Dưới sự hỗ trợ của hỗn độn chi khí và cực phẩm linh đan trị thương chỉ sau nửa canh giờ điều tức thương thế trên người Lưu Linh do hộp hoàng kim gây nên đã khỏi hoàn toàn, thậm chí có phần còn tốt hơn cả trước khi bị thương, một vài tai họa ngầm chưa nói trị triệt để cũng không kém bao nhiêu, toàn thân nàng nhẹ nhõm thoải mái hơn nhiều lắm.
Lúc này Lưu Linh đã hơi nghiêng về suy đoán Lâm Phong là lão tổ Hợp Thể chứ không phải Hóa Thần nữa, bởi vì từng việc Lâm Phong làm quá kinh hãi, nào là chém gϊếŧ ma tộc chỉ cần mười hơi thở, ra tay là cực phẩm linh đan tam phẩm, đến cả kinh mạch thương tổn rất khó trị sau một cái phất tay đã dần lành lặn trở lại, Hóa Thần kì chưa chắc làm được những điều này đâu.
Kết thúc trị liệu, Lưu Linh đứng dậy ôm quyền cảm tạ Lâm Phong:
-Đa tạ tiền bối ra tay tương trợ, vừa rồi vãn bối quá hấp tấp làm phiền tiền bối rồi.
Lâm Phong không để ý nhiều đưa cho Lưu Linh hai viên đan dược tam phẩm có chứa hỗn độn chi khí vừa luyện được nói:
-Tiện tay mà thôi, dù sao cũng vì trợ giúp ta nên ngươi mới bị thương. Ở đây ta có hai viên đan dược, ngươi ăn vào rồi vận chuyển công pháp tu luyện thêm nửa canh giờ nữa ma khí sẽ tự động bị tiêu diệt, tai họa ngầm hoàn toàn khỏi hẳn, đồng thời phong ấn ta để lại cũng triệt để giải trừ.
Dù biết Lâm Phong rất lợi hại nhưng khi nghe hiệu quả của đan dược Lưu Linh vẫn không cách nào áp chế được sự khϊếp sợ, dùng tam phẩm linh đan trong nửa canh giờ liền trị hết toàn bộ vấn đề trên người là ý tứ gì? Đây là thần đan sao?
Bất quá rất nhanh Lưu Linh đã bình tĩnh lại, nàng không làm màu từ chối hay nghi ngờ Lâm Phong chút nào mà đưa tay tiếp nhận linh dược ngay, một lần nữa nàng ôm quyền cảm tạ:
-Đa tạ tiền bối, nửa canh giờ sau tiền bối cần vãn bối làm gì cứ việc phân phó, vãn bối quyết không chối từ.
Thật, đổi lại một tiền bối khác đưa cho nàng hai viên đan dược với công dụng y chang nàng cũng không tiếp nhận quá nhanh và đưa ra hứa hẹn như vậy, đây không phải nàng xiêu lòng trước Lâm Phong gộp cả điều kiện trao thân vào mà là nàng biết chắc Lâm Phong không có ý tứ muốn cùng nàng song tu, tiền bối trị liệu cho nàng đơn giản chỉ để luyện hóa hộp hoàng kim nên nàng không ngần ngại nhận đan dược từ Lâm Phong, đây là trao đổi sòng phẳng.
Bởi vì trải qua tiếp xúc ngắn ngủi Lưu Linh có cảm giác Lâm Phong không phải loại tiền bối cao cao tại thượng, ngược lại còn có chút “dễ gần”, sau khi đánh giá lại với tư cách tiền bối nàng thấy Lâm Phong đã rất nhân từ khi ra tay cứu hơn năm trăm người, đổi lại một Hóa Thần kì khác tới đây sẽ không để ai sống sót.
Lại qua mấy lần được Lâm Phong trợ giúp cái ấn tượng “Lâm Phong là ác ma” trong đầu Lưu Linh đã phai mờ không ít khiến nàng giao tiếp với Lâm Phong không còn rụt rè nữa, theo nàng nhận xét nếu nói về “nhân tính” trên mặt bằng tu chân giới Lâm Phong đã thuộc hạng người tốt rồi.
