Dịch: Mẹ Cherry
Đến giữa trưa, mưa đã tạnh, Quân Lâm Uyên và Hoàng Phủ Hoài Hàn đang chơi
nốt bàn cờ dang dở kia, Tô Cẩm Bình ngáp dài đứng bên cạnh, trong lòng
không ngừng mắng chửi Quân Lâm Uyên, tên đàn ông rắn rết này, bọn họ
chơi cờ thì liên quan cái lông gì đến mình, vì sao phải lôi mình tới đây phạt đứng chứ?! Ngươi đúng là tên độc ác nhất thế gian!!!
Tuy vì cảnh tượng đêm qua, nàng có chút cảm thông với người này, nhưng cảm
thông không đồng nghĩa với việc nàng phải tha thứ cho chuyện hắn gây sự
với nàng hết lần này đến lần khác!
“Tin về việc diệt thổ phỉ, Hoài Hàn huynh cũng biết chứ?” Quân Lâm Uyên đặt một quân cờ xuống, chậm rãi nói.
Hoàng Phủ Hoài Hàn khẽ nhíu mày kiếm, giọng nói lạnh lẽo cũng vang lên: “Đúng là có biết, nhưng hiện giờ trẫm rất tò mò, rốt cuộc ai có năng lực lớn
như vậy, mà lại cảnh giác như vậy?”
Ban đầu Quân Lâm Uyên tới Đông Lăng, cũng là vì đột nhiên xuất hiện một thế lực bất minh ở biên giới của Đông Lăng và Bắc Minh, vì thế hai nước
quyết định cùng ra tay giải quyết, tránh để một nước thứ ba ra tay, nhóm binh mã kia lại chạy vào dưới trướng nước khác. Nhưng hai nước bọn họ
hợp tác bao vây tiêu diệt, lại không thể tìm được một bóng dáng thổ phỉ
nào cả!
Cả ngự thư phòng, chỉ có bốn người Hoàng Phủ Hoài Hàn, Quân Lâm Uyên,
Hoàng Phủ Dạ và Tô Cẩm Bình, ba người kia đều ngồi, chỉ có mình Tô Cẩm
Bình đứng ôm một bụng oán khí. Nghe nội dung câu chuyện của họ, nàng cảm thấy vô cùng nhàm chán, không kìm được liền ngáp dài một cái…
Cái ngáp không chút e dè này của nàng đương nhiên cũng không tránh được mắt của ba người kia, khóe mắt ba người đều hơi giật giật một chút nhưng
lại không hề quở trách gì nàng.
Quân Lâm Uyên nhìn bàn cờ, không biết có phải vì tự tin rằng Tô Cẩm Bình
tuyệt đối không có năng lực rời khỏi đây hay không mà hắn nói chuyện
quốc gia đại sự hoàn toàn không dè chừng nàng: “Hoài Hàn huynh, có thể
việc ta và huynh bí mật hợp tác tiêu diệt thổ phỉ đã bị kẻ khác biết
được.”
Đôi mắt tím đậm của Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng giấu tia sáng lạnh, hắn ta cũng nghĩ thế. Nhưng chuyện này không có nhiều người biết, hơn nữa, số người trong thế lực bí mật kia không ít, nhưng đột ngột biến mất như vậy,
không chỉ chứng minh rằng Đông Lăng và Bắc Minh đã gặp phải đối thủ mạnh mẽ, mà còn chứng minh rằng tin tức đã bị lộ ra!
“Việc này, ở Đông Lăng trừ trẫm và Hoàng Phủ Dạ, không có người thứ ba
biết!” Vì họ chỉ bí mật bàn bạc với nhau, nên không thông báo rộng rãi,
ngay cả tướng lĩnh thực thi nhiệm vụ cũng không hay biết gì, chỉ làm
theo mệnh lệnh mà thôi.
Quân Lâm Uyên cũng nói: “Ở Bắc Minh, trừ trẫm và Thừa tướng ra, cũng không
có người thứ ba biết chuyện! Thừa tướng, trẫm tin được. Nếu đã vậy, thì
chắc hẳn có người phát hiện ra manh mối từ hành vi cử chỉ của trẫm và
huynh, rồi đoán ra mục đích. Như thế thì tài trí của người kia quả thật
không thể khinh thường được.”
