Thời tiết vốn rất lạnh, trước giường ngoài chậu than còn được đặt cả bếp lò. Do có khói than nên chúng đều được để ở xa xa. Trên bếp có một chiếc ấm đồng to, nước sôi sùng sục, khí nóng không ngừng bốc lên. Trên trán Lâm Lang đầy mồ hôi. Bích Lạc cầm khăn nóng giúp nàng lau đi. Không lâu sau đó lại phải vắt khăn rồi lau tiếp. Lâm Lang nhíu nhíu mày, trằn trọc, miệng thì như đang thì thầm câu gì đó. Bích Lạc tiến tới gần mới nghe thấy nàng đang hỏi: "Mấy giờ rồi?"
Bích Lạc dịu dàng đáp: "Bẩm chủ nhân, đã đến giờ tý rồi."
Nghi phi đã biết tin từ lúc trống canh một, vội vàng đến đây chăm sóc. Bây giờ thấy nàng ra mồ hôi đầm đìa, chẳng còn chút sức lực mà nói chuyện nữa, vì vậy mới khuyên: "Thế này thì không được, đã nghiêm trọng đến mức này rồi."
Bích Lạc đáp: "Đã phái người đi báo quý chủ nhân từ lâu rồi ạ, nhưng quý chủ nhân đã đi nghỉ mất rồi... Vì sức khỏe quý chủ nhân không tốt, thấy bảo là Vạn tuế gia từng căn dặn, nếu như quý chủ nhân đã ngủ rồi thì chuyện nghiêm trọng đến mức nào cũng không được làm phiền."
Nghi phi hơi cau mày: "Vậy phái người đi bẩm hoàng thượng."
Lời còn chưa dứt thì Lâm Lang đã giơ tay nắm chặt lấy tay áo nàng, vì rất yếu nên ngón tay đều trắng bệch cả ra, giọng nói yếu ớt: "Muội không gấp. Cửa cung đã khóa rồi, nửa đêm canh ba đừng quấy rầy người ta."
Nghi phi là người thẳng tính, lúc này không kiên nhẫn được nữa, nàng nói: "Đây chẳng phải chuyện nhỏ. Một chân muội đã bước vào Diêm Vương điện rồi, còn kiêng nể cái gì nữa?"
Bích Lạc cũng nói: "Nghi chủ nhân nói đúng ạ. Nhất định phải bẩm lên Vạn tuế gia, mở cửa cung rồi truyền ngự y đang trực đến."
Lâm Lang nghe nàng nói vậy, tuy bản thân thấy không gấp lắm, nhưng lại sợ nếu cứ kéo dài mãi thế này, lỡ như có chuyện không hay xảy ra với con thì sao, rồi liên lụy tới cả bọn họ nữa. Nàng đành gật đầu khe khẽ. Nghi phi lập tức gọi cung nữ bên người là Quyên Tử tới, căn dặn: "Ngươi đi Càn Thanh cung, bảo là ta sai tới, Vệ chủ nhân sắp sinh rồi, làm thế nào cũng phải xin Lương am đạt bẩm lên hoàng thượng một tiếng."
Quyên Tử vâng lời đi, gọi mở cửa từng lớp cửa một. Đến khi tới ngoài Càn Thanh cung, thái giám đang trực tỏ vẻ cực kì khó xử, nói: "Nửa canh giờ trước vừa có tấu khẩn Sáu trăm dặm, ắt hẳn bây giờ hoàng thượng mới vừa ngủ thôi."
Ngày thường Quyên Tử đi theo Nghi phi, cũng là một người mồm miệng lanh lợi, thế là nàng thản nhiên nói: "Làm khó Quyên Tử này cũng chẳng sao, dù gì đây vốn dĩ không phải việc của ta. Chỉ vì gấp quá nên chủ nhân chúng ta mới không thể không phái ta tới. Ngươi tưởng là chuyện gì? Nếu cứ tiếp tục dài dòng, lỡ như hoàng tử làm sao thì ngươi có gánh nổi không?"
Tên thái giám kia nghe xong thì vẫn chần chừ, im lặng. Quyên Tử tiếp tục: "Nếu không thì ngươi đi báo cho Lương am đạt một tiếng, mời Lương am đạt tới cũng được."
