Khống Chế Thành Nghiện

Chương 32: Thất bại

Đường Y Y và Lưu Đình Vân bước ra từ toilet, chỗ ngồi trống không, không có người.

“Đi rồi?”

Mặt mày Lưu Đình Vân hớn hở, Đường Y Y lại cảm giác có một tia không tầm thường trong chuyện này.

“Đừng để ý.” Lưu Đình Vân lập tức vui vẻ như lúc ban đầu – “Chúng ta đi dạo phố.”

Đường Y Y bị cô dắt ra ngoài.

Ánh sáng mặt trời ngày mùa đông ngắn, chẳng bao lâu sau màn đêm dần phủ xuống, khiến người ta trở tay không kịp.

Đường Y Y và Lưu Đình Vân ăn uống no say, cơ thể mệt mỏi co quắp ngồi trên ghế dài cạnh cầu, lúc này Tần Chính lại xuất hiện.

Anh mang Đường Y Y ra ngoài dạo một vòng, rồi lại mang về, bỏ vào l*иg, nhốt kỹ.

Không khác gì nuôi chó mèo.

Nhìn thấy Tần Chính, toàn bộ vui vẻ của Đường Y Y đều tắt lụi, khi anh bước tới gần cô ngửi thấy mùi nước hoa ngọt ngấy quanh quẩn thân thể anh.

Xe dừng tại quảng trường, Đường Y Y đang nhắm mắt nghỉ ngơi thì nghe thấy âm thanh vang lên cạnh tai – “Em lên phía trước ngồi.”

Mắt cô mở ra, Đường Y Y không nhìn qua Tần Chính, cũng không hỏi thêm gì, cô bình tĩnh cầm lấy túi xách ngồi vào vị trí cạnh tài xế, đối với sự khác thường của Tần Chính không có một tia thắc mắc.

Một lúc sau, có một cô gái bước lại, Lục Sơn bước xuống xe, khom người mở cửa sau xe, cô gái cười nói cảm ơn, lập tức ngồi vào vị trí Đường Y Y vừa ngồi qua.

Không khí bên trong lập tức bị vẩn đục, mùi thơm xộc thẳng vào mũi.

Cô gái lấy lọn tóc quăn trước ngực bỏ ra sau tai, trên vành tai trắng nõn là khuyên tai đính kèm bảo thạch màu lam hết sức hàm súc, có ý tứ.

Tay Tần Chính phủ lên bàn tay mềm mại của cô gái mò mẵm, mi mắt anh khép lại, không ai nhìn thấy cảm xúc bên trong là gì.

Đường Y Y đối với một màn phía sau xe giả vờ không thấy, buổi chiều cô đi dạo qua mấy con phố cùng Lưu Đình Vân, giày cao gót ma sát gót chân, cảm giác đau nhức ùn ùn kéo đến, lan tràn, khuếch tán từ bắp chân, lan qua từng thớ thịt.

Sau đó là cảm giác mệt mỏi ụp đến.

Che đi một cái ngáp, Đường Y Y lấy từ trong túi ra một bao thuốc lá, ngón tay thon mềm kẹp lấy một điếu thuốc, thỉnh thoảng cọ qua đôi môi đỏ mọng, động tác thành thạo, gợi cảm mê người.

Chìm trong hương vị nicotin, tinh thần của dầng nâng cao, suy nghĩ xem đêm nay mình sẽ ngủ ở phòng nào.

Hay là nghe theo lệnh đứng canh ở cửa, lỗ tai bị tra tấn, nghe tiếng gào khóc thảm thiết cả đêm.

Tần Chính là vậy.

Có rất nhiều biện pháp.

Bên trong xe, mùi thuốc lá hòa quyện cùng mùi nước hoa, hỗn hợp mùi hương khiến người khác không thể làm lơ, trong nháy mắt bao trùm không khí.

Cô gái dùng tay che mũi, nhẹ giọng ho khan.

Tần Chính mở miệng, giọng nói lạnh như băng – “Dụi thuốc đi.”

Đầu ngón tay Đường Y Y dúng tí sức, đóm lửa liền tắt đi.

