Tiền Của Bản Cung! Hoàng Thượng, Cút!

Quyển 2 - Chương 99: Chương 45.2

Lần này Quân Lâm Uyên ngất xỉu, Tô Cẩm Bình hoàn toàn bó tay, vì nàng thực sự không nghĩ ra được chút biện pháp nào để chữa bệnh cho hắn, chỉ có thể để hắn nằm nghỉ trên giường, chờ hắn tự tỉnh dậy. Nàng biết bệnh tình của Quân Lâm Uyên đã càng lúc càng nghiêm trọng, nhưng dù có ngất xỉu cũng chỉ trong một thời gian ngắn là tỉnh dậy, không đến mức mất mạng, điều này cũng ép nàng phải đẩy nhanh tốc độ nghiên cứu y thuật và nhận diện thảo dược hơn.

Thời khắc này, hắn nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch không còn giọt máu nào, ngay cả nốt ruồi son vẫn luôn đỏ thắm ở mi tâm, lúc này nếu không nhìn kỹ cũng sẽ không thấy được. Hơn nữa, tuyệt đối không thể để lộ tin hắn ngất xỉu ra ngoài, nếu không Bắc Minh ắt sẽ đại loạn, ngay cả Tô Cẩm Bình cũng không khỏi cảm thấy lo lắng.

Thỉnh thoảng nàng lại đi tới bắt mạch cho hắn, hơi thở của hắn có vẻ đã ổn định hơn, nhưng cơ thể lại càng có vẻ suy nhược, căn bản không sờ được mạch đập, phải dùng sức một chút mới có thể dò được.

Tai nàng khẽ động đậy, nghe tiếng bước chân ngoài cửa, sắc mặt Tô Cẩm Bình nghiêm lại, xem ra có người sắp đến đây. Nàng vội chạy ra ngoài ngăn người đang chạy tới: “Có chuyện gì?”

Bị ngăn lại, hắc y nhân kia thoáng giật mình một chút, sau đó nói: “Cô nương, thuộc hạ có chuyện quan trọng cần bẩm báo với Hoàng thượng!”

“Có chuyện gì cứ nói với ta là được, ta sẽ chuyển lời cho Hoàng thượng. Hiện giờ hắn đã nghỉ ngơi rồi!” Tô Cẩm Bình nhíu mày nói, cố giữ sắc mặt bình thản.

Hắc y nhân cũng nhíu mày: “Cô nương, chuyện này rất lớn, thuộc hạ phải bẩm báo trực tiếp với Hoàng thượng mới được!”

“Hoàng thượng nói bất cứ kẻ nào cũng không được phép vào quấy rầy, ngươi nghĩ ngươi có mấy cái đầu?” Giọng Tô Cẩm Bình lạnh đi, ngữ khí không nặng nhưng lại khiến người ta sợ hãi.

Nghe nàng nói vậy, hắc y nhân thoáng do dự một chút, cuối cùng đành phải nói: “Vậy phiền cô nương bẩm lại tin này với Hoàng thượng, Cửu Giang vương mưu phản, Nam Bình vương tiếp tay, hai đoàn đại quân đang hướng về phía kinh thành!”

Tô Cẩm Bình hoảng sợ, mưu phản trong thời loạn thế không có gì là lạ, nhưng lần này chắc hẳn vì quốc khố của Quân Lâm Uyên đã trống rỗng, nên mới gặp phải chuyện này. Tô Cẩm Bình không rõ lắm về tình trạng quân sự ở Bắc Minh, nên không thể giả truyền lung tung thánh chỉ của Quân Lâm Uyên được, nhưng nàng vẫn giả vờ giả vịt nói với hắc y nhân kia: “Ngươi chờ một chút, ta đi xin chỉ thị của Hoàng thượng!”

