Tiền Của Bản Cung! Hoàng Thượng, Cút!

Quyển 2 - Chương 30: Chương 13.1

Nghe tiếng nói ngoài cửa, trong lòng Tô Cẩm Bình vô cùng rối rắm, thật ra nàng có thể chạy ra ngoài nói đỡ cho tên kia, nhưng nhớ tới điều kiện mình đã đồng ý với Lãnh Tử Hàn vì bạc, nên chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi trong phòng mình, buồn bực vẽ vòng tròn.

Linh nhi và Dĩ Mạch đều lắc đầu chán nản, cô nương thật sự rất… Ôi! Chẳng lẽ đối với nàng, ngoài bạc ra sẽ chẳng có gì khác sao?

Khi Bách Lý Kinh Hồng quay về phủ Tam hoàng tử, chúng ám vệ đều ngạc nhiên, sao lại về nhanh thế? Sẽ không phát hỏa nữa chứ? Điện hạ phát hỏa, không phải là lửa công khai, mà là lửa ngầm, nên mới khiến người khác cảm thấy vô cùng thâm trầm, cực kỳ sợ hãi. Nhưng, kỳ lạ là, Bách Lý Kinh Hồng về xong, sắc mặt vẫn lãnh đạm, hình như không hề tức giận chút nào cả, chỉ chầm chậm sải bước, thong thả đi vào thư phòng của mình như bình thường.

Nhìn bóng lưng hắn, Phong cảm thấy da đầu tê rần: “Huynh nghĩ điện hạ làm sao vậy? Lẽ ra phải vô cùng tức giận quay về chứ?”

Tu nghĩ một lúc lâu, kết luận: “Chắc điện hạ tức đến chết lặng rồi!”

Diệt lườm hai người một cái, đi vào thư phòng theo Bách Lý Kinh Hồng. Sao thế được, dáng vẻ của điện hạ, chắc chắn là nghĩ ra đối sách rồi! Thấy Diệt đi vào, hai người bọn họ cũng vào theo: “Điện hạ, ngài đã có cách rồi sao?” Ngài mau mau hạ lệnh đi, lần trước đánh nhau ngang tay với bốn đại hộ pháp Ma Giáo, nhưng đối với bọn họ mà nói, ngang tay đã là một sự nhục nhã! Vì thế, hiện giờ bọn họ vô cùng mong chờ điện hạ nhà mình có diệu kế tuyệt hảo để hạ gục trực diện Lãnh Tử Hàn!

“Phóng hỏa!” Hai chữ lạnh tanh, trong giọng điệu còn có chút đắc ý. Trên đời này, không có chuyện gì có thể ngăn cản được Bách Lý Kinh Hồng hắn, gần quan được ban lộc à, chẳng lẽ trong thiên hạ này chỉ mình Lãnh Tử Hàn hắn biết sao?

“Dạ? Phóng Hỏa ạ? Thiêu chết Lãnh Tử Hàn sao?” Phong còn chưa kịp hiểu ra.

Bách Lý Kinh Hồng nghe vậy liền quay sang thờ ơ nhìn hắn ta, trong mắt còn có chút ghét bỏ không dễ phát hiện ra, đúng thế, là ghét, ghét sự thiếu thông minh của hắn ta: “Nếu như, đốt tới phòng của nàng thì làm sao?”

“Vậy ngài định?” Không đốt phòng Lãnh Tử Hàn, chẳng lẽ tự đốt nhà bọn họ sao?

Có điều…

“Đốt phủ Tam hoàng tử.” Hắn nhẹ nhàng nói.

“Cái gì cơ?!” Cằm mọi người đều rơi xuống đất, không phải điện hạ giận đến phát điên rồi chứ? Vì sao đang yên đang lành lại tự đốt nhà mình?

“Làm theo bản cung nói!” Hắn thản nhiên phân phó, sau đó sai Hủy thu dọn mấy thứ quan trọng trong thư phòng, rồi đi ra ngoài trước.

Mấy đại ám vệ giật giật khóe môi, tuy cảm thấy vô cùng hoang đường, nhưng cũng đành nghe lệnh. Diệt vận chuyển hết những thứ đáng giá trong phủ Hoàng tử đến Dạ Mạc sơn trang, sau đó châm lửa trong viện của mình! Lửa bốc lên, chẳng bao lâu sau liền nhuộm đỏ nửa bầu trời đêm. Mấy ám vệ đứng cạnh nhau, nhìn ngọn lửa bốc tận trời, một lúc lâu sau cũng không nghĩ ra điện hạ đang tính toán gì.

Mặt Phong đờ đẫn: “Các huynh thấy, đốt phủ Hoàng tử rồi, chúng ta sẽ ngủ ở đâu?”