“Người có thể tiếp xúc với ta và huynh, lại có mưu trí như vậy cũng không
nhiều, mà kẻ có hiềm nghi rõ ràng, chỉ có một người thôi!” Hoàng Phủ
Hoài Hàn trầm giọng nói. Nếu không phải có một cao nhân khác ẩn nấp đâu
đây, thì bên ngoài sáng thực sự chỉ có một người như thế.
“Thượng Quan Cẩn Duệ!” bốn chữ cùng lúc vang lên từ miệng hai người!
Nghe thấy Thượng Quan Cẩn Duệ bị nhắc tới, mi tâm Tô Cẩm Bình nảy lên, trạng thái vốn đang buồn ngủ lập tức tỉnh táo lại! Chuyện diệt thổ phỉ thì
liên quan gì đến ca ca chứ?
“Thì ra Hoài Hàn huynh cũng nghi ngờ hắn!” Hoàng Phủ Hoài Hàn chỉ nghi ngờ,
còn Quân Lâm Uyên thì tin chắc! Lần trước khi Tô Cẩm Bình rời khỏi Đông
Lăng, người của mình phái đi diệt trừ nàng lại bị Thượng Quan Cẩn Duệ
phá hoại, lúc ấy hắn đã biết người đó không đơn giản. Lại thêm chuyện
ngày đó ở hoàng cung Đông Lăng, hắn thấy có bóng đen xuất hiện ngầm giúp đỡ Tô Cẩm Bình, thân hình và thân thủ của người đó cực kỳ giống với
Thượng Quan Cẩn Duệ.
Đôi mày kiếm của Hoàng Phủ Hoài Hàn nhướng cao, không tỏ vẻ gì. Hắn ta vẫn
luôn nghi ngờ Thượng Quan Cẩn Duệ, nhưng vì ban đầu muốn dùng hắn để
chèn ép Tô Niệm Hoa, mà Thượng Quan Cẩn Duệ thực sự làm được điều đó,
giúp mình trong tối ngoài sáng chèn ép Tô Niệm Hoa không ít lần, chính
hắn ta cũng buông lỏng để thế lực của Thượng Quan Cẩn Duệ từ từ phát
triển, cuối cùng mới phát hiện ra, mình nuôi hổ trong nhà! Có điều, tên
cáo già đó không để lại một chút sơ hở hay nhược điểm nào, khiến hắn
muốn ra tay cũng không viện được cớ gì hết!
“Hừ!” Tô Cẩm Bình chợt hếch mũi lên trời, khinh bỉ hừ một tiếng, lôi kéo sự chú ý của hai người.
“Nàng hừ cái gì?” Hoàng Phủ Hoài Hàn quay đầu sang, lạnh lùng liếc nhìn nàng.
Tô Cẩm Bình cười nhưng lòng không cười, nói: “Thứ cho tiểu nhân nói câu
này, hai vị Hoàng thượng nghi ngờ Thượng Quan Cẩn Duệ tuyệt đối không
phải vì huynh ấy có sơ hở gì, vì một người đã giúp tiểu nhân nhiều lần
như vậy, chắc chắn sẽ không thể là người xấu!” Ai như hai tên khốn kiếp
nhà các ngươi, cứ rỗi việc lại gây sự với bà đây!!! Nhưng mấy lời này
nàng chỉ giấu trong lòng, không nói ra.
Đây là lần đầu tiên nghe nàng lên tiếng vì một người khác, hai người đều
hơi ngạc nhiên. Trên mặt Quân Lâm Uyên bỗng hiện lên nụ cười kỳ quái, ôn hòa nói: “Vậy, theo như ý ngươi, trẫm và Hoài Hàn huynh nghi ngờ Thượng Quan Cẩn Duệ không phải vì hắn có sơ hở gì, vậy thì vì sao?”
Hắn vừa nói vậy, Tô Cẩm Bình liền nghếch mặt nói: “Rõ ràng là các người
ghen tị với đầu óc sắc sảo, dung mạo anh tuấn của Thượng Quan Cẩn Duệ!”
“…” Hoàng Phủ Hoài Hàn không biết phải nói gì.
“…” Quân Lâm Uyên giật giật mi tâm.
“Khụ khụ khụ…” Hoàng Phủ Dạ ho sù sụ.
Bọn họ ghen tị à?! Bọn họ có điểm nào kém hơn Thượng Quan Cẩn Duệ sao? Cần
phải ghen tị sao?! Có phải đầu cô nàng này bị lừa đá không?!
