Tiền Của Bản Cung! Hoàng Thượng, Cút!

Quyển 4 - Chương 22: Binh đoàn “trâu” bất khả chiến bại!

“Báo! Hoàng thượng, không xong rồi, Nam Nhạc Hoàng đích thân tới chiến trận, sĩ khí quân ta giảm mạnh! Tướng quân Triệu Tử Nhạc, đã… hy sinh!” Trinh sát mình đầy bụi đất đem tình hình chiến đấu mới nhất bẩm báo lại.

“Cái gì?!” Mộ Dung Thiên Thu ném mạnh chén rượu trong tay xuống bàn, hắn có chút không dám tin mà trợn to đôi mắt màu xanh lục! Sao Bách Lý Kinh Hồng có thể tới nhanh như thế? Còn có tên Triệu Tử Nhạc ngu xuẩn kia, thấy Bách Lý Kinh Hồng đến, vậy mà không rút quân, hoàn toàn không biết tránh né mũi nhọn! Thế này là ngu ngốc đến mức độ nào chứ?! Dù cho Triệu Tử Nhạc không biết, còn tên Phạm Trọng kia cũng không nên ngu xuẩn như thế chứ!

“Mang mười vạn binh mã, lấy thêm hai mươi vạn binh mã ở thành Tiêu Kỵ theo trẫm đi tiếp viện! Trẫm mang mười vạn đại quân đi đầu!” Mộ Dung Thiên Thu nói dứt lời, lập tức đứng dậy đi ra ngoài.

Nội thị giám vội vàng cầm khôi giáp đuổi theo hô to: “Hoàng thượng, ngài mặc khôi giáp vào đã!”

Nhưng Mộ Dung Thiên Thu hiển nhiên đã vô cùng phẫn nộ, căn bản là không nghe được hắn nói gì, mặc một thân thường phục màu đen xông ra ngoài!

Mười vạn binh mã nhanh chóng chạy đến thành Thiệu Dương, tốc độ giống như là liệt mã thoát cương, chim bay khỏi l*иg giam, lao vùn vụt mà đi, chạy đi không ngừng nghỉ!

Nhưng khi hắn tới nơi, liền trơ mắt thấy Phạm Trọng, Đại tướng dưới trướng của hắn, chết dưới kiếm của Bách Lý Kinh Hồng! Còn ba mươi vạn đại quân của Tây Võ hắn, đã bị binh mã quân địch đánh cho thành tan tác, nát vụn, không đành lòng mà nhìn!

Trong nháy mắt, khuôn mặt hắn hiện lên vẻ thiết nộ! Trách bản thân đã quá chủ quan khinh địch! Hắn cho rằng Bách Lý Kinh Hồng phải vài chục ngày nữa mới tới, nên chỉ phái hai người Triệu Tử Nhạc cùng với Phạm Trọng đi, nếu như phái người hữu dũng hữu mưu như Vương Tử Dịch đến đây, cũng không bị thua thảm liệt thế này! Hắn không có bao nhiêu quan tâm đến sinh tử của những người này, vốn hắn leo lên vương vị, đều chỉ là vì quyền lực chí cao vô thượng, chứ không trông cậy vào sự ủng hộ của vạn dân. Nhưng lần đầu tiên đối chiến với Bách Lý Kinh Hồng đã thua, còn thua thảm thế này, rồi tin tức truyền đến tai bé con kia, không biết bản thân sẽ biến thành bộ dạng như thế nào nữa!

Nghĩ thế, đôi môi mỏng của hắn hiện lên nụ cười lạnh âm trầm đến cực hạn, tàn bạo đến đỉnh điểm: “Bách Lý Kinh Hồng, ngươi đã tới rồi, trẫm chờ ngươi đã lâu!”

“Là chờ chết sao?” Hắn hờ hững hỏi thăm, ngữ khí không chứa ý đùa giỡn chút nào.

Nhưng cũng chính giọng điệu như thế mà khiến cho người ta chán ghét vô cùng, khơi dậy trong lòng Mộ Dung Thiên Thu sự phẫn nộ trùng thiên! Đôi môi mỏng của hắn nhếch lên, cười lạnh một tiếng: “Vậy để trẫm xem, là ai chết trước!”

Bách Lý Kinh Hồng nghe thế, khẽ gật đầu, đôi mắt đẹp như ánh trăng say lòng người nhìn xuống mặt đất, sau đó chậm rãi nói: “Có vẻ như đại bộ phận toàn là người của ngươi chết trước.”

