Tiểu Hầu Gia

Chương 14: Nói chuyện

Lạc Kiêu từ Đông Cung trở

lại

Bình

Tân Hầu phủ đã

là hoàng hôn, kiệu vừa chạm đất, còn chưa ra

khỏi,

liền

nghe

một

trận

tiếng

bước

chân

vội

vã truyền

tới,

đưa tay vén rèm

nhìn

ra ngoài,

chỉ

thấy

quản

sự vẫn luôn đứng canh trước cổng Hầu phủ

vội

vàng

chạy tới,

khom

người

liền

nói:

“Thế

tử gia mau vào

phủ,

Hầu

gia đang chờ Thế tử

tại thư phòng.”

Lạc Kiêu gật đầu,

xen

ra

cũng không

ngạc

nhiên

chút

nào.

Đi

ra khỏi kiệu,

nói với quản sự: “Hiện

tại

ta

cũng

có việc

muốn

nói với phụ

thân,

này

ngược

lại

là vừa vặn.

Đoán

chừng phụ

thânchờ đã

lâu,

chúng

ta đi

thôi.”

Quản

sự đáp vâng, theo sát Lạc

Kiêu

cùng

đi vào phủ.

Còn

chưa đi được vài bước,

vừa

tới

hành

lang,

xa xa

rồi

lại

nhìn

thấy Bạch

thị dẫn

theo Mộc Xuân đang ở đầu kia đi

tới.

Bạch

thị

ngẩng đầu

nhìn

thấy Lạc Kiêu,

lo

lắng

trên

mặt

càng

nhiều,bước

nhanh đến

trước

mặt Lạc Kiêu,

do dự

một

lát,

mở

miệng

hỏi: “Kiêu

nhi,

con

hôm

nay…”

“Mẫu

thân chớ lo lắng.”

Lạc Kiêu rồi lại không

trả lời

thẳng,

chỉ mỉm cười nói một câu,“Chuyện con làm,

trong lòng

tự có chừng mực.

Tất cả giao cho con giải quyết là được rồi.”

Bạch

thị bị

nụ

cười

của Lạc Kiêu

chọc giận: “Khẩu khí

của

con

ngược

lại

thật

lớn!”

Lạc Kiêu nhưng

cũng

không

cãi lại,

chỉ cười nhìn Bạch thị như trước, không

kiêu

ngạo

tự đắc, cũng không hoảng

loạn

sợ hãi, tư

thái

thong dong bình tĩnh, một chút cũng nhìn không ra

ban

ngày

hắn như thế nào

làm

ra một chuyện khó lường.

Bạch

thị

thấy Lạc Kiêu

như vậy,

chính



một

lời

trách

cứ

cũng

nói không

ra.

Một

người

có ánhmắt

thanh

minh đại khí

(*chí khí

lớn)

như vậy,

hẳn

là ý

chí kiên định,



người biết

mình phảilàm gì.

Giống

như phụ

thân

của bà,

đích

huynh

(*anh

ruột)

của bà,

còn

có phu quân

của bà.

Người

như

vậy,

cho dù bà

khích lệ,

cũng

là khuyên

không

nổi.

Thở dài một hơi, nhìn nhi

tử trước

mặt so với

bà đã cao

hơn

một chút,

đưa tay sửa lại

vạt

áo cho hắn: “Phụ thân con

còn

đang

chờ,

mau đi thôi. Ta

lại

bảo phòng

bếp làm cho con

tí chè, đang hâm nóng lại, đợi lát

nữa

con về phòng, ta kêu

Tầm

Đông

đưa qua cho con.”

Lạc Kiêu gật đầu, tạm

biệt

Bạch

thị,

sau

đó mới một

mình

đến

thư phòng.

Trong thư

phòng Bình Tân

hầu

đang

ngồi

đọc sách,

thấy

Lạc Kiêu đã đến, đột

nhiên nâng mắt

lên,

nói

với hắn một câu: “Đã

về rồi!”

Lạc Kiêu tiện tay đóng cửa thư

phòng lại: “Phụ thân.”

Sắc mặt Bình Tân Hầu

cùng

ngày

thường ngược lại không có gì

biến

hóa,

thấy

Lạc Kiêu,

nhàn

nhạt

chỉ cái ghế trước mặt nói: “Ngồi đi. Từ

khi

con đi Đông Cung làm

bạn

đọc cùng Thái tử, hai cha

con

ta rồi lại có

đoạn

thời

gian

không nói

chuyện được với nhau.”

Lạc Kiêu đến

trước

mặt Bình Tân Hầu

ngồi xuống,

cười

nói: “Rõ

ràng

là phụ

thân

công vụ bậnrộn,

bình

thường khó được gặp

mặt

một

lần,

sao

hiện

tại

lại đổ

toàn bộ

lỗi

lên

người

nhi

tử?”

Bình Tân

hầu

cười vang: “Con đây



mới đọc sách bên Thái

tử được

mấy

ngày?

Hôm

nay

cũng biết

trả

treo

rồi

hả?”

Nhìn Lạc Kiêu,

“Có

chỗ dựa

là Thái

tử,

hiện

tại xương

cốt đều

cứng

cáprồi?”

Chủ đề

chính

lúc

này

mới bắt đầu.

Lạc Kiêu hiểu rõ phụ

thân

hắn

đây là muốn lấy

chuyện ban ngày ở Đông Cung hắn đánh chết Vương ma ma

đến để trách móc hắn, mỉm

cười, giả

bộ hồ đồ

nói:

“Lời

này của phụ thân nhi

tử nhưng

nghe

không

hiểu.”

“Ngươi còn nói là nghe không

hiểu sao?”

Bình Tân Hầu

trầm giọng: “Ban ngày

ta ra ngoài,đúng lúc đυ.ng phải một đoàn người Binh Bộ Thị Lang,

bọn

họ

thấy

ta,

nhưng đều khoatrương Bình Tân Hầu phủ

ta đây nuôi ra một nhi lang* vô cùng chính

trực.”

(*儿郎

nam

tử,

nhi

tử.)

Lạc Kiêu rũ mắt

nghe, cũng không đáp lại.

“Hiện

tại mới vào cung được một

tháng,

ngươi vậy mà cũng dám xử lý ‘cây đinh’* Hoàng cung đặt

tại Đông Cung”

Bình Tân Hầu nhìn Lạc Kiêu đè nặng

thanh âm,

nói: “Ngươi

thật đúng là nghé con mới đẻ a!”

(*钉子

nằm vùng.)

“Phụ

thân cho rằng Vương ma ma không đáng chết?”

Lạc Kiêu

trầm mặc một lúc lâu,

bỗng nhiên nâng mắt

hỏi Bình Tân Hầu.

Bình Tân Hầu

nói: “Dĩ

nhiên không

thể

nói không đáng

chết,

chỉ

có điều Vương

ma

ma

này dù sao

cũng



người

của Hoàng

hậu,

nếu

như động,

cũng không

nên động

tại

thời điểm

này.

Tuyrằng Điện

hạ sinh

ra

chính

thống,

nhưng suy

cho

cùng vẫn



cánh không

có gió.

Thời điểm

này không

nể

mặt

mũi

cho Hoàng

hậu

là không

chỗ

nào



lợi.”

“Phụ

thân

thật sự cho rằng Hoàng

hậu sẽ

bởi vì một Vương ma ma mà

trở mặt với Thái

tửtại

thời điểm này?”

Lạc Kiêu

tiếp

tục

hỏi,

trên mặt mang

theo nụ cười

thản nhiên,

dưới mấy lời của Bình Tân Hầu,

bộ dạng lại không có nửa phần

hốt

hoảng.

Bình Tân Hầu

liếc

nhìn đứa

con

trai

trưởng

của

mình,

cau

mày hỏi: “Con

cho

rằng sẽ không?”Hỏi xong

thấy Lạc Kiêu vẫn



một bộ dạng ung dung,

cũng

nở

nụ

cười,

tựa

lưng vào ghế

: “Vậycon

nói cho ta,

con dựa vào

cái gì

cho

rằng Hoàng

hậu sẽ không

trở

mặt.”

“Dĩ nhiên

bởi vì Hoàng

hậu là người

thông minh.”

Lạc Kiêu cong môi đáp.

Bình Tân Hầu

nhìn Lạc Kiêu,

ý bảo

hắn

tiếp

tục.

Lạc Kiêu liền nói: “Triều

đình

hiện

tại phân

chia

phe phái rõ rệt, mấy

vị Hoàng

tử đối với

vị trí ‘Thái tử’ đều là

đưa mắt nhìn chằm chằm, so sánh với

nhau, Thái tử

bệnh

lâu không

khỏi

lại không

có mẫu phi

chăm

sóc,

tính

chất

uy hϊếp ngược

lại biến thành

thấp

nhất.”

“Mà Thái

tử ký danh*

trên danh nghĩa của Hoàng

hậu,

nói ra cũng là con của nàng.

Hoànghậu có

tiếng

hiền đức,

cho dù

trong lòng kiêng kỵ,

nhưng

trên mặt

trừ mấy vị Hoàng

tử còn lại,

vẫn là không

thể nào

bạc đãi Thái

tử,

bằng không danh

tiếng gϊếŧ

hại nhi

tử của Tiên

hậu một khi

truyền đi,

sợ là

thanh danh ngày sau liền khó nghe.”

(*记名 ghi danh,

đăng ký.)

“Chỉ có vậy?”

Bình Tân Hầu

tiếp

tục

hỏi.

“Dĩ nhiên không phải.”

Lạc Kiêu mỉm cười,

“Lời đại

bất kính,

chính là ngày sau Đức Vinh đếbăng

hà,

Thái

tử đăng cơ,

Hoàng

hậu kia cũng có

thể ngồi lên vị

trí Thái

hậu.

Sóng

to gió lớn

bà đều đã

trải qua,

cần gì phải vào lúc này

tự

hủy

tường

thành,

cùng một Thái

tử ‘không sống được

bao lâu’ quá nhiều so đo?”

“Quan

trọng

nhất

là ——”

Lạc Kiêu gằn

từng

chữ,

“Vương

ma

ma kia

là do

con

trượng

tễ,

cho dùtrách

tội,

cũng

chỉ



thể

trách

tội

con

a.

Nhưng

hiện

tại Nam Bắc đều



cường địch,

chính



lúccần

người,

trong

tay phụ

thân

nắm giữ ba

mươi vạn binh

mã,

cho dù kiêng kỵ phụ

thân,



tacũng

tuyệt đối không vào

lúc

này gây khó khăn với Bình Tân Hầu phủ

ta.”

Màu mắt Bình Tân Hầu

trầm xuống: “Tính toán này của ngươi ngược lại là

tuyệt diệu, thế nhưng toàn bộ

Hầu

phủ đều cho ngươi lợi dụng rồi!”

Lạc Kiêu đứng dậy

cúi đầu

thật sâu với Bình Tân Hầu: “Nhi

tử bất

hiếu.

Chỉ

có điều,

với

tưcách

thần

tử

của Điện

hạ,

nhi

tử

như

thế

nào



thể

nhìn

chủ

tử

mang bệnh

chịu

nhục

lại ở

một bên

thờ ơ

lãnh đạm đây?

Kẻ bề

tôi,

quân ưu

thần

lao

(*vua ưu sầu bề

tôi khổ

nhọc),

quân

nhụcthần

tử.

Chuyện

hôm

nay,

mong phụ

thân

tha

thứ.”

“Giỏi cho một ‘quân ưu

thần lao,

quân nhục

thần

tử’!”

Bình Tân Hầu nhìn chằm chằm Lạc Kiêu,

sau đó rồi mới

thở dài một

hơi,

“Con cũng đã chuyển đến chỗ Thái

tử,

còn có

thể đểta nói gì được nữa?

Thôi

thôi

thôi,

tự con rõ ràng

bản

thân đang làm gì là được rồi.”

khoáttay áo,

“Trở về đi.”

“Con đã rõ.”

Lạc Kiêu khom người chào: “Vậy con xin được cáo lui

trước.”

Bình Tân Hầu

nhìn Lạc Kiêu

hành

lễ sau đó đi

thẳng

ra

thư phòng,

trầm

mặc

một

hồi,

đột

nhiênmở

miệng: “Kiêu

nhi!”

Lạc Kiêu quay người

nhìn

Bình

Tân Hầu.

Bình Tân Hầu

cùng Lạc Kiêu

nhìn

nhau,

sau

một

lúc

lâu,

thấp giọng

hỏi: “Vậy bệnh

của Tháitử…”

“Cùng chỉ là nóng lên

bình

thường mà

thôi.”

Lạc Kiêu khẽ cười,

“Khoảng

hai ngày nữa làtốt rồi.”

Nói đến đây,

nhìn

bộ dạng muốn nói lại

thôi của Bình Tân Hầu,

cười càng sâu nói: “Có một số việc,

bằng vào

tai nghe,

nhưng không nhất định là sự

thật.

Phụ

thân người nói có đúng không?”

Bình Tân Hầu

lần

này

chính

là đã

hiểu.

Cười

lắc đầu,

rất

lâu

mới

thở dài

thấp giọng

nói

một

câu: “Suy

cho

cùng

chỉ khổ Thái

tử.”