Thấy Lưu Linh muốn ngay lập tức phục dụng đan dược Lâm Phong gọi nàng lại nói tiếp:
-Trước khi phục dụng đan dược ngươi đánh ra một đoàn quang linh lực mà ngươi cảm thấy tốt nhất cho ta xem xét một chút, ta muốn tranh thủ thời gian tìm phương pháp đẩy nhanh tốc độ luyện hóa, một mình ngươi luyện hóa sẽ không kịp.
(Trước đó Lưu Linh bị thương nên Lâm Phong không nói chứ không phải ta quên lỗ mất nửa canh giờ).
Lưu Linh thành thật đáp:
-Vâng, có điều vãn bối chưa thi triển được linh lực hóa hình nên nếu không có vãn bối khống chế gia trì thì linh lực rất nhanh sẽ tiêu tán, tối đa chỉ duy trì được mười lăm phút, nếu tiền bối muốn vãn bối sẽ phục dụng đan dược sau.
-Không sao, ngươi đánh ra quang cầu linh lực chứa quang hệ linh lực là được, ta tự có cách.
Nghe Lâm Phong nói vậy Lưu Linh không chậm trễ thêm nữa vận chuyển công pháp đánh ra một quang cầu linh lực ngưng tụ bởi quang hệ linh lực, loại thủ đoạn này tương tự với lúc Lâm Phong dùng linh lực vẽ đồ án ở Tiếp Dẫn Điện chứ không phải linh lực hóa thực chất, bất kì Nguyên Anh nào khống chế tốt linh lực cũng có thể làm được.
Sau đó dù khá tò mò không biết Lâm Phong sẽ làm thế nào để bảo quản linh lực không phải của bản thân nhưng nàng không hỏi, cũng không ở lại quan sát mà tìm một chỗ cách xa Lâm Phong và khu vực dược hương ngồi xuống phục dụng linh đan, biết nhiều quá sẽ không tốt, nàng rất hiểu đạo lí này.
Chứng kiến từng hành động của Lưu Linh từ đầu đến giờ Lâm Phong rất thưởng thức nàng, Lâm Phong bắt đầu có ý định bồi dưỡng Lưu Linh thành tay trong của mình đi tới Ngũ Đại Đế Quốc, thông qua hồn huyết Lâm Phong biết Dương Huyền chưa chết nhưng so sánh hai người thì Lưu Linh có khả năng được vào Ngũ Đại Đế Quốc hơn, dù sao tu vi Dương Huyền quá yếu.
Nếu Lưu Linh đồng ý làm tay trong Lâm Phong sẽ thông qua Tang Thụ lấy ra phương hướng giúp nàng tu luyện chuyển đổi Thủy Anh thành Quang Anh, trạng thái Nguyên Anh của Lưu Linh hiện tại không nói không xấu nhưng chưa phải toàn bộ khả năng của nàng, một thiên tài vì phải che giấu bí mật tự đạp đổ lợi thế của mình cảm giác rất khó chịu.
Còn không thì Lâm Phong sẽ nhờ Tang Thụ phối hợp giúp Lưu Linh che lại huyết mạch Lục Dực Thiên Sứ để nàng có thể thoái mái tu luyện quang thuộc tính không sợ bị người khác săn đuổi, một thời gian sau khi nàng đạt tới Hóa Thần hậu kì hay viên mãn có bị lộ ra cũng ít người làm khó được nàng, đây là thù lao Lâm Phong dự tính trả cho Lưu Linh sau khi biết bí mật của nàng.
Tạm thời bỏ qua suy nghĩ trên, đợi Lưu Linh đi rồi Lâm Phong bắt tay vào việc bảo quản và mô phỏng quang linh lực, người khác muốn giữ cho linh lực không thuộc về mình không tiêu tán mà vẫn giữ nguyên bản chất linh lực để nghiên cứu là một chuyện vô cùng khó khăn phải vận dụng rất nhiều thứ phức tạp, nhưng với người có Hỗn Độn Chi Tâm như Lâm Phong việc này quá đơn giản.
