Trao Quyền Duy Nhất

Chương 62

Tề Tĩnh chưa từng nghĩ tới điều này.

Trước đây chưa từng nghĩ tới, tương lai chắc cũng sẽ không nghĩ tới... Nếu như Thẩm Nhạn không hỏi anh như vậy.

Anh lặng im một lúc lâu, cuối cùng vẫn không đáp lời.

"Anh nghĩ, em nên ngồi xuống bình tĩnh nói chuyện với người nhà một lần."

Thẩm Nhạn thay anh trả lời câu hỏi ấy, đó là khi hai người đang ăn cơm.

Trước mặt là những món ăn gia đình đầy ắp mặt bàn gỗ đen, những món ăn được Thẩm Nhạn hâm nóng lần nữa, tất cả đều là hương vị gia đình — cực kì thích hợp để bàn chuyện "gia đình" trong bầu không khí hiện tại.

Tề Tĩnh ngừng đũa. Anh thả lại món ăn đang gặp dở xuống bát, khẽ than: "Thẩm Nhạn, em biết anh có ý tốt, nhưng nếu có thể dễ dàng khiến họ hiểu như vậy, em cũng chẳng cần cắt đứt liên lạc với họ nhiều năm."

Tề Tĩnh là một người biết ăn nói, tính tình lại khéo léo, linh hoạt, đủ kiên trì."

Một người như anh còn phải lựa chọn bỏ đi, nghĩa là đã tới nông nỗi không tài nào nhẫn nhịn được nữa, bất đắc dĩ mới phải làm vậy.

Thẩm Nhạn cũng ngừng đũa, ngập ngừng không biết có nên tiếp tục đề tài này hay không.

Điều hắn không muốn làm nhất là khiến Tề Tĩnh cảm thấy khó xử, huống chi hôm nay anh vừa trải qua một chuyện kinh khủng như vậy, hắn không đành lòng làm khổ anh thêm nữa.

"Anh hiểu rồi... Ăn cơm đi." Hắn thấp giọng nói.

Miệng nói lời an ủi, Thẩm Nhạn còn vươn tay nhẹ nhàng gỡ tóc mai của Tề Tĩnh, vuốt ve nhẹ nhàng, nở nụ cười dịu dàng với anh. Đây là động tác theo thói quen của hắn khi làm bác sĩ thú y nhiều năm ở bệnh viện, khi nhìn thấy những con thú nhỏ bị thương, hắn sẽ vuốt ve như vậy để chúng bình tĩnh hơn.

Tề Tĩnh đã từng quan sát tỉ mỉ Thẩm Nhạn khi làm việc, tất nhiên anh cũng phát hiện ra thói quen này.

Nhưng anh không nói ra, còn ngoan ngoãn để hắn trấn an như vậy.

Dù sao bây giờ chỉ có mình hắn mới cho phép anh tỏ ra mềm yếu, để anh an tâm tự liếʍ vết thương.

Bữa cơm này tốn thời gian hơn bình thường, cho tới hai tiếng sau, hai người thu dọn chén đũa xong, trời đã về khuya. Tề Tĩnh trải qua một ngày làm việc mệt mỏi, còn đυ.ng phải người đàn ông kia, bất kể thân thể hay tinh thần đều vô cùng uể oải, chỉ mong mau chóng tắm rửa cho khoan khoái, để nước rửa trôi hết bụi bẩn và kí ức đáng ghét kia đi.

Thẩm Nhạn vẫn giúp anh cởϊ áσ như mọi hôm, nhẹ nhàng cởi từng cúc áo.

Tề Tĩnh hơi nâng cánh tay trái lên, để Thẩm Nhạn giúp anh kéo tay áo ra, đột nhiên thấy tay đau đớn, anh nhịn không được kêu lên.

Thẩm Nhạn ngẩn người, cau mày hỏi: "Em bị thương à?"

Vừa nói vừa lo lắng đỡ tay trái của anh, để tay anh gác lên tay mình, không cho anh tiếp tục động đậy.

"Không, chỗ bị gãy xương không sao, chỉ là phía trên hơi đau." Tề Tĩnh lắc đầu. Nãy giờ vẫn cố định tay một chỗ nên không cảm thấy gì, giờ hơi động đậy mới thấy ở gần vai hơi đau đớn, "Khi tên kia uy hϊếp em đã túm chặt lấy chỗ đó, chắc chỉ bị bầm tím thôi, anh đừng lo."

