Nam Nhạc năm năm trăm bảy mươi hai, đầu tháng tám, Hoàng hậu Nam Nhạc bị bắt. Trung tuần
tháng tám, Nam Nhạc ký kết hiệp nghị với Mạc Bắc. Hai quân ngưng chiến, cũng mở đường sống,
thông thương, mà1trong vòng trăm năm, Mạc Bắc không được tiến đánh Nam Nhạc. Vốn Nam Cung Cẩm nghĩ sau chuyện này, mình nhất định sẽ bị chửi thành cái gì mà hồng nhan họa thủy, nhưng những đại thần Nam8Nhạc kia cũng không biết uy lực kinh khủng của thuốc nổ, nên trong lòng còn vô cùng e ngại đối với cường địch như Mạc Bắc, vừa nghe chuyện này, lập tức cảm thấy Nam Nhạc bọn họ2nhân họa đắc phúc! Dù sao bọn hắn cũng có nhiều nước như vậy, phân cho người ta một chút thì sợ cái gì, cái gì mà thông thương, chẳng phải trước đây thường xuyên phải phái người đi4Mạc Bắc dùng giá cao thu mua da lông sao, thật sự là không có lời, hiện nay thì thật tốt.
Thể là Nam Cung Cẩm không chỉ không bị thóa mạ, mà còn vinh dự được coi là phúc tinh của Nam Nhạc! Một ngày này, chính là ngày Nam Nhạc ký kết hiệp ước với Mạc Bắc, Nam Cung Cẩm và Hách Liên Đình Vũ cùng tham dự một yến hội ăn mừng ở Mạc Bắc, Nam Cung Cấm đã trở thành nữ thần của toàn bộ Mạc Bắc, mặc dù bọn hắn tổn hại không ít huynh đệ trong tay nàng, nhưng nàng cũng mang cho bọn hắn tin mừng, tin mừng như thế, có thể phù hộ thiên thu vạn đại!
Nửa tháng này, Nam Cung Cẩm đều được hầu hạ ăn ngon ngủ sướиɠ, không có việc gì lại đi trêu cợt Hách Liên Đình Vũ có dáng dấp giống hệt Yêu Vật một chút, trong lòng thì nghĩ mình đang bắt nạt Yêu Vật kia, thời gian trôi qua, quan hệ của hai người cũng không tệ lắm! Hôm nay là tiệc tối quanh đống lửa của Mạc Bắc, các cô gái thảo nguyên nhiệt tình nhảy múa quanh đống lửa, nắm tay nhau lộ ra mười phần nhiệt tình.
Nam Cung Cẩm và Đạm Đài Minh Nguyệt, Hách Liên Đình Vũ, còn có các vị đại thần Vương đình đều nhìn các cô gái vui sướиɠ bên kia, cuối cùng Hách Liên Đình Vũ không nhịn được, kéo tay Nam Cung Cấm đứng dậy: “Cầm tỷ, chúng ta cũng đi khiêu vũ đi!”
“A? Ta không biết mà!” Loại vũ đạo nắm tay duỗi chân này, nàng thật đúng là không biết!
“Rất đơn giản, ta dạy cho ngươi!” Hách Liên Đình Vũ kéo nàng, đi đến vòng tròn các cô gái kia, các cô gái kia cũng nắm tay hai người bọn họ, Nam Cung Cấm mới đầu còn thận trọng, về sau cũng chầm chậm bước theo các nàng, vừa hát vừa cười.
Mà ở phía xa xa, Đạm Đài Minh Nguyệt bưng chén rượu, nhìn nụ cười của nàng qua ánh lửa, vô cùng xinh đẹp, như một cơn gió trên thảo nguyên rộng lớn nhất đả động con tim hắn. Nương theo cơn chuếnh choáng, ý thức của hắn đã có chút mông lung, cũng không biết là rượu say người, hay người tự say.
Trong đầu hắn hiện lên tình cảnh hai lần được nàng cứu khi rơi xuống nước.