Tại sao ư, bởi vì hỗn độn bao hàm tất cả, “quang” cũng không ngoại lệ, Lâm Phong truyền ra hỗn độn chi khí bao lấy quang cầu linh lực là có thể bảo quản tất cả các loại linh lực trong thời gian dài nếu linh lực đó không phản kháng, đồng thời quá trình bảo quản cũng chính là quá trình mô phỏng linh lực.
Đây là một năng lực Lâm Phong mới sáng tạo ra kết hợp giữa phương pháp “minh tưởng mô phỏng” vẫn hay sử dụng và lợi thế trợ giúp cảm ngộ từ Hỗn Độn Chi Tâm khi Hỗn Độn Chi Tâm nhận chủ hoàn toàn.
Quy tắc hình thành nên năng lực mô phỏng linh lực rất dễ hiểu, nếu coi “hỗn độn” là một cái rổ tập hợp rất nhiều rất nhiều quả cầu khác nhau, mỗi quả cầu đại biểu cho một loại “linh lực” hay “quy tắc” thì “quang” do Lưu Linh ngưng tụ thành quang cầu linh lực sẽ là một quả cầu “bản mẫu” từ bên ngoài, và trong rổ có một quả cầu giống hệt quả cầu “bản mẫu”.
Quá trình mô phỏng gồm hai bước, bước đầu tiên là tỏa định sơ bộ quả cầu trong rổ giống với quả cầu “bản mẫu” nằm đại khái ở đâu, trong rổ có rất nhiều quả cầu nhưng Lâm Phong có một cái máy dò tìm với độ chính xác gần như một trăm phần trăm là Hỗn Độn Chi Tâm khiến bước này khá đơn giản. (Vì Hỗn Độn Chi Tâm không hoàn chỉnh nên không chính xác trăm phần trăm được).
Sau khi tỏa định sơ bộ được rồi bước tiếp theo mới khó, đó là ném hết các quả cầu còn lại ra ngoài rổ chỉ để lại quả cầu giống với quả cầu “bản mẫu”, lúc này mô phỏng liền thành công, mà việc này không phải nhất thời liền làm được.
Thử nghĩ xem lúc đầu có rất nhiều quả cầu, trong đó có rất nhiều quả cầu khác biệt hoàn toàn với quả cầu “bản mẫu” thì việc loại bỏ những quả cầu đó rất dễ dàng, nhưng khi chỉ còn lại những quả cầu khá tương tự với quả cầu “bản mẫu” đại biểu cho phạm trù “quang” liền khó khăn hơn rất nhiều cần phải loại bỏ một cách tỉ mỉ, nửa canh giờ có khi còn không đủ.
Trên lí thuyết Lâm Phong có thể dùng bất kì quả cầu nào trong phạm trù “quang” để luyện hóa Hỗn Độn Dương Quang Thiết nhưng làm như vậy tỉ lệ thành công sẽ thấp hơn một thành, muốn cùng luyện hóa đem lại hiệu quả cao nhất những người tham gia luyện hóa phải xuất ra những quả cầu giống nhau, vì thế Lâm Phong mới muốn mô phỏng giống quang linh lực của Lưu Linh.
Cơ hội luyện hóa hộp hoàng kim chỉ có một lần, thất bại sẽ không đủ thời gian cho lần luyện hóa thứ hai, đã muốn làm phải làm cho vô cùng hoàn mỹ để thất bại cũng không có gì hối tiếc.
Nhìn qua cách giải thích này hình như mô phỏng rất giống với nghiên cứu, việc Lâm Phong tìm ra rồi loại bỏ toàn bộ quả cầu đại biểu cho “quang” chỉ giữ lại một quả duy nhất giống hệt quả cầu "bản mẫu" không phải Lâm Phong đã nghiên cứu thành công “quang” hay sao, vậy sao lại nói Lâm Phong không thích việc này?
