Mộc Lan Trắng

Chương 32: Ngoại truyện 2: Giấc mộng anh đào

Syaoran khẽ động đậy một ngón tay và từ từ mở mắt ra.Trước mắt cậu lúc này là một cái trần nhà bằng gỗ với hơi nóng ẩm thấp lẩn quất xung quanh.Syaoran khẽ trở mình thì thấy toàn thân mình đau nhức không thể tả khiến anh vừa chỏi tay định ngồi dậy đã ngã ngược xuống giường đánh rầm.

- Này, đừng ngồi dậy như vậy chứ Syaoran!Anh đã khỏe hẳn đâu. – một tiếng nói cất lên từ phía cửa ra vào khiến Syaoran gần như không tin vào tai mình.

- SAKURA!!! – Syaoran hét lên và định ngồi bật dậy một lần nữa nhưng đã bị một bàn tay chặn lại, giữ cậu nằm im trên giường.

- Em đã bảo là anh nằm im mà! – Đôi mày thanh tú cau lại trong khi đôi mắt màu ngọc bích nheo lại tỏ ý không vừa lòng.

- Anh đang ở đâu dây Sakura? – Syaoran vẫn chưa hết ngạc nhiên

- Anh đừng hỏi nữa! Anh bị thương nặng lắm, cần phải tĩnh dưỡng nhiều! – Sakura khẽ lắc đầu khiến cho Syaoran không thể hỏi gì thêm mà đành ngoan ngoãn nhắm mắt lại, tự nhủ rằng có lẽ đây là những hình ảnh trước khi cậu lên thiên đường.

“Tạ ơn Thượng đế vì Người đã để con gặp Sakura một lần cuối dù đó chỉ là ảo ảnh.” – Syaoran cảm kích nghĩ thầm trong bụng rồi cậu dần dần chìm vào giấc ngủ sâu.

***

Syaoran mở mắt một lần nữa và phát hiện ra mình vẫn đang nằm ở vị trí cũ nhưng lúc này ngoài trời đã tối đen và Sakura thì đang ngồi bên cạnh giường nhìn cậu say đắm.

- Anh dậy rồi! – cô bé mỉm cười rất tình cảm với cậu làm trái tim Syaoran dộng bình bịch trong l*иg ngực. – Anh đói không?

Không để cho Syaoran kịp trả lời, Sakura vội đứng dậy, đi về phía nhà sau và trở lại với một chiếc mâm trên tay.

- Anh nhìn xem, em đã nhờ người nấu cháo cho anh đây.Xin lỗi vì em không thể tự tay nấu cho anh vì em rất tệ trong những việc này.Anh cũng biết mà!

- Không sao đâu Sakura, thế này là được rồi! – Syaoran mỉm cười động viên vị hôn thê.

Sakura bèn đáp lại Syaoran bằng một nụ cười khác, đặt khay lên chiếc bàn cạnh giường rồi cúi mình đỡ Syaoran ngồi dậy.Sau đó, cô ngồi xuống bên giường và múc một muỗng cháo, đưa về phía Syaoran khiến cho cậu bối rối đỏ mặt:

- Không cần đâu Sakura, anh tự ăn được mà!

- Không được, em đã không thể tự nấu cháo cho anh thì anh phải để cho em đút cháo mới được! – Sakura phụng phịu lắc đầu khiến Syaoran không còn cách nào khác đành ngoan ngoãn há miệng ra cho Sakura đút từng muỗng cháo vào.

Sau khi Syaoran ăn hết chén cháo, Sakura đưa cho anh một cốc nước rồi bưng chiếc khay trở vào bếp.Một lát sau, cô quay trở ra với một chậu nước nhỏ và vài cuộn bông băng.

- Đến giờ thay băng rồi, nếu không vết thương nhiễm trùng thì nguy!

Rồi không đợi Syaoran kịp ý kiến gì, cô bước đến đưa tay bung chiếc nút áo đầu tiên của cậu.Một nút, hai nút…rồi ba,…. rồi cả một hàng, rồi cả chiếc áo rơi xuống để lộ ra cả thân hình đang quấn băng kín mít của Sakura.Hết sức nhẹ nhàng, Sakura tháo từng lớp băng xuống, và những vết thương bắt đầu lộ diện.Chúng là những cái lỗ sâu hoắm do bị hàng chục mũi tên cắm vào, đỏ loét khiến Sakura không kiềm được xúc động.Cô bé rơm rớm nước mắt rồi cuối cùng là bưng mặt khóc nức nở.Không biết làm cách nào để dỗ cho cô bé nín khiến Syaoran hết sức bối rối.Đúng lúc đó thì từ dưới hai bàn tay, giọng nói nghẹn ngào của Sakura cất lên:

- Anh đau lắm phải không?Bọn người đó thật độc ác!

- Anh không sao mà!Chả phải anh đang ở đây với em còn gì!

Syaoran cũng không thể ngăn được cơn xúc động nên cậu đưa tay ôm chầm lấy Sakura, ghì lấy thân hình cô thật chặt, mặc kệ cho những giọt nước mắt mặn chát của cô thấm vào vết thương khiến nó rát buốt.Một lúc sau, Sakura buông Syaoran ra và quệt nước mắt.Sau đó, cô bắt đầu rửa vết thương, đắp thuốc và thay băng mới cho Syaoran.Cô làm mọi việc một cách cẩn trọng, dịu dàng, dồn tất cả tình yêu vào công việc.

Đợi cho Sakura dọn dẹp mọi thứ xong xuôi, Syaoran mới cất tiếng hỏi cô:

- Đây là đâu vậy Sakura?Sao chúng ta lại ở đây?

- Đừng hỏi những việc đó Syaoran, điều quan trọng là chúng ta ở bên nhau! – Sakura mỉm cười đầy bí hiểm khiến Syaoran càng thêm thắc mắc nhưng cậu lại không tiện hỏi gì thêm.

- Anh mệt chưa?Đã khuya rồi đấy!Em nghĩ anh nên ngủ sớm đi. – Sakura lên tiếng cắt đứt dòng suy tư của Syaoran.

- Chắc là vậy!Đã lâu rồi anh không có dịp ngủ cho thật đã. – Syaoran mỉm cười tán đồng nhưng rồi cậu lại băn khoăn sau khi nhìn khắp gian phòng.Chỉ có một chiếc giường và Syaoran thì đang ngự trị trên đó

- Nhưng còn em?Em sẽ ngủ ở đâu?

- Ở đó! – Sakura thản nhiên chỉ tay vào một tấm thảm ở góc phòng, trên đó đã có một chiếc gối và một chiếc chăn nhỏ.

- Không được!Sao anh lại có thể để em ngủ ở đó được chứ!Em mau lên giường đi, anh sẽ ngủ ở đó.

- Không, anh đang bị thương mà!Bây giờ là mùa xuân, trời sẽ không lạnh lắm đâu, anh đừng lo!

- Không đời nào anh để em nằm ở đó còn anh thì nằm trên giường. – Syaoran cau mày khó chịu và nói bằng giọng dứt khoát – Hoặc là em lên giường ngủ, hoặc là anh xuống đó ngủ cùng với em đấy!

- Đừng làm vậy mà Syaoran! – Sakura níu tay cậu năn nỉ.

Mặc kệ trò nhõng nhẽo của Sakura, Syaoran vẫn kiên quyết lắc đầu và cậu bắt đầu thu dọn chăn gối của mình để dọn xuống đó.Bất ngờ, cậu nghĩ ra một điều gì đó và quay sang nhìn Sakura

- Nghe này Sakura!Nếu em không ngại thì chúng ta cùng nằm trên giường vậy.Thế thì anh không áy náy mà em cũng không phải lo lắng cho vết thương của anh.

- Em… em..., việc này…việc này…. – Sakura bối rối lắp bắp không ngừng, mặt thì đỏ ửng lên như quả cà chua chín.

- Không nói nhiều nữa!Giờ em chọn cách nào? – Syaoran đánh đòn quyết định khiến Sakura không còn cách nào khác phải đầu hàng vô điều kiện.

- Được rồi Syaoran!

Nói rồi cô bé đi về phía góc phòng, nhặt chăn gối của mình lên và đặt chúng ngay ngắn trên giường.Sau đó cô quay mình thổi tắt những ngọn nến trong phòng sè sẹ đặt lưng xuống giường, trống ngực đập liên hồi.Ở bên cạnh, Syaoran cũng vừa đặt lưng xuống giường nhưng cậu lại đang vô cùng căng thẳng.Cậu chưa bao giờ ngủ chung giường với bất kỳ cô gái nào đã thế đây còn là Sakura, cô gái mà cậu yêu hơn bất cứ thứ gì trên đời.Trước đây, cậu từng ôm cô ấy vào lòng để dỗ cô ấy ngủ khi hai người bị lạc trong rừng nhưng như thế này thì thật quá sức tưởng tượng của Syaoran.Cậu nằm im lặng, mắt hướng lên trần nhà, đầu nghĩ mông lung đi đâu đó nhưng vẫn không thoát được một cảm giác khó tả đang xâm chiếm lấy cả cơ thể.Bên cạnh đó, hơi ấm và hương thơm từ người Sakura lan tỏa càng khiến cậu bối rối.Hơi thở Syaoran dần trở nên gấp gáp hơn, và cảm giác hồi hộp càng lúc càng rõ rệt.Syaoran vội trở mình, nhắm chặt mắt lại, cố vỗ giấc ngủ nhưng lại không tài nào ngủ được, cậu cứ nằm đó thao thức hồi lâu rồi lại trở mình.Rồi cậu ngồi bật dậy vô tình chạm đến vết thương làm nó đau nhói lên.Theo phản xạ tự nhiên Syaoran bật lên tiếng rên nhưng rồi sực nhớ đến Sakura đang ngủ bên cạnh, Syaoran vội dùng tay bưng chặt lấy miệng mình, cắn chặt răng nén đau rồi nhẹ nhàng nằm xuống, tiếp tục thao thức.

Nhưng Syaoran đâu ngờ là Sakura bên cạnh cũng không thể ngủ được.Syaoran hồi hộp vì lần đầu ngủ chung giường với một cô gái thì Sakura cũng đâu có gì khác.Cô cũng thao thức, cũng căng thẳng, cũng lo lắng nhưng cô cố nằm im không nhúc nhích để tránh làm phiền đến Syaoran.Đã mấy lần Sakura tính lên tiếng gọi cậu nhưng rồi cảm thấy ngại nên lại thôi.Mãi cho đến khi Syaoran ngồi bật dậy làm cho Sakura hiểu rằng Syaoran cũng không ngủ được giống mình.Ngay khi cậu nằm xuống, Sakura vội ngồi bật dậy

- Không được rồi Syaoran!Cứ thế này thì chúng ta sẽ thức đến sáng mất thôi.Em xuống dưới đất đây!

Nói rồi Sakura vơ vội chăn gối định dọn xuống thì bất thần bàn tay Syaoran nắm chặt lấy tay cô.

- Đừng Sakura!Anh xin lỗi vì đã làm em không ngủ được.Anh sẽ ngoan ngoãn ngủ mà.Em đừng xuống dưới đó, trời đêm lạnh lắm.

- Nhưng mà, …. nhưng mà…

- Đừng nói nữa Sakura, em mau nằm xuống đi!

Nói rồi Syaoran đẩy Sakura nằm xuống trở lại, kéo chăn phủ lên vai cô và khẽ hôn lên trán cô:

- Chúc ngủ ngon Sakura!

Rồi cậu nằm xuống, quay lưng lại phía cô, nhắm mắt lại trong lúc Sakura nằm im nhìn chăm chăm vào tấm lưng rộng của Syaoran hồi lâu.Một lát sau, cô khẽ chạm một ngón tay lên đó và gõ nhẹ vài cái:

- Syaoran!Anh ngủ chưa?

- Có việc gì sao? – tiếng Syaoran vọng lại từ phía bên kia

- Anh ôm em được không?Giống như lần ở trong rừng ấy.Lần đó em đã ngủ rất ngon, em nghĩ có lẽ lần này cũng thế.

Syaoran tần ngần một lúc trước lời đề nghị của Sakura rồi quay người lại, kéo người cô lại gần, vòng tay ôm lấy cô vào lòng, và không hiểu sao cảm giác nặng nề suốt từ nãy đến giờ chợt tan biến đi đâu mất.Cậu mỉm cười kéo chiếc chăn phủ lên vai cô trong khi Sakura rúc sâu vào lòng cậu.Và dần dần, cả hai chìm vào giấc ngủ ngọt ngào.

***