Hữu Phỉ

Chương 148: Chạy trốn đằng trời

Trên vách núi bỗng dưng nứt ra một cái động lớn, Bắc quân không mù, đương nhiên cũng thấy.

Ưng Hà Tòng mang lưu dân chạy về phía mật đạo mở ra, Bắc quân gần đó cũng đuổi theo sát nút.

May mà dầu hỏa của chúng nổ rồi, chỉ cần không có những tên lửa mịt mù trời đất thì bầy rắn của Ưng Hà Tòng có thể phát huy tác dụng. Dưới tiếng sáo của người nuôi rắn, bầy rắn rải rác bên ngoài đám lưu dân bày binh bố trận thành hình mặt quạt chặn bước chân Bắc quân, Dương Cẩn cúi đầu nhìn, nói với Lý Thịnh:

– Buông tay.

Nói xong, y điều chỉnh tư thế rồi tung người nhảy xuống vách núi như tinh tinh, chỉ trong vài lần lên xuống liền vọt tới ngoài bầy rắn, quát với Ưng Hà Tòng:

– Nuôi Rắn, ta chặn hậu, các ngươi đi nhanh lên!

Nếu không phải ba chữ “đi nhanh lên” bị phá âm thì có vẻ rất uy phong.

Lúc này, một phần Bắc quân trong sơn cốc đã rơi vào hỗn loạn, phần còn lại chia làm hai, một nửa bao vây mật đạo tự dưng xuất hiện này, nửa còn lại lao tới hai bên sơn cốc.

Dù là tuyệt đại cao thủ cỡ nào chăng nữa mà bị vây công hết lượt này tới lượt khác cả đêm cũng không khỏi tay yếu chân run, Lý Thịnh có ảo giác như tứ chi không thuộc về mình nữa, đầu óc đều chém tới tê dại, hơi không chú ý liền bị một khối đá làm vấp ngã, không bò dậy được.

Hắn và Chu Phỉ sớm đã bị đợt sóng Bắc quân tách ra, nhất thời không thấy nàng ở đâu, vừa té là mấy chục thanh trường thương và đại đao từ trên đầu ép tới, định ép hắn làm nhân bánh nhàn hạ vĩnh viễn.

Lý Thịnh liều mạng hét to một tiếng, tay cầm cây trường kích không biết nhặt được từ đâu giơ cao quá đỉnh đầu, chống lại “núi đao” đè xuống. Lần đánh trực diện này hắn nghe rõ một tiếng “rắc”, sau đó cánh tay truyền đến cơn đau dữ dội, không biết là bị trật hay bị gãy.

Trận pháp “Bắc Đẩu đổi chiều” có bảy mắt trận, bây giờ đã là mắt thứ năm, khó khăn lắm mới đi đến bước này, sao có thể sắp thành lại bại? Huống hồ cửa mật đạo kia còn chưa đóng, nếu hắn chết ở đây thì các lưu dân đó có vào mật đạo hay không đâu có gì khác biệt, chẳng qua là đổi nơi bị Bắc quân truy sát mà thôi…

Lý Thịnh không biết lấy sức từ đâu ra, một tay ráng chống đám đao trên đỉnh đầu, răng nghiến bật máu, liều mạng đưa tay bị thương sờ vào ngực, lấy ra một viên đạn tín hiệu của 48 trại, run rẩy đưa đến bên miệng, dùng răng cắn kíp nổ, sau đó kề sát mặt đất ném ra ngoài.

Đạn tín hiệu vang lên, dường như đốt từ giữa Bắc quân, tia lửa bắn ra tung tóe.

Cả đám Bắc quân bất ngờ không kịp đề phòng, không ít người căn bản chưa nhìn rõ là thứ gì bay qua đã bị tia lửa cháy trúng, áp lực trên đầu Lý Thịnh phút chốc giảm bớt, hắn nhân cơ hội nghiêng người lăn đi, dùng phương pháp “lấy yếu chống mạnh” đẩy đống đao thương đè trên đỉnh đầu sang bên cạnh, ầm ầm rơi xuống đất.

