Vì hàng năm Quân Lâm Uyên đều ở trong rừng mai một thời gian ngắn để
nghiên cứu y học, người bên ngoài không được vào, xung quanh đều có sắp
xếp hạ nhân đến bẩm báo chuyện lớn nhỏ trong cung khi Quân Lâm Uyên
không biết. Người áo đen kia chính là người phụ trách hôm nay.
Tô Cẩm Bình hơi ngạc nhiên quay sang nhìn hắn, xảy ra chuyện ư?
“Hoàng thượng, vừa rồi người canh giữ quốc khố truyền tin đến, nói quốc khố bị mất trộm, mọi thứ bên trong đều mất sạch không còn gì!” Người áo đen
cúi đầu nói.
“Cái gì?!” Tô Cẩm Bình kinh ngạc, quốc khố bị trộm?! Như vậy thì mất biết bao nhiêu tiền chứ?
Sắc mặt Quân Lâm Uyên cũng sa sầm xuống: “Xảy ra từ bao giờ?”
“Người canh quốc khố nói chuyện xảy ra từ sáng sớm hôm nay, họ đều đang canh
gác, đột nhiên bị một mùi thơm lạ làm mê đi. Mùi hương kia mạnh hơn hẳn
bình thường khiến họ không chống cự được. Sau đó, có người lẻn vào, thậm chí còn không động chạm đến cơ quan bên trong đã có thể thuận lợi lấy
hết mọi thứ đi. Hiện giờ Thừa tướng đại nhân và các vị đại nhân đều đang chờ ngài trước cửa Ngự thư phòng.” Quốc khố bị mất trộm, mà ly kỳ hơn
nữa là mất sạch không còn lại chút gì, ai có thể có năng lực lớn đến mức vận chuyển hết mọi thứ bên trong đi? Lại còn không kinh động đến bất cứ ai?
Đôi mắt xếch của Quân Lâm Uyên lóe lên tia sáng kỳ dị sau đó đứng dậy đi ra ngoài. Tô Cẩm Bình cũng vội đuổi theo.
Đến cửa Ngự thư phòng, các vị đại thần đều đã chờ sẵn, sắc mặt mỗi người
đều không đẹp lắm. Từ trước tới giờ, chìa khóa quốc khố đều nằm trong
tay quân vương, bây giờ quốc khố bị mất trộm, hơn nữa nhìn tình hình có
vẻ là có người trộm được chìa khóa để vào, chắc chắn Quân Lâm Uyên khó
mà tránh được trách nhiệm, nhưng dù vậy, cũng không ai dám chất vấn đế
vương!
Sắc mặt Quân Lâm Uyên vốn không được tốt, nhìn thấy họ xong, sắc mặt lại
càng xấu hơn, hắn nheo mắt, lạnh lùng hỏi: “Sao? Các vị đại nhân rảnh
rỗi lắm à?” Quốc khố này là tài sản của quốc gia, cũng là tài sản của
quân vương, họ chạy hết tới đây làm cái gì?
“Khởi bẩm Hoàng thượng, chuyện quốc khố bị mất trộm không phải là chuyện nhỏ, chúng thần vô cùng lo lắng nên mới tiến cung cầu kiến, xin Hoàng thượng thứ cho chúng thần lỗ mãng!” Lão thừa tướng lên tiếng.
Thừa tướng đứng về phía Quân Lâm Uyên nên lời nói cũng có sức thuyết phục
nhất định, ông ta vừa dứt lời, Quân Lâm Uyên cũng không hỏi thêm nữa.
Quân Lâm Uyên lại nhìn qua bọn họ mấy lần rồi mới bước vào trong Ngự thư
phòng, những người còn lại lập tức theo sau. Tô Cẩm Bình biết thân phận
của mình không được phép vào cùng nên đành nhíu mày đứng ngoài cửa.
Chuyện này thực sự rất nghiêm trọng, nàng chỉ đứng ngoài cửa cũng thấy được
từng đám đại thần ra ra vào vào, còn cả Ngự lâm quân, và thống lĩnh Cấm
vệ quân đi ra đi vào nữa. Xem ra, những người trước là đến để bàn bạc
đối sách, những người sau là để huy động đi điều tra xem thủ phạm là ai. Nhìn sắc mặt khó coi của mọi người cũng có thể tưởng tượng được tình
cảnh hiện giờ của Quân Lâm Uyên, dù sao, chìa khóa quốc khố nằm trong
tay Hoàng đế, nếu muốn hỏi tội thì người chịu tội đầu tiên chính là
Hoàng đế. Hơn nữa, mất quốc khố rồi, hắn lấy gì ra mà thống trị, gìn giữ quốc gia?
