Sau khi nghe tiếng hô đồng thanh đó, Hoàng Phủ Hoài Hàn vô cùng hoài nghi không biết bản thân có nghe nhầm hay không, bởi vì hắn nghĩ mãi không rõ vì sao mình lại phải chuẩn bị uống nướ© ŧıểυ! Hắn càng không rõ tại sao cô nàng kia lại nói đến chuyện này. Thế nên hắn tự an ủi trong lòng là có phải nghe nhầm hay không, nhưng vẻ mặt các tướng sĩ dưới trướng hắn thì vô cùng vặn vẹo, ánh mắt cực kỳ quái dị, tất cả đều nói cho hắn biết rằng hắn không hề nghe nhầm!
Đám binh sĩ Đông Lăng giờ phút này hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng khi nghe đến nửa đoạn sau thì có cảm giác tức giận muốn nôn ra máu! Đám người Nam Nhạc chết tiệt kia, lại dám gióng trống khua chiêng hạ nhục Hoàng thượng của bọn hắn, nhưng nghĩ đến cách xưng hô vừa rồi thì nét mặt bỗng nhiên trở nên vô cùng vi diệu… Tiểu Hàn Hàn thân yêu, hơn nữa còn là một đám đàn ông cùng nhau gọi Hoàng thượng của bọn hắn là “Tiểu Hàn Hàn thân yêu” ư? Là bọn hắn nghe nhầm, hay người bên kia gọi sai? Thật đúng là “lạnh” quá đi mà!
Thấy bọn họ không có phản ứng gì, Nam Cung Cẩm lại hét lớn một tiếng: “Chó Hàn, bà hỏi ngươi như thế, ngươi không nghe thấy sao? Nhiều người đồng thanh hỏi ngươi như thế, ngươi cũng không trả lời, chẳng lẽ ngươi không biết rằng làm như vậy vô cùng vô lễ hay sao? À phải rồi, sao ta lại quên mất nhỉ, ngươi tiểu nhân hèn hạ như thế, sao biết được mấy chuyện lễ phép như thế này!”
“Tô Cẩm Bình, ngươi dám sỉ nhục trẫm!” Sắc mặt Hoàng Phủ Hoài Hàn trong nháy mắt tái nhợt đi, bởi vì những lời này của đối phương, không chỉ mắng hắn tiểu nhân hèn hạ, mà còn nói cho hắn rằng hắn cũng không nghe nhầm, chính xác là nàng hỏi hắn đã chuẩn bị kỹ càng để uống nướ© ŧıểυ chưa!
Nam Cung Cẩm rất bất lịch sự ngoáy ngoáy lỗ tai, lớn tiếng nói: “Hoàng Phủ Hoài Hàn, ngươi cập nhật tình hình chậm quá đấy, toàn bộ dân chúng bốn nước đều biết Hoàng hậu Nam Nhạc tên là Thượng Quan Cẩm, thế mà ngươi lại gọi là Tô Cẩm Bình, không biết ngài là lão già cổ hủ thời đại nào, vậy mà lại tụt hậu như thế! Có điều, Hoàng Phủ Hoài Hàn à, nể tình năm đó chúng ta cũng từng có tình bằng hữu với nhau, ta rất sẵn lòng tha thứ cho sai lầm của ngươi, nhưng không phải tất cả mọi người đều rộng lượng được như ta, cho nên sau này ngài ra ngoài nói chuyện, cần phải chú ý hơn mới được!”
Chuyện tụt hậu này có ý gì Hoàng Phủ Hoài Hàn không hiểu rõ, nhưng bốn chữ “lão già cổ hủ” này thì hắn vô cùng rõ ràng! Lập tức, ánh mắt màu tím đậm của hắn biến thành đỏ tía, chẳng qua chỉ là gọi sai tên, liền bị cô nàng kia quở trách trước mặt trăm vạn đại quân, lẽ nào lại như thế! “Trẫm không so đo với đàn bà, gọi Bách Lý Kinh Hồng ra đây!”
