Editor: Thơ Thơ
Một ánh hồng quang chói mắt xuyên thấu qua cửa sổ xe chiếu vào, đôi mắt Chương Diệc bị chói một chút. Anh nheo mắt lại theo bản năng, lúc mở mắt ra, trên xe quân đội phía trước xuống hai bóng dáng thon dài.
Một người Alpha mặc áo sơ mi trắng cao gầy, còn có một Alpha quân trang ngồi ở trên xe lăn.
Trong chớp mắt thấy rõ mặt hai người kia, bỗng nhiên đầu Chương Diệc bắt đầu đau, rất nhiều hình ảnh vỡ nát ở trong đầu chợt lóe lên. Anh ấn lại huyệt thái dương mơ hồ bị đau, không hiểu nói: "Tô Nhiên, bọn họ là ai vậy?"
Tô Nhiên nhìn hai người kia càng đi càng gần, tay cầm tay lái dùng sức đến gân xanh nhô ra, thậm chí trong đầu anh có một ý nghĩ cực kỳ âm u, nếu như anh đạp van dầu, cứ như vậy ép tới...
"Tô Nhiên?"
Giọng nói Chương Diệc kéo anh về thực tế. Tô Nhiên nhắm mắt lại, lại mở, trong con ngươi vẫn mang theo ấm áp của người đàn ông quen biết như cũ.
"Bọn họ... Là bằng hữu của anh, vẫn luôn không muốn chúng ta bên nhau."
Bằng hữu hả? Ra là bằng hữu sẽ ở trên đường cản xe bọn họ lại? Trong lòng Chương Diệc nghi hoặc càng sâu, anh gõ gõ trán của mình, nỗ lực từ bên trong mẩu ký ức thật là ít ỏi sưu tầm bóng dáng của hai người này. Đáng tiếc, không thu hoạch được gì.
"Chu tướng quân, cần chúng tôi dùng biện pháp cưỡng chế không?" Thấy Chu Dĩ Nam lại đây, người cảnh sát kia liền vội vàng đi tới dò hỏi.
"Không cần, tôi đến cùng anh ta đàm luận."
Chu Dĩ Nam cố hết sức từ ghế lăn đứng lên, người cảnh sát kia vội vã đỡ lấy anh ta. Thơ_Thơ_diendanlequydon
"Tôi đi cho."
Bùi Tịch nhíu mày, nhanh chân đi tới, gõ gõ cửa sổ xe.
"A Diệc, chúng tôi đi đón anh trở về."
Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, người đàn ông mặt mày anh tuấn không chỉ không có nửa phần mừng rỡ khi nhìn thấy anh, trái lại tràn đầy cảnh giác.
"anh là?" Chương Diệc nhíu mày lại, nghi ngờ đánh giá anh.
Bùi Tịch giống như bị ám côn đánh một chút, phản ứng đầu tiên của anh là Chương Diệc đang nói đùa anh.
"có phải anh còn đang giận tôi không? Tôi vẫn luôn không có cơ hội giải thích với anh, mấy ngày đó tôi về nhà tham gia tang lễ, cho nên mới —— "
"Tôi giận anh làm gì?" Chương Diệc không hiểu nhìn anh, thấy Bùi Tịch lộ ra thần sắc bi thương, anh nhất thời không đành lòng, liền giải thích: "Xin lỗi, rất nhiều chuyện tôi đều không nhớ rõ. Nếu như anh chỉ muốn gặp tôi, không cần thiết làm trận chiến lớn như vậy." Anh liếc nhìn xe quân cảnh ngoài cửa sổ, có ý riêng.
Bùi Tịch kinh ngạc nhìn anh. Người trước mắt này, rõ ràng cùng Chương Diệc giống nhau như đúc, có thể nói thần thái và giọng điệu, cùng Chương Diệc anh quen biết kia, hoàn toàn là hai người.
"Tô Nhiên, cậu làm cái gì đối với anh ta?" Bùi Tịch đột nhiên một quyền nện trên cửa sổ xe.
Tô Nhiên quay cửa kính xe xuống, mặt không biến sắc nói, "Tôi không làm cái gì đối với anh ta, nếu như anh ta nguyện ý đi với các người, tôi không có ý kiến."
Chu Dĩ Nam ở cách đó không xa nhìn tình cảnh này. Sau một giây mặt Chương Diệc xuất hiện ở cửa sổ xe, trái tim của anh liền bị bóp chặt. Kia rõ ràng là mặt Chương Diệc, biểu tình trên gương mặt đó, lại xa lạ như vậy.
"Tiểu Diệc... Em không nhớ anh sao?" Chu Dĩ Nam không để cho người khác nâng, anh khó khăn bước chân ra, từng bước một đi tới trước cửa sổ xe. Thơ_Thơ_diendanlequydon
Chương Diệc nhìn Alpha trước mắt gầy gò mà tái nhợt, rũ mắt xuống, hờ hững nói, "Thật không tiện, tôi và các người không quen. Tô Nhiên là người yêu của tôi, bây giờ chúng tôi phải về nhà, các người còn có việc sao?"
"Chương Diệc? !" Bùi Tịch trợn mắt há hốc mồm mà nhìn anh.
Cặp mắt Chương Diệc hờ hững để trong l*иg ngực Chu Dĩ Nam đau xót, anh đè xuống ngứa trong cổ họng, mặt không có bất kỳ huyết sắc chậm rãi nở nụ cười.
"Không có, quấy rối các người."
Bùi Tịch ngơ ngác nhìn chiếc xe huyền phù kia biến mất ở cuối con đường.
"anh cứ như vậy để cho anh ta đi sao?"
Chu Dĩ Nam trở về ngồi trên xe lăn, trên mặt tuấn tú mang sâu nặng uể oải, con mắt màu hổ phách ảm đạm tối tăm trước nay chưa từng có.
"Coi như anh ta bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ ngắn ngủi mất trí nhớ, nhưng mà thậm chí ngay cả cậu... Anh ta đều không nhớ rõ..." Bùi Tịch so với ai khác đều rõ ràng phân lượng của Chu Dĩ Nam ở trong lòng Chương Diệc, đến bây giờ anh đều không thể tin được, Chương Diệc cứ như vậy cùng Tô Nhiên rời đi.
Chu Dĩ Nam nhìn cuối con đường, mày chặt chẽ nhíu lại, không nói gì.
Là không nhớ rõ, hay là không muốn nhớ tới? Anh không có dũng khí nghĩ sâu.
**
Trên đường trở về nhà trọ, hai người đều rất yên tĩnh.
Tô Nhiên nhìn Chương Diệc bên trong gương chiếu hậu, nhiều lần muốn mở miệng nói cái gì, nhưng vẫn là đem lời sắp đến khóe miệng nuốt xuống.
Anh cái gì đều không nhớ rõ, cam tâm tình nguyện đi cùng anh, tự nhiên là tốt đẹp. Nhưng mà loại hạnh phúc này, lại như bong bóng xà phòng, bất cứ lúc nào cũng sẽ tan vỡ.
"Buổi tối muốn ăn cái gì?" lúc sắp đến ga ra, rốt cục Tô Nhiên không nhịn được mở miệng. Thơ_Thơ_diendanlequydon
Đầu Chương Diệc dựa vào trên cửa sổ xe, không có khí lực gì mà đáp một tiếng, "Tùy tiện".
"Vậy thì đơn giản một chút, phía dưới ăn xong."
"Ừm."
Dừng xe xong, hai người mang theo đồ vật, một trước một sau tiến vào thang máy.
Lúc sắp đến cửa nhà trọ, Chương Diệc liếc mắt nhìn vòng tay màu bạc trên cổ tay, bỗng ngừng lại bước chân.
Tô Nhiên đi ở phía sau anh, cũng ngừng lại với anh.
"Làm sao vậy?"
"Vật này, có thể lấy xuống không?" ánh mắt Chương Diệc nhìn trên cổ tay bên tay trái.
Tô Nhiên ngẩn người một chút, lập tức, anh liền nở ra một nụ cười.
"Đương nhiên có thể."
Tô Nhiên không có nuốt lời, sau khi về đến nhà, anh liền lấy vòng tay trên tay Chương Diệc xuống.
"Thế nhưng không có cái này, tôi lại đi ra ngoài, vạn nhất đi lạc làm sao bây giờ?" Chương Diệc ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn cổ tay trái mình rỗng tuếch, ánh mắt có chút dại ra.
"anh đi lạc tôi liền đi tìm anh. Không quản anh đi nơi nào, tôi đều sẽ tìm anh trở về." Tô Nhiên nắm tay anh, trịnh trọng nói.
Chương Diệc im lặng, anh không lộ ra dấu vết mà rút tay của mình về, ôm bụng nói, "Thật đói, tôi muốn ăn mì."
"Đã nấu nước." Tô Nhiên đứng lên, đi vào nhà bếp, "Tôi đi xem xem."
"thả thêm cà chua cùng thịt bò nạm." Thơ_Thơ_diendanlequydon
Tô Nhiên với sau so cái thủ thế "Biết rồi".
Ăn cơm tối xong, bên ngoài bắt đầu mưa. Vừa bắt đầu vẫn là tí tách mưa nhỏ, sau đó mưa rơi càng lúc càng lớn, hạt mưa lớn rào rào mà nện ở l*иg kiếng ban công.
Chương Diệc nằm trên ghế sa lông xem tiểu thuyết khoa học, có thể theo tiếng mưa rơi lớn dần, huyệt thái dương anh bắt đầu mơ hồ đánh đau. Đến lúc sau, một chữ anh đều không nhìn nổi, sắc mặt thống khổ co ro trên ghế sa lon.
"Làm sao vậy?" Tô Nhiên cắt mâm đựng trái cây bưng lại đây, nhìn thấy sắc mặt anh khác thường, vội vã thả mâm đựng trái cây xuống, thân thủ đi ôm anh.
"Đau đầu..." Chương Diệc cuộn tròn ở trong l*иg ngực của anh, lông mày anh khí nhăn lại, cái trán tràn đầy mồ hôi lạnh.
Tô Nhiên đau lòng xoa xoa mặt của anh, thần sắc lo lắng, "Tôi để bác sĩ đến xem cho anh một chút."
"Khả năng qua lập tức tốt... Tôi không muốn uống thuốc." thần sắc Chương Diệc chống cự.
"Tôi chỉ để anh khám, không uống thuốc, được không?" giọng điệu Tô Nhiên giống như dỗ đứa nhỏ.
Chương Diệc núp ở trong l*иg ngực của anh, chậm rãi gật đầu.