Cô vừa định tìm nước uống một ngụm, lại nghe thấy âm thanh của Tần Chính – “Xuống xe, khi nào hết mùi thuốc rồi bước lên.”

Cửa xe phịch một tiếng. Đóng kín lại.

Lục Sơn ngồi ở ghế lái, khuôn mặt không có tí cảm xúc, nghiêm nghị, khóe mắt quét cực nhanh ra bên ngoài xe, một vóc dáng chìm giữa bão tuyết, mắt anh lại rũ xuống.

Không khí phía sau xe từ khi Đường Y Y bước xuống đột ngột thay đổi, âm lãnh, đông cứng.

Tần Chính vẫn mò mẵm bàn tay cô gái như cũ, như là người tình, nhẹ nhàng ve vuốt, anh đột ngột dùng sức.

Sức lực đầy hung tàn bạo ngược khác hoàn toàn với dáng vẻ biếng nhác của anh.

Cô gái bị đau tiếng rên tràn ra khóe miệng, sắc mặt cô trắng bệch, lại không dám rên thêm một tiếng nữa.

Bão tuyết giống như lông ngỗng từ trời rơi xuống, áo len lông cừu màu xám tro khoác phía ngoài phủ thành một lớp màu trắng, càng ngày càng nhiều, đầu tóc cô cũng dần dần hóa trắng cô cũng cũng không phủi tuyết xuống.

Mùi thuốc lá trên người cô khi nào tản đi không phải do cô quyết định, hay không phải do gió rét mà mau hết. Do Tần Chính quyết định.

Huống chi, mùi thuốc lá chỉ là cái cớ, Tần Chính thuần túy muốn trút giận lên người cô.

Cô không phải biết Tần Chính ngày đầu tiên, anh không phải là người để ý đến tâm tình một cô gái nào.

Lần này ngược lại hết sức mới mẻ.

Tần Chính thậm chí còn không nhìn mặt cô gái kia, cô ta có lẽ trong ngàn người chọn một.

Nhìn thấy Tần Chính bóp mạnh tay cô gái đau đớn, Đường Y Y hà hơi, trong mắt toát ra vài phần thoải mái, như cô vậy mà có vài phần thư thả.

Nơi này là ngoại ô, hoang vu, ít người sinh sống, xe cộ qua lại cũng vô cùng thưa thớt, không có người chú ý đến người tuyết đông cứng trên đường.

Lục Sơn sau khi được người ngồi phía sau lên tiếng, anh cơ hồ bật ra khỏi xe, bước nhanh ra ngoài, dấu chân in đậm trên nền tuyết.

“Tiên Sinh cho cô lên xe.”

Chân tay Đường Y Y cứng ngắc, cô lau mặt, hạt tuyết bay ra lả tả từng kẽ tay cô.

Nhìn thấy cô bước đi khó khăn, Lục Sơn vô ý thức duỗi tay kéo cô đi.

Không dễ dàng phát giác cánh tay anh nâng lên, rồi rụt lại, Đường Y Y liếc anh một cái.

Cái nhìn của cô vừa nhanh lại vừa thâm sâu, bao hàm cảnh cáo và nhắc nhở. Trong lòng Lục Sơn lộp bộp giật thót, anh lui về phía sau một bước, không dám vượt qua khoảng cách kia.

Đường Y Y bị gọi ngồi vào phía sau, một bên là cô gái kia, một bên là cửa xe.

Chênh lệch nhiệt độ ngoài và trong xe quá lớn, cô không ngăn được bản thân run rẩy.

Tay Tần Chính chụp qua, nửa người cô gái kia ngã vào lòng anh – “Còn khó chịu không?”

Mặt cô gái chôn vào ngực Tần Chính, che kín đi vẻ mặt sợ hãi – “Không…Không khó chịu.”

Bên tai là tiếng cô gái thở dọc, Đường Y Y làm như việc không liên quan đến mình, cô cúi thấp đầu, lông mi ướt nhẹp do tuyết tan, cô dựa vào thành ghế, cánh mũi hô hấp nhẹ nhàng.