Tên thái giám đó đi vào tìm thái giám đang trực, sai hắn đến bẩm báo Lương Cửu Công. Lương Cửu Công nghe xong thì quá bất ngờ. Hoàng đế lại vẫn chưa ngủ, nghe tiếng thì thầm của bọn chúng thì lên tiếng hỏi từ sau mành: "Có chuyện gì?"
Lương Cửu Công biết rõ điểm mấu chốt trong chuyện này, nếu là người khác thì không nói làm gì, đằng này lại là vị chủ nhân đó, vì vậy hắn đáp lời không chút do dự: "Bẩm Vạn tuế gia, Vệ chủ nhân sắp sinh rồi."
Hoàng đế vén ngay mành lên, hắn ngồi dậy hỏi: "Sinh rồi?"
Lương Cửu Công đáp: "Không phải là sinh rồi, là đang chuyển dạ rất đau, chỉ sợ là cần phải mở cửa cung để truyền ngự y vào ạ."
Hoàng đế nói: "Thế còn không mau sai người đi?"
Lương Cửu Công vội vàng sai người đi. Thấy hoàng đế bước xuống giường thì liền tới giúp hắn đi giày. Trước đó hoàng đế chỉ mặc một bộ quần áo mỏng nên hắn đi lấy áo choàng đến. Hoàng đế sốt ruột vô cùng, nói với hắn: "Ngươi tự mình tới đó chờ đi, nếu như có chuyện gì thì lập tức bẩm về."
Lương Cửu Công ngẩn người: "Nô tài qua đó cũng được, nhưng Vạn tuế gia ở đây..."
Hoàng đế vốn đã lo lắng lắm rồi, giậm chân một cái, miệng mắng: "Trẫm ở đây có cả đám người hầu hạ, ngươi còn sợ trẫm bay mất chắc? Đi mau, đi mau."
Tính tình hoàng đế hướng nội, vui vẻ hay tức giận đều không thể hiện ra mặt. Lương Cửu Công nghe thấy hoàng đế nói liền hai tiếng "đi mau", liền biết ngay chuyện này không thể xem thường, vội vàng vái lạy rồi lui xuống. Hắn gọi hai tên thái giám cầm theo đèn l*иg rồi chạy như bay đến Trữ Tú cung.
Lúc Lương Cửu Công đến Trữ Tú cung thì ngự y đang trực cũng đã đến nơi. Theo lệ thì khi phi tần sinh nở, chỉ có bà đỡ hầu hạ. Vì lúc này đã quá nửa đêm, hoàng đế ra chỉ đặc biệt cho mở Thuận Trinh môn cùng Thần Vũ môn, mở cung cấm cho triệu bà đỡ vào cung. Đợi đến khi bà đỡ tới thì trời cũng đã gần sáng.
Lâm Lang cứ đau một trận lại ngừng. Đến lúc này đã đau tới mức gần như kiệt sức. Lương Cửu Công cố ý gọi bà đỡ ra gian ngoài để hỏi tình hình. Bà đỡ này đã làm việc trong cung nhiều năm, dày dạn kinh nghiệm, nói rằng: "Theo tình hình trước mắt thì có thể xem là vẫn thuận lợi, chắc là vẫn phải mất một lúc lâu nữa."
Lương Cửu Công yên tâm, sai người đi bẩm lên hoàng đế. Hoàng đế vô cùng lo lắng, từ sáng đã phái người sang hỏi mấy lần rồi, Lương Cửu Công luôn chọn những lời tốt đẹp mà bẩm. Khó khăn lắm mới đến giờ mùi, cuối cùng thì đứa trẻ cũng đã ra đời, khóc oa oa. Hắn tự mình về Càn Thanh cung bẩm báo lên hoàng đế: "Là một vị a ca, mặt mũi cân đối, trắng trẻo mập mạp, rất giống hoàng thượng."
Vốn dĩ hoàng đế đã cực kì vui mừng rồi, đứng dậy đi thong thả trong noãn các, đi đi lại lại hai vòng lại hỏi: "Rất giống trẫm sao?"
Phi tần hậu cung cũng đã sinh cho hắn nhiều a ca, cách cách, nhưng Lương Cửu Công nhìn dáng vẻ vui mừng hớn hở hiếm thấy của hoàng đế bây giờ, liền đáp lại: "Rất giống Vạn tuế gia, mắt và lông mày giống hệt."
