Khống Chế Thành Nghiện

Chương 48: Anh bị người con gái kia cho vào quên lãng

Tần Chính há mồm thở dốc, mỗi động tác của anh đều theo bản năng, ngập tràn lửa giận.

trên kính mắt đều là nước, tầm nhìn của anh bị nhòe đi.

Nghe thấy có tiếng người bước chân đi tới, Tần Chính ngừng động tác lấy mắt kính xuống, anh nghiêng đầu nhìn qua, đôi mắt híp lại.

Vóc dáng cao gầy bước lại gần, tiếng bước chân càng gần, hình dáng người đến càng rõ.

Gương mặt đuôi mày này khắc sâu vào trong tâm trí của anh.

Hô hấp của anh đột nhiên ngừng lại, nặng nề, Tần Chính cất bước chân chạy lại, nhịp bước tán loạn, anh chạy đến gần Đường Y Y.

anh tăng thêm sức mạnh vào năm ngón tay, đè lên cánh tay Đường Y Y, siết chặt lại, cảm nhận nhiệt độ và sự mềm mại dưới lòng bàn tay.

một giây sau, cả người Đường Y Y bị Tần Chính giam vào trong khuỷu tay, mặt đυ.ng mạnh vào l*иg ngực của anh.

Cả người Tần Chính ướt sũng, trong khoảnh khắc dính sát vào Đường Y Y, cả người ẩm ướt của anh vây quanh áo sơ mi màu xanh lam sạch sẽ của cô.

Chổ nào cũng bị thấm ướt.

Đường Y Y giãy dụa, cô và Tần Chính người giãy người siết chặt lại.

Tim cô dán vào tim anh, nhảy bang bang.

Khi Tần Chính cuối đầu, nước trên mày, mi mắt, chóp mũi đều rớt xuống mặt, xuống người Đường Y Y.

Chớp mắt sau đó, cả người Đường Y Y như ướt đẫm khi đi dưới cơn mưa phùn rả rích.

một giọt nước đậu trên cằm cô, ngứa vô cùng, nhưng hai tay cô bị Tần Chính siết chặt, không nhúc nhích được, muốn gãi cũng không gãi được.

Càng muốn lờ đi cảm giác ngứa ngáy thì lại càng không chịu nổi, Đường Y Y không có cách nào khác đành phải cọ vào đầu vai Tần Chính.

Tần Chinh không có phát giác ngay lập tức.

Vài giây sau, anh mới phát giác hành động đó của cô, rồi âm thầm cảm nhận.

Cảm nhận một lúc, khóe môi Tần Chính cong lên.

anh không quan tâm nguyên nhân gây ra sự việc là gì, chỉ cần kết quả khiến anh hài lòng là được.

“Lão già kia,” đôi môi lạnh cọ trên đỉnh đầu Đường Y Y, giọng nói khàn khàn của Tần Chính cất lên, “Chơi tôi.”

“Ông ta nói em chạy trốn về phía bờ sông, lúc tôi chạy đến, thì thấy một người con gái rơi vào trong nước.”

“Lúc đó khoảng cách khá xa, tôi chỉ nhìn thấy cô ta mặc quần áo giống em mặc lúc sáng, tôi nghĩ là em, nên lập tức nhảy xuống không kịp suy nghĩ.”

nói đến đoạn này, Tần Chính dừng lại, ánh mắt anh nhìn chầm chầm vào người con gái không coi ai ra gì trong lòng ngực mình, cố gắng nhìn xem trên mặt đối phương có chút biến hóa nào không.

Ví như căng thẳng, kinh ngạc.

Hoặc là…

Cảm động.

Nhưng cái gì cũng không có.

Vẻ mặt anh tối tăm âm trầm, cánh tay Tần Chính dùng thêm sức, muốn khảm Đường Y Y vào trong cơ thể mình.

“không ngờ mọi người là lão già kia dựng nên.”

Đường Y Y nói – “Là do anh quá ngu ngốc.”