Tần Chính siết chặt eo cô gái kia, nhìn tưởng như ái muội, động tình, chỉ có người con gái kia biết rõ giây phút này bản thân bị dày vò ra sau, cô đau đến mức trán rỉ ra một tầng mồ hôi tinh mịn.

Không biết người đàn ông này đang tức giận việc gì, nhưng cô biết rõ, lửa giận của đối phương không có dấu hiệu dập tắt, mà càng ngày càng cao.

Khóe môi Tần Chính câu ra một đường cong khiến người khác sợ hãi, Đường Y Y đang ngủ thiếp đi.

Cô đứng bên ngoài quan sát anh thân cận cùng người con gái khác, từ đầu đến cuối chẳng quan tâm dù chỉ một chút.

Rất tốt!

Đường Y Y, để tôi xem em giả bộ đến khi nào.

Dẫn người đến phòng khách sạn, Tần Chính cởi tây trang bên ngoài, khoác lên người cô gái kia.

“Tôi có cho em đi sao?”

Đường Y Y dừng lại.

Giọng nói Tần Chính trầm thấp – “Đứng đó cho tôi.”

Đường Y Y lập tức đứng bên cạnh giường.

Ấn đường cô giật giật. Tần Chính chết tiệt, muốn cô ở lại xem, muốn nhìn thấy điều gì khi bảo cô đứng trong hoàn cảnh này?

Không đến mức muốn thấy cô thương tâm khổ sở???

Đường Y Y lập tức bỏ qua ý nghĩ này.

Càng nghĩ càng sai, Tần Chính sẽ không làm ra loại chuyện ngây thơ thế này.

Tiếng quần áo xé rách vang lên trong phòng, đặc biệt rõ ràng, hô hấp của người đàn ông nặng nề, hòa vào tiếng thở dốc rối loạn của người con gái.

Đường Y Y xem như không có việc gì, cô ngắm bức tranh đối diện đến ngẩn người.

“Cút…”

Đường Y Y đột nhiên hoàn hồn, nhấc chân bước đi, lập tức bị một luồng sức mạnh níu lấy, quăng cô lên tường, ót đập mạnh vào vách tường, từ chổ va đập trước mắt cô bỗng dưng tối sầm, trời đất quay cuồng.

Cô gái trên giường bị tình cảnh đột ngột diễn ra hù không nhẹ, ngây ngốc không động đậy.

Cho đến khi một tiếng thét giận ngập trời làm nổ tung màn nhỉ – “Tôi kêu cô cút, cô không nghe sao?”

Toàn thân cô gái sợ run lên, tay chân luống cuống, đầu óc trống rỗng.

Tần Chính lạnh nhạt nói – “Lỗ tai không dùng được, vậy không cần thiết phải có.”

Cô gái không chịu đựng được nữa, đầu tóc bù xù thét chói tai chạy ra ngoài, đến nỗi quần áo cũng không cần sửa sang lại.

Trong phòng vang lên vài tiếng nổ, đồ sứ và trà cụ bày trong phòng chia năm xẻ bảy, chất đống bừa bộn.

Vạt áo dưới mở rộng, lòng ngực phập phồng, hai tròng mắt Tần Chính đỏ ngầu, trong cơn giận dữ anh như điên khùng, anh điên mới phối hợp diễn tuồng với Tiết Ngũ.

Con mẹ nó! Kết quả thành thế này!

“*!”

Tần Chính chửi bới, sắc mặt băng hàn, trong lòng Đường Y Y không có anh, một mảnh nhỏ cũng không có.

Không phải xạo.

Trái tim anh như bị siết chặt, hít thở không thông, trạng thái kích động lưu thông trong máu, cảm giác không được đếm xỉa đến khiến anh mất lý trí trong nháy mắt.

Lần đầu tiên trong đời anh nhận thức được điều này, cảm thấy xa lạ khó mà tiêu hóa được, lại đánh thẳng vào ý thức của anh.

Tần Chính vuốt vài sợi tóc hỗn loạn ra sau đầu, lộ ra gương mặt lan tràn lệ khí.

“Đứng lên!”

Cô gái nằm đó không có động tĩnh.

Tần Chính bước lại gần, anh cuối người ngồi xổm xuống – “Đường Y Y?”

Hô hấp cô dồn dập, Đường Y Y muốn đẩy Tần Chính ra, nhưng không thành công, cô khẽ nhếch đôi môi không còn tí máu.

“Nói cho tôi biết.” - Hàm dưới Tần Chính buộc chặt, sờ mặt cô, mồ hôi ướt đẫm – “Đau ở đâu?”

Vịn vào vách tường, cô chậm rãi đứng lên, Đường Y Y ngậm miệng không đáp một tiếng.

Tần Chính đưa tay chùi phía sau đầu cô, tay anh ướt đẫm dung dịch ấm nóng, anh đưa tay ra trước mặt, trên tay toàn là máu.

Đồng tử anh co lại, Tần Chính níu mặt Đường Y Y – “Đường Y Y, nói chuyện.”

Cô gái trong ngực không đáp một tiếng, giống như chết.

Trong không khí tràn ngập mùi máu tanh, Tần Chính hét lên – “Nói chuyện!”

Đường Y Y nhếch môi, nhưng không phát ra một âm tiết.

Giống như một khối đá cứng rắn, cạy không ra một khe hở, thái dương Tần Chính giật giật, vẻ mặt âm trầm đến kinh người.

Anh ôm ngang Đường Y Y lên, bước nhanh ra ngoài, bước chân trừ trước đến giờ luôn trầm ổn mạnh mẽ có chút loạn choạn.

Tiết Ngũ biết chuyện chạy qua hỏi thăm.

Đón anh chính là một cái gạt tàn thuốc.

Anh nhanh nhẹn nhảy qua một bên, cái tàn thuốc vỡ vụn trước mặt anh.

Nếu không phải anh né nhanh, đầu anh có lẽ đã bị nát.

Ngay sau đó, một quả đấm vung mạnh đến mặt, Tiết Ngũ chậm mấy giây tránh không thoát, lãnh trọn một cú đấm rắn chắc.

Anh đau đến hút khí, đổi giận đùng đùng nói – “F*ck! Cậu làm gì vậy? Cũng không phải tớ làm Đường Y Y trở thành như vậy!”

Khẩu khí Tần Chính lạnh lẽo – “Không phải cậu?”

Khóe mắt Tiết Ngũ run rẩy.

Anh chỉ phụ trách đưa ra ý tưởng thăm dò Đường Y Y, còn đặc biệt tìm người chuyên nghiệp đến diễn, muốn A Chính minh bạch tình hình thực tế.

Quỷ thần nào biết diễn quá sâu, diễn đến nằm bệnh viện.

“Đối phó với con gái, biện pháp càng ngây thơ càng có tác dụng.

Một kích mắt lạnh bắn qua.

Tiết Ngũ xoa xoa xương gò má – “Đường Y Y bị thương có nặng lắm không?”

Tần Chính dựa vào góc bàn, ngón tay buông ra cổ áo – “Chảy máu không ít.”

Tiết Ngũ lập tức bao sân – “Một tháng gan heo tớ bao hết.”

Sắc mặt Tần Chính cũng không tốt đẹp hơn bao nhiêu.

Tiết Ngũ ho khan một tiếng – “Chuyện này cũng tại tớ, tớ không tính được Đường Y Y cứng mềm đều không ăn, vậy đi.”

Sắc mặt Tần Chính vẫn lạnh lùng như cũ.

Tiết Ngũ lấy điếu thuốc ra khỏi miệng, phun ra một làn sương mù, cười du côn – “Như thế nào? Kết quả ra sao?”

Tần Chính liếc anh một cái, nụ cười trên miệng anh ngừng không được, cười tiếp cũng không xong.

Không khí yên lặng quái dị kéo dài một hồi lâu.

Cho đến khi Tiết Ngũ mở miệng không được tự nhiên như bình thường – “Trong lòng Đường Y Y không có cậu?”

Cho dù là dùng giọng điệu hỏi thăm, nhưng vẻ mặt của anh chính là chắc chắn.

Lần này quá mất mặt đi, đả kích lớn nhất từ trước tới giờ.

Cái gì mềm nắn rắn buông, người ta căn bản không để mình vào mắt, chớ nói gì để trong lòng.

Vẻ mặt biến hóa liên tục của Tiết Ngũ không coi ai ra gì thay đổi trước mặt Tần Chính.

Một bụng lửa không có chổ xả, anh đời này chưa từng thất bại như vậy.

Nhìn bộ dáng Tiết Ngũ lúc này, giống như cả thiên hạ ai cũng biết Đường Y Y không coi anh ra gì, chỉ có anh đần độn.

Một luồng sát khí ập tới, sau lưng Tiết Ngũ lạnh lẽo, anh cười khan lui về phía sua – “Tớ đột nhiên nhớ ra, tớ còn có việc…”

Làm gì có chuyện Tần Chính buông tha anh.

Từ hội quán Phương Hoằng bước ra, mặt mũi Tiết Ngũ bầm dập.

“Tớ thật không hiểu, dù sao Đường Y Y cũng không có ý nghĩa gì đối với cậu, vậy cậu cần gì để ý trong lòng cô ấy có cậu hay không?”

Tần Chính sửa sang lại cổ áo vest đen, giọng điệu không đếm xỉ – “Tớ nói tớ để ý?”

Tiết Ngũ trợn trắng mắt – “Cậu chưa nói.”

Không để ý? Vậy tối qua cậu vừa làm hành động gì?

“Nếu trong lòng Đường Y Y có người đàn ông khác, cậu có thể không quan tâm không?”

Tần Chính không lên tiếng, chỉ có hơi thở âm u xung quanh tiết lộ tâm tình của anh.

Anh sẽ tìm và giết người đàn ông kia.

Trong miệng thì không thèm để ý, trong lòng lại không cho phép, mâu thuẫn.

Thời khác này, trong nội tâm Tần Chính dường như toát ra điều gì, lập tức biến mất.

Tiết Ngũ vuốt mớ tóc lộn xộn trên đầu, hai tay nhét vào túi, vẻ mặt nghiêm túc – “A Chính, nghe tớ khuyên, con gái được làm từ nước không phải giả, nhưng Đường Y Y thì không phải, cậu vứt cô ấy xa thật xa đi, tránh cho làm hại người hại mình.”

Tuyết rơi trên đầu vai, Tần Chính im lặng.

Tiết Ngũ phun ra một ngụm trọc khí – “Lúc cậu thân mật cùng người con gái khác, Đường Y Y có bộc lộ dù chỉ là một chút tức giận? hay là để ý?”

Trong lòng Tần Chính cười lạnh, cô ấy một anh mắt cũng không nháy.

Thậm chí là không biết chuyện gì đang diễn ra.

Nhận thức này mơ hồ khiến anh nổi điên không kiềm chế được.

Nhận được đáp án từ trên mặt Tần Chính, như trong dự liệu, Tiết Ngũ ngửa mặt lên trời đầy bông tuyết – thưởng tuyết.

“Tin tớ đi, người đã từng ngã vào vạn bụi hoa như tớ thấy được, Đường Y Y quả thật không có tình cảm với cậu.”

Tần Chính lạnh lùng nói – “Tớ cần cậu nhắc?”

Tiết Ngũ - “...”

Hai người đàn ông đứng trong tuyết, nhất thời không ai nói gì.

“Tiểu Huy nói tớ yêu cô ấy.”

Âm thanh Tần Chính xuyên qua từng mảnh bông tuyết truyền vào tai Tiết Ngũ, anh ngây người ra như phỗng.

Qua một lúc lâu sau, từ trong miệng anh lại buông ra một câu, tràn đầy khinh thường – “Yêu là gì?”

Lông mi Tần Chính khóa lại, vấn đề này làm khó anh.

Yêu là cái gì? Anh quả thật là chưa nghiên cứu bao giờ.

Đối với Đường Y Y, anh chỉ nghĩ mình chiếm hữu toàn bộ, tuyệt đối khống chế trong lòng bàn tay.

Đường Y Y chính là thành quả vừa ý nhất trong đời Tần Chính, anh giúp cho cô phá kén thành bướm, chỉ có thể trong phạm vi của anh mà nhảy múa, nhảy múa vì anh, vì một mình anh.

