Tiểu Hầu Gia

Chương 66: Gặp mặt

Đêm,

tất

cả

hàng quán ban

ngày

tấp

nập đều đã đóng

cửa

nghỉ

ngơi,

trên đường phố

mọi vật

an

tĩnh,chỉ



một

chỗ đèn đuốc vẫn sáng

trưng

như

trước,

cười

cười

nói

nói không dứt.

Một

nam

nhân

mặtmũi dữ

tợn đi quang qua

nơi

này,

chỉ

hướng

trên

lầu

nhìn qua,

lập

tức đã được

một

nữ

tử khuôn

mặt xinh đẹp quần áo diễm

lệ

cười duyên kéo vào

lầu.

“Chu đại nhân,

đã lâu không gặp!

Chúng

tỷ muội còn

tưởng rằng Đại nhân quên chúng

thϊếp rồi!”

Nữ

tử xinh đẹp kia nũng nịu rúc vào ngực Chu Thủ Văn,

dùng

bàn

tay

trắng như phấn đấm nhẹ lên ngực gã.

Chu Thủ Văn đưa

tay

nắm

lấy bàn

tay

của

nữ

tử kia,

đặt bên

miệng

hôn

một

cái,

cười da^ʍ

nói: “Thânthể

của Nguyệt

nương,

thật

tiêu

hồn,

khiến bổn quan quên

cũng quên không được

a!”

Nữ tử

tên

gọi Nguyệt

nương nghe vậy

trên

mặt

lại hiện thêm ý

cười, đưa

tay

đẩy Chu Thủ Văn

một

cái,

nói:

“Đại

nhân

chỉ biết nói lời dễ

nghe

đến lừa gạt thϊếp!”

Mắt khẽ nhướng,

nhìn

lên

phía

trên,

nói,

“Mấy

người Trương huyện

lệnh

đều chờ Đại nhân ở chỗ cũ, Đại

nhân

lên

đó trước,

thϊếp

đi sau bưng thêm chút trà bánh, đợi lát

nữa

kêu thêm mấy cô

nương đến

hầu

hạ người.”

Chu Thủ Văn cười cười

bóp mông Nguyệt nương một cái: “Vẫn là

hiểu chuyện,

đi

thôi.”

Nguyệt nương che mặt

hờn

dỗi “Đại nhân đáng ghét”,

đưa

mắt nhìn Chu Thủ Văn

lên

lầu,

ngay

sau đó mới

uốn

éo người lui xuống.

Chu Thủ Văn đi

lên

lầu

hai

tới gần gian phòng kia,

vừa đẩy

cửa

ra,

bên

trong

mấy

huyện

lệnh đang

tụtập

một

chỗ,

mỗi

người đều ôm

một

thiếu

nữ xinh đẹp,

đùa giỡn ầm ĩ.

Nâng

mắt

thấy Chu Thủ Văn vào,

một

huyện

lệnh

cao gầy

trong số đó vỗ vỗ

nữ

tử

trên

người gã,

nàng kia

nhanh

chóng đứng

lên,cười

nói: “A,

là Chu đại

nhân đến.”

Chu Thủ Văn gật đầu,

đi qua sờ soạng

mặt

nữ

tử kia

một

cái,

híp

mắt

hít



người

nàng,

nói: “Trênngười bôi

cái gì,

thơm

như vậy.”

Nàng

kia liền cười:

“Đổi

hương

phấn

mà thôi.

Nếu Đại nhân thích,

sau này thϊếp chỉ dùng mỗi loại này.”

Chu Thủ Văn cười

ha

ha: “Thật

biết nói chuyện!”

Nói xong,

lại đẩy nữ

tử kia đến

trên ngườihuyện lệnh cao gầy,

bước lên

trước,

cũng ngồi xuống

bên

bàn.

Huyện

lệnh

cao gầy ôm

nữ

nhân

của

mình,

quay đầu

nhìn Chu Thủ Văn

liền

hỏi: “Như

thế

nào,

cũng đã

năm sáu

ngày,

Bình Tân Thế Tử kia vẫn

là không



hành động gì?”

Chu Thủ Văn cầm

bình rượu lên rót cho mình một ly,

nói: “Ban ngày cùng một chỗ với chúng

ta,ban đêm liền ở

trong

biệt viện,

một khắc cũng không ra ngoài.

Ngày

thường dẫn

hắn đi ăn uống cũng không

thấy

hắn

từ chối,

lúc

trước đưa

ba ngàn lượng

bạc cũng là nhận không sai.

