Editor: Thơ Thơ
"anh cũng tới à."
"Nghe nói anh và Vương tử liên bang Alan đính hôn hả?" Bùi Tịch đi tới, người vây quanh ở bên cạnh Chương Diệc liền thức thời lui ra, để không gian cho hai người đơn độc ở chung.
"Tôi cũng nghe nói anh đang theo Trương gia tiểu công tử thân nhau?" Chương Diệc từ thị giả nơi đó cầm chén champagne, chậm rãi thưởng thức.
Bùi Tịch cười khẽ một tiếng, "tin đồn trên phố mà thôi, tôi và vị công tử kia mới gặp mặt không tới ba lần."
Chỉ là một cọc thông gia chính trị. Chương Diệc kéo kéo khóe miệng, cười nói, "Xem ra tình cảnh bây giờ hai chúng ta cũng không kém là bao nhiêu."
"anh không thích Vương tử Alan kia hả?" Bùi Tịch lẳng lặng nhìn anh.
"Chỉ là đứa nhỏ mà thôi." Chương Diệc nhấp miếng rượu, không để ý thần sắc lắm.
Bùi Tịch ngừng lại một chút, đang muốn nói gì đó, mặt sau truyền tới một tiếng nói nhu hòa, mang theo ý cười.
"Chương Diệc, Bùi Tịch, các anh đã tới."
Hai người quay đầu lại, liền thấy chú rể mặc lễ phục và Điền Mây ý cười dịu dàng mà kéo một cánh tay Alpha đi về phía bọn anh. Thơ_Thơ_diendanlequydon
"Khiêm, đây là tôi đề cập với anh, Chương thiếu tướng và bùi bác sĩ."
"Xin chào, Bùi Tịch." Bùi Tịch đưa tay ra, cười cầm tay Alpha kia.
Chương Diệc đánh giá đối bích nhân trước mắt này, phát hiện tâm tình chính mình dĩ nhiên đặc biệt bình tĩnh. Kỳ thực bây giờ nhìn lại, Điền Mây không tính phát triển, lúc trước hai người anh và Bùi Tịch tranh đến muốn chết muốn sống, e rằng càng nhiều hơn chính là bởi vì trong lòng không cam lòng đi.
Anh gật gật đầu với Alpha kia, nói vài câu đường hoàng chúc phúc, liền mượn cớ có việc, rời đi trước một bước.
Không cần ứng phó sắc mặt nịnh nọt cùng giả cười này đó, Chương Diệc một người ngồi ở bên trong đình viện, tâm tình nhẹ nhàng rất nhiều. Chỉ là ngồi không bao lâu, anh liền cảm thấy có người sau lưng lén lén lút lút tiếp cận, mày rậm nhất thời nhăn lại, lạnh lùng nói, "Ai?"
"Chương thiếu gia, là tôi..." Một Beta tướng mạo thanh tú từ sau bụi cây đi ra, mong đợi mà cẩn thận nhìn anh.
"Tôi đã gặp anh sao?" Chương Diệc đề phòng buông lỏng mấy phần.
"Ngài khả năng không nhớ rõ tôi. Lần trước ở trong yến hội Giang bộ trưởng, ngài và cha của tôi tán gẫu qua, lúc đó tôi đứng ở bên cạnh."
Chương Diệc nhìn ánh mắt Beta e lệ, trong lòng hiểu rõ đại khái, anh để ly rượu xuống, đầy hứng thú mà theo dõi anh ta, "Úc, tôi nhớ ra rồi, anh là nhị công tử Lâm gia."
Beta thấy anh có thể nhận ra mình, ánh mắt lập tức sáng mấy phần, anh thấp thỏm ngồi xuống ở bên người Chương Diệc, "Nghe nói... Vương tử Alan tuần trước trở lại liên bang." Thơ_Thơ_diendanlequydon
"Ừm." Chương Diệc không phải là không có nghe ra ám hiệu của anh ta, anh đánh giá Beta trước mắt, vóc dáng rất khá, da dẻ cũng mềm mại, nhất thời ngược lại thật sự có chút rục rà rục rịch.
"Kỳ thực..." Lâm Thanh nhìn Alpha cao to trước mắt, mặt này để vô số Omega và Beta ở trong mơ tưởng là anh tuấn cương nghị như vậy, trên người anh toả ra tín tức tố lạnh lẽo mà cường thế càng làm cho hai chân anh trực tiếp bủn rủn, "Tôi ngưỡng mộ ngài đã rất lâu..."
Chương Diệc nhìn sắc mặt Beta trước mắt ửng đỏ, khóe miệng ngoắc ngoắc, muốn nói chuyện, một vật thể nào đó ôn nhuyễn liền dán lên khóe miệng của anh.
" xe huyền phù của tôi đậu ở cửa sau nơi đó..." Beta liếʍ liếʍ môi, ám muội mà ghé vào lỗ tai anh nói.
Chương Diệc phân biệt rõ một chút mùi vị trên môi, lành lạnh, tựa hồ còn mang theo hương hoa kỳ dị nào đó. Anh khẽ cười một tiếng, đứng dậy ôm eo Beta, lúc đang muốn mang theo anh ta đi phía cửa sau, bỗng nhiên bụng tê rần, loại cảm giác quen thuộc kia lần thứ hai đột kích.
Chương Diệc đột nhiên đẩy Lâm Thanh ra, thay đổi sắc mặt nói, "miệng anh dính cái gì?"
Lâm Thanh không biết mình đã làm sai điều gì, có chút sợ nhìn anh, "Một chút tín tức tố thúc giục tìиɧ ɖu͙©..."