Mày nhướng lên, màn đêm che phủ anh, vẻ mặt Tần Chính khó coi vô cùng.

một lúc lâu sau, anh đột ngột cúi đầu nở nụ cười – “Đúng vậy, tôi quá ngu ngốc.”

Đường Y Y nghe được tiếng nói nghiếng răng nghiếng lợi bên tai – “Em nói xem tôi vì sao lại như vậy?”

“Còn có thể vì cái gì nữa?” Tần Chính lầm bầm lầu bầu, nảy sinh ý định độc ác cắn lỗ tai Đường Y Y, cho đến khi sắp rướm máu anh chuyển qua cọ xát.

“Đáng lý tôi nên nhớ ra, khả năng bơi lội của em còn tốt hơn tôi.”

Khi anh nhảy xuống sông, bơi về phía người con gái đang giãy giụa trong nước, anh đã phát hiện điều gì đó không đúng.

Khả năng bơi lội của Đường Y Y tốt vô cùng, sẽ không xảy ra chuyện cô bị mất khống chế, kinh hoảng.

Cho đến khi anh bơi tới nơi, thấy được người, anh tức đến mức mặt đen xì.

Đường Y Y nghe ra trong lời nói của Tần Chính bao gồm trào phúng và tâm trạng đáng buồn khiến anh thở dài – “Đúng là do tôi quá ngu xuẩn.”

Trong tình thế cấp bách, chỉ số thông minh bị teo lại thành hạt lúa lép, anh không còn quan tâm tới bất cứ điều gì khác.

“Khụ…”

Người con gái được Tần Chính vớt lên từ dưới sông bị hai người xem như không khí, cô bị sặc nước, khó chịu vô cùng, tiếng “khụ” vừa rồi là do bản thân không nhịn được nữa.

Vô tình phá vỡ bầu không khí quái dị.

Người con gái mặt mày tái nhợt, cơ thể ốm yếu run lên lẩy bẩy, vừa lúng túng vừa sợ hãi.

Quần áo cô dính nước ướt đẫm, dính vào da thịt ôm lấy tay chân, hiệnrõ lên đường cong xinh đẹp, mông lung.

Dáng người đúng là bản sao của Đường Y Y.

Rất đẹp, nhìn vào cảm thấy yếu đuối, khơi dậy bản năng muốn che chở của phái nam, Đường Y Y nhìn thoáng qua, cuối cùng rút ra được kết luận trong lòng.

Ông lão kia tìm một người tùy ý?

Hay là ông ta có thâm ý khác?

Khóe mắt cô quét về phía Tần Chính một cái không dễ dàng phát giác, Tần Chính cũng không nhìn người con gái bên cạnh thêm một cái nào.

Người con gái lắp ba lắp bắp giải thích – “Đúng rồi, xin lỗi, tôi…tôi…”

Tần Chính cau mày, dắt tay Đường Y Y rời khỏi.

Bước chân của anh rất lớn, Đường Y Y phải cố gắng phải theo kịp.

Thanh Sơn đang đứng chờ trước cửa xe lặp tức ném tàn thuốc đi, anhdùng giày da giẫm tắt ngọn lửa, rồi khom người mở cửa xe, ánh mắt không dừng lại dù chị một giây trên dáng người chật vật của Tần Chính.

Xe ngừng ở gần một khách sạn, Tần Chính dắt Đường Y Y bước vào.

Người đàn ông có ngũ quan hình lập thể như điêu khắc, dáng vẻ cao ngất, vai rộng, chân dài, cả người ướt đẫm, bộ dáng như vừa được vớt ra từ trong nước, thấp thoáng thấy được từ múi cơ mạnh mẽ đầy lực, đập mạnh vào thị giác người khác, hai cô gái trẻ nhìn thấy anh mắt đỏ bừng cả khuôn mặt.

Dù là nhìn bất cứ chổ nào trên người người đàn ông này, đều lộ ra tâm tình kích động không bình thường của hai cô.

Đúng là khảo nghiệm sức chịu đựng mà.

“Có vấn đề gì không?”

Giọng người đàn ông trầm thấp vang lên, toát ra tia không kiên nhẫn và độ lạnh đến âm, hai người con gái run lên, ngại ngùng cụp ánh mắt xuống.

