Hữu Phỉ

Chương 71: Cảnh còn người mất

Đám gậy khuấy phân Hành Tẩu Bang đi hết rồi, trận náo nhiệt múa đao múa thương đã kết thúc, Nghê Thường phu nhân nắm chặt áo khoác đỏ trên người, kêu mọi người vào nhà, bà cười nói với Chu Phỉ:

- Lý đại ca dưới suối vàng nếu biết có một truyền nhân như ngươi cũng có thể vui mừng.

Chu Phỉ nghe vậy, lòng không những không vui mà còn sợ, câu “dưới suối vàng nếu biết” lướt qua một lần trong bụng, chột dạ nghĩ: “Ông ấy tối nay sẽ không báo mộng đánh mình chứ?”

Vũ Y ban đều là các tiểu cô nương, Lý Nghiên lại là một người cực kỳ dễ làm thân, rất nhanh đã miệng mồm ton hót hòa mình với mọi người, không biết đã chạy đi đâu mất, Chu Phỉ tìm một vòng cũng không thấy, đành mất hứng, quay về phòng ngồi.

Trận đánh này của nàng nhìn thì có vẻ ung dung thoải mái, kỳ thực có thể nói là tính hết nước hết cái.

Chu Phỉ ròng rã ba ngày không sao chợp mắt, cân nhắc tới lui những điều mà tối nọ Tạ Doãn nói tỉ mỉ với nàng về Đoạn Nhạn Thập Tam Đao, ngày thứ nhất nàng nghĩ Đoạn Nhạn Đao có lẽ có sơ hở.

Ngày thứ hai nàng lại đầy lo lắng xóa hết mọi suy nghĩ trong đầu mình ngày thứ nhất, không cam tâm cũng không muốn thừa nhận rằng Tạ Doãn nói đúng, nàng thực sự không cần mạo hiểm như vậy, thế là nàng thở mạnh một hơi, quyết định từ bỏ. Sau khi có ý nghĩ từ bỏ trong đầu, Chu Phỉ tâm không tạp niệm đi luyện đao của mình suốt một ngày.

Không biết có phải ngày nghĩ gì đêm mơ nấy hay không, khi Chu Phỉ mang theo ý nghĩ về Phá Tuyết Đao mà ngủ, nửa đêm lại mơ thấy nam nhân không rõ mặt kia diễn luyện Phá Tuyết Đao hết lần này đến lần khác giữa trời tuyết lớn_____hóa ra “chỉ dạy một lần” chỉ là lời thoại để tạo bầu không khí!

Bạch y bạch tuyết, từng chiêu từng thức của ông kéo ra cực dài, cực chậm, trường đao trong tay tựa như một bài thiền dài dằng dặc, trong cõi u minh, rất nhiều lời thì thầm nơi mũi đao không cần nói rõ chui thẳng vào tai, vào lục phủ ngũ tạng, thậm chí vào cả linh hồn nàng.

“Những người chúng ta, không gò không bó, không lễ không pháp, không cần lưu danh muôn thuở, không ngại tiếng xấu muôn đời, chỉ cầu không thẹn với trời, không thẹn với đất, không thẹn với mình____”

Ngày thứ ba không đợi đến hừng đông, Chu Phỉ quyết đoán tự lật lọng, đồng thời không biết từ đâu nhảy ra một luồng linh cảm, chặt đứt ý nghĩ nhắm mắt làm liều suy đoán nhược điểm Đoạn Nhạn Đao, thay vào đó là bắt đầu cân nhắc “nếu mình là Dương Cẩn, mình sẽ xuất chiêu thế nào”.

Lần đối phó này của nàng có thể nói là “không theo lẽ thường”, một khi thất thủ thì những biểu diễn trước đó đều sẽ biến thành trò cười, ngược lại càng thêm lúng túng. May mà Chu Phỉ tự cảm thấy mình không sợ lúng túng, cùng lắm thì mất mặt thôi. Thế là sau khi vũ trang mấy tầng da mặt, nàng liền dũng cảm tiến lên.

Mãi đến trước khoảnh khắc Đoạn Nhạn Đao rơi xuống đất, kỳ thực Chu Phỉ vẫn không dám tin làm vậy mà cũng được, ý nghĩ “cao hứng” trong đầu vừa xuất hiện thì bị bất an và hổ thẹn đánh tan, nàng tự nhủ với lòng lần thứ n: “Trở về nhất định phải luyện công phu thật tốt.”