“Thiếu nhận thức!!!” Giọng nói du dương lạnh lẽo của Quân Lâm Uyên vang lên,
cũng không biết có phải Hoàng Phủ Hoài Hàn đã quen với tính cách của
nàng hay không mà không nói câu gì.
Sau đó, hai người cũng không bàn luận chuyện của Thượng Quan Cẩn Duệ nữa,
nói sang chuyện khác, vì bọn họ không hề muốn bị người ta chỉ trích mình là vì ghen tị thêm một chút nào nữa!!!
Điều này cũng chính là mục đích của Tô Cẩm Bình, chen vào nói vài câu chọc
cười, tránh cho hai tên này nói tới nói lui lại bàn đến chuyện hợp tác
đối phó với ca ca. Nhưng đây cũng không phải kế sách lâu dài, nàng cũng
phải nghĩ chút biện pháp mới được.
Khi nàng còn đang suy nghĩ, một tiểu thái giám bước vào bẩm báo:
“Hoàng thượng, công chúa Mạch đã trở lại!”
Vừa nghe câu này, đôi mắt xếch của Quân Lâm Uyên chợt hiện lên vẻ vui mừng, quay đầu nói: “Tử Mạch đã về rồi sao?! Cho nàng vào đi!” Dứt lời, hắn
lại chậm rãi nói với Hoàng Phủ Hoài Hàn: “Hoài Hàn huynh, huynh không
ngại để Tử Mạch vào chứ?”
“Đương nhiên trẫm không để ý!” Quân Tử Mạch, Thất công chúa Bắc Minh, là muội
muội duy nhất khác mẹ với Quân Lâm Uyên, nhưng lại được hắn quan tâm hết mực. Hơn nữa, theo mình phân tích, thì cách Quân Lâm Uyên đối xử với
Quân Tử Mạch tốt hơn rất nhiều so với hai muội muội cùng mẹ kia của hắn, bởi vì, đối với Quân Tử Mạch, hắn quản giáo theo kiểu buông lỏng vừa
phải, còn đối với muội muội ruột thịt cùng một mẹ kia thì vô cùng dung
túng, để mặc các nàng ta gây chuyện. Kiểu dung túng này khiến Hoàng Phủ
Hoài Hàn không thể không cảm thấy rằng đó không phải là sủng ái, mà là
hại họ!
Quân Tử Mạch đi tới trước mặt Quân Lâm Uyên, cúi người hành lễ: “Thần muội tham kiến Hoàng huynh!”
“Đứng lên đi, nửa năm không gặp, có nhớ Hoàng huynh không?” Hắn khẽ cười,
chứng tỏ tâm trạng của Quân Lâm Uyên lúc này không tồi.
Quân Tử Mạch lè lưỡi làm mặt xấu: “Nhớ huynh mới là lạ ấy!”
Khi ‘công chúa Mạch’ kia nói câu này, Tô Cẩm Bình kinh ngạc phát hiện ra,
Quân Lâm Uyên không chỉ không tức giận, ngược lại trên mặt còn nở nụ
cười khẽ khiến trong lòng nàng vô cùng nghi hoặc.
Quân Tử Mạch trêu chọc Quân Lâm Uyên xong mới quay sang nhìn Hoàng Phủ Hoài
Hàn và Hoàng Phủ Dạ một cái, thoáng ngẩn người rồi hỏi: “Hoàng huynh, họ là ai ạ?”
“Không được vô lễ! Đây là Đông Lăng hoàng và Dạ vương Đông Lăng!” Quân Lâm
Uyên giới thiệu rồi nói với Hoàng Phủ Hoài Hàn và Hoàng Phủ Dạ, “Chỉ tại trẫm làm hư nha đầu kia, mong hai vị không để tâm!”
“Đương nhiên là không!” Giọng nói lạnh như băng của Hoàng Phủ Hoài Hàn vang lên.
“Ồ?!” Quân Tử Mạch chợt đưa tay che cái miệng nhỏ xinh của mình, nhìn khuôn
mặt xinh đẹp của Hoàng Phủ Dạ, nói với vẻ không thể tin được: “Chẳng lẽ
đây chính là mỹ nam thiên hạ đệ nhất, Dạ vương Đông Lăng Hoàng Phủ Dạ
sao?”