Hai cô đều không dám ngẩng đầu lên.

Cầm thẻ mở cửa phòng, Tần Chính dắt Đường Y Y bước vào thang máy, suốt cả đoạn đường anh không hề buông tay Đường Y Y ra.

Cửa thang máy khép lại, Đường Y Y nói – “Có thể buông lỏng tay ra không?”

Tần Chính ngoảnh mặt làm ngơ.

Bước vào phòng, Đường Y Y bị Tần Chính áp vào trên cánh cửa – “Chung Vi có làm gì em không?”

Đường Y Y dễ dàng đoán ra người anh đề cập là ông lão kia – “khôngcó.”

Tần Chính chẵn những không lùi mà tiến thêm một bước – “Để tôi xem một chút.”

Đầu ngửa ra sau, ót Đường Y Y chạm vào cánh cửa – “Tôi đã nói rồi.”

Tần Chính nói – “Tôi cũng đã nói.”

Hai người giằng co không ai chịu nhường ai.

Ùng ục…

âm thanh phát ra từ bụng Tần Chính, thần sắc của anh tự nhiên như không – “Em nghe rồi chứ.”

Đường Y Y nói – “Nghe thấy gì?”

Tần Chính dùng một tay kiềm chế Đường Y Y, một tay cởi nút áo sơ mi – “hiện tại tôi rất đói bụng.”

anh cúi người, môi vờn trên cổ Đường Y Y, mυ'ŧ mát từng tấc một.

Tay anh dùng lực kéo áo sơ mi Đường Y Y xuống, mở toang.

Áo sơ mi trong tay anh nhăn nhúm thành một nùi.

Sức lực cách nhau quá xa, Đường Y Y khẽ thở dãi, khóe mắt cô lạnh buốt – “Tần Chính.”

cô gằng từng chữ phun ra từ trong kẽ răng – “Đừng làm cho tôi ghét anh thêm.”

Tần Chính bỗng dưng ngẩng đầu lên, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm Đường Y Y, trong đó du͙© vọиɠ rừng rực âm ĩ.

Tên đã lên dây, bất cứ lúc nào cũng có thể phóng ra một mũi xuyên tim.

anh hít sau, đè cả người lên Đường Y Y, hơi thở phập phồng, kiềm nén bản thân.

“Em đang uy hϊếp tôi, phải không? Y Y?”

Đường Y Y thừa nhận một cách tỉnh táo – “Phải.”

một lúc lâu sau, từ trong khóe môi Tần Chính phun ra hai chữ - “Rất tốt!”

anh lui người về phía sau, ép bản thân quên đi du͙© vọиɠ đang ầm ĩ sôi trào đối với Đường Y Y, dời người rời khỏi cô, xoay người bước vào phòng tắm, vừa đi vừa mở khóa quần tây, từ trong cổ họng học ra câu nói hết sức trầm thấp – “Em thắng!”

Đường Y Y thở nhẹ một hơi.

Vừa rồi nếu Tần Chính không lui bước, thì cô cũng không thể nào chống cự lại được.

Kéo áo sơ mi lại, vói tay vào bên trong áo sửa lại nội y, Đường Y Y đứng im tại chỗ.

Lần này vậy mà Tần Chính không giống như mọi khi cưỡng ép cô đến đường cùng để anh muốn làm gì thì làm mà không hỏi đến cảm giác của cô.

Quả thật làm cho cô bất ngờ.

Nhớ lại một màn vừa rồi bên bờ sông, Đường Y Y bất giác nhíu mày, ngay cả khi Tần Chính tắm xong bước ra cô cũng không biết.

Vén vài sợi tóc ướt trên trán ra phía sau, Tần Chính lườm người con gáiđang đứng ngẩn người ra đó – “Lại đây.”

Đường Y Y hoàn hồn lại – “Có chuyện gì?”

Tần Chính choàng khăn tắm lớn quanh người, dáng dấp như người mẫu, điều đáng tiếc duy nhất là người xem đã xem đến ngán.