Hắc y nhân đầy nghi hoặc đứng ở cửa chờ Tô Cẩm Bình. Một lát sau, nàng đi ra, cầm lệnh bài mà Quân Lâm Uyên hay đeo bên hông đưa cho hắc y nhân kia, sắc mặt nghiêm nghị nói: “Hoàng thượng có mệnh, tung tin ra ngoài, chuyện quốc khố bị trộm chỉ là lời đồn thổi! Mệnh cho các tướng sĩ tử thủ, chờ hắn hạ lệnh tiếp theo.”

Hắc y nhân kia nghe vậy, cũng cảm thấy có vẻ là do vị kia hạ chỉ, liền gật đầu nhanh chóng rời đi. Chờ y đi rồi, Tô Cẩm Bình mới thở phào một hơi. Nàng nhíu mày quay vào phòng, đúng lúc này, người trên giường đã tỉnh lại, nét mặt vẫn còn chút mơ hồ.

Tô Cẩm Bình bước nhanh tới hỏi: “Không sao chứ?”

“Không sao!” Hắn nhẹ nhàng đáp xong mới phát hiện không thấy lệnh bài bên hông mình đâu, khẽ nhíu mày nhìn Tô Cẩm Bình nghi hoặc. Tô Cẩm Bình vội kể lại chuyện vừa rồi cho hắn nghe.

Quân Lâm Uyên nghe xong, sắc mặt vốn tái nhợt chợt biến thành vô cùng khó coi, không phải sợ hãi, mà là phẫn nộ! Hắn hất chăn ra, xuống giường: “Một đám không biết trời cao đất dày, dám mưu phản à!” Nói xong, hắn lại ho sù sụ.

Tô Cẩm Bình nhíu mày hỏi: “Chuyện này huynh xử lý được không?” Dù sao quốc khố trống rỗng cũng là sự thực.

Quân Lâm Uyên khẽ nheo mắt, hừ lạnh đầy khinh miệt: “Chỉ với bọn họ sao? Dù cả sáu phiên vương còn lại cùng mưu phản, trẫm cũng không coi ra gì!”

“Nhưng mà…” Nếu những nước khác cũng thừa cơ xông vào thì sao?

Chỉ nghe chữ “nhưng” của nàng, hắn đã hiểu nàng đang lo gì: “Yên tâm, chuyện này trẫm xử lý được! Nàng cứ ở đây đọc sách, cần gì thì nói với đám hạ nhân, trẫm đi trước!”

“Ừm!” Tô Cẩm Bình gật đầu nhìn theo bóng hắn, trong lòng lại vô cùng sốt ruột. Thân thể của hắn còn có thể chịu được mệt nhọc sao? Nếu những nước khác cũng nhảy vào giúp vui… Nhưng mà… dù hắn là bằng hữu của nàng, nàng vẫn không thể ra tay giúp hắn, vì nếu tiểu Hồng Hồng cũng động thủ, nàng sẽ rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan. Một bên là tình yêu, một bên là ân huệ, cho nên, cách tốt nhất, là không tham dự vào bên nào cả.

Nhiều ngày nay, Quân Lâm Uyên thực sự bận đến không biết trời đất là gì nữa, ánh sáng ngũ sắc quanh Bích Huyết hoa đã dần tan biến nhưng Tô Cẩm Bình cũng không dám tới làm phiền hắn. Nghe nói, mấy ngày nay bệnh tình của Quân Lâm Uyên cũng dần nặng thêm, Tô Cẩm Bình nghe đám hạ nhân nói chuyện, mới biết tình trạng ho ra máu của hắn đã không còn khống chế được nữa.

Nàng đã nghiên cứu ra đại khái phương thuốc chữa chứng điệp huyết, nhưng vẫn thiếu mất một vị thuốc nữa! Chính xác mà nói, là một loại thuốc điều hòa. Hơn ba mươi loại thảo dược phối hợp với nhau có thể chữa được bệnh của hắn, nhưng dược tính của ba mươi mấy loại này đều tương đồng với nhau, không thể cùng làm thuốc được. Mấy ngày nay Tô Cẩm Bình nghĩ muốn nát óc, cũng giở rách cả sách y rồi vẫn không thể lý giải được vấn đề này! Dù lấy phương thức gì kết hợp cũng không được, khiến nàng sắp tự ép mình phát điên lên rồi!