Mặc dù quả thực là hắn chỉ muốn băm vằm người đàn bà đáng chết này thành trăm ngàn mảnh, tan xương nát thịt, nhưng làm một người đàn ông, hắn cũng sẽ không tự đánh mất phong độ trước mặt nhiều người thế này mà đi cãi nhau với nàng! Như vậy sẽ chỉ làm hạ cấp thân phận và phong cách của hắn mà thôi!
Nam Cung Cẩm nghe thế, lại vô cùng vui vẻ mà ngoáy ngoáy tai, bộ dạng vô lại nói: “Đông Lăng Hoàng, có chuyện gì thì nói trực tiếp với bản cung là được rồi, nói chuyện với bản cung có hiệu quả không khác gì nói chuyện với Hoàng thượng, mặc dù bản cung biết ngài rất nhớ Hoàng thượng, nhớ đến tình trạng không thiết tha gì trà hay cơm nữa, nhưng hắn không có một chút ý tứ nào đối với ngươi, thật sự là không nguyện ý ra gặp ngươi, cho nên ngươi đừng nghĩ nữa, nói trực tiếp với ta là được rồi!”
Hoàng Phủ Hoài Hàn nghe thế, vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt có đôi chút đờ đẫn, hắn nhớ Bách Lý Kinh Hồng sao? Bách Lý Kinh Hồng không có ý gì với hắn à? Cô ta đang hoa ngôn xảo ngữ để gài bẫy hắn hay là hắn đang suy nghĩ nhiều?
Mấy tên mãnh tướng Đông Lăng ở đây đều vô cùng nghi ngờ nhìn Hoàng Phủ Hoài Hàn, bởi vì trước đó bọn hắn đã từng khuyên giải Hoàng thượng, rằng hiện nay đánh Bắc Minh trước, tuyệt đối sẽ dễ dàng hơn đánh Nam Nhạc nhiều, bởi vì Bắc Minh giờ đã đại thương nguyên khí, trong một thời gian ngắn khó có thể chỉnh đốn lại được, khẳng định là đánh nhau với Bắc Minh sẽ nhẹ nhàng hơn Nam Nhạc. Nhưng mà Hoàng thượng không nghe bọn hắn khuyên can, khư khư cố chấp muốn cùng Tây Võ tiến đánh Nam Nhạc, mà Tây Võ Hoàng không biết là lên cơn điên gì, lại cũng gật đầu đồng ý. Bọn hắn suy nghĩ rất lâu đều không hiểu rõ vì sao Hoàng thượng muốn như thế, nhưng bây giờ nghe Hoàng hậu Nam Nhạc nói, trong lòng bọn hắn cũng không khỏi đều bắt đầu nghi ngờ, lại nói, chuyện đồng tính hiện nay đang được truyền bá rất nhanh, chẳng lẽ Hoàng thượng cũng nhiễm rồi?
Khuôn mặt của vị Hoàng đế nào đó bình tĩnh nhìn người đàn bà trên cổng thành kia thật lâu, giọng nói lạnh như băng vang lên: “Thượng Quan Cẩm, lời này của ngươi có ý gì?”
Nam Cung Cẩm trừng mắt, dữ tợn nhìn hắn một cái, nàng nói: “Hoàng Phủ Hoài Hàn, ngươi không biết hiện nay rất nhiều người gọi ta là Nam Cung Cẩm sao? Sao ngươi lại gọi Thượng Quan Cẩm, đấy là tên của ta nhiều năm trước, thật sự là ngươi quá lạc hậu rồi!”
Suýt nữa thì Hoàng Phủ Hoài Hàn bị nàng làm cho nôn ra một ngụm máu, cô nàng chết tiệt này không bị dở hơi đấy chứ? Hắn gọi nàng là Tô Cẩm Bình, nàng nói bây giờ tên nàng là Thượng Quan Cẩm, hắn liền phối hợp mà gọi là Thượng Quan Cẩm. Nhưng giờ nàng lại bỗng nhiên nói cái gì mà Nam Cung Cẩm, rõ ràng là đang lôi hắn ra làm trò tiêu khiển còn gì nữa!
