Đứa Con Của Tạo Hóa

Chương 27: Nhận Ra Vấn Đề

Vô Danh từ từ đi về phía cửa ra vào, lúc này Nguyệt Nhi cũng đã đứng trước cửa phòng của hắn:

-Cộc…cộc…cộc

-Vô Danh ca ca…Vô Danh ca ca

Nguyệt Nhi vừa gọi Vô Danh vừa gõ cửa, trên khuôn mắt của nàng mang theo một chút thần sắc khẩn trương.

Sau khi nàng và Vô Danh tách ra thì nàng liền đi về phòng của mình nghỉ ngơi một chút, sau đó nàng liền đi tới Tu Luyện tháp. Nhưng khi đi đến Tu Luyện tháp thì nàng liền nghe thấy mọi người bàn tán về một chuyện vừa mới xảy ra cách đây không lâu.

Mọi người xung quanh đều nói với nhau về một trận đấu pháp cực kỳ hấp dẫn vừa mới xảy ra lúc chiều. Nguyệt Nhi nghe mọi người kể về tính khốc liệt của trận đấu mà cũng không thể không gật đầu cảm thán. Sau đó còn có một vị học trưởng mang ra một cái thủy tinh cầu ghi lại hình ảnh trận chiến thì Nguyệt Nhi cũng không khỏi cảm thấy tò mò mà đứng hóng ở một bên.

Nhưng khi nhìn thấy người mặc bộ y phục màu trắng trong hình cùng với nghe thấy giọng nói của người đó thì Nguyệt Nhi liền ngốc trệ, bởi vì nàng nhận ra người mặc y phục màu trắng trong thủy tinh cầu này là ai. Người này chẳng xa lạ gì với nàng, chính là vị hôn phu của nàng Vô Danh.

Nguyệt Nhi theo dõi đoạn ghi hình thật kỹ lưỡng, nàng không bỏ qua một giây nào, lúc đó khi nhìn thấy sự khốc liệt của trận đấu mà mắt của Nguyệt Nhi không khỏi đỏ hoe.

Nguyệt Nhi nhìn Vô Danh bị Tô Khai đánh cho cả người đầy vết thương, máu chảy nhuộm đỏ cả y phục của hắn mà cảm thấy tim mình cũng như có một con dao sắc nhọn đâm vào, vừa đau vừa khó thở. Đôi mắt không thể nào kìm nén được sự xúc động mà bắt đầu rơi những giọt nước mắt. Cho đến khi nàng xem hết đoạn ghi hình thì trong lòng mới có đôi chút nhẹ nhõm, nhưng nàng vẫn rất lo lắng cho Vô Danh. Mặc dù việc Vô Danh đánh thắng Tô Khai là sự thật nhưng nàng thấy vết thương kia trên người của Vô Danh thì lại không thể nào là giả được.

Nguyệt Nhi kìm nén xúc động trong lòng, chạy một mạch tới phòng trọ của Vô Danh. Mặc dù đây là ký túc xá của nam nhưng nàng không suy nghĩ nhiều như vậy, vết thương của Vô Danh còn quan trọng hơn hình tưởng của nàng rất nhiều lần, nàng có bị người ta nhìn thấy thì đã sao, nói xấu thì đã sao, tất cả đều không quan trọng bằng Vô Danh lúc này.

Nguyệt Nhi đứng trước của phòng Vô Danh, trong lòng vẫn còn rất khẩn trưởng và lo lắng, nàng liền muốn biết Vô Danh bây giờ như thế nào nên liền gõ cửa gọi Vô Danh.

Vô Danh cũng đang đi đến gần cửa, hắn vẫn giữ thần thức của mình phóng ra xung quanh. Khi Vô Danh thấy Nguyệt Nhi gõ của gọi hắn rồi nhìn đôi mắt đỏ hoe kia của Nguyệt Nhi hắn liền nhíu mày lại. Không biết kẻ nào lại dám trêu chọc Nguyệt Nhi của hắn để cho nàng khóc đỏ hết cả mắt như vậy. Chỉ cần là kẻ dám bắt nạt Nguyệt Nhi thì là ai hắn cũng không nhịn.

Vô Danh nghĩ tí nữa hắn phải hỏi thật kỹ xem là kẻ nào lại dám bắt nạt Nguyệt Nhi, hắn nhất định phải cho tên đó một bài học.

Vô Danh mở cửa ra, nhẹ nhàng nở một nụ cười nhìn Nguyệt Nhi, nhưng khi Vô Danh vừa định mở miệng nói thì Nguyệt Nhi liền ôm trầm lấy hắn, giọng nói của nàng có chút nức nở:

-Vô Danh ca ca, huynh không sao chứ, có bị thương nặng lắm không…

Nguyệt Nhi vừa nói vừa đưa tay sờ trên người Vô Danh như muốn xem hắn có bị sao không.