Tuy nói đưa nữ nhân qua cũng không

thấy

hắn động cựa,

nhưng đoán chừng chẳng qua là

tuổi chưa

tới,không

biết chỗ

tốt của nữ nhân mà

thôi.”

“Nói như

thế,

Bình Tân Thế Tử này quả

thật chỉ là một

hoàn khố

bình

thường mà

thôi?”

Chúnghuyện lệnh nghe vậy,

đều cười rộ lên.

Chu Thủ Văn cũng mang vẻ đắc ý: “Nhưng mà đối với chúng

ta như vậy cũng

tốt,



tầng quanhệ với Bình Tân Thế Tử này,

ngày sau ở Đế Kinh

bên kia,

chúng

ta cũng dễ dàng nói chuyện.”

“Hặc

hặc,

xem ra Thái

thú đại nhân lên chức đã ở ngay

trước mắt!

Vậy

bọn

ta ở chỗ này chúc mừng đại nhân,

chỉ mong sau khi đại nhân lên chức,

chớ quên chúng

ta mới được!”

Một

huyện lệnh khác vội vàng kính rượu.

Lời này vừa nói

ra,

mấy huyện

lệnh

khác

cũng

vội vàng theo sát, trong

lúc nhất thời lời chúc mừng không dứt bên tai, thẳng đến khi

Chu

Thủ Văn cười đến không ngậm được mồm.

Mà cùng lúc đó,

trong phủ

Thái

thú.

“Tiểu

thư,

người

thật sự

tin vị Thế

tử kia sẽ quay lại?”

Tiểu Trân đứng một

bên,

chân mày nhíu chặt nhìn Liễu Nhi ngồi

trong phòng mặt

trầm như nước,

có chút lo lắng nói: “Không nói đến

hai người kia

hiện

tại ở

biện viện của Thái

thú,

có lẽ là ngày ngày

bị người của Thái

thú giám sát,

khả năng không

thoát

thân nổi —— cho dù

bọn

họ có

thể đi ra,

phủ Thái

thú này canh giữ nghiêm ngặt,

bọn

họ lại không

biết địa

hình

trong phủ,

như

thế nào có

thể

thuận lợi liên lạc với

tiểuthư…”

“Mặc kệ

thế nào,

ta đi một chuyến dù sao cũng không

tổn

thất gì.”

Liễu Nhi chậm rãi rời giường,bình

tĩnh nói: “Nếu như mấy chuyện nhỏ nhặt này mà Bình Tân Thế Tử kia cũng không vượt qua nổi,

để

ta sớm ngày

từ

bỏ ý niệm dựa vào ngoại lực,

lúc đó chẳng phải vô cùng

tốt

hay sao.”

“Tiểu

thư!”

Tiểu Trân nhìn

thấy

từ sau khi Bình Tân Thế Tử kia đến phủ Thái

thú,

Liễu Nhi

trở nên có chút điên rồ,

nước mắt đã muốn

tràn ra rồi,

“Phủ Thái

thú này nhiều người như vậy,

bìnhthường những phu nhân,

di nương kia

thấy

tiểu

thư được sủng ái,

tất cả mọi người đều

hận đến nghiến răng,

chỉ chờ

bắt được sai lầm của

tiểu

thư,

nếu như

tiểu

thư…

Còn nữa,

nếu như Tháithú đột nhiên

trở về —— “

Liễu Nhi

nhìn Tiểu Trân,

nói: “Ta đến

tháng*,

Chu

cẩu

tặc biết



hôm

nay không

làm được

loại

chuyện xấu xa kia với

ta,

đã đến

hẻm Yên Hoa

tìm

hoan

mua vui,

như

thế

nào sẽ bỏ xuống ôn

nhu

hương đếnchỗ

này

của

ta?

Còn

những phu

nhân,

di

nương kia ——

ta

chỉ

cần

cẩn

thận

một

chút

là được

rồi,

ngươi sợ

cái gì

a!”

(*Nguyên văn 葵水 quy thủy: chỉ kỳ kinh nguyệt.)

“Tiểu

thư!”

Tiểu Trân

thấy Liễu Nhi muốn đi ra ngoài,

vừa vội vừa sợ,

đứng ở chỗ cũ

hồi lâu,

dậm chân,

vẫn là vội vã đi

theo.

Một đường

đi tới bên cạnh

hòn

giả sơn ở

hậu viện,

Liễu

Nhi mới dừng bước, quay đầu nhìn Tiểu Trân liền nói: “Ngươi

ra ngoai canh giữ, nếu có

người đến

hắng

một

tiếng

là được rồi.”

Nước

mắt Tiểu Trân đã nhanh chảy xuống rồi: “Tiểu

thư,

chúng

ta vẫn là

nên

trở về đi?

Hơn

nửa đêm ở

chỗ này gặp nam

nhân, nếu

có người

nhìn

thấy,

chính là

có miệng cũng không

nói được a!”

Liễu Nhi

nhìn Tiểu Trân,

thở dài,

đưa

tay ôn

nhu vuốt

tóc

nàng: “Ngươi yên

tâm,

nếu

là xảy

ra

chuyện,một

mình

ta sẽ gánh

toàn bộ.

Trong phòng

ta

còn

chút vàng bạc

trang sức,

nếu

tình

thế không đúng,ngươi

cầm

những

thứ đó

mau

chóng

rời khỏi đây.

Ta

nhất định sẽ không

liên

lụy đến

ngươi.”

Tiểu

Trân

nghe

xong

lời này, tâm nguội lạnh một nửa, nước mắt đã

*tí tách*

lăn xuống:

“Nô

tỳ từ

nhỏ

đã theo hầu hạ

bên cạnh tiểu thư, hôm nay đã

là mười một năm, lâu

như

thế,

chẳng

lẽ nô tỳ

ở trong lòng tiểu thư chỉ

là loại vong ân phụ

nghĩa như

thế,

súc

sinh

ăn cây táo

rào

cây sung sao!”

Liễu

Nhi thấy Tiểu Trân khóc trong

lòng

cũng

khó chịu,

đang

định

mở miệng,

lại nghe thấy phía sau bỗng truyền

đến giọng

nói của nam nhân: “Vị phu

nhân

này

đêm khuya

thanh

vắng

hẹn

ta đến đây

gặp

mặt,

rồi lại chỉ vì

để cho ta

nhìn

thấy

tình

cảnh

chủ tớ tình thâm như

thế

thôi

sao?”

Liễu Nhi giật

mình,

theo bản

năng quay

người

ngẩng đầu

nhìn,

đã

thấy bức

tường

trước

mặt,

một bóng

người

mặc quần áo dạ

hành

nửa

ngồi phía

trên,

người

nọ

nhẹ

nhàng

linh

hoạt

nhảy xuống dưới,rơi xuống

trước

mặt Liễu Nhi

cùng Tiểu Trân,

sau đó

cởi bỏ

che

mặt,

nhìn

hai

người,

thản

nhiên

nói: “Địa

hình

trong phủ Thái

thú

tại

hạ không quen

thuộc

lắm,

hao

tốn

một

chút

thời gian

mới

tìm đượccchỗ,

lại để

cho phu

nhân

chờ

lâu

rồi.”

Khăn

che

hạ xuống

lộ

ra gương

mặt

tuấn

nhã

của

thiếu

niên,

chính

là Lạc Kiêu.

Liễu Nhi

liếc

nhìn Lạc Kiêu,

hạ

người

hành

lễ,

nói: “Là

tiểu

nữ

mạo

miệu định

ngày

hẹn Thế

tử,

Thế

tửhôm

nay



thể đúng giờ

tới đây gặp

mặt,

đã



nể

mặt

tiểu

nữ

lắm

rồi!”

Lạc Kiêu

mỉm

cười,

nói: “Thời gian

cấp bạch,

phu

nhân



chuyện

liền

nói

thẳng.”

Liễu Nhi

nhấp

môi,

ánh

mắt

rồi

lại

cực kỳ kiên định,

nàng

nhìn qua Lạc Kiêu

liền

nói

thẳng: “Tối

naytiểu

nữ

hẹn Thế

tử,

thầm

nghĩ

nói

một

chuyện,

Thế

tử

lần

này

tới đây để

làm gì?”

Lạc Kiêu

cũng không đáp,

chỉ

hỏi

ngược

lại: “Phu

nhân

cho



ta vì sao

mà đến?”

Liễu Nhi

cũng không quanh

co

lòng vòng,

tiến

lên

một bước,

nói: “Vì

lương

thảo,



toàn bộ bách

tínhcủa Thú Châu.

Tiểu

nữ

nói

có vậy

có đúng không?”

Lạc Kiêu không

trả

lời.

“Thái

thú mua lại

toàn

bộ lương

thực của quan phủ chuyển đến nơi khác,

tuy rằng

ta không

biết được

tình

huống cụ

thể,

nhưng dựa vào mấy lời Thái

thú

bình

thường

hay nói,

có khả năng lương

thực kia cất giấu ở

hầm riêng nào đó của gã xung quanh nơi này,”

Liễu Nhi nhìn

thẳng về phía Lạc Kiêu,

nói: “Thái

thú làm giàu

bất nhân*.

bóc lột dân chúng đứng giữa kiếm lời,

khiến

thế nhân khinh

thường.

