Sở Tấn đã chuẩn bị sẽ được cầu hôn, nhưng hoàn toàn không nghĩ được Lận Diễm Trần sẽ ra chiêu gì.
Trong lúc nhất thời trông gà hoá cuốc.
Anh đi mua đồ uống, nghe được một bài tình ca liên quan tới đám cưới, lập tức giật mình, nhìn chung quanh, cảm thấy Lận Diễm Trần có thể chạy ra từ góc nào để cầu hôn hay không; đến buổi tối, anh đi tới trước cửa sổ nhìn, cách đó không xa lại có người bắn pháo hoa, anh lập tức lo lắng đó là kế hoạch của Lận Diễm Trần; mỗi ngày về nhà đều phải cẩn thận mở cửa, sợ vừa mở cửa ra, sẽ có bất ngờ chờ anh; càng không cần phải nói lúc Lận Diễm Trần gọi anh ra ngoài... Mỗi lần Sở Tấn đều đồng ý, anh lại nghĩ thầm có thể lần này Lận Diễm Trần sẽ cầu hôn đó.
Kết quả, một tuần lễ trôi qua, chuyện gì cũng không xảy ra.
Chỉ có anh, luôn nhất kinh nhất sạ*, lo lắng đề phòng.
(*)
一惊一乍 nhất kinh nhất sạ: chỉ tinh thần của một người đang quá lo lắng hay phấn khích
Lận Diễm Trần còn chê cười anh: "Muốn kết hôn với anh đến mức không thể chờ đợi được nữa?"
Vành tai Sở Tấn đều hồng thấu, thẹn quá hóa giận, nghiến răng nghiến lợi: "Lận tiên sinh, tôi khuyên anh một câu, làm người phải để lại đường lui, ngày sau gặp lại."
Lận Diễm Trần cười hì hì, nắm chặt tay anh, hôn anh: "Được được, không phải hôm nay anh còn một ngày sao? Hôm nay ngày mấy?"
Sở Tấn: "..."
Sở Tấn cảm thấy Lận Diễm Trần nói đúng, anh gấp như vậy làm cái gì? Còn bị Lận Diễm Trần chế giễu thêm.
Cầu hôn còn chưa có cầu, trong lúc đó hai người lại ầm ĩ một trận.
Nguyên nhân gây ra sự việc, chỉ vì hai tiếng gọi.
Có một hôm Thu Thu chơi mệt rồi nên đòi ba ba bế, bé kêu một tiếng "Ba ba", hai người bọn họ đều là "Ba ba", nên lập tức đi tới.
Lận Diễm Trần cách gần, đã ôm được Thu Thu, Sở Tấn xa hơn một chút, thuận miệng nói một câu: "Nếu Thu Thu gọi "Ba ba", là đang gọi tôi a."
Lận Diễm Trần nói: "Anh cũng là "Ba ba" a, lúc trước Thu Thu vẫn chưa thấy anh đã gọi điện thoại tới gọi anh là "Ba ba" a."
Sở Tấn nói: "Do lúc đó nó chỉ có thể nói mấy từ, nên kêu lung tung thôi."
Lận Diễm Trần nói: "Vậy bây giờ có thể chứ? Về mặc sinh lý anh chính là ba của nó a. Anh cảm thấy danh xưng này quá loạn, hay là sửa lại một chút đi?"
Chuông báo động trong lòng Sở Tấn rung mãnh liệt, nhìn hắn bằng ánh mắt uy hϊếp: "Anh muốn sửa như thế nào?"
Nếu như Lận Diễm Trần dám nói, bởi vì đứa nhỏ là do anh sinh, cho nên đổi xưng hô thành "Mẹ", xem anh có đánh chết tên khốn này không.
Lận Diễm Trần bị anh trừng có hơi sợ sệt, phân vân nói: "Ừm... Như vậy đi, gọi ba lớn và ba nhỏ đi? Anh là ba lớn, em ba nhỏ?"