“Ha ha, chuyện này không phải rất đơn giản sao? Vừa rồi khi thu dọn đồ đạc, ta đã quấn chăn đệm của mình ra rồi, lát nữa chúng ta trải ra đất ngủ!” Diệt nói.

Tu quát to: “Khốn kiếp! Sao huynh quấn chăn đềm theo mà không bảo ta với? Huynh có chăn đệm còn trải ra đất được, ta thì ngủ ở đâu?”

Hủy vẫn im lặng từ nãy đến giờ, nhanh chóng phân tích mấy lời điện hạ nói hôm nay, thêm câu hỏi của Phong ban nãy, trong đầu hắn ta đã có câu trả lời. Nghĩ xong, hắn ta ôm kiếm trong tay mình, quay người đi.

Diệt nhìn theo bóng lưng của hắn ta, nói: “Thủ lĩnh, có phải huynh biết điện hạ tính toán gì rồi không?”

Hắn ta dừng bước, đầu không quay lại, đáp: “Phủ Hoàng tử cháy rồi, điện hạ sẽ ở đâu?”

“Dạ Mạc sơn trang!” Tu ngốc nghếch nói, nói xong, chính hắn ta cũng cảm thấy câu nói của mình ngu đến cùng cực, điện hạ đốt một căn nhà của chính mình rồi đi ở căn nhà khác, không phải là có bệnh sao?

Nhưng Diệt lại sáng suốt hơn, lập tức phản ứng: “Chẳng lẽ điện hạ muốn… Nhưng nếu thế, có phải là rất…” không biết xấu hổ sao?

Phong cũng hiểu ra, hít sâu một hơi, vỗ vai huynh đệ của mình, nói: “So với nương tử, thể diện có là gì chứ!”

Lúc này, giọng nói lạnh băng của Hủy vang lên: “Không đơn giản như các đệ nghĩ!” Kế này của điện hạ, mục đích tưởng như chỉ có một, nhưng hắn ta theo điện hạ lâu như vậy, đương nhiên biết tính cách của điện hạ, tâm tư ngài ấy trước giờ đều ngoắt nghoéo đến mười tám vòng, kế này kết hợp với kế kia, trong xử lý công việc cũng vậy, nếu mất đi hạt vừng thì cũng phải kiếm về quả dưa hấu, vì thế… tuyệt đối không thể đơn giản như vậy! Nếu hắn ta đoán không nhầm, điện hạ còn có một ý nghĩ khác trong đầu…

“Không đơn giản như vậy?” Đã phức tạp thế rồi còn đơn giản gì nữa? Có phải tâm tư điện hạ quá thâm sâu rồi không?

“Thủ lĩnh, huynh nghĩ điện hạ còn có ý gì nữa?”

“Tự nghĩ đi.” Hắn ta để lại ba chữ rồi đi thẳng, không quay đầu lại.

Tự nghĩ à? Ba người run khóe miệng nhìn theo bóng lưng hắn ta…

Nửa canh giờ sau, Phong nhìn phủ Hoàng tử đã bị thiêu cháy gần hết, nói: “Tâm tư của điện hạ thật khó đoán!”

“Tâm tư của thủ lĩnh có thể đoán được tâm tư của điện hạ cũng rất khó đoán!” Diệt cảm thán.

Tu kết luận: “Thế nên huynh ấy mới là thủ lĩnh!” Chúng ta có phải đâu.

“Đừng vội, ngày mai sẽ biết ngay thôi!” Diệt an ủi huynh đệ và chính mình như thế.



Sáng sớm hôm sau, khắp kinh thành đều biết phủ Tam hoàng tử gặp hỏa hoạn, có thể nói là bốc ngùn ngụt lên tận trời, không còn một cọng cỏ nào. Ngọn lửa nhuộm đỏ nửa bầu trời, cho đến tận lúc Kinh triệu phủ doãn dẫn người tới cứu hỏa mới không hại đến các nhà xung quanh! Nhưng đến hừng đông, cả phủ Tam hoàng tử đã bị cháy sạch sẽ!

Kinh triệu phủ doãn vô cùng xấu hổ, đứng trước mặt Bách Lý Kinh Hồng: “Điện hạ, hạ quan bất tài, xin điện hạ thứ tội!”

“Về đi.” Hắn nhẹ nhàng nói, nhìn phủ Hoàng tử trước mặt mình bị cháy thành đống gạch vụn, trong mắt hắn lại thoáng có ý cười, khiến Kinh triệu phủ doãn đứng bên cạnh còn nghĩ mình hoa mắt. Làm gì có ai còn lộ ra được sắc mặt cao hứng khi nhà mình bị đốt cháy như thế chứ? Nhưng dù thế nào, đây cũng không phải chuyện mình có thể nói nhiều, nên ông khẽ gật đầu rồi quay về.