Anh cố gắng tỏ ra hời hợt, Thẩm Nhạn lại không hề yên tâm. Hai hàng lông mày vẫn nhíu chặt, hắn yên lặng kiểm tra cánh tay anh.

Nương theo ánh sáng từ ngọn đèn, hắn có thể nhìn thấy dấu vết từng bị người ta xiết chặt.

Ngoại trừ tay trái, cổ tay phải cũng có.

Mặc dù nhìn bề ngoài không thấy có tổn thương gì nghiêm trọng, nhưng mọi chuyện không đơn giản như vậy. Huống chi, thân thể bị thương vốn không hề đơn giản.

"Kẻ kia... Có làm vậy với em không?"

Câu hỏi hắn không nói nên lời bấy lâu cuối cùng cũng hỏi được. Trước đó, trạng thái tinh thân của Tề Tĩnh vẫn không ổn định, hắn không muốn hỏi, nhưng giờ khắc này, hắn chẳng tài nào kiềm chế nổi nữa.

Tề Tĩnh hơi ngẩn ra, ngẩng đầu đối diện với tầm mắt hắn.

Trong ánh mắt hắn, có quan tâm săn sóc, có bất an lo lắng, chỉ không hề có sự trách cứ. Tề Tĩnh rất cảm kích sự chu đáo của hắn, nhờ vậy mà việc thẳng thắn nói sự thật không còn quá khó khăn.

"Có."

Khi Thẩm Nhạn nghe thấy câu trả lời, hô hấp như ngừng lại. Nhưng Tề Tĩnh chỉ cười khổ, nhẹ nhàng lắc đầu, tay phải bóp nhẹ bàn tay hắn, thấp giọng nói: "Nhưng hắn không thực hiện được ý đồ, vì em tránh được."

Thẩm Nhạn nghe xong, cả người cứng đờ trong chốc lát, mí mắt nháy nháy, mãi mới chậm rãi thở phào.

Tề Tĩnh yên lặng quan sát từng động tác của hắn. Trên thực tế, đối với người đang có quan hệ yêu đương với mình, bất kể cái gì liên quan tới đề tài này đều cực kì nhạy cảm. Anh sợ Thẩm Nhạn sẽ thấy phản cảm với điều này, nhưng anh không muốn giấu diếm hắn. Anh mong mối quan hệ của hai người sẽ được vun đắp trên sự thành thực chứ không phải lừa dối.

Nhưng tay của Thẩm Nhạn vẫn nhẹ nhàng đặt trên vai anh, không hề có bất cứ phản ứng tiêu cực nào. Vì vậy, anh chậm rãi bước thêm một bước, khiến hai người gần như dựa sát vào nhau.

"Thẩm Nhạn... Anh để tâm tới quá khứ của em sao?"

Không chỉ là chuyện tối nay, còn có quá khứ trước đây mà anh không muốn nhắc lại.

"Không." Thẩm Nhạn nhận ra sự thấp thỏm trong giọng nói của anh, giật mình mỉm cười, thở dài nói: "Anh chỉ không muốn tiếp tục nhìn thấy em bị kẻ đó làm tổn thương."

Bất kể là ai cũng có một phần quá khứ không muốn bị vạch trần, ngay cả hắn cũng vậy.

Từng chuyện, từng chuyện cũ đã xảy ra, rồi một ngày nào đó Tề Tĩnh cũng sẽ biết, vấn đề chỉ là thời gian sớm hay muộn mà thôi. Vậy nên hắn rất hiểu tâm trạng của Tề Tĩnh lúc này, đứng trên lập trường của anh mà suy nghĩ, làm sao hắn có thể xát muối lên vết thương của anh được.

"Em trân trọng mối quan hệ của chúng ta, vậy nên em muốn nói rõ ràng." Tề Tĩnh cúi đầu, mãi mới nói tiếp bằng chất giọng buồn bã.

"Anh hiểu." Điều này hắn biết ngay từ lúc bắt đầu.

"Suy nghĩ của anh rất quan trọng đối với em." Anh lại nói thêm.

"Anh hiểu."