Hiện lên bộ dáng tùy tiện của nàng trên chiến trường, hiện lên nàng mang tới tin mừng trong vương trường ngày đó, còn có cả nửa tháng nay từng li từng tý một. Đôi mắt yêu mỏ và hoa mỹ của hắn nhìn nàng, bình tĩnh nhìn nàng, bỗng nhiên hắn há miệng, thì thào ngâm lên một câu ca dao Mạc Bắc: “Tình yêu của ta, sẽ chỉ giành tặng cô nương xinh đẹp nhất. Như là ngọn lửa, thiêu đốt cả trái tim...” Thủ lĩnh bộ lạc Kiêu Kỵ nghe thấy Đạm Đài Minh Nguyệt lẩm bẩm thì nhíu mày một cái, thấy hắn đã hoàn toàn chìm đắm trong suy nghĩ của mình, không biết là đang suy nghĩ gì, mà ánh mắt thì nhìn đăm đăm vào người bên cạnh đống lửa, nhưng ông nhận thấy rõ ràng, ánh mắt đó không phải đang nhìn con gái mình, mà là Hoàng hậu Nam Nhạc!
Nhưng, là một người đàn ông, ông cũng có thể hiểu được suy nghĩ trong lòng đàn ông! Cho nên hắn cũng biết, Đạm Đài Minh Nguyệt sẽ dùng lý trí để giải quyết vấn đề này. Theo ông thấy, đối với đàn ông mà nói, nhất là đối với các bậc đế vương, điều quan trọng nhất không thể nào là tình yêu! Cho nên ông tin tưởng Đạm Đài Minh Nguyệt sẽ không mắc sai lầm!
Còn Nam Cung Cẩm bị Hách Liên Đình Vũ kéo đi khiêu vũ hồi lâu, cũng bỗng nhiên cảm thấy một ánh mắt kỳ dị đang nhìn mình, nàng cũng rất rõ ràng, lần này không phải là tự mình đa tình! Đôi mi thanh tú bỗng nhiên nhíu lại một chút, rồi rất nhanh khôi phục lại vẻ lạnh nhạt.
Nàng nghiêng đầu nói với Hách Liên Đình Vũ: “Đình Vũ, ngươi biết khiêu vũ không?”
“A?” Hách Liên Đình Vũ sửng sốt một chút, rồi lập tức gật đầu, “Có chứ!” Mỗi người con gái Mạc Bắc các nàng đều biết khiêu vũ!
Nam Cung Cấm cúi xuống, nói thầm bên tai cô ta: “Vậy ngươi đã khiêu vũ trước mặt Đạm Đài Minh Nguyệt bao giờ chưa?”
“A? Chưa bao giờ!” Hách Liên Đình Vũ nghe nàng hỏi thế, lập tức đỏ mặt. Khiêu vũ trước mặt Minh Nguyệt ca ca, đúng là cô ta chưa từng làm thế! Từ nhỏ đến lớn, cũng chỉ xem Minh Nguyệt ca ca đánh bại các đại dũng sĩ Mạc Bắc, cho tới bây giờ bản thân cô ta cũng chưa biểu hiện gì cả.
Nam Cung Cẩm nhếch môi cười một tiếng: “Vậy hôm nay chính là một cơ hội tốt, nhìn kìa, Minh Nguyệt ca ca của ngươi giờ đang nhìn hai chúng ta! Giờ ngươi vào khiêu vũ thì sao?”
“Chuyện này...” Hách Liên Đình Vũ vốn to gan lớn mật, vậy mà hiện giờ lại cảm thấy có chút sợ hãi. “Sao? Ngươi không dám sao?” Nam Cung Cẩm cố ý xụ mặt xuống, rồi lại tiếp tục nói, “Ngươi nghĩ một chút xem, Đạm Đài Minh Nguyệt là chiến thần nổi danh thiên hạ, là để vương anh dũng nhất của Mạc Bắc! Chẳng lẽ Vương hậu của hắn không dám nhảy một điệu trước mặt hắn sao? Người như thế, sao có thể làm Vương hậu Mạc Bắc được chứ?”
Vấn đề này khiến cho Hách Liên Đình Vũ xúc động không nhỏ, cô ta nhẹ nhàng nắm chặt tay, sau đó gật nhẹ đầu!
Nam Cung Cấm buông tay cô ta ra, ngay sau đó, Hách Liên Đình Vũ cũng buông tay một cô gái khác ra, nhảy một cái vào trung tâm vòng tròn. Cổ tay tinh tế và trắng noãn với trang sức đeo tay kêu đinh đinh đương đương vang lên từng tiếng thanh thủy theo mỗi động tác tay của nàng, âm thanh đó giống như là tiếng hát của các tinh linh lúc nửa đêm!