Khi Tô Cẩm Bình nghe được tin này, Bách Lý Kinh Hồng đã đến tận cửa. Tề quốc công phái người đến mời nàng ra ngoài, nàng liền vội vội vàng vàng đi ra. Vừa tới cửa, có người đã đứng dựa vào bức tường bên cạnh cửa chờ sẵn, hiển nhiên là Lãnh Tử Hàn. Đôi mắt đen láy như giấu tia sáng lạnh: “Tiểu Cẩm, hôm qua nàng nhận lời với ta thế nào?”

“Hôm qua ta có nhận lời gì sao?” Tô Cẩm Bình giả ngu.

Lãnh Tử Hàn bó tay: “Ta đã đổi hết bạc thành ngân phiếu tặng cho nàng, nàng muốn đổi ý sao?” Hắn không ngờ nha đầu này hôm nay lại thất hứa với hắn.

“Đâu có đổi ý, ta đã nhận lời huynh sẽ không gặp chàng ba ngày. Nhưng đâu có quy định rõ là ba ngày nào. Hôm qua là một ngày rồi, còn hai ngày nữa sau này từ từ sắp xếp đi!” Tô Cẩm Bình cười vô cùng gian trá.

Khuôn mặt quyến rũ phóng đãng của Lãnh Tử Hàn nhất thời cứng lại, trong đầu xuất hiện hai chữ rất to — gian thương! Nếu nha đầu này mà đi kinh doanh, chắc chắn sẽ thành gian thương!!!

“Được rồi, ta ra ngoài trước đây!” Tô Cẩm Bình nói rồi vòng qua người hắn ta, đi về phía chính sảnh. Đêm qua phủ Tam hoàng tử bị cháy, không biết hắn có sao không.

Ánh mắt Lãnh Tử Hàn càng lạnh hơn, ngừng một chút rồi đi cùng Tô Cẩm Bình. Tuy là tức giận, nhưng cũng không thể để Bách Lý Kinh Hồng chiếm lợi thế được! Cứ đứng đây không phải là tự tạo cơ hội cho đối phương sao?

Vào chính sảnh, nhìn người đang ngồi thưởng thức trà không có vẻ gì không ổn, cũng không có dấu hiệu bị thương, sự lo lắng trong lòng Tô Cẩm Bình mới vơi đi. Mà lúc này, Tề quốc công và Bách Lý Kinh Hồng đã bàn bạc xong xuôi, vừa nhìn thấy Tô Cẩm Bình liền cười nói: “Cẩm nhi, cháu đến đúng lúc lắm, phủ Tam hoàng tử bị cháy rồi, hiện giờ điện hạ không có chỗ ở, lại nói, hôn sự của hai cháu đã được định đoạt, nơi này cũng coi như nhà thông gia của Tam hoàng tử, vì thế, ta thu xếp để Tam hoàng tử ở cạnh phòng cháu!”

Nói xong, trong lòng Tề quốc công cũng thầm toát mồ hôi, làm gì có Hoàng tử nào đến ở nhờ nhà thần tử đâu chứ, thậm chí từ xưa đến nay cũng chưa bao giờ có chuyện Hoàng tử đến ở nhờ nhà nhạc phụ, thế mà giờ một vị Hoàng tử lại đến ở nhờ nhà cữu cữu của vị hôn thê, ngay cả ông cũng thấy hoang đường. Nhưng người ta là Hoàng tử một nước đã đề nghị với mình như vậy, ông làm sao nỡ từ chối chứ?

“Cái gì ạ?” Không nhầm chứ? Một Lãnh Tử Hàn ở ngay bên cạnh đã đủ phiền nàng lắm rồi, giờ người này cũng tới nữa, sau này bọn họ có đánh nhau mỗi ngày hay không thì chỉ có trời mới biết được! Hơn nữa, hai người này đánh nhau đâu phải là đơn đấu đâu, mà là quần ẩu, sức phá hoại cực kỳ kinh khủng!

“Nếu Cẩm nhi không muốn cũng không sao. Bản cung tới khách điếm ở là được.” Hắn nhẹ nhàng liếc nhìn nàng một cái, trong đáy mắt toát ra vẻ tủi thân, làm như không cố ý muốn để Tô Cẩm Bình nhìn thấy, thoạt nhìn y như một chú chó nhỏ bị bỏ rơi ngoài đường, vô cùng đáng thương.