May mà năng lực của Quân Lâm Uyên không phải chuyện đùa, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã xử lý xong được chuyện mưu phản! Cửu Giang vương và Nam Bình vương còn chưa kịp thi triển quyền cước đã bị tru di cửu tộc! Ban đầu, Mộ Dung Thiên Thu của Tây Võ cũng định chen chân vào chuyện này, nhưng đại quân còn chưa đến nơi, chuyện này đã bị dập tắt, đành lại ủ rũ quay về. Hơn nữa, trong cơn giận dữ, Quân Lâm Uyên hạ lệnh trảm hết hơn hai vạn tướng sĩ tham gia vào vụ mưu phản này, trong đó còn có không ít trọng kỵ binh mà hắn tốn rất nhiều tiền của huấn luyện ra! Đế vương giận dữ, rung động cả mấy ngọn núi, mệnh lệnh này khiến không ít người cầu xin, nhưng Quân Lâm Uyên không thèm bận tâm. Cuộc đời này, hắn hận nhất là sự phản bội, cho nên, sau khi chuyện này được ghi lại vào sử sách, thì hắn cũng bị gắn liền với ác danh ‘bạo quân’!

Nhưng sau khi bình ổn được chuyện mưu phản, trong cung cũng không mở yến tiệc ăn mừng, ngược lại toàn bộ Hoàng cung vô cùng hoảng loạn, vì chủ nhân của hoàng cung, Quân Lâm Uyên, lại ho ra máu, hơn nữa, lần này thái y viện nghĩ hết cách cũng không thể nào ngừng được. Nhận được tin, Tô Cẩm Bình vội vàng chạy tới, dựa vào y thuật và suy luận của mình, phân phó hạ nhân hãm dược cầm máu, khó khăn lắm mới có thể ổn định được bệnh tình của hắn. Tuy không còn nôn ra máu nữa, nhưng toàn thân hắn không còn chút sức lực nào, ngồi dựa vào thành giường, sắc mặt tái đến kinh người.

Mở mắt ra nhìn thấy Tô Cẩm Bình, hắn đang định nói gì đó, nhưng vừa há miệng lại ho sù sụ.

Tô Cẩm Bình vỗ vỗ lưng cho hắn thuận khí, trong lòng cũng cảm thấy rất lo lắng: “Được rồi, chưa nói được thì tạm thời đừng nói gì cả, nghỉ ngơi đi đã!” Bệnh của hắn vốn đã rất nghiêm trọng, sau khi quốc khố bị trộm, đám người kia mưu phản, mệt mỏi suốt mấy ngày đêm rõ ràng đã khiến cơ thể của hắn không thể chịu nổi nữa.

Một lúc lâu sau hô hấp của hắn mới ổn định lại, sắc mặt tốt hơn nhiều. Đôi mắt xếch lẳng lặng nhìn Tô Cẩm Bình, giọng nói hơi yếu ớt vang lên: “Những thứ cần học, nàng đã học xong rồi chứ?”

“Ừ!” Tô Cẩm Bình gật đầu, lần này đến Bắc Minh, nàng vừa học được đọc chữ, viết chữ, còn học hết y thuật, đúng là những gì cần học đều đã học được hết rồi.

“Khụ khụ… Thật ra, hôm trước Bích Huyết hoa có thể chế thuốc được, nhưng trẫm không đi là vì, khụ khụ…”

Tô Cẩm Bình ngắt lời hắn: “Ta biết, vì huynh bận, ta hiểu mà!” nhìn hắn vừa ho vừa nói cũng không ra hơi, Tô Cẩm Bình vội nói thay hắn.