Hai từ đơn giản lại có thể đập tan bao uất ức chồng chất trong lòng Tề Tĩnh bấy lâu, cảm giác đau đớn dần tan biến, chỉ còn lại thỏa mãn. Có thể tìm được một người thấu hiểu, tín nhiệm mình như vậy, là điều khiến người ta cảm thấy thỏa mãn hơn bất cứ thứ gì.

"Vậy đêm nay... anh còn muốn làm túi sưởi ấm cho em nữa không?" Biết bao bực dọc đè nén cả một ngày đã không còn, anh muốn lén lút làm nũng một chút, "Chắc em bị cảm lạnh rồi."

Nói xong, anh còn cố ý rụt vai, giả bộ như bị lạnh.

Thẩm Nhạn bật cười, nhẹ nhàng nói: "Được, vậy em tắm trước đi. Anh giúp em trải giường."

Cuối thu, đêm tối, trời lạnh.

Khi ba điều này cũng xảy đến, Tề Tĩnh càng khát vọng sự ấm áp hơn.

Trong ổ chăn rất ấm, nhưng điều anh mong muốn là một người còn ấm hơn chăn. Người kia giúp anh trải chăn, rồi tự giác lấy máy sấy, tóm lấy anh vừa bước ra khỏi phòng tắm, đè lên ghế, cẩn thận tỉ mỉ sấy tóc cho anh, sau đó nhét vào trong chăn.

"Anh cũng vào đây đi." Tề Tĩnh nhẹ giọng nói.

Trên người anh còn hầm hập hơi nước ấm chưa tan, da dẻ phiếm hồng, tóc mai hơi ướt có vẻ đen nhánh hơn, mềm mại hơn bình thường.

Đối mặt với người yêu như vậy, lại nghe được câu kia, Thẩm Nhạn khó mà tìm được lí do từ chối.

Huống chi, hắn vốn chẳng hề có ý định từ chối.

"Em buồn ngủ rồi à?" Trước khi lên giường, Thẩm Nhạn hỏi, "Nếu buồn ngủ thì anh tắt đèn nhé."

"Chưa đâu, em muốn đọc nốt nguyên tác "Tru thiên lệnh" đang đọc dở từ sáng." Lúc này hãy còn sớm, Tề Tĩnh định hoàn thành kế hoạch hôm nay, kéo cuộc sống sinh hoạt trở lại như trước khi bị kẻ kia quấy rầy. Anh vừa nói vừa dựng gối đứng lên, mắt cong cong, tay lắc điện thoại nói với Thẩm Nhạn. "Nếu anh rảnh rỗi, có thể đọc cùng em không?"

Thẩm Nhạn gật đầu.

Nhưng hắn vẫn tắt đèn phòng ngủ đi, chỉ để lại một ngọn đèn bàn nơi đầu giường. Ánh đèn mờ nhạt không quá sáng sủa, nhưng vậy cũng đủ để đọc sách rồi.

Vốn tưởng sẽ giống như hôm qua, ngồi sóng vai với Tề Tĩnh mà đọc, nhưng vừa mới kéo chăn lên, Tề Tĩnh đã xê dịch thân thể dựa sát lại, thậm chí còn chui vào trong ngực hắn. Thẩm Nhạn rất tự nhiên giang hai tay ôm lấy anh, nhẹ nhàng bao bọc anh từ phía sau, để anh dựa trong ngực mình mà đọc.

Ngoài cửa sổ, bóng đêm tưởng chừng như vô tận.

Khu phố cũ yên ắng giữa đêm đên, chỉ có cây bồ đề dưới lầu nhẹ nhàng xào xạt trong gió thoảng, bình yên đến lạ.

Từ chỗ bọn họ ngồi chỉ có thể nhìn ra ngoài thông qua một cửa sổ vuông nhỏ, kính thủy tinh bị ngọn đèn hắt lên ánh sáng mờ nhạt, có vẻ nổi bật giữa hàng loạt ô cửa sổ tối đèn, mang cảm giác gia đình. Từ trong nhìn ra, thế giới của bọn họ thu nhỏ trong ánh sáng vàng nhàn nhạt, rất nhỏ nhưng rất ấm, rất dễ chịu. Vừa đủ để chứa đựng hai trái tim hòa quyện.

Tề Tĩnh đang đọc sách.