“Ngươi!” Mộ Dung Thiên Thu bỗng thấy chán nản, nhưng là giận quá hóa cười, cầm trường kiếm trong tay, tấn công mạnh mẽ tới Bách Lý Kinh Hồng!

Trận chiến này, là trận chiến của cường giả, là trận chiến của vương giả! Mà lần này, võ công của Mộ Dung Thiên Thu hiển nhiên là cao cường hơn nhiều so với lần đấu cùng Bách Lý Kinh Hồng ở hoàng cung Tây Võ! Thực lực của hắn được nâng cao nhiều! Nghĩ đến trận thua đó, nên trở về hắn đã luyện tập rất nhiều!

Trận chiến này, đánh từ giữa trưa đến khi hoàng hôn!

Khắp nơi đều là máu tươi, máu, cơ hồ làm nhòa hết tầm mắt mọi người, thậm chí không thể phân định rõ ràng máu nào của bên mình, máu nào của quân địch!

Cuối cùng, nhuyễn kiếm như linh xà trong tay Bách Lý Kinh Hồng vạch ra một vết thương trên tay Mộ Dung Thiên Thu! Cơn đau đến thấu xương khiến cho Mộ Dung Thiên Thu không thể cầm chắc được kiếm nữa! Đến lúc này, trận chiến này mới miễn cưỡng phân ra được thắng bại!

Bách Lý Kinh Hồng mang tới ba mươi vạn đại quân, hao tổn gần mười vạn! Thế nhưng dưới trướng Mộ Dung Thiên Thu có bốn mươi vạn đại quân lại hao tổn hơn phân nửa! Nếu như không phải kỵ binh của hắn có trao đổi lấy chiến mã tốt của Mạc Bắc thì hiện tại chết bao nhiêu người cũng không thể tưởng tượng được!

“Hoàng thượng, chúng ta rút lui thôi!” Vương Tử Dịch tiến lên nói! Hiện nay, hai mươi vạn viện binh chưa tới, nhân mã bây giờ đã hao tổn hơn phân nửa, sĩ khí sa sút, đối phương thì trái lại, sĩ khí trong quân tăng vọt! Thành Thiệu Dương còn có hai mươi vạn binh mã đang nhìn chằm chằm, chỉ cần một câu của Bách Lý Kinh Hồng, đều sẽ phá thành mà ra, truy sát bọn hắn! Tính toán như thế mà bọn hắn vẫn tiếp tục đánh, căn bản chính là vô cùng không sáng suốt!

Mộ Dung Thiên Thu suy nghĩ ngắn ngủi một chút, có chút không cam lòng nhìn Bách Lý Kinh Hồng, sau đó hừ lạnh một tiếng nói: “Rút lui!”

Hắn nói xong, trống trận vang lên, hai mươi vạn quân còn lại có hình mà không có dạng rút lui! Mà giọng nói hờ hững của Bách Lý Kinh Hồng cũng đồng thời vang lên: “Rút lui!”

Binh sĩ Nam Nhạc cũng không dám tin nhìn Hoàng thượng của bọn họ, bọn họ rõ ràng là thắng trận, vì sao không thừa thắng xông lên, ngược lại lại muốn rút lui?

Lý do là… tính cách của Mộ Dung Thiên Thu, Bách Lý Kinh Hồng tự nhiên là có thể hiểu được một chút, hắn ta bây giờ có thể dễ dàng nghe theo lời khuyên can của Vương Tử Dịch mà rút về, đã là cố gắng rất nhiều để nhịn xuống sự khuất nhục này, nếu như đuổi theo, tất sẽ chọc giận đối phương, đến lúc đó, đối phương rất có thể sẽ đập nồi dìm thuyền, tử chiến đến cùng! Nếu đánh như thế, sẽ vô cùng bất lợi! Mà hắn mang theo nhiều người như thế này gấp gáp đi trong đêm tối tới đây, vốn chỉ là lợi dụng tinh thần mà chống đỡ thân thể, lại tiếp tục như thế mà đánh… Hắn cũng không muốn mất đi quân đoàn vương bài trong tay này!

Nhưng, hắn cũng không giải thích, chỉ quay đầu trở lại thành. Giọng nói hờ hững vang lên: “Trở về dưỡng tinh thần cho tốt, lần sau, gϊếŧ cho Tây Võ không còn manh giáp.”