“Về chuyện ta mới nói vừa rồi, ý tứ chính là như thế! Nhưng nếu có một số người tâm địa đen tối, suy nghĩ lung tung, thì không liên quan đến ta!” Nam Cung Cẩm cười tủm tỉm nói.
Hoàng Phủ Hoài Hàn nghe nàng nói xong, đôi mắt như hai cây đao lạnh buốt nhìn nàng thật lâu, bỗng nhiên, sự tức giận kia biến mất trong nháy mắt! Hắn cười lạnh một tiếng rồi nói: “Nam Cung Cẩm phải không? Ngươi cho rằng nói hươu nói vượn như thế này vài câu, trẫm sẽ bỏ qua không đánh thành Lâm Truy nữa sao?”
“Ta biết ngươi sẽ không bỏ qua, thế nhưng chẳng lẽ ngươi thật sự không lo bị lũ lụt nhấn chìm một lần nữa sao?! Lần trước chạy trối chết vất vả lắm không?” Lần này Nam Cung Cẩm dùng một loại giọng điệu trách trời thương dân để nói.
Vẻ mặt Hoàng Phủ Hoài Hàn vất vả lắm mới lạnh nhạt lại được, trong nháy mắt lại trở nên khó coi! Đây gọi là người sợ bị moi tim, cây sợ bị lột vỏ, cô gái này thật sự rất biết cách đâm cho người ta đau! Hắn cười lạnh một tiếng, để cho vẻ mặt bình tĩnh lại một chút, cố gắng không chật vật nữa, mới lạnh giọng nói: “Đa tạ Hoàng hậu Nam Nhạc quan tâm, trẫm không cảm thấy vất vả chút nào!”
Binh sĩ hai bên đều nín thở ngưng thần, nghe hai vị chủ soái dùng ngôn ngữ công kích nhau, bọn họ đều giữ im lặng, chờ đợi kết quả thắng bại của cuộc tranh luận này! Hoàng Phủ Hoài Hàn vừa nói xong, không chỉ có binh sĩ Đông Lăng, ngay cả binh sĩ Nam Nhạc cũng đều có chút tin phục với khí độ của hắn! Trong lòng tức giận, nhưng không biểu hiện gì ra mặt, đây chính là một loại phong độ chỉ thuộc về đàn ông.
Nhưng ở khoản đấu võ mồm này, Nam Cung Cẩm có từng thua ai bao giờ đâu? Chỉ thấy nàng cười vô cùng ôn hòa, sau đó lại rất ôn nhu nói: “Đúng vậy, thật ra bản cung có thể hiểu được, Đông Lăng Hoàng chạy trối chết không vất vả chút nào, hơn nữa còn được hưởng thụ cảm giác bơi lội mùa xuân ấm áp một chút! Chắc chắn là rất dễ chịu và hưởng thụ, phải chăng Đông Lăng Hoàng cũng nên cảm tạ bản cung một phen chứ nhỉ?”
Cho dù Hoàng Phủ Hoài Hàn có tốt tính đến đâu, giờ phút này cũng có chút không khắc chế được! Nàng còn muốn hắn phải cảm tạ nàng ư?! Nhưng lại nghĩ đến bộ dạng rộng lượng của bản thân ban nãy, nên bây giờ đương nhiên là phải kiên trì thể hiện đến cùng, hắn cắn răng, chịu đựng cảm giác tức muốn nôn ra máu mà nói đầy châm chọc: “Đúng là trẫm cần phải chân thành cảm tạ Hoàng hậu Nam Nhạc rồi!”
