Đỉnh Phong Chí Tôn

Chương 209: Thiên điện

Lâm Phong an bài nhị nữ bên cạnh Hiên Phượng để Hiên Phượng có loại suy nghĩ đau nhức là thật, không có Mộ Dung Tuyết cứu chữa kịp thời nàng sẽ chết nhưng thực chất ba mươi sáu vết này giống với một trăm lẻ tám vết ngày trước như đúc, đều là ảo trận gây cảm giác đau nhức không ảnh hưởng đến tính mạng hay căn cơ.

Bởi vì nếu Hiên Phượng biết đau nhức chỉ là ảo giác thì hiệu quả không cao, có áp lực mới có động lực, đặc biệt khi đối mặt với tử vong sẽ làm cho tiềm lực được kích phát đến mức tối đa.

Quả nhiên Hiên Phượng liền nghĩ theo phương hướng Lâm Phong đặt ra khiến nàng chịu nhiều áp lực hơn.

Trong suy nghĩ của Hiên Phượng tuy có Mộ Dung Tuyết kiềm lại đau đớn nhưng nếu nàng cứ đau nhiều rất có thể tổn hại đến căn cơ hoặc có lúc Mộ Dung Tuyết không cứu kịp thì tiêu đời, nàng liều mạng để mạnh hơn nhưng nàng rất quý trọng mạng nhỏ của nàng, chết rồi cái gì cũng không còn a.

Thế là dưới áp lực chống lại tử vong Hiên Phượng tiến bộ rất nhanh, vết đầu tiên nàng phải thử hơn tám trăm lần mới giải được, đến vết thứ hai chỉ còn bảy trăm lần…

Trong quá trình phá giải vết bầm tím có mấy lần Hiên Phượng đau đến mức gần như ngất xỉu nhưng nàng cố gắng không để bản thân vô thức ngất đi, quen là phải làm liên tục, một khi vô thức ngất xỉu cảm giác quen thuộc sẽ trôi đi rất nhiều, nàng biết thời gian Lâm Phong ở lại phòng nàng dạy cho nàng không nhiều, muốn mạnh hơn nàng phải cố gắng hết sức mình, không, phải là vượt qua cực hạn của chính mình.

Còn một động lực khác để Hiên Phượng không bỏ cuộc đó là Lâm Phong, nàng tự lừa dối bản thân chỉ muốn làm bằng hữu với Lâm Phong nhưng nàng không thể phủ nhận nàng đã rung động trước hắn, nàng rung động không phải vì Lâm Phong ưu tú mà là nàng rung động trước sự quả quyết bảo vệ nữ nhân bên cạnh của Lâm Phong.

Và khi phát hiện ra Lâm Phong quá ưu tú nàng cảm thấy nàng của hiện tại không có tư cách đứng bên cạnh hắn, nàng tự hỏi nàng thực sự chỉ muốn làm bằng hữu bên cạnh hắn sao. Không, dù hắn không chấp nhận nàng thì nàng cũng không muốn từ bỏ, ít nhất khi khoảng cách giữa hai người chưa quá xa nàng chưa muốn từ bỏ.

Cho nên nàng phải cố gắng đuổi kịp bước chân của Lâm Phong càng sớm càng tốt, nàng không muốn từ bỏ khi chưa bắt đầu, nàng không muốn hối hận.

Cứ như vậy một đêm chống đỡ đau nhức trôi qua, Hiên Phượng bị vắt kiệt toàn bộ tinh khí thần dẫn tới ngất xỉu. Bất quá gọi là ngủ thì đúng hơn vì đây là Hiên Phượng cho phép bản thân ngất xỉu để khôi phục linh lực, cả kinh mạch và đan điền của nàng đều không còn chút xíu linh lực nào nữa rồi.

Nhận thấy Hiên Phượng đã “ngủ” nhị nữ mới âm thầm truyền một chút đan khí và niết bàn hỏa khí giúp Hiên Phượng khôi phục tốt hơn, sau đó hai nàng lặng lẽ rời khỏi phòng đi gặp Lâm Phong vì sắp tới giờ “nhận sư phụ”.