Các cô gái bên cạnh thấy cô ta nhảy ở giữa thì bắt đầu để cho cô ta trở thành trung tâm của vũ điệu. Mà cũng không thể nghi ngờ Hách Liên Đình Vũ là một tinh linh trên thảo nguyên Mạc Bắc, mới đầu cô ta còn có chút e ngại, có chút khϊếp sợ khi nghĩ đến người mình yêu đang ở cách đó không xa xem mình, nhưng không lâu lắm sau đó, cô ta đã chậm rãi thoát ra được áp lực tâm lý này!
Dần dần, mỗi một động tác của cô ta, đều tràn đầy hương vị thanh xuân dào dạt, như là một ngọn lửa nóng bỏng đang bùng cháy, càng giống như một đóa hoa Hướng Dương to lớn đang nở rộ trên thảo nguyên!
Cô ta đánh nhịp, di chuyển đôi chân, xoay quanh tại trung tâm sân nhảy, càng xoay càng nhanh, khiến cho mọi người đều không rời mắt! Không ít dũng sĩ Mạc Bắc đều không nhịn được mà ở xung quanh vỗ tay khen hay, cao giọng hét lớn!
“Công chúa Đình Vũ! Công chúa Đình Vũ!”
“Công chúa Đình Vũ!”
Ngay cả Đạm Đài Minh Nguyệt lúc trước đang hết sức chăm chú nhìn Nam Cung Cẩm, thấy cô ta múa nhiệt tình như lửa, như điệu múa của tinh linh, trong mắt hắn cũng hiện lên vẻ tán thưởng! Cô nhóc này, thực sự cũng coi như là một đóa hoa trên thảo nguyên!
Còn Nam Cung Cẩm, không biết từ lúc nào đã lui ra khỏi sân nhảy, ngồi xuống bên cạnh Đạm Đài Minh Nguyệt, nhìn những thiếu nữ đang nhảy múa bên cạnh đống lửa rồi cười nói: “Rất đẹp đúng không, nàng như là tinh linh trên thảo nguyên vậy!”
“Đúng!” Đạm Đài Minh Nguyệt quay đầu, nhìn khuôn mặt kiều diễm của nàng, trong lòng hắn khẽ động. Nhưng lại cảm thấy cả mắt và tâm trí mình đều có chút mông lung, không thấy rõ gương mặt trước mặt, hay là thấy rõ ràng nhưng lại cảm thấy đắng chát.
Thấy đôi mắt yêu mỏ và hoa mỹ của hắn lộ ra vẻ mông lung, Nam Cung Cẩm lại ngửa đầu nhìn bầu trời nói: “Ngươi xem kìa, trăng sáng kia, có phải cũng rất đẹp hay không?”
Đạm Đài Minh Nguyệt nghe thế, cũng ngẩng đầu nhìn một chút. Giữa tháng tám, trăng sáng sao thưa, mặt trăng tròn trịa treo cao trên bầu trời, đó là một loại viên mãn, mà phía trên hình cầu đó, như là bị che lại bởi
một tầng sương mù, lại giống như một đốm lửa màu vàng được thổi bùng lên, lộng lẫy xa hoa là thế, nhưng trong mắt người như Đạm Đài Minh Nguyệt nhìn thấy, đấy chính là oanh liệt!
“Đúng, rất đẹp! Ánh sáng của mặt trăng, chiếu rọi khắp thảo nguyên!” Đạm Đài Minh Nguyệt nói tiếp, chỉ là câu này lại là một câu hai nghĩa. Ánh sáng mặt trăng chiếu rọi toàn bộ thảo nguyên, mà Đạm Đài Minh Nguyệt hắn, cũng chiếu sáng tương lai cả Mạc Bắc.
Nam Cung Cẩm lại cười, cúi đầu xuống, nhìn cô gái áo đỏ trong sân nhảy, cô ta có khuôn mặt giống như Yêu Vật, cho nên nàng rất hy vọng cô ta có được hạnh phúc! Nhất là mình và Đạm Đài Minh Nguyệt căn bản là không có khả năng, nhân lúc tình cảm của hắn còn chưa phát triển lắm, nên cắt đứt bây giờ là tốt nhất!
“Đúng thế, trăng sáng rất đẹp, mà vầng trăng này, là vầng trăng Mạc Bắc.” Lời này của nàng ý ám chỉ càng nhiều hơn.