“Rõ!” Câu nói này của hắn, hiển nhiên là cổ vũ bọn họ! Tất cả mọi người đều hùng dũng, oai vệ, khí phách hiên ngang theo Bách Lý Kinh Hồng trở về. Trận thắng này khiến cho từng người đều cười vô cùng vui vẻ, mồm miệng nở hoa, hí ha hí hửng trở về thành…



Hai đóa hoa nở, mỗi bên một nhánh.

Bên này là Bách Lý Kinh Hồng đánh bại đại quân Tây Võ, bên kia Nam Cung Cẩm cũng trong tình trạng tốt đẹp.

Hoàng Phủ Hoài Hàn những ngày này, cũng bị tức giận đến hộc máu, cô gái thật đúng là hèn hạ, vô sỉ đến cực hạn, nghĩ ra toàn những biện pháp vô sỉ rối loạn! Đầu tiên là sai người đứng từ trên tường thành tiểu xuống, sau đó là giội nước sôi, các loại chiêu thức cổ quái tầng tầng lớp lớp!

Đó còn chưa là gì, hôm nay càng là kỳ diệu đến đỉnh điểm! Cửa thành vừa mở ra, mấy nghìn con trâu từ trong thành phi nước đại ra, vọt tới binh mã Đông Lăng thật nhanh! Điều làm Hoàng Phủ Hoài Hàn giật mình và rất tò mò là cô nàng đó sao có thể làm được như thế, không ngờ có thể khiến cho nhiều trâu như thế mà nghe lời xông tới, nhưng, hắn lại nghe được một loạt tiếng “cách, cách” nổ vang sau đó, hắn lập tức hiểu rõ!

Hóa ra cô gái kia buộc pháo phía sau con trâu rồi đốt, dĩ nhiên là con trâu sẽ cắm đầu chạy về phía trước hết tốc lực! Vấn đề này suy nghĩ là có thể hiểu được, nhưng bọn hắn phải làm thế nào để đối phó?

Tên Hoàng đế nào đó sa sầm mặt mũi, vội vàng phân phó: “Cung tiễn thủ, bắn!”

Hắn vừa nói xong, trăm nghìn mũi tên bắn về phía đàn trâu! Có không ít mũi tên bắn ghim lên thân thể đàn trâu, nhưng sau mông còn kéo theo pháo nên bọn chúng vẫn không sợ chết mà xông về phía trước! Trong lòng bọn chúng tràn đầy oán hận với đám nhân loại đang bắn mình, cho nên đều chạy rất nhanh, đôi mắt cũng trừng lên đỏ bừng, hiển nhiên đã bị chọc giận đến hung ác dị thường!

Bộ dáng hung ác kia, tựa như muốn xé nát đám người Hoàng Phủ Hoài Hàn!

Nếu như chờ bọn chúng chạy tới, tất nhiên sẽ giẫm chết không ít người! Lần này, cho dù Hoàng Phủ Hoài Hàn vô cùng không vui, cảm thấy vô cùng mất mặt, cũng đành phải hạ lệnh: “Rút lui!”

“Rõ!” Binh sĩ Đông Lăng cũng rống lên, có thể nói là bọn hắn đã chờ câu này của Hoàng Phủ Hoài Hàn rất lâu rồi? Cảm giác như thể chờ mùa đông héo tàn qua đi, xuân lại về, hoa lại nở vậy!

Nam Cung Cẩm đứng trên tường thành cao cao, sờ cằm của mình, cười vô cùng bỉ ổi! Trong lòng tự bội phục sự thông minh tài trí của bản thân, có thể nghĩ ra biện pháp tốt như thế! Việc xua trâu ra ngoài như thế này có rất nhiều chỗ tốt! Đầu tiên, xua trâu ra ngoài, bên phía bọn họ sẽ không ai phải chết. Tiếp theo, xua trâu ra ngoài, một cước đạp xuống, thế nào cũng có thể đạp chết vài người, lực sát thương vô cùng cường đại! Cuối cùng, cũng là điều quan trọng nhất, xua trâu ra ngoài, bọn hắn bị trâu đuổi theo như thế, chắc chắn có thể khiến cho sự tôn quý vô thượng lòng tự trọng của Hoàng Phủ Hoài Hàn bị đả kích không có thuốc nào chữa được mà cảm thấy sự khuất nhục này không thể nào xóa nhòa! Chỉ sợ cả đời này của hắn cũng sẽ không quên được những ngày tháng phải chạy trốn đàn trâu như hôm nay!