Lúc này, một tia sáng lóe qua, Lý Thịnh hoa mắt, chợt ngẩng đầu thấy ánh đao Toái Già như vung mực, thanh danh đao truyền thế ấy qua cả đêm mà không dính chút máu dơ, trên đao loáng thoáng ngưng tụ ánh nắng mai vừa ló dạng chảy qua rãnh hội tụ thành một điểm nơi mũi đao rồi bắn ra bốn phương tám hướng.

Vành mắt Lý Thịnh bỗng nóng lên, Chu Phỉ vung vết máu trên tay nói:

– Sao yếu vậy ca? Chỉ biết bắt nạt người nhà thôi à?

Lý Thịnh:

– …

Đầu mũi tên ghim vào vai Chu Phỉ đã be bét máu thịt, toàn thân nàng từ trên xuống dưới thực không có chỗ nào coi được, duy chỉ đôi mắt và mũi đao là không nhiễm một hạt bụi, vẫn sáng ngời, hệt như trong thân thể phàm tục của nàng có một cây đuốc sáng mãi không ngơi nghỉ.

Trước mắt Lý Thịnh tối đen từng đợt, hắn thở dốc mấy hơi, nắm tay Chu Phỉ đứng dậy, nhỏ giọng nói với nàng:

– Nếu huynh đoán không sai, mắt trận kế tiếp chắc là ở đông nam…

Chưa đợi hắn nói xong, Chu Phỉ đột nhiên chen ngang:

– Ca, huynh nói nơi này là cấm địa Tề môn ư?

Hiếm khi nghe từ miệng Chu Phỉ tiếng “ca”, Lý Thịnh chợt có linh cảm chẳng lành, hắn nghe chữ “ca” này luôn không nhịn được nổi da gà toàn thân, vì đi kèm với nó đương nhiên không có chuyện gì tốt.

Lý Thịnh nói:

– Bắc Đẩu đổi chiều đúng là của Tề môn…

– Vậy thì tốt.

Chu Phỉ chợt cười:

– Đã đến cổng cấm địa Tề môn rồi, không vào xem cho rõ thì muội chết không nhắm mắt, cho nên chắc chắn muội sẽ không chết, huynh tin không?

Lý Thịnh giật mình:

– Đợi đã, muội muốn…

Chu Phỉ hất tay hắn ra, nói to:

– Cơ quan thứ sáu ở bên đó sao? Biết rồi!

Nói xong, nàng tung người băng qua đám đông, chạy về hướng “đông nam” ngược lại.

Bắc quân nghe lời này, lập tức phát điên, biết không thể để nàng làm ra vụ đất rung núi chuyển nữa, tức khắc cùng nhau đuổi theo.

Lý Thịnh thất thanh:

– A Phỉ!

Đông Hải Bồng Lai, ánh mặt trời chói mắt lướt qua mặt biển, tiến thẳng vào một viên ngọc đỏ hồng rồi trở nên dịu ấm, chần chừ trong viên ngọc không đi.

Một thanh trường đao giắt ngang đầu gối Tạ Doãn, hắn nhắm mắt ngồi thẳng trên một tảng đá ngầm lớn, từ từ mở mắt.

Lão ngư dân đan lưới đánh cá bên bờ biển lấy tay che nắng, ngẩng đầu nhìn hắn.

– Con luôn nghĩ, thế nào là “sinh không gặp thời”.

Tạ Doãn chợt thình lình lên tiếng.

Vẻ mặt Trần Tuấn Phu không dao động, ông hỏi:

– Thế nào là “sinh không gặp thời”?

– Đều là nhân dân chân lấm tay bùn, bán mặt cho đất bán lưng cho trời, năm thái bình thì mai thê hạc tử (1), hái cúc dưới giậu đông, tự có thú vui dân dã, còn năm loạn lạc thì lang thang trôi giạt, bán con bán cái, ngày ngày được bữa nay lo bữa mai. Không chỉ bá tánh bình dân và giang hồ du hiệp như vậy, mà quan to quý nhân cũng trốn không thoát, người nói xem, sinh trong loạn thế phải chăng vốn dĩ thấp kém hơn sinh trong thái bình thịnh thế?

