng rời xa ta, ta nhất định tìm nàng bằng được.

_ Phúc Tuần!- Chất giọng của Lôi Vi nghẹn ngào.

_ Thiên hạ rộng lớn như thế nào ta không cần biết, chỉ cần nàng còn sống trong nhân gian, ta nhất định sẽ tìm ra nàng. Quyết không để nàng rời xa ta!

Bờ vai khẽ run lên. Nước mắt của Lôi Vi nhanh chóng thấm đẫm vai áo Phúc Tuần. Nàng không nỡ rời xa chàng. Không nỡ! Nhưng xuyên không vốn là một hiện tượng khoa học chưa có lời giải đáp. Song nàng biết chắc nàng có thể xuyên không đến cổ đại được thì cũng có thể trở về thời hiện đại được. Vấn đề chỉ là thời gian mà thôi. Hai người ở hai thời đại khác nhau làm sao có thể đến với nhau được đây?!

*

Vừa đọc tấu chương, bàn tay của Định An Hoàng đế xiết mỗi lúc một chặt. Vùng biên giới Tây Nam lại xảy ra chuyện. Trì quốc vốn là một thuộc quốc quy thuận Tân Thục. Dã tâm của nước này vốn đã có từ lâu song mãi vẫn chưa có động tĩnh gì là vì Tân Thục đã dùng nhu khắc cương. Nay tân Quốc chủ của Trì quốc vừa mới đăng cơ đã muốn tỏ rõ sức mạnh, đối chọi với Thục quốc. Trong lịch sử ghi lại các vị tân Hoàng đăng cơ muốn tỏ rõ uy vũ của mình nên xuất binh cũng là điều bình thường. Chỉ cần cử một đạo quân thiện chiến là có thể dập tắt được âm mưu của địch quốc. Song điều đáng ngại chính là Trì quốc đã bắt tay với tộc người Hạ, một tộc người có thế lực lớn ở vùng Tây Bắc rộng lớn lan xuống tận Tây Nam. Tộc người này vốn hung hãn, lại gian xảo, Tân Thục từng không ít lần đau đầu vì tộc người này. Bởi vùng đại mạc của tộc người Hạ này có thể giúp Tân Thục phát triển và giao lưu với vùng bên ngoài ở phía Bắc rộng lớn. Song càng nhượng bộ, tộc người này càng ngang ngược lấn tới khiến dân vùng biên giới không cách nào yêu ổn.

Nay Trì quốc và tộc người Hạ này bắt tay với nhau, dã tâm quá rõ ràng không thể không xuất chinh. Nhưng nếu xuất chinh sẽ lại gây nên một trận huyết vũ tanh phong [4] khiến sinh linh vùng biên giới rơi vào cảnh điêu linh.

_ Ông Quốc Dương!- Cố giữ bình tĩnh, Định An Hoàng đế vọng tiếng ra bên ngoài.

_ Có nô tài!- Vừa bước vào, Ông Tổng quản vừa khom người.

_ Lập tức chuẩn bị mọi thứ, sáng mai chúng ta hồi cung sớm. Ngươi hãy thông báo đến các đại thần, sớm mai phải có mặt trước Đại điện để nghị sự.

_ Vâng!

Dứt câu, Ông Quốc Dương vội lui ra ngoài.

Bên ngoài, trời bắt đầu đổ cơn mưa. Cơn mưa trái mùa! Cơn mưa ấy không tí tách như đầu xuân nhưng cũng không ồn ả như mùa đông. Lòng quân vương chợt xao động khi nhớ về một đêm mưa nào đó.

_ Rốt cuộc...đến khi nào ta mới có thể...- Vừa lẩm bẩm, Định An đế vừa thở dài.- Xong chuyện này, ta nhất định, nhất định...

-----------------------------

[1] Tín điểu: chim đưa thư.

[2] Giấy Tuyên Thành: là loại giấy dùng trong thư pháp. Giấy Tuyên ra đời vào thời nhà Đường- Trung Quốc, có lịch sử đến nay đã 1500 năm.

[3] Chữ "Hoài" (nhớ) theo lối viết Giản thể là do bộ "tâm" và chữ "bất" ghép lại. Chữ "Hoại" (xấu, tồi) theo lối viết Giản thể là do bộ "thổ" và chữ "bất" ghép lại.

[4] Huyết vũ tanh phong: Mưa máu gió tanh.

* Ngâm khúc ngẫu sự đẹp tại đình cao,

Trong gió nghe (bản) hợp khúc.

Vui vẻ (là) thời khắc đẹp nhất,

Buồn đau (là) khoảng khắc bi ai nhất.

Bươm bướm bay rợp trời.

Thiều quang chiếu vào cô gái xinh đẹp,

Tình như mộng, người đẹp như hoa.

Hối không thể sớm gặp mặt,

Một đời một kiếp mộng uyên ương.

Nguyện đi cùng thê tử đến thiên trường địa cửu.

----------------------------------

Hết chương 42