Tô Cẩm Bình cũng có thể cảm nhận được hành vi của mình hôm nay
đã cảm hóa thành công người này một chút, bạo gan nói: “Quân Lâm Uyên,
vết thương trên ngực huynh là do chính huynh đâm phải không? Nếu ta
không đoán sai, thì chính là đêm Hoàng Phủ Hoài Hàn trúng Thiên Đoạn
Tuyết đúng không.”
Câu hỏi này vừa vang lên, ánh mắt
hắn lại lạnh đi, trong đôi mắt xếch thoáng lóe lên tia sáng lạnh, vẻ đề
phòng lại xuất hiện trên mặt hắn: “Sao nàng biết?”
“Ngày đó khi ta ra khỏi tẩm cung của Hoàng Phủ Hoài Hàn, đi dạo trong Hoàng
cung thì nhìn thấy huynh.” Vết thương kia thoạt nhìn chỉ mới bị khoảng
hai ngày, kết hợp với hình ảnh nhìn thấy mấy hôm trước là hiểu.
Hắn hơi giật mình, ánh mắt nhìn Tô Cẩm Bình cũng thêm phần tán thưởng, cô
gái này thực sự rất thông minh, đến tận hôm nay mới nói chuyện này ra.
Nếu ngày đó khi vừa nhìn thấy, nàng bước ra ngay thì chắc chắn hắn sẽ
gϊếŧ nàng không chút do dự, nhưng hiện giờ hắn đã không ra tay được nữa.
Thấy hắn không nói gì, Tô Cẩm Bình lại hỏi có vẻ hơi dò xét: “Vì sao phải
nghĩ đến… tự sát?” Nàng không biết hắn có trả lời câu hỏi này hay không, nhưng nàng lại cho rằng, với tính cách của Quân Lâm Uyên, luôn muốn
nhìn kẻ thù của mình thống khổ mới thấy hài lòng, thì làm sao lại nghĩ
đến chuyện tự kết liễu mình chứ?! Thế nên, nàng thật sự rất tò mò.
“Ha…” Quân Lâm Uyên cười tự giễu, sắc mặt rất nhu hòa, ánh mắt nhìn vào hư
không, mờ mờ mịt mịt, hoàn toàn giống với vẻ xinh đẹp lóa mắt, ưu thương đến mức khiến tim người ta vỡ nát ra ngày ấy.
Hắn
trầm ngâm một lát, cho đến khi Tô Cẩm Bình cho rằng hắn sẽ không mở
miệng nữa, giọng nói nghèn nghẹn của hắn mới lại vang lên: “Vì sao định
tự sát à?! Trẫm muốn… tha thứ, nhưng trẫm không làm được. Trẫm đang
nghĩ, nếu trẫm thật sự chết đi rồi, thì sẽ không oán hận nữa…” Nhưng mà, máu chảy suốt một đêm dài, hắn vẫn không chết, ngược lại còn khiến hắn
càng thấy rõ hơn những người đó vẫn đang còn sống! Nếu không phải vì năm đó sư phụ đã cho hắn uống rất nhiều thuốc, thì e là vài ngày trước hắn
đã trở thành một thi thể rồi nhỉ?
Chết, sẽ không còn oán hận, cũng có thể khiến mình không điên cuồng đi trả thù nữa.
Nhìn bộ dạng của hắn, Tô Cẩm Bình bỗng nở nụ cười: “Quân Lâm Uyên, huynh có biết huynh rất giống một loại hoa không?”
Hắn ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt đầy vẻ khó hiểu.
“Quân Tử Lan!” Ba chữ chậm rãi vang lên, không phải nịnh bợ, cũng không phải
nói hùa theo sở thích của hắn, mà là lời nói từ chính trái tim của nàng! Sau đó, dưới ánh mắt vừa nghi hoặc vừa không tin của hắn, nàng lại từ
tốn nói tiếp, “Từ thái độ của huynh dành cho ta là có thể nhận ra được,
dù vô cùng căm ghét, nhưng cũng chưa từng lấy đi cây trâm phượng mà ta
rất quý trọng kia. Huynh cũng có trăm nghìn cách để gϊếŧ ta, hoặc giày
vò ta, nhưng lại chỉ chọn cách để cho ta dùng thực lực của chính mình
đối đầu với huynh. Thậm chí, huynh không tha thứ được cho người khác,
thì huynh cũng nghĩ tới chuyện chấm dứt mạng sống của chính mình để vùi
chôn sự thù hận. Người như vậy, không phải quân tử thì là gì? Cao quý,
có khí khái quân tử, chính là để nói người như huynh!”
Nghe nàng nói vậy, hắn như cảm thấy cả trái tim mình đều sống dậy, nhưng vẫn còn bị thứ gì đó trói buộc lại, vùng ra không được. Một lát sau, giọng
nói du dương mà lạnh lẽo của hắn lại vang lên: “Trẫm, đã từng gϊếŧ rất
nhiều người!” Cũng có rất nhiều người chết trên tay hắn đều là người vô
tội.
“Ta cũng từng gϊếŧ rất nhiều người! Thế giới này vốn là nơi kẻ mạnh đè lên đầu kẻ yếu, có mạnh mới tồn tại được. Nếu
không có bản lĩnh để giữ mạng sống của mình, thì có chết trên tay người
ta cũng không thể trách ai khác được. Chết, tức là kẻ vô dụng, không
phải là do lỗi của kẻ mạnh. Quân Lâm Uyên, huynh hơn xa những kẻ chỉ
biết dùng mưu ma chước quỷ, vậy mà còn không chịu tin mình là quân tử
sao?”
Kiếp trước khi nàng làm sát thủ, chỉ biết cầm
tiền người ta rồi đi gϊếŧ người. Cho tới bây giờ nàng cũng không hề nghĩ xem những người đó có vô tội hay không, nàng chỉ biết, mình có thực
lực, có thể lấy mạng người khác. Nếu người khác có đủ khả năng để lấy
mạng nàng thì nàng cũng sẽ không nói thêm một câu nào. Không có bản lĩnh để sống tiếp thì đừng trách người khác tàn nhẫn, mà hãy trách mình vì
quá vô dụng!
“Quân tử, phải giàu đức độ!” Điểm này hắn hoàn toàn không thể nào làm được. Hắn không rộng lượng được đến như vậy.
Tô Cẩm Bình nghe xong chỉ nhìn thẳng vào mắt hắn, nói rõ từng lời: “Đức
độ, chỉ nên dành cho những người đáng được nhận nó. Có những người không đáng tha thứ thì không cần ép mình phải tha thứ!”
Thật ra, điều nàng muốn nói là, đối với những kẻ đã chạm đến giới hạn của
mình, thì đức độ chỉ là rắm thối thôi, nên cầm đao trong tay mà đòi lại
công bằng cho mình! Có điều, đó là mẹ ruột của hắn, dù là tình hay lý
thì nàng cũng không nên xúi giục người ta đi báo thù, “Quân tử, cũng là
người, đâu phải Quan thế âm Bồ Tát bao dung cho vạn vật!”
Câu nói của nàng như quăng một hòn đá vào mặt hồ tĩnh lặng trong lòng hắn,
không chỉ tạo ra những vòng gợn sóng, mà đã tạo thành cơn sóng lớn cuồn
cuộn dâng trào, cùng với… một vầng thái dương vừa ló dạng! Qua lời nói
của nàng, sự chán ghét vốn có của hắn đối với chính bản thân mình cũng
như được giải tỏa. Quân Tử Lan và Quân Lâm Uyên hắn, là tương xứng, hay
chỉ là sự so sánh khập khiễng?
“Thật ra, Quân Lâm Uyên, huynh còn tốt hơn Quân Tử Lan!” Thấy vẻ âm u trong mắt hắn tan bớt, Tô Cẩm Bình lại nổi hứng trêu chọc.
Hắn nhíu mày chờ câu tiếp theo của nàng.
Tô Cẩm Bình cười ha ha, nói: “Nhìn huynh xinh đẹp hơn Quân tử Lan nhiều!”
Nàng vẫn luôn cảm thấy cái loài hoa xấu xí kia chẳng đẹp gì cả! Có lẽ
nên nói, thật ra Quân Lâm Uyên đẹp hơn tất cả các loài hoa gấp trăm ngàn lần.
Hai chữ ‘xinh đẹp’ làm lóe lên tia sáng lạnh
trong mắt hắn, nhưng hắn cũng biết nàng không có ác ý, nên không có hành động gì. Có lẽ cũng vì sau bao nhiêu năm trôi qua, lần đầu tiên được
người ta quan tâm khuyên nhủ như vậy đã khiến hắn không còn hạ thủ trừng phạt nàng được nữa. “Tô Cẩm Bình, trẫm thực sự rất may mắn vì trước đây không gϊếŧ nàng!” Có lẽ lúc đó hắn muốn gϊếŧ nàng chẳng qua cũng chỉ vì hắn đố kỵ khi thấy nàng sống thoải mái hơn mình thôi. Nàng chỉ là một
cung nữ quét sân mà có thể to gan lớn mật cười đùa không chút dè chừng
nào, vậy mà hắn là một vị đế vương, lại phải chịu đựng sự đau đớn mà
không người nào có thể tưởng tượng được, thậm chí còn chưa từng cười
thật lòng một lần nào. Sự đối lập rõ rệt như vậy, bảo hắn làm sao có thể khống chế chính mình không nảy sinh suy nghĩ muốn bóp chết sự tốt đẹp
kia ở trong đầu được chứ?
“Nhưng mà Hoàng thượng ạ,
còn nói thêm gì nữa thì ta thực sự sẽ bị huynh gϊếŧ chết mất!” Tô Cẩm
Bình nói rất nghiêm túc, hơn nữa, trên người nàng còn đang có Ngọc Thiềm cổ, hiện giờ có vội vàng rời khỏi đây cũng vô dụng, về Nam Nhạc còn
khiến tiểu Hồng Hồng lo lắng thêm cho mình, chi bằng giải quyết xong rồi đi sau.
“Sao lại nói thế?” Giọng điệu của hắn ôn hòa hơn rất nhiều.
“Rột rột rột” tiếng dạ dày kêu thảm thương đã thay Tô Cẩm Bình trả lời câu
hỏi của Quân Lâm Uyên. Nàng ngại ngùng gãi đầu: “Ta sắp chết đói rồi!”
“Truyền lệnh!”
…
Trên một chiếc bàn dài, được bày rất món ăn tinh xảo, mỗi món đều đủ cả sắc, hương, vị. Khi Tô Cẩm Bình còn ở phủ Tề quốc công cũng chưa từng được
hưởng thụ sự đãi ngộ thế này, quả nhiên, bữa cơm của Hoàng đế phô trương hơn người thường rất rất nhiều. Tô Cẩm Bình mang tâm trạng như đang lạc vào giấc mơ cổ tích, chọn một chỗ rồi đặt mông ngồi xuống.
Thái giám hầu hạ bên cạnh nhìn tình cảnh này cũng cảm thấy rất mới lạ, qua
bao nhiêu năm nay, Hoàng thượng chưa từng dùng bữa cùng bất kỳ ai. Lần
trước dùng bữa cùng Đông Lăng hoàng cũng là yến tiệc, đều ngồi bàn
riêng. Cung nữ này có năng lực gì mà có thể được Hoàng thượng đối xử
khác biệt như thế?
Tô Cẩm Bình cầm đũa lên, là đồ
bạc. Người trong Hoàng gia ăn cơm đều sợ bị đầu độc nên dùng loại đồ này cũng là bình thường, nhưng cảm giác cầm bạc tuyệt vời thế này khiến
nàng không kìm được vuốt ve thêm vài cái.
Nhìn dáng vẻ thô thiển của nàng, khóe môi Quân Lâm Uyên hơi run lên nhưng cũng không nói thêm gì.
Tô Cẩm Bình sờ mó một lúc mới ngẩng đầu xum xoe hỏi: “Hoàng thượng, lát
nữa dùng cơm xong, có thể cho tiểu nhân mấy cái bát đũa này được không?”
“Rầm!” Đám hạ nhân ngã sõng xoài xuống đất, rồi lại vội vội vàng vàng đứng dậy trước khi Hoàng thượng phát hỏa.
Cơ mặt hắn giật giật: “Có thể!”
“Huynh tốt với ta quá!!!” Tô Cẩm Bình cảm động nói, hắn còn chưa nhấc đũa
trước thì nàng đã ăn luôn không kịp đợi nữa rồi, động tác rất nhanh
nhưng rất tao nhã, không dính một chút nước canh nào trên môi, dường như cách ăn của nàng cũng được huấn luyện đặc biệt vậy.
Nhìn cô cung nữ không biết quy củ này, đám hạ nhân muốn lên tiếng nhắc nhở
nhưng thấy Hoàng thượng cũng không lên tiếng, nên bọn họ không dám nói
gì.
Khi ăn thêm một miếng gà quay to nữa, Tô Cẩm Bình lại lắc đầu cảm thán: “Giá mà có thêm chút âm nhạc nữa thì tuyệt vời!”
Kiếp trước nàng có rất nhiều tiền nhưng lại tiếc rẻ không nỡ dùng, nhìn
thấy những người có tiền ở trong những nhà hàng xa hoa vừa ăn cơm vừa có người kéo đàn violin ở bên cạnh, nàng cảm thấy vô cùng sảng khoái!
“Truyền nhạc công!” Quân Lâm Uyên cũng không đáp lời Tô Cẩm Bình, chỉ nhẹ giọng phân phó rồi tiếp tục ăn cơm, phong thái đầy vẻ nhã nhặn của Hoàng gia.
Điều này lại khiến Tô Cẩm Bình hơi ngạc nhiên, nàng chỉ thuận miệng nói
thôi, Quân Lâm Uyên đâu cần làm vậy?! Người nhận lệnh đã đi, không bao
lâu sau, một đội nhạc công bước vào, người gảy cầm, người đàn tranh,
người gõ trống, người thổi tiêu, tỳ bà đàn nhị phối hợp với nhau thật sự rất có cảm giác ngồi nghe hòa nhạc cổ truyền mười hai nhạc cụ, âm nhạc
theo đúng tiêu chuẩn cao nhất, khiến tâm trạng người nghe vô cùng sảng
khoái.
Tô Cẩm Bình cũng không nghĩ nhiều mấy chuyện
không đâu nữa, chú tâm dùng bữa. Quân Lâm Uyên thế này là vì coi nàng
như bằng hữu phải không? Không biết vì sao, nhưng so với Hoàng Phủ Hoài
Hàn, nàng có cảm tình với Quân Lâm Uyên hơn. Có lẽ là vì dưới vẻ tàn
nhẫn của hắn vẫn ẩn giấu vẻ thuần phác, thật ra, Quân Lâm Uyên cũng
không thể coi là người xấu.
Ăn xong cơm, tiếng nhạc
cũng ngừng. Trong lòng các nhạc công đều thấy rất phức tạp, họ chưa từng nghĩ có người được hưởng sự đối đãi đặc biệt như vậy từ Hoàng thượng,
dùng bữa mà còn đòi nghe nhạc nữa! Thật đúng là… thần kinh! Vậy mà Hoàng thượng cũng đồng ý.
Sau khi ăn xong, Tô Cẩm Bình lau miệng rồi lén liếc nhìn sắc mặt hắn. Quân Lâm Uyên cũng đặt đũa xuống,
nhìn dáng vẻ của nàng, hắn biết ngay nàng có điều cần nói.
“Hoàng thượng, nếu chúng ta đã là bằng hữu, thì có phải sau này ta cũng không
cần phải cọ thùng cứt, à nhầm, cọ ngự dung nữa không?” Ánh mắt nàng như
lóe sáng.
“Ừ.” Quân Lâm Uyên cũng thoải mái đáp,
thoáng nở nụ cười nhẹ, nốt ruồi son ở mi tâm như phát ra ánh sáng hồng
nhạt vô cùng xinh đẹp.
Cái gì?! Đám hạ nhân kinh ngạc há hốc mồm, Hoàng thượng làm bằng hữu với một cung nữ từng cọ ngự dung
sao?! Tam quan nát vụn!!! Khí tiết mất sạch rồi!
Nhưng, Tô Cẩm Bình vẫn chưa thấy hài lòng: “… Liệu có thể… đổi cho ta một chiếc giường thoải mái hơn chút không?”
Quân Lâm Uyên nghe xong, chậm rãi nói: “Tẩm cung trong Hoàng cung này, tùy
nàng chọn lựa. Thích ở nơi nào thì ở nơi đó, nếu trong đó có người thì
đuổi người ta ra ngoài!”
Hắn thế này thực sự rất đúng với câu nói của Quân Tử Mạch, nếu hắn thích ai, thì dù là vầng trăng
trên trời cao, hắn cũng sẽ hái xuống đưa tới trước mặt nàng!
Hắn nghĩ, có thể hắn thực sự thích nàng, có lẽ là vì những câu nói nghiêm
túc của nàng hôm nay, có lẽ vì nàng cho hắn sự ấm áp mà bao nhiêu năm
qua hắn chưa từng có, có lẽ vì tính cách kiên nghị mà đặc biệt của nàng. Nhưng dù là vì cái gì, thậm chí hắn cũng còn chưa biết có phải đó là
thích hay không, nhưng hắn tin chắc rằng, hiện giờ, hắn muốn đối xử tốt
với nàng, chỉ muốn đối xử tốt với nàng. Dù hắn biết, trong lòng nàng có
người khác, dù hắn biết, hắn và nàng không thể nào, nhưng hắn vẫn sẽ đối xử tốt với nàng.
Tô Cẩm Bình không hề biết trong đầu hắn đang nghĩ nhiều như vậy, chỉ lên tiếng trêu chọc: “Nếu ta muốn tẩm
cung của huynh, thì huynh có thể chuyển ra ngoài nhường ta được không?”
Là trêu ghẹo, nhưng cũng muốn thăm dò thử xem đối với một người ‘bằng
hữu’, giới hạn của Quân Lâm Uyên ở đâu. Nàng đoán chắc hắn sẽ không đồng ý, nhưng chắc cũng sẽ không lôi nàng ra ngoài đánh một trận đâu nhỉ?
Không ngờ, Quân Lâm Uyên lại thẳng thắn đáp: “Được!”
“Thôi thôi thôi!” Tô Cẩm Bình cuống quít xua tay, “Ta chỉ đùa chút thôi mà,
ta cũng không muốn gánh tội danh yêu nữ họa quốc gì gì đó trên lung
đâu!” Nói thì nói vậy, nhưng mặt nàng lại tươi cười, người này thật sự
rất nghĩa khí!
Quân Lâm Uyên cũng không nói thêm gì, thấy nàng ăn xong liền sai hạ nhân đưa nàng đi chọn tẩm cung.
Nàng đi không bao lâu, Quân Tử Mạch lại le te chạy tới: “Hoàng huynh, muội
biết chuyện hôm nay rồi!” Vừa nói nàng ấy vừa nháy mắt, còn cười rất
gian xảo nữa.
“Thế thì sao?” Đôi mắt xếch hẹp dài liếc nhìn nàng ấy.
Quân Tử Mạch cười hì hì: “Muội biết là huynh thích nàng mà, nhưng nàng lại
hiểu lầm, nói huynh muốn gϊếŧ nàng mới thỏa mãn! Có phải hôm nay Hoàng
huynh thổ lộ sau đó nàng nhận lời rồi không?”
“Không
được nói bừa!” Thần sắc Quân Lâm Uyên hơi lạnh đi, vẻ mặt cũng rất
nghiêm túc khiến Quân Tử Mạch ngẩn người. Nàng ấy rất ít khi thấy Hoàng
huynh nghiêm túc như vậy, nhưng chuyện này nàng có nói gì sai đâu?!
“Trẫm và nàng, là bằng hữu!” Là bằng hữu, cũng chỉ có thể là bằng hữu. Nàng
không có khả năng thích hắn, mà hắn, quá bẩn thỉu, cũng không xứng đáng
có được một tình cảm chân thành sâu nặng.
Quân Tử Mạch khẽ cắn môi dưới không nói nữa, nhưng từ sắc mặt của Hoàng huynh, nàng có thể thấy được, rõ ràng hoàng huynh thích…