Nụ cười trên mặt hoàng đế dần tan, đáy mắt dường như có chút hoảng hốt: "Nếu như lớn lên giống ngạch nương nó thì càng tốt."
Lương Cửu Công luôn rất hiểu ý của hoàng đế nhưng giờ nghe câu này lại thấy khó hiểu mơ hồ, không biết vì sao hoàng đế lại nói như vậy.Vì hoàng đế đang ngủ trưa nên những người không phải giờ trực đều về phòng của mình. Ba tháng hè nắng nóng, trong phòng oi bức không chịu nổi. Họa Châu lấy nước mát rửa mặt, Lâm Lang bèn nói: "Tỷ cứ rửa nước lạnh như vậy lát nữa lại đau đầu cho xem."
"Mát thế này mới dễ chịu chứ, không tin thì muội cũng thử đi."
"Đang lúc nóng nhất lại đi vớt nước lạnh lên, không nhiễm bệnh mới lạ đó." Lâm Lang đáp.
Đang lúc nói chuyện thì có cung nữ nhỏ tuổi được Lương Cửu Công phái đến, nói với hai nàng: "Lương am đạt dặn là phiền Họa Châu tỷ tỷ đi một chuyến đến Tứ Chấp Khố. Trời nóng nên chuẩn bị áo lụa cho Vạn tuế gia thay khi dậy."
Họa Châu đáp lời xong, thấy cung nữ kia đi rồi thì mới nói thầm: "Bên ngoài chỉ sợ mặt trời sắp thiêu luôn cả người rồi, còn cứ bắt ta phải đi làm việc nữa."
Lâm Lang cầm chiếc quạt lụa trắng, khẽ lắc đầu: "Tỷ đi theo đường nhỏ ấy, tuy là xa hơn chút nhưng cả đường đều rợp bóng râm."
Họa Châu nói: "Dù gì cũng là mệnh khổ."
Lâm Lang cười khúc khích: "Trông cái kiểu lười của tỷ kìa." Vừa nói vừa đưa quạt lên miệng che một cái ngáp. Họa Châu nói: "Đừng khóa cửa, dù gì thì giờ này cũng chẳng có ai đến đâu. Lúc tỷ quay về cũng đỡ phải gọi cửa."
"Vậy muội chỉ đóng lại thôi nhé."
Sau khi Họa Châu đi thì Lâm Lang đóng cửa, nghiêng người cầm lấy tập thơ của Ngô Mai Thôn lên đọc, hai mắt trĩu dần, cuối cùng ngủ mất. Trước nay nàng ngủ không sâu, chỉ chợp mắt được một lúc thì chợt bừng tỉnh. Hình như có gì đó khang khác. Đứng trước giường mát đang có một người, trên người là bộ áo dài xanh lam bằng lụa Hồ Châu cực kì quen mắt, mang theo một hương thơm thanh khiết. Vốn dĩ bước chân của hoàng đế rất nhẹ, ai ngờ vẫn làm nàng tỉnh lại. Mắt nàng vẫn lim dim như còn đang muốn ngủ tiếp, tóc dài buông xuống vạt áo, thật khiến người ta phải yêu thương tha thiết.
Vì giật mình nên nàng vẫn cuộn người ở đó, quên cả động đậy. Hoàng đế cười cười: "Ở đây nóng như vậy mà nàng còn đắp chăn à?"
Một lúc sau nàng mới trả lời: "Không đắp chăn còn ra thể thống gì chứ."
Hắn thấy nàng quay mặt giận dỗi, hơi cau mày, đành cười nhẹ rồi thuận theo lời nàng: "Ừ, không đắp chăn còn ra thể thống gì." Trên mặt nàng lấm tấm mồ hôi, nước da trắng cũng ửng hồng cả lên. Hắn bèn cầm lấy chiếc quạt bên gối nàng, quạt cho nàng, miệng nói: "Thật là nóng."
Nàng thấy không được tự nhiên nên cầm lấy chiếc quạt, quạt cho hắn. Hoàng đế nói: "Phòng nàng nóng quá." Hắn giơ tay cởi khuy áo ra. Không hiểu sao nàng bỗng đặt chiếc quạt xuống, ngồi dậy định đi. Ai ngờ lại bị hắn cầm chặt tay, hắn cười, hỏi nàng: "Nàng đi đâu?"
Nàng đáp khẽ: "Nô tì đi gọi người đến hầu hạ Vạn tuế gia."