Còn Thẩm Nhạn chẳng đọc gì, mười ngón tay đan chặt đặt trên bụng anh, siết anh thật chặt trong vòng tay mình, nhắm mắt hít sâu hương thơm trên người Tề Tĩnh. Cái hương vị ngọt ngào sau khi tắm, bất kể là từ mái tóc còn chưa khô hẳn, hai từ hõm vai mà chóp mũi hắn đυ.ng vào, tất cả đều có.

Không muốn để người khác thấy được.

Không muốn để người khác có được.

Không muốn để giữa cái ôm này có bất cứ khe hở nào, cũng tức là không muốn để bất cứ ai có thể chen vào giữa tư thế này và mối tình này. Như vậy, dù chỉ là lẳng lặng ngồi một vài tiếng đồng hồ cũng được, Thẩm Nhạn đã thấy đủ rồi.

Không biết qua bao lâu, người trong lòng đặt điện thoại di động xuống, nhẹ nhàng nói: "Em đọc xong rồi."

"Vậy à?" Thẩm Nhạn phục hồi tình thần, dịu dàng cười, "Bây giờ còn chưa quá muộn, nếu em mệt thì ngủ sớm một chút. Nghỉ ngơi cho khỏe."

Dứt lời, hắn vươn tay định tắt đèn ở đầu giường.

Lúc này, Tề Tĩnh chợt im lặng nắm lấy cổ tay hắn, kéo trở lại trước người mình, không để cho hắn tắt đèn, cũng không có ý định nằm xuống đi ngủ. "Chờ chút... Em muốn nhìn tay của anh một chút."

Nhìn tay?

Yêu cầu đặc biệt như thế khiến Thẩm Nhạn giật mình.

Hắn thấy Tề Tĩnh thật sự bắt hắn xòe tay ra cho anh chăm chú xem, không khỏi bật cười: "Sao vậy? Em muốn xem cái gì?"

"Xem chỉ tay." Tề Tĩnh dường như dán lại gần hắn hơn, giống như con thú nhỏ sợ lạnh, hoàn toàn chui vào lòng hắn, tìm kiếm hơi ấm trong vòng tay hắn. Anh vươn ngón trỏ, chậm rãi phác họa đường chỉ tay phía dưới ngón út của hắn, thanh âm khàn khàn. "Đường tình duyên của anh... Vừa mảnh vừa dài."

"Vậy có nghĩa là gì?" Thẩm Nhạn để mặc anh, nhẹ nhàng tựa cằm lên vai anh, đóng vai một người nghe chân thành.

"Có nghĩa anh là một người chung tình, hơn nữa rất tinh tế trong chuyện tình cảm."

Tề Tĩnh vừa nói, đầu ngón tay vừa vuốt ve theo đường tình duyên trong lòng bàn tay hắn, hơi ngứa. Thẩm Nhạn vô thức nắm tay lại, dịu dàng bao bọc ngón tay của Tề Tĩnh.

Tề Tĩnh không rút tay ra, không nhúc nhích, để cho hắn nắm.

"Em nghĩ về anh như vậy sao?" Hắn cười hỏi.

"Ừ." Dường như người ngồi trong lòng hắn cũng đang cười, sau đó thanh âm của anh trầm hẳn xuống, "Chẳng qua đôi khi... anh không chỉ không tinh tế, mà còn rất ngốc nghếch."

Thẩm Nhạn sửng sốt.

"Ví dụ như khi nào?" Hắn thừa nhận có những lúc mình rất ngốc, không hiểu được lời ám chỉ bóng gió của Tề Tĩnh.

Tề Tĩnh không nói gì, im lặng một lúc lâu. Tới khi Thẩm Nhạn tưởng rằng anh đã ngủ quên trong lòng hắn, Tề Tĩnh bỗng nhiên cất tiếng, như cười lại như thở dài.

"Ví dụ như lúc này... Em ngồi trong lòng anh lâu như vậy, anh chẳng có tý phản ứng nào... Đây không phải rất ngốc sao?"

Đúng vậy, Thẩm Nhạn thật ngốc.

Nếu như hắn không ngốc đến thế, hắn sẽ phát hiện ra khi anh nói những lời này, bàn tay hơi run rẩy, hắn sẽ nhận ra lòng bàn tay anh đổ đầy mồ hôi.

Câu nói không mang theo lửa, nhưng lại đốt lên một ngọn lửa nhỏ.

Điều anh có thể làm, chỉ có như vậy mà thôi.