- A Phỉ A Phỉ!

Thế mà có người cứ không biết nhìn sắc mặt, Lý Nghiên ban nãy không biết chạy đi đâu đã tự lao đầu vào lửa giận trên người nàng, không thèm gõ cửa liền trực tiếp nhào tới, cầm cái ấn mã não nhỏ trong tay nhét cho nàng:

- Cái này đẹp quá, ông lão kia rốt cuộc là tiến cống cho ai nhỉ, không chịu nói rõ gì hết hà, tỷ có muốn không? Tỷ không muốn, muội lấy nha!

Chu Phỉ nghe tiếng ồn ào quen thuộc của muội ấy, gân xanh trên trán thi nhau nổi lên, cả bụng ngột ngạt tức khắc có nơi để trút, bèn lạnh mặt tiến vào “phân đoạn tính sổ với Lý Nghiên”, quát muội ấy:

- Ai cho muội chạy loạn? Muội chán sống rồi phải không? Ai cho muội tùy tiện xuống núi hả?

Lý Nghiên vô cùng oan ức mếu môi, dè dặt nhìn Chu Phỉ, lúng túng nói:

- Đại đương gia cho phép…

Chu Phỉ nói không chút suy nghĩ:

- Đầu đại đương gia có phải bị úng nước không?

Lý Nghiên:

- …

Lý Nghiên kinh hãi nhìn Chu Phỉ đã nửa năm không gặp, đồng thời bị lá gan mọc ra của tỷ ấy làm chấn động sâu sắc, nhất thời trợn mắt há mồm, hồi lâu mới lắp ba lắp bắp nói:

- Tỷ tỷ tỷ, tỷ nói đại… đại đương gia…

Chu Phỉ khoát tay vô cùng không kiên nhẫn:

- Trưởng bối nào dẫn muội ra ngoài? Muội bị lạc với họ ở đâu?

Ở trước mặt Vương lão phu nhân, Chu Phỉ là một người vô cùng ngoan ngoãn không lắm lời, bảo gì làm nấy, người khác sắp xếp ổn thỏa, nàng chỉ việc lười biếng, rất giỏi đảm nhiệm nhân vật lâu la.

Ở trước mặt các sư huynh, nàng tương đối thả lỏng hơn, thỉnh thoảng ỷ vào việc họ không tức giận với nàng mà buông vài câu bông đùa xấu xa.

Còn ở trước mặt Tạ Doãn, nàng lại khá tùy tiện, Tạ Doãn là loại bằng hữu có thể chơi chung mỗi ngày, dù biết hắn là Đoan vương gia cũng không thay đổi thái độ tùy ý của nàng dành cho hắn.

Ngô Sở Sở thì xem như bằng hữu nữ cùng tuổi hiếm hoi với nàng, hai người họ cùng trải qua hoạn nạn, có cảm giác thân thiết không nói rõ thành lời, có điều vì Ngô Sở Sở xuất thân tiểu thư khuê các, tuy nhu nhược nhưng lại có phong thái riêng, điều này khiến Chu Phỉ mặc dù xem nàng ấy là bằng hữu nhưng là kiểu bằng hữu nghiêm túc, kiểu thưởng thức của người quân tử, không thoải mái ầm ĩ đánh nhau cãi lộn như nàng và Tạ Doãn.

Bây giờ đối mặt với Lý Nghiên, Chu Phỉ không thể không biến thành một “trưởng bối” tức giận, răn dạy xong, nàng lại rất không quen mà bắt đầu lo nghĩ.

Nghĩ tới chuyện chả ra sao Lý Nghiên làm, Chu Phỉ liền đau cả đầu, nàng nói dăm ba câu, cau mày suy nghĩ, quyết đoán:

- Tìm không được muội chắc là họ gấp điên được, thế này nhé, chúng ta gắng đừng trì hoãn nữa, tỷ đi tìm Nghê Thường phu nhân cáo biệt rồi mau mau hội hợp với họ.

Lý Nghiên nhỏ giọng nói:

- A Phỉ, không cần đâu.

Chu Phỉ không cho phân trần:

- Câm miệng, tỷ quyết định rồi… đợi đã, đây là gì?