Đã là bằng hữu, đương nhiên Tô Cẩm Bình cũng không muốn hắn phải nghĩ
ngợi, nhưng trong chuyện này dường như nàng bất lực rồi. Không, có cách, chắc chắn phải có! Còn đang mải suy nghĩ thì Quân Tử Mạch nghe tin cũng chạy tới. Nhìn thấy Tô Cẩm Bình, nàng lập tức hỏi: “Hoàng tẩu, tẩu có
biết xảy ra chuyện gì không?”
Lúc này nghe nàng gọi ‘hoàng tẩu’, Tô Cẩm Bình cũng chán chẳng muốn phản
bác nữa, chỉ trả lời câu hỏi của nàng: “Quốc khố bị trộm, hiện giờ các
đại nhân và hoàng huynh muội đang cùng bàn bạc đối sách!” Dù Tô Cẩm Bình thông minh tuyệt đỉnh thì quả thật cũng không biết trong chuyện này còn có thể bàn bạc được ra đối sách gì. Nhưng mà…
Hôm nay Quân Tử Mạch cũng chỉ nghe nói đã xảy ra chuyện lớn, đi qua đi lại
loáng thoáng nghe vài câu nhưng không ngờ lại là chuyện nghiêm trọng như vậy. Nhưng mà, với năng lực của hoàng huynh, làm sao quốc khố bị trộm
được, trong đầu nàng đột nhiên nhớ tới bóng đen mà nàng nhìn thấy đêm
qua, ánh mắt thoáng xuất hiện vẻ kỳ quái.
“Người trộm quốc khố ắt phải có năng lực xuất chúng, còn có thâm thù đại hận
với hoàng huynh muội!” Chuyện này rõ ràng muốn đẩy Quân Lâm Uyên vào thế nước sôi lửa bỏng, chưa nói đến tầm quan trọng của bạc trong quốc khố,
chỉ bàn đến vấn đề ngay cả chiếc chìa khóa mà Hoàng đế cũng không giữ
được cẩn thận thì cũng đủ để người ta xì xào rồi! Nhưng ai lại có thù
hận thâm sâu với Quân Lâm Uyên còn có bản lĩnh lớn như vậy?
Quân Tử Mạch nhíu đôi mày liễu, nói: “Đêm qua muội thấy có bóng đen đi về
phía tẩm cung của hoàng huynh, không biết có giao thủ với nhau không,
chẳng lẽ chính là người đêm qua?”
“Chờ lát nữa hoàng huynh muội ra là biết.” Thật ra tâm trạng của Tô Cẩm Bình là xấu nhất, vì Quân Lâm Uyên đã đồng ý sẽ tặng quốc khố cho nàng, tuy
rằng không thể tin hoàn toàn được nhưng ít ra lúc đi vẫn có thể nhét túi được ít bạc, ai ngờ cái tên này đến quốc khố cũng không quản cẩn thận,
chớp mắt một cái đã thành người nghèo rồi, âm mưu lừa gạt hắn để phát
tài cũng tan biến, như này còn biết làm sao đây?
Quá trưa, những người trong phòng vẫn chưa bàn bạc đối sách xong. Tô Cẩm
Bình và Quân Tử Mạch đã sớm đói bụng đến mức bụng dính vào lưng, chợt
nhớ ra sức khỏe của Quân Lâm Uyên không tốt, e rằng không thể chịu đói
được, liền quay sang nói với Quân Tử Mạch: “Chúng ta đi ngự thiện phòng
lấy chút gì đó cho hoàng huynh muội ăn đi. Quốc sự quan trọng nhưng sức
khỏe cũng rất quan trọng!” Khó khăn lắm mới có một người bằng hữu, lỡ bị đói rồi nguy hiểm đến tính mạng thì nàng còn lo thêm!
Quân Tử Mạch khẽ lắc đầu: “Hoàng huynh không ăn đâu!”