(1) Mai thê hạc tử: lấy mai làm vợ, hạc làm con, chỉ cuộc sống thanh cao thoát tục.

Lời này nghe như thương cảm thân thế bản thân, Trần Tuấn Phu cười nói:

– Ngày có sáng tối, trăng có tròn khuyết, người có ly hợp, đời đương nhiên cũng có loạn lạc thái bình, sinh ở nơi nào, không do chúng ta quyết định.

Khóe mắt Tạ Doãn hơi cong, nơi đó có một lớp vụn băng li ti, thoạt nhìn rất rạng ngời:

– Vậy người sinh vào trước lúc tảng sáng chắc chắn là may mắn nhất. Cả đời đều nhìn ngày từ từ sáng lên.

Trần Tuấn Phu ngẫm nghĩ, hỏi:

– Con đang nói A Phỉ à?

Tạ Doãn nói:

– Con đang nói chính con.

Hắn nhảy xuống tảng đá ngầm, một tay vén mái tóc dài chưa búi ra phía sau, vẩy đi lớp sương mỏng do hơi nước tụ thành trên người:

– Sư thúc, con nghĩ ra nên khắc tên gì lên thanh đao kia rồi.

Trần Tuấn Phu:

– Tên gì?

Tạ Doãn:

– “Hi Vi.” (2)

(2) Hi vi: Ánh nắng mai yếu ớt.

Trần Tuấn Phu thoạt tiên sững sờ, kế đó kinh ngạc nói:

– Có gì hay đâu, không phải cổ nhân có câu “hận thần quang chi hi vi” (3) sao?

(3) Trích “Quy khứ lai từ” của Đào Uyên Minh, nghĩa: “hận ánh nắng mai yếu ớt”.

– Không có gì đáng hận cả.

Tạ Doãn khoát tay với ông, đầu không ngoảnh lại:

– Đừng không biết đủ.

Tạ Doãn chợt cảm thấy, nếu số mình đã định phải dừng bước nơi đây, cũng đã đủ rồi.

Trong kinh sư phụ đọc có câu “Nhất thiết hữu vi pháp, hữu như mộng huyễn bào ảnh, như mộng diệc như huyễn, như lộ diệc như điện” (4), vậy nếu hồn phách của hắn có thể nhập vào thân đao như các truyền thuyết dân gian kỳ quái thì chẳng phải hắn sẽ thành một hạt “sương mai” mãi mãi bám trên “ánh nắng mai yếu ớt” sao?

(4) Trích “Kinh kim cang”, đại ý là đạo Phật quan niệm tất cả những gì có hình tướng, bị vô thường sanh diệt đều là pháp hữu vi, chúng đều như mộng ảo, như sương, như ánh chớp.

Bám dai như đỉa cũng có thể xem như trường cửu.

Nghĩ đến đây, Tạ Doãn không kìm được vui vẻ, quyết định viết đoạn này trong thư cho Chu Phỉ.

Một mình Chu Phỉ hút đi phần lớn áp lực cho Lý Thịnh, hét câu kia xong, nàng đã ở ngoài mấy trượng, nhiều Bắc quân lúc này mới phản ứng lại, trước sau trái phải chạy đi vây đánh, hòng dùng biển người chắn đường nàng, rất nhanh đã khiến nàng rơi vào bên trong, nửa bước khó đi.

Nhưng binh tướng vây lấy Chu Phỉ cứ như gỗ mục giấy nát, thoạt nhìn cứng rắn bền chắc, nhưng gặp thần binh lợi khí thì chẳng chống được bao lâu đã bị Chu Phỉ đâm thủng hết lớp này đến lớp khác, mũi đao lộ ra, nàng nhìn chằm chằm một mục tiêu nào đó không xa, mí mắt cũng không chớp, ai cản là gϊếŧ hết.

Tướng lĩnh tạm thời của nhánh Bắc quân này toát mồ hôi lạnh trên trán, không dám tới gần Chu Phỉ, chỉ hô to:

– Không ngăn được thì tản ra, đừng tiếc cung tên, bắn chết ả!