Đạm Đài Minh Nguyệt nghe thấy nàng nói thế, trong nháy mắt như đã hiểu ra chuyện gì. Hắn nhếch môi cười một tiếng, đẹp đẽ đến nỗi người ta không dám nhìn gần, rồi quay sang nhìn Hách Liên Đình Vũ, ném chén rượu trong tay mình đi, sau đó đứng lên, từng bước từng bước đi về phía sân nhảy.
Công chúa Đình Vũ có hôn ước với vương thượng là chuyện tất cả mọi người đều biết, cho nên khi mọi người thấy hắn đi tới, các cô gái đều nở nụ cười nhiệt tình tràn đầy trên khuôn mặt, chậm rãi lui sang một bên, tạo thành hai hàng, đánh nhịp, để Đạm Đài Minh Nguyệt đi qua.
Còn Hách Liên Đình Vũ bên cạnh đống lửa, cũng cảm thấy có người tới gần, nghiêng đầu nhìn lại, chính là người trong lòng cô ta, lập tức cảm thấy cả khuôn mặt nóng bừng! Chân vẫn không ngừng nhảy, di chuyển tới trước mặt hắn, khi còn cách hắn một bước chân, cô ta dừng lại.
Giờ phút này Đạm Đài Minh Nguyệt cũng vươn tay, đôi mắt yêu mỏ và hoa mỹ đầy ý cười, nốt ruồi giọt lệ nơi khóe mắt đỏ tươi như máu, giọng nói phong lưu hoa lệ chậm rãi vang lên: “Ta sẽ bảo vệ nàng, công chúa của ta!”
“Ô!”
“A!”
Từng tiếng hét vang lên bốn phương tám hướng! Các cô gái hâm mộ, ghen ghét, chúc phúc, mọi thể loại ánh mắt đều nhìn về phía hai người! Mà những người đàn ông bốn phương tám hướng cũng bắt đầu kêu lên, Vương thượng là dũng sĩ xuất sắc nhất Mạc Bắc, còn công chúa Đình Vũ là cô gái đẹp nhất thảo nguyên, hai người bọn họ vốn là nên thành một cặp!
Hách Liên Đình Vũ lập tức cảm thấy choáng váng, căn bản chính là hạnh phúc này có chút không chân thực, cô ta không biết mình đã đả động được ý chí như sắt đá của người đàn ông này bằng cái gì, chẳng lẽ chỉ là lần nhảy múa này? Nghĩ thế nên ánh mắt cô ta nhìn Nam Cung Cấm phía xa xa đầy cảm kích, mà Nam Cung Cấm cũng nhìn cô ta cười rồi giơ ngón tay cái lên! Cô ta không biết động tác này có ý nghĩa gì, nhưng lại biết đối phương đang khích lệ mình!
Thế là cô ta úp khuôn mặt đỏ bừng của mình là lòng bàn tay!
Còn Đạm Đài Minh Nguyệt, giờ phút này, một tay bế cô ta lên, nói lớn tiếng: “Hách Liên Đình Vũ, sẽ là Vương hậu duy nhất của Mạc Bắc!”.
Sau đó, bốn phía vang lên một trận kinh hô, mà Hách Liên Đình Vũ cảm giác toàn thân như đang trong mộng, mình đang nằm trong lòng người ta, hắn nói... duy nhất sao? Mình không phải đang nằm mơ chứ?
Nhưng, ngay lúc bốn phía đang cao hứng bừng bừng, đôi mắt hoa mỹ và yêu mộ của người đàn ông kia lại nhìn về phía Nam Cung Cẩm ngoài sân. Hắn hiểu được ý của nàng, Đình Vũ là tinh linh Mạc Bắc, còn Minh Nguyệt là trắng sáng của Mạc Bắc, ý nàng muốn nói với hắn, rằng hắn nên lựa chọn những thứ và cuộc sống mà hắn vốn nên lựa chọn!
Nhưng, là cái gì khiến cho hắn thấy đôi mắt mơ hồ! Hắn nhếch môi cười một tiếng, trong chốc lát, sự mềm yếu đã biến mất không còn tăm tích. Hắn vẫn là vị vương dũng mãnh nhất Mạc Bắc kia, còn trong lòng hắn, là công chúa tôn quý nhất của Mạc Bắc, cũng sẽ là Vương hậu của hắn!