“Ta muốn hắn ăn thì hắn phải ăn. Nếu đã đồng ý để ta chữa bệnh giúp hắn,
đương nhiên ta phải chịu trách nhiệm về sức khỏe của hắn. Dám không ăn,
ta cho hắn biết mặt!” Tô Cẩm Bình nghiêm mặt hùng hổ đi về phía Ngự
thiện phòng.
Quân Tử Mạch kinh ngạc há hốc miệng, không phải chứ, gì mà hùng dũng vậy?
“Hoàng tẩu, tẩu quan tâm đến hoàng huynh ta như vậy, chắc chắn là tẩu
thích huynh ấy rồi!”
Tô Cẩm Bình ở phía trước chợt dừng bước, quay lại nhìn nàng, hơi đau đầu
nói: “Tử Mạch, muội nghe này. Trên thế gian này trừ tình yêu ra còn có
rất nhiều thứ đáng quý khác. Sự ràng buộc giữa người với người không
nhất thiết phải dựa vào hai chữ ‘tình yêu’ để gắn kết. Nếu hiện giờ
người không chịu ăn cơm là muội, ta cũng sẽ làm giống như vậy, vì ta coi hắn là tri kỷ, coi muội là muội muội.”
Quân Tử Mạch gật đầu nửa hiểu nửa không: “Hoàng tẩu, muội hiểu rồi.”
“Bốp!” Nàng cốc một cái vào trán nàng ấy: “Đừng có gọi ta là hoàng tẩu nữa.”
“Hoàng tẩu, tẩu không cho ta gọi, là vì chột dạ đúng không?”
“…” Nói chuyện với con nhóc quỷ này mệt chết đi được! Tô Cẩm Bình không
thèm để ý đến nàng nữa, đi thẳng về phía Ngự thiện phòng.
Quân Tử Mạch lại lén cười trộm sau lưng nàng ấy. Thật ra, nàng biết Tô Cẩm
Bình không thích hoàng huynh nhưng cứ cố tình nói như vậy, chỉ mong có
một ngày có thể khiến Tô Cẩm Bình quên phản bác, thật sự cho rằng nàng
ấy và hoàng huynh là một đôi, như vậy mục đích của nàng cũng thành công.
Bê đồ ăn tới cửa, nàng giao lại khay đồ ăn cho hạ nhân ngoài cửa nhưng hạ
nhân kia do do dự dự không dám vào, thậm chí còn không dám vào thông báo nữa. Tô Cẩm Bình nhìn y đầy khinh bỉ rồi đẩy thẳng cánh cửa ra. Đám hạ
nhân biết thân phận của nàng đặc thù cũng không dám ngăn lại.
Cửa phòng vừa mở, Tô Cẩm Bình đã nghe một giọng nói già nua truyền đến, ngữ khí đầy vẻ kɧıêυ ҡɧí©ɧ: “Cựu thần cả gan xin hỏi Hoàng thượng, rõ ràng
chìa khóa quốc khố nằm trong tay ngài, vì sao lại rơi vào tay kẻ trộm?”
“Lẽ nào Bùi đại nhân nghi ngờ trẫm tự trộm quốc khố?” Đôi mắt xếch lóe lên
tia sáng lạnh thấu xương giống như những lưỡi dao độc đầy sát khí.
Đại thần kia vẫn cúi đầu nên không nhận ra sát khí và vẻ giận dữ trên mặt
hắn, tiếp tục nói: “Đương nhiên cựu thần không có ý đó, nhưng từ xưa đến nay chưa bao giờ có quân vương nào làm mất chìa khóa quốc khố, bệ hạ…”
Vừa nói tới đây, lão lại bị một giọng nữ trong trẻo ngắt lời: “Vị đại nhân
này đúng là to gan đến mức khiến người ta phải cắn lưỡi!” Nói xong, Tô
Cẩm Bình chậm rãi bước vào.
Mọi người đều quay đầu nhìn nàng, Ngự thư phòng là nơi các đại thần nghị
sự, sao có thể để phụ nữ bước vào được? Khi Quân Lâm Uyên nhìn thấy
chiếc khay trên tay nàng, ánh mắt thoáng hiện lên nụ cười.
