Tiền Của Bản Cung! Hoàng Thượng, Cút!

Quyển 2 - Chương 65: Chương 29.1

Hoàng thượng, ta bị mất trí nhớ thật mà!

Giọng nói mềm mại mang theo ba phần lạnh lùng vang lên khiến người ta lạnh

run lên từng chập. Hiểu lầm? Nàng nghĩ mình là tên ngốc à?!

Tô Cẩm Bình khó khăn nuốt nước miếng, nàng thề, từ trước tới giờ, chưa có

lúc nào nàng nhớ tên cẩu hoàng đế Hoàng Phủ Hoài Hàn kia như bây giờ.

Nếu đối mặt với hắn ta, chắc chắn nàng sẽ an toàn hơn rất nhiều! Nghe

hắn hỏi vậy, cô nàng nào đó gật đầu điên cuồng: “Đúng thế, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi, Hoàng thượng, ngài đại nhân đại lượng, tạm tha cho tiểu

nhân đi mà!”

Quân Lâm Uyên nhíu mày cúi đầu nhìn nàng khó hiểu, không phải lúc trước ở Đông Lăng nàng rất giỏi biện hộ, còn

luôn to gan lớn mật đối đầu với mình sao? Sao đột nhiên lại biến thành

dáng vẻ xum xoe nịnh bợ thế này? Nhìn bắp đùi mình vẫn còn bị nàng ôm,

giọng nói càng trở nên lạnh lùng hơn: “Buông ra!”

Ặc, Tô Cẩm Bình vội buông hắn ra. Sao nàng lại quên mất tên này cuồng sạch

sẽ chứ, nếu ban đầu hắn vốn không định chém mình, giờ bị ôm một cái lại

nổi sát khí thì làm sao bây giờ? Nàng liền mang vẻ mặt nịnh nọt nói:

“Hoàng thượng, tiểu nhân ôm chân ngài là vì chân rồng của ngài thật sự

quá cường tráng, ta nhịn không được nên mới muốn ôm ấp chiêm ngưỡng một

chút, ngài nhất định phải thứ lỗi cho tiểu nhân!”

Khóe miệng vị hoàng đế nào đó giật giật vài cái, ánh mắt càng trở nên khó

tin hơn! Chân của hắn cường tráng à? Rõ ràng là chân hắn rất dài và thon mà!!! Đôi mắt xếch hẹp dài nhíu lại, nốt ruồi son ở mi tâm càng trở nên tươi đẹp lóa mắt hơn, giọng nói lại rất du dương êm ái: “Tô Cẩm Bình,

ngươi nghĩ rằng ngươi nói mấy câu như vậy thì trẫm sẽ tha cho ngươi

sao?” Sự thất bại ở Đông Lăng vẫn như còn sờ sờ trước mặt, mấy ngày

trước hắn vừa phải vận chuyện vạn đam lương thực cho Hoàng Phủ Hoài Hàn

xong, mà tất cả những chuyện đó đều là chuyện tốt do cô gái chết tiệt

này gây ra!

“Hoàng thượng, làm người phải rộng lượng

một chút, tiểu nhân cho rằng, ngài là Chân long thiên tử, tấm lòng hẳn

sẽ còn bao la rộng lớn hơn người bình thường, rộng lớn như là… như là

lãnh thổ của ngài ấy! Thế nên, ngài tạm tha cho tiểu nhân lần này đi,

kiếp sau tiểu nhân nhất định sẽ làm trâu làm ngựa cho ngài!” Tô Cẩm Bình cúi đầu xuống nức nở nói. Mấy lời này nghĩa là nếu ngươi hẹp hòi muốn

gϊếŧ ta, chứng tỏ lãnh thổ của ngươi cũng chỉ có chút chút vậy thôi!