“Không cần quá khách khí, cũng không cần chuẩn bị tạ lễ vì bản cung. Thật sự là không cần!” Nam Cung Cẩm không giống bình thường mà khách khí phất phất tay, sau đó dưới ánh mắt chăm chú của đối phương nàng nói tiếp: “Đương nhiên, nếu như ngươi thật sự không cách nào kìm nén được lòng cảm kích và sự cảm động của bản thân, muốn tặng ta một món quà tạ ơn, bản cung vẫn có thể nguyện ý cố gắng tiếp nhận!”
Mặt mũi Hoàng Phủ Hoài Hàn xanh mét, trừng lớn hai mắt, hung tợn nhìn người phụ nữ vô sỉ này, nàng gài bẫy để nhấn chìm hai mươi vạn đại quân. Giờ lại mặt dày mày dạn đòi hắn quà tạ ơn à? Tạ ơn cái gì chứ!?
Đám binh sĩ Nam Nhạc thấy biểu hiện của Hoàng Phủ Hoài Hàn như bị sét đánh kia, cũng nhịn không được mà cúi đầu xuống cười lén, vì tất cả đều đang đứng nghiêm trong hàng, nên vai của bọn họ rung rinh rất có nhịp điệu, tiết tấu.
Nam Cung Cẩm thấy hắn nhìn mình chằm chằm, nàng ra vẻ kinh ngạc nói: “Ôi chao, Đông Lăng Hoàng, ngài trừng mắt nhìn ta như thế làm gì? Có phải vì nhớ tới trận lũ lụt kia, mặc dù ngươi dễ chịu, nhưng mà hai mươi vạn binh mã Đông Lăng hy sinh, cho nên có chút tức giận không? Nếu như ngài đang tức giận chuyện đấy, vậy thì thật không đáng, bởi vì chuyện đấy không có gì đáng để phẫn nộ, bản cung chỉ đang giúp này giải quyết vấn đề nhân khẩu quá nhiều mà thôi, Đông Lăng bớt đi hai mươi vạn người, tính ra không biết có thể tiết kiệm được cho ngài bao nhiêu lương thực ấy chứ? Bản cung thật sự cảm thấy ngài nên đem một nửa số lương thực tiết kiệm được chia cho chúng ta để cảm tạ mới đúng!”
Nam Cung Cẩm đang cố tình chọc giận hắn, làm hắn khó chịu! Thời cổ đại, mỗi một quốc quân đều hy vọng quốc gia mình càng nhiều nhân khẩu và binh sĩ càng tốt, có tên Hoàng đế nào não tàn mà hy vọng có người giúp đỡ giải quyết vấn đề nhân khẩu quá nhiều đâu chứ?! Đáng giận nhất là, cô nàng này còn có thể mặt dày mày dạn ra vẻ vô cùng vĩ đại, mà vô sỉ yêu cầu lương thảo, còn muốn hắn bày tỏ lòng biết ơn với nàng à? Đây chính là ép người ta nôn ra máu mà!
Thượng Quan Cẩn Duệ cũng dở khóc dở cười lắc đầu, trong lòng sinh ra không ít cảm giác đồng tình với Hoàng Phủ Hoài Hàn! Chỉ sợ chuyện hai mươi vạn binh mã kia sẽ trở thành chuyện sỉ nhục lớn nhất cả đời này của Hoàng Phủ Hoài Hàn, nhưng Cẩm Cẩm lại một mực kí©ɧ ŧɧí©ɧ đối phương. Nhắc đi nhắc lại đã đành, còn muốn cảm tạ cái gì chứ! Nếu như tâm lý của Hoàng Phủ Hoài Hàn yếu ớt một chút, sợ là đã sớm bị nàng làm cho tức giận đến ói máu mà chết rồi!