Tô Cẩm Bình bước tới, đặt khay lên ngự án của hắn, sau đó quay đầu nhìn
đại thần vừa gây sự kia: “Quốc khố, là tài sản của quốc gia. Hoàng
thượng là vua một nước, tài sản đó cũng chính là của Hoàng thượng. Nhà
Hoàng thượng bị mất trộm, các vị thân là đại thần, chẳng những không an
ủi hắn, ngược lại còn tới đây chất vấn là ý gì?”
Thật ra tiền tài này cũng không phải của một mình Quân Lâm Uyên, mà là của
dân chúng Bắc Minh! Trong lòng Tô Cẩm Bình cũng biết chuyện này thật sự
là vấn đề của chính Quân Lâm Uyên, nhưng hắn là bằng hữu của nàng, mà
trước giờ nàng vốn rất bênh vực người thân. Bằng hữu gặp chuyện, trong
nhà có thể chỉ trích hắn, nhưng ngoài mặt nhất định phải bảo vệ.
Bộ dạng chính nghĩa của nàng khiến các đại thần chỉ muốn cào tường gào
thét. Thật ra nếu quân vương hiền minh, thì họ còn có thể phản bác lời
nói của nàng được, vì tài sản quốc khố không phải của riêng quân vương.
Nhưng nếu quân vương không hiền minh, họ mà nói ra chẳng khác nào muốn
chết! Mà Hoàng đế bệ hạ của họ, buồn vui thất thường, chẳng biết được là hiền minh hay không hiền minh, cho nên, hiện giờ cũng không ai dám phản bác mấy lời này cả.
Có một vị đại thần đột ngột bước ra nói với Tô Cẩm Bình: “Ngươi là phụ nữ, dám chen lời vào chuyện quốc sự là thế nào? Hoàng thượng…”
“Đạo lý đến phụ nữ còn hiểu mà đại nhân lại không hiểu, thật đúng là nực
cười! Các vị đại nhân luôn miệng nói mình tới đây là vì an nguy của quốc gia, nhưng nếu quốc khố đã bị trộm rồi, Hoàng thượng cũng đã phái người điều tra, dù thế nào đây cũng là việc đã rồi, không thể cứu vãn lại
được. Các đại nhân không nghĩ xem làm thế nào để giúp Hoàng thượng gỡ
rối, bù lại quốc khố, mà lại đi mù quáng tới đây trách móc Hoàng thượng, thế này là lý gì?! Hay là các vị đại nhân cho rằng, Hoàng thượng tình
nguyện để quốc khố của mình bị người ta trộm mất?” Tô Cẩm Bình nghiêm
mặt, lạnh lùng nói.
Các đại thần này tuy không phải người trong cung, nhưng cũng có nghe nói
gần đây Hoàng thượng có ưu ái một cô gái mới nhập cung một cách lạ
thường, nói vậy chắc hẳn là cô gái này. Những điều nàng vừa nói khiến
người ta á khẩu không thể đáp lời, miệng há ra ngậm lại vài lần cũng
không thể phản bác được. Đúng thế, chẳng lẽ Hoàng thượng lại tình nguyện để quốc khố bị trộm sao?
“Điều này cũng không sao, nhưng giờ đã qua giờ cơm trưa, các vị đại nhân tới
tới lui lui đã vài lượt, người ta vừa rời đi, các người lại đến tiếp.
Nếu ta đoán không nhầm thì không ít người trong các vị đại nhân cũng đã
ăn uống no say rồi, có lẽ cơm no rượu say xong mới đến chất vấn Hoàng
thượng phải không? Chẳng lẽ các vị đại nhân không biết sức khỏe của
Hoàng thượng không tốt? Cứ luôn miệng kêu mình trung thành với Bắc Minh, tận trung với Thánh thượng, nhưng không ai ý thức được là Hoàng thượng
cần phải dùng bữa sao?” Tô Cẩm Bình càng nói càng tức, nếu tiểu Hồng
Hồng nhà nàng mà gặp chuyện thế này, chưa biết chừng nàng còn giận đến
mức hành hung người ta nữa!
Họ làm Hoàng đế có dễ dàng gì đâu?!