Sở Tấn không phục: "Ha? Dựa vào cái gì anh là ba lớn chứ, rõ ràng tôi lớn tuổi hơn anh? Nếu như vậy, tôi mới là ba lớn."
Lận Diễm Trần hàm súc nói: "Anh cảm thấy... Anh khá lớn mà."
Sở Tấn phản ứng lại, anh hít một hơi: "Anh so chỗ nào vậy? Anh nghiêm túc chút đi."
Lận Diễm Trần không thể làm gì khác hơn là nghiêm túc một chút, quang minh chính đại mà nói: "Anh dựa theo vị trí cơ thể để chia a, anh ở phía trên mà, cho nên anh là ba lớn."
Sở Tấn "Hừ" một tiếng: "Có ai chia như vậy, tới lúc đó Thu Thu hỏi tới, tại sao anh tuổi nhỏ, nhưng là ba lớn, chẳng lẽ anh sẽ trả lời nó như vậy? Hơn nữa tôi cảm thấy không nên dùng vị trí để phân chia, quyền chủ đạo rõ ràng ở trên tay tôi..."
Thu Thu nhìn ba ba này, lại nhìn ba ba kia, vẻ mặt mờ mịt.
Lận Diễm Trần nói: "Không nên cãi nhau ở trước mặt con a? Ảnh hưởng đến con sẽ không tốt."
Sở Tấn tức giận: "Anh chơi xấu trước, còn trách tôi muốn cãi nhau?"
Lận Diễm Trần hoảng loạn, hắn cúi đầu nhìn Thu Thu, Thu Thu ngửa đầu ngơ ngác nhìn hắn, duỗi tay nhỏ, vỗ vỗ khuôn mặt của hắn: "Ba ba ba ba..."
Lận Diễm Trần thở dài: "Có lúc anh thật sự không hiểu, chúng ta không có mâu thuẫn gì lớn, tại sao ba ngày hai lần lại cãi nhau? Anh yêu em như vậy, sao em còn muốn mắng anh..."
Sở Tấn trả lời như chém đinh chặt sắt: "Tôi cũng yêu anh a! Anh vẫn cãi nhau với tôi."
Hai người hai mặt nhìn nhau, mặt đều đỏ, Lận Diễm Trần đi tới: "Vậy chúng ta không cãi nhau nữa? Anh gọi em là lão đại."
Sở Tấn rất ngại ngùng, anh lớn tuổi hơn, còn muốn Lận Diễm Trần dỗ anh: "Thật ra anh nói cũng có lý... Tôi cũng cảm thấy quái quái."
Lận Diễm Trần suy nghĩ một chút, nói: "Nếu không như vầy đi, gọi em là "Ba ba", gọi anh là "Daddy", ngược lại quốc tịch chúng ta ở nước ngoài, gọi anh là "Daddy" cũng không sai, sẽ không lẫn lộn."
Sở Tấn nói: "Thuận theo tự nhiên đi."
Sau đó, Lận Diễm Trần bắt đầu dạy Thu Thu gọi mình "daddy", Thu Thu học không quá tốt, phun ra một ngụm nước miếng, kêu hắn là "Đệ đệ".
Chọc Sở Tấn cười chết.
Lúc ở nhà Lận Diễm Trần không chỉ dạy tiếng Trung, thỉnh thoảng còn nói ngoại ngữ với Thu Thu, hắn rất là kiên trì.
Sau đó bọn họ vẫn không bắt buộc Thu Thu gọi hắn như thế nào, "Ba ba" "papa" "daddy" "dad"... kêu một hơi, chỉ cần nghe hiểu là được.
Sở Tấn khẩn trương lâu rồi, dần thành uể oải, không thèm để ý.
Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, còn có khúc chiết gì hay sao?
Ba ngày trước sinh nhật tròn tuổi của Thu Thu, ăn xong cơm tối, Sở Tấn ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lận Diễm Trần thay một thân chính trang, hắn mặc quần áo này làm anh thấy hơi quen mắt.
