Có lẽ Phong Vũ Lam không biết, vũ khí có ý chí của mình cũng không phải chuyện tốt.
Mật thất cho người chơi vũ khí, sự xuất hiện và tồn tại của nó đều dựa trên tinh thần và thể chất của người chơi, nói cách khác, thể trạng của bạn quyết định vũ khí của mình. Có vài người thích hợp dùng đao, tựa như La Giản, người có thể dùng đao bên trong đều có một tính cách ‘tàn bạo’. Có lẽ nhìn bên ngoài bạn sẽ đoán không ra, là bởi vì nó ẩn sâu trong lòng.
Nói cách khác, ở phương diện nào đó, La Giản rất hung tàn.
Vậy Phong Vũ Lam thì sao? Mật thất cho cậu ấy một cuốn sách ma, có lẽ do cậu ấy có một ít huyết thống xa xưa, bởi vì ma chú dùng văn tự thời thượng cổ, và nó cũng thể hiện tính cách phức tạp của Phong Vũ Lam, đọc sách chỉ là bề ngoài, bởi vì bạn mãi mãi cũng không thể biết bên trong là một câu chuyện phức tạp đến thế nào, tính phức tạp và huyền bí cấu tạo ra một vũ khí buồn cười như thế.
Mà vũ khí có ý chí riêng, tựa như một miếng sắt biết di chuyển vậy.
Trong quán rượu âm u, boss đã từng nói với La Giản thế này: “Vũ khí dẫn đường cho người chơi học cách chiến đấu, khi cậu cầm nó, nó sẽ kích động tà tâm trong lòng cậu, thúc đẩy nó lớn mạnh, để bản năng chiến đấu và sinh tồn chiếm cứ đầu óc, quá trình này chúng tôi gọi là ‘hóa ma’.”
“Vũ khí có tốt có xấu, mỗi người có mỗi loại vũ khí khác nhau, có người được đao nhưng cũng có người chỉ được một cây kim. Chúng nó đặc biệt vì chúng có ý chí của riêng mình, nhưng cũng vì thế, điều này chứng minh chủ nhân của nó là một — người đa nhân cách.”
“Con người rất phức tạp, rất nhiều người không nhận ra một mặt khác ẩn náu trong lòng mình, cậu có thể nhìn thấy một người thành công chính trực quần áo gọn gàng, nhưng đến đêm lại trở thành một người phóng túng không biết chừng mực. Đó là hai mặt khác nhau của con người, cũng vì nó tạo ra một người chơi, bên ngoài ngoan ngoãn trầm ổn, nhưng khi chiến đấu… sẽ biến thành một người khác! Bọn họ có thể trở thành một kẻ địch ta không phân, người thân cũng không nhận, vì thắng lợi mà không từ thủ đoạn… đúng vậy, kẻ nguy hiểm nhất cũng là kẻ đáng thương nhất.”
Hóa ma chấm dứt.
Sách ma bay bổng trên không trung rung động mạnh mẽ, trên trang sách trắng hiện ra từng dòng chữ to, sách ma tựa như rất kích động, vây quanh Phong Vũ Lam khiến con chữ càng trở nên hỗn loạn, Phong Vũ Lam nằm trên mặt đất đột nhiên mở mắt vung tay hất bay nó đi.
Nhưng nó vẫn bám theo cậu ấy, bay bên cạnh Phong Vũ Lam. Phong Vũ Lam đứng lên, trên khuôn mặt đầy máu chẳng hề dao động, tựa như mọi tình cảm trên người Phong Vũ Lam đã mất hết, khiến cậu ấy trông như một thứ máy móc chẳng còn màu sắc của người sống nữa.
Trước mặt Phong Vũ Lam là La Giản và Đoạn Ly đang chiến đấu, nhưng rất dễ dàng nhìn ra ai thắng ai bại, La Giản không đánh lại, ôm miệng vết thương trên bụng dựa vào tường, cậu không nghĩ Đoạn Ly lợi hại như vậy, chiêu thức nào cũng lạnh đến thấu xương, hiển nhiên đã được luyện tập từ nhỏ, so với kẻ ngang hông La Giản đánh tốt hơn mấy chục lần.
