Ban đêm,
Liễu Nhi vẫn
còn
chưa
ngủ,
chỉ dựa vào đầu giường,
có
chút xuất
thần
nhìn địa khế*
trongtay,
con
ngươi ở dưới ánh
nến
chiếu
rọi
lúc sáng
lúc
tối,
lại khiến khuôn
mặt kiều diễm
nhiễm phảimột
loại
hơi
thở
ma quái.
(*Giấy tờ mua bán đất.)
“Tiểu
thư.”
Chợt
nghe bên kia vang
lên
một
tiếng “Két ——”,
lại
là Tiểu Trân vội bước đến,
hô
một
tiếng với Liễu Nhi,
sau đó
thấp giọng: “Hôm
nay Thái
thú đã đến Phùng di
nương bên kia
nghỉ
ngơi,
xem
chừng sẽ không
tới.”
Liễu Nhi gập
lại đồ vật
trong
tay,
cất vào,
nhẹ
nhàng
nói: “Vậy
cũng
tốt,
đỡ
cho
chúng
ta phải dùngthuốc.”
Tiểu Trân đi
tới,
ngồi xuống bên
cạnh Liễu Nhi,
đưa
tay
nhẹ
nhàng phủ
lên
mu bàn
tay Liễu Nhi
nói: “Tiểu
thư,
hôm
nay
người vẫn
muốn đi qua?
Lúc
trước
nô
tỳ đã
nghe
nói,
Bình Tân Thế Tử kia banngày đã
trở về quân doanh,
người,
người
lại
là
tội gì?”
Liễu Nhi vẫn
là vẻ
mặt
nhàn
nhạt: “Ta không
tin.”
“Không
tin
cái gì?”
Tiểu Trân vội vàng
nói: “Thủ
hạ
của Thái
thú
tận
mắt
nhìn
thấy
hai
người
rời đi,
cưỡingựa qua khỏi Bạch Liêu Sơn,
chẳng
lẽ
còn
có
thể sai sao?”
“Bạch Liêu Sơn
thì
thế
nào?”
Liễu Nhi
nhìn Tiểu Trân,
gằn
từng
chữ
một,
“Ta không
tin Bình Tân Thế Tử kia
lại giống
như Chu Thủ Văn,
không phân
rõ đúng sai,
súc sinh đổi
trắng
thay đen.”
Chậm
rãi kéo
tay Tiểu Trân
ra,
đứng dậy đem
một
hộp
nhỏ đã
chuẩn bị sẵn
cất vào
trong
tay áo,
nhàn
nhạt
nói: “Đã đến
lúc,
ta đi
hậu viện.”
Nói xong,
ngay
cả
nửa phần do dự
cũng không
có
nâng bước
rời đi.
“A,
Tiểu
thư!
Tiểu
thư
người
chờ
nô
tỳ
một
chút!”
Tiểu Trân biết
rõ
tính
tình
của
tiểu
thư
nhà
mình,
đứng ở đằng sau bất đắc dĩ
hô vài
tiếng,
thấy Liễu Nhi vẫn không dừng bước,
mới vội vàng đuổi
theo.
Vẫn
là phía sau
hòn giả sơn
lúc
trước,
Liễu Nhi
cùng Tiểu Trân im
lặng đứng đợi,
không
lâu sau,
chỉnghe phía
trước
có động
tĩnh,
thầm
nghĩ
có
lẽ
là Lạc Kiêu đến
hẹn,
cất bước đang định đi qua,
saulưng
rồi
lại bị
người đột
nhiên
che
miệng kéo vào
chỗ
tối.
“A!!
A——”
Tiểu Trân
thấy Liễu Nhi bị
người bắt,
đang
muốn
hét
lên,
nhưng
chỉ
chớp
mắt,
rồi
cũng bịngười
mạnh
mẽ
che
miệng kéo qua.
Liễu Nhi
cảm
thấy
hoảng
hốt,
lại
nghe phía sau
có
người
thấp giọng
nói: “Cô
nương
chớ
lên
tiếng,
làta!”
Nghe giọng
nói,
rõ
ràng
là Lạc Kiêu.
Lúc
này Liễu Nhi
mới yên
tâm
lại,
cũng không giãy giụa
nữa,
gật gật đầu,
xem
như đã đáp
lại.
Lạc Kiêu
thấy
người dường
như đã bình
tĩnh,
lúc
này
mới
chậm
rãi buông
lỏng
tay,
nói
một
câu: “Nhấtthời
tình
thế
cấp bách,
tại
hạ
thất
lễ.”