Mà Hoàng Phủ Hoài Hàn trên đường chạy trốn, cũng cảm thấy kích động muốn đào một cái hố mà đem đầu mình chôn xuống một cách sâu sắc! Dù có bị Nam Cung Cẩm đáng chết này mang binh truy sát, cũng không mất mặt như bị trâu truy sát thế này! Hắn thề, đời này hắn tuyệt đối chưa từng nếm qua chuyện mất mặt như thế này, mà hắn còn phát hiện ra, cô ta căn bản là không ngừng đổi mới cách thức khiến hắn mất mặt, từ những ngày đầu tiên, hắn đã chưa từng ngừng nghỉ bị cô ta làm mất mặt! Mà mức độ mất mặt lại càng ngày càng tăng lên, cách thức thì không ngừng cải tiến và sáng tạo!

Thượng Quan Cẩn Duệ ở bên cạnh xem tình hình chiến đấu, cũng lẳng lặng nuốt một ngụm nước bọt, có chút đồng cảm nhìn Hoàng Phủ Hoài Hàn đang bị đàn trâu phi nước đại truy sát. Chỉ thấy đối phương mang theo binh mã của mình, lấy tốc độ nhanh như sét đánh vội vàng thoát thân, tư thế kia, quả nhiên là vô cùng chuyên nghiệp, giống như là người đã nhiều năm chuyên chạy trối chết vậy, tốc độ kia, tư thái kia, quả thực là hoàn mỹ đến nỗi người ta nhìn mà than thở! Có điều, cuối cùng, tuy hắn đã trốn chạy xuất sắc như thế, nhưng có vẻ như vẫn có thể bị trâu đuổi kịp! Đỉnh đầu Thượng Quan Cẩn Duệ đầy vạch đen, im lặng quay đầu nhìn Nam Cung Cẩm đang đắc ý cười, hắn thật sự không biết trong đầu nàng có cái gì mà có thể nghĩ ra nhiều trò cổ quái như thế, một trận chiến tranh mà cũng bị biến thành kỳ kỳ quái quái!

Hoàng Phủ Hoài Hàn vốn cho rằng những quả pháo kia sau khi nổ xong thì bọn chúng sẽ không đuổi nữa nhưng ai ngờ vì hắn hạ lệnh bắn tên như thế, nên đã thành công chọc giận những con trâu đáng chết này, để cho bọn chúng thề phải tìm hắn báo thù, thế nên mở màn một cuộc truy sát không có hồi kết thúc này!

Mà Nam Cung Cẩm, có vẻ như còn chê hắn chưa đủ mất mặt, đứng trên tường thành, vung tay lên đầy phóng khoáng, dẫn theo chúng tướng sĩ Nam Nhạc đồng thanh hô to: “Đông Lăng Hoàng, chạy nhanh lên! Nhanh lên đi! Trâu sắp đuổi kịp rồi! Ôi dào, nhanh lên đi, chậm nữa là bị trâu ủi bay đó!”

Mấy câu nói đó, khiến cho Hoàng Phủ Hoài Hàn tức giận đến sôi trào máu tươi, như muốn phun ra máu mà không thể! Hiện giờ hắn thật sự rất muốn không chạy nữa, nhưng nghe thấy những tiếng chân của đám trâu điên kia, hắn rất rõ ràng rằng, nếu bây giờ quay đầu đối chiến với đàn trâu điên này, bọn hắn nhất định sẽ chịu tổn thất không đáng có! Quan trọng nhất là, đánh nhau với đàn trâu, cho dù là thắng, cũng coi như là vứt hết mặt mũi rồi! Nhưng, trốn chạy như thế này cũng không phải là biện pháp tốt!

Phía sau còn cứ một mực truyền tới những tiếng động viên của cô gái đáng chết kia! Điều này khiến cho hắn tức giận đến run rẩy hàm răng, va vào nhau lập cập, hắn hận không thể xông lên tường thành, một ngụm cắn chết cô ta! Cuối cùng, trong đầu hắn nghĩ ra đối sách, lớn tiếng nói: “Hai cánh phân tán ra!”

Hắn nói xong, đám binh sĩ đều chạy sang hai bên! Đàn trâu cũng trừng lớn đôi mắt trâu mà đuổi theo, không ít binh sĩ bị giẫm chết, giọng Hoàng Phủ Hoài Hàn lại vang lên lạnh lùng: “Hai cánh bọc lại, bắn cho trẫm!”

Vừa dứt lời, hàng nghìn hàng vạn mũi tên bắn tới đàn trâu!