Vì thế, Tô Cẩm Bình lại rất không tiến bộ, bị xúc động bởi ánh mắt của hắn, đang định lên tiếng thu lại lời nói của mình, giọng nói từ tính của Lãnh Tử Hàn đã vang lên: “Ý này của Tam hoàng tử cũng không tồi, nên đi khách điếm ở thì hơn, dù sao ở nơi này có nhiều chuyện không tiện, cũng ảnh hưởng không nhỏ tới khuê danh của tiểu Cẩm. Nếu kinh tế của Tam hoàng tử hơi khó khăn, tại hạ tình nguyện xuất tiền mua một tòa nhà ở ngoài cho điện hạ, cũng tránh để người khác lời qua tiếng lại!”

Hôm nay vừa nghe nói phủ Tam hoàng tử bị cháy, hắn ta mới hiểu rõ hoàn toàn câu nói mà tối hôm qua Bách Lý Kinh Hồng nói là có ý gì, gần quan được ban lộc, hắn cũng biết?! Thế nên liền chạy về tự đốt nhà mình, rồi mặt dày mày dạn chạy tới xin ở nhờ sao? Vậy mà hắn cũng nghĩ ra được, không hổ là người làm chính trị, trong lòng ngoắt ngoéo tới ti tỉ vòng, người bình thường hoàn toàn không hiểu nổi!

Hắn ta vừa nói vậy, không khí như đông cứng lại. Bách Lý Kinh Hồng lãnh đạm đáp: “Chẳng lẽ, các hạ nghĩ bản cung không có một chút bạc đó sao?”

“Nếu đã vậy, điện hạ hẳn là nên…” tự mình ra mua nhà mà ở, chạy tới đây làm gì?

Nhưng đúng lúc này, lão phu nhân bước tới, người còn chưa xuất hiện, giọng nói đã vang lên: “Nghe nói Tam hoàng tử điện hạ tới à?” Giọng nói chứa đầy vẻ mừng rỡ.

“Vâng ạ, mẫu thân!” Tề quốc công đứng dậy đáp.

“Vân vương phi.” Hắn nhẹ nhàng lên tiếng như chào hỏi, nhưng vẫn hơi bất mãn với người này. Hắn vẫn chưa quên chuyện đối phương muốn tác hợp Cẩm nhi với Bách Lý Nghị đâu.

Lão phu nhân lại không để ý nhiều như vậy, chỉ cười nói: “Đúng là bậy thật, nhà đang yên đang lành sao lại cháy chứ, nếu điện hạ không chê thì cứ ở lại đây đi, hơn nữa, hôn kỳ của ngài và Cẩm nhi cũng sắp tới rồi, bồi đắp tình cảm nhiều nhiều một chút cũng tốt hơn. Có điều chỉ sợ không tránh khỏi lời ong tiếng ve bên ngoài…”

“Mẫu thân, người của Vân gia ta từ xưa đến nay luôn làm việc đàng hoàng chính trực, sao phải sợ người ta đặt điều nói này nói kia. Hơn nữa, hôn sự của Cẩm nhi và Tam hoàng tử đã được ấn định rồi, ai muốn nói cứ để họ nói, chỉ cần họ dám quyết tâm đối đầu với Vân gia ta đến cùng!” Tề quốc công là một người con hiếu thảo đúng tiêu chuẩn, cũng là người có tính cách rất cứng rắn, cực kỳ bao che khuyết điểm, không chấp nhận người khác đặt điều nói xấu phủ Tề quốc công.

Lão phu nhân nghe vậy cũng gật đầu: “Nói rất đúng, người của phủ Tề quốc công ta từ trước đến giờ vốn quang minh lỗi lạc, sao phải sợ người ta nói bóng nói gió chứ!” Trừ con bé Tử Y không nên thân kia, cùng với con bé Vân Lam để người ngoài mê hoặc, những người khác đều chưa từng gây chuyện gì bên ngoài.

Tô Cẩm Bình ngậm miệng, đứng bên cạnh chờ kết luận cuối cùng của họ. Thật ra nàng rất hiểu, tuy lão phu nhân đối xử với nàng không tồi, nhưng trong nhà này, những chuyện lớn giống như vậy thì tạm thời bà không có quyền quyết định.

Đột nhiên, Lãnh Tử Hàn lại lên tiếng: “Đúng vậy, làm bậy kiểu gì mà đang yên đang lành, người ta không đốt ở đâu lại chạy đến đốt phủ Tam hoàng tử chứ?!” Giọng nói mang đầy vẻ công kích vang lên, trong đó chứa đầy sự châm chọc và vô cùng khinh bỉ của hắn ta dành cho Bách Lý Kinh Hồng, người đàn ông này thật sự quá đê tiện, bụng dạ lại đen tối tới cùng cực.