Đoạn Ly khinh thường nhìn La Giản, khẽ lắc cây đao dính đầy máu của mình, bỗng nhiên nói: “Nhìn cậu thế này, chắc cũng là thành viên của mật thất đúng không.”
La Giản thở dốc không đáp lời, nhưng cũng chẳng yếu thế trừng mắt nhìn Đoạn Ly.
“Yên tâm, tôi sẽ không gϊếŧ cậu.” Đoạn Ly cười rộ lên, nói rằng: “Để tôi nói cho các cậu biết thận phận của tôi, các cậu biết mà… tôi tin những người lần đầu tiến vào mật thất sẽ muốn thoát khỏi nơi đó mãi mãi, rồi luôn hy vọng rằng ‘người có thể thoát khỏi’ tồn tại.”
“Anh… Chẳng lẽ anh chính là người đó.” La Giản đè ép nổi sợ hãi trong lòng, mở miệng hỏi.
“Ha ha… Nếu tôi mạnh đến thế thì chẳng đứng ở đây rồi.” Đoạn Ly tựa như đang tự giễu bản thân, ánh mắt lướt qua mặt La Giản nhìn Phong Vũ Lam, sau khi ma hóa chấm dứt, A Lam chẳng có hành động gì chỉ đừng im tại chỗ.
“Mấy cậu vẫn còn là người chơi mới, chắc không biết trong mật thất có một nguyên tắc thế này, những người chơi ở năm cửa ải đầu tiên sẽ có một cơ hội ‘sống sót’, đó là phúc lợi của người mới.”
“Sống sót?”
“A… Đúng vậy, chính là trong năm cửa ải, nếu cậu xui xẻo chết trong mật thất, không sao cậu vẫn có thể trở về hiện thực, nhưng với một điều kiện, trong hai mươi bốn giờ phải thoát khỏi – truy sát của tôi!” Đoạn Ly cười rất quỷ dị, cây đao dài mạnh mẽ đâm xuống đất.
“Truy sát của anh?” La Giản cái hiểu cái không, kinh ngạc hỏi: “Anh là ai?”
“Đám người chơi các cậu gọi tôi bằng rất nhiều cái tên, gọi tôi là kẻ sát nhân liên hoàn, hung thủ, thậm chí là người dọn vệ sinh, quét đường linh tinh, nhưng mặc kệ vì tôi không quan tâm, công việc của tôi là trong vòng hai mươi bốn giờ phải gϊếŧ chết những người chơi còn ‘sống sót’, bóp chết tất cả hy vọng của bọn họ.”
“Các cậu chắc cũng biết bên trong mật thất có một đám quái vật gọi là ‘Kẻ truy sát’, bọn họ là những người đi săn bắt ở mật thất, còn con mồi của tôi là ở hiện thực.”
Đoạn Ly cười điên cuồng, ánh mắt dữ tợn chuyển sang Phong Vũ Lam: “Sự tồn tại của tôi và đám truy sát kia giống nhau, nhưng khác ở chỗ tôi vẫn có thể giữ lấy ý thức của con người, mà bọn họ đã bị lấy mất ký ức và tình cảm, đám quái vật ấy chỉ có một mệnh lệnh là ‘gϊếŧ’, bọn họ cũng từng giống các cậu, giống tôi, từng là những người chơi… từng là con người!”
“Bọn họ là những người đứng ở nơi cao nhất của mật thất, sức mạnh gần như khiến cậu cảm thấy tuyệt vọng, bọn họ gần như đã có thể thoát khỏi cái mật thất vô hạn này, như chỉ kém một chút, chỉ một chút! Mật thất quả không hổ với từ đáng sợ của nó, không ai có thể thoát khỏi cái nhà giam này, không kẻ nào có thể chạy trốn!”
“Anh muốn làm gì?!” La Giản cảm thấy người này hình như có chút điên, cái gã tên Đoạn Ly này vừa nói vừa đi về phía Phong Vũ Lam, cây đao kéo dài trên mặt đất phát ra từng âm thanh chói tai.
“Không ai có thể chạy thoát… Không có! Không có!” Đoạn Ly kéo mặt nạ xuống, để lộ cả khuôn mặt, một nửa xinh đẹp sắc sảo, một nửa xấu xí như ma quỷ.