Mẹ nó! Chương Diệc mạnh mẽ dùng tay áo lau miệng, sắc mặt đông lạnh, "Đi, đừng để cho tôi lại nhìn tới anh!"
Lâm Thanh ủy khuất cắn môi một cái, không thôi liếc nhìn Chương Diệc một cái, từ cửa sau đi. Chương Diệc chờ anh ta vừa đi, lập tức gọi máy truyền tin cho Tô Nhiên, làm cho anh và Bùi Tịch dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới.
"Trưởng quan, anh sao rồi?" Tô Nhiên nhìn thấy anh vô lực dựa vào trên cột hành lang, vội vã đỡ lấy bờ vai anh.
"Chịu thuốc kí©ɧ ɖụ© ảnh hưởng, bệnh trạng tái phát." Bùi Tịch kiểm tra một chút con ngươi cùng sau gáy của anh, lại ngửi khí tức trên người anh một cái, khẽ nhíu mày, "Mới vừa cùng Beta nào ve vãn?" Thơ_Thơ_diendanlequydon
Chương Diệc không nghĩ trả lời vấn đề này, khó chịu mà thở một hơi, "nhanh... Đưa tôi trở lại."
"trở lại Chương trạch không còn kịp rồi, nhà tôi tương đối gần, đưa đi nhà tôi đi."
Hai người đỡ Chương Diệc lên xe huyền phù, Tô Nhiên lái xe, Bùi Tịch và Chương Diệc ngồi ở phía sau. Trong buồng xe yên tĩnh, chỉ có tiếng thở dốc Chương Diệc càng ngày càng nặng vang vọng. Bùi Tịch nhìn lệch qua Chương Diệc trên cửa sổ xe, cởϊ áσ khoác của mình ra, không biểu tình gì nói, "Dựa vào trên người tôi đi."
Nghe được câu này, hai tay Tô Nhiên nắm điều khiển vô ý thức xiết chặt, có chút thấp thỏm đợi Chương Diệc trả lời.
"Tôi còn không yếu đến loại trình độ đó." Chương Diệc lau một giọt mồ hôi trán, đề phòng đối với lòng tốt của anh.
Bùi Tịch nở nụ cười ha ha một tiếng, cũng không miễn cưỡng anh. Mà người ngồi chỗ tài xế lặng lẽ thở phào.
**
Đến nhà trọ của Bùi Tịch, trước tiên Tô Nhiên đỡ Chương Diệc lên giường, mới vừa đứng dậy, máy truyền tin trên cổ tay Chương Diệc liền vang lên, quân bộ khẩn cấp thông báo, yêu cầu tất cả mọi người trừ phi tình huống đặc biệt, lập tức đi vào quân khu đưa tin.
"cậu giúp anh... Đi họp..." Chương Diệc thừa dịp mình còn có mấy phần lý trí, cấp tốc cởi đồng hồ xuống, đưa cho Tô Nhiên, "Không muốn lộ ra bệnh tình của tôi, thì nói tôi bị cảm, ở nhà an dưỡng..."
Tô Nhiên liếc mắt nhìn Bùi Tịch đứng ở cửa, cắn răng nói, "Vâng, trưởng quan."
Tô Nhiên đem khối đồng hồ này bỏ vào trong túi, cuối cùng liếc mắt nhìn sắc mặt Chương Diệc ửng hồng, mạnh mẽ nặn lòng bàn tay của chính mình, đứng dậy, đi tới trước mặt Bùi Tịch.
"Bùi bác sĩ, trưởng quan liền nhờ anh."
Bùi Tịch cắm vào tay dựa vào cửa, nhàn nhạt ừ một tiếng.
Tiếng bước chân Tô Nhiên từ từ đi xa, Bùi Tịch khép cửa lại, chậm rãi đi tới trước giường. Thơ_Thơ_diendanlequydon
"Thuốc..." Trên giường Chương Diệc vô ý thức nỉ non, Tín tức tố Omega trên người anh càng ngày càng dày đặc, hai gò má cũng hiện ra ửng hồng không bình thường.
"Nhà tôi không có thuốc." Bùi Tịch đi tới đầu giường, lẳng lặng mà nhìn chăm chú anh.
"Vậy vì sao cậu để tôi ——" Chương Diệc chỉ cảm thấy cổ họng khàn đến lợi hại, từng làn từng làn nhiệt lưu đi xuống tụ tập ở bụng, mật địa giữa hai chân nổi lên ngứa quen thuộc, giọng điệu anh bởi vì tìиɧ ɖu͙© mà khẽ run, "... Đến nhà cậu hả?"
"mấy lần trước lúc anh bệnh phát, là Tô Nhiên giúp anh giải quyết đi." Bùi Tịch hỏi một đằng trả lời một nẻo.
Chương Diệc thở hổn hển, hai cái chân vô ý thức ma sát, bất đắt dĩ ừ một tiếng. Đáng chết, cái tên này làm sao đến cùng giống hồ ly tinh, cái gì đều chạy không thoát con mắt của anh!
Được đến khẳng định trả lời, ý tứ hàm xúc Bùi Tịch không rõ mà nở nụ cười một tiếng. Anh cúi người, khoảng cách gần mà nhìn mặt Chương Diệc, nhẹ giọng nói, "Ngoại trừ Tô Nhiên, anh còn tìm Alpha hoặc là Beta khác sao?"
"Con mẹ nó cậu có ý gì?" Chương Diệc thở hồng hộc nhìn anh chằm chằm.
"Không có ý gì." Bùi Tịch đưa tay ra, chậm rãi vuốt ve gò má của anh, cặp mắt đào hoa sâu thẳm như một cái giếng sâu, "Chẳng qua là cảm thấy anh tìm họ còn không bằng tìm tôi."