Cuối cùng, năm nghìn con trâu bị người ta bắn thành con nhím! Đương nhiên, bọn chúng cũng không cô phụ kỳ vọng của Nam Cung Cẩm, giẫm chết mấy nghìn binh sĩ Đông Lăng! Cuối cùng, chỉ còn lại một con vẫn đang chơi trò ủi người, Hoàng Phủ Hoài Hàn nhìn nó, sự tức giận trong lòng cũng bốc hơi, lấy trường kích của một binh sĩ bên cạnh, ném ra, xuyên thẳng qua người con trâu kia, con trâu đáng thương kia ngã trên mặt đất, chết!

Cuối cùng, đàn trâu hy sinh toàn bộ! Hoàng Phủ Hoài Hàn lúc này mới cảm thấy được nở mày nở mặt, nặng nề thở hắt ra một hơi. Nhưng cũng đúng lúc này, giọng nói vô sỉ của Nam Cung Cẩm lại vang lên: “Sử quan ở đâu?”

“Có hạ quan!” Một người đàn ông mặt chữ quốc, nhìn cương trực, công chính, mặc quan phục, cầm một cái đao khắc và một cái thẻ tre đứng dậy.

Nam Cung Cẩm hài lòng gật đầu, sau đó dồn khí vào đan điền, để chắc chắn rằng, Hoàng Phủ Hoài Hàn ở ngoài ngàn mét cũng có thể nghe rõ được, rồi lớn tiếng nói: “Ghi chép cho bản cung! Nam Nhạc năm năm trăm bảy mươi hai, tháng năm. Hoàng Phủ Hoài Hàn Đông lăng, bị năm nghìn con trâu anh dũng của Nam Nhạc truy sát, chật vật tháo chạy, chạy vội một đường đến ngoài nghìn mét. Lúc chạy trốn, sở trường chạy trối chết phát huy đến cực hạn, tốc độ phi nước đại khiến cho người ta nhìn thấy mà than thở trăm nghìn năm qua chỉ thấy một lần này!”

Lời nàng vừa dứt, đại quân Nam Nhạc phát ra một trận cười rung trời! Tiếng cười vang đến mấy vạn dặm!

Hoàng Phủ Hoài Hàn bị tức đến nỗi mặt như quả cà chưa chín, vừa xanh vừa tím! Hắn còn chưa kịp nói gì, giọng nói Nam Cung Cẩm đã lại vang lên!

“Sau khi chạy trối chết mấy nghìn mét, Đông Lăng Hoàng Phủ Hoài Hàn, cuối cùng cũng ý thức được sự uất ức và chật vật của bản thân, quay đầu ngựa lại, cùng đàn trâu anh dũng chém gϊếŧ! Tình hình chiến đấu hung mãnh, hiểm ác vô cùng, mấy nghìn tướng sĩ Đông Lăng bất hạnh chết dưới móng trâu, Đông Lăng Hoàng cũng vô cùng dũng mãnh, cố gắng thể hiện sự mạnh mẽ, hung hăng dùng một kích đâm chết một đầu trâu! Quả thật là anh hùng bất thế!” Nam Cung Cẩm lại gật gù nói tiếp cho hết lời.

Sử quan ấy mà, chính là ghi chép các sự kiện trong lịch sử một cách chân thực nhưng không chi tiết, mặc dù lời Nam Cung Cẩm có chút ý tứ nói xấu Đông Lăng Hoàng, nhưng cũng là đúng sự thật, hẳn là phải ghi chép lại cẩn thận! Cho nên hắn gật nhẹ đầu, khắc thật nhanh.

Mà chính chủ Hoàng Phủ Hoài Hàn thì suýt nữa bị câu nói của nàng khiến cho tức giận đến ngã từ lưng ngựa xuống đất! Đầu tiên là nói hắn “sở trường chạy trối chết”, lại nói hắn là anh hùng bất thế, nhưng lý do thành anh hùng là do hắn “cố gắng mạnh mẽ lên”, gϊếŧ một con trâu? Lẽ nào có cái lý ấy? “Nam Cung Cẩm, tốt nhất là ngươi đừng có ăn nói vớ vẩn!”

“Bản cung đâu có nói bậy, Đông Lăng Hoàng ngươi thử hỏi những người ở đây một chút, bản cung nói bậy sao?” Nam Cung Cẩm nói xong, chỉ một ngón tay hướng đám người bốn phía.