La Giản không cảm thấy gì, nhưng toàn thân cậu lại không thể động đậy, miệng vết thương trên bụng không ngừng chảy máu, cậu chưa từng thấy mình vô lực thế này, đành phải ngẩng đầu nhìn Phong Vũ Lam lớn tiếng gọi: “A Lam, chạy mau!”
“Thật sự không có kẻ nào có thể thoát khỏi mật thất sao?” Phong Vũ Lam như không nghe thấy, gương mặt lạnh băng chẳng chút biểu cảm, nhìn chằm chằm vào Đoạn Ly.
Đoạn Ly nhe răng cười, giơ đao về phía Phong Vũ Lam: “Chỉ có cái chết, mới là giải thoát vĩnh hằng.”
Cây đao dài của Đoạn Ly lạnh thấu xương, La Giản nhìn thôi cũng thấy hoảng hốt, cao giọng hô: “Khoan đã! Đừng gϊếŧ A Lam! Không phải anh đã nói chỉ gϊếŧ những người sống sót sao?”
Đoạn Ly ngừng tay, quay đầu cười với La Giản: “Cậu ta không phải là người sống sót sao?”
“Nhưng cậu ấy đâu có chết trong mật thất!”
“Chết, tên của cậu ta có trong danh sách của tôi.”
Lúc này Phong Vũ Lam mở miệng, gương mặt không thay đổi nói: “Tớ đã chết rồi.”
La Giản kinh ngạc trợn tròn mắt, giận dữ hét: “Không thể nào! Cả hành trình tớ dẫn theo cậu mà! Sao cậu chết được.”
Phong Vũ Lam trầm mặc, đột nhiên mỉm cười, cậu ấy quay đầu nhìn La Giản, nói rằng: “Khi tớ và cậu chìm ở trong nước, tớ đã chết.”
La Giản không dám tin, liều mạng lắc đầu: “Không thể nào!”
“Là thật, thân thể tớ quá yếu không thể chịu rét lạnh, khi nước tràn qua đầu, cậu ở đấy dùng sức mở cửa, tớ đã không thở nổi, ý thức cuối cùng chỉ biết ôm chặt lấy cậu mà thôi, lúc ấy ý niệm của tớ rất sâu, có lẽ một phần linh hồn của tớ vẫn còn trên con thuyền ma đó.” Khi Phong Vũ Lam nói những lời này tựa như đang kể lại một câu chuyện của người khác, lại mất tự nhiên nhíu mày: “Khi tớ tỉnh lại ở bệnh viện, tớ còn không biết chuyện gì đã xảy ra, nếu tớ là sống sót thì có lẽ khi tớ vừa chết cậu đã mang tớ trốn khỏi mật thất, xem như tớ đã qua ải. Mà nếu như tớ đã không thành công, thì trên danh sách của anh ta có tên tớ.”
“Xem ra hai người đã rất cực khổ? Đứa bé đáng thương.” Đoạn Ly bóp vai như không chờ được nữa, nhe răng nhìn Phong Vũ Lam: “Mặc kệ thế nào, cậu vẫn không thể thoát khỏi cái chết đâu.”
“Đúng vậy.” Phong Vũ Lam nói: “Thời hạn là hai mươi bốn giờ, từ khi tôi tỉnh lại đến khi bình mình ngày mai đến, anh sẽ truy sát tôi đúng không?”
Đoạn Ly không nói lời nào, vừa cười vừa nâng đao chém, Phong Vũ Lam khẽ lùi về sau né tránh.
Phong Vũ Lam lại lắc đầu, cũng cười: “Nhưng tôi không để mình chết dễ dàng vậy đâu, có thể sống lại một lần, thì cái gì cũng không quan trọng bằng mạng sống.”
Phong Vũ Lam sau khi hóa ma trở nên bình tĩnh hơn bất cứ lúc nào, tất cả công kích của Đoạn Ly đều dễ dàng tránh né, thân thể luôn bảo trì trong trạng thái không trọng lực, cơ thể nhẹ tênh, động tác linh hoạt, thậm chí cậu ấy còn chạy đến bên cạnh La Giản, khẽ niệm một đoạn ma chú ngắn, La Giản lập tức cảm thấy miệng vết thương ngứa ngáy, máu chậm rãi ngừng chảy tựa như vết thương đang khép lại.
