Đó là về sự thâm tình của một người đàn ông giấu ở trong lòng, cho dù đối mặt với người phụ nữ mình yêu thương. Anh cũng không bao giờ muốn để lộ nửa phần, bởi vì anh quá hiểu Ngôn Dụ, nếu nói cho cô biết, cô sẽ chìm vào trong tự trách.
Giờ đây cô đã quay về rồi, về đến bên cạnh anh, ở nơi mà anh đưa tay ra thì có thể chạm đến.
Lẽ nào thế này còn không đủ ư?
Đủ rồi.
Tưởng Tĩnh Thành thật sự thỏa mãn, cho nên ngay cả lúc ăn cơm, mặt mày cũng mang theo ý cười. Ngôn Dụ ăn cơm rất nghiêm túc, đặc biệt đây còn tính là bữa cơm đầu tiên Tưởng Tĩnh Thành nấu cho cô.
Trước đây tuổi còn nhỏ, cảm thấy bên ngoài náo nhiệt, hai người ở cùng nhau, đi xem phim cũng được, mà đi ăn cũng tốt.
Đều là ở bên ngoài.
Huống hồ lúc đó Ngôn Dụ yêu anh, mới bao tuổi, còn lén lén lút lút giấu trong nhà.
Cho nên dù Tưởng Tĩnh Thành đến nhà cô ăn cơm, hay là cô đến nhà Tưởng Tĩnh Thành ăn cơm, đều biểu hiện nghiêm chỉnh.
Lúc này hai người ngồi đối mặt nhau, anh thấy Ngôn Dụ ăn một chén mỳ không, mở miệng hỏi: "Không thích ăn trứng ốp la?"
Trứng gà trong nhà cũng không nhiều, chỉ còn một cái, thế nhưng cô gái này cũng không động.
Ngôn Dụ lắc đầu, "Không thích."
Anh nghe vậy, vẻ mặt nghiêm túc: "Không được kén ăn."
Ở bộ đội ăn cơm, ngay cả một hạt gạo cũng không được lãng phí, sao sẽ cho phép bạn kén cá chọn canh. Ngôn Dụ quá gầy, bây giờ những lời như con gái tốt thì cân nặng không quá trăm, quả thực là tà thuyết mê hoặc quần chúng. Tưởng Tĩnh Thành hy vọng cô có thể mập thêm chút nữa, như thế mới khiến người yên tâm được.
Ngôn Dụ thấy anh cau mày, cũng không sợ, ngược lại còn cười hi hi gắp trứng ốp la trong chén cho anh.
"Anh tiểu Thành vất vả rồi, ăn nhiều chút nào."
Đến khi cô nói xong, thì nhìn thấy Tưởng Tĩnh Thành liếc mắt nhìn mình, trên mặt mang theo ý cười bỡn cợt. Cô chớp chớp mắt, thì nghe anh hỏi: "Chút vận động như vậy, không sao."
Ông, trong đầu cô đứt phựt, lúc này mới biết nụ cười của Tưởng Tĩnh Thành là có ý gì.
Vất vả mà cô chỉ là nấu cơm, nào phải chỉ gì kia. Quả nhiên đàn ông, cho dù tính tình thế nào, thì riêng tư cũng sẽ đùa bỡn người phụ nữ của mình. Tính cách Tưởng Tĩnh Thành vốn không tính là rất nghiêm chỉnh, lúc trẻ đã lộ ra vẻ lưu manh và tùy tiện không nghiêm túc.
Cũng chính mấy năm này đã tôi luyện tính cách, vẻ thành thục trên người đã che đậy đi vẻ lưu manh kia.
Cô cúi đầu ăn mì, hừ khẽ một tiếng, không tiếp chiêu này của anh.
May mà Tưởng Tĩnh Thành cũng không phải kiểu người lưu manh thật sự, trêu chọc cô gái của anh một chút rồi cũng thôi, lúc này hai người lại yên lặng ăn cơm.
Sau khi ăn xong, Ngôn Dụ chủ động rửa chén, Tưởng Tĩnh Thành về phòng ngủ.
Quả nhiên vừa rồi là di động reo.
Sau khi mở khóa thì nhìn thấy mấy cuộc gọi nhỡ, có cả của Hàn Kinh Dương lẫn Mạnh Tây Nam. Anh tiện tay gọi lại cho Hàn Kinh Dương, lúc bên kia chưa bắt máy, anh đi đến phía sau Ngôn Dụ, đưa tay ôm eo cô gái nhỏ từ sau lưng, vòng eo tinh tế không đầy một nắm tay ẩn trong chiếc đầm rộng rãi.
"Tiểu Thành, ra ngoài uống rượu," âm thanh bên Hàn Kinh Dương hơi ồn, giọng anh ấy nói rất lớn, ngay cả Ngôn Dụ cũng nghe rõ.
"Là tiểu Thành phải không, bảo anh ấy ra ngoài, anh em chúc mừng anh ấy, vậy mà anh ấy chạy trốn mất tiêu," lại có một giọng nói truyền đến, nghe giống là như là giọng Đào Dật, thằng nhóc này vậy mà cũng ở đấy.
Hóa ra đám người này đều là nghe nói hôm nay anh tốt nghiệp, mượn cái cớ này, để tụ tập đây mà.
Kết quả mọi người đều đến, chỉ có nhân vật chính là anh lại không thấy bóng dáng đâu.
Tưởng Tĩnh Thành cười nhẹ: "Các cậu chơi đi, tớ không đi. Có việc."
"Đừng mà, chuyện có quan trọng hơn nữa, còn có thể quan trọng hơn anh em sao," Đào Dật ở bên cạnh đến gần bên điện thoại, nói to, hiển nhiên có hơi bất mãn.
Tưởng Tĩnh Thành mỉm cười khinh thường, trả lời cậu ta rất nhanh: "Quan trọng hơn các cậu nhiều."
Cằm anh đặt trên vai Ngôn Dụ.
Tiếng nước chảy, hai người đối diện nghe thấy đều sững sờ. Đào Dật giống như tỉnh ngộ nói: "Không phải anh đang tắm đấy chứ?"
Mẹ nó, lẽ nào họ đây là gặp phải chuyện phòng the?
"Đầy đầu chỉ có phim đen thôi," anh hừ một tiếng, thẳng thừng cúp máy.
Đào Dật ở đầu dây tức giận, lập tức muốn gọi lại. Kết quả lại bị Hàn Kinh Dương ngăn lại, anh hất cằm về phía bên kia, nhắc nhở: "Cậu đừng tìm chuyện nữa."
Mạnh Tây Nam đang ngồi bên kia, cúi đầu nói chuyện với Hàn Nghiêu.
Vốn Đào Dật còn muốn nói, chuyện này liên quan gì đến Mạnh Tây Nam.
Chợt cậu ta nghĩ lại, đè thấp giọng hỏi: "Không phải anh ấy ở cùng với Ngôn Ngôn đấy chứ?"
Kể từ sau khi Ngôn Dụ trở về, cậu ta đã thấy tiểu Thành không bình thường rồi.
Hàn Kinh Dương an ủi gật đầu: "Cuối cùng cậu cũng có đầu óc rồi đấy."
Đào Dật chợt nổi giận, bôi đen cậu ta cái gì cũng được, nhưng không thể bôi đen IQ cao đến 200 của cậu ta được. Năm đó lúc thi đại học, nếu không phải bố cậu ta ép cậu ta thi trường Quân đội, thì Thanh Hoa Bắc Đại cậu ta còn không phải dễ dàng thi đậu à.
"Fuck, sao mỗi lần anh ấy đều ra tay nhanh vậy chứ."
Hàn Kinh Dương buồn cười nhìn cậu ta, hỏi: "Thế nào, cậu còn có suy nghĩ?"
Đào Dật lắc đầu nguầy ngậy, người đẹp dù tốt, nhưng mạng nhỏ vẫn quan trọng. Nếu cậu ta thật sự dám có suy nghĩ gì không an phận với Ngôn Dụ, thì e rằng tiểu Thành và Tây Nam hai người họ sẽ đánh chết cậu ta.
Bên này Ngôn Dụ cũng đúng lúc rửa chén xong.
Lúc cô úp chén đũa xong, thì Tưởng Tĩnh Thành dựa ở bên cạnh bàn ăn, hai tay vòng trước ngực, nhìn cô. Ngôn Dụ bị anh nhìn chằm chằm, nhịn không được hỏi: "Nhìn em mãi thế làm gì?"
Tưởng Tĩnh Thành khẽ cười, đi tới hôn cô.
Ngôn Dụ bị anh ép dựa vào bên bồn rửa chén.
Đến khi anh buông cô ra, mắt Ngôn Dụ đang nhắm, mí mắt he hé mở, đôi mắt đen láy mang theo ánh nước, mềm mại, nhìn đến nỗi khiến thân dưới của anh lại nổi lên phản ứng.
Cô không nói chuyện, nhưng đôi mắt giống như đang hỏi, sao không hôn tiếp.
Tưởng Tĩnh Thành cúi đầu đặt cằm lêи đỉиɦ đầu cô, có hơi bất đắc dĩ nói: "Nếu hôn tiếp, em lại đốt lửa anh nữa mất."
Anh đây là cấm dục quá lâu, đột nhiên khai trai, nếu không kiềm chế được thì e rằng sẽ dọa đến người trước mặt mất.
"Không sao mà, dù sao em cũng thích."
Vừa nói xong, cô gái trong ngực anh buồn bực nói.
Cả người anh đều bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến run lên.
Trong bếp, ánh đèn màu vàng ấm áp chiếu lên người cô, lúc này cô gái da trắng tóc đen, cứ vậy nhìn chằm chằm anh.
To gan, không thèm che giấu.
Ánh trăng ngoài cửa sổ trêu người, nhưng trong phòng, là cô trêu người hơn.
**
Thứ hai họp sớm, Chu Trác trình bày trọng điểm trong hội nghị, mấy tháng sau phải mở rộng sản phẩm quan trọng. Bởi vì dưới trướng tập đoàn Liên Hợp có không ít thương hiệu, MEQUEEN chỉ là một trong số đó. Huống hồ ngay cả MEQUEEN cũng không chỉ riêng mỗi trang sức, mà còn có cả đồng hồ.
Lúc họp, Ngôn Dụ nhìn Quý Khải Mộ ở đối diện, vẫn dáng vẻ cố nhịn cơn buồn ngủ.
"Đêm qua lại đi Bar?" Sau khi kết thúc hội nghị, cô nhìn cậu ta cau mày hỏi.
Quý Khải Mộ liền lắc đầu, nhưng lại ngáp một cái. Nhìn dáng vẻ này của cậu ta, cô cũng bất đắc dĩ. Thế nhưng Quý Khải Mộ mở miệng nói: "Anh tớ về Mỹ rồi."
Ngôn Dụ rất hờ hững uh một tiếng, nào ngờ Quý Khải Mộ lại cười hì hì nói: "Nhưng tháng sau lại quay lại."
......
"Ngôn Ngôn, nhà cậu có phòng khác không? Tớ cảm thấy khách sạn này hơi không tốt," Quý Khải Mộ làm nũng hỏi, cậu ta đúng là được nuông chiều lớn lên mà.
Ngôn Dụ trừng cậu ta: "Không phải cậu nói khách sạn tiện à?"
"Không tiện chút nào," cậu ta lập tức lắc đầu.
Sao Ngôn Dụ không hiểu ý cậu ta chứ, cô đưa tay giữ cái đầu muốn đến gần của cậu ta, cảnh cáo: "Không được càn quấy, còn có tôi bây giờ có bạn trai rồi."
Quý Khải Mộ: "......"
Giây lát sau, cậu ta nghểnh cô: "Tớ không nghe thấy gì cả, cậu vừa nói gì."
Ngôn Dụ sắp mở miệng, cậu ta lại chạy nhanh như một làn khói.
Cuối tuần này là buổi hòa nhạc của Tống Uyển, nhưng vé bán rất tốt. Nghe nói mở bán không quá ba mươi giây, đã bị giành giật đặt mua sạch. Lúc Ngôn Dụ được gọi về nhà ăn cơm, Tống Uyển còn do dự, rất lâu mới thử dò hỏi: "Ngôn Ngôn, cuối tuần con có việc không?"
Bà nội ở bên cạnh thấy dáng vẻ này của bà, thì chợt cười, nói thẳng với Ngôn Dụ: "Mẹ cháu là muốn hỏi cháu, có thời gian đi xem buổi hòa nhạc của nó không."
Chút tâm tư nhỏ này của Tống Uyển, trực tiếp bị bà cụ vạch trần, nên rất lúng túng.
Ngôn Dụ hơi sửng sốt, gật đầu: "Cuối tuần này con không có việc gì cả ạ."
Tưởng Tĩnh Thành gần đây đến đơn vị mới, vì còn rất nhiều việc phải giao nhận, nên cuối tuần cho dù được nghỉ, anh cũng không rãnh lắm.
"Chỗ mẹ đúng lúc còn hai vé, con dẫn bạn đến xem nhé."
Tống Uyển vui vẻ lấy hai vé đã sớm chuẩn bị ra. Đây là chỗ ngồi ở hàng đầu tiên mà bà bảo trợ lý Tần đặc biệt giữ lại, nghe nói trên mạng hàng đầu tiên đều đã đầu cơ đến mấy ngàn.
Trước đây Tống Uyển còn sẽ biểu diễn trên những tiệc lớn như Xuân Vãn, nhưng mấy năm gần đây thì không còn tham gia những hoạt động công khai này nữa.
Bây giờ các loại tạp kỹ nhiều vô kể, cũng có người liên lạc với trợ lý Tần, muốn mời Tống Uyển tham gia chương trình.
Nhưng chính bà lại không có suy nghĩ này, đều bảo từ chối.
"Ý của mẹ cháu là, tốt nhất là dẫn bạn trai đến xem."
Bà cụ vốn đeo kính lão đọc sách, thế nhưng lúc này lại ngẩng đầu lên giải thích thay cho Tống Uyển, Tống Uyển vội nhỏ giọng kêu: "Mẹ, mẹ đừng gây thêm phiền phức nữa mà."
"Hôm qua không phải con còn hỏi Trọng Khâm, Ngôn Ngôn và thằng bé tiểu Thành thế nào rồi à. Con nói Trọng Khâm nó sao không hiểu những chuyện này chứ, lúc này Ngôn Ngôn đã ở nhà rồi, tự con hỏi nó đi."
Tống Uyển và Ngôn Dụ đều là: "......"
Rất lâu, Tống Uyển mới nhỏ giọng thầm thì: "Còn không phải chính mẹ cũng muốn biết đấy à."
Ngôn Dụ nhìn biểu cảm trên mặt họ, biết họ đều muốn biết. May mà cô cũng không định giấu diếm, khẽ nói: "Bọn con rất tốt."
Một câu rất tốt, làm cho hai người lớn ở đối diện, cười đến vui vẻ.
Bà cụ vỗ vỗ vai cô, hài lòng nói: "Thật không hổ là Ngôn Ngôn của bà nội, giống bà thời trẻ."
"Lúc đó ông nội cháu cũng thế, chỉ thích mỗi bà."
Thấy vẻ tự hào và đắc ý trên mặt bà cụ, Tống Uyển và Ngôn Dụ đều không nhịn được cười khẽ.
**
Cuối tuần, Mạnh Tây Nam lái xe chở Ngôn Dụ. Hôm nay anh hiếm khi mặc quần áo bình thường, nhưng mái tóc cắt cực ngắn, vẫn có thể nhìn ra được dáng vẻ của một người lính.
Đến nhà hát, thì thấy ngay cổng xếp một dãy lẵng hoa ngay ngắn.
Mạnh Tây Nam còn rất vui vẻ nói: "Nhân khí của mẹ mình không tệ nhỉ, còn có fan tặng hoa nữa này."
Ngôn Dụ chỉ chỉ tên phía trên lẵng hoa, Mạnh Tây Nam nhìn kỹ, kí tên chỉ có một chữ: Mạnh.
Mạnh Tây Nam ngạc nhiên, chỉ chỉ chữ kí: "Đây lẽ nào bố tặng?"
"Bên kia là của em tặng," Ngôn Dụ chỉ một dãy đối diện.
Mạnh Tây Nam ngơ ngác hồi lâu, mới nói không nên lời: "Sao mọi người không nói với anh một tiếng thế hả?"
Ngôn Dụ lắc đầu, cảm khái: "Chuyện này, là phải tự giác. Cho nên nói, sinh con trai còn không bằng nuôi chó."
Nói xong, cô đi thẳng vào trong.
Mạnh Tây Nam bị cô ném ở phía sau, trong lòng thật sự không tin, họ cũng quá có tâm cơ đi.