Mi tâm hắn run lên, thần sắc trong đáy mắt như biến thành ngàn vạn lưỡi

dao nhỏ khiến người ta vừa nhìn đã lạnh người, kiếp sau làm trâu làm

ngựa à? Ý nàng là kiếp này thì không sao? Tấm lòng bao la như lãnh thổ

à? Cô gái này, thật sự thông minh đến mức khiến người ta muốn hành chết

nàng đi. “Nếu trẫm vẫn không định tha cho ngươi thì sao?” Hắn rất muốn

chờ xem cô gái này còn có thể nói ra những lời chết tiệt nào nữa.

Không định tha nàng à?! Hai con ngươi của Tô Cẩm Bình đảo một vòng, đứng bật

dậy đi tới bên giường rồi trợn trắng mắt ngã vào giường, miệng kêu lên:

“A… ta ngất xỉu!”

Động tác lưu loát như nước chảy mây trôi, không có chút điểm dừng nào. Một loạt vạch đen chảy dài sau gáy

Quân Lâm Uyên, cảm giác không biết nên khóc hay nên cười đột ngột đâm

chồi từ lòng đất, nhìn người đang nằm trên giường không nhúc nhích, hắn

chợt cảm thấy vô cùng khâm phục khẩu vị của Bách Lý Kinh Hồng, quả nhiên không hổ là người có tài chấn tứ quốc, diễm kinh cửu châu, ngay cả khẩu vị cũng hoàn toàn khác với người bình thường!

“Tô

Cẩm Bình, ngươi…” Vừa nói tới đây, người trên giường chợt mở mắt ra,

giống như vừa tỉnh lại, đảo mắt ngơ ngác nhìn quanh một vòng, mơ mơ hồ

hồ hỏi: “Đây là đâu?”

“…” Quân Lâm Uyên thề, đời này hắn chưa từng có một ngày nào cứng họng như ngày hôm nay!!!

Ngay sau đó, người trên giường lại quay đầu sang, nhìn dung nhan như tô vàng điểm ngọc của hắn, vò đầu bứt tai, mặt nhăn nhó hỏi: “Ngươi là ai?”

“Ngươi…” Hắn là ai à?! Cô gái này dễ quên lắm sao?!

Thấy hắn không nói gì, Tô Cẩm Bình lại ra vẻ ngây ngây ngô ngô hỏi: “Ta là ai?”

“Tô Cẩm Bình, rốt cuộc ngươi muốn chơi trò gì hả?” Ngay cả Quân Lâm Uyên cũng bị nàng quấy đảo đến váng cả đầu.

Nghe câu hỏi này, Tô Cẩm Bình vội ôm đầu mình, hét ầm lên: “Trời ơi! Ta

không nhớ gì cả! Chắc chắn ta bị mất trí nhớ rồi! Nếu trước kia ta có

làm gì sai, ngài hãy tha thứ cho ta vì ta mất trí rồi, thật mà, ta bị

mất trí nhớ thật rồi!”

Chân Quân Lâm Uyên cứng đơ ra, suýt nữa gục ngã! Mất trí nhớ?! Hiện giờ rốt cuộc hắn cũng thoáng hiểu

được cảm nhận lúc trước của Hoàng Phủ Hoài Hàn, cô gái này đúng là… điên không nhẹ!!! Mặt hắn chợt nở nụ cười lạnh, tươi đẹp đến cực hạn, nốt

ruồi son ở mi tâm đỏ rực lên, chậm rãi bước tới bên Tô Cẩm Bình, nhìn

xuống mặt nàng: “Tô Cẩm Bình, mất trí nhớ à?! Ngươi mất trí nhớ rất đúng lúc! Có cần trẫm giúp ngươi khôi phục trí nhớ không?” Hắn cứu nàng, là

vì muốn sau khi cứu nàng sống sót, sẽ giày vò nàng một trận, để nàng

trải nghiệm cảm giác sống không bằng chết, rồi mới đẩy nàng xuống địa

ngục. Có điều, cô gái này thực sự khiến người ta rất… khó tả!!! Mất trí

nhớ sao?!