Liễu Nhi xoay
người,
nhìn
nam
nhân phía sau Tiểu Trân,
do dự
một
lúc,
hỏi: “Triệu
hộ vệ?”
Bên kia
cũng buông
lỏng
tay,
cởi xuống
che
mặt,
nhàn
nhạt gật đầu: “Thất
lễ.”
Tiểu Trân vẫn
chưa
hoàn
hồn,
vội vàng bước
nhanh đến bên
cạnh Liễu Nhi,
Liễu Nhi vỗ
nhẹ
lên
cánhtay
nàng,
bình
tĩnh
nhìn
hai
người
thấp giọng
hỏi: “Đây
là
có
chuyện gì?”
Lạc Kiêu bất đắc dĩ
cười
nhẹ
một
tiếng,
liếc
mắt về phía
truyền đến động
tĩnh
lúc
nãy,
nói: “Không
có gì,
chỉ
là
trước
chúng
ta,
chỗ kia dường
như đã bị
người khác
chiếm
rồi.”
Liễu Nhi
hơi
nhíu
mày,
quay đầu
nhìn
thoáng về phía bên kia,
lập
tức
nương
theo đống đá giả sơn
lớnnhỏ
chồng
chất,
cẩn
thận
nhích
tới gần kia
thêm
chút
nữa.
Chỉ
thấy
cách bọn
họ
hơn
mười
mét,
đã
cómột đôi
nam
nữ đang
thâm
tình ôm
nhau,
nói
mấy
lời
tâm
tình khiến
người đỏ
mặt
tới
mang
tai,
ân áingọt
ngào quả
thật giống
như
một đôi vợ
chồng
nhỏ.
—— Chỉ
có điều,
nử
tữ bên kia
trên
người
là váy áo đỏ
tươi,
xinh đẹp
như
hoa,
không phải
một
trongnhững ái
thϊếp
của Chu Thủ Văn – Mẫu Đơn
thì
là
ai!
Tiểu Trân
cũng
nhìn
theo,
sợ đến
mở
to
hai
mắt,
đưa
tay đẩy Liễu Nhi,
khẽ
hô: “Tiểu
thư,
đây không phải
là —— “
Lạc Kiêu đi
tới,
đưa
hai
người
tới
một
nơi yên
tĩnh khác,
hỏi: “Các
ngươi biết
hai
người kia?”
Liễu Nhi
nhíu
mày không
nói
lời
nào,
Tiểu Trân
rồi
lại sảng khoái đáp
lại: “Sao
lại không biết?
Nghe
nóitrước khi
tiểu
thư gả đến,
Mẫu Đơn
này
là
thϊếp
thất được Thái
thú sủng ái
nhất,
nhưng
từ khi
tiểuthư vào phủ,
Mẫu Đơn
chịu
cảnh vắng vẻ,
vẫn
luôn
ngứa
mắt với
tiểu
thư
chúng
ta,
nhiều
năm
như vậy,
vẫn
luôn
thỉnh
thoảng
tìm
tới
tiểu
thư
chúng
ta gây phiền
toái!”
Tiểu Trân
lòng đầy
căm phẫn,
Liễu Nhi
ngược
lại
là sắc
mặt
lạnh
nhạt: “Nếu
như
nàng
ta
thật sự
có
thể khiến
ta
thất sủng ở
nơi
của Chu
cẩu
tặc
này,
ta vẫn phải
cảm ơn
nàng.”
Nói xong
cũng không
nguyệnnói
tiếp về đề
tài
này,
ngẩng đầu
nói với Lạc Kiêu
cùng Triệu Mục: “Tâm
nguyện
của
tiểu
nữ vẫn
nhưlúc đầu,
chẳng qua
là không biết Thế
tử đối với
an
nguy
của dân
chúng Thú Châu
có
còn để
tâm
nhưlúc
trước
hay không?”
Lạc Kiêu khẽ
cười,
nói: “Nếu không
còn,
ta
hôm
nay
cũng sẽ không quay
lại đây.”
Liễu Nhi gật đầu,
nói: “Chỉ
mong Thế
tử
nhớ kỹ
lời
của
mình,
nếu không
ngày sau
tiểu
nữ
có
chết,
hóathành
lệ quỷ
cũng sẽ không bỏ qua Thế
tử.”
Triệu Mục
nghe
lời Liễu Nhi
nói,
hơi
nhíu
mày,
nhưng Lạc Kiêu
lại
lắc đầu với
hắn,
ý bảo
hắn khôngnên
hành động
thiếu suy
nghĩ,
sau đó
mới quay về phía Liễu Nhi gật đầu: “Cô
nương
tin
ta
là được.”