Mà bản thân Hoàng Phủ Hoài Hàn đúng là cũng cảm thấy cổ họng dâng lên mùi vị ngai ngái, như có một ngụm máu tươi muốn phun ra ngoài! Hắn hít sâu mấy hơi, tự cảm thấy nhất định là hôm nay đầu hắn bị lừa đá mới chạy tới đây đấu võ mồm với cô ta! Ngày trước, có bao giờ hắn thắng được nàng ở khoản đấu võ mồm chưa? Chuyện này chính là tự rước lấy nhục!
“Chỉ sợ trẫm không thể cảm tạ Hoàng hậu Nam Nhạc được rồi, nhưng hôm nay trẫm mang đại quân tới đây, tự nhiên sẽ không cứ thế mà về tay không! Không biết Hoàng hậu Nam Nhạc, đã chuẩn bị xong để ra khỏi thành ứng chiến chưa?” Hoàng Phủ Hoài Hàn biết mình tranh luận không lại, dứt khoát không tranh luận nữa, trực tiếp khiêu chiến.
Nam Cung Cẩm cười lạnh trong lòng một tiếng? Nàng có phải là kẻ ngu ngốc đâu! Chờ khi binh mã Bắc Minh tiến đánh Đông Lăng, lúc mà Hoàng Phủ Hoài Hàn quay đầu cứu viện, nàng lại đuổi theo đánh cái mông của đối phương, như thế không phải rất sảng khoái sao? Giờ ra ngoài ứng chiến, tỷ lệ chiến thắng không đến mười lăm phần trăm! Tại sao nàng phải làm cái chuyện ngu xuẩn đấy? “Đông Lăng Hoàng, bản cung không nghe nhầm chứ? Ngươi muốn bản cung ra ngoài ứng chiến á?”
Giọng nói Nam Cung Cẩm bỗng nhiên to lên! Có vẻ như mười phần không dám tin đối phương lại nói với mình những lời như thế.
Mà bản thân Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng bị thái độ của nàng làm cho kinh ngạc một chút, hắn thoáng nhíu mày, hắn nói nàng ra ứng chiến có vấn đề gì không? Phản ứng của nàng như thế này là như thế nào? “Thế nào, Hoàng hậu Nam Nhạc sợ sao?”
Nam Cung Cẩm bỗng nhiên làm ra dáng vẻ Tây Thi ôm ngực hoảng sợ nói: “Đúng thế, ta thật sự rất sợ hãi!” Lời nói ra là sợ hãi, nhưng nhìn thì không có chút nào sợ hãi, chỉ thấy vẻ kɧıêυ ҡɧí©ɧ! Sau đó, nàng tiếp tục nói: “Đông Lăng Hoàng, chẳng lẽ ngươi lại không biết xấu hổ đến mức muốn một người con gái ra ngoài đấu với ngươi ư, trong lòng của ngươi không cảm thấy xấu hổ sao?”
Không biết xấu hổ?! Mặt của Hoàng Phủ Hoài Hàn chợt tái mét đi! Vào lúc như thế này, nàng mới biết nàng là con gái à? Sao lúc nói nhăng nói cuội, lúc vô sỉ không cần thể diện đó, nàng không nghĩ đến chuyện nàng là con gái đi?!! Da mặt cô nàng này dày muốn chết đi được, ngay cả đám đàn ông cũng đều phải thở dài cảm thán mình không bằng được, nhìn thôi còn không nỡ nhìn nữa! Thế mà bây giờ nàng nói như vậy, hắn lại cũng cảm thấy như bản thân muốn cùng đàn bà đánh nhau có vẻ cũng rất mất phong độ! “Vậy thì xin Hoàng hậu Nam Nhạc đi mời Nam Nhạc Hoàng ra đây!”
Cho tới thời điểm này, Hoàng Phủ Hoài Hàn đã rất cố gắng nhẫn nhịn! Trước đó, hắn tiến đánh Nam Nhạc vì muốn công chiếm đất đai, đồng thời để tìm Nam Cung Cẩm đáng chết này báo đại thù trên yến hội tại Nam Nhạc! Nhưng hiện nay, hắn tới đây hoàn toàn vì báo thù! Vì hai mươi vạn đại quân dưới trướng đã chết đi, hắn có thể nhẫn nhịn sự phẫn nộ mà tranh luận với Nam Cung Cẩm lâu như thế, cơ bản là hắn đã dùng hết tất cả sự nhẫn nại của bản thân!
