Dương Gian Phán Quan

Chương 123: Ta mới chỉ bày ra tư thế

Thấy hai người lầm lì tiến vào, nhóm hộ vệ ngay lập tức tạm ngừng quá trình rèn luyện, và tất nhiên là hiểu ý mau chóng lùi ra thật xa.

Hai người đi tới khu vực chính giữa sân thì dừng lại, đứng đối mặt cách nhau 10 mét.

Trung niên nam tử chắp tay, dẫn trước lên tiếng:

“Hà Đông, tu vi Hoàng Khí trung kỳ”

Luận bàn chủ động báo ra tu vi là thể hiện sự tôn trọng, Cao Cường vì thế liền chắp tay đáp lại:

“Cao Cường, tu vi Trúc Cơ sơ kỳ”

Hà Đông khẽ gật đầu, thuận tiện hỏi thăm ý kiến:

“Chúng ta luận bàn giao lưu là chính, như vậy liền so quyền cước thế nào?”

Không hề phản đối, Cao Cường gật đầu nói:

“Được, mời”

“Mời” - Hà Đông đáp lại một câu, kế đó liền mau chóng làm ra tư thế chiến đấu.

Hai chân hơi chùn gối, bước di chuyển ngắn. Lưng hơi khom và vai rướn về trước một góc nhỏ. Tu sĩ tên gọi Hà Đông này tám chín phần mười tu luyện chọn bộ hổ hình võ kỹ.

Nói về bước chân khi di chuyển thì hai bên chín phần tương tự. Khác biệt Cao Cường lưng vai thẳng tắp, hai tay tuy nắm thành quyền, nhưng buông thõng chứ không dương lên.

Trong khi Cao Cường bước chân di chuyển nhẹ nhàng thoăn thoắt. Thì mỗi bước ra chân của Hà Đông lại khá nặng, bộ pháp là loại thiên về vững vàng chứ không phải tốc độ.

Tuy nhiên đừng để bị những bước chân nặng nề lừa gạt, bởi lực chân của những kẻ tu luyện bộ pháp dạng này là vô cùng lớn. Bứt tốc áp sát trong phạm vi ngắn cực nhanh.

Qua cái cách cố tình di chuyển vòng vòng để đánh lạc hướng, che đậy mục đích rút ngắn khoảng cách, Là có thể đọc tẩy Hà Đông lúc này trong đầu tính toán thơm bơ cái gì rồi.

5m.. 4m.. 3m..

2m.. “Phốc..”

Khi khoảng cách còn 2 mét, hai chân Hà Đông khuỵu hẳn xuất, nháy mắt liền như mãnh hổ lao chồm tới. Kèm theo đó là một quyền nhắm đánh thẳng vào l*иg ngực Cao Cường.

“Xoẹt.. Xoẹt..” – Không vận dụng cương khí, nhưng một quyền này lực đạo là không thể khinh thường. Từ những âm thanh ma sát như muốn xé toạc không gian là có thể hiểu.

Cao Cường sớm đã hoạch định phương án từ trước, bởi vậy Hà Đông vừa mới bứt phá tốc độ, thì hắn lập tức vào tư thế đứng tấn. Rồi đánh ra một quyền hết sức là giản đơn.

“Oành..” – Quyền đầu va chạm tạo ra động tĩnh điếc cả tai.

“Roẹtttttttttttt...” – Cả hai tương tự trượt lùi về sau một khoảng mười mét.

Điều này cũng đồng nghĩa pha va chạm cứng đối cứng vừa rồi có kết quả ngang tay.

Thể chất là điểm mạnh của võ môn tu sĩ, bởi vậy khi đề ra giao thủ quyền cước, Hà Đông vô cùng tự tin. Có điều kết quả lại là hoà, khiến cho hắn ngỡ ngàng không sao tả xiết.

Mặc dù chưa xuất thủ toàn lực, những cũng đã đánh ra tới bảy phần lực đạo chứ không phải ít ỏi gì. Muốn không kinh ngạc cũng khó, Hà Đông giây lát nghiêm túc hẳn lên.

Một chút khinh thị trong lòng hắn cũng theo sự biến chuyển nghiêm túc này mà tan biến thành hư vô.

]

Ở phía đối diện Cao Cường khẽ nhếch miệng cười.

Với thời gian không ngắn lăn lộn tại chợ đầu mối Tây Biên, hàng ngày tiếp xúc với đủ thứ hạng người. Ánh mắt khinh thị là thứ mà Cao Cường thường xuyên phải đón nhận.

Bởi vậy dù che dấu rất tốt, nhưng thái độ của Hà Đông không qua nổi giác quan của Cao Cường hắn. Khinh thị? Vậy thì phải xem ngươi có đủ tư cách làm vậy không đã?

Trong khi Lão Phệ cùng đám hộ vệ đứng xa quan khán còn chưa hết sững sờ, giữa sân Cao Cường và Hà Đông lần nữa di chuyển vòng vòng, ánh mắt đều tập trung cao độ.