Tô Cẩm Bình nghe vậy, liền ngẩng đầu nhìn

hắn không chút sợ hãi, vì nàng biết Quân Lâm Uyên căm ghét nhất là kẻ vô dụng, nên nàng không thể để lộ sự nhút nhát được. Sau đó, nàng mang vẻ

mặt chân thành nói: “Hoàng thượng, thật ra mất trí nhớ là ý của ông

trời, nếu ngài cố tình muốn giúp ta khôi phục trí nhớ, sẽ là ngược với ý trời, rất dễ gặp phải kiếp nạn, điều này hoàn toàn không tốt cho sự an

toàn của ngài! Hơn nữa, chuyện hôm qua là của ngày hôm qua, chuyện hôm

nay thì để hôm nay tính, nếu ta đã quen rồi, cứ để mọi chuyện bay theo

gió đi!”

Một nụ cười lạnh lùng nở trên khuôn mặt diễm lệ của hắn, đẹp đến lóa mắt, khiến người ta không dám nhìn kỹ: “Tô Cẩm

Bình, nếu ngươi đã mất trí nhớ, làm sao ngươi biết trẫm là Hoàng

thượng?!”

À… cô nàng nào đó đảo mắt một vòng, nhanh

chóng đáp: “Hoàng thượng, là thế này, tiểu nhân vừa nhìn thấy ngài đã

cảm thấy long khí xộc thẳng vào mũi, đây là khí tức chỉ có thể có trên

người của Chân long thiên tử, vì thế tiểu nhân mới dám phán đoán ngài

chính là Hoàng thượng. Điều này chứng minh rằng trời sinh ngài là bậc đế vương, thân mang khí chất đế vương, chắc chắn là vị vua của thiên cổ!”

Khóe môi hắn lại hơi giật giật vài cái, cảm giác dở khóc dở cười tiếp tục

dâng lên, cô gái này… Bỗng nhiên, trong đầu hắn chợt nảy ra ý định, thay đổi luôn tính toán ban đầu, bình tĩnh nhìn Tô Cẩm Bình, hỏi: “Ngươi đã

mất trí nhớ, vậy ngươi có nhớ thân phận của mình là gì không?”

Biết đối phương tạm thời đã không còn muốn gϊếŧ mình, chuẩn bị đùa giỡn mình ra trò, nếu chơi vui, thì mạng này mới giữ được, vì thế Tô Cẩm Bình lập tức to gan lớn mật bịa đặt. Thân phận gì? Đương nhiên càng cao càng

tốt: “Hoàng thượng, chẳng lẽ tiểu nhân là công chúa điện hạ gì đó trong

truyền thuyết sao?”

Công chúa à?! Tưởng tượng cũng

giỏi đấy! “Công chúa thì cũng có, nhưng vài ngày nữa phải gả đến vùng

hoang dã rồi, có phải ngươi không?”

“A ha ha ha… vậy

thì hẳn không phải là tiểu nhân rồi, có lẽ tiểu nhân là thiên kim nhà

giàu nào đó, xuất môn gặp phải người xấu, được Hoàng thượng cứu. Xin

Hoàng thượng sớm thả tiểu nhân xuất cung để tìm người thân của mình!”

Dứt lời, nàng còn giả vờ giả vịt lau nước mắt, giống như rất nhớ nhung

người thân mà mình vừa nhắc tới vậy.

“Ngươi sai rồi,

thân phận của ngươi cũng không phải như vậy, ngươi là cung nữ tẩy rửa

ngự dũng của trẫm!” Trong mắt Quân Lâm Uyên chứa đựng nụ cười gian tà,

nốt ruồi son chợt biến thành màu hồng nhạt, dường như đả kích được Tô

Cẩm Bình khiến hắn cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Ngự dũng

à?! Đó không phải là thùng cứt sao?! Bảo Tô Cẩm Bình nàng đi cọ thùng

cứt cho người ta à, mơ đi!!! “Hoàng thượng, chắc chắn là ngài nhớ nhầm

rồi, tiểu nhân chắc chắn không phải là cung nữ cọ rửa ngự dũng, thật ra

tiểu nhân không có bản lĩnh gì nhiều, chỉ có bản lĩnh quét rác là không

ai bằng. Ngài có thể phong cho tiểu nhân làm Ngự tiền quét dọn, ta cam

đoan chỉ cần chổi của ta vung lên, trước cửa Ngự thư phòng của ngài sẽ

hoàn toàn không còn chút bụi bẩn nào!”