“Nhưng mà chàng không muốn gặp ngươi mà!” Nam Cung Cẩm nói với vẻ rất ngây ngô đáng yêu.
Khóe miệng Hoàng Phủ Hoài Hàn giật một cái, sau đó lạnh giọng nói: “Trẫm thấy không phải Nam Nhạc Hoàng không muốn gặp trẫm, mà là bây giờ hắn đang đi tới Thiệu Dương đối chiến với Mộ Dung Thiên Thu phải không?” Hoàng Phủ Hoài Hàn hắn không phải người ngu, hắn đã tiếp xúc với Bách Lý Kinh Hồng lâu như thế, tính tình đối phương thế nào, sao hắn lại không rõ? Với bản chất ngạo mạn của hắn, giờ đây quân địch đã ở dưới thành, lại để cho một người phụ nữ đứng ra, mà bản thân hắn lại trốn tránh không ra, cho dù là đánh chết hắn thì chỉ sợ hắn cũng không làm được!
Nam Cung Cẩm tỏ vẻ ngạc nhiên nói: “Sao ngươi biết? Hắn vừa mới đi mà ngươi đã biết rồi, nói thật đi, có phải ngươi vụиɠ ŧяộʍ âm thầm quan sát hắn rất lâu rồi đúng không?”
Âm thầm, còn là vụиɠ ŧяộʍ quan sát ư?! Hoàng Phủ Hoài Hàn hắn nhìn bỉ ổi thế sao? Còn nữa, tại sao hắn lại muốn lén quan sát một người đàn ông? Lại nữa, nghe những lời nàng nói, sao hắn luôn có cảm giác ý của nàng là bản thân hắn như là thầm mến Bách Lý Kinh Hồng vậy? Hắn không biết là toàn bộ những Tướng quân phía Đông Lăng kia, giờ phút này trong lòng cơ bản đã xác định hắn thầm mến Bách Lý Kinh Hồng rồi!
Vị Hoàng đế nào đó nhìn thấy những ánh mắt quỷ dị từ bốn phương tám hướng đang nhìn mình, gương mặt tuấn tú đen xì lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hoàng hậu Nam Nhạc thật sự là đã nghĩ nhiều rồi! Trẫm không âm thầm vụиɠ ŧяộʍ quan sát Nam Nhạc Hoàng!” Từng chữ, từng chữ của câu này nói ra như là hắn rít qua kẽ răng mà vang lên.
“Vậy sao ngươi biết bây giờ chàng không có ở trong thành?” Nam Cung Cẩm tỏ ra vẻ khiêm tốn thỉnh giáo hắn, còn kêu lên một tiếng: “Chẳng lẽ vì ngươi quá thông minh?”
Câu này vừa nói ra, tâm trạng của Hoàng Phủ Hoài Hàn cuối cùng cũng khá hơn một chút, hắn hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Trẫm cũng không tính là quá thông minh, nhưng vấn đề này, căn bản là quá rõ ràng mà thôi!”
Hắn vừa nói xong, biểu lộ của Nam Cung Cẩm trong nháy mắt biến thành ghét bỏ, nàng cau mày, có chút không đồng ý nói: “Đông Lăng Hoàng, ngươi không khiêm tốn chút nào cả!”
“Khụ, khụ, khụ…” Một trận ho khan vang lên kịch liệt, Hoàng Phủ Hoài Hàn bị sặc chính nước miếng của bản thân! Cô nàng này mà cũng dám thảo luận chuyện “khiêm tốn” với hắn một cách không ngại ngần như vậy sao? Hiện nay trên đại lục, người không khiêm tốn nhất không phải chính là nàng sao?
