Từ Gia thi được hạng nhất, ông bà Khương quyết định dẫn cậu ra công viên ngoại thành chơi, đồng hành còn có ba người Vệ gia.
Sau khi Hà Mẫn Ngọc biết Từ Gia được hạng nhất, lại tiếc rèn sắt không thành thép giáo huấn Vệ Lăng Dương thêm lần nữa, bảo hắn học tập theo Từ Gia.
Vệ Lăng Dương nghe nói có thể ra công viên chơi liền không để lời dạy bảo của Hà Mẫn Ngọc trong lòng, chỉ một lòng nghĩ tới chuyện đi chơi.
Ngày xuất hành, sau khi dùng xong điểm tâm, ông Khương đổ đầy bình nước cho Từ Gia, lại làm cho cậu một ít bánh quy và đồ ăn vặt, chuẩn bị xong liền ra ngoài.
Ba người xuống lầu, Hà Mẫn Ngọc đã đứng dưới chờ, Vệ Trọng Tề thì ra bãi đỗ xe phía sau tiểu khu lấy xe.
Thời tiết quá nóng, bà Khương sợ Từ Gia phơi nắng nên cho cậu đội mũ rơm được bện từ những sợi gai mỏng, nón hơi rộng, hơn nữa vành nón gần như che mất khuôn mặt nhỏ nhắn của Từ Gia, hơi động một tý nón liền sụp xuống che khuất mắt cậu, rơi vào đường cùng, Từ Gia chỉ có thể dùng tay đỡ nón.
Vệ Lăng Dương thấy cậu lấy tay đỡ vành nón, nhịn không được vui vẻ:
“Cậu đội mũ này trông như ông già ấy.”
“……” Từ Gia cảm thấy cái người này chẳng nói được câu nào hay, mất kiên nhẫn nhìn hắn, sau đó quay mặt chẳng muốn quan tâm.
Vệ Lăng Dương đã quen với việc cậu không thèm nhìn mình, không tức giận tý nào, ngược lại vươn một tay lấy mũ cậu xuống.
Từ Gia bị hành động kɧıêυ ҡɧí©ɧ này của hắn chọc phiền, đang muốn vươn tay đoạt lại, giây sau đó có một chiếc mũ lưỡi trai màu lam đội trên đầu cậu.
Vệ Lăng Dương đoạt lại mũ từ chỗ Từ Gia, thuận tay đội lên đầu mình, rồi chỉnh lại ngay ngắn, cười hì hì nói với Từ Gia:
“Mũ của cậu hơi rộng, cậu lại đây, tôi chỉnh lại giúp cậu.”
Từ Gia đưa tay sờ mũ trên đầu mình, bất động nhìn Vệ Lăng Dương.
“Lại đây nè.” Vệ Lăng Dương thấy cậu không nhúc nhích bèn vươn tay kéo cậu, xoay lưng cậu đối diện mình, giúp cậu chỉnh dây chun sau mũ lưỡi trai cho hợp vòng đầu của Từ Gia, quan sát cậu một lúc rồi nói:
“Có phải tốt hơn nhiều rồi không?”
Từ Gia dịch vành nón, phát hiện không còn rơi xuống nữa, nhịn không được nhếch môi nói với Vệ Lăng Dương:
“Cảm ơn cậu.”
Đây là lần đầu tiên Từ Gia cười với Vệ Lăng Dương kể từ lúc hai người biết nhau tới nay, vì khóe môi cong lên làm cho má trái cậu ịn một cái lúm đồng tiền nhỏ, khi cười lên khóe mắt cong cong, trong đôi ngươi tựa như có muôn vàn vì sao sáng ngời.
Vệ Lăng Dương thấy thế bèn nhịn không được chọc tay lên má lúm đồng tiền của cậu, đến khi ngón tay chạm phải gò má mềm mới kịp nhận ra, thế là vội vàng thu tay về, giấu đầu lòi đuôi nói:
“Vừa rồi trên mặt cậu có con muỗi, tôi đuổi nó đi giúp cậu rồi.”
Từ Gia bị hắn đột nhiên chọt má mình làm sửng sốt, nghe hắn bảo thế liền đưa tay sờ nơi hắn vừa chạm vào:
“Chỗ này ư?”
“Ừa!” Vệ Lăng Dương rướn người, nhân cơ hội chọt thêm phát nữa, “Nó chích cho cậu lõm một lỗ này, ngay đây.”
“……” Từ Gia biết mình có lúm đồng tiền, bấy giờ mới nhận ra hắn đang trêu mình bèn không thèm đáp.
Ngược lại Vệ Lăng Dương đùa đến nghiện, tiếp tục chồm qua nói:
“Cậu cười nữa đi mà.”
“Đồ nhàm chán.” Từ Gia lười phản ứng hắn.