Vẫn bộ pháp di chuyển như cũ, vẫn cẩn thận tiếp cận từng chút một.

7 mét.. 5 mét.. 3 mét..

Và 1 mét..

Lần này Hà Đông quyết định áp sát gần hơn nữa rồi mới vọt tới công kích. Không những lựa chọn khoảng cách gần hơn, mà hắn còn đánh ra một quyền với lực đạo mạnh hơn.

Một quyền toàn lực, một quyền ăn cả ngã về không.

“Oành..” – Vẫn là một tiếng va chạm đinh tai nhức óc..

“Xoẹttttt..” – Lần này cả hai trượt lùi khoảng cách cũng lớn hơn, mỗi người ngược về sau tận 15 mét.

Một lần nữa đánh ngang tay.

Tỉ số của trận đấu vẫn cứ là 0 – 0.

Nhưng thân là người trong cuộc, đã dùng hết sức bú bình mà vẫn hoà, Hà Đông hiểu rằng mình thua. Hơn nữa còn là thua một cách phi thường thảm hại.

Lý do bởi đối thủ mặt không đỏ, hơi thở nhịp nhàng, thân hình vững vàng ổn định. Hà Đông dựa vào điểm này để tin rằng Cao Cường đến giờ vẫn còn nương tay.

Thực tế đúng như Hà Đông suy đoán, Cao Cường trước nay thể chất vốn luôn vượt cấp tu vi chân khí. Sáu tháng vừa rồi còn không hiểu thấu bị sư phụ vỗ béo. Chính vì vậy cường độ thể chất của hắn hiện nay đã vượt xa tu vi chân khí tận mấy con phố.

Đáng nói là hai tình huống va chạm vừa rồi, Cao Cường đều chủ động đỡ đòn. Với tốc độ đã xác định cũng vượt trội hơn đối thủ, hiện giờ chuyển sang chủ động lao lên công kích, thì sớm muộn gì hắn cũng tẩn cho cái gã Hà Đông này sưng tím mặt mũi.

Có điều Cao Cường chậm chạp không có tiến lên cướp thế chủ động. Không phải vì khinh địch, mà là đang giả trang chiến đấu kiểu mèo vờn chuột. Khi chiếm ưu thế một cách mơ hồ, áp dụng chiến thuật này mục đích là để khiến đối thủ mất bình tĩnh.

Không thể trách Cao Cường luận bàn mà cũng dùng tới chiêu trò. Hắn là đang luyện tập giữ gìn thói quen luôn tận dụng mọi ưu thế trong bất kỳ tình huống.

Hà Đông đương nhiên mắc bẫy, nhưng không chỉ mất đi bình tĩnh mà là nổi điên lên rồi. Hắn hiểu lầm Cao Cường luận bàn một cách thiếu nghiêm túc.

Hay nói đúng hơn là Hà Đông hắn cảm nhận thấy Cao Cường luận bàn qua loa lấy lệ. Hành vi này không khác gì đang trắng trợn khinh miệt Hà Đông hắn.

Hít một hơi thật sâu để ổn định cảm xúc. Dù thế nào đi nữa thì đây vẫn là khách của lão bản, Hà Đông hiểu rằng không thể bộc lộ ra phản ứng thái quá.

Đối quyền thua, tốc độ phản ứng không bằng. Lực chân mạnh nhưng ra cước chậm thì cũng vô dụng. Đã thế giao đấu còn không được dùng đến khí.

Nghĩ tới nghĩ lui, Hà Đông là không muốn thua.

Hắn chỉ còn cách duy nhất, đó là vận dụng tới lá bài tẩy của mình.

Bỗng chốc vẻ mặt hắn lạnh tanh, ánh mắt cũng biến đổi lạnh lùng vô cảm không kém. Đặc biệt là từ hắn toả ra thứ khí thế vô cùng bá đạo ngang ngược.

Ngay đến Lão Phệ với đám hộ vệ đứng cách xa tận mấy chục mét mà còn không hiểu thấu tự dưng có cảm giác như đang bị đầu hung thú nhăm nhe. Trong vô thức cả đám hoảng hốt liên tục đứng rùng mình, mặt mũi tái nhợt, mồ hôi trên trán rơi đầm đìa.

Cao Cường thân là ngươi gánh chịu toàn bộ khí thế bao phủ, chỉ là chút uy áp này thì doạ sao nổi hắn? Vẻ mặt đầy bất đắc dĩ, hắn nhìn Hà Đông và hỏi:

“Có nhất thiết phải đi tới nước này không?”

Mặt không cảm xúc, Hà Đông lạnh băng đáp lại:

“Đối với ta là có”

Vừa dứt lời, dưới cái nhìn của Cao Cường cùng đám Lão Phệ đứng phía xa. khoảng không ngay trên đỉnh đầu Hà Đông đột ngột xuất hiện hư ảnh một con mãnh hổ.