Đáp án rất đơn giản, những quả cầu đại biểu cho “quang” trong quá trình mô phỏng chưa chắc đã là “quang” vì những quả cầu đó chỉ dựa trên “quang” mà Lưu Linh tu luyện và hiểu được rồi phân loại thành “quang”, “quang” chân chính có thể sẽ nằm trong những quả cầu đó cũng có thể không, nghiên cứu là phải tìm được “quang” chân chính.
Hoặc ít nhất theo Lâm Phong nghiên cứu là phải tìm được “quang” phù hợp với bản thân nhất trong rất nhiều rất nhiều quả cầu có mặt trong rổ chứ không phải chỉ tìm trong đám quả cầu đại biểu “quang”, việc này… rất khó, nó cần thời gian rất dài, kì ngộ rất lớn và cả một lượng tiêu hao cực lớn.
Bởi vì hỗn độn chi tâm không phải vạn năng, nó không mang theo đặc tính vô trùng sinh hữu (từ không hóa có), tuy nó là một nguồn cung hỗn độn chi khí vô hạn nhưng mỗi lần tiêu hao nó vẫn cần năng lượng khác bù vào mới có thể vô hạn sinh ra hỗn độn chi khí, nếu không người nào sở hữu hỗn độn bảo vật liền không cần đi ra ngoài tu luyện, ngồi một chỗ hưởng hỗn độn chi khí tu vi tăng lên vèo vèo a.
Mà nguồn năng lượng cung cấp cho hỗn độn bảo vật được đề cập ở trên ngoại trừ phần vốn gốc rất hiếm khi được điều động như lần cảm ngộ Hỗn Độn Chi Tâm mang lại thì đều lấy từ linh lực của chủ nhân hoặc hỗn độn chi khí bên ngoài, đồng nghĩa lúc bình thường mỗi khi vận dụng hỗn độn chi khí Lâm Phong vẫn có tiêu hao chứ không phải không, với tu vi hiện tại Lâm Phong còn chưa đủ sức để cảm ngộ lâu dài.
Tóm lại dựa vào Hỗn Độn Chi Tâm mô phỏng còn có thể, nghiên cứu thì chưa đủ khả năng.
……………………………
Lúc này phòng trung tâm Ám Điện khá yên tĩnh, mỗi người một việc không ai làm phiền ai, tam nữ luyện đan, Lưu Linh trị thương, Lâm Phong nghiên cứu, rất nhanh nửa canh giờ liền trôi qua, Lưu Linh đã trị thương hoàn tất mà những người còn lại vẫn chưa ai xong việc.
Lưu Linh đứng dậy, cảm nhận trạng thái cơ thể tốt đến không thể tốt hơn nàng hít vào một hơi thật sâu, nếu không phải sợ làm phiền đến Lâm Phong nàng đã hét lên một tiếng thật to sảng khoái, nói thật đây là lần đầu tiên sau mấy chục năm tu luyện nàng mới có lại cảm giác toàn thân thư thái không còn chút “bệnh tật” nào.
Phát giác được Lâm Phong hình như chưa xong việc nên Lưu Linh không chạy lại gần, cũng không tản thần thức ra nhìn loạn, trong lúc chờ đợi nàng lại ngồi về chỗ cũ minh tưởng, trong lòng thầm quyết định:
-Tiền bối giúp mình quá nhiều rồi, tiếp theo phải cố gắng hỗ trợ tiền bối mới được, nếu không thật quá có lỗi.
Bên phía Lâm Phong, nửa canh giờ quả nhiên không đủ, tuy nhiên đã gần thành công rồi, nếu vẫn áp dụng thuyết pháp “quả cầu trong rổ” thì lúc này trong rổ chỉ còn lại mười quả cầu, cao lắm thêm một canh giờ nữa Lâm Phong sẽ mô phỏng thành công.
Lần này… dự đoán có chút sai lệch, qua thêm hai canh giờ nữa Lâm Phong mới mở mắt, hắn phất tay bắn ra một đoàn linh lực, không ngạc nhiên chút nào…. đoàn linh lực đó mang bản chất giống hệt với quang linh lực của Lưu Linh, có điều cường độ của nó mạnh hơn, tốc độ luyện hóa nhanh hơn, đồng thời sau luyện hóa sẽ không có chuyện Lưu Linh trở thành chủ nhân của hộp hoàng kim.
