Thiếu Tướng Đế Quốc

Chương 53: Tranh sủng

Editor: Thơ Thơ

Qua hồi lâu, cửa phòng làm việc mới mở ra từ bên trong.

Quần áo huấn luyện trên người Chương Diệc hơi chút ngổn ngang, anh đứng ở cửa, nở nụ cười xin lỗi Tô Nhiên, "Tô Nhiên, để cho cậu chờ lâu."

Tầm mắt Tô Nhiên rơi vào hồng ấn nhợt nhạt nơi cổ anh, ánh mắt lóe lên, "Không sao, trưởng quan."

Tay Bùi Tịch cắm vào túi đứng ở phía sau Chương Diệc, âm dương quái khí hừ một tiếng.

"Không nghĩ tới bùi bác sĩ cũng ở đây, là tôi sơ sót, không nên quấy nhiễu các người ôn chuyện." Tô Nhiên công thức hóa mà hỏi thăm Bùi Tịch một chút, bất quá trên mặt không có nữa ý xin lỗi.

"Tôi nhớ không lầm, Chương Diệc đã không còn là trưởng quan của cậu đi?" Bùi Tịch lạnh lùng nhìn Tô Nhiên, ánh mắt sắc bén, "Tô trung tá, nên đổi cách xưng hô."

Phó quan một bên bị lơ là cũng không biết bầu không khí làm thế nào đột nhiên trở nên giương cung bạt kiếm, anh nhìn hai người đối lập một chút, thử thăm dò điều đình nói, "khả năng là Tô trung tá gọi theo thói quen đi, nhất thời không đổi được cũng rất bình thường. Đúng không, trưởng quan?"

Tầm mắt đang muốn cầu viện chuyển tới trưởng quan mình, không nghĩ tới hai người đối diện kia bỗng nhiên cùng nhau nhìn sang anh, anh sợ đến nổi toàn thân nổi da gà. Anh rõ ràng nói không sai lời nha.

Chương Diệc ho khan hai tiếng, vỗ vỗ vai phó quan, "cậu đến phòng Hạm trưởng chờ tôi, tôi liền đi qua sau."

"Vâng, trưởng quan." Phó quan vội vã bỏ của chạy lấy người.

Nhìn bóng dáng phó quan biến mất ở phần cuối hành lang, Chương Diệc mới quay đầu nhìn về phía Tô Nhiên, kinh ngạc nói, "Tôi sớm nghe nói hạm đội thứ năm sẽ có người lại đây, không nghĩ tới chính là cậu." Thơ_Thơ_diendanlequydon

"vâng, tôi cũng thật bất ngờ." Tô Nhiên đương nhiên sẽ không nói cái này ở ngoài tiêu chuẩn, là anh cực lực tranh thủ mới đến.

"Lam đậm hào gì lúc bay thử? Nếu điều kiện cho phép, tôi mang thủ hạ đi quan sát."

"Ngày hôm nay còn làm kiểm tra cuối cùng, tạm xác định chiều nay bay thử. Ngài đến xem cũng có thể."

Bùi Tịch xem hai người này trò chuyện hứng thú, hoàn toàn không thấy sự tồn tại của chính mình, không khỏi sầm mặt lại hừ một tiếng.

"Chương thiếu tướng, vừa nãy chưa làm xong kiểm tra..." Anh có ý tứ hàm xúc khác mà trừng mắt nhìn anh, "Sau đó tiếp tục?"

"Đúng rồi, trưởng quan, Hạ tổng tư lệnh nói hi vọng cùng chúng ta đồng thời gặp mặt, thương lượng một chút hai đội chi hạm giao lưu hạng mục công việc. Ngài xem lúc nào rảnh rỗi..."

"Bây giờ liền đi đi." Chương Diệc liếc mắt Bùi Tịch một cái.

Mặt Bùi Tịch nhất thời xụ xuống, anh trơ mắt mà nhìn Chương Diệc và Tô Nhiên cùng rời đi, giận mà ra tới cửa, thối mặt ngồi xuống ở trên ghế sa lon.

Chương Diệc, buổi tối anh chờ tôi! Anh cắn răng nghiến lợi nói ở trong lòng.

**

Khi muộn, Bùi Tịch vẫn như cũ không làm thành chuyện ban ngày anh muốn làm.

Mãi mới chờ đến lúc hai người đều có khoảng không, anh vội vã tắm xong đi Tinh Mang hào, đẩy cửa phòng nghỉ ngơi ra, nhìn thấy Chương Diệc đang cùng Alan trò chuyện video.

"Này, vào lúc này anh chạy tới làm gì?" thiếu niên nhìn thấy anh trong hình ảnh toàn tức, khuôn mặt nhỏ tinh xảo nhất thời nhíu lại.

"Tôi còn muốn hỏi cậu đây, muộn như vậy giữ Chương Diệc không tha là có ý gì?" Bùi Tịch ngồi xuống bên người Chương Diệc, giữ lấy mà ôm eo anh.

"Hai người các người, có thể yên tĩnh một phút hay không?" Chương Diệc ấn lại huyệt thái dương, cảm giác bên trong mơ hồ bị đau. Mỗi lần hai người này đυ.ng vào nhau, liền không có chuyện gì tốt. Thơ_Thơ_diendanlequydon

"Yên tĩnh hả? Được đó." Ngược lại người ở bên cạnh anh, tối đa Alan có thể nhìn, cũng ăn không được. Bùi Tịch thỏa mãn ôm Chương Diệc, nhảy vào một ánh mắt kɧıêυ ҡɧí©ɧ với Alan.

Alan nhếch miệng, con ngươi xanh biếc chợt lóe một tia sát khí, so một tư thế đao cắt yết hầu với Bùi Tịch.

"Như vậy đi, các người tán gẫu một chốc, tôi đi tắm." Chương Diệc tránh thoát Bùi Tịch ôm ấp, cầm quần áo lên đi vào buồng tắm.

Chương Diệc vừa đi, mặt Bùi Tịch liền nghiêm túc mấy phần.

"hạm đội Tô Nhiên bọn họ ngày hôm nay cũng tới căn cứ Hồng Mang."

Alan kinh ngạc nhướn mày, "Anh làm sao sẽ đến? Cũng không nói cho tôi."

Bùi Tịch nở nụ cười một tiếng, "A Diệc nhất định là sẽ không nói này đó với cậu. Cậu cũng biết, lần đầu tiên lúc anh phát bệnh chính là Tô Nhiên thư giải cho anh... Phỏng chừng đến bây giờ Tô Nhiên còn nghĩ đến tư vị ngày đó đây."

"Vậy làm sao bây giờ? Lúc trước tôi nói cho anh, đến cùng anh có đi làm hay không?"

" đó là cậu phá chủ ý gì!" Bùi Tịch nhíu mày lại, một mặt không đồng ý, "Nhà họ Bạch và Nhà họ Chương từ trước đến giờ không đúng lắm, cậu đem Tô Nhiên và Bạch Lãng thu thập cùng nhau, là ý định muốn cho Chương Diệc không vui sao?"

"Đây là kế hoạch A." Alan cũng hiện ra lo lắng, "Ý của tôi là Tô Nhiên không thích Bạch Lãng cũng không liên quan, còn có kế hoạch B mà. Anh quen biết nhiều Omega đẹp đẽ như vậy, giới thiệu cho anh ta mấy người thử xem?"

"cậu coi tôi là ma cô à?" Bùi Tịch cắt ngang một tiếng, "Vậy cũng phải để người ta nguyện ý mới được. Ngày hôm nay Tô Nhiên nhìn tôi với ánh mắt kia, chà chà. Tôi xem sau khi anh ta đi hạm đội thứ năm, tựa như hoàn toàn biến thành người khác." Thơ_Thơ_diendanlequydon

"Liền biết không trông cậy nổi anh." Alan lườm một cái.

"cậu còn muốn hi vọng ai vậy? Chu Dĩ Nam?" Thấy sắc mặt Alan hơi thay đổi, Bùi Tịch cũng thu liễm thần sắc vui cười, "cậu thật cùng Chu Dĩ Nam nói chuyện sao?"

Alan gật gật đầu, có chút ủ rũ cúi đầu nói, "Là cùng anh ta nói chuyện. Bất quá anh ta không chỉ có không đồng ý, phê bình tôi một trận. Anh ta cảm thấy được tôi đang can thiệp quyền lựa chọn của Chương Diệc."

Bùi Tịch từ trong lỗ mũi hừ một tiếng, "Tôi cũng không tin anh ta không ngại Tô Nhiên tồn tại. Ngoài miệng nói một chút mà thôi, cậu còn thật tin?"

"Ai biết Chu Dĩ Nam đang suy nghĩ gì, bất quá dù sao anh ta cũng sống hai đời người, ý nghĩ tương đối kỳ lạ cũng rất bình thường."

"Ai nghĩ kỳ lạ?" Chương Diệc đẩy cửa buồng tắm ra, một bên lau tóc một bên đi ra ngoài.

Bùi Tịch vội vã liếc mắt ra hiệu với Alan, người sau hiểu ý, lập tức nói, "Không có gì, chúng tôi đang nói một chuyện tin tức. Diệc, phía tôi bên này đã trễ, trước tiên hạ xuống."

"Ôi chao ——" Chương Diệc vốn định cùng cậu tán gẫu vài câu, không nghĩ tới Alan nhanh như vậy đã đi xuống. Anh cảm thấy không khỏi lắc đầu một cái, đi tới trước người Bùi Tịch.

"vừa nãy các người, đến cùng đang nói chuyện gì?"