Hoàng đế nhìn vẻ mặt vẫn điềm nhiên của nàng, không nhịn được mà giữ lấy chiếc cằm xinh đẹp kia, mềm mại mà tinh tế, lòng hắn rung động, không khỏi quát nàng nho nhỏ: "Vật nhỏ toàn nói linh tinh này, để xem trẫm trừng phạt nàng thế nào."
Nàng giãy ra theo bản năng, khẽ nói: "Người ta biết đấy."
Hoàng đế "ồ" một tiếng: "Đều đang ngủ trưa cả, không ai biết đâu."
Nàng chỉ thấy tim đập càng ngày càng nhanh, cố nói: "Lát nữa Họa Châu về..."
"Bây giờ nàng ta không thể về được." Thấy vẻ mặt nàng hơi kinh ngạc, hắn không thể không cười cười giải thích: "Trẫm bảo rồi, nàng ta không về thì tất nhiên sẽ không về được."
Nàng hiểu ra, đúng lúc đang muốn nói thêm thì cảm thấy trái tim nóng hổi của hắn áp lên làn da nàng, nàng vừa lúng túng vừa lo lắng, giãy dụa không thoát ra được, đành nói: "Buổi chiều Vạn tuế gia còn phải nghe giảng nữa."
Hoàng đế lại "ừ" một tiếng rồi nói: "Để bọn họ đợi đi."
Thái hoàng thái hậu dựa theo ánh sáng chiếu vào qua cửa sổ bằng thủy tinh để nhìn, Tô Mạt Nhĩ vội đi lấy mắt kính viễn của phương tây đến, giúp người đeo vào. Thái hoàng thái hậu ngắm nghía tỉ mỉ, người nói: "Đứa trẻ này thật là giống Huyền Diệp."
Tô Mạt Nhĩ cười đáp: "Vừa nhìn đã biết tiểu a ca có phúc lớn."
Thái hoàng thái hậu giơ tay thắt lại dải lụa vàng bên ngoài tã, hỏi: "Hoàng thượng có nói gì không?"
"Tông Nhân phủ trình lên hai chữ "Dận Tự", Vạn tuế gia vẫn chưa nói gì ạ."
"Vậy hoàng thượng có đến Trữ Tú cung không?"
"Không đến."
Thái hoàng thái hậu vừa trầm ngâm vừa nói: "Từ lúc đầy tháng đến hôm nay được trăm ngày, vẫn chưa đến sao?"
Tô Mạt Nhĩ cười đáp: "Nô tì nghe Lương Cửu Công nói là Vạn tuế gia không tới Trữ Tú cung, trước đó, lúc nghe thấy là một vị tiểu a ca thì rất vui mừng, nhưng sau này cũng chỉ có quý chủ nhân thưởng cho chút quà theo quy củ. Vạn tuế gia chưa hề thưởng thứ gì."
Thái hoàng thái hậu khẽ cười: "Ngươi đã bao bọc hắn đủ rồi, không cần phải nói đỡ cho hắn nữa."
"Nô tì không dám."
"Cứ coi như hắn thưởng nhưng không ghi chép lại thì cũng chẳng sao. Ngoài ngăn hắn không biết chừng mực thì ta cũng chẳng ngăn hắn gì cả. Hắn là hoàng đế, một khi không biết chừng mực thì chính là đại sự liên quan tới giang sơn xã tắc. Dù cho hắn tạm thời vẫn chưa bỏ được, chỉ cần từ nay về sau hắn lấy một trái tim bình thường mà đối xử thì bà lão như ta cần gì phải khiến người ta ghét chứ."
Tô Mạt Nhĩ đang muốn đáp thì cung nữ bẩm lên hoàng đế đến thỉnh an. Hoàng đế vừa tan triều, thời tiết vào tháng sáu đã có chút nóng, hoàng đế chỉ mặc áo lụa mỏng màu vàng, thắt lưng thắt một túi nhỏ theo dây lưng, có vẻ rất khoan khoái. Sau khi hành lễ xong, thái hoàng thái hậu nói: "Bế tiểu a ca tới đây cho Vạn tuế gia nhìn một lát."