“Chung Vi chuyển một trăm vạn vào tài khoản của em em.”

Nghe nhắc tới Đường Hi và ông lão kia có liên quan đến nhau, ĐườngY Y cũng không lộ ra vẻ giật mình.

Khi cô bị bắt đi không bao lâu, đã phân tích ra những điều lắc léo trong đó.

Tần Chính mở miệng – “Chung Vi làm như vậy, vì muốn lấy đi Phật ngọc trong tay tôi.”

Đường Y Y nói – “Tôi biết rõ.”

Tần Chính nhướng mí mắt, im lặng nhìn Đường Y Y.

Đường Y Y cũng không nói thêm lời nào.

Tần Chính nhướn mày – “Tần phu nhân, vì em, trong nhà đã tổn thất một số tiền rất lớn, em không nói thêm câu nào sao?”

Khóe mắt Đường Y Y giật giật – “một số tiền rất lớn là bao nhiêu?”

Tần Chính vuốt nhẹ ngón tay – “Em muốn đền lại cho tôi?”

Đường Y Y nói – “Đúng, đền lại cho anh.”

Giọng nói Tần Chính đầy ẩn ý – “Sợ là em đền không nổi.”

Đường Y Y nhìn anh – “Cho tôi một con số.”

“Phật ngọc là vật trước kia tôi vô tình có được, mặc dù là vật khó có được, nhưng tôi cam tâm tình nguyện lấy ra, dĩ nhiên không tính thành con số,” Tần Chính thay đổi tư thế, nói tiếp – “Chủ yếu là tổn thất tinh thần.”

Khuôn mặt Đường Y Y lập tức lạnh xuống – “Coi như tôi chưa nói gì.”

Nửa giờ sau, Thanh Sơn đến đưa quần áo.

Tần Chính mặc tây trang, lấy lại hình tượng áo mũ chỉnh tề thường ngày.

“Thành phố D có nhiều khu phố bán đồ ăn vặt, nổi tiếng gần xa, chúng ta đi tham quan một chút.”

Đường Y Y nghi ngờ bản thân mình vừa nghe nhầm – “đi đến khu phố bán đồ ăn vặt?”

Người đàn ông này khi nào thì có hứng thú với những quán ăn vặt nhỏthế này? Thực sự muốn ăn?

Tần Chính ngẩng đầu – “Đúng vậy.”

Sau bốn mươi phút đi dạo loanh quanh, hai người đứng tại khu phố ăn vặt trong truyền thuyết, tận hưởng cảm giác ồn ào náo nhiệt.

Đường Y Y ngửi thấy mùi bánh tổ chiên thơm phức, ánh mắt đảo qua, cô bỏ lại Tần chính bước đến gian hàng phía trước.

“một phần bánh tổ.”

Bác gái nhanh nhẹn rưới tương ngọt – “Có ngay.”

Tần Chính đứng bên cạnh Đường Y Y, lông mày nhíu lại.

Bác gái nhìn đến cách ăn mặc của hai người, cũng biết là người có tiền, bà vội vã hỏi Đường Y Y – “Sao không gọi cho bạn trai của cô mộtphần? Làm một phần cho anh ta nhé?”

Đường Y Y giả vờ như không nghe thấy.

Tần Chính nói – “Tôi ăn cùng cô ấy.”

Bác gái cười tủm tỉm nói – “Hai người thật là yêu nhau.”

Bánh tổ nhúng vào dầu sôi, từ màu trắng chuyển sang màu vàng, lấy ra khỏi chảo, đặt vào chén nhựa màu trăng, mùi thơm bốc lên, xộc vào mũi.

Đường Y Y trả tiền, bưng chén bước đi.

Tần Chính đuổi theo cô.

“Món này ăn được không? Có bị tiêu chảy không?”

Đường Y Y ăn bánh mật, gương mặt đầy nét thỏa mãn – “Tôi thìkhông, còn anh thì có.”

ẩn ý là, không có phần của anh đâu.

Khóe môi Tần Chính run rẩy.

Cả chén bánh tổ vào bụng Đường Y Y toàn bộ, Tần Chính không ăn một ngụm nào.