“Ha ha…” Quân Lâm Uyên cười lắc đầu, “Không phải. Vì nếu luyện xong Bích ngọc hồi hồn đan rồi, nàng sẽ phải đi, nhưng mà, trẫm muốn kéo dài thêm mấy ngày…”

Nghe hắn nói vậy, Tô Cẩm Bình cũng khẽ nhíu mày: “Vì sao? Không phải chúng ta là bằng hữu sao? Sau này còn nhiều cơ hội gặp lại cơ mà…” Nói tới đây, chính nàng cũng khựng lại. Nếu là người khác, thì đúng là sau này sẽ còn nhiều cơ hội gặp lại, nhưng trước mặt nàng là Quân Lâm Uyên, là Quân Lâm Uyên đã ốm yếu đến mức này. Hắn hiện giờ, đã không còn là hắn của cái ngày đó nữa. Nàng còn nhớ hôm đó khi nàng tỉnh lại, vừa nhìn thấy hắn, bên môi hắn vẫn nở nụ cười thoạt nhìn rất ôn hòa, nhưng lại lạnh lẽo y như con rắn Nhãn Kính Vương đang phun ra thụt vào nọc độc vậy. Nhưng chỉ qua mấy tháng, hắn đã yếu đến mức gần như không đứng dậy nổi.

“Hai mươi năm trước, sư phụ của trẫm đưa trẫm đi gặp Vô Ưu lão nhân, hảo hữu tri giao của ông. Năm đó ông ấy đã từng nói, trẫm không sống qua được hai mươi lăm tuổi. Khụ khụ khụ… ban đầu trẫm còn không tin, nhưng mấy năm gần đây, trẫm không thể không tin nữa.” Giọng điệu của hắn rất bình tĩnh, giống như đang nói một chuyện hết sức bình thường không liên quan gì đến mình vậy.

Tô Cẩm Bình chợt cảm thấy sống mũi cay xè: “Mấy lời nói lung tung của thầy tướng số mà huynh cũng tin! Huynh sẽ không sao đâu!”

Thấy giọng nàng nghẹn nghẹn, hắn khẽ quay đầu nhìn nàng, khẽ cười nói: “Đừng buồn, đối với trẫm mà nói, chết cũng là một sự giải thoát. Thế gian này, quá bẩn thỉu, trẫm, cũng bẩn thỉu…”

“Huynh…” Giọng điệu ưu thương của hắn khiến Tô Cẩm Bình đau nhói, cất tiếng ngắt lời lại không biết phải nói gì.

Quân Lâm Uyên cười khẽ: “Nàng yên tâm, dù trẫm có chết, thì trước hết cũng sẽ giúp nàng luyện xong Bích ngọc hồi hồn đan.” Sống không quá hai mươi lăm tuổi, ngày kia, chính là sinh nhật lần thứ hai mươi lăm của hắn…

“Huynh… bao giờ thì đến sinh nhật lần thứ hai mươi lăm?” Nàng muốn biết rõ, nếu thực sự đúng như lời Vô Ưu lão nhân nói, thì nàng còn bao nhiêu ngày để nghĩ cách?

Hắn hơi sững người chút, rồi cười đáp: “Vẫn còn sớm, trẫm vừa mới qua hai mươi tư thôi!” Lại nói dối. Trước giờ Quân Lâm Uyên vốn ghét nhất là nói dối, nhưng mấy ngày nay, hắn không biết mình đã nói dối nàng bao nhiêu lần rồi.

Tô Cẩm Bình thoáng thở phào một hơi: “Vẫn còn sớm mà huynh cuống lên thế làm gì. Làm ta sợ chết đi được!” Đang yên đang lành cứ nói chết chết sống sống, làm như ngày mai hắn sẽ chết luôn vậy.

Quân Lâm Uyên cười không nói nữa, chỉ quay đầu hỏi sang chuyện khác: “Nàng còn nhớ cánh cửa ở phía tây của Minh Dẫn cư không?”