Nếu Thế

tử cần dùng gì đó,

mời cứ việc nói,

tiểu nữ nguyện ý

trợ Thế

tử một

tay.”

(*Nguyên văn 为富不仁

vi phú bất nhân: làm giàu thường k có nhân đức.)

Lạc Kiêu

hơi

hạ

mắt,

ý

tứ không





cười

nói: “Phu

nhân

này



có ý gì?

Thái

thú

là phu quân

củangươi,

nếu gã



tổn

hại gì,

chắc

hẳn phu

nhân

trôi qua

cũng không được

tốt đẹp.”

Tiểu

Trân

nghe

thấy

lời nói lớn mật

của

tiểu

thư nhà mình, thật sự muốn ngất đi,

nhưng nhìn Lạc

Kiêu, rồi

lại

sợ hắn gây

bất

lợi cho Liễu Nhi, vẫn cứ

chống

đỡ hai chân run rẩy

không dám

đi.

“Tên cẩu

tặc kia cũng xứng?”

Liễu Nhi lẫm liệt nói,

nhưng

trên mặt rồi lại không nén nổi sầu khổ cùng

thù

hận,

“Tên cẩu

tặc kia vì chiếm được

ta,

sai người gϊếŧ cha

ta,

bức mẫu

thân

ta,

đoạt gia sản của

ta,

phá

hư danh dự của

ta!

Ta

hận không

thể ăn

thịt kia,

gặm cốt kia,

gã sao xứng làm phu quân của

ta?”

Lạc Kiêu

nâng

mắt

nhìn Liễu Nhi: “Phu…

ý

của

tiểu

thư

là?”

Liễu Nhi

cố

nén

nước

mắt,

nói: “Lần

này

ta

nguyện ý giúp Thế

tử

một

tay,

chỉ

nguyện sau khi Thế

tử

trở về,



thể

thay

ta,

thay

ngàn vạn dân

chúng Thú Châu

làm

một

chuyện

tốt,

trừ khử

tên súc sinh Chu Thủ Văn

này!

Nếu không,

bằng vào

thân

thể dơ bẩn đến

tột

cùng

này

của

ta,

cho dù

chết,

cũng khôngcách

nào đối

mặt với

cha

mẹ dưới suối vàng!”

Lạc Kiêu

híp

mắt,

qua

hồi

lâu,

nói: “Những

năm qua

tiểu

thư

nhẫn

nhục phụ

trọng*

thật sự

là khổ

cực,chẳng qua



thời gian

còn dài,

không

cần

nói đến sinh

tử vào

lúc

này?”

Dừng

một

chút,

nói: “Ta đã biết được

tâm ý

của

tiểu

thư,

đã

như vậy…

làm phiền

tiểu

thư

thay

tại

hạ

tìm

hiểu

những

lương

thảo kia

rốtcuộc

cất giấu ở

chỗ

nào.”

(*Nhẫn nhục phụ trọng (忍辱负重) Vì trọng trách mà chịu đựng khuất nhục.)

Liễu

Nhi nhíu mày, vội vàng hỏi: “Nếu như ta

tìm được manh mối, ngày sau liên lạc với

người thế

nào?”

Lạc Kiêu

mỉm

cười,

nói: “Ta sẽ

cho

người

nhìn

chằm

chằm vào phủ Thái

thú,

nếu

tiểu

thư



manh

mối gì,

chỉ

cần đặt

một

chậu

hoa

màu đỏ ở

chỗ

này,

đến đêm vào

canh giờ

này,

ta

nhất định đến đây.”

Đưa

tay

lần

nữa đeo

lên khăn

che

mặt: “Còn đám

người Chu

thái

thú kia —— bớt ưu phiền,

Lạc

mỗ dùng

tính

mạng bảo đảm,

Đai Càn

tuyệt sẽ không

chứa

những

loại sâu

một

này.

Chỉ

có điều,

còn phảimong

tiểu

thư

nhẫn

nại

thêm

một khoảng

thời gian

nữa.”

Liễu Nhi

cười

lạnh

một

tiếng,

nói: “Hai

năm

ta

cũng

nhịn được,

còn quan

tâm

mấy

ngày

này sao?”

Bàn

tay giấu

trong ống

tay áo,

mười ngón mảnh khảnh

bởi vì dùng sức mà

trở nên xanh

trắng: “—— Ta muốn

tận mắt nhìn

thấy Chu Thủ Văn chết!”