Sở Tấn kìm lòng không đặng nhếch khóe miệng: "Lúc anh tỏ tình với tôi cũng mặc bộ quần áo này."
Lận Diễm Trần nói: "Đúng, đây là chiến bào may mắn của anh."
Sở Tấn hỏi: "Há, hôm nay chuẩn bị cầu hôn."
Lận Diễm Trần nói: "Vâng, buổi tối anh sẽ chính thức cầu hôn em, có sợ hay không?"
Sở Tấn cười, không tỏ rõ ý kiến.
Thu Thu bi bô tập nói: "Hơi hơi sợ."
Lận Diễm Trần: "Ha ha ha ha."
Sở Tấn suy nghĩ một chút, nói: "Vậy anh chờ một chút, tôi cũng thay một bộ quần áo."
Sở Tấn cũng thay một bộ quần áo mới, chưa mặc qua lần nào.
Lận Diễm Trần nói: "Hai ngày trước anh đã thấy bộ quần áo này, nghĩ là em muốn mặc để đón nhận lời cầu hôn của anh. Nhưng vẫn không thấy em mặc."
Sở Tấn nói: "Tôi đoán không được anh cuối cùng sẽ cầu hôn mình ngày nào, mỗi ngày đều rất do dự có nên mặc hay không? Tôi chỉ sợ anh nhảy ra lúc tôi mặt mày xám xịt, đột nhiên cầu hôn tôi, vậy tôi nhận lời cũng không phải, không nhận lời cũng không phải."
Lận Diễm Trần ngạc nhiên: "A? Vẫn có khả năng không nhận lời a?"
Đáy mắt Sở Tấn tràn đầy ý cười: "Cuối cùng vẫn phải nhận lời mà. Chúng ta bây giờ đi đâu? Có thể dẫn theo Thu Thu không?"
Lận Diễm Trần nói: "Có chứ, anh đến đẩy xe."
Ngày mùa hè gió đêm lướt nhẹ qua mặt.
Sao đầy trời.
Lận Diễm Trần nói: "Anh đã xem dự báo, hôm nay thời tiết tốt, có thể nhìn thấy sao trời."
Bọn họ đi dọc theo con sông nhân tạo trong khu biệt thự, hai bên có đèn đường, bóng hai người bọn họ thêm cái bóng xe nôi của Thu Thu từ từ xuyên qua giữa vùng sáng.
Phía trước chân trời bỗng tỏa ra một tràng pháo hoa, xán lạn nở ra.
Bọn họ dừng lại, Sở Tấn ngẩng đầu lên nhìn, nói: "Cuối tuần trước tôi cũng nhìn thấy pháo hoa, còn tưởng rằng là anh bắn."
Lận Diễm Trần trả lời anh: "Ngày hôm nay là anh bắn."
Sở Tấn sửng sốt một chút, nở nụ cười: "Sao anh nói hết ra rồi?"
Lận Diễm Trần hỏi: "Nhìn có đẹp hay không?"
Sở Tấn nói: "Rất đẹp."
Lận Diễm Trần lại hỏi: "Vui hay không?"
Sở Tấn nói: "Vui."
Lận Diễm Trần tới gần, hôn lên hai má anh một chút: "Vậy không phải rất tốt? Em xem đi, Thu Thu cũng rất vui vẻ."
Sở Tấn nói: "Từ lúc sinh ra đến nay lần đầu nó thấy pháo hoa."
Xem pháo hoa xong, lại tiếp tục đi.
Sở Tấn ngửi được mùi hoa thơm ngọt, theo gió đêm, từng luồng mà bay tới.
Vòng qua một ngã rẽ, đi ra rừng cây nhỏ, trên bãi cỏ phía trước có một toà nhà bằng thủy tinh, Sở Tấn tò mò nói: "Lúc trước tôi cũng không biết ở đây có một chỗ như thế."
Lận Diễm Trần nói: "Anh cho người lắp ráp a?"
Sở Tấn nửa tin nửa ngờ hỏi: "Không phải là vì cầu hôn chứ?"
Lận Diễm Trần trả lời vô cùng chắc chắn: "Phải."
Sở Tấn: "A?"
Lận Diễm Trần đẩy xe nôi,
đi vào cửa, quay đầu lại nói: "Con tin ở trên tay anh, em còn không mau lại đây a."
Sở Tấn lấy lại tinh thần, lắc đầu cười, cùng đi qua.
Toàn bộ khu vườn, không có hoa gì khác, chỉ có hoa hồng màu đỏ, mùi thơm khá là nồng, ngược lại cực kỳ giống Lận Diễm Trần, thuần túy, thẳng thắn, không lẫn tạp chất.
Sở Tấn không khỏi đỏ mặt tim nhảy thình thịch, không được tự nhiên mà nói: "Hoa hồng đỏ quá quê mùa."
Lận Diễm Trần nhìn anh: "Vậy em đỏ mặt làm cái gì?"
Sở Tấn hỏi vặn lại: "Không phải anh cũng đỏ mặt?"
Lận Diễm Trần nói: "Chuyện quan trọng cả đời của anh, anh dĩ nhiên hồi hộp, anh sợ A Tấn của anh quá xấu hổ, sẽ nhất thời đổi ý."
Sở Tấn rất sốt ruột: "Tôi mới phát hiện, anh rất phí lời."
Lận Diễm Trần đột nhiên tỏ ra tiếc nuối: "Nếu như có thể, anh vốn muốn dẫn em đến hồ Moraine lần nữa."
Sở Tấn không hiểu: "Cái gì?"
Anh còn chưa dứt lời, ánh đèn đột nhiên tắt, trong phòng rơi vào tăm tối.
Sở Tấn sợ hết hồn, thuận theo nụ hôn của Lận Diễm Trần rơi xuống, cạy ra đôi môi kinh ngạc của anh, nhu tình làm anh hòa tan.
Trên mái vòm, sáng lên ánh sáng ôn nhu.
Như cực quang ngày đó bọn họ tình cờ gặp được ở hồ Moraine.
Nhất thời trong lòng Sở Tấn tuôn ra vô số hồi ức, bọn họ cùng nhau nhảy dù, cùng nhau trượt tuyết, cùng nhau cưỡi ngựa, cùng nhau xem cực quang, ôm nhau vào ngày tuyết lớn, dựa sát vào nhau bên cạnh lò lửa ấm áp.
Làm cho tim anh đập không ngừng.
Mặc dù đã chuẩn bị trong lòng vô số lần, nhưng vào giờ phút này, niềm vui hiện tại Sở Tấn chưa từng lường trước.
Lận Diễm Trần nửa quỳ xuống dưới, lấy nhẫn ra: "Em nói anh và cực quang ở hồ Moraine đều là kỳ tích của em, em cũng là kỳ tích của anh."
"Anh yêu em."
"A Tấn, chúng ta kết hôn đi."
Sở Tấn thở phào nhẹ nhỏm một cái, cố gắng duy trì tỉnh táo hỏi: "Bây giờ em muốn lập tức nhận lời anh, anh có cảm thấy em không thận trọng không?"
Ngỡ như trở lại hai năm trước, Lận Diễm Trần nhếch miệng: "Em nói xem?"
Sở Tấn đưa tay ra, Lận Diễm Trần đeo nhẫn cho anh.
Sở Tấn hỏi: "Còn một chiếc nhẫn đâu?"
Lận Diễm Trần lấy ra, Sở Tấn đeo cho hắn, Sở Tấn hỏi hắn: "Chúng ta lúc nào đi đăng ký?"
Lận Diễm Trần ôm chặt lấy anh, còn giương cao, vui vẻ đến mức khó có thể kìm chế: "Ngày mai sẽ đi!!!... Anh xem mai là ngày tốt."
Sở Tấn không nhịn cười được: "Anh thật sự đi coi ngày sao a?"