Mãnh hổ há miệng nhe ra hàm răng sắc nhọn, nhằm hướng Cao Cường mà liên tục rít gào thị uy. Tuy không phát ra âm thanh, xong hổ uy thì lan toả vô cùng mãnh liệt.

Đến mấy người không bị mãnh hổ nhằm tới là nhóm Lão Phệ còn thấy không gian như thể bị đè nén vậy. Hoảng sợ gần chết, phải không ngừng lùi ra càng thêm xa hơn.

Cao Cường ngay cả liếc mắt nhìn hư ảnh mãnh hổ một cái cũng lười làm. Mà thôi được rồi, Hà Đông đã thích chơi lớn vậy thì thể theo ước nguyện cho gã thoả mãn luôn đi.

Trong đầu làm ra quyết định, Cao Cường liền bày ra tư thế tụ lực xuất quyền.

Dưới ánh mắt tò mò hiếu kỳ của nhóm Lão Phệ, cùng với sự tập trung quan sát của Hà Đông. Khoảng không ngay trên đỉnh đầu Cao Cường cũng hiển hiện một hư ảnh.

Khác biệt không phải mãnh hổ hay là loài hung thú dữ tợn nào cả. Hư ảnh do Cao Cường ngưng tụ có hình dáng nhân loại, phủ kín áo trùm đen và lộ ra cặp mắt đỏ ngầu.

Xét trên một số phương diện, chưa cần va chạm bùng nổ, thế nhưng trong đầu những người đứng quan sát ở đây đã dự đoán ra kết quả chung cuộc của trận đấu luôn rồi.

Đầu tiên phải kể đến hư ảnh trên đỉnh đầu Cao Cường nhìn trông quá sắc nét và chân thực. Trong khi đó mãnh hổ mà Hà Đông thi triển lại có kiểu mờ ảo gần như trong suốt. Rồi thì kích cỡ chênh lệch cũng là vô cùng lớn, mãnh hổ vừa to như con voi giây lát liền bé như con mèo.

Tiếp theo về mặt khí thế thì thôi rồi, trong khi mãnh hổ ra sức kêu gào để thể hiện hung tính bạo ngược. Thì nhân ảnh trùm vải đen bên phía Cao Cường lại chẳng làm gì, chỉ lẳng lặng đứng khoanh tay phiêu phù trên không, bày ra phong thái kiêu ngạo là không ai sánh bằng.

Nhưng cũng chính cái kiểu coi trời bằng vung này, lại khiến team khán giả trong lòng vô cùng hoảng hốt. Đứng bên ngoài quan sát mà thôi a, nhưng thế quái nào bọn họ lại cứ có suy nghĩ bản thân mình chỉ là thứ sâu kiến giòi bọ. Bà mẹ nó quá đáng sợ, quỷ dị khó có thể tả.

Lão Phệ mấy người là kẻ ngoài cuộc còn nuốt không trôi, huống chi Hà Đông trong sân phải chịu trận. Nhân ảnh vừa mới hiện ra, linh hồn hắn thật sâu hoảng sợ. Cơ thể phút chốc không ngừng run lẩy bẩy, mãnh hổ hư ảnh cũng theo cảm xúc của hắn mà yếu thế thấy rõ.

Không cam lòng, không muốn chịu thua. Thế nhưng ngước lên nhìn thấy cặp mắt đỏ ngầu như thể sẵn sàng huỷ diệt toàn bộ thế gian, Hà Đông bỗng chốc cảm thấy toàn thân vô lực.

Khí thế từ hắn toả ra yếu nhược vô cùng nhanh chóng. Sau vài hơi thở, mãnh hổ hư ảnh cứ thế tan biến không còn tăm tích. Chỉ còn lại Hà Đông đứng đó với vẻ mặt hết sức chán chường.

“Phụt..” – Làn sương máu từ miệng Hà Đông phun ra, kéo theo đó là thân hình hắn ngã gục xuống. Không cần lại gần để kiểm tra, Cao Cường biết gã đã chìm sâu vào hôn mê bất tỉnh.

“Hà Đôngggggg..” – Lão Phệ hốt hoảng hét lớn, thân hình béo mập nhanh như gió lao tới.

Có điều đám hộ vệ tốc độ nhanh hơn Lão Phệ nhiều. Cả đám ùa tới có vài kẻ vội vàng kiểm tra tình huống Hà Đông. Những kẻ còn lại thì ánh mắt thù hằn khoá chặt Cao Cường đứng đó.

Rốt cuộc Lão Phệ cũng chạy tới nơi, nhìn cảnh Hà Đông xụi lơ nằm đó. Lão Phệ không nhịn được đau lòng quay sang đối Cao Cường trách móc một phen:

“Tiểu Cường, luận bàn giao lưu mà thôi a. Tiểu tử ngươi có cần xuống tay nặng vậy không a?”

WTF?

Ta đã kịp làm cái quỷ gì đâu? Ta xuống tay bao giờ? Không thấy ta mới chỉ bày ra tư thế mà thôi ư?