Nam Cung Cẩm cười với hắn một tiếng, trên mặt nàng là vẻ chúc phúc.
Thủ lĩnh bộ lạc Kiêu Kỵ ở bên cạnh chứng kiến toàn bộ mọi chuyện, ông thở dài một hơi, cảm thấy tâm trạng bản thân đã khá hơn nhiều, nghiêng đầu nhìn Nam Cung Cẩm, cầm một cái bát đưa cho Nam Cung Cẩm rồi phóng khoáng nói: “Hoàng hậu Nam Nhạc, ta thay mặt Đình Vũ, cảm ơn ngươi!” Nam Cung Cẩm cũng hào sảng nhận lấy, sau đó, hai người chạm bát, đều uống một hơi cạn sạch!
“Hay lắm! Sảng khoái! Ha ha ha...” Thấy nàng là một cô gái Trung Nguyên, tửu lượng lại tốt như thế, cũng uống một hơi cạn sạch, thủ lĩnh bộ lạc Kiêu Kỵ cũng không thể không biểu lộ vẻ tán thưởng! Nam Cung Cẩm nói: “Đình Vũ là bằng hữu của ta! Phụ thân của nàng mời rượu, sao có thể không uống hết chứ?”
“Đình Vũ may mắn vì có bằng hữu như ngươi!” Nói xong, ánh mắt hắn nhìn vào hai người trong sân nhảy.
Nam Cung Cẩm cũng nhìn sang. Bọn họ trông thấy, trên mặt Đạm Đài Minh Nguyệt đầy ý cười, là vẻ cưng chiều đối với tiểu muội của mình. Mà trên mặt Đình Vũ, cũng đầy ý cười, nhưng là vẻ người con gái chủ động nở nụ cười hạnh phúc đối với người trong lòng. Hai người như thế, dù cho cả đời không phải là yêu nhau, thì Đạm Đài Minh Nguyệt cũng nhất định sẽ chăm sóc tốt cho cô ta.
“Cho dù Đình Vũ sống trong mộng cảnh thế này cũng tốt, ta tin tưởng, vương thượng sẽ không phá hỏng giấc mơ của nàng!” Điều này, phải cảm ơn người bạn tốt của con gái ông hôm nay, cũng nhờ vào việc Đình Vũ ngây thơ thuần khiết, cho nên từ nhỏ Đạm Đài Minh Nguyệt đã coi con bé như muội muội mà dung túng.
Nam Cung Cẩm cười rồi nhìn ông một cái: “Ai nói nhất định là mộng cảnh vậy, không phải hai người bọn họ rất xứng đôi sao? Đạm Đài Minh Nguyệt cũng không phải là ý chí sắt đá, nói không chừng, mấy năm nữa, Đình Vũ thật sự có thể đả động được hắn! Dù sao thì hắn cũng vừa mới nói, Đình Vũ là duy nhất!”
“Ha ha... Đúng là ta quá bi quan!” Thủ lĩnh bộ lạc Kiêu Kỵ cũng cười, lần này này xuất phát từ nội tâm, không hề có một chút miễn cưỡng nào.
Lần tiệc tối bên đống lửa này, đối với người Mạc Bắc mà nói, không thể nghi ngờ gì là vô cùng thành công, không chỉ chúc mừng “thắng lợi” lần này của bọn hắn, cũng chứng kiến giây phút hạnh phúc của Vương thượng và Vương hậu tương lai của bọn hắn, còn Nam Cung Cẩm thì ngồi một bên nhìn cảnh tượng bọn hắn cao hứng bừng bừng, vui vẻ hòa thuận! Nơi này là thịnh yến của người Mạc Bắc, so ra thì mình có chút hơi thừa. Nhìn thoáng qua mặt trăng treo cao trên bầu trời, hình như cũng đã gần một tháng không gặp tên kia, thật đúng là... có chút nhớ nhung! May là ngày mai có thể trở về rồi!
Nhưng, trước khi đi, có một chuyện bí ẩn, nhất định nàng phải làm sáng tỏ! Vì sao Đạm Đài Minh Nguyệt có dáng dấp giống Hoàng Phủ Dạ thế? Không đúng, không phải giống như, mà căn bản chính là giống như đúc! Mức độ giống nhau này gần như là không bình thường, dù là Hoàng Phủ Dật cũng không có dáng dấp giống Hoàng Phủ Dạ đến mức này!