Hoàng đế vốn đã ngồi ngay ngắn, khi nghe thấy thì dường như hơi bất ngờ, lại giống như chợt nghĩ ra chuyện gì, thân thể hơi run. Bà vυ' đã ôm đứa trẻ đến hành lễ, báo tên hoàng tử theo quy củ: "Dận Tự thỉnh an Vạn tuế gia."
Hoàng đế vẫy vẫy tay, ra ý bảo bà vυ' đứng lên. Thái hoàng thái hậu nói hiền từ: "Con vẫn chưa nhìn thấy bé đúng không?" Hoàng đế đã giơ tay ra, bà vυ' giật mình vì hoàng gia chú trọng bế cháu chứ không bế con, hoàng đế cũng chưa từng bế con. Nhưng lúc bà vυ' vẫn đang chần chừ thì hoàng đế đã ôm lấy đứa bé vào lòng. Hắn chưa từng bế trẻ con bao giờ nên tư thế có chút cứng nhắc. Hắn nhìn gương mặt đang say ngủ kia, trong mắt dần hiện lên vẻ dịu dàng, vừa cẩn thận dè dặt, càng giống như đang vui vậy.
Tô Mạt Nhĩ nói: "Trong các vị a ca, Bát a ca giống Vạn Tuế gia nhất." Hoàng đế thuận miệng đáp một câu: "Miệng và cằm giống ngạch nương của nó." Nói xong lại ngẩn ngơ nhìn đứa trẻ. Tô Mạt Nhĩ vội nháy mắt với bà vυ', bà vυ' đi lên cười nói: "Đã khiến Vạn tuế gia mệt rồi ạ." Rồi duỗi tay bế lấy đứa nhỏ.
Hoàng đế nói chuyện cùng thái hoàng thái hậu một lúc nữa mới trở về Càn Thanh cung.
Sau bữa ăn, hoàng đế nghỉ trưa. Lương Cửu Công đang trực. Tây Noãn Các yên ắng, chỉ có từng đợt khói trắng nhẹ tản ra tứ phía từ lò hương lớn đang đốt hương An Tức, càng khiến người ta buồn ngủ. Hắn không dám nhắm mắt, cố gắng lên tinh thần. Bất chợt cảm giác có gì đó khác lạ, quay đầu liền thấy hoàng đế đang đi ra ngoài trong yên lặng. Hắn giật nảy mình, vội vàng nói: "Vạn tuế gia dậy lúc nào thế?"
Hoàng đế đáp: "Trẫm nóng quá không ngủ được, ngươi đi dạo cùng trẫm một lát." Lương Cửu Công không ngừng thầm mắng trong lòng, miệng cười nói: "Vạn tuế gia, lúc này ngoài trời nắng to lắm, càng nóng hơn."
Hoàng đế ừ, đáp: "Ngươi càng ngày càng biết làm việc đấy."
"Nô tài chỉ sợ Vạn tuế gia bị cảm nắng, vậy thì nô tài tội đáng chết vạn lần."
"Ngươi còn dài dòng nữa thì không cần chết vạn lần đâu, trẫm chỉ cần ngươi chết một lần là đủ rồi."
Vẻ mặt Lương Cửu Công như đưa đám, hắn nói: "Vạn tuế gia xin hãy thương lấy nô tài. Thời tiết nắng nóng thế này, dưới ánh mặt trời gay gắt, nếu như không truyền kiệu... nô tài tuyệt đối không dám." Sắc mặt hoàng đế trầm xuống: "Ngươi còn dám mặc cả với trẫm?"
Lương Cửu Công sợ hãi nằm bò ra đất, vái đầu: "Nô tài không dám."
"Vậy thì đi thôi." Hoàng đế nói. Bước chân bước ra bên ngoài.
Lương Cửu Công vội vàng theo sau, giọng nói cầu xin nho nhỏ: "Vạn tuế gia xin nghe câu này của nô tài, Vạn tuế gia..." đè giọng đến mức nhỏ như muỗi kêu: "Nô tài có một ý này, nô tài liền đi truyền Vệ chủ nhân đến Dưỡng Tâm điện. Nếu như Vạn tuế gia không muốn ngủ trưa, vậy mời Vạn tuế gia khởi giá đến thư phòng."
Dưỡng Tâm điện cách thư phòng không xa, hoàng đế nghĩ nghĩ rồi dừng bước, nói: "Cút đi."
Lương Cửu Công vui mừng, dập đầu đáp: "Tạ ơn Vạn tuế gia."