Lâm Phong đang nghiên cứu trận pháp biết nhị nữ tới liền dừng lại hỏi:

-Hai nàng vất vả rồi. Hiên Phượng có giải được vết bầm nào không.

Mộ Dung Tuyết nói:

-Hiên Phượng đã giải được ba vết bầm tím, nói thực muội rất nể phục ý chí của Hiên Phượng. Có mấy lần muội thấy Hiên Phượng có dấu hiệu ngất xỉu vì đau nhức nhưng nàng ấy lại cố gắng cắn răng vực dậy không để bản thân ngất xỉu tiếp tục hóa giải vết bầm tím.

-Cuối cùng vì hết linh lực trùng kích vết bầm tím nên Hiên Phượng đã ngủ rồi, trước khi rời đi bọn muội trợ giúp nàng ấy khôi phục đồng thời ngừng trận pháp lại. Bất quá trận pháp của huynh quá tinh xảo nên bọn muội chỉ làm cho trận pháp tạm ngừng được hai canh giờ thôi.

Nghe Mộ Dung Tuyết kể Lâm Phong cũng phải nể phục ý chí của Hiên Phượng, hắn còn tưởng nàng trong một đêm chỉ giải được một vết thôi, ai ngờ nàng không thèm nghỉ ngơi chút nào liên tục trùng kích vào vết bầm tím giải được ba vết, đổi lại một cái tu sĩ ba mươi hai tuổi khác chắc chắn bỏ cuộc từ lâu rồi, không biết Hiên Phượng lấy ở đâu ra ý chí khủng bố như vậy nữa.

Bởi vì Lâm Phong là người rõ hơn ai hết cảm giác đau nhức của vết bầm tím, ảo giác đau nhức dựa trên kinh nghiệm lúc Lâm Phong được Hoàng Tuyền chi lực tẩy rửa cốt cách ở Địa Ngục, đó là sự đau nhức của da tróc thịt bong, xương mòn cốt hủy, kinh mạch tan rã, tuy chỉ là mô phỏng lại nhưng không phải người bình thường có thể chịu được.

Thế mà Hiên Phượng lại có thể kiên trì suốt một đêm.

Đừng nhìn một đêm đã “ngủ” và chỉ giải được ba vết liền cho rằng tư chất Hiên Phượng quá kém so với nhị nữ chỉ dùng ba ngày giải hết một trăm lẻ tám vết. Nhị nữ giải nhanh vì hai nàng có quá nhiều lợi thế để phá giải chứ không “nghèo” như Hiên Phượng.

Nhị nữ có công pháp cao cấp, có Đan Mạch, có Sinh Mệnh Lãnh Diễm, có Niết Bàn Chi Hỏa, có cực phẩm linh căn, có ý chí cứng cỏi từng trải qua tử vong thật sự, có cảm ngộ tu luyện hơn xa tu sĩ thông thường, lại thường xuyên hưởng hỗn độn chi khí từ việc tu luyện bên cạnh Lâm Phong, mỗi một thứ đều giúp nhị nữ có ưu thế khổng lồ trong tu luyện.

Còn Hiên Phượng chỉ dựa vào nghị lực của chính nàng để vượt qua đau nhức hóa giải ba vết bầm tím trong một đêm là rất khá.

Liễu Phượng hỏi Lâm Phong:

-Ngươi có cần tạm dừng hiệu quả của vết bầm tím lại luôn không, hai canh giờ ta sợ không đủ để trở về, một mình Hiên Phượng sẽ rất đau nhức.

Lâm Phong cười cười:

-Không sao, với tính cách của Hiên Phượng đã giải được ba vết thì dù cho không có hai nàng bên cạnh Hiên Phượng cũng sẽ tiếp tục giải chứ không vì đau nhức mà tìm chết hoặc từ bỏ, rời đi càng hợp với ý ta tăng áp lực lên cho Hiên Phượng.

Liễu Phượng trừng mắt nhìn Lâm Phong:

-Nga, mới gặp nhau chưa tới ba ngày ngươi đã hiểu rõ tính cách suy nghĩ của người ta luôn rồi hả.

Lâm Phong thấy vậy cười nói:

-Nàng ghen sao.

-Ai thèm ghen chứ, ta đang nói ngươi quỷ kế đa đoan thì có, gặp ai ngươi cũng hiểu rồi lừa được. Bất quá ta thấy Hiên Phượng rất thích ngươi, thích đến mức nàng ấy ngủ gọi tên ngươi mấy lần. Ta không nói ngươi không được thích Hiên Phượng nhưng ngươi nên nói thẳng ý kiến chứ đừng nói kiểu ngầm hiểu nữa, nữ nhân chúng ta đôi khi rất ngu ngốc tự lừa dối bản thân mình.

Lâm Phong nghe Liễu Phượng nói Hiên Phượng ngủ gọi tên hắn làm ra động tác thở dài:

-Ta nghe nàng, đợi Hiên Phượng giải xong ba mươi sáu vết này ta sẽ nói thẳng với nàng ấy, nói thực vấn đề này khiến ta khá đau đầu, ta biết càng giúp thì nàng ấy càng thích ta nhưng nhận chỗ tốt từ Hiên Viên mà không giúp thì không đúng, quá ưu tú cũng khổ a.

Nhìn Lâm Phong tự sướиɠ nhị nữ không biết nói gì, hai nàng không phản bác được a, Lâm Phong không ưu tú thì trên thế giới này không còn ai ưu tú nữa rồi.

Trò chuyện một lúc nữa lệnh bài mở phòng Hiên Phượng đưa cho Lâm Phong sáng lên, không cần đoán cũng biết người được an bài dẫn đường đã tới nên Lâm Phong cùng nhị nữ dùng lệnh bài đi ra ngoài.

Về phần Hiên Phượng ở trong sẵn rồi sẽ không bị hộ trận xem là kẻ xâm nhập khi Lâm Phong mang lệnh bài rời đi, đồng thời Hiên Phượng còn có lệnh bài thân phận dự phòng nên có ở lại một mình cũng không gặp nguy hiểm gì.

Bước ra khỏi hộ trận ba người nhìn thấy một đệ tử trung tâm áo lam mặt mày sáng sủa đang cầm một tấm lệnh bài hoàng kim chờ sẵn, tu vi Kết Đan trung kì, xem ra Thiên Điện không dễ vào, dẫn đường thôi mà phải nhờ tới đệ tử trung tâm.

Thấy chỉ có ba người Lâm Phong đi ra người đệ tử trung tâm hơi ngạc nhiên một chút, theo lí thì Hiên sư tỷ phải đi ra mở cửa chứ, chẳng lẽ Hiên sư tỷ giao luôn lệnh bài cho ba người này rồi, bất quá nghe nói Hiên sư tỷ với ba người là bằng hữu tốt nên không nghĩ nhiều nữa.

-Sư đệ Trần Phương, ra mắt Lâm sư huynh, Mộ Dung sư tỷ và Liễu sư tỷ.

Lâm Phong nói:

-Không cần khách khí, có phải Trần sư đệ là người hướng dẫn chúng ta tới Thiên Điện hay không.

Trần Phương đưa cho Lâm Phong lệnh bài hoàng kim nói tiếp:

-Vâng, đây là lệnh bài đi vào Thiên Điện, mời sư huynh sư tỷ đi theo ta.

-Phiền sư đệ dẫn đường rồi.

Hơn hai ngày ở lại học viện Lâm Phong dùng phần lớn thời gian nghiên cứu trận đạo nên chưa tìm hiểu về học viện nhiều, vừa đi Lâm Phong vừa hỏi Trần Phương về học viện, không biết có phải vì nhị nữ hay không mà Trần Phương giải thích rất nhiệt tình.

Từ đó Lâm Phong biết thêm ngoài phân chia khu vực đệ tử Bính, Đinh, Ất, Giáp thì Cực Pháp Học Viện chia làm tam Viện nhị Điện, cụ thể là Trận Đạo Viện, Đan Đạo Viện, Pháp Đạo Viện, Chấp Pháp Điện và Thiên Điện.

Nghe tên là đoán được ngay Trận Đạo Viện dạy về trận pháp, Đan Đạo Viện dạy về luyện đan, Pháp Đạo Viện dạy về pháp thuật công pháp, Chấp Pháp Điện giữ gìn trật tự trong học viện (theo lý thuyết là vậy) còn Thiên Điện là địa phương tối cao trong học viện.