Tô Cẩm Bình gật đầu: “Nhớ chứ!” Ngày hôm đó mấy người… cưỡng bức Quân Mộng Nhã đều đi từ trong cánh cửa đó ra.

Quân Lâm Uyên ho mấy tiếng xong mới nói: “Trẫm… khụ khụ… sau khi trẫm đi rồi, nàng hãy đi từ cánh cửa phía Tây, ở đó có một mật đạo, dẫn thẳng ra đến ngoài hoàng thành Bắc Minh. Vào trong mật đạo, bên tường trái có một cơ quan, nàng khởi động cơ quan đó lên, Minh Dẫn cư sẽ lập tức sụp đổ, lúc ấy không có ai biết nàng trốn đi đâu nữa.”

Rõ ràng hắn đang để lại di ngôn!!! Hai tròng mắt Tô Cẩm Bình đỏ ửng lên, mắng: “Đang yên đang lành cứ sau khi đi cái gì chứ. Huynh yên tâm, huynh sẽ không chết! Nhất định sẽ có cách!” Nàng cũng không biết nàng đang an ủi hắn hay đang tự an ủi chính mình nữa.

“Ha ha… khụ khụ… trẫm lỡ lời!” Thấy hai mắt Tô Cẩm Bình đỏ ửng, hắn lại khẽ cười.

“Quân Lâm Uyên, thực ra huynh rất lợi hại! Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã dẹp yên chuyện mưu phản!” Nhưng ngược lại, hắn cũng vì thế mà trả giá quá đắt, ốm đến mức mỏng manh như sợi chỉ, gió thổi là tan biến.

Quân Lâm Uyên nói: “Cũng phải cảm ơn nàng ngay khi xảy ra chuyện đã sai người truyền tin nói là quốc khố bị trộm chỉ là tin đồn. Nếu không trẫm cũng…” Nói tới đây hắn lại ho không ngừng.

Tô Cẩm Bình còn đang định nói gì đó, một tiểu thái giám lại vào, sợ sệt cúi đầu bẩm báo: “Bệ hạ, Thái hậu sai nô tài tới bẩm báo, nói là nếu ngài cố tình muốn gả công chúa Nhã tới Nam Cương, thì ngài ấy… ngài ấy sẽ chết cho ngài xem!” Thái hậu dùng cái chết để ép Hoàng đế, đúng là chuyện có một không hai.

Vừa nghe vậy, Quân Lâm Uyên thoáng giận dữ, sau đó liền hộc máu, khiến Tô Cẩm Bình chỉ muốn đạp thẳng gã thái giám không có mắt này ra ngoài. Rõ ràng đã biết hiện giờ sức khỏe của hắn không được tốt, còn nói mấy lời này ra! Ngay sau đó, trong mắt nàng lại nhanh chóng hiện lên tia sáng lạnh…

“Hoàng thượng!” Tiểu thái giám kia sợ hãi trợn trừng mắt. Gã biết Hoàng thượng bệnh nặng, nhưng không ngờ đã nghiêm trọng đến mức như thế, máu từ miệng hắn ộc ra xối xả như nước.

“Cút đi!” Tô Cẩm Bình nổi giận! Nàng thề, từ trước tới giờ, nàng chưa từng muốn gϊếŧ chết một người nào đến mức này. Vương thái hậu, chắc chắn mụ già đó cố tình!!!

Cơn giận của Tô Cẩm Bình khiến gã thái giám hết hồn hết vía, ngã bổ nhào ra ngoài!

“Khụ khụ khụ…” Quân Lâm Uyên túm chặt lấy ngực áo, khuôn mặt tái nhợt ho đến đỏ bừng, khó khăn lắm mới hít thở được. Cánh tay Tô Cẩm Bình bị hắn túm chặt lấy vô cùng đau đớn.