Lý Nghiên lấy trong lòng ra một cái túi thơm nhỏ, giải thích với nàng:

- Trong đây có vài hương liệu đặc thù, là Mã thúc___chính là Mã thúc của Tú Sơn Đường ấy___bảo muội mang theo bên mình, nói là lỡ bị lạc mọi người thì họ có thể dùng chó đã qua huấn luyện men theo mùi hương để tìm muội, các vãn bối trong trại chúng ta khi ra ngoài đều đem theo cái này_____

Vẻ mặt Chu Phỉ kinh ngạc không hề che giấu.

- Ủa, tỷ không có à?

Lý Nghiên đầu tiên thấy hơi lạ, sau đó nghĩ lại, gật đầu, nói:

- Ôi, có lẽ họ cảm thấy tỷ tương đối đáng tin, sẽ không chạy loạn í mà.

Chu Phỉ không còn gì để nói___nếu không phải nàng biết Lý Nghiên từ nhỏ thiếu đầu óc thì quả thực sẽ cho rằng muội ấy đang chế nhạo mình.

Ngoài cửa vang lên tiếng cười khẽ, Chu Phỉ ngẩng đầu, thấy Tạ Doãn đang đứng ở chỗ cửa bị Lý Nghiên đẩy ra, Tạ Doãn thấy nàng nhìn sang thì giả vờ giả vịt đưa tay gõ gõ cửa:

- Nghê Thường phu nhân mời cô qua nói chuyện.

Chu Phỉ không biết Nghê Thường phu nhân tìm mình làm gì, từ khi nàng biết ban chủ Vũ Y ban không trẻ như vẻ bề ngoài thì trong lòng có chút tự đa tình thay ngoại tổ phụ, lo rằng đây lại là một tiền bối muốn nàng gọi là “bà ngoại”.

May mà Nghê Thường phu nhân rất thông minh khôn khéo, tạm thời không có ý định điên.

Chu Phỉ được một nữ tử dẫn đường vào trong khuê phòng của Vũ Y ban chủ trên tiểu lâu.

Vừa vào phòng, một làn hương như thấm vào xương cốt phả vào mặt, không phải huân hương trong lư hương mà giống như hương hoa, hương son phấn, hương đặc được lắng đọng nhiều năm hơn, cùng với nhiều loại huân hương pha tạp vào nhau, hòa làm một quanh năm suốt tháng, đã tạo nên lịch sử, thấm sâu vào từng miếng ngói, từng cây cột trong gian phòng này.

Nghiêng nghiêng trên vách là một thanh trọng kiếm, phía trên bỏ trống, xem ra là “chỗ ở cũ” của Vọng Xuân Sơn.

Chu Phỉ tò mò nhìn thanh kiếm kia, nghe một giọng nhẹ nhàng nói:

- Kiếm đó tên “Ẩm Trầm Tuyết”, rèn theo thanh kiếm cũ của Ân Văn Lam, chỉ là năm đó chưa kịp đưa đi thì nghe nói một vị bằng hữu giàu có chất phác ở Bồng Lai đã tặng huynh ấy một giáp một kiếm, ta nghĩ, thần binh của người ta nổi tiếng thiên hạ tốt hơn thanh kiếm rởm của ta không biết bao nhiêu lần nên không đưa đi nữa cho đỡ mất mặt. Ngờ đâu cách biệt không quá hai năm...

Chu Phỉ ngẩn người, chợt hiểu tại sao hành động kɧıêυ ҡɧí©ɧ không phân tốt xấu của Dương Cẩn lại chọc giận Nghê Thường phu nhân, thậm chí khiến bà không tiếc trở mặt cùng Hành Tẩu Bang khó dây dưa.

Nàng dò hỏi:

- Phu nhân biết chuyện năm xưa Bắc đao khiêu chiến Ân đại hiệp sao?

- Bắc đao sớm đã chết già nơi quan ngoại.

Nghê Thường phu nhân vén lớp màn sa xuất hiện, thần sắc nhàn nhạt:

- Trừ Quan lão, những người khác đều không xứng_____đến đây nào, cô bé, nghe họ nói ngươi họ Chu, chẳng lẽ là con của Chu Tồn và Lý Cẩn Dung?