Đám binh sĩ Nam Nhạc thì đều làm ra vẻ chuyện đúng là như thế, nhưng đám binh sĩ Đông Lăng thì biểu lộ vô cùng cổ quái! Mặc dù những điều Hoàng hậu Nam Nhạc nói đều là sự thật, nhưng sau khi sự thật bị ngôn từ bẻ cong, đã trở nên vô cùng quỷ dị, để cho khi bọn hắn nghe thấy đều cảm thấy những câu này tựa như là nói xấu Hoàng thượng của bọn hắn! Nhưng nói xấu chỗ nào, bọn hắn lại không chỉ ra được!

Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng tức giận đến suýt nữa thì nôn ra máu. Hắn phát hiện ra rằng, bản lĩnh nói hươu nói vượn của cô gái đáng chết này chính là thiên hạ vô song! Lần trước nói hắn ôm lấy đùi nàng cầu xin tình yêu, lần này lại là dùng lời nói mà khuếch đại và vặn vẹo sự thật, để cho hắn mất mặt trong lịch sử! Thật sự là tức chết hắn mà! Chuyện ôm đùi lần trước. mất mặt chỉ là nhất thời, hôm nay mà để cô ta cho người ghi vào sử sách như thế, thì cái mặt hắn liền muốn ném đi mấy nghìn năm!

Nhìn thấy bộ dáng đang cố gắng nín cười kia, nhưng động tác đao khắc vẫn không ngừng, hắn lớn tiếng nói: “Công thành! Hôm nay trẫm nhất định phải chém cô nàng kia thành muôn mảnh!”

Nam Cung Cẩm cũng lớn tiếng nói: “Người đâu, chờ bọn họ chạy tới, lại thả năm nghìn con lợn rừng ra cho ta!”

“…” Một đám quạ bay qua!

Những binh sĩ Đông Lăng đã chạy được một nửa bỗng dưng toàn bộ dừng lại! Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng kéo lại dây cương!

Chẳng lẽ hắn bị trâu đuổi cho chạy trối chết một trận rồi giờ lại bị lợn rừng đuổi tiếp sao?! Kể cả hắn có không chạy trốn mà đứng lại chờ lợn rừng ra để tiêu diệt, thì hắn cũng xác định được trăm phần trăm là cô gái đáng chết kia sẽ lại cho sử quan ghi chép là “Đông Lăng Hoàng anh dũng gϊếŧ địch, quyết chiến với lợn rừng, cuối cùng tiêu diệt được đàn lợn rừng!” Nhưng, ánh mắt hắn nghi ngờ liếc Nam Cung Cẩm, chuyện lợn rừng này là thật hay đối phương nói ra để lừa hắn? Đúng là khó mà nói rõ được!

Mà Nam Cung Cẩm cũng cười tủm tỉm khi hắn nhìn nàng, nàng nói: “Đông Lăng Hoàng vừa nói nhất định hôm nay phải chém bản cung thành muôn mảnh, sao còn chưa tới? Không phải bị lợn rừng của ta dọa sợ rồi chứ? Ta nói này, chuyện thay đổi xoành xoạch này cũng không phải tài dùng binh đâu, mà người ta thường nói vua không nói đùa, ngài nên mau chóng tiến công lại đây đi!”

Giọng điệu này của nàng đầy sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ, có vẻ như vô cùng chờ mong Hoàng Phủ Hoài Hàn xông lên! Vị Hoàng đế nào đó hừ lạnh một tiếng, đã tin tưởng lời nàng nói rồi, hắn hừ lạnh rồi nói: “Nam Cung Cẩm, ngươi nghĩ trẫm là kẻ ngu sao? Biết rõ ngươi có bố trí ngầm, còn muốn tiến công đến?”

Nam Cung Cẩm nghe thế, làm ra vẻ vô cùng kinh ngạc, nàng nói: “Sử quan, ghi lại! Hoàng hậu Nam Nhạc lừa dối Đông Lăng Hoàng rằng còn có trận địa năm nghìn con lợn rừng đang sẵn sàng đón địch tiến công, Đông Lăng Hoàng bị dọa sợ đến vỡ mật, không dám tiến lên một bước. Đặt tên là “Biến cố lợn rừng dọa Hoàng đế sợ mất mật!”

“Nam Cung Cẩm! Ngươi!” Hoàng Phủ Hoài Hàn tức giận đến choáng hết cả đầu! Toàn thân hắn lúc này gần như đã giận phát điên, chỉ tay về phía nàng mà nghiến răng nghiến lợi gào thét!