Nhìn đoàn linh lực vừa tạo ra Lâm Phong lẩm bẩm:
-Có chút ý tứ, không ngờ quang linh lực của Lưu Linh lại ẩn chứa tới hai loại linh lực, chẳng trách khi còn lại “quả cầu” cuối cùng ta vẫn cảm giác thiếu cái gì đó, hóa ra cái thiếu không liên quan tới quang mà là một chút “thủy” đã bị loại bỏ ngay từ đầu. Có lẽ do nàng tu luyện hai loại công pháp nên quang linh lực vẫn dính thủy ở trong, tuy rất ít nhưng đúng là vẫn có.
Đúng vậy, sự chuyển đổi công pháp của Lưu Linh không bằng Thiên Biến Vạn Hóa Pháp nên khi vận dụng quang linh lực vẫn bị nhiễm “thủy” tính bên trong, ngược lại khi dùng “thủy” linh lực cũng bị nhiễm một chút “quang” tính, chẳng qua lượng nhiễm phải rất ít nên người khác mới không nhận ra nàng có quang linh căn.
Xong vấn đề mô phỏng, Lâm Phong truyền âm cho Lưu Linh:
-Ngươi lại đây ta sẽ hướng dẫn phương pháp luyện hóa, sau đó hai chúng ta đồng thời luyện hóa hộp hoàng kim.
Nhận được truyền âm, ba giây sau Lưu Linh đã có mặt, câu đầu tiên nàng hỏi Lâm Phong là:
-Tiền bối, nếu cùng nhau luyện hóa chẳng may vãn bối ngoài ý muốn thu được hộp hoàng kim chẳng phải tiền bối không được gì sao?
Lâm Phong nói:
-Không thành vấn đề, ta đương nhiên có cách, còn nếu trường hợp đó xảy ra ta cũng không trách ngươi, ngươi có thể yên tâm.
Lưu Linh đưa ra ý kiến:
-Vâng, tiền bối đã nói vậy vãn bối sẽ hết sức phối hợp với tiền bối, bất quá để chắc ăn đến bước cuối cùng vãn bối có thể rút lui để tiền bối tự mình luyện hóa có được hay không?
Nghe vậy Lâm Phong tùy ý hỏi lại:
-Tùy ngươi, nhưng chẳng lẽ ngươi không muốn “ngoài ý muốn” chiếm được hộp hoàng kim sao? Hay là ngươi sợ nếu có “ngoài ý muốn” ta sẽ gϊếŧ ngươi?
Lưu Linh ăn ngay nói thật nói:
-Vãn bối cũng là tu sĩ, nói không động tâm là không thể nào, nhưng tiền bối đã giúp vãn bối quá nhiều, lúc này vãn bối thật sự không mong muốn cái “ngoài ý muốn” nào cả. Về phần có sợ bị gϊếŧ hay không thì vãn bối không sợ, vãn bối tin tưởng tiền bối sẽ giữ lời, đây chỉ là trực giác nên tiền bối đừng hỏi vì sao, vãn bối không có cách diễn đạt.
Lâm Phong đánh cho Lưu Linh một ánh mắt thưởng thức, trên thực tế Lâm Phong đang thử để xem Lưu Linh có phù hợp làm tay trong hay không, kết quả Lưu Linh rất đạt, chỉ cần nàng đồng ý Lâm Phong sẽ thu, có điều chuyện này để xong việc rồi đề nghị sau.
-Ngươi rất không tồi, cứ làm theo ngươi nói đi.
Nói xong Lâm Phong ném cho Lưu Linh một tấm ngọc giản hắn đã chuẩn bị trước đó, bên trong có ghi rõ ràng phương hướng phối hợp luyện hóa như thế nào, kì thực phương thức luyện hóa cũng không phức tạp lắm nên Lưu Linh dành ra mười lăm phút đã hiểu được.
Sau đó hai người bắt tay vào luyện hóa hộp hoàng kim.