Trong ba Viện thì Đan Đạo Viện tiêu điều nhất chỉ có một trưởng lão giảng bài gọi là Cù Hiển đại sư và người đến học cũng rất ít, trên dưới chỉ khoảng năm mươi người, dù sao không phải ai cũng muốn học luyện đan, tu vi mới là quan trọng nhất.

Lại nói ở Cực Pháp Quốc muốn ra được người có thiên phú luyện đan tốt không phải chuyện dễ dàng gì, ngay cả Cù Hiển mang danh luyện đan đại sư duy nhất của Cực Pháp Quốc cũng chỉ luyện ra được chuẩn tứ phẩm linh đan chứ chưa luyện ra được tứ phẩm linh đan chân chính.

Tiếp đó là Trận Đạo Viện nhiều người tới học hơn một chút nhưng cũng chỉ có ba vị trưởng lão giảng bài lần lượt là Dương Cát đại sư tiếp cận ngũ phẩm trận pháp đại sư đứng đầu, Hiên Viên đại sư tứ phẩm trận pháp đại sư đứng thứ hai và Thiên Minh trưởng lão tam phẩn trận pháp sư xếp cuối cùng.

Cuối cùng là Pháp Đạo Viện nhân khí lớn nhất, toàn bộ học viên đều tới học có đến tám vị trưởng lão giảng bài, đứng đầu là Thái trưởng lão – Thái Phiêu Phiêu mà Lâm Phong từng gặp qua, đứng thứ hai là Lưu Tinh trưởng lão Lâm Phong không biết còn đứng thứ ba là Lục Minh Hiền.

Nhắc đến Thái trưởng lão ánh mắt Trần Phương lộ ra vẻ sùng bái, xen lẫn trong đó Lâm Phong còn thấy một sự yêu thích không hề nhẹ.

Trần Phương nói Thái trưởng lão hiện tại mới một trăm tám mươi tuổi đã đạt tới Nguyên Anh hậu kì được xưng tụng là người có khả năng đạt tới Hóa Thần kì sớm nhất Cực Pháp Quốc, dung mạo Thái trưởng lão lại xinh đẹp như tiên tử, và quan trọng nhất… Thái trưởng lão chưa có đạo lữ.

Lúc này Lâm Phong liền hiểu ra Trần Phương yêu thích Thái trưởng lão nên mới giải thích kỹ càng cho Lâm Phong chứ không phải vì nhị nữ, trong mắt người khác Lâm Phong cùng Hiên Phượng là bằng hữu, mà Hiên Phượng là đệ tử của Thái trưởng lão, Lâm Phong lại hưởng ké từ Hiên Phượng nữa rồi.

Bất quá sùng bái được phép lộ ra ngoài chứ yêu thích thì Trần Phương phải chôn giấu trong lòng rồi, người ta là trưởng lão Nguyên Anh hậu kì đấy, không cẩn thận sẽ mất mạng như chơi.

Về phần Chấp Pháp Điện có sáu trưởng lão quyết định mọi chuyện lớn nhỏ trong học viện gồm có Cù Hiển, Dương Cát, Hiên Viên, Thái Phiêu Phiêu, Lưu Tinh và Lục Minh Hiền. (Ý tứ trưởng lão nổi bật mỗi Viện đều có vé).

Trên nữa chính là Viện trưởng Thái Tiêu Diêu, tu sĩ Hóa Thần kì, tu vi cụ thể thế nào thì Trần Phương không biết.

Nghe viện trưởng tên Thái Tiêu Diêu Lâm Phong liền nghĩ tới Thái Phiêu Phiêu, không biết Thái trưởng lão có quan hệ gì với viện trưởng hay không a, bất quá Lâm Phong thắc mắc vậy thôi chứ không hỏi, Trần Phương không nói tức là không phải hoặc trong đó có cố sự gì đó mới không nói.