Nghe Nguyệt Nhi hỏi một loạt như vậy Vô Danh liền ngẩn ra, hắn cứ tưởng đầu tiên khi Nguyệt Nhi nhìn thấy hắn thì liền khóc rồi nói rằng nàng bị người khác bắt nạt muốn nhờ hắn đòi lại công bằng cho nàng, nhưng ai ngờ khi hắn vừa mới mở cửa ra thì nàng liền ôm chặt lấy hắn sau đó hỏi hắn có bị thương không.

Vô Danh hơi ngẩn ra một chút vì sự thật không như hắn nghĩ, chẳng lẽ cô nàng này lại biết chuyện hắn đánh nhau với Tô Khai rồi chăng cho nên mới hỏi hắn như vậy. Rồi còn đôi mắt đỏ hoe giống như vừa khóc này chẳng lẽ là thấy hắn bị thương cho nên mới lo lắng quá mà khóc.

Vô Danh nghĩ tới đây thì trong lòng liền cảm thấy ấm áp, hắn biết là Nguyệt Nhi rất tốt với hắn cho nên mới như vậy, Vô Danh nhẹ nhàng đưa tay ôm lấy đầu của Nguyệt Nhi, vuốt mái tóc dài đen mượt của nàng, sau đó giọng nói trầm thấp mà ấm áp truyền ra:

-Ta không sao, muội đừng lo.

Nguyệt Nhi nghe thấy Vô Danh nói như vậy thì cũng biết Vô Danh đã đoán được nàng muốn hỏi gì rồi, Nguyệt Nhi không tin lời Vô Danh nói, hẳn là hắn chỉ không muốn cho nàng lo lắng nên mới nói mình không sao, nhưng mà nàng đã nhìn thấy đoạn ghi hình trong thủy tinh cầu rồi, làm sao mà lại không biết hắn có bị thương hay không, dù chỉ là bị thương một chút cũng là bị thương. Nguyệt Nhi buông tay ra lùi lại một chút, nàng ngước đôi mắt đỏ hoe còn vương lại một chút nước mắt lên nhìn Vô Danh;

-Muội không tin, huynh lừa muội, nhất định là huynh đã bị thương không nhẹ, huynh mau cởϊ áσ ra để muội giúp huynh trị thương.

Vô Danh thấy Nguyệt Nhi lo lắng như thế thì cũng cảm thấy rất vui, hắn vẫn nhẹ nhàng an ủi nàng:

-Ta thật sự không sao muội đừng lo, muội nhìn ta khỏe như vậy thì làm sao có thể bị thương được.

Nguyệt Nhi hẳn vẫn không tin lời Vô Danh nói, nàng lấy từ trong túi trữ vật của mỉnh ra hai viên đan dược, sau đó chìa tay về phía Vô Danh nói với giọng khẩn trương:

-Ở đây muội có hai viên đan dược trị thương, huynh mau dùng đi nếu không vết thương để lâu như vậy sẽ không tốt đâu.

Vô Danh thở dài một hơi, hắn nắm lấy tay của Nguyệt Nhi sau đó đẩy lại về phía nàng nói:

-Muội đã quên những gì ta nói với muội rồi hay sao, ta nói gì với muội đó đều là sự thật muội nhất định phải tin tưởng ta, ta nói mình không bị thương thì tức là ta không có bị thương. Nếu như muội không tin ta vậy ta cho muội xem là được. Còn chỗ đan dược này muội mau cất đi, ta cũng không có dùng tới, dù sao đây cũng là của viện trưởng cho muội mà.

Nói xong Vô Danh liền đưa tay lên vạch áo của mình xuống, để lộ ra một thân thể cường tráng, làn da trắng mịn không một vết xước, tường đường nét trên thân thể hiện ra một cách rõ ràng, hoàn toàn không có một vết thương nào.

Từ sau khi Vô Danh đột phá tới luyện thể tầng thứ nhất Cốt cảnh thì cơ thể của hắn giống như được lột xác, mọi vết thương đều liền lại, không để lại một vết sẹo nào cả, tất cả đều hoàn mỹ vô khuyết.

-Muội nhìn xem huynh nói đều là thật mà, nếu muội vẫn không tin thì có thể sờ cho chắc chắn.

Nói xong Vô Danh liền cầm lấy tay của Nguyệt Nhi rồi đặt lên trên ngực của mình. Tay của Nguyệt Nhi vừa chạm vào thì hắn liền cảm thấy mềm mại dễ chịu vô cùng.