Nam Cung Cẩm nhíu mày, mười phần không tán đồng với Hoàng Phủ Hoài Hàn mà nói: “Đông Lăng Hoàng, ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, chỉ vào người khác khi nói chuyện là hành vi không lễ phép!”

Dứt lời, nàng lại quay đầu nói với sử quan: “Ghi tiếp! Hoàng hậu Nam Nhạc lo lắng Đông Lăng Hoàng bị hù chết, thuận tiện nói cho Đông Lăng Hoàng biết đội quân lợn rừng đó không tồn tại, nhưng Đông Lăng Hoàng không những không cảm kích còn chỉ tay vào Hoàng hậu Nam Nhạc mà gầm thét, qua đó có thể thấy được vấn đề tố chất của Đông Lăng Hoàng kém như thế nào!”

Sử quan nghe vậy, lại cúi đầu ghi chép một phen. Hắn ngoại trừ cảm thấy rất hứng thú đối với việc biên soạn sử sách, thì còn rất thích biên soạn truyện về các nhân vật lịch sử, cho nên tin tức này đối với hắn vô cùng hữu dụng!

Nam Cung Cẩm lại tiếp tục nói: “Nghe nói tiên sinh cũng rất có hứng thú với liệt truyện về chư vương chư hầu?”

“Hoàng hậu nương nương khách khí, hạ quan sao gánh được hai chữ ‘tiên sinh’ của nương nương. Nhưng đúng là hạ quan say mê liệt truyện về các nhân vật lịch sử này!” Sử quan đáp lời.

Nam Cung Cẩm gật đầu cười, sau đó nhìn Hoàng Phủ Hoài Hàn rất không có ý tốt rồi lại nói: “Bản cung biết rất rõ sự tích cuộc đời và phẩm hạnh làm người của Đông Lăng Hoàng, chi bằng để bản cung trợ giúp tiên sinh, biên soạn cho Đông Lăng Hoàng một bản liệt truyện, tiên sinh thấy thế nào?”

Nàng vừa nói xong, vẻ mặt Hoàng Phủ Hoài Hàn lập tức kinh biến! Nói đùa gì thế? Để cho cô nàng chết tiệt đó biên soạn liệt truyện về mình, chỉ sợ là hình tượng của bản thân nhất định bị hủy đến không sót lại chút cặn nào nữa!

Sử quan nghe xong thì vô cùng mừng rỡ trong lòng, hắn vui vẻ nói: “Hoàng hậu nương nương đồng ý giúp đỡ, hạ quan đương nhiên vô cùng cảm kích!”

“Nam Cung Cẩm, ngươi cũng chỉ có thể nghĩ ra những biện pháp bẩn thỉu như thế này để đối phó trẫm thôi sao! Nếu ngươi có dòng có giống, thì xuống đây cùng trẫm quang minh chính đại đánh một trận!” Hoàng Phủ Hoài Hàn nghiến răng lớn tiếng gào thét!

Nam Cung Cẩm nghe thấy thế, mỉm cười nói: “Đông Lăng Hoàng, có phải gần đây ngươi bất hạnh bị nhiễm phong hàn, nên đầu óc hồ đồ rồi không? Bà đây là phụ nữ, lấy đâu ra “giống” chứ?”

Hoàng Phủ Hoài Hàn lập tức nghẹn lời!

Còn Nam Cung Cẩm lại tiếp tục nói với sử quan bên cạnh: “Có nhìn thấy không, Đông Lăng Hoàng không chỉ tố chất có vấn đề, mà trí thông minh còn thấp, đầu óc thường xuyên hỗn loạn, lúc nghiêm trọng còn không phân biệt được nam nữ, điều này tiên sinh nhất định phải ghi thật rõ lại!”

Sau đó, Hoàng Phủ Hoài Hàn chịu đựng cảm giác tức giận muốn nôn ra máu, trông thấy tên sử quan kia làm ra vẻ đồng ý gật nhẹ đầu, khiến hắn suýt nữa tức giận đến bất tỉnh nhân sự!

Mà tâm trạng của Thượng Quan Cẩn Duệ đối với Hoàng Phủ Hoài Hàn bây giờ đã không thể dùng từ “đồng tình” để hình dung được nữa! Hắn thực sự chỉ hận không thể xông tới mà cầm lấy tay đối phương an ủi một phen, để cho hắn nghĩ thoáng một chút mà đừng có suy nghĩ đến việc tự sát hay như thế nào cả! Mặc dù bản thân hắn rất chán ghét Hoàng Phủ Hoài Hàn!