Quân Lâm Uyên

chợt bật cười lạnh, cái giá đắt cho việc không có chút bụi bẩn nào là

giống như Hoàng Phủ Hoài Hàn lúc trước, khi xử lý quốc sự còn phải nghe

cô gái này hát hò trước cửa phòng mình, còn nói lung tung đủ thứ chuyện

trên đời à? Hơn nữa, muốn tra tấn cô gái này ra trò, chẳng phải là nên

bắt nàng làm chuyện nàng không muốn làm sao? Không muốn cọ rửa ngự dũng, thì hắn càng phải bắt nàng làm: “Trẫm nói ngươi là thế thì ngươi phải

là như thế!”

“Hoàng thượng, chắc ngài cũng mất trí nhớ nên nhớ nhầm rồi!” Tô Cẩm Bình nói với vẻ mặt chân thành.

Khóe môi Quân Lâm Uyên run lên, thực sự có cảm giác muốn lôi nàng ra ngoài

chém, nhưng hắn lại nghĩ nếu gϊếŧ nàng như vậy thì quá dễ dàng cho nàng. Mặt hắn nghiêm lại, sắc đỏ của nốt ruồi son đậm hơn. Vừa nhìn thấy hắn

như vậy, Tô Cẩm Bình biết người này đã nổi giận. Quả nhiên, giọng nói

vừa êm ái lại vừa tàn độc vang lên: “Tô Cẩm Bình, ngươi chắc chắn là

người mất trí nhớ chứ?”

“Chắc chắn ạ! Chắc chắn tiểu

nhân mất trí nhớ, thật mà, ta có thể dùng nhân cách của ngài để cam đoan điều này!” Tô Cẩm Bình giơ tay lên trời.

Nụ cười ôn

hòa thường gắn trên môi Quân Lâm Uyên lúc này cũng không giữ được nữa,

dùng nhân cách của mình để cam đoan à? Cô gái chết tiệt này, bản thân

nàng không có nhân cách sao? Vì sao phải dùng của hắn?! Nghĩ tới đây,

chính hắn cũng giật mình, từ bao giờ mà hắn lại có sự thắc mắc ấu trĩ

đến thế chứ?!

Cung nhân ngoài cửa đều trợn mắt nghe

đối thoại trong phòng mà không tin nổi, cô gái này thật quá to gan!!!

Khiến họ ngạc nhiên nhất là, đến bây giờ mà nàng vẫn còn sống, tính cách của Hoàng thượng tốt lên từ lúc nào vậy?! Bọn họ đâu biết rằng, không

phải là tính cách vị Hoàng thượng từ trước đến giờ vẫn luôn rất bạo tàn

của họ tốt lên, mà là cảm thấy gϊếŧ nàng đơn giản như thế quá dễ dàng

cho nàng thôi!

“Ngươi đi cọ rửa ngự dũng cho trẫm,

hay là đi thiên lao nếm thử mười hình phạt tàn khốc nhất của trẫm? Tự

chọn đi!” Dung nhan lạnh lùng diễm lệ nở rộ ra một nụ cười tươi đẹp, kết hợp với nốt ruồi son nơi mi tâm càng khiến hắn đẹp đến chấn động lòng

người. Thấy sắc mặt nàng trở nên đau khổ, lần đầu tiên trong đời hắn cảm giác được một thứ tình cảm gọi là ‘sung sướиɠ’. Đúng thế, là sung

sướиɠ, nhìn thấy cô gái chết tiệt này khó chịu, hắn vô cùng sung sướиɠ!