Cái tên “Chu Tồn” này, Chu Phỉ chỉ từng nghe một lần từ miệng Tạ Doãn, cũng giống như Lý Nghiên chưa quen với “Lý Chủy” vậy, nàng cũng cà vỏ mất một lúc mới nhớ ra, vội đáp “vâng”.

- Con cái của tiểu bối cũng lớn thế này rồi.

Nghê Thường phu nhân cảm thán, chợt đưa tay sờ mặt mình, hơi thất thần:

- 48 trại các ngươi vẫn tốt chứ?

- Rất tốt.

Chu Phỉ nghĩ nghĩ, lại hỏi:

- Phu nhân và... ngoại tổ phụ của tôi là bằng hữu sao?

Nghê Thường phu nhân nghe cách xưng hô “ngoại tổ phụ” này thì không kiềm được bật cười, sau đó giải thích với Chu Phỉ vẫn đang ù ù cạc cạc:

- Không có gì, ta cứ nhắm mắt là cảm thấy Lý Chủy vẫn còn là cái dáng vẻ luôn điềm đạm ôn hòa kia, mặc bộ xiêm y cũ giặt đến phai màu, gặp nữ tử sẽ luôn đứng ngoài ba bước, cung kính lễ độ trò chuyện... ta thực không tưởng tượng nổi một đại cô nương gọi huynh ấy “ngoại tổ phụ” sẽ là cảnh tượng thế nào.

Chu Phỉ hơi lúng túng cúi đầu nhìn mũi giày mình, không biết nói tiếp ra sao.

May mà Nghê Thường phu nhân rất khéo ăn nói, phần lớn thời gian Chu Phỉ chỉ cần nghe là được.

Khi vị Vũ Y ban chủ phong hoa tuyệt đại này bắt đầu hồi tưởng về quá khứ, cuối cùng không tránh khỏi hiện ra mấy phần già nua, bà kể mình đã tình cờ gặp Lý Chủy thế nào, kết bạn đồng hành với cả đám bằng hữu ồn ào ra sao, từ bắc xuôi nam, đúng là một câu chuyện cũ kể hoài không hết.

Trước tiên là gϊếŧ Quan Trung ngũ độc ở phủ Sơn Tây, kế đó đại phá trấn Diêm Vương trong rừng hạnh của núi Hoạt Nhân Tử Nhân, dọc đường gặp sơn phỉ hung hăng ngang ngược thì cướp phỉ giúp nghèo, còn từng gặp ông chủ tiêu cục gặp phải đường cùng vung kiếm tự sát, cưỡng ép ủy thác đám người lỗ mãng như họ thay phiên trông nom một đứa trẻ mới mấy tháng tuổi, tay chân luống cuống hộ tống đứa trẻ đi xa ngàn dặm về nhà mẹ, rồi sau đó gặp Sơn Xuyên kiếm, luận võ ở Hành Sơn, say bí tỉ chẳng thèm về...

- Lúc đó hai người họ gây ra động tĩnh quá lớn, không cẩn thận kinh động đến giang hồ địa phương, đúng lúc các đại môn phái đều đến Hành Sơn làm khách, bị tuyết lớn làm mắc kẹt trên núi nhiều ngày, khó khăn lắm tuyết ngừng rơi mới xuống núi, không ngờ gặp phải bọn ta. Ngươi không biết đâu, Ân đại hiệp đường đường là Sơn Xuyên kiếm nhưng gặp đám người đó liền chạy trối chết, hóa ra là đám lão già kia có ý nghĩ kỳ lạ, nhất định phải lập lại kế hoạch “Võ lâm minh” gì gì đó, ép huynh ấy làm minh chủ. Mấy người chúng ta theo huynh ấy chạy tán loạn ở Hành Sơn, kết quả chạy tới đâu cũng bị bắt được, ngươi đoán xem tại sao?

Chu Phỉ nhẹ giọng nói:

- Dưới Hành Sơn có mật đạo.

Nghê Thường phu nhân chợt nghe nàng tiếp lời thì hơi sững sờ, dường như cả người bị mạnh mẽ kéo ra khỏi những hồi ức thiếu nữ, chớp mắt lại trở thành người đứng tuổi không tự nhiên.

Nghê Thường phu nhân khựng lại, sau đó gần như đoan trang vén mớ tóc dài bên thái dương, nở nụ cười dịu dàng mà hàm súc hỏi Chu Phỉ:

- Là mẹ ngươi nói ngươi biết ư?