“Tôi cho cậu mượn mũ mà này, cười một cái cho sao đâu?”
“Ờ, cảm ơn cậu.”
“……”
Nhất cử nhất động của hai đứa đều bị Hà Mẫn Ngọc nhìn thấy, thấy con mình không còn hố người ta nữa, cô không khỏi cảm thấy vui mừng, nhìn thoáng ngoài cửa, xe Vệ Trọng Tề đã đến cổng, liền nói với ông bà Khương:
“Thầy cô ơi, Trọng Tề đến rồi, chúng ta qua đó đi.”
“Được.” Bà Khương cười gật đầu, gọi Từ Gia và Vệ Lăng Dương, cả nhóm cùng ra cổng.
Đang đi, Từ Gia đột nhiên ngừng lại, kinh ngạc nhìn về trước, Vệ Lăng Dương đi cạnh cậu cũng ngừng lại theo, lấy làm lạ:
“Cậu sao thế?”
“Sao vậy Gia Gia?” Ông Khương cũng nhận ra cậu khác thường, nhìn theo hướng mắt cậu, thấy hai người đang nói chuyện với bảo vệ cổng tiểu khu cùng chú Trương bên kia, vừa lúc đối phương ngẩng đầu nhìn, có điều không phải nhìn ông mà là nhìn Từ Gia đứng cạnh.
Đó là một quý bà thấp gầy cùng một người phụ nữ trẻ tuổi hơi béo, thân hình không cao, chú Trương đứng cạnh hai người đó vừa thấy nhóm ông Khương đã giơ tay gọi:
“Thầy Khương, nhà thầy có thân thích đến tìm này.”
Thân thích?
Ông bà Khương nhìn nhau đầy ngờ vực, hiển nhiên không rõ thân thích nào tới đây, bỗng Từ Gia lên tiếng:
“…. Là bà nội và cô.”
Bà nội của Từ Gia, cũng chính là mẹ của Từ Chính Lâm, mà người phụ nữ bên cạnh là cô của Từ Gia, em gái Từ Chính Lâm.
Được cậu nhắc mới biết, ông bà Khương phục hồi tinh thần, khó trách họ không nhận ra đối phương, họ cũng chỉ gặp hai lần lúc Khương Yến cùng Từ Chính Lâm hỏi cưới và kết hôn, cách nhiều năm, đương nhiên đã quên diện mạo đối phương như thế nào, thế nhưng không biết vì sao hai người đó đột nhiên tới đây, trước đó cũng không nghe Khương Yến nhắc tới.
Nhớ năm đó lúc Khương Yến và Từ Chính Lâm hỏi cưới, hai nhà nảy sinh mâu thuẫn, trong lòng hai người bỗng dâng lên dự cảm không tốt đối với hai vị khách thình lình xuất hiện này.
Lúc này, bà Từ và Từ Chính Quyên đã đi từ cổng lớn đến trước mặt họ, không để ý tới người khác mà gọi tên Từ Gia trước tiên, Từ Chính Quyên vươn tay muốn kéo Từ Gia, nói với cậu:
“Gia Gia, cô là cô con, sao không gọi? Đây là bà nội con, quên rồi sao?”
Từ Gia tránh tay ả, nhích gần tới cạnh ông Khương, không nói gì.
“Sao thằng bé lại thế này? Thấy người lớn cũng không biết thưa hỏi gì ư?” Bà Từ thấy thế, không hài lòng mà nhìn cậu, bắt bẻ rõ ràng, “Khương Yến không dạy mày biết lễ phép là gì sao?”
“Chờ đã.” Bà Khương thấy mụ nói chuyện với cháu mình như thế, mặc kệ có phải thân thích hay không cũng không vui nổi, “Bà thông gia, tôi là bà ngoại Từ Gia, thằng bé còn nhỏ, bà đừng dọa cháu nó.”
“Chuyện gì cũng phải nói rõ ràng.” Ông Khương cũng lên tiếng, giữ chặt tay Từ Gia, ý bảo cậu đừng sợ.
Hà Mẫn Ngọc không quen người tới nên không tiện mở miệng, đứng im lặng một bên theo dõi kỳ biến.
“Hai vị là ba mẹ của chị dâu phải không? Chào hai vị, tôi là cô của Từ Gia, đã lâu không gặp, nhìn ai cũng lạ mặt.” Từ Chính Quyên mỉm cười tự giới thiệu, mắt nhìn Từ Gia đứng cạnh ông Khương, lại nói với ông bà Khương, “Chúng tôi ngồi xe một đường, thật sự hơi mệt, có phải các vị nên mời chúng tôi về nhà uống chén trà giải khát trước không?”