Thấy Tần Chính liếc mắt qua, Tiết Ngũ giật giật khóe môi – “Đừng hỏi tớ, tớ còn không biết nó ra sao.”

Không cần phải nghĩ nó gì! râu ria! Đại gia ta đi chơi – “Anh em à, tớ đi chơi đây.”

Xe chạy hướng về phía nhà trọ Lưu Đình Vân, một cuộc điện thoại gọi tới, vẻ mặt Tiết Ngũ bực bội nhưng khi nhìn thấy số điện thoại gọi đến thì lập tức chuyển biến 180 độ – “Bà nội.”

Anh vừa lái vừa nhìn đường xá lướt qua nở nụ cười, không có bất kỳ một tia dối trá hay tính kế – “Băng thiên tuyết địa, trễ như thế này rồi, con còn có thể lêu lổng ở đâu? Còn còn không phải làm việc với A Chính sao, thật sự, con không nói dối, dạ, được, con lập tức trở về nhà.”

Cúp điện thoại, nụ cười trên mặt Tiết Ngũ tắt ngúm, hai mắt híp híp.

Bà nội ở nhà tự dưng lại gọi điện thoại cho anh…

Còn nói với anh cái gì vị hôn thê không nên hư hỏng.

Tốt nhất đừng để anh biết ai tính kế sau lưng anh.

Trong phòng, Đường Y Y để điện thoại trên đầu giường, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.

Tiếng gõ cửa vang lên hai cái, cửa khẽ mở ra, bác sĩ Lưu bước nhanh tới đo nhiệt độ cho Đường Y Y, làm xong kiểm tra cho cô, xoay người bước ra ngoài, báo cáo với người đàn ông đang đứng.

“Tần tiên sinh, nhiệt độ cơ thể Đường tiểu thư bình thường.”

Tần Chính ngẩng đầu.

Bác sĩ Lưu nói tiếp – “Ban đêm sẽ xảy ra hiện tượng sốt.”

Tần Chính phất tay – “Đi xuống đi.”

Bác sĩ Lưu lên tiếng – “Dạ.”

Đứng ngoài cửa một lúc lâu, Tần Chính bước vào thư phòng.

Trên máy theo dõi, người con gái nằm trên giường đầu quấn vải xô, khuôn mặt tái nhợt, tiều tụy, cô nhíu đuôi lông mày, không yên ổn.

Tần Chính châm một điếu xì gà, đôi mắt thâm thúy nhìn qua máy theo dõi, một lát sau, hình ảnh quản gia xuất hiện bên trong.

“Đường tiểu thư, ăn chút cháo đi.”

“Tôi không có khẩu vị.”

Quản gia bưng cháo rời đi.

Căn phòng yên tĩnh trở lại.

Đường Y Y đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía một góc nhỏ, chổ đó có đặt một tủ quần áo.

Cô hướng về phía đó, khóe môi khẽ cong, giống như cười như không.

Trong thư phòng, Tần Chính đang nuốt mây nhả khói, cách màn hình máy theo dõi, cũng nở nụ cười.

Đích thân anh nuôi lớn một con sói hoang, vốn trông cậy có thể trở thành cánh tay trái đắc lực của anh, cùng anh rong ruổi sa trường.

Nhưng không lường được, qua nhiều năm như vậy, dã tính khó trừ, không thuần dưỡng được, thậm chí còn bị cắn ngược một cái.

Nếu như không có được lòng trung thành, dứt khoát nhổ hết răng, chém hết móng nhọn của nó.

Đến nửa đêm, Đường Y Y bắt đầu sốt cao.

Tần Chính ngồi ở đầu giường, dưới ánh đèn nhu hòa, nhìn xuống mặt cô.

Đầu tựa vào gối, tay đang truyền dịch, lông mi Đường Y Y rũ xuống thành một bóng mờ.

Một bên giường lún sâu xuống, Tần Chính nằm bên cạnh, tay gối sau gáy.

Anh nhớ tới lần đầu tiên ngủ cùng một cái giường với Đường Y Y, bầu không khí không tốt hơn hiện giờ là bao nhiêu.

“Cơ thể tôi hôm nay không thể được.”

Đường Y Y quần áo chỉnh tề, hô hấp đứt quãng, trên cổ và xương quai xanh đều là dấu vết hồng hồng.

Tần Chính mất hứng, chống người đứng dậy – “Ra ngoài.”

Đường Y Y ngồi dậy, mặc lại chỉnh tề, cô bước tới cửa.

Tần Chính ngồi phía sau bàn viết nhìn bóng lưng cô, đột ngột mở miệng – “Tối nay ngủ ở đây.”

Đường Y Y sững sờ - “Dạ.”

Cô đã nói, thân thể cô không được, ở lại làm gì? Chẳng phải là muốn cô trắng đêm không ngủ?

Không chỉ là Đường Y Y, bản thân Tần Chính cũng giật mình.

Không làm tình, hai người họ lần đầu nằm chung một tấm chăn.

Tần Chính dựa vào đầu giường đọc sách, Đường Y Y cầm lấy Kinh Thánh lật qua lật lại, không có lời gì để nói với nhau.

Lấy mắt kính trên sóng mũi xuống, Tần Chính nói – “Tắt đèn.”

Đường Y Y bỏ kinh thánh xuống, duỗi tay tắt đèn.

Căn phỏng tối om, không khí yên tĩnh càng thêm thêm tĩnh mịch.

Giọng nói Tần Chính thấp đến không nghe thấy – “Lại đây.”

Chiếc giường khẽ di động, Đường Y Y rời khỏi một bên, nằm chết dí cạnh Tần Chính.

Đem người cuốn vào trong ngực, Tần Chính hoàn toàn không buồn ngủ, lần đầu anh cùng ngủ với người khác trên một cái giường, không khí không được tự nhiên, không thoải mái.

Đường Y Y nói – “Hay là để tôi ra ngoài đi.”

Anh không được tự nhiên, cô càng khó chịu hơn.

Không cần thiết phải cứng rắn đến gần nhau như vậy, làm ra dáng vẻ thân cận, làm tội làm tình nhau.

Tay Tần Chính mò mẵm phủ lên mái tóc dài của Đường Y Y – “Đọc một đoạn Kinh Thánh nào đó cho tôi nghe.”

Im lặng một lúc, Đường Y Y bắt đầu đọc đoạn cô vừa đọc qua.

“Tiếp tục.”

Nghe một lần rồi lại một lần, Tần Chính không ý thức ngủ thiếp đi.

Buổi sáng khi Tần Chính tỉnh lại, anh còn nằm tại vị trí cũ, mà Đường Y Y thì cách xa ra cạnh giường, nằm đưa lưng về phía anh.

Cô thà rằng không đắp chăn, bị lạnh, cũng không chịu nằm cạnh anh.

Suy nghĩ bỗng chốc quay về quá khứ, mắt Tần Chính híp lại, ánh sáng lạnh lẽo thoáng hiện, khói mù tỏa ra.

Khi đó Đường Y Y đã chán ghét anh, mà anh cũng không phát giác.

Chán ghét anh, nhưng mọi chuyện đều vâng lời anh, nghe theo, ngược lại thật sự làm khó cho cô, trên mặt Tần Chính tuông ra một tia mỉa mai vui vẻ.

Trong lòng cô lại dám không có vị trí của anh.

Đường Y Y phát giác hơi thở của người bên cạnh có biến đổi, bản năng của cô ngày ra trạng thái ngênh chiến.

Nhưng không ngờ được đối phương lại án binh bất động.

Đêm nay Tần Chính đã mất hết mặt mũi trước mặt Đường Y Y, muốn anh trực tiếp chấn vấn cô, vì sao không quan tâm anh cùng người khác thân mật, chỉ sợ là đáp án càng khiến anh nổi bão.

Dứt khoát khôngh hỏi, anh sẽ chậm rãi tìm ra đáp án.

Vài ngày sau, Đường Y Y dưỡng thương ở nhà, chuyện công ty cô cũng không hỏi qua, Tần Chính ngồi hợp với quản lý cấp cao qua video trước mặt cô.

Công ty muốn trước cuối năm phải chọn ra nữ chính cho tổ quảng cáo A, sản phẩm quảng cáo là dầu gội đầu, phòng thị trường để cử vài nữ minh khá đặc sắc.

Tần Chính quét mắt về phía Đường Y Y.

“Lưu Đình Vân.”

Đường Y Y cũng không che dấu, cô muốn tranh thủ cơ hội này cho Lưu Đình Vân.

Còn bản thân Tần Chính muốn quyết định ra sao, có thể chấp nhận đề xuất của cô hay không, đó không phải trong phạm vi suy tính của cô.

Nhưng cô hiểu rõ, Tần Chính là một người công tư rõ ràng.

Lưu Đình Vân quả thật là người thích hợp.

Trong phòng họp, Hách Tình và toàn bộ quản lý cấp cao không nhìn thấy Đường Y Y ngồi trên ghế sofa, chỉ nghe thấy một giọng nữ, có chút ít quen thuộc.

Khi bọn họ nghe được cái tên từ người đàn ông ngồi trên ghế tất cả đều lộ ra vẻ mặt đầy thâm ý.

Tư liện cá nhân của Lưu Đình Vân hiện lên màn hình, đời sống cá nhân cũng như tác phẩm cô tham gia.

“Hình tượng thật tốt.”

“Khí chất tự nhiên không ngờ lại hết sức phù hợp với sản phẩm.”

“Đúng, tôi cũng thấy là phù hợp.”

Hội nghị kết thúc, Lưu Đình Vân được chỉ định là nữ chính trong quảng cáo lần này.

Đường Y Y tiếp tục ăn xoài, Tần Chính cầm máy tính xách tay về thư phòng.

Hai người lại tiếp tục không nói với nhau điều gì.

Loại yên tĩnh trước khi giông bão kéo đến thế này khiến quản gia và người giúp việc mỗi ngày đều lo lắng đề phòng, không biết khi não bão long trời lở đất kéo đến.

Hai mươi mốt tháng chạp, Đường Y Y và Tần Chính tới tham gia đại thọ chín mươi của Bà nội Tiết Ngũ, người tham dự đều là người nổi tiếng hay quyền quý.

Sau khi vết thương trên đầu khỏi, khí sắc Đường Y Y khá tốt, giơ tay nhấc chân đầy tự tin ưu nhã.

Tiết lão gia vô cùng thích Tần Chính, kéo anh lên lầu nói chuyện.

“Thư ký Đường, đã lâu không gặp.”

Âm thanh truyền đến từ sau lưng đánh gẫy giây phút nhàn nhã của Đường Y Y, cô xoay người, từ trong lượng ký ức khổng lồ của đại não tìm thông tin người đối diện.

“Sở tổng, đã lâu không gặp.”

Người đàn ông tóc húi cua đầy vui vẻ – “Đã lâu không gặp, thư ký Đường ngày càng trẻ ra.”

Bên trái bước lại hai người, đều là người lúc trước có hợp tác qua, Đường Y Y tiếp đãi họ chu toàn, thành thạo.

Trong thời gian trải quan huấn luyện ở Tần gia, cô biết được một điều, nhất định phải toàn thân lui ra trong đám đàn ông, nếu không thể, cho dù là mất đi bất cứ cái gì, suy cho cùng là cô không có năng lực, chẳng những không có ai thương cảm và đồng tình với cô, mà còn chịu trừng phạt.

Không có ai để ý cho an nguy của cô.

Cho nên bản thân cô chỉ có thể toàn thân lui ra.

Ở lầu hai, Tần Chính lắc chén rượu trong tay, dung dịch màu đỏ di động, ánh mắt chăm chú nhìn vào hình ảnh người đang đứng lầu dưới.

Anh chỉ mời vừa rời đi một lát, cô gái kia liền chuyện trò vui vẻ với những người đàn ông khác, coi anh chết rồi sao?

Uống một hơi cạn sạch ly rượu đỏ trong tay, Tần Chính xoải bước xuống lầu.