Nếu nói về ‘đẹp’ thì trong thiên hạ này không ai sánh bằng được Hoàng Phủ
Dạ, khuôn mặt đó của hắn ta, còn đẹp hơn cô gái xinh đẹp nhất ba phần,
quyến rũ hơn bảy phần. Nếu cả thế gian này có mười phần xinh đẹp, thì
một mình hắn ta đã độc chiếm mất bảy phần rồi. Vì thế, danh hiệu ‘mỹ nam thiên hạ đệ nhất’ đã sớm rơi vào tay hắn ta. Hoàng Phủ Dạ nghe vậy, môi liền nở nụ cười lẳиɠ ɭơ: “Câu nói đó của công chúa điện hạ, không phải
là vì vốn có ý với bản vương đấy chứ?”
Ai cũng biết tính cách của Hoàng Phủ Dạ, mấy lời này đương nhiên không hề
thật lòng. Mà dưới tiếng hô kinh ngạc của Quân Tử Mạch, Quân Lâm Uyên
chỉ khẽ cười rồi nói với Hoàng Phủ Hoài Hàn: “Hoài Hàn huynh, chuyện của Lâm Mộng, trẫm cảm thấy vô cùng áy náy, nha đầu không nên thân kia đã
bị xử lý, nhưng mong Hoài Hàn huynh hãy tin rằng, trẫm thực sự muốn liên hôn với Đông Lăng.”
Hắn vừa nói vậy, mặt Hoàng Phủ Dạ liền biến sắc!
Nụ cười trên môi Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng hơi lạnh đi, Quân Lâm Uyên thấy
Quân Tử Mạch có vẻ vừa ý Dạ, nên lại nổi ý muốn liên hôn sao?
Hắn ta không phản đối liên hôn, mà muội muội Quân Lâm Uyên thực sự yêu
thương gả cho Dạ, hắn ta càng không phản đối, nhưng tình trạng hiện giờ
là thế nào? Thân vương của Đông Lăng hắn ta, là để cho công chúa Bắc
Minh được lựa chọn sao? Cứ vừa ý là nhất định phải cưới à?!
Thấy Hoàng Phủ Hoài Hàn không nói lời này, Quân Lâm Uyên cũng hiểu suy nghĩ
trong lòng hắn ta, khẽ cười, dung nhan đẹp lóa mắt như mạ vàng: “Hoài
Hàn huynh, trẫm cũng không muốn quanh co, Dạ vương điện hạ đúng là tài
năng tuyệt thế, trẫm cũng muốn gả Tử Mạch cho hắn. Nhưng trẫm cũng hiểu, nha đầu Tử Mạch này không xứng với Dạ vương điện hạ, nên trẫm tình
nguyện dùng mười thành trì làm của hồi môn, không biết ý Đông Lăng hoàng thế nào?”
Câu này vừa dứt, Tô Cẩm Bình kinh ngạc vô cùng! Mười thành trì, vì hôn sự
của Quân Tử Mạch, Quân Lâm Uyên lại cam tâm bỏ đi mười thành trì?!!!
Nàng cứ nghĩ rằng đến mẫu thân của mình mà mỹ nhân rắn rết còn có thái
độ kia, thì chắc chẳng có ai được hắn yêu thương, đối xử thật lòng cả.
Nhưng không ngờ đối với vị muội muội Quân Tử Mạch này, hắn lại yêu
thương thật lòng!!!
Sắc mặt Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng dịu đi, Quân Lâm Uyên nói như vậy tức là
muốn dùng mười thành trì đổi lấy vị trí Dạ vương phi của Đông Lăng!
Không phải Bắc Minh hắn chọn lựa thân vương của Đông Lăng, mà là Bắc
Minh hắn dùng mười thành trì mong được gả tới. Vì sao Quân Lâm Uyên sẵn
sàng từ bỏ như vậy cũng không quan trọng, mà quan trọng là, giao dịch
này tính thế nào cũng có lời!!! Nhưng, hiển nhiên Dạ không muốn, hắn ta
đã làm tổn thương một tiểu Cửu rồi, chẳng lẽ còn tiếp tục hy sinh hôn
nhân của Dj vì lợi ích của Hoàng gia sao?!
Hoàng Phủ Dạ vốn còn mang tia hy vọng trên mặt, định phản bác, nhưng sau khi
câu nói của Quân Lâm Uyên vang lên, hắn ta lập tức ngậm miệng. Người của Hoàng gia, từ xưa tới nay vốn không có hôn nhân đơn thuần, hôn sự của
hắn ta đã sớm có giác ngộ phải hy sinh vì lợi ích chính trị rồi. Nghĩ
vậy, hắn ta không hề phát ra một lời nào cả, đôi mắt hoa đào quyến rũ
nheo lại, phe phẩy quạt như không để ý, giấu đi sự đau đớn trong lòng.
Quân Tử Mạch gào lên không dám tin: “Hoàng huynh, huynh nói gì vậy? Vì sao
huynh muốn gả Tử Mạch đến Đông Lăng? Huynh không muốn nhìn thấy muội nữa sao?”
Quân Lâm Uyên quay sang nhìn nàng ấy, khẽ nhíu mày: “Vừa rồi khi nhắc đến Dạ vương, muội kêu to như vậy, chẳng lẽ không phải vì… Hoàng huynh lo hôn
sự cho muội, sao muội lại không vui?”
Quân Tử Mạch lườm hắn một cái không chút nể nang: “Hoàng huynh, huynh nghĩ
đi đâu vậy? Chẳng qua thần muội chỉ cảm thán chút thôi mà. Diện mạo của
Dạ vương điện hạ còn đẹp hơn cả bản công chúa, ngày nào cũng nhìn mặt
hắn, bản công chúa còn không tự chọc tức mình đến chết đi sao?”
“Ha ha ha… nếu đã vậy thì Bắc Minh hoàng không nên ép nàng!” Hoàng Phủ Dạ lập tức cười tiếp lời, trong lòng rất thoải mái.
Quân Lâm Uyên cũng khẽ cười: “Nếu là trẫm hiểu lầm, thì việc này coi như cho qua đi!” Hắn hoàn toàn không có vẻ như ‘lời vua đã nói không thể đối
ý’, xem ra, hắn thật sự vô cùng sủng ái yêu thương vị muội muội này.
Tô Cẩm Bình cũng không kìm được khẽ nhoẻn miệng cười, tính cách cô công chúa này đúng là rất thẳng thắn!
Nụ cười của nàng cũng thu hút sự chú ý của Quân Tử Mạch sang, kỳ lạ thật,
xưa nay hoàng huynh chưa từng cho phép phụ nữ bước vào thư phòng huynh
ấy, ngay cả mình mà một năm cũng chẳng vào được mấy lần, sao cô gái này
lại được vào? “Cô là phi tử của hoàng huynh à?”
“Hả?” Câu hỏi của nàng ấy khiến Tô Cẩm Bình ngẩn người một chút rồi lập tức
lắc đầu, “Không phải!” Đùa đấy à, phi tử của Quân Lâm Uyên?! Muốn ép
người ta tự sát sao?!!!
Quân Tử Mạch che miệng cười, bước tới cầm tay Tô Cẩm Bình nói: “Hoàng huynh, cho muội mượn phi tử của huynh một lát được không?”
Khóe miệng Tô Cẩm Bình giật giật, nha đầu này nghe không hiểu tiếng người
à?! Có điều, một tia sáng chợt lướt qua đôi mắt phượng, Quân Lâm Uyên
sủng ái nàng ấy như vậy, nếu mình có thể giữ quan hệ tốt với nàng ấy,
thì có thể nàng ấy sẽ thành bùa bảo mệnh của mình ở Bắc Minh rồi!
Quân Lâm Uyên nhíu mày, hiển nhiên cũng cực kỳ phản cảm với suy luận ‘Tô Cẩm Bình là phi tử của mình’, liếc nhìn nàng một cái nói: “Nàng không phải
là phi tử của trẫm, muốn nói chuyện với nàng thì cứ đi đi!”
“Tạ ơn Hoàng huynh!” Nói xong, Quân Tử Mạch bước tới cầm tay Tô Cẩm Bình chạy ra ngoài…
—o0o—
Sơn cặn bã: Tác dụng của công chúa Tử Mạch này rất lớn, hơn nữa, ca giơ tay lên thề, nàng ấy sẽ không hy sinh giống Bách Lý Dung, mọi người cứ yên
tâm!
Mẹ Cherry: Tin Sơn cặn bã có mà ra đê ở >__
Hết chương 35.