Nguyệt Nhi nhìn thân thể hoãn mỹ không có bất kỳ một vết thương nào của Vô Danh mà cảm thấy kinh ngạc, nàng hơi đờ người ra một chút. Rõ ràng lúc đó xem ở trong thủy tinh cầu Vô Danh rõ ràng bị thương rất nặng, nhưng sao bây giờ trên người huynh ấy lại không có bất kỳ một vết thương nào.

Nguyệt Nhi còn đang ngây ngốc thì liền bị Vô Danh túm lấy tay rồi đắt trên ngực của hắn, không hề cho nàng một chút phản ứng nào.

Hơi ấm từ ngực của Vô Danh truyền vào tay của Nguyệt Nhi rồi lan đi khắp thân thể của nàng. Nguyệt Nhi cảm thấy ngượng ngùng, hai má không tự chủ được mà đỏ bừng lên, biểu cảm hết sức đáng yêu:

-Nhưng hồi nãy rõ ràng muội thấy trong thủy tinh cầu huynh bị thương rất nặng mà.

Nguyệt Nhi có chút ngượng ngùng nói.

Vô Danh nghe Nguyệt Nhi nói như vậy thì liền nhíu mày một cái, Nguyệt Nhi nói thấy hắn trong thủy tinh cầu, vậy có nghĩa là trận đấu giữa hắn và Tô Khai đã bị ghi hình lại, đột nhiên trong lòng Vô Danh nhảy một cái, giọng nói có vẻ ngưng trọng hỏi Nguỵệt Nhi:

-Muội nói muội nhìn thấy ta bị thương ở trong thủy tinh cầu sao, tức là muội nhìn thấy đoạn ghi hình trận đấu của ta sao.

-Đúng vậy Vô Danh ca ca, lúc đó mọi người bàn tán với nhau rất nhiều, muội thấy tò mò cho nên cũng đứng lại xem, sau đó mới biết là huynh.

Nguyệt Nhi từ từ trả lời.

-Vậy tức là cũng có nhiều người ghi lại hình ảnh vào thủy tinh cầu sao.

Vô Danh hỏi tiếp.

-Cái này muội cũng không chắc chắn, nhưng có lẽ là như vậy, vì có rất nhiều người biết mà.

Nguyệt Nhi trả lời, sau đó nhìn thấy vẻ mặt của Vô Danh giống như là có chuyện gì đó quan trọng nàng liền hỏi:

-Vô Danh ca ca, có chuyện gì sao, có thể nói cho muội biết không??

-À, không có gì đâu ta chỉ hỏi muội như vậy thôi.

Ngoài miệng Vô Danh nói không có chuyện gì nhưng trong lòng lại thầm kêu hỏng bét, bởi vì nếu như trận đấu của hắn bị ghi hình lại, vậy có thể hay không có người sẽ nhận ra hắn rồi bắt đầu nghi ngờ.

Lúc đầu hắn khảo thí trắc nghiệm linh căn thì linh căn của hắn là loại kém cỏi nhất bát hệ linh căn, người ta nói loại linh căn như vậy thì khó có thể mà tu luyện, tu luyện cũng sẽ mất rất nhiều thời gian và cũng không có thành tựu cao.

Vậy mà nếu như đột nhiên hắn xuất hiện với thực lực như bây giờ, mà có người lại nhận ra hắn, vậy chắc chắn hắn sẽ bị nghi ngờ. Đến lúc đó sẽ có rất nhiều người hỏi hắn tại sao chỉ trong thời gian ba ngày lại có thể từ một người bình thường liền tăng tới tu vi tụ khí tầng hai trung kỳ. Đến lúc đó hắn làm sao nói đây, chẳng lẽ hắn lại khai ra mình có Hỗn Độn Thiên Mục, có Vô Cực quyết.

Có lẽ đến lúc đó từng cái xương của hắn đều bị người ta bổ xẻ ra mà tra hỏi, đến khi hắn đã nói hết ra rồi thì chắc chắn sẽ liền gϊếŧ chết hắn để diệt khẩu ấy chứ.

Nhưng học viên bình thường thì hắn không sợ hãi, nhưng có một người, nếu như người đó biết được, có phải hay không kết cục của hắn chính là như vậy. Người mà hắn lo lắng nhất bây giờ chính là Hình Hoa nếu như bà ta biết được thông tin này, rồi nhận ra hắn thông qua thủy tinh cầu, có phải hay không là sẽ lập tức bắt hắn lại rồi tiến hành tra hỏi, đến lúc không chỉ tính mạng ngủy hiểm không đâu, mà chính là chết chắc.

Mọi người đọc xong nhớ để lại 1 like để ủng hộ tinh thần của tác nha. Mà có gạch đá gì thì cứ ném vô để em xây nhà.