Tiếp đó Trần Phương không biết nhiều về Thiên Điện nên giới thiệu sơ lược cho Lâm Phong các loại hình kiến trúc phụ trợ cho tu luyện như Cảm Ngộ Đài, Lôi Trì, Ngũ Hành Sơn, Tỏa Thức Thần Tràng,… cụ thể hơn lát nữa Lâm Phong tới Thiên Điện nhận lệnh bài sẽ có giải thích rõ ràng hơn.

Một đường yên ổn tới Thiên Điện, Thiên Điện triệu tập mà ai dám ngăn cản ba người Lâm Phong mới là lạ. Tới nơi Trần Phương nói:

-Ba vị sư huynh sư tỷ tự vào đi thôi, ta không có quyền tiến vào Thiên Điện.

Lâm Phong khách khí nói:

-Trần sư đệ vất vả rồi.

-Ha hả, đây là chuyện nên làm, lại nói dẫn đường là một loại nhiệm vụ đơn giản phần thưởng cao, ta còn phải cảm tạ sư huynh mới đúng.

Nghe vậy Lâm Phong không nói nhiều nữa đi vào khu vực Thiên Điện, trong lòng thầm nghĩ Trần Phương khá hợp tính hắn, tương lai sẽ giúp Trần Phương một phen, hắn không giúp Trần Phương lấy lòng Thái trưởng lão được nhưng giúp một điểm đan dược vẫn trong phạm vi làm được.

Thiên Điện không lớn nhưng phạm vi dành cho Thiên Điện rất lớn, Lâm Phong cùng nhị nữ phải đi thêm mười phút nữa mới tới trước đại môn Thiên Điện, ngạc nhiên là suốt quãng đường này Lâm Phong không thấy có trận pháp nào cả, so sánh với địa phương khác có cảm giác Thiên Điện khá lỏng lẻo.

Bất quá nghĩ theo hướng khác Thiên Điện là nơi viện trưởng và các trưởng lão thường xuyên lui tới thì không có hộ trận không phải chuyện gì quá bất ngờ, viện trưởng so với bất kì hộ trận nào còn phải đáng tin hơn, nếu có người qua mặt được Hóa Thần kì nhiều hộ trận chuẩn cấp năm hơn cũng vô dụng.

Từ bên ngoài nhìn vào Thiên Điện chỉ được cái to chứ Lâm Phong không nhìn ra điều gì đặc biệt, hoặc là nói Thiên Điện quá tầm thường đến mức không thể tầm thường hơn, nhưng nói Thiên Điện tầm thường có ai tin không? Nơi cao tầng học viện lui tới sẽ tầm thường sao.

Cho nên sự tầm thường của Thiên Điện chính là điều đặc biệt nhất trong những thứ Lâm Phong từng thấy, trong lòng Lâm Phong đang nghĩ nếu được nghiên cứu Thiên Điện có phải hay không hắn sẽ sáng tạo ra một cái pháp thuật có thể che giấu hết thảy hay không.

Cái suy nghĩ này vừa nổi lên Lâm Phong liền đè xuống ngay lập tức, nghiên cứu có thể nhưng phải đợi có cơ hội mới được, bây giờ mà để người nào có thù với hắn biết ý nghĩ này hắn sẽ bị chụp mũ tội danh phản bội hay do thám gì đó thì chết chắc.

Áp chế lại bản tính nhà khoa học Lâm Phong bình tĩnh bước vào Thiên Điện.

Vừa bước vào Lâm Phong còn tưởng hắn đi nhầm chỗ, bên trong Thiên Điện… cũng rất tầm thường không khác gì bên ngoài, bốn phía trống không và không có chút linh khí nào, đây thật là Thiên Điện sao, các trưởng lão hay viện trưởng đâu rồi, tại sao trong Thiên Điện lại không có ai?

Có chút không đúng.

Ngay lập tức Lâm Phong cùng nhị nữ vào tư thế cảnh giác dựa lưng vào nhau tản ra thần thức quan sát bốn phía, thần thức vừa ra một cỗ uy áp liền ập tới khiến ba người rùng mình, bốn bức tường vốn không có gì đột nhiên hiện ra hư ảnh tứ tượng thần thú, bốn đầu thần thú dũng mãnh lao về phía ba người.

-Grào….Gréc….Moooo….