“Hoàng thượng, bây giờ làm sao bây giờ?” Một tên Tướng quân thật sự là không nhịn được nữa, hắn cảm thấy nếu như hắn không xen vào phá vỡ cuộc đấu võ mồm của hai người này, Hoàng thượng sẽ bị cái lưỡi bén nhọn của Hoàng hậu Nam Nhạc làm cho tức giận mà ói máu! Hơn nữa, bọn hắn mang theo nhiều binh mã như thế này, không cần phải cùng với cô ta đấu võ mồm.
Quân địch không ra ứng chiến, tự nhiên chỉ còn lại hai con đường, công thành hoặc là lui binh. Trong đầu Hoàng Phủ Hoài Hàn nhanh chóng hiện lên cảnh tượng ngày đó, hai mươi vạn đại quân đang sống sờ sờ lại chết đuối dưới dòng nước lũ ngay trước mặt hắn! Một sự phẫn nộ ngập trời và lòng hận thù khắc cốt ghi tâm trỗi dậy từ đáy lòng! Vẻ mặt hắn lạnh như băng, giận dữ quát một tiếng: “Công thành!”
Nam Cung Cẩm thấy hắn nói thế, biết là hôm nay không tránh được trận chiến này. Nên cũng không tốn công nhiều lời tranh luận nữa, chỉ to mồm bôi nhọ hắn: “Đông Lăng Hoàng, ngươi không khỏi quá nhẫn tâm đi, còn nhớ lúc ở Đông Lăng, ngươi từng ôm đùi bản cung mà nói yêu bản cung. Cái gọi là tình cảm chân thành tha thiết ấy, cho đến bây giờ, mỗi khi bản cung nhớ tới vẫn còn xúc động đến trào nước mắt! Không ngờ hôm nay ngươi lại hạ lệnh công thành như vậy, không thương tiếc tính mạng ta chút nào, ta thật sự quá thất vọng về ngươi rồi!”
Cái gì?! Lần này không chỉ Hoàng Phủ Hoài Hàn, mà tất cả mọi người đều trừng lớn đôi mắt không dám tin vào những gì họ vừa nghe thấy! Đám binh sĩ Đông Lăng vô cùng kinh ngạc nhìn Hoàng thượng của bọn hắn, Hoàng thượng đã từng ôm đùi Hoàng hậu Nam Nhạc nói yêu nàng ư? Chuyện này… Chuyện này thật quá hoang đường mà?
Hoàng Phủ Hoài Hàn tức giận đến tái hết cả mặt, cô nàng này đang nói linh tinh cái gì thế? Hắn nói yêu cô ta lúc nào? Còn ôm đùi cô ta? Nhất là lại trước mặt nhiều người như thế này, nói cứ như thật, cứ như chuyện chính là như thế! “Nam Cung Cẩm, tốt nhất là ngươi đừng có nói bậy bạ nữa!”
Nam Cung Cẩm nhíu đôi mày thanh tú lại, nhìn hắn chăm chú rồi nói: “Bản cung nói linh tinh lúc nào? Tuy những lời này đối với Đông Lăng Hoàng mà nói, là một chuyện vô cùng mất mặt trong quá khứ, nhưng ngài không thể vì chuyện này ném đi mặt mũi của ngài mà phủ nhận nó như vậy chứ! Như thế sẽ khiến cho người ta cảm thấy nhân phẩm của ngài có vấn đề đấy!” Nam Cung Cẩm tỏ vẻ vô cùng thân thiện khuyên nhủ hắn!
Cho dù là binh sĩ Nam Nhạc hay là Đông Lăng, giờ phút này cũng đều đã chụm đầu ghé tai, bốn phía vang lên tiếng bàn tán ầm ĩ. Ánh mắt binh sĩ Nam Nhạc nhìn Hoàng Phủ Hoài Hàn đầy vẻ coi thường, mà đám binh sĩ Đông Lăng thì có chút không dám tin! Bọn hắn thật sự khó mà tin được Hoàng thượng của bọn hắn lại làm ra chuyện như thế… Hoàng thượng mà lại làm ra chuyện mà người ta không thể tưởng tượng được như vậy sao, ôm đùi Hoàng hậu Nam Nhạc á?