Ma pháp không lộng lẫy sáng chói như phim điện ảnh dàn dựng, bởi vì mỗi khi Phong Vũ Lam đọc ma chú xong chẳng có gì sáng lên, hoặc cần phải vung đũa phép hay cầm thánh giá linh tinh, cậu ấy chỉ đọc một đoạn âm tiết khó hiểu, tựa như câu chữ có sự sống đánh vỡ quy tắc của thế gian, khiến cái gọi là truyền thuyết trở thành sự thật.
Đoạn Ly không vì đối thủ trở nên mạnh mẽ mà nổi giận, ngược lại gã còn rất hưng phấn, vung đao bằng một tốc độ khó tin về phía Phong Vũ Lam, đối phó với người có sức mạnh thần kỳ như pháp sư này thật ra rất đơn giản, ra tay trước khi đối phương có thể đọc ma chú là được!
Nhưng Phong Vũ Lam chỉ khoát tay, sách ma bay đến trước người cậu ấy, ở đó lập tức xuất hiện một lá chắn hình tròn, một đao của Đoạn Ly bổ vào lá chắn phát ra một tiếng động lớn.
“Nếu đọc ma chú quá chậm, vũ khí sẽ có tác dụng thế này. Sách ma có thể trở thành lá chắn của tôi.”
“Nhưng không phải không có hạn chế, đúng không?” Đoạn Ly không tin mật thất sẽ cho Phong Vũ Lam một thứ nghịch thiên như vậy, vì để bảo trì cân bằng nhất định sẽ có hạn chế.
“Đúng vậy, sách ma không có tính công kích, chỉ có thể phòng ngự và hỗ trợ.” Phong Vũ Lam vỗ vào sách ma: “Nói cách khác, tôi muốn đánh anh thì vẫn phải đọc ma chú, mà tệ nhất là những ma chú công kích chết tiệt này đều con mẹ nó quá dài.”
“Ở thời điểm này cần nhất là sự chịu đựng.” Đoạn Ly lý trí phân tích: “Chỉ cần tôi liên tục phá ngang ma chú của cậu, cậu không thể không bắt sách ma phòng ngự, lúc đó tinh lực của cậu sẽ cạn, cậu sẽ mệt mỏi, mà thứ tôi muốn chính là sơ hở đó.”
“Anh cũng có thể dùng sức phá lá chắn của tôi mà.” Phong Vũ Lam cười nói “Nhưng tôi đánh không lại anh, chẳng lẽ chạy còn không được sao?”
“Cái gì…?” Lời Phong Vũ Lam nói khiến Đoạn Ly ngẩn ngơ, chỉ thấy Phong Vũ Lam xoay người, tăng mạnh ma chú không trọng lực cộng với ma chú bay cao, cả người tựa như đại hiệp võ công cái thế trong truyền thuyết, nhảy lên đống bỏ đi trong hẻm, đạp lên vách tường chạy đến nóc nhà!
“Shit! Còn biết bay nữa chứ!” Lúc này Đoạn Ly cũng chẳng cần hình tượng, mắng khỏi miệng, việc tiếp theo đương nhiên phải lập tức đuổi theo, thứ này còn thần kỳ hơn, rõ ràng không có ma chú phụ trợ thân thể cũng nhẹ nhàng như biết khinh công, hai người một trốn một chạy, để lại mình La Giản bi thảm đứng trong góc.
“Nè! A Lam, tớ còn ở đây, đừng quên tớ chứ!” La Giản xem thường, có khí nhưng không lực gọi. Hai người đã chạy xa nên không nghe thấy.
“Mình phải cứu A Lam mới được.” La Giản nghĩ, đừng thấy Phong Vũ Lam vừa rồi mặt mày tươi tắnnhư thế, nhưng với hiểu biết của La Giản về cậu ấy thì nhìn thôi cũng biết, cái thứ gọi là hóa ma quả thật làm tăng sức mạnh của A Lam, nhưng di chứng rất mạnh, Phong Vũ Lam tuyệt đối không qua nổi một giờ.
Mà việc La Giản cần làm là mau chóng khôi phục thể lực, sau đó kiềm chế Đoạn Ly để Phong Vũ Lam có thể nghỉ ngơi, hai người luân phiên như thế, mới có thể kéo dài thời gian, trải qua hai mươi bốn giờ!