Bốn đầu thần thú hùng hổ gầm lên, mỗi một đầu phun ra một đợt công kích tương đương với Nguyên Anh hậu kì.

Nếu là Kết Đan viên mãn khác nhìn thấy bốn đầu thần thú này sẽ tuyệt vọng lĩnh mệnh ngay nhưng ba người Lâm Phong lại không có ý định buông xuôi, có chết cũng phải cắn lại một cái, ba người từng cái từng cái thi triển ra tuyệt học của mình.

-Song Trọng Cửu Dương Chỉ.

-Phượng Vũ Cửu Thiên.

-Hàn Thủy Chi Vũ.

-Phốc, phốc, phốc, phốc.

Bốn âm thanh trầm đυ.c vang lên, tám chiêu chạm nhau đột nhiên biến mất không còn, bốn đầu thần thú theo đó tiêu tán để lộ ra hai mươi mấy thân ảnh trưởng lão Nguyên Anh kì ngồi hai bên.

Ngoài ra còn có một người trung niên khoác tử bào, khuôn mặt nghiêm nghị, đôi mắt rất có thần như nhìn thấu tất cả ngồi ở vị trí chủ tọa, người này chính là viện trưởng Thái Tiêu Diêu.

Lâm Phong cùng nhị nữ thấy tứ tượng thần thú tiêu tán liền thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhìn thấy mấy chục người Nguyên Anh kì vội vàng ôm quyền nói:

-Đệ tử Lâm Phong (Mộ Dung Tuyết, Liễu Phượng) ra mắt viện trưởng và chư vị trưởng lão.

Thái Tiêu Diêu gật đầu miễn lễ, một lúc sau Thái Tiêu Diêu hỏi:

-Vừa rồi các ngươi không sợ sao, biết rõ không chống lại được mà các ngươi vẫn phản kháng không phải vô ích sao.

Lâm Phong thay mặt cho ba người không nhanh không chậm nói:

-Đệ tử đương nhiên là sợ, bất quá sợ không làm cho đệ tử không chết được, cho nên thay vì đứng im chịu chết thì đệ tử lựa chọn phản kháng, một giây còn sống là còn có hy vọng, từ bỏ rồi… không còn hy vọng nào nữa.

-Hơn nữa đệ tử phải bảo vệ thê tử của mình, và hai nàng cũng sẽ bảo vệ đệ tử, bởi vì ba người đệ tử tin tưởng nhau nên không có ai bỏ chạy, chết cùng nhau cũng là một loại hạnh phúc.

Nghe Lâm Phong trả lời hai mươi mấy cái Nguyên Anh kì đều kinh ngạc không thôi, ba người này… đủ thú vị, có chút ương ngạnh nhưng phải như vậy mới đáng mặt tu sĩ, đáng tiếc trong tương lai ba người Lâm Phong không phải đệ tử của học viện.

Thái Tiêu Diêu cười lớn:

-Hay cho một câu còn sống là còn có hy vọng, giỏi cho một câu chết cùng nhau cũng là một loại hạnh phúc, tốt, cả ba ngươi rất tốt. Ta là viện trưởng Thái Tiêu Diêu, trên đường đi chắc các ngươi đã có hiểu biết về cao tầng học viện rồi. Nói đi, các ngươi muốn bái ai làm sư phụ ta sẽ đáp ứng hết, bao gồm cả ta ở trong đó.

Lời Thái Tiêu Diêu nói làm cho mọi người đều giật mình, trước đây tuyển đệ tử chân truyền đều là trưởng lão lựa chọn đệ tử chứ không phải đệ tử lựa chọn trưởng lão, và viện trưởng chưa bao giờ thu thêm đệ tử từ khi đại đệ tử bị Hỏa Quốc cướp mất sáu trăm năm trước.

Hiện tại Thái Tiêu Diêu thu thêm đệ tử nghĩa là Thái Tiêu Diêu vô cùng xem trọng Lâm Phong vì ai cũng biết Lâm Phong chỉ ở lại học viện một năm mà thôi, xem ra tư chất cùng phong cách của Lâm Phong khiến viện trưởng nổi lên lòng ái tài rồi.