“Nam Cung Cẩm, trẫm làm chuyện không biết xấu hổ đấy lúc nào? Ngươi mà còn nói linh tinh nữa, trẫm nhất định sẽ chém ngươi thành muôn mảnh!” Hắn chỉ biết cô ta vô sỉ, nhưng không ngờ rằng cô ta có thể vô sỉ đến thế này! Trước mặt đại quân nhiều như thế này còn nói ra chuyện không biết xấu hổ như thế.
Nam Cung Cẩm chăm chú suy nghĩ một chút rồi nói: “Cụ thể ngày nào, bản cung không còn nhớ rõ! Nhưng lúc đấy có rất nhiều nhân chứng, ví dụ như Thượng Quan Cẩn Duệ là Tả tướng Đông Lăng lúc đó, còn có Bắc Minh Hoàng, Quận chúa Mộ Dương của Bắc Minh, tất cả đều thấy được!”
Quân Lâm Uyên và Mộ Dung Song đều đã chết, Thượng Quan Cẩn Duệ hiện tại đang là người bên cạnh nàng, đây là nhân chứng của nàng sao! Thượng Quan Cẩn Duệ bỗng cảm thấy dở khóc dở cười!
Hoàng Phủ Hoài Hàn biết chuyện này hắn nhất định phải phản bác, nếu không mai kia chuyện này bị truyền đi, cho dù là thật giả như thế nào, Hoàng Phủ Hoài Hàn hắn đều sẽ trở thành trò cười lớn nhất thiên hạ! Hắn đang chuẩn bị nói gì đó, Nam Cung Cẩm lại tiếp tục nói: “Mà bản cung còn nhớ rõ, Đông Lăng Hoàng đã từng nói có thể vì bản cung mà bỏ qua tính mạng!”
Câu đó là: “Trẫm có thể vì nàng mà bỏ qua tính mạng này, nhưng chỉ cần trẫm còn sống, thì trong lòng trẫm, địa vị của nàng vĩnh viễn không thể nào vượt qua được thiên hạ.” Nàng còn nhớ rõ là như thế, đương nhiên, không chỉ mình nàng nhớ rõ, Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng nhớ rõ!
Do đó, Hoàng Phủ Hoài Hàn nhất thời không có cách nào phản bác lại được! Nam Cung Cẩm đã thành công khiến cho hắn bị nghẹn họng! Hắn không sợ người trong thiên hạ nghĩ hắn thích nàng, cũng không sợ người trong thiên hạ biết hắn đã từng hứa hẹn với nàng những gì, nhưng hắn hoàn toàn không thể dễ dàng tha thứ cho sự thêu dệt vô cớ của đối phương, nói cái gì mà ôm lấy đùi của nàng…! “Trẫm thừa nhận có từng nói câu đó, nhưng là…”
“Yeah! Đấy nhé, tất cả mọi người đều nghe rõ rồi nhé! Đông Lăng Hoàng đã thừa nhận đấy thôi. Ôi chao, đều là do bản cung thật sự quá quyến rũ ấy mà!” Nam Cung Cẩm nhanh chóng ngắt lời hắn, sau đó chẳng biết xấu hổ mà tự ca ngợi bản thân mình.
Nàng nói xong, sau gáy binh sĩ Nam Nhạc đều đổ từng giọt mồ hôi to, khâm phục một cách sâu sắc sự “tự tin” của Hoàng hậu nương nương! Còn binh sĩ Đông Lăng, sau đầu cũng là từng giọt mồ hôi to lớn, vô cùng xấu hổ vì chuyện Hoàng thượng đã từng làm!