Chu Phỉ nghe giọng ông ta, ánh mắt liếc qua như chớp, tướng lĩnh Bắc quân đó bị ánh mắt đầy sát ý của nàng dọa sợ, không kìm được lùi về sau một bước, suýt vấp rễ cây ngã.

Ông ta hoàn hồn, giận không nhịn nổi, quát:

– Ngoan cố chống cự, không biết tốt xấu, bắnnnn… tênnnnn!

Cung tiễn thủ đồng thanh đáp lời, chợt lùi ra một vòng, không thèm đếm xỉa việc ngộ thương người phe mình, tất cả mũi tên theo tiếng hiệu lệnh của cấp trên cùng hướng vào một chỗ, Chu Phỉ xoay người nhảy lên, như một chiếc lá khô xoay tròn trong gió lốc.

Mũi tên chi chít xếp thành một tấm lưới lớn dài một tấc, rộng một tấc giữa không trung, Toái Già chơi hết toàn bộ, sống đao và mũi tên va nhau, như tiếng đá và hạt châu rơi xuống mâm ngọc.

Mũi tên liểng xiểng và Chu Phỉ cùng rơi xuống đất, ngực nàng phập phồng kịch liệt, mồ hôi lạnh nơi thái dương bị hàng mi dày thiếu nữ ngăn cản.

Mí mắt nàng chớp như không chịu nổi gánh nặng, thấy trên lưỡi đao sáng bóng của Toái Già cuối cùng có thêm hai vết xước cạn… mũi đao bị mẻ mất một mảnh nhỏ.

Thần binh vô song, rồi cũng sẽ về nơi cát bụi?

Bộ binh Bắc quân không cho nàng đau lòng bảo đao, nhanh chóng lấp lỗ hổng, đao thương ào ào tiến tới, tay cầm đao của Chu Phỉ chợt căng lên, biết mình sắp thành đèn cạn dầu, không dám cứng rắn chống đỡ nữa, bèn dùng Phù Du trận pháp, gian nan chui ra ngoài từ khe hở Bắc quân.

– Bắn cung! Bắn cung! Đừng để ả chạy!

“Rétttt”, lại thêm một đợt lên dây cung nữa, sau lưng Chu Phỉ cứng đờ, đợt tên thứ hai đã tới.

Lưng nàng đau đớn, toàn thân chợt đổ về trước, hóa ra nàng tránh không kịp, bị một thanh đao trong tay Bắc quân quét qua, sau lưng lập tức trầy xước một mảng. Chu Phỉ không để ý vết thương, lăn tránh ngay tại chỗ, đồng thời Toái Già liên tục chém đùi mấy kẻ to gan chặn đường, dùng Bắc quân bên cạnh không kịp tránh làm lá chắn, lăn lộn liên tục tránh đợt tên thứ hai.

Chu Phỉ lăn mãi tới bên cạnh một bụi cây, vai đập mạnh vào rễ cây ngừng lại, mượn lực nhảy lên, đợt tên thứ ba không cho nàng thở dốc, ép tới trước mặt.

Chu Phỉ hết cách, đành mạnh mẽ đề khí lần nữa, dùng khinh công miễn cưỡng tránh né, ai ngờ lần này nàng thật sự kiệt sức, khí chưa đề lên mà nàng cảm thấy ngực và bụng đau nhức, lục phủ ngũ tạng như bị kéo căng nứt.

Trước mắt Chu Phỉ tối sầm, mùi tanh tanh không thể khống chế trào lên cuống họng, sau đó đùi nàng truyền đến cơn đau dữ dội, một mũi tên sắt bắn xuyên qua bắp đùi nàng, ghim nàng lên cây.

Chu Phỉ theo bản năng chống Toái Già đứng dậy, nhưng đao run rẩy như lá rơi trong gió, da dần rách từ chỗ bị thương, nàng đưa tay sờ muốn nhổ mũi tên ra nhưng trước mắt không nhìn rõ gì cả, mấy lần liền, nàng không thể sờ được đuôi tên.