Liễu Nhi
nhìn Lạc Kiêu
thật sâu,
sau đó
mới
lấy
ra
một
hộp
nhỏ
trong ống
tay áo đưa
cho Lạc Kiêu.
“Đây
là ——”
Lạc Kiêu đưa
tay
mở
nắp
hộp,
“Bản đồ?”
Liễu Nhi gật đầu,
nói: “Nếu
như
tiểu
nữ đoán không sai,
này
là
nơi Chu
cẩu
tặc
cất giấu
lương
thựcthật sự.
Chìa khóa kho
lúa
cũng ở đó,
chỉ
hy vọng
có ích
cho Thế
tử.”
Lạc Kiêu dựa vào ánh
trăng
nhợt
nhạt
nhìn
lướt qua
tấm da dê kia,
bản đồ
trên
tấm da dê không khác
của Kiều Tư Lâm
truyền về
là
mấy,
lòng
thầm
nghĩ
cái
này
thật sự
là bản đồ
chính xác,
nhìn
chìa khóa
trong
hộp,
ánh
mắt
hơi buông
lỏng
mấy phần,
ngay sau đó
cầm
chìa khóa
lên,
nhìn
thấy
trong
hộp vẫn
còn vài
thứ,
hỏi: “Chỉ
là không biết
mấy
thứ
này
là gì?”
Ánh
mắt Liễu Nhi đầy bi
thương,
dừng
lại
một
chút
mới
nói: “Là
thứ
có
thể khiến Chu
cẩu
tặc
chết!”
Lạc Kiêu
nghe Liễu Nhi
nói
thế,
đồng
tử
hơi
co,
lập
tức
cảm
thấy
thông suốt.
Đưa
tay
cất
hộp,
cau
màynhìn Liễu Nhi,
nói: “Nếu Chu Thủ Văn phát
hiện
mất đồ,
chỉ sợ
cô
nương khó
tránh khỏi
tráchnhiệm!”
Trầm
ngâm
một
hồi,
hỏi: “Nơi
này không
thích
hợp ở
lâu,
không bằng
tại
hạ
mang
cô
nương xuất phủtrước,
chuyện sau đó
lại
cẩn
thận
thương
lượng?”
Liễu Nhi
rồi
lại
cười khẽ
một
tiếng,
thản
nhiên
nói: “Không,
ý
tốt
của Thế
tử
tiểu
nữ xin
nhận.
Chẳng qua
là
hiện
tại,
phủ
này,
ta vẫn
là
chưa
thể
ra.”
Nói
thẳng: “Cho dù Chu
cẩu
tặc phát
hiện vật
này
mất
rồi,chìa khóa vẫn
luôn ở kia,
gã
cũng không
trách được
người
ngoài.
Ta
tuy
là
người bên gối
của gã,
khảnăng
có
thể
lớn
hơn
một
chút,
nhưng
người bên gối
của gã đâu
chỉ
có
một?
Những
ngư
long
hỗn
tạp
(*tốt xấu lẫn lộn)
của
ngõ Yên Hoa kia không phải
là
càng khả
nghi?”
“Tiểu
thư!”
Tiểu Trân dường
như không dự
liệu được Liễu Nhi sẽ
làm
chuyện
nguy
hiểm
như
thế,nhất
thời sắc
mặt
trắng xanh,
hoảng
hốt
nắm
chặt
tay Liễu Nhi.
Liễu Nhi
trấn
an
nắm
lại
tay
của Tiểu Trân,
nói
tiếp: “Chính
là gã
thật sự
hoài
nghi đến
trên đầu
ta,
nếuta
có
chết
cũng không
thừa
nhận,
gã
còn
có
thể
thế
nào?
—— gã vẫn không
nỡ gϊếŧ
ta?”
Qua
hồi
lâu,
lạinói: “Yên
tâm đi,
ta
có biện pháp bảo vệ
chính
mình,
Thế
tử
chỉ
cần
nhớ
rõ
lời
hứa với
ta,
Thú Châu
mộtngày
nào đó sẽ
hòa
thuận yên ổn,
tiểu
nữ
liền không uổng
công
rồi.”
“Cô
nương đây
là…”
Lạc Kiêu
thở dài
một
hơi,
muốn
nói gì đó,
nhưng
lại không biết
nói
thế
nào
cho phải.