Hàng vạn con ngựa gào thét chạy qua bãi cỏ trong lòng Tô Cẩm Bình! Dù là ở

Đông Lăng nàng cũng chưa từng uất nghẹn như thế này. Tên cẩu hoàng đế

Hoàng Phủ Hoài Hàn kia bị mình ném vào đầu cũng chưa từng nham hiểm như

thế. Cọ thùng cứt… tên Quân Lâm Uyên chết băm chết vằm, thật không phải

là người mà!!! Trong lúc tức tối đến xì khói, nàng cũng cảm nhận được

tình trạng cơ thể mình hiện giờ rất kém, chắc hẳn là vì bị rơi từ trên

vách núi cao xuống, nên khí huyết đều bị tổn hại, đã vậy còn bị tên mỹ

nhân rắn rết này chọc tức đến khó thở xì khói nữa, mẹ kiếp còn để hắn

kí©ɧ ŧɧí©ɧ thêm chút nữa, thì kinh nguyệt vốn không đều của nàng sẽ càng mất cân bằng hơn! Bỗng nhiên, trong đầu nàng lóe lên, lập tức có đối

sách…

“Tiểu nhân đi cọ rửa ngự dũng vậy! Có điều,

Hoàng thượng à, tiểu nhân đang bị thương nặng, ngài cũng nên cho ta nghỉ ngơi thêm vài ngày mới đúng chứ?!”

Bị thương nặng?

Quân Lâm Uyên nhìn nàng như cười như không, vừa rồi là ai lao vun vυ't

đến để xin tha mạng?! Lúc đó còn hoạt bát lắm mà, giờ phải làm việc lại

bị thương nạng à? Chỉ là, hắn cũng không vội, dù sao cũng thừa thời gian để chơi. Hắn đã phong tỏa toàn bộ tin tức có liên quan đến nàng rồi,

bất luận kẻ nào cũng không thể tìm tới nơi đây. Cô gái này, chỉ có thể

giống như một con chuột, giãy dụa cỡ nào cũng phải chết trong tay mình

thôi. “Hai ngày!”

“Hoàng thượng, ít ra cũng phải cho

ta hai mươi ngày chứ?!” Tô Cẩm Bình thầm chảy nước mắt, vì sao nàng cứ

luôn xui xẻo như vậy? Vì sao? Hoàng Phủ Hoài Hàn không phải là người

tốt, Nam Nhạc Hoàng lại hại mình rơi xuống vực, Quân Lâm Uyên cũng là

tên đàn ông độc ác rắn rết, vì sao không có tên Hoàng đế nào tốt, mà vì

cái lông gì mà nàng cứ có duyên với Hoàng đế như thế chứ? Cứ vài ngày

lại gặp một người, trong khi biết bao nhiêu người cả đời cũng chẳng gặp

được một người nào. Thật quá phi lý!!!

Quân Lâm Uyên

cười lạnh: “Tô Cẩm Bình, rơi từ trên vách núi cao vạn trượng xuống,

ngươi nên cảm thấy may mắn vì ngươi gặp được trẫm, ngược lại, dù là bất

cứ ai cũng không thể cứu được ngươi. Nhưng ngươi cũng phải xác định cho

rõ, trẫm có thể cứu ngươi cũng có thể gϊếŧ ngươi. Tốt nhất là ngươi đừng cò kè mặc cả với trẫm, sự kiên nhẫn của trẫm có hạn!”

Thật ra hắn đã dùng quá nhiều sự kiên nhẫn của mình trên người cô gái này

rồi. Rất ít khi hắn có tâm trạng nói với ai nhiều như thế, nhưng nàng

lại không hề biết chừng mực!

Thấy hắn xù lông, Tô Cẩm Bình biết điều im bặt: “Hoàng thượng, tiểu nhân biết rồi!”

Nhưng Quân Lâm Uyên lại không quen nhìn bộ dạng ngoan ngoãn đó của nàng, nhíu mày nói: “Tô Cẩm Bình, ngươi không thắc mắc vì sao trẫm không gϊếŧ

ngươi à?” Hắn không tin rằng cô gái này thực sự cho rằng đó là hiệu quả

của ‘luận điệu mất trí nhớ’.