Lời này quả thật nghe hơi chói, như thể đang trách Khương gia không biết đạo đãi khách, bà Khương nghe xong đã muốn nổi giận, ông Khương bèn giữ chặt bà: “Vậy về nhà trước đi.” Người tới đều là khách, mặc dù là khách không mời mà đến, nhưng người đã đến trước cửa, không lý nào họ lại đuổi đi, hơn nữa đứng gây chuyện ở cửa chỉ khiến tình hình càng thêm xấu hổ.
Bà Khương cũng biết đạo lý, đành hủy bỏ chuyến đi lần này, đoạn nói xin lỗi với Hà Mẫn Ngọc, sau đó dẫn người vào nhà.
Vệ Trọng Tề đứng ngoài cổng chờ họ thấy thế cũng xuống xe, đi sang hỏi Hà Mẫn Ngọc xảy ra chuyện gì.
Hà Mẫn Ngọc kể đầu đuôi cho y nghe một lần, Vệ Trọng Tề hỏi:
“Vậy nhà chúng ta đi trước? Hay lần sau lại đi?”
Dù quan hệ thế nào Hà Mẫn Ngọc cũng không tiện nhúng tay vào chuyện trong nhà người khác, chỉ có thể tối nay qua xem tình hình thế nào, mắt thấy Vệ Trọng Tề hai ngày nữa lại đi công tác, hiếm khi có dịp về đi chơi với Vệ Lăng Dương một chuyến, liền nói:
“Chúng ta đưa Dương Dương đi chơi trước vậy, lần sau em lại dẫn Từ Gia cùng đi.”
“Được.” Vệ Trọng Tề gật đầu, một nhà ba người lái xe rời tiểu khu.
……
Ông Khương đưa bà Từ và Từ Chính Quyên về nhà, pha trà cho hai người, chờ hai người nghỉ ngơi một lát mới hỏi lần này tới vì chuyện gì.
Từ Chính Quyên rề rà uống hết trà trong tay, đặt tách trà lên bàn, lúc này mới đáp:
“Là vầy, lần này tôi và mẹ đến đây chủ yếu để đưa Gia Gia về.”
Từ Gia vốn đang cúi đầu ngồi bên cạnh nghe thế liền ngẩng phắt đầu.
“Cái gì?” Ông bà Khương nghe vậy cũng sửng sốt, nhìn nhau, rồi lại hỏi ả: “Cháu nói nhà cháu muốn đưa Gia Gia về?”
“Đúng vậy.” Từ Chính Quyên thấy họ kinh ngạc cũng không thèm để ý, nói như lẽ đương nhiên, “Gia Gia là cháu của nhà họ Từ, đương nhiên phải đón về.”
“Không phải.” Bà Khương không quan tâm cách giải thích của ả, “Đón về ý là đón về như thế nào? G thị hay Z thị?”
G thị là nơi trước đây Khương Yến và Từ Gia ở, hiện giờ Khương Yến đang chuyển công tác sang B thành, còn Z thị là chỗ ở hiện tại của Từ Chính Lâm, nhưng Z thị rõ ràng không có khả năng, Từ Chính Lâm là một nhân viên nghiên cứu khoa học, thời gian của hắn hầu như đều cống hiến cho phòng thí nghiệm, làm gì có thời gian chăm sóc cho Từ Gia.
“Đương nhiên phải về G thị rồi.” Từ Chính Quyên đáp.
“Nhưng Yến Tử không ở đó, ai chăm sóc cho Từ Gia?” Bà Khương hỏi.
“Không phải có tôi với mẹ ở đó sao? Chúng tôi có thể lo.” Từ Chính Quyên nói, “Trước kia lúc chị dâu bận công việc, Gia Gia ở nhà chúng tôi rất tốt.”
Ả không nhắc tới còn tốt, vừa nói bà Khương liền nhớ trước kia Khương Yến công tác bận rộn, Từ Gia ba tuổi năm ấy do bà Từ chăm sóc, bà Từ và Từ Chính Quyên lo chơi mạt chược cả ngày, để Từ Gia không ai lo đói bụng đến mức đau dạ dày phải vào bệnh viện, tức thì bình tĩnh nói:
“Tôi không đồng ý.”
“Từ Gia là cháu nhà họ Từ chúng tôi, không cần bà phải đồng ý.” Bà Từ vẫn luôn im lặng đột nhiên nói, “Lần này chúng tôi đến đây không phải để thương lượng với mấy người, các người đồng ý hay không chả có vấn đề gì, chúng tôi nhất định phải đưa người đi.”
Mụ nói xong liền lôi Từ Gia đi, Từ Gia vội vàng rụt về sau, ông Khương dang tay che chở cậu, vỗ vai cậu trấn an, sau đó nói với mẹ con họ Từ:
“Gia Gia ở bên này đều do Yến Tử và Từ Chính Lