Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 182: Không phải người

Thẩm Thanh Huyền biết Cố Kiến Thâm đang nhìn y.

Chỉ tiếc y đang “thẹn thùng”, cho nên không thể nhìn thấy ánh mắt hắn, và cũng không phân biệt được chính xác cảm xúc của hắn.

Hắn sẽ từ chối sao? Hay vẫn đồng ý theo trình tự.

Dẫu sao họ cũng là chồng chồng hợp pháp, cùng chung chăn gối là chuyện đương nhiên.

Thẩm Thanh Huyền len lén chờ mong …

Không lâu sau, Cố Kiến Thâm đứng dậy, nói: “Ừ, chúng ta nghỉ ngơi thôi.”

Đồng ý rồi?

Thẩm Thanh Huyền vui vẻ trong lòng, nhưng vẫn bày ra dáng vẻ hai gò má ửng đỏ, lo lắng và bất an.

Y hơi ngước lên, thấy Cố Kiến Thâm đang đi về phía mình.

Người yêu của mình đương nhiên đẹp nhất, dù là chế phục màu đen u ám không ánh sáng cũng có thể mặc cho anh lẫm soái khí, càng chưa kể đến đôi mắt màu đỏ kia …

Tim Tôn chủ đại nhân đập hơi nhanh.

Cố Kiến Thâm nhẹ nhàng hỏi: “Sao vậy, nhiệt độ trong phòng hơi cao à?”

Thẩm Thanh Huyền: “…” Đồ không hiểu phong tình!

Y lắc đầu: “Không, nhiệt độ vừa phải.”

Cố Kiến Thâm không hỏi nữa, chỉ bảo: “Đi thôi.” Nói xong liền đi trước, đừng nói là ôm ngang người ta, căn bản ngay cả ý muốn nắm tay bạn đời tân hôn cũng không có.

Thẩm Thanh Huyền đành phải lết trên sàn nhà lạnh lẽo đi theo.

Kết hôn đã qua nhiều ngày, phòng cưới rốt cục cũng được nghênh đón hai vị chủ nhân, nghĩ lại đã thấy không dễ dàng.

Thẩm Thanh Huyền tiếp tục muốn thử cái chuyện bị ch*ch: “Anh đi tắm trước đi.”

Cố Kiến Thâm khựng lại.

Thẩm Thanh Huyền dịu dàng bảo: “Tôi đã mở nước nóng cho anh rồi.”

Cố Kiến Thâm gật đầu: “Được rồi.”

Dứt lời, hắn cứ vậy bỏ vào phòng tắm, chẳng hề có ý định cởϊ qυầи áo luôn!

Thẩm Thanh Huyền vẫn còn giấu mấy chiêu nữa, phòng tắm cũng là một phần của ngôi nhà trí năng, chỉ cần cởϊ qυầи áo, máy giặt sẽ tự động giặt, sau khi hong khô sẽ xếp ngay ngắn chuyển đến phòng chứa đồ, đồng nghĩa phòng tắm có liên hệ với phòng chứa đồ, chỉ cần tắm xong, sau khi chọn hong khô, phòng chứa quần áo sẽ chuyển áo ngủ lại đây.

Thế là Thẩm Thanh Huyền lén giấu áo ngủ của Cố Kiến Thâm.

Y dựng lỗ tai nghe lén, nhận ra Cố Kiến Thâm đã tắm xong, y bèn gõ cửa.

Giọng đàn ông trầm thấp vang lên: “Sao vậy?”

Thẩm Thanh Huyền: “Hình như hệ thống trong nhà có vấn đề, vừa nãy tôi tắm xong nó không đưa áo ngủ tới, tôi sợ anh cũng gặp vấn đề nên … cầm áo ngủ lại đây.”

Vì thử nghiệm vấn đề nhận thức cảm xúc của người nào đó, Thẩm Thanh Huyền cố ý xăn tay áo, lộ ra cánh tay nõn nà, rồi còn kéo kéo áo …

Bàn tính của Tôn chủ đánh thì vang lắm, nếu đồng chí lão Cố không có vấn đề, tám phần sẽ trực tiếp ăn sạch người luôn, từ đó về sau hai người triền miên ân ái đến vĩnh viễn …

Cơ mà …

Cửa mở, người đàn ông mặc chế phục thuần đen đứng thẳng tắp trước mặt y tựa như cây tùng mùa đông.

Thẩm Thanh Huyền: “!”

Cố Kiến Thâm: “Hệ thống ngôi nhà không bị gì, nhưng áo ngủ dự phòng không đủ nên tôi để nó chuyển quần áo thường ngày tới.”

Thẩm Thanh Huyền: “…”

Cố Kiến Thâm lại nói: “Còn chuyện gì nữa không?”

— Tôi đã mặc thành vậy rồi mà anh còn hỏi tôi có chuyện gì?

Thẩm Thanh Huyền hơi hơi tin là người yêu mình có bệnh thật rồi.

Đã vậy mà còn tiếp tục chắn cửa thì quá kỳ cục, y bèn tránh ra rồi hỏi: “Áo ngủ của anh nè, anh vẫn nên thay ra đi.”

Cố Kiến Thâm lại nói: “Không cần, tôi quen rồi.”

Mặc chế phục đi ngủ? Đây là cái thói quen quỷ quái gì vậy?

Thẩm Thanh Huyền vẫn không từ bỏ ý định, tiếp tục nói: “Có ổn không, đi ngủ vẫn nên mặc quần áo thoải mái chứ.”

Cố Kiến Thâm: “Nó rất thoải mái.” Nó là chỉ chế phục màu đen trên người hắn.

Thẩm Thanh Huyền cố tình bảo: “Kỳ lắm, ai lại mặc như thế đi ngủ bao giờ?”

Không ngờ nói thế mà thực sự hữu ích.

Cố Kiến Thâm: “Kỳ lắm hả?”

Thẩm Thanh Huyền gật mạnh đầu: “Phải đó!”

Cố Kiến Thâm tiếp lời: “Vậy tôi thay đồ.”

Nghe lời vậy đó hả! Tâm trạng Thẩm Thanh Huyền có tí phức tạp.

Y câu dẫn cả buổi, người ta lại ăn mặc ngay ngắn nghiêm chỉnh, thuận miệng nói mấy câu kết quả lại được!

Năng lực hành động của Cố Kiến Thâm rất cao, đã bắt đầu cởi cúc áo.

Bộ chế phục này của hắn được chế tác khéo léo, kiểu dáng cũng đẹp, khóa cổ bọc lấy cần cổ thon dài, tư thái cấm dục ngược lại càng quyến rũ chết người.

Từng cúc áo được cởi bỏ, ban đầu Thẩm Thanh Huyền định thẹn thùng không nhìn đâu, nào ngờ liếc trộm một cái liền không dừng được.

Bên trong chế phục màu đen là một màu thuần trắng, sau khi cúc áo được cởi bỏ hoàn toàn, cơ thể nam tính khêu gợi bại lộ triệt để dưới ánh đèn.

Thân thể rắn chắc, cường tráng, màu da được dưỡng ấm đầy đủ bởi ánh mặt trời phô bày sức bật khiến người nhìn không thể bỏ qua.

Hoàn mỹ …

Thẩm Thanh Huyền không trốn tránh, dứt khoát nhìn một cách hiên ngang.

Cơ thể này của Cố Kiến Thâm chỉ có thể dùng chữ hoàn mỹ để hình dung.

Đây là tỉ lệ mà nhân loại ngưỡng mộ nhất, như thể chúng được chạm khắc một cách có chủ ý, không dư, mà cũng không thiếu, hoàn mỹ đến mức tận cùng.

Không thể nghi ngờ đây là một cơ thể mê người, Thẩm Thanh Huyền nhìn mà trái tim nhộn nhạo.

Cố Kiến Thâm dường như không phát hiện tầm mắt của y, hoặc có lẽ cũng đã nhận ra, nhưng không thèm để ý.

Hắn cởϊ qυầи dài, hai chân thẳng tắp cũng hoàn mỹ không thiếu sót.

Tầm mắt Thẩm Thanh Huyền dịch xuống, dừng trên Cố Đại Thâm.



Trái tim nhộn nhạo của Thẩm Thanh Huyền lập tức bình cmn tĩnh.

Hay lắm, Đại Thâm tuyệt đối đủ bự, nhưng đang rũ xuống, “ngủ” cực kỳ ổn định.

Y đã mặc thành thế này, còn xắn tay áo xả cổ áo, lại còn đưa áo ngủ rồi dùng ngôn từ dụ dỗ, kết quả chút ý tứ trên phương diện kia hắn cũng không có?

Đồng chí Đại Thâm, ngươi sẽ không mang loại “bệnh nan y” đó chứ!

Mà nghĩ cũng không phải, lần trước, tuy thân thể không ‘giơ’ được, nhưng Cố Kiến Thâm vẫn rục rịch, ánh mắt kia hận không thể nuốt sống y.

Nhưng hiện giờ … rõ ràng đang ở trong phòng cưới, rõ ràng y đã rửa sạch chờ hắn, kết quả Cố Kiến Thâm lại bình tĩnh cứ như một giây sau có thể chủ trì hội nghị, triển khai kế hoạch lớn với đám nhân viên.

Thẩm Thanh Huyền cơ bản có thể xác định.

Bệnh nan y của Cố Kiến Thâm chính là … suy giảm nhận thức cảm xúc.

Giờ phải làm sao đây? Cứ tưởng khiến Cố Kiến Thâm cho rằng y thích hắn đã là một việc khó, hiện giờ ngay cả Cố Kiến Thâm cũng không biết làm sao thích y.

Nhiệm vụ này còn làm kiểu gì? Hoàn toàn đi vào ngõ tắc!

Thẩm Thanh Huyền biết rõ đêm nay nhất định không phát sinh được chuyện gì, bèn thành thật lên giường, nằm xuống một bên.

Cố Kiến Thâm còn đứng đắn hơn cả y, đã nằm xuống bên cạnh, hai tay đặt trước ngực, ngủ cực kỳ lề thói.

“Chúc ngủ ngon.” Hắn còn không biết xấu hổ mà nói chúc ngủ ngon với y!

Thẩm Thanh Huyền cả giận: “Ngủ ngon.”

Chỉ tiếc Cố Kiến Thâm chẳng nhận ra y đang “bất mãn”!

Trước khi ngủ, Thẩm Thanh Huyền lén nhìn vòng tay, phát hiện Nine vẫn online.

Y bình tĩnh nhìn, trong lòng chẳng biết có cảm xúc gì.

Người này thật sự không phải Cố Kiến Thâm ư? Sao khi ở chung lại cảm thấy thân thuộc đến thế …

Thực ra đó là một cảm giác rất đỗi huyền diệu … Nine và Cố Kiến Thâm khác nhau, nhưng Thẩm Thanh Huyền lại có thể cảm nhận được chút tương đồng.

Có lẽ do y hiểu rõ Cố Kiến Thâm ở những giai đoạn khác nhau, nên rất rõ sự nhận thức của mình về Cố Kiến Thâm.

Cho nên kể cả khi ở trong cơ thể khác nhau, tính cách nhất định khác nhau, nhưng y sẽ không nhận sai người.

Song Cố Kiến Thâm hàng thật giá thật đang ở ngay bên cạnh y … chắc không có khả năng có hai Cố Kiến Thâm đâu nhỉ.

Thẩm Thanh Huyền tắt vòng tay, không nhìn Nine vẫn luôn online lại rất im lặng.

Đêm nay Thẩm Thanh Huyền ngủ không ngon, thậm chí hiếm khi còn nằm mơ.

Y mơ thấy Cố Kiến Thâm, Cố Kiến Thâm thất hồn lạc phách ở Lan Phất quốc.

Nam nhân đứng giữa bầu trời huyết sắc, trên phế tích hỗn độn, hắn rực rỡ và lóa mắt, nhưng lại mất đi linh hồn.

Thẩm Thanh Huyền tiến lên muốn ôm hắn.

Thế mà Cố Kiến Thâm nhìn y, đôi mắt trống rỗng tràn đầy tuyệt vọng: “Vì sao lại bỏ rơi ta.”

Trái tim Thẩm Thanh Huyền nhất thời xoắn chặt, y há miệng định nói, nhưng không sao cất thành lời.

Cố Kiến Thâm bóp cổ y, dùng sức như thể muốn phá vỡ cơ thể y, giọng hắn vừa tuyệt vọng vừa đau khổ: “Tại sao không thích ta.”

Cơn đau lan tràn khắp cả ngực, Thẩm Thanh Huyền đột nhiên bừng tỉnh, phát hiện cả người ướt đẫm mồ hôi!

Là mơ.

Thẩm Thanh Huyền hít thở sâu, cố gắng trấn tĩnh cảm xúc của mình.

Bên ngoài đã hừng đông, bên cạnh y chẳng có một bóng người, hiển nhiên Cố Kiến Thâm đã tỉnh từ lâu.

Thẩm Thanh Huyền vươn tay chạm vào nơi Cố Kiến Thâm đã nằm, nơi ấy lành lạnh, xem ra đã đi từ sớm.

Thẩm Thanh Huyền hiện giờ rất muốn nhìn thấy hắn, rất muốn ôm hắn một cái.

Nỗi đau trong mơ vẫn còn quẩn quanh trong lòng, khiến y chẳng thể nào bình tĩnh trở lại.

Vì sao lại mơ như thế?

Thẩm Thanh Huyền không hiểu nó có nghĩa gì, ma xui quỷ khiến, y lại nhìn vòng tay, phát hiện Nine vẫn còn online.