“Hoàng thượng, trước kia tiểu nhân có đắc tội ngài sao? Vì sao muốn gϊếŧ ta?” Đóng vai mất trí

nhớ tới cùng. Người đàn ông này vừa tàn nhẫn lại biến đổi khó lường,

nàng không nên dễ dàng lộ sơ hở thì hơn.

Khuôn mặt

lạnh lùng diễm lệ như xuất hiện vài vết nứt, khóe miệng co giật, lại nói tiếp: “Vậy ngươi không hề tò mò vì sao trẫm lại cứu ngươi à?”

“Chuyện này có gì mà phải tò mò chứ, đây không phải là chuyện rõ như ban ngày rồi sao?” Tô Cẩm Bình ra vẻ đương nhiên.

Quân Lâm Uyên khẽ nhíu mày, trên mặt thoáng toát lên vẻ tán thưởng, chẳng lẽ cô gái này đã biết mục đích của mình? Vậy chẳng phải càng thú vị hơn

sao. Có điều, suy nghĩ và hiện thực thật sự có khác biệt rất lớn…

“Vì quốc khố của Hoàng thượng cạn kiệt, thiếu một nha đầu cọ rửa ngự dũng

giúp ngài, nên mới cứu mạng ta, để có thể dùng lý do là ân nhân cứu mạng của ta không cần phải trả tiền công nữa, tự dưng lại có một người làm

miễn phí!” Nói xong, nhìn vẻ mặt như bị sét đánh của hắn, nàng lại nói

tiếp, “Hoàng thượng, ngài keo kiệt quá!”

Một vạch đen rất rất to sổ thẳng xuống sau gáy Quân Lâm Uyên, một hàng dấu chấm xuất hiện trên trán, lấy nốt ruồi son ở mi tâm làm điểm bắt đầu, phía cuối

còn có một dấu chấm than khổng lồ! Nhóm cung nhân ngoài cửa lại cảm thấy như có một đàn quạ đen bay qua đỉnh đầu, cô nương được cứu này không

chỉ to gan, mà suy nghĩ cũng kỳ lạ đến dị thường, cách suy tư khiến cho

người ta cực kỳ ngưỡng mộ!!!

Sắc mặt vị hoàng đế nào

đó biến đổi mấy lần, cuối cùng dưới ánh mắt khinh bỉ của Tô Cẩm Bình,

hắn cắn răng phun ra một câu: “Trẫm nói không trả công khi nào?!” Hắn

keo kiệt? Vì muốn có người làm miễn phí? Nếu coi công sức cứu nàng thành bạc, không biết có thể trả tiền công cả đời cho mấy trăm cung nữ nữa!!! Có điều, nói xong câu nói đó, thấy mặt Tô Cẩm Bình hưng phấn hẳn lên,

hắn mới cảm nhận một cách sâu sắc rằng, mình bị lừa!!!

“Vậy đa tạ Hoàng thượng!” Đây mới là mục đích của Tô Cẩm Bình! Làm công cho

kẻ thù cũng phải làm ra bạc mới được chứ! Cô nàng nào đó cười vô cùng

đắc ý, sau đó, trước khi nốt ruồi son của Quân Lâm Uyên đỏ đến tứa ra

máu, nàng vội vàng thu lại vẻ đắc ý của mình, ra chiều suy nghĩ sâu xa:

“Nếu không phải vì lý do này, thì vì sao Hoàng thượng lại cứu ta nhỉ? À… ta biết rồi!”

“Chắc chắn là vì khi Hoàng thượng đi

ngang qua đáy vực, nhìn thấy một cô gái có dung mạo tuyệt sắc nghiêng

nước nghiêng thành như tiên nữ, mà hiếm có nhất là trên trán nàng còn

hiện rõ khí chất anh hào, vừa nhìn là biết đó là một người con gái tốt

có chí khí, nên ngài mới sinh lòng thương tiếc, thầm than trong lòng,

một cô gái như vậy mà chết đi thật sự rất đáng tiếc, nếu ông trời biết

được cũng sẽ không tha thứ cho ngài. Vì vậy ngài mới nghe theo mệnh

trời, cứu tiểu nhân về, đúng thế không ạ?” Tô Cẩm Bình cười tươi, ánh

mắt sáng ngời, giọng nói trầm trầm bổng bổng.