“Vừa mới khoe khoang, nhanh vậy đã đần mặt ra…” Chu Phỉ mơ màng nghĩ, trong khoảnh khắc ngắn ngủi, nàng như hôn mê, thần hồn thoát khỏi chiến trường tu la trước mắt, bỗng lóe qua một giấc mơ thoáng chốc, trong lúc hoảng hốt, nàng như thấy Tạ Doãn đứng trước mặt, tay cầm một thanh đao dài nhỏ…

Nàng nghĩ: “Đúng rồi, tiểu tử kia còn nợ mình một thanh đao.”

Đột nhiên, Chu Phỉ cảm thấy cả người mình đổ ập xuống, tất cả trước mắt như điên đảo, toàn bộ Bắc quân và mũi tên bị ép tới trước mắt đều đổi hướng, lướt qua người nàng.

Chu Phỉ mới đầu cho là ảo giác, sau đó cả người như bị thứ gì đó va mạnh, đưa ba hồn bảy phách thoát ra của nàng kéo mạnh về cơ thể. Ánh mắt nàng chợt tỉnh táo, phát hiện mình và cây đại thụ phía sau đang đồng thời ngã ngửa lún xuống!

Lý Thịnh đã động cơ quan thứ sáu!

Chu Phỉ có kinh ngạc chứ không có vui mừng, biết nếu nàng ngã theo cái cây này thì sẽ thành cái bánh nhân thịt, bèn vội túm lấy mũi tên ghim nàng vào cây kia.

Tốc độ trụy xuống của nàng càng lúc càng nhanh, Chu Phỉ không biết lấy đâu ra sức, gân xanh trên cổ tay gần như muốn phá tung làn da trắng nhợt, cơn đau toàn thân như tụ lại một chỗ, nàng từng chút từng chút nhổ mũi tên ra ngoài.

Máu theo cổ tay và ống quần tí tách chảy xuống.

Sau một khắc, cây cổ thụ từ nơi cao ầm ầm ngã xuống.

Vào khoảnh khắc nó sắp tiếp đất, Chu Phỉ rời thân cây, dùng chân không bị thương điểm lên thân cây, mượn lực lao nghiêng đi, sau đó rơi xuống đất ngoài mấy thước một cách hiểm hóc, chân mềm nhũn quỳ trên đất.

Lúc này, quanh nàng có vật gì, có âm thanh gì, nàng đều không nhìn thấy, không nghe thấy, người lạnh lẽo từng cơn, tay chân không nghe sai khiến, nhưng nàng không dám ngất, thà chết ngay tại chỗ còn dễ chịu hơn.

Thình lình, một đôi tay nhấc nàng lên, Chu Phỉ giãy giụa theo bản năng, nàng cảm thấy mình đã dùng toàn lực nhưng thực tế chỉ hơi hơi nhúc nhích.

Người đó bế nàng, giọng nói như từ nơi xa xăm quát:

– A Phỉ!

“Hết hồn, hóa ra là Lý bà bà…” Chu Phỉ nghĩ, sau đó tay nàng buông lỏng, Toái Già chợt rời tay, vào khoảnh khắc rơi xuống đất liền vỡ tan.

Lý Thịnh hơi khựng lại, sắp bị nàng dọa chết, run rẩy đưa tay thăm dò hơi thở nàng.

Nhưng lúc này khi cơ quan thứ sáu hạ xuống, trên cửa động cách đó không xa có một tấm cửa đá cũng hạ xuống theo, sắp từ từ đóng lại.

Dương Cẩn canh trước cửa, một tay cầm đại đao, một tay nâng tấm khiên không biết nhặt từ đâu, chắn lối vào cửa động, một người canh giữ, vạn người khó qua, hô lớn với Lý Thịnh:

– Lý huynh! Nhanh lên!

Hơi thở Chu Phỉ quá yếu, Lý Thịnh chưa dò ra được, nhưng không còn lựa chọn nào khác, đành bế nàng chạy vội đi.

Nhưng đông đảo Bắc quân chặn ở cửa sơn động, trong thời gian ngắn hắn căn bản không thể nào xông qua.

Lúc này, một tiếng còi chói tai khiến tai người ta ngứa ngáy vang lên, vô số rắn độc trong sơn động ào ào chui ra, như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, chưa tới ba đến năm trượng đã lăn ra một “quả cầu rắn” cao hơn nửa người, nhắm về phía Bắc quân.

Dương Cẩn mới đầu chưa phản ứng thứ lướt qua mình là gì, sau một lát mới hoàn hồn, mồ hôi lạnh bất giác tuôn đầy người, sợ đến suýt quỳ xuống.

Bắc quân cũng chưa từng gặp “quái vật” bậc này, bị quả cầu rắn kia đυ.ng tách ra một con đường, vừa hay mở đường cho Lý Thịnh.

Sau đó, tiếng sáo của người nuôi rắn chợt vυ't cao, chói gần như phá âm, quả cầu rắn lăn tới giữa đội ngũ Bắc quân, “ầm” nổ tung, vô số rắn độc bay ra bốn phương tám hướng, rơi vào trên mặt, trên người của binh sĩ chung quanh, nhất thời tiếng hét thảm vang lên liên tiếp.

Lý Thịnh cắn răng, khinh công nhanh đến cực hạn, nhắm mắt xuyên qua bầy rắn bay loạn, chỉ cảm thấy trên mặt, trên cổ bị vảy lạnh quét qua mấy lần, may mà trên người họ đều dính thuốc bột của Ưng Hà Tòng nên rắn độc không há miệng công kích.

Dương Cẩn không nhịn nổi nữa, hét lên:

– Ôi điên rồi!

Vẻ mặt Dương Cẩn như đời không còn gì lưu luyến, duỗi cánh tay ra kéo Lý Thịnh và cả mấy con rắn đeo tòn ten trên vai vào cửa sơn động chỉ còn cao đến nửa người, trong lúc đó dường như y sờ trúng một cái đuôi rắn trơn nhẵn, mái tóc chỉ còn một đoạn của y như chỉa hết lên trời, giống một con nhím to bị oan ức.

Liền sau đó, cương đao kẹt cơ quan cửa động vỡ ra, cửa hang đá ầm ầm hạ xuống, nặng nề tách bên trong và bên ngoài.

Mọi người chưa kịp thở phào thì nghe bên ngoài cửa đá truyền đến tiếng vang – Bắc quân muốn tông cửa.

Lý Thịnh chưa kịp ổn định hơi thở, bế Chu Phỉ chưa có ý thức cùng quỳ trên mặt đất, nói chưa lưu loát, chỉ có thể đưa tay chỉ vào giữa cửa đá:

– Cái, cái cuối cùng…

Dương Cẩn ngẩng đầu, nương theo ánh đuốc trong tay người bên cạnh, nhìn thấy vị trí chính giữa trên đỉnh cửa đá có một hình Bắc Đẩu đảo ngược.

Cửa đá vang một tiếng “rầm” to, Bắc quân bắt đầu tông cửa.

Bùn đất bên trên đổ ào ào xuống theo, Dương Cẩn không dám chần chừ, nhảy vọt lên, dùng cả tay chân leo lên cửa đá ở mặt trong, đặt chân ấn lung tung trên hình Bắc Đẩu đổi chiều. Một tiếng động nhỏ vang lên, phía trên bắn ra một ngăn bí mật nhỏ, lộ cơ quan bên trong, Dương Cẩn đóng cơ quan lại, mọi người chỉ cảm thấy mặt đất dưới chân chuyển động, từ từ trầm xuống.

Sơn động mật đạo đột nhiên xuất hiện chậm rãi chìm vào lòng đất, ngay cả lối vào cũng biến mất!

Trong mật đạo chật hẹp u ám, tầm nhìn đột nhiên trở nên rộng rãi, thiếu niên tên Tiểu Hổ giơ cao bó đuốc, thấy dưới chân họ là một chuỗi thềm đá mấy trăm bậc dựa vào vách, thông thẳng xuống lòng đất, dưới lòng đất lại có một hình bát quái khổng lồ có kích cỡ giống sơn cốc trên mặt đất.

Ưng Hà Tòng lẩm bẩm:

– Đây là… cấm địa Tề môn chân chính…