Nhìn Đường Y Y mua một phần đậu hũ thối, sắc mặt Tần Chính khó coi vô cùng.

“Vứt đi!”

Đường Y Y nói – “Tôi ăn, đâu phải anh ăn.”

Mặt mũi Tần chính đầy vẻ ghét bỏ - “Em muốn xông chết tôi phải không?”

Đường Y Y mở miệng cắn một ngụm lớn, nhai kỹ nuốt chậm – “anh có thể tránh ra.”

Mùi của tàu hũ thối quá nồng, người bình thường tuyệt đối không chịu nổi, người coi nó như mỹ vị rất ít, Tần Chính nín thở, tránh ra vài bước, rồi lại xáp lại gần.

anh cất giọng lạnh lùng – “Đường Y Y, nếu em không ném nó đi, tôi sẽhôn em trên đường ngay.”

Nghe vậy, Đường Y Y thong thả ung dung nuốt ngụm đậu hũ thối xuống – “anh chắc chắn?”

cô mở miệng, đầy mùi tàu hũ thối.

Đột ngột bị hít đầy hơi tàu hủ thối vào trong l*иg ngực, Tần Chính bật cả gân xanh lên trán.

Được rồi!

Đường Y Y, em lợi hại!

Hơi thở quanh người Tần Chính âm u hẳn đi, trước kia cô không có khả năng ăn những món này, không có thời gian cũng như không có cơ hội.

Tất cả những điều này đều là do hai năm mất tích mà ra.

Lưu Đình Vân không khỏi có liên quan.

Lưu Đình Vân đang xem mắt ở một quán café đột ngột hắt hơi mạnh.

Người đàn ông đeo kính mắt ngồi trước mặt vẫn nói liên tục khôngngừng, tâm trạng anh kích động vô cùng, nói đến mức văng mưa phùn vào mặt người đối diện.

Lưu Đình Vân chậc lưỡi, cùng là đàn ông, đồng thời cũng đeo mắt kính, vì sao người đàn ông ngồi trước mặt cô khác một trời một vực so với Tần Chính như vậy?

Có lẽ mắt kính gọng vàng khác với mắt kính của người này.

Lưu Đình Vân gạt bỏ suy nghĩ trong đầu.

Kể cả gương mặt, dáng người, khí chất, cách nói năng…

Đúng vậy, không có điểm nào có thể so sánh được.

một lát sau, người đàn ông đeo kính mắt ngớ người ra nói – “Ngại quá, tôi nói nhiều quá phải không?”

“Bởi vì tôi nghĩ khi hai người tìm hiểu nhau, quan trọng nhất là thẳng thắn với nhau, cho nên chuyện tôi đã trãi qua một mối tình cũng muốn cho em biết rõ. Để em có thể hiểu tôi hơn.”

Lưu Đình Vân cười cười – “Tôi hiểu.” Mới là lạ!

Từ lúc anh ta ngồi xuống, đã bắt đầu kể về bạn gái trước đây, của cải trong nhà ra sao, đi xe gì, theo đuổi anh ta ra sao.

Đúng là biết cách lợi dụng bạn gái cũ, còn dát vàng lên mặt mình vì chuyện này, nâng cao giá trị của bản thân.

Nghe được câu trả lời của Lưu Đình Vân, người đàn ông ngồi đối diện lập tức nở nụ cười tươi tắn, cả người đầy tự tin nói – “Tôi nghĩ Lưu tiểu thư có tam quan giống mình, hết sức ăn nhịp cùng nhau.”

Khóe miệng Lưu Đình Vân giật giật, làm sao mà anh ta thấy được điều quái quỉ này?

Dùng con mắt thứ ba? Thuật đọc tâm?

“Lưu tiểu thư có kế hoạch gì trong tương lai không?” – Người đàn ông đeo mắt kính nói tiếp – “Bản thân tôi nghĩ rằng, trong giới giải trí không phải là một nơi có thể phát triển dài lâu.”

Lưu Đình Vân – “Ý anh là sao?”