Đã ba ngày rồi mà? Chẳng lẽ không bị cưỡng chế logout?

Thẩm Thanh Huyền có tí bất an, quyết định tìm cơ hội điều tra Nine.

Ban ngày Cố Kiến Thâm không ở nhà, nhưng đến tối hắn sẽ về, giống một người chồng sáng chín chiều năm, đúng giờ đi làm đúng giờ tan tầm, cực kỳ có quy luật.

Tối nào Thẩm Thanh Huyền cũng nấu ăn cho hắn, ban đầu y còn đặc biệt làm những món hắn thích, về sau còn thử mấy món hắn không thích.

Nhưng bất kể y làm gì, Cố Kiến Thâm đều tuần tự mà ăn sạch.

Thẩm Thanh Huyền lại nghĩ kế, một ngày nọ cố tình bỏ một muỗng muối thật to vào đồ ăn.

Rồi tự mình nếm, nhất thời mặn đến nỗi phải uống mấy ngụm nước. Kết quả tối đó Cố Kiến Thâm vẫn ăn sạch.

Thẩm Thanh Huyền hỏi hắn: “Ngon không?”

Cố Kiến Thâm chẳng có chút nào là bị mặn, còn bình tĩnh đáp: “Ngon.”

Thẩm Thanh Huyền: “…” Vị giác cũng có vấn đề rồi!

Đến tối, Cố Kiến Thâm chủ động về phòng, tắm rửa thay đồ ngủ rồi lên giường, hệt như ngôi nhà thông minh, trình tự thiết lập chẳng có gì thay đổi.

Tuần này, Thẩm Thanh Huyền chẳng dám làm liều, nhưng đêm nay y quyết định phải làm thật mạnh.

Làʍ t̠ìиɦ là sinh hoạt cực kỳ quan trọng của chồng chồng, nếu Cố Kiến Thâm còn biết “nghe lời”, vậy …

Y phải tiếp tục thử hắn!

Sau khi hai người nằm xuống, Thẩm Thanh Huyền giả vờ ngủ, rồi cố ý lật người lăn về phía hắn.

Cố Kiến Thâm lại chẳng hề nhúc nhích, cứ luôn duy trì tư thế ngủ thẳng tắp, hai tay giao nhau đặt ngay bụng, đàng hoàng đến không thể đàng hoàng hơn.

Thẩm Thanh Huyền hạ quyết tâm, nhào tới quấn người ta như bạch tuộc.

Sau đó …

“Úi!” Thẩm Thanh Huyền ngu người ngã trên sàn nhà.

Cố Kiến Thâm gần như đến trước mặt y ngay tức khắc, hắn nói: “Xin lỗi, có làm em bị thương không?”

Thẩm Thanh Huyền: “…” Vậy mà bị đạp xuống giường! Phỏng chừng cả đời này Tôn chủ đại nhân chưa bao giờ ngờ mình sẽ có giây phút phấn khích như thế!

Giọng Cố Kiến Thâm vẫn cứng nhắc như cũ: “Cần tôi đưa em đến bệnh viện không?”

Đi bệnh viện cái đệch! Đi cục dân chính thì có! Đi ly hôn thì có!

Thẩm Thanh Huyền đứng dậy, cuộn mình vào ổ chăn, lật người không thèm để ý tới hắn.

Cố Kiến Thâm: “…”

Thế mà người này cũng yên lặng leo lên giường, yên lặng nằm xuống, yên lặng hít thở vững vàng.

Ngủ rồi hả? Thẩm Thanh Huyền suýt chút nữa tức tới mức muốn về Vạn Tú sơn!

Nhưng khi nhớ ra hắn bị bệnh, y buộc mình phải tỉnh táo lại.

Mặc dù hồi nãy chỉ ôm một tí, nhưng xúc cảm vẫn còn lưu lại trên da thịt.

Da mềm, nhưng cơ thể lại cứng như sắt thép.

Điều này …

Thẩm Thanh Huyền giả vờ ngủ, nhưng căn bản không ngủ.

Trời vừa sáng, Cố Kiến Thâm liền ra ngoài, Thẩm Thanh Huyền suy tư, mò vào thư phòng của hắn.

Cứ tưởng y chẳng thể chạm vào bất kỳ thứ gì ở bên trong, không ngờ y có cả quyền sở hữu nữa kìa.

Thẩm Thanh Huyền vội vàng lật xem tư liệu trong trí não.

Sau đó … giật mình.

Lần này thể xác Cố Kiến Thâm cư nhiên không phải người?