Không ít đại thần đỏ bừng mặt. Mặc dù mấy người Thừa tướng vẫn luôn ở đây,
nhưng đúng là không ít người ăn uống no nê rồi mới tới. Bọn họ tới muộn
phần lớn là vì thu được tin chậm chứ không phải vì cố tình ăn no nê rồi
mới tới gây sự, nhưng bị cô gái này nói vậy khiến bản chất lại khác hẳn.
Thừa tướng cũng không khỏi nhìn Tô Cẩm Bình nhiều thêm một chút. Mấy năm gần đây, ông vẫn luôn chú ý đến chuyện của bệ hạ. Nếu không phải vì mười
năm trước bệ hạ cầu xin cho thì tiên hoàng sẽ không tha cho tính mạng cả họ nhà ông, ông cũng sẽ càng không có địa vị hiện giờ, thế nên dù nói
thế nào thì ông cũng vẫn tận trung với bệ hạ, chỉ trung thành với bệ hạ! Hôm nay đến đây chẳng qua cũng vì muốn bàn bạc đối sách, nhưng không
ngờ các vị đại thần càng nói càng lạc đề, biến thành chất vấn Hoàng
thượng. Dường như hôm nay bệ hạ cũng bị việc này làm rối lòng nên cả nửa ngày cũng không phạt họ tội bất kính.
Trong mắt ông, những chuyện mà bệ hạ gặp mấy năm qua cũng với việc bệ hạ đi
lên từng bước một thật sự không dễ dàng gì, có người quan tâm bệ hạ như
vậy thì việc ngài ấy đối xử với nàng khác biệt cũng không có gì lạ cả.
Thấy nàng lý luận bảo vệ mình, trên mặt Quân Lâm Uyên cũng thoáng hiện lên
chút ấm áp, hắn khẽ mỉm cười rồi cũng không thèm để ý mọi người vẫn đang đứng ở đây, tự cầm đũa lên dùng bữa!
Nhìn thấy Quân Lâm Uyên bắt đầu ăn cơm, lúc này các vị đại thần mới biết
mình đã bất tri bất giác chọc giận đế vương, nếu không ngài ấy cũng sẽ
không lẳng lặng dùng bữa không nói tiếng nào như thế. Hiện giờ ngài ấy
cũng đã thể hiện rõ sự bất mãn đối với họ, nói cách khác, nếu cô gái này không bước vào nói mấy câu vừa rồi, có lẽ họ còn không biết Hoàng
thượng đã cực kỳ giận dữ, tiếp tục chọn giận nữa chỉ e hôm nay cả đám
bọn họ đều bị lôi ra ngoài chém mất. Tuy quốc khố đã bị trộm sạch, nhưng hôm nay cũng sẽ có tiền thuế nộp vào, hơn nữa, Hoàng thượng là người
nắm giữ quyền hành, muốn lấy mạng họ còn đơn giản hơn bóp chết một con
kiến.
Vì vậy, chúng đại thần lập tức biết điều nói: “Hoàng thượng từ từ dùng bữa, chúng thần cáo lui!”
“Chờ chút!” Tô Cẩm Bình cười tươi như hoa ngăn họ lại.
Các vị đại thần thầm giận dữ, chúng ta ở lại thì ngươi bất mãn, chúng ta đi ngươi cũng không cho, rốt cuộc ngươi có chịu thôi đi không?! Nhưng
Hoàng thượng còn không lên tiếng, họ cũng khó mà nói được gì! Một đại
thần cố nén giận hỏi: “Không biết cô nương còn gì cần chỉ giáo?”
“Không phải các vị đại nhân đều lo lắng cho quốc sự sao? Quốc khố mất trộm là
chuyện rất nghiêm trọng, các vị đại nhân còn chưa bàn bạc ra đối sách
thì sao có thể đi được? Mà thực ra, tiểu nữ cũng có một kế này!” Tuy
giọng điệu của Tô Cẩm Bình vẫn ôn hòa nhưng ngữ khí lại rất kɧıêυ ҡɧí©ɧ, đầy vẻ gây gổ, cố gắng tạo ra hình tượng bất chấp không thèm nói lý lẽ.
Ngữ khí này đương nhiên sẽ không khiến người ta thoải mái, một vị đại thần
bị nàng kích động khẽ cười lạnh: “Vậy không biết cô nương có kế gì, cứ
nói ra để mấy người chúng ta mở mang đầu óc.”
Ta chờ chính câu này của ngươi đấy!!!