Đám binh sĩ Nam Nhạc không ngừng cười trộm, mà binh sĩ Đông Lăng thì tức giận đến trào máu, thận trọng quan sát sắc mặt Hoàng thượng, lo lắng Hoàng thượng vì tức giận quá mà nghĩ quẩn!

Mà đúng lúc này, Uất Trì Thành cũng vội vội vàng vàng chạy đến trước mặt Nam Cung Cẩm nhỏ giọng bẩm báo: “Hoàng hậu nương nương, mạt tướng nhận được tin tức. Đại quân Bắc Minh đã bắt đầu tiến công Đông Lăng, hơn nữa vì địa khu bị tấn công phòng thủ quá yếu kém nên đã bị công phá! Bắc Minh cũng rất có ý muốn đoạt lại hai châu đã mất!”

Lần trước Nam Nhạc tiến đánh Bắc Minh, hai nước khác cũng dây máu ăn phần, Đông Lăng và Tây Võ đều chiếm hai châu của Bắc Minh. Chỉ sợ mục đích lần này của Bắc Minh không chỉ như Hoàng hậu nương nương nói là “vây Ngụy cứu Triệu”!

Đối với Nam Cung Cẩm mà nói, đây đương nhiên là tin tức tốt! Nàng vốn lo lắng Bắc Minh sẽ không dám xuất binh, nhưng không ngờ lại có dã tâm bừng bừng như thế, giúp Nam Nhạc một tay không nói, còn nhóm lên một mồi lửa ở trên đất Đông Lăng! Nhưng kỳ quái là tin tức lớn như thế mà Hoàng Phủ Hoài Hàn lại không biết là sao? Vẫn còn có thể nhảy nhót ngoài thành Lâm Truy được à?!

Ngay khi Nam Cung Cẩm đang cảm thấy kỳ quái, một tên lính quèn chạy như bay đến, luôn mồm hô to không xong, sau đó chạy đến bên cạnh Hoàng Phủ Hoài Hàn, không biết là nói gì mà sắc mặt những người Đông Lăng kia đều đại biến! Xem ra, là chuyện liên quan đến chuyện Bắc Minh tiến công!

Sau khi Hoàng Phủ Hoài Hàn nghe xong, tỏ ra rất giận dữ, quay đầu ngựa lại nói: “Chỉ là một tên Quân Hạo Thiên, cũng dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ trẫm! Trẫm nhất định phải dùng máu của hắn tế cờ!” Dứt lời, hắn vung roi mà đi! Tất cả binh sĩ đều toàn bộ quay người, đi theo Hoàng Phủ Hoài Hàn!

Đúng lúc này, Nam Cung Cẩm cũng vô cùng kích động nhảy dựng lên, hét lớn một tiếng: “Đông Lăng Hoàng chạy trốn, nhanh theo bản cung truy nào! Gϊếŧ hắn không chừa manh giáp!”

Gân xanh trên trán Hoàng Phủ Hoài Hàn nhảy lên, ngừng lại, đưa lưng về phía thành Lâm Truy, trên mu bàn tay gân guốc đã hiện lên rõ ràng! Bên tai hắn vang lên tiếng mở cửa thành, xem ra cô nàng chết tiệt kia chuẩn bị truy sát mình! Đầu tiên là bị trâu truy sát, rồi giờ lại bị nàng truy sát, hừ hừ! Cũng được, trước tiên cứ ở đây giải quyết cô nàng đó trước, rồi về đối phó Quân Hạo Thiên cũng không muộn!

Nghĩ thế, hắn liền lớn tiếng hét lên: “Đến đây! Ứng chiến!” Nói xong, liền quay đầu ngựa lại! Tất cả binh sĩ cũng nhanh chóng quay người, tự giác rút sang hai bên, nhường cho Hoàng Phủ Hoài Hàn một con đường!

Khi bọn hắn bừng bừng sát khí, đưa mắt nhìn sang, kết quả là Nam Cung Cẩm bên kia vừa mở cửa thành mang thiên quân vạn mã chạy ra, thấy trận thế này lại giống như là giật nảy mình! Vội vàng nói: “Ối chà! Chúng ta vẫn nên về trước đi thì hơn!”

Dứt lời, lại dẫn binh mã chạy về! Vô cùng sợ hãi co đầu rút cổ trong thành, sau đó bày ra vẻ tiểu nhân ưu tư mà gào rách cuống họng: “Hoàng Phủ Hoài Hàn, ngươi có gan lại trốn đi! Sao ngươi lại không trốn nữa?!”