“Lưu tiểu thư bây giờ đã ba mươi mốt tuổi, độ tuổi của cô, nói hơi khó nghe chính là đã hết tuổi tỏa sáng của một ngôi sao.” Người đàn ông đeo kính mắt nói tiếp – “Lưu tiểu thư chắc hiểu ý tôi muốn nói.”

Lưu Đình Vân nhấp một ngụm café.

Người đàn ông nói tiếp – “Lưu tiểu thư đừng hiểu nhầm ý tôi, tôi không có ý coi thường năng lực của cô.”

“Mỗi người đều có đam mê của bản thân mình, kiên trì với nó, bỏ công sức ra cố gắng phấn đấu, đều đáng được tôn trọng.”

Lưu Đình Vân lại nhấp thêm một ngụm café.

Người đàn ông đeo kính mắt lại nói thêm một đống đạo lý lớn, mặt không đỏ, tim không đập nhanh nói tiếp – “Sau khi kết hôn, tôi mong cô có thể có một công việc ổn định hơn hiện tại.”

“cô có thể mở một cửa hàng chẳng hạn, giống như bạn gái trước đây của tôi…”

Lại bắt đầu điệp khúc.

Lưu Đình Vân ngáp dài một cái, mặc niệm cho lần xem mặt đầu tiên của bản thân hai giây.

Đường Y Y bị bắt đi đăng ký kết hôn, còn cô thì bị bắt đi xem mắt.

Bây giờ chỉ mới là nửa năm thôi, ây da.

Rời khỏi khu phố ăn vặt đã hơn mười giờ tối, Tần Chính bị mùi của đậu hũ thối tra tấn cả thể xác và tinh thần, anh mãnh liệt yêu cầu Đường Y Y đi rửa răng.

Đường Y Y không mang theo bất cứ vật dụng nào, đành dùng vật dụng trong khách sạn.

Trước khi ngủ, Tần Chính cạy răng môi của Đường Y Y, khi anh ngửi được mùi bạc hà thơm ngát thì tâm trạng u ám mới tản đi.

“Em định khi nào thì tổ chức hôn lễ, đi anh hay đi Pháp?”

Bất chợt nghe câu hỏi của anh, da đàu của Đường Y Y tê rần lên – “Tần Chính, thực sự anh muốn làm gì?”

Tần Chính không trả lời cô mà hỏi ngược lại – “Em không biết?”

Đường Y Y nói – “Tôi không biết.”

Hơi thở của Tần Chính trầm xuống, anh thản nhiên trả lời – “Tôi đangtỏ tình với em.”

Đường Y Y xoay mặt qua nhìn anh, tựa như nhìn thấy quỷ.

Tần Chính cúi đầu gần lại – “Đường Y Y, có phải em cũng nên đáp trả tôi?”

Đường Y Y nói – “anh nghĩ xem tôi lấy gì đáp trả anh?”

Trong giọng nói của cô lộ ra vẻ mỉa mai, Tần Chính ngưng mắt nhìn cômột lúc lâu thật sâu, không khí đột ngột yên tĩnh.

Trong gian phòng tối om, không một tiếng động.

không biết trải qua bao lâu, trong bóng tối giọng của Tần Chính vang lên.

“Chuyện trước kia, đừng nhắc lại nữa, từ đây về sau, em và tôi là vợ chồng.”

Đây là câu nói động tình nhất trong đời của anh – Tần Chính tự cho là vậy.

Đường Y Y ngủ thϊếp đi.

Ngày hôm sau, sau khi trở về thành phố C, quản gia gọi người giúp việc đến, hỏi có cần thu dọn đồ đạc không.

Đường Y Y đang đọc Kinh Thánh, cảm thấy kỳ lạ hỏi lại – “Thu dọn cái gì?”

cô chưa từng nói là muốn thu dọn đồ đạc.

Quản gia nói – “Là ý của Tiên sinh, muốn phu nhân hai ngày sau chuyển ra ngoài.”

Đường Y Y ngẩn người – “Chuyển ra ngoài.”

Quản gia gật đầu – “Đúng vậy.”