— Quân Lâm Uyên như bị sét đánh!

— Chúng cung nữ ngã hết xuống đất!

— Đám thái giám vẹo hết thắt lưng!!!

Một lúc lâu sau, Quân Lâm Uyên mới như quay về nhân gian từ chốn hư vô mờ

mịt, nhìn mặt Tô Cẩm Bình, vô cùng bình tĩnh nói: “Tô Cẩm Bình, ngươi

thực sự rất tự tin!” Chỉ một câu không biết là khen hay là châm biếm!

Dung mạo tuyệt sắc nghiêng nước nghiêng thành đúng là không sai, nhưng

trong mắt nàng không phải đều là dáng vẻ rất tầm thường thô bỉ sao? Lấy

đâu ra khí chất anh hào?! Lại còn là cô gái tốt đầy chí khí à?!

Tô Cẩm Bình ngại ngùng phẩy tay: “Ai you, người ta biết mình biết ta mà,

thời xưa có câu con người quý nhất ở chỗ tự biết mình là ai, vì thế,

người rất biết mình là ai như tiểu nhân, là người vô cùng quý giá, vì

vậy Hoàng thượng hẳn là nên phát cho tiểu nhân nhiều tiền công một chút

mới phải!” Đương nhiên nàng biết ý đồ của Quân Lâm Uyên là gì, nhưng

nàng cũng biết, nếu nói thật ra sẽ chỉ khiến tình cảnh của mình khó khăn hơn mà thôi. Đầu nàng cũng đâu có bệnh gì, nói ra làm gì chứ?!

Nghe mấy lời này, lại nhìn biểu cảm buồn nôn kia của nàng, Quân Lâm Uyên chỉ cảm thấy dạ dày mình cuộn lên! Ai you?! Đây là câu cảm thán của nước

nào?! Sao hắn chưa từng nghe thấy?! Khó khăn lắm mới kiềm chế được cảm

giác buồn nôn, hắn nói: “Hai mươi lượng.” Dù có cho nhiều hay ít thì

nàng cũng chẳng còn mạng mà ra ngoài tiêu xài!

Hai

mươi lượng? Hai mắt Tô Cẩm Bình sáng lên, vội lao tới phía trước, đưa

tay mình ra, vô cùng kích động túm lấy tay Quân Lâm Uyên lắc lắc: “Hoàng thượng, ngài đúng là người rất rộng rãi! Hào phóng hơn tên Cẩu hoàng đế của Đông Lăng nhiều!” Nhắc đến tiền, nàng lại cao hứng quên luôn cả

chuyện mình giả mất trí nhớ.

Nhìn nàng nắm tay mình,

trong mắt Quân Lâm Uyên hiện lên vẻ căm ghét, nhanh chóng rút tay ra.

Thị tùng ngoài cửa thấy vậy vội đưa một tấm khăn lại để hắn lau tay, mà

hắn cũng lau mạnh như vô cùng kinh tởm. Tô Cẩm Bình biết mình bị hắn ghê tởm nhưng nàng không bận tâm, chỉ cần Quân Lâm Uyên có thể trả tiền

công, dù hắn có lau nát cái tay kia nàng cũng chẳng để ý, vì tay đó là

của hắn!

Sau khi lau sạch sẽ tay của mình, Quân Lâm

Uyên ngước mắt cười lạnh: “Không phải ngươi mất trí nhớ à?! Sao lại nhớ

Hoàng đế Đông Lăng?”

“Ôi chà!” Tô Cẩm Bình vỗ vỗ

trán, bỗng sắc mặt như đờ đẫn ra, lại nhìn Quân Lâm Uyên nói vô cùng

chân thật, “Ta lại quên mất rồi!”

“Rầm!” tiếng cung nhân ngã xuống đất.