Một lúc lâu sau, tiếng ho ngừng lại, sắc mặt vốn khó coi của Quân Lâm Uyên lại càng khó coi hơn. Hắn buông tay Tô Cẩm Bình ra, mặt đầy vẻ áy náy: “Xin lỗi nàng!”

“Không sao!” Cánh tay bị hắn nắm đã mất đi cảm giác, nhưng hốc mắt Tô Cẩm Bình lại càng đỏ hơn. Khi hắn bệnh nặng, Vương thái hậu không đến thăm hắn đã đành, còn cố tình sai người truyền tin này đến, nói thẳng ra là muốn chọc tức hắn dồn nén khí huyết lên cổ, nếu không kiềm chế được sẽ… Mụ già đó, còn không biết xấu hổ luôn miệng nói rằng yêu thương con mình nhất, rồi mấy năm nay hối hận lắm rồi, làm mọi chuyện chỉ vì muốn chuộc tội này nọ… Chẳng qua chỉ vì muốn lừa người đời mà thôi!

“Khụ khụ… đừng… tức giận, chẳng qua, bà ta muốn chọc tức chết trẫm thôi! Nhưng trẫm sao có thể thỏa mãn ý đồ của bà ta được!” Khi nói lời này, sắc mặt hắn hơi tàn khốc, nhưng Tô Cẩm Bình lại nhận thấy rõ vẻ bi ai ẩn giấu dưới lớp vỏ tàn khốc ấy.

Nhìn hắn như vậy, tâm trạng vốn đã khó chịu của Tô Cẩm Bình càng khó chịu hơn. Nàng im lặng một lúc mới hỏi: “Huynh định xử lý họ thế nào?” Nàng hỏi không phải là xử lý chuyện này thế nào, mà là xử lý họ!

Hắn thoáng im lặng, có lẽ cảm thấy chính mình còn sống không được bao lâu, hận thù trong lòng cũng vơi đi ít nhiều. Có lẽ ngay từ đầu, dù hắn có hận đến mấy cũng không thực sự định tự tay lấy mạng Vương thái hậu, hắn có thể không cần muội muội, nhưng Vương thái hậu…

“Ta đi báo thù cho huynh!” Tô Cẩm Bình nhận ra sự do dự của hắn, lạnh lùng đứng dậy.

“Được!” Không ngờ, hắn lại đáp rất thoải mái. Thật ra chính hắn cũng rất tò mò không hiểu nàng sẽ báo thù giúp mình như thế nào.

“Yên tâm, ta sẽ không gϊếŧ họ.” Tô Cẩm Bình cũng nhận ra hắn vẫn còn chút khoan dung với Vương thái hậu.

Quân Lâm Uyên khẽ gật đầu rồi lại ho mấy tiếng.

“Huynh sẽ không sao chứ?” Thấy hắn ho liên tục thế này, nàng cũng hơi lo lắng.

“Không đâu.” Còn hai ngày nữa mới đến hai mươi lăm tuổi. Hơn nữa, chuyện hắn hứa với nàng, hắn còn chưa làm, thì sao có thể chết được.

Tô Cẩm Bình gật đầu yên lòng: “Vậy mới phải chứ! Làm người phải có chí khí, đừng có lúc nào cũng nói chết này chết nọ. Chờ đó, ta đi báo thù cho huynh!” nói xong, nàng quay người đi ra ngoài, nhưng cùng lúc vừa quay lưng đi, một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống. Nàng biết mình thực sự bất lực với căn bệnh này, hoàn toàn không có loại thuốc dẫn nào có thể điều hòa được hơn ba mươi loại thảo dược đó, chắc hẳn chính Quân Lâm Uyên cũng đã nghĩ tới phương thuốc này, nhưng cuối cùng cũng mắc kẹt giống mình…

Nghe tiếng ‘được’ nhẹ như gió thoảng trên mặt hồ vang lên sau lưng, trong lòng nàng thấy đau đớn khó hiểu.