Bỏ quyển Kinh Thánh xuống, Đường Y Y lập tức đi đến thư phòng tìm Tần Chính.

anh cũng không nhìn Đường Y Y, mắt khép hờ nói – “không phải là em nằm mơ cũng muốn chuyển ra khỏi chổ này sao?

“Đường Y Y, bây giờ tôi cho em toại nguyện.”

anh không cho Đường Y Y cơ hội mở miệng – “Ra ngoài.”

Nếu Đường Y Y không đi, anh sợ bản thân không kiềm chế được mà thu hồi lời vừa nói ra.

Cửa đóng lại, tiếng bước chân mất dần ngoài hành lang.

không một chút do dự.

Tần Chính vung tay lên đẩy tất cả sách vở công văn trên bàn xuống đất, anh dựa người vào thành ghế, nhắm mắt lại.

Từ khi anh chuyển ra khỏi phòng ngủ, ngủ phòng bên cạnh, không ngủ cùng phòng với Đường Y Y, rồi lại cho cô chuyển ra ngoài, rời khỏi nơi này, để cô vui vẻ.

Tần Chính muốn dùng hành động nói cho Đường Y Y biết – anh đãthay đổi.

Mỗi một bước là một lần đau đớn vô cùng, tựa như anh cắt thịt róc xương trên người mình.

Đường Y Y mang theo Phú Quý và Cát Tường chuyển về nhà trọ.

cô mất cả ngày dọn dẹp, tưới nước cho hoa cỏ trên sân thượng, bỏ phân vào chậu, chuẩn bị một cái chén nhỏ chứa thức ăn cho mèo.

cô cho Phú Quý và Cát Tường ngủ cùng một ổ, thân mặt gắng bó.

Đường Y Y vô cùng vui vẻ, bước lại ôm chú mèo đang bị vắng vẻ ở một góc hẻo lánh đi về phía ghế sofa gọi điện thoại cho Lưu Đình Vân.

“Tớ chuyển về rồi.”

“A?” Lưu Đỉnh Vân hỏi lại – “Cậu trốn về?”

Đường Y Y nói – “không phải.”

Đầu bên kia điện thoại im lặng trong chóc lát, một lát sau giọng nóiđầy khϊếp sợ của Lưu Đình VÂn vang lên – “Y Y, Tần Chính tha cho cậu rồi hả?”

Đường Y Y đáp – “không tốt như vậy đâu.”

Đường Y Y vẫn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy.

không có chuyện người đàn ông kia thông suốt mọi chuyện, hiểu ra hai người không hợp nhau, đeo bám cô cũng không có ý nghĩa gì, thà rằng đường ai nấy đi thì tốt cho cả hai, tỷ lệ xảy ra loại chuyện này thấp vô cùng, có thể so sánh với ngày tận thế.

Lưu Đình Vân hỏi thêm – “Tần Chính có đề cập chuyện ly hôn với cậu không?”

Đường Y Y nói – “không có.”

Lưu Đình Vân thở dài – “Tớ cảm lòng dạ đàn ông cứ như là kim dưới đáy biển.”

cô kể cho Đường Y Y nghe chuyện cô xem mắt – “Đáng sợ không?”

Đường Y Y nói – “Đáng sợ.”

Lưu Đình Vân nói – “ Y Y, tớ dự định từ từ nói với người trong nhà về cách tớ muốn sống như thế nào.”

Đường Y Y nhíu mày – “Cậu quyết định rồi sao?”

Lưu Đình Vân “um” một tiếng.

“Nếu tìm một người đàn ông sống cùng, thì chất lượng sinh hoạt trong cuộc sống giảm xuống, còn phải lo lắng xem hắng ta có người đàn bà khác hay không, có yêu tớ hay không, yêu tớ như thế nào, yêu nhiều hay không, không bằng sống độc thân cả đời.”

Đường Y Y nói đùa – “Tớ cảm giác mình cũng bị cậu thuyết phục.”

“Hai chúng ta không giống nhau.” Lưu Đình Vân cười không ngừng bên đầu bên kia –“Cậu là phụ nữ đã kết hôn.”

Đường Y Y ném trái táo xuống – “Ngừng!”

Lưu Đình Vân cười ha ha – “Tức giận phải không?”

Hai người tán gẫu một lúc lâu mới cúp máy.

Có người nói chuyện quả là một điều may mắn trong đời.

Sau khi chuyển về nhà trọ, Đường Y Y không đến công ty nữa, mà ở nhà không ra khỏi cửa, đói thì gọi thức ăn bên ngoài, mệt thì ngủ, tỉnh dậy thì xem phim, chơi cùng hai chú mèo.

cô muốn sống vui vẻ một thời gian.

Tần Chính không xuất hiện, càng hợp ý của cô.

Hơn nửa tháng sau, trời đã vào giữa hè, thời tiết nóng đến chết người.

trên đường từ siêu thị về, Đường Y Y thấy Tần Chính đứng trước cửa, anh gầy xuống không ít, hốc mắt trũng xuống, không còn bộ dạng nho nha, phong tư cao quý, hơi thở quanh người anh càng thêm lạnh lùng, tựa như trải qua một thời gian bị dày vò rất lớn.

Hai tay Tần Chính bỏ vào túi quần – “đi siêu thị?”

Đường Y Y nói – “Đúng vậy.”

Tần Chính thuận miệng hỏi – “Mua gì vậy?”

Đường Y Y không cảm giác được sự áp bách từ trên người anh – “Đồ ăn, uống.”

Tần Chính im lặng nhìn Đường Y Y – “Chuyển ra ngoài nhiều ngày rồi, vì sao em không gọi cho tôi dù một cú điện thoại? Hay gởi một tin nhắn cho tôi?”

Đường Y Y mím môi – “không biết phải nói gì.”

Kiềm nén cảm xúc muốn ôm cô vào lòng xuống, Tần Chính nói – “Tôi về đây.”

Sau đó Y Y thấy anh lập tức xoay người, bước hai bước, dừng ở cánh cửa đối diện, cầm chìa khóa mở cửa bước vào.

một lúc lâu sau Đường Y Y vẫn còn sững sờ tại chổ.

Ở đối diện vẫn tốt hơn là ở cùng một nhà.

cô tự an ủi bản thân.

Ngày hai mươi sáu, Tần Chính cho Đường Y Y biết, anh muốn cô buổi tối về nhà ăn bữa cơm.

Bảy giờ, thức ăn được chuẩn bị đã nguội lạnh, người vẫn không thấy đâu.

Chín giờ, Tần Chính vẫn còn ngồi trên ghế sofa, tờ báo trong tay không lật thêm một trang nào nữa, di động bên cạnh cũng không vang lên.

Gương mặt anh ở phía dưới đèn thủy tinh, âm trầm đáng sợ vô cùng.

Quản gia nói – “Tiên sinh, có lẽ phu nhân có chuyện gì, nên về trễ, để tôi gọi điện thoại cho phu nhân xem xem như thế nào.”

Tần Chính mở miệng, giọng nói lạnh như băng – “không có lệnh của tôi, bất cứ ai cũng không được gọi cho cô ấy.”

Quản gia và người giúp việc trong nhà giật thót, đồng loạt trả lời – “Vâng.”

Tần Chính để tờ báo qua một bên, anh đứng dậy bước ra vườn hoa tối mịt hút thuốc.

một mình lang thang trong vườn hoa, không gian tĩnh mịch, một mình không ngừng nhắc anh một sự thật – anh bị người con gái kia quên lãng, như một kẻ ngốc, chờ đến giờ này.

Ở Phú Quý viên, Đường Y Y ngồi ăn cơm gà quay, nghe vài người thanh thiếu nam nữ bên bàn khác trò chuyện, cô mới nhớ ra hôm nay là sinh nhật của Tần Chính.

Lúc cô trở về, đã gần mười một giờ.

Đường Y Y một tay mở cửa, l*иg ngực một người áp vào lưng cô, hơi thở phun lên gáy cô.

“không phải đã nói với em hôm nay về ăn cơm với tôi?”