Hành Sơn bây giờ đã người đi núi vắng, chỉ để lại mật đạo dưới lòng đất phủ bụi tháng năm. Và rồi những hậu bối như họ trong lúc vô tình đã xông vào trong đó, tận mắt chứng kiến kết thúc của hai mươi năm ân oán.

Trong khoảnh khắc, Chu Phỉ đột nhiên chạm đến nỗi bi thương mãnh liệt mà ngày thường nàng không thể nào hiểu được – “cảnh còn người mất”.

“Ẩm Trầm Tuyết” chưa được đưa đi vẫn treo trên vách tường đầy làn hương thơm dịu của Vũ Y ban lánh đời, một giáp một kiếm năm xưa đều đã tan hoang trong âm mưu và tranh đoạt.

Và cả “khách điếm Tam Xuân” đổi chủ không đổi tên, ông chủ và đầu bếp duy nhất lần lượt mất tích, e là không thể kinh doanh tiếp, tiểu nhị vừa lanh lợi vừa lớn mạng kia nên đi đâu kiếm sống đây? Chỗ đó lại do ai tiếp quản... nhưng bất luận thế nào, có lẽ sẽ không gọi nó là “khách điếm Tam Xuân” nữa chứ?

- Người già hỏng miệng trước.

Nghê Thường phu nhân cười tự giễu, hỏi như cố ý lại như vô tình:

- Ngươi học phù du trận ở đâu?

Trong lòng Chu Phỉ nhanh chóng điểm lại đầu đuôi sự việc, cảm thấy không có gì không thể nói, bèn kể lại đơn giản một lần chuyện mình đi nhầm vào sơn cốc của Mộc Tiểu Kiều, dọc đường cứu người.

Đồng thời, nàng vẫn luôn thầm quan sát vẻ mặt Nghê Thường phu nhân, Chu Phỉ phát hiện, khi nàng nhắc tới ba chữ “Mộc Tiểu Kiều” hàng mày nhỏ nhắn thanh tú của bà rõ ràng chau lại. Điều này khiến Chu Phỉ không tự chủ liên tưởng đến vấn đề hôm đó Tạ Doãn hỏi trong hậu viện____năm xưa trong đám người hộ tống kim thượng xuôi nam, phải chăng có một hai “bằng hữu không chính đạo”?

Lúc Tạ Doãn ở sơn cốc của Mộc Tiểu Kiều từng dùng một từ tương tự, khi đó hắn nói là “bằng hữu giang hồ không mấy thể diện”, khi đó Chu Phỉ cho rằng hắn đang trào phúng mỉa mai nhưng về sau nàng phát hiện, thái độ của Tạ Doãn đối với hắc đạo và bạch đạo không mấy khác biệt, chỉ cần người có chút điểm sáng thì thành kiến của hắn nhẹ hơn người bình thường một chút.

Tạ Doãn ám chỉ hai lần, phải chăng trọng điểm của hắn hoàn toàn không phải ở “không chính đạo” hay “không mấy thể diện” mà là ở hai chữ “bằng hữu”?

Nghê Thường phu nhân lại hỏi:

- Vậy xem ra là Lý đại đương gia sai ngươi hộ tống đứa con côi của Ngô tướng quân về 48 trại? Chỉ một mình ngươi?

Chu Phỉ hoàn toàn giấu nhẹm chuyện liên quan đến Ngô Sở Sở_____bao gồm chuyện thả nhóm người Trương sư huynh trong sơn cốc của Mộc Tiểu Kiều, lúc đó Cừu Thiên Cơ như chó điên lùng bắt họ trong thành Hoa Dung khiến Chu Phỉ dù cẩu thả bất cẩn đến mấy cũng không khỏi tiến bộ thêm tí đầu óc.

Tâm tư nàng xoay chuyển, tức khắc lộ vẻ xấu hổ, vờ lỗ mãng nói:

- Tôi là vì... khụ, một vài chuyện, mà bỏ lại người nhà...

Nàng vừa nói vừa đảo mắt tứ tung, giống như ngại mở miệng lắm lắm.

Nghê Thường phu nhân lặng lẽ đánh giá nàng, không biết đã nhìn ra đầu mối gì.