Quả
thật,
dưới
tình
huống
hiện
tại,
Liễu Nhi ở
lại phủ Thái
thú
mà
nói dĩ
nhiên
là
càng
thêm
có
lợi
cho bọn
hắn.
Tại giờ khắc quan
trọng
này,
một khi Liễu Nhi
trốn đi,
Chu Thủ Văn
nhất định sẽ ý
thức được
hết
thảy
trước sau,
đến
lúc đó
cho dù
như
thế
nào,
hắn
cùng Chu Thủ Văn e
rằng phải
có
mộttrận đánh.
Mà Liễu Nhi ở
lại phủ Thái
thú,
có
thể giảm
những
tổn
hại
này đến
thấp
nhất.
Nhưng
mà ——
“Tuy
rằng Chu
cẩu
tặc
tạm
thời
còn
chưa phát
hiện,
chẳng qua
là dựa vào
tính
tình
của gã,
việc
này sợlà giấu giếm không được bao
lâu,
mong Thế
tử
mau
chóng
hành động.”
Liễu Nhi
rồi
lại
ngắn gọn
rõràng,
không
chút do dự
nói: “Hiện
tại không
còn sớm,
tiểu
nữ xin
cáo
lui
trước,
mong
rằng Thế
tử
hãycẩn
thận.”
Nói xong,
cúi
người
hành
lễ,
ngay sau đó
liền dẫn Tiểu Trân
nhanh
chóng
rời đi.
Triệu Mục ở xa
nhìn
theo bóng
lưng
của Liễu Nhi
cùng Tiểu Trân,
qua
hồi
lâu,
thở dài: “Nếu
nam
nhâncủa Đại Càn
ta,
có
một
nửa khí khái
của
cô
nương
này —— “
Lạc Kiêu
hạ
mắt,
đưa
tay
che
lại
mặt,
trầm giọng: “Đi
thôi,
chớ
lãng phí
tâm ý
của Liễu Nhi
cô
nương.”
“—— Vâng.”
“Tiểu
thư!
Tiểu
thư?
Người,
người
thật sự không đi?”
Tiểu Trân
theo sau Liễu Nhi,
giọng điệu
nức
nở,“Người
thật
ngốc
a,
theo bọn
họ không phải
tốt sao?
Ở
lại
trong phủ
này,
nếu
như,
nếu
như
là — — —- “
“Yên
tâm đi,
không
có việc gì.”
Liễu Nhi
mắt
nhìn phía
trước,
rồi
lại
thản
nhiên
nói.
“Như
thế
nào không
có việc gì,
đây
chính
là ——
tiểu
thư?”
Tiểu Trân đang
nói,
đột
nhiên
nhìn
thấy Liễu Nhi
ngừng bước,
hơi
nghi
hoặc
theo ánh
mắt
của Liễu Nhi
nhìn qua,
đã
thấy
căn phòng vốn phải
tối om
nhưng
lúc
này
lại đèn đuốc sáng
trưng.
—— Ai vào phòng
của bọn
họ?
“Tiểu,
tiểu
thư?”
Tiểu Trân
mở
miệng
run
rẩy gọi Liễu Nhi
một
tiềng,
mặt
mày
hiện
rõ kinh
hoảng.
Sắcmặt Liễu Nhi
cũng
có
chút
tái
nhợt,
nhưng vẫn bắt buộc
chính
mình
tỉnh
táo
lại,
chậm
rãi
lên
trước,
cóchút
run
rẩy,
đưa
tay đẩy
ra
cửa phòng.
Trong phòng,
Chu Thủ Văn đang
ngồi
trước bàn,
tùy ý vuốt vuốt
chén sứ
trong
tay,
nhìn
thấy
haingười đi vào,
bỗng
nhiên
ném
chén sứ
tới.
Chén sứ
nện xuống đất,
nước
trà bên
trong dính ướt vạt áo
của Liễu Nhi.
Tiểu Trân ở
một bên,
sợtới
mức
cả
người
cứng
lại,
trên
mặt
là biểu
lộ sắp khóc.
Trái
tim Liễu Nhi
cũng dồn dập,
cố gắng khônglộ vẻ e dè
trước
mặt Chu Thủ Văn,
nhưng
trong ánh
mắt
lại
lơ đãng
hiện
ra vẻ sợ
hãi.
Chu Thủ Văn vẻ
mặt âm
trầm
nhìn
hai
người,
qua
hồi
lâu,
lạnh
lẽo
nói: “Đã
trễ
thế
này,
hai
người
cácngươi —— đi
nơi
nào?”