Điều Thẩm Nhạn có thể làm, rất nhiều... Nếu như ngọn lửa kia bùng cháy.

Thân thể đột nhiên ngả xuống, dường như ngã vào đám bông mềm, lưng nhẹ nhàng chạm xuống đệm, sau đó gáy được một cánh tay rắn chắc vững vàng lót phía dưới, ngưỡng cổ nằm trên giường.

Ngọn đèn nơi đầu giường vẫn tản ra ánh sáng mỏng manh.

Nhưng tia sáng trong mắt anh biến mất ngay chốc lát, bởi vì người đàn ông kia đã nghiêng người sang, chậm rãi cúi xuống, bao trùm lấy anh. Hai người trán kề trán, anh nghe thấy hắn gọi tên mình. Thanh âm của người kia trầm thấp nỉ non như cầu xin, nhẹ nhàng hô: "Tề Tĩnh."

Lửa, đã bùng cháy.

Bởi vì thanh âm của người kia đã mang theo lửa, vừa khô vừa nóng.

Trái tim anh rung động, không thể không đáp lại: "Ừ."

"Tề Tĩnh." Thẩm Nhạn gọi tên anh lần nữa, ánh sáng phản chiếu hiện trên gương mặt hắn sự thống khổ, ngón tay run rẩy men theo gò má anh. Mỗi một chữ bật ra, hơi thở lại gần như tổn thương hắn thêm một lần. "Chuyện hôm nay em gặp phải... không sợ sao?"

Sợ chứ.

Cái anh sợ không phải sự gần gũi của Thẩm Nhạn, mà ngược lại, anh sợ hắn sẽ rời xa. Ngoại trừ điều này, Tề Tĩnh không biết mình phải sợ cái gì nữa.

"Nếu như lo em sẽ sợ, vậy anh hãy khiến cho đầu óc em trống rỗng, không thể nghĩ lung tung là được rồi." Anh rũ mắt, tay bất giác đặt ở gò má mình. Cho dù chỉ trong chốc lát cũng được, cho dù tự lừa dối bản thân cũng được, anh vươn tay muốn che khuất hai má đã đỏ rực như thiêu đốt, nhưng không che giấu được thanh âm khàn khàn, "Dùng cách của "bạn trai"... là được rồi."

Câu nói cuối cùng kết thúc, tay phải bỗng dưng bị Thẩm Nhạn nhẹ nhàng nắm lấy, giật lại.

Ngay cả muốn giấu cũng không được, anh chỉ có thể nhắm mắt lại, quay mặt vùi đầu vào gối, không dám nhìn. Nhưng dù không nhìn vẫn có thể cảm giác được nụ hôn của Thẩm Nhạn bên gáy. Trên thực tế, anh không chỉ có cảm giác, mà thân thể còn hơi run rẩy, bất giác ngẩng đầu lên, phát ra tiếng thở nhẹ.

"Thẩm Nhạn..."

"Tề Tĩnh..." Thẩm Nhạn thấp giọng đáp lại anh.

Cách này có thể khiến anh đầu óc trống rỗng được hay không, anh không biết. Hoặc là bởi vì ở trước mặt người này, anh đã mất đi khả năng suy nghĩ, không hề nhận thức được mình đã làm điều gì. Tất cả đều giao cho bản năng, giao cho đôi tay ấm áp mang theo nhiệt độ cơ thể của người kia, giao cho khao khát nhiều nụ hôn hơn.

Tay phải Tề Tĩnh dường như mất sức, thuận theo động tác của hắn mà đặt bên gối, cả người trở nên suy yếu hơn.

Khi Thẩm Nhạn nhẹ nhàng hôn lên yết hầu anh, Tề Tĩnh chỉ hơi giẫy nhẹ tượng trưng, khép hờ mắt, thở nhẹ gấp gáp, hốt hoảng nhìn lên trần nhà.

Anh không nói gì, cũng không kêu ngừng lại.

Bởi vì anh không thể không thừa nhận, Thẩm Nhạn hôn rất dễ chịu.

Mặc dù không phải đang an ủi, nhưng khiến anh khó kiềm chế được du͙© vọиɠ, thoải mái cực kì. Anh cam tâm tình nguyện chấp nhận tất cả, chỉ cần Thẩm Nhạn tiếp tục hôn anh.