Tiền Của Bản Cung! Hoàng Thượng, Cút!

Quyển 2 - Chương 87: Chương 39.1: Trả thù Vương thái hậu

Đi theo sau hắn một lúc lâu, nàng lại chợt phát hiện ra hướng hắn đang đi

chính là cung điện lần trước nàng nhìn thấy. Giờ thì trong lòng Tô Cẩm

Bình càng thấy kỳ quái hơn, hôm nay nhìn thần thái của hắn có vẻ vơi đi

một chút rồi, sao còn phải đi tới chỗ này?

Cung điện kia giống như một cái hồ hình chữ nhật, không có bất cứ đồ trang

trí nào, thậm chí ngay cả một cái mái nhà đơn giản nhất cũng không có,

chỉ có một cánh cửa nho nhỏ, trên cửa treo tấm biển viết ba chữ lớn

“Minh Dẫn cư”.

Quân Lâm Uyên chậm rãi bước vào trong, sau khi vào cũng không đóng cửa, xem

ra đang chờ người nào đó. Tô Cẩm Bình do dự một chút rồi lặng lẽ lẩn

người đi tới, nhìn trong phòng không có một bóng người nào, chắc hẳn có

mật đạo. Nàng nhìn quanh bốn phía một lát rồi đi đến ba miếng gạch trên

tường phía Tây, gõ nhẹ mấy cái.

Ngay sau đó, tiếng cửa mật đạo bị mở ra. Mật đạo được đào sâu trong lòng

đất, còn có một tầng bậc thang đi xuống. Tô Cẩm Bình nén thở, bước theo

cầu thang dẫn xuống dưới. Khi nàng vào hẳn trong mật đạo, cửa mật đạo

lại đóng lại, nhưng nàng cũng không hề hoảng hốt, không có mật đạo nào

có thể làm khó nàng được. Nàng quay đầu nhìn ngọn nến treo trên tường,

rồi cẩn thận quan sát tình hình bốn phía, né tránh những điểm mấu chốt.

Đến bậc thang cuối cùng, cách đó khoảng một thước còn có một cánh cửa nữa,

nhưng nếu bước vào sẽ bị Quân Lâm Uyên phát hiện. Tô Cẩm Bình do dự một

lúc, nhìn thấy bên cạnh cửa có một vật cản, liền lập tức trốn sau đó chỉ để lộ ra đôi mắt nhìn vào trong phòng.

Ở bên trong, Quân Lâm Uyên mặc một chiếc áo bào gấm trắng, thảnh thơi

ngồi uống trà, cách đó không xa là Quân Mộng Nhã bị vài sợi xích sắt

trói trên hình cụ. Trong cả gian phòng chỉ có duy nhất hai huynh muội

họ, ở phía Tây phòng còn có một cánh cửa, ở bên kia là cái gì thì tạm

thời Tô Cẩm Bình chưa thăm dò được.

Khi nhìn thấy Quân Lâm Uyên, sắc mặt Quân Mộng Nhã thoáng hiện lên vẻ kinh

sợ, khổ sở van xin: “Hoàng huynh, thần muội thật sự biết lỗi rồi, huynh

thả thần muội ra ngoài đi hoàng huynh, van huynh mà! Nơi này thật sự quá đáng sợ, thần muội không muốn ở đây thêm một khắc nào nữa!”

Quân Lâm Uyên như không nghe thấy, vẫn tiếp tục gạt gạt nắp tách trà, nhẹ

nhàng nhấp một ngụm, vẫn không đáp lời ả, xem ra đúng là hắn đang chờ ai đó. Một lát sau, Tô Cẩm Bình nghe thấy tiếng bước chân vội vã vang lên, chạy từng bước xuống cầu thang. Nàng vội nín thở tránh để người đó phát hiện.

Y phục của người vừa đến xộc xà xộc xệch, hẳn là do vừa mới tỉnh dậy, búi tóc cũng rối bời, bàn tay cầm theo một chuỗi phật châu, rõ ràng là

Vương thái hậu chứ không ai khác!

Mụ lao nhanh vào trong phòng, vừa nhìn thấy Quân Lâm Uyên và Quân Mộng

Nhã, nước mắt lập tức chảy dài, quỳ sụp xuống lết đầu gối về phía Quân

Lâm Uyên: “Uyên nhi, mẫu hậu xin con, xin con tha cho muội muội con đi,

chuyện năm xưa đều là do lỗi của mẫu hậu, những chuyện đó không nên bắt

muội muội con chịu trách nhiệm mà.”

Quân Lâm Uyên nhìn mụ như cười như không, vẫn gạt gạt nắp tách trà ra vẻ

không bận tâm, nhưng Tô Cẩm Bình lại nhạy bén phát hiện ra đầu ngón tay

hắn hơi run lên. Một lúc sau, giọng nói du dương thêm ba phần lạnh lẽo

vang lên: “Mẫu hậu, ngài là thái hậu một nước, hành đại lễ thế này, trẫm nhận sao được! Ngài mau đứng lên đi, nếu để Ngự sử đại phu nhìn thấy, e sẽ đâm thẳng vào cột sống của trẫm mất.”

Nói xong, hắn đứng dậy, vô cùng ôn hòa đỡ Vương thái hậu lên. Vương thái

hậu ngước mắt nhìn hắn, run rẩy hỏi: “Con bằng lòng tha cho muội muội

con rồi chứ?”

Mụ vừa hỏi câu này, sắc mặt Quân Lâm Uyên biến đổi hẳn, nhìn Thái hậu như

rất bất măn: “Mẫu hậu, ngài nói gì vậy, trẫm làm thế này cũng chỉ vì

muốn tốt cho Nhã nhi, Nhã nhi sẽ biết ơn trẫm!”

Hắn vừa dứt lời, Vương thái hậu như bị đả kích nặng nề, bước chân run lên!

Quân Lâm Uyên nhìn lướt qua cánh cửa phía Tây gian phòng, sau đó lănh

đạm nói: “Vài ngày nữa công chúa sẽ được gả tới Nam Cương, trước giờ nó

ngang ngược quen rồi, đến cũng sẽ không được Nam Cương Hoàng yêu thích.

Hôm nay các ngươi giúp trẫm dạy dỗ nó chu đáo một chút, để nó biết phải

hầu hạ đàn ông thế nào!”

Những lời nói quen thuộc bay vào trong tai Vương thái hậu, mụ quay sang nhìn

bên cạnh khuôn mặt lạnh lùng của con trai và cả bàn tay phải đang siết

chặt của hắn, mụ hiểu rằng chuyện hôm nay đã không còn cách nào cứu vãn

được nữa! Không bao lâu sau, mấy người đàn ông bước ra từ bên kia cửa

phía Tây, tất cả đều cởi trần hành lễ với Quân Lâm Uyên: “Tiểu nhân bái

kiến Hoàng thượng!”

Quân Lâm Uyên khẽ gật đầu rồi chờ động tác tiếp theo của họ. Quân Mộng Nhã

hoảng sợ trợn trừng mắt nhìn mấy gã đàn ông cường tráng kia, hiểu ngay

Quân Lâm Uyên muốn làm gì. Thấy họ càng lúc càng tới gần, ả hoảng hốt

hét toáng lên: “Đừng mà, Hoàng huynh, thần muội không muốn, không muốn…”

“Toạc —” tiếng y phục bị xé rách vang lên.

Từ đầu tới cuối, trên mặt Quân Lâm Uyên vẫn nở nụ cười nhạt, cười khiến

người ta lạnh hết cõi lòng. Hắn chậm rãi nói: “Hoàng muội, Hoàng huynh

chỉ muốn tốt cho muội thôi, nếu đến Nam Cương mà muội đắc tội Nam Cương

Hoàng thì sẽ phải chịu rất nhiều khổ sở!”

“Không, Hoàng huynh, ngươi nói nhảm! Không ~~~” Nhìn đám người dung mạo ghê tởm này dùng đôi môi bẩn thỉu của họ đυ.ng chạm vào thân thể cao quý của

mình, Quân Mộng Nhã cảm thấy như trời đất sụp đổ! Ả hoảng hốt lắc mạnh

đầu phản bác lời nói của Quân Lâm Uyên, sao thế được, nếu để Nam Cương

Hoàng biết ả không phải là trinh nữ thì kết cục của ả sẽ càng thê thảm

hơn!

Thấy con gái mình bị người ta lột sạch y phục, Vương thái hậu lao lên như

phát điên muốn cứu Quân Mộng Nhã ra nhưng lại bị một cánh tay của Quân

Lâm Uyên ngăn cản lại. Hắn thong thả quay đầu nhìn mụ như cười như

không: “Mẫu hậu, đau lòng à?”

Hai mắt Vương thái hậu đẫm lệ, lại quỳ sụp xuống ôm chân Quân Lâm Uyên gào

khóc: “Uyên nhi, mẫu hậu van xin con, mẫu hậu van xin con mà…”

Quân Lâm Uyên căm ghét rút chân của mình ra. Thấy hắn hành động như vậy,

Vương thái hậu bất chấp thân phận dập đầu côm cốp xuống sàn nhà. Quân

Lâm Uyên nhìn mụ hoàn toàn không có chút hòa nhã nào, trái lại còn có vẻ sung sướиɠ: “Mẫu hậu, có người sẵn sàng cầu xin cho Hoàng muội đến mức

này, thì dù Hoàng muội có chết cũng mãn nguyện rồi!”

Năm đó, không hề có ai muốn cầu xin cho Quân Lâm Uyên hắn!!!

Cuối cùng Vương thái hậu cũng hiểu rõ, mụ càng cầu xin, càng thống khổ, hắn

sẽ càng hài lòng. Thứ hắn muốn nhìn thấy, chính là cảnh tượng khổ sở của mình.

“Mẫu hậu, chuyện này không trách trẫm được! Muốn trách thì phải trách bà,

năm đó trẫm đã từng nói, nếu Quân Lâm Mộng và Quân Mộng Nhã có thể quên

chuyện này đi, trẫm cũng có thể vì chúng nó còn nhỏ tuổi, lại là ruột

thịt thân thiết mà không tự xuống tay với chúng nó, dù có ra tay, cũng

sẽ cho chúng nó chết an bình. Những lời này, mẫu hậu có nhớ kỹ không?”

Hắn nói rất nhỏ, như tiếc nuối, cũng như cảm thán.

Mặt Vương thái hậu tái nhợt nhìn dung nhan tươi cười tuyệt mỹ của hắn. Tất

nhiên mụ nhớ rất rõ, khi hắn đoạt lại vương quyền đã cho chuẩn bị hai

bát thuốc để mụ cho Quân Lâm Mộng và Quân Mộng Nhã uống. Thuốc đó có tác dụng đảo lộn ký ức của người ta, khiến người ta mất trí nhớ. Những lời

này, năm xưa hắn cũng từng nói, nhưng mà, Mộng nhi thì uống ngay, còn

Nhã nhi sợ đắng lén đổ hết, khi mụ biết chuyện đã là hơn nửa tháng sau.

Nếu để Quân Lâm Uyên biết, chắc chắn sẽ lấy mạng Nhã nhi, cho nên, mụ

không dám nói, chỉ biết dặn Nhã nhi dù thế nào cũng không được để Quân

Lâm Uyên biết con bé vẫn còn nhớ chuyện đó. Nhưng mà… không ngờ vì sự sơ sẩy của mụ mà tạo thành hậu quả của Nhã nhi ngày hôm nay!

“A… Hoàng huynh, đừng mà! Đừng để họ chạm vào ta, Hoàng huynh, ngươi gϊếŧ

ta đi, gϊếŧ ta đi… van xin ngươi…” Quân Mộng Nhã kinh hoảng kêu la thảm

thiết, Quân Lâm Uyên lại không thèm nhìn ả lấy một cái. Ả chỉ có thể

hoảng sợ trợn trừng mắt, nhìn thấy chân mình bị nhấc lên, gã đàn ông kia nở nụ cười da^ʍ tà rồi chọc thẳng vào cơ thể ả không chút thương tiếc

nào.

“A —-”

Nhìn cảnh tượng này, Tô Cẩm Bình có chút không đành lòng. Nếu việc này do

Vương thái hậu làm, Quân Lâm Uyên trả thù mình Vương thái hậu là đủ rồi, cần gì phải lôi cả Quân Mộng Nhã vào. Tuy nàng không thích Quân Mộng

Nhã, nhưng dùng cách này đối với phụ nữ cổ đại mà nói, thì dường như quá tàn khốc.

Dòng máu trinh nữ chảy dọc theo bắp đùi Quân Mộng Nhã xuống, lại càng kích

thích thú tính của đám đàn ông kia. Tiếng kêu đau thảm thiết và liên tục kêu đừng của ả, cũng càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ đám đàn ông trên người ả…

Vương thái hậu thấy không còn cách nào cứu vãn nữa, ngồi sụp xuống đất ngẩn

ngơ nhìn về phía Quân Mộng Nhã. Vì mụ, mà ba đứa con của mụ, hai đứa

phải chịu sự giày vò không đáng có như vậy, một đứa thì chết thảm… Thật

ra mụ rất hối hận, đã hối hận từ lâu rồi. Nhưng hối hận thì có ích gì?

Ít ra, đối với đứa con trai này của mụ mà nói, thì hoàn toàn không có

chút ích lợi gì.

Một lát sau, cuối cùng động tĩnh bên kia cũng ngừng lại, đám đàn ông

cũng đứng sang một bên, ánh mắt da^ʍ tà thỉnh thoảng vẫn nhìn về phía cơ

thể trắng như tuyết của Quân Mộng Nhã. Hai mắt Quân Mộng Nhã trống rỗng

nhìn lên trần nhà, dường như đã mất hết cả hy vọng và ư nghĩa để sống

sót vậy.

Nhìn dáng vẻ ngẩn ngơ của ả, Vương thái hậu không kìm được nữa, gào lên khóc rồi lao tới ôm ả: “Nhã nhi, Nhã nhi, Nhã nhi, con nhìn mẫu hậu đi, Nhã

nhi…”

Quân Lâm Uyên cũng bước từng bước tới, chậm rãi đi đến trước mặt hai người,

nhìn sang mấy kẻ vừa xâm hại Quân Mộng Nhã kia, ánh mắt hắn đầy vẻ khinh bỉ, nhẹ phất tay áo bào, bột phấn màu trắng bay về phía họ. Họ còn chưa kịp kêu tiếng nào đã ngã hết xuống đất, sau đó nhanh chóng hóa thành

một vũng máu! Độc dược kết hợp với hóa thi phấn!!!

Sau đó, hắn quay sang giễu cợt hai người kia: “Mẫu hậu, bà yên tâm, con bé

không chết được!” Dưới sự trào phúng là cõi lòng đau đớn tột cùng của

hắn. Trước đây, khi toàn thân hắn đẫm máu nằm trên mặt đất, đã có ai

thương xót hắn? Có ai ôm lấy hắn mà khóc đến bi thương như vậy? Thứ hắn

nhận được, chỉ là sự châm biếm và khinh bỉ, còn cả câu nói ‘tự ngươi

nghĩ cho kỹ đi’ đầy lạnh lùng đó của mẫu hậu hắn nữa…

“Mẫu hậu, thực ra trẫm không hiểu! Rõ ràng đều là con của bà, vì sao bà lại

bất công như thế?” Hắn nhẹ nhàng hỏi, không có một chút tàn nhẫn nào như bình thường, mà ngược lại chỉ giống một đứa trẻ ngẩng đầu hỏi mẹ của

mình, vì sao mẹ cứ bất công với con như vậy?

Giọng điệu này của hắn đâm đau nhói tim Vương thái hậu, nước mắt rõi xuống

như những hạt trân châu không ngừng lại được, khóc đến sưng đỏ hai mắt…

Dáng vẻ này của mụ khiến Quân Lâm Uyên nhanh chóng tỉnh táo lại, sắc mặt lại lạnh lùng như xưa, nhìn hai mắt thất thần của Quân Mộng Nhã, chậm rãi

nói: “Hoàng muội, chơi vui không? Có phải chơi rất vui không?”

Lúc này ánh mắt Quân Mộng Nhã mới lấy lại được chút tiêu cự, nhìn Quân Lâm

Uyên vừa có sự dè chừng, vừa có sự oán hận: “Quân Lâm Uyên, ngươi là đồ

cầm thú! Ta là muội muội ngươi, là muội muội ruột thịt của ngươi, là

công chúa Bắc Minh, ta…”

“Xem ra, hoàng muội rất mau quên nhỉ.” Hắn chậm rãi ngồi xổm xuống nhìn

thẳng vào mắt ả, “Chẳng lẽ hoàng muội không còn chút ấn tượng nào về

chuyện năm đó sao? Có phải là… chơi rất vui không, hả?”

Con ngươi của Quân Mộng Nhã bỗng trợn trừng lên, trí nhớ quay về bảy năm

trước! Khi đó, Hoàng huynh vừa đãng cơ, đêm hôm ấy, ả nhìn thấy một mình mẫu hậu vội vội vàng vàng chạy tới Minh Dẫn cư, ả và tỷ tỷ rất hiếu kỳ

nên cùng len lén bám theo. Sau đó, ả nhìn thấy hoàng huynh ả bị người ta thoải mái làm nhục. Lúc đó ả và tỷ tỷ đều 8, 9 tuổi, nghe tiếng kêu

thống khổ của Hoàng huynh, hai người cũng không hiểu họ đang làm gì,

nhưng lại thấy vị hoàng huynh luôn cao cao tại thượng bị người ta ức

hϊếp thực sự rất thú vị nên mới vỗ tay nói: “Chơi vui quá”, “thú vị

quá”!

Vừa nhớ lại, ả chợt nở nụ cười, tất cả những chuyện này đều là do các ả

gieo gió gặt băo thôi! Nhưng ả vẫn không kìm được, nhìn Quân Lâm Uyên

nói: “Hoàng huynh, khi xưa ta và tỷ tỷ còn nhỏ, chúng ta còn chưa đến 10 tuổi, dù muốn trả thù, ngươi cứ thẳng tay mà gϊếŧ chết ta đi, cần gì

phải…”

Sắc mặt hắn lập tức biến đổi, túm mạnh lấy tóc ả gằn từng chữ một: “Trẫm

cho ngươi thuốc, ngươi không uống, còn trách trẫm sao?” Sắc mặt hắn y

như ma quỷ vừa từ địa ngục tới.

“Nếu ngươi ngoan ngoan ngoăn ngoăn gả tới Nam Cương, trẫm cũng sẽ không đối

xử với ngươi như vậy, muốn trách, thì hăy trách ngươi không quản được

miệng mình đi!” Ti tiện bẩn thỉu à? Dù Quân Lâm Uyên hắn có ti tiện bẩn

thỉu thì cũng không tới lượt ả phán xét!

Vương thái hậu quay sang nhìn Quân Lâm Uyên, đau đớn gào lên: “Uyên nhi, việc đã đến nước này, mẫu hậu cũng không dám cầu xin con điều gì nữa, con để hoàng muội con ở lại Bắc Minh đi, con bé đã không còn là trinh nữ mà gả đến Nam Cương, người Nam Cương hung ác tàn độc kia không biết sẽ đối xử với muội muội con thế nào!”

“Vậy năm xưa khi mẫu hậu ném trẫm cho Phùng Chấn Vũ, chẳng lẽ không nghĩ lăo ta sẽ đối xử với trẫm thế nào sao?” Hắn nhìn mụ như người như không,

nốt ruồi son đỏ rực như máu.

Mặt Vương thái hậu thoáng xuất hiện vẻ nghi hoặc, mụ cũng không biết sau đó đã xảy ra chuyện gì. Mụ chỉ biết Phùng Chấn Vũ vô cùng yêu thích con

trai của mình, nên mới hứa với mụ chỉ cần mụ lén lút giao Quân Lâm Uyên

cho lăo, sau đó thông báo với mọi người Hoàng đế bị bệnh nặng, là mụ có

thể buông rèm chấp chính, nắm giữ đại quyền. Khi giao Quân Lâm Uyên cho

lăo, mụ không hề nhận được tin tức gì cả, vài ngày sau mới có tin nói

rằng lăo đối xử với con trai mình cực kỳ tốt, muốn gì được đó. Chẳng lẽ

còn có chuyện gì mụ không biết sao?

“Mẫu hậu, bà có biết vì sao khi trẫm đoạt lại vương quyền, việc đầu tiên

trẫm làm là xử trảm mấy vạn tướng sĩ không?” Hắn cười, đẹp đến kinh

người, nhưng nụ cười trên mặt hắn lại tỏa ra vẻ khổ sở đến vô tận.

Màn thảm sát đó đã làm biết bao nhiêu người kinh hăi. Có hai vị lăo thân

vương của hoàng thất Bắc Minh quỳ đến chết ở cửa Ngự thư phòn cũng không thể khiến quân vương thu hồi mệnh lệnh!!! Tất cả những kẻ đó đều là

thân binh của Phùng Chấn Vũ, mụ đã nghĩ rằng chẳng qua hắn giận cá chém

thớt thôi, lẽ nào còn nội tình mụ không hề hay biết?

“Bởi vì, trẫm không nhớ rõ được, trong những người đó, có kẻ nào đã chạm vào trẫm, thế nên, trẫm mới gϊếŧ sạch bọn họ.” Hắn từ từ nói ra đáp án,

Vương thái hậu trợn trừng mắt, nhất thời á khẩu, mụ thật sự không ngờ

Phùng Chấn Vũ lại làm chuyện như vậy, khi đó, dù gì con trai mụ cũng là

quân vương Bắc Minh, sao lăo dám…

Thấy Vương thái hậu ngẩn người, hắn khẽ cười, giọng nói du dương lạnh lẽo y

như con rắn Nhãn Kính Vương đang khè nọc độc ra vậy: “Trẫm phải cảm tạ

mẫu hậu đã khiến trẫm có quyết tâm nhất định phải sống sót, quyết tâm

nhất định phải trả thù thích đáng các người! Nếu không, Quân Lâm Uyên ta cũng sẽ không phải là kẻ dẫm nát các ngươi dưới lòng bàn chân, thỏa sức hành hạ các ngươi như ngày nay, mà là… một đứa bé vô tình chết dưới tay của một gã mê trẻ con nào đó trong quân doanh rồi!”

Cơ thể Vương thái hậu run lên, mụ hoàn toàn không thể ngờ được khi đẩy hắn đến bên Phùng Chấn Vũ, hắn còn trải qua nhiều chuyện như vậy, mụ kinh

hăi đến mức không tìm thấy giọng nói của mình nữa.

“Mẫu hậu có muốn biết trẫm làm thế nào mà sống sót được không? Bà nên biết

rằng, những kẻ bị ném vào trong tay lũ cuồng trẻ con trong quân doanh

thì không bao lâu sau sẽ chết hết, có kẻ bị làm nhục đến chết, có kẻ bị

đánh đến chết. Bà thử nói xem, trẫm làm thế nào mà sống được?”

“Ai gia không muốn nghe!” Vương thái hậu đứng bật dậy như phát điên, cầm y

phục bên cạnh bao bọc lấy cơ thể trần trụi của Quân Mộng Nhã, vội vàng

lao ra ngoài cửa. Mụ không muốn nghe nữa, mấy năm nay mụ đã bị hành vi

của mình hành hạ đến thống khổ rồi, mụ không muốn nghe không muốn nhìn

thấy bất cứ chuyện gì mụ không thể chịu được nữa!

“Ha ha…” Hắn lại nở nụ cười, cũng không đứng dậy cản họ, chỉ nhìn theo bóng họ từ từ biến mất ở cầu thang. Đầu óc Quân Mộng Nhã cũng hoàn toàn

choáng váng, ả không ngờ vị hoàng huynh nhìn rất cao quư kia của ả còn

có đoạn ký ức thảm thương như thế. So với hắn, thì những gì mình trải

qua hôm nay, có phải cũng là hắn nương tay rồi không?

Tô Cẩm Bình cũng hoàn toàn kinh ngạc đến ngẩn người, nàng đã từng suy đoán đến chuyện Quân Lâm Uyên có thể gặp phải trong quá khứ, nhưng thực sự

không ngờ nó lại tàn khốc đến mức đó! Nàng nhớ rõ hôm nay khi hắn bóp cổ mình có nói rằng: ‘những gì trẫm trải qua chắc chắn còn kinh khủng hơn

những gì ngươi tưởng tượng hàng trăm lần’.

Chờ Vương thái hậu và Quân Mộng Nhã đi khuất, trong phòng hoàn toàn yên

tĩnh. Một mình Quân Lâm Uyên ngẩn ngơ ngồi xổm tại chỗ, một lát sau, hắn lại mệt mỏi ngồi bệt xuống mặt đất, dựa lưng vào bức tường phía sau.

Nhìn tình cảnh hỗn loạn và vết máu trong phòng, ký ức lại như cơn thủy

triều ập tới dồn ép hắn đến không thở nổi. Trả thù người khác, cũng là

tự chọc mạnh vào vết thương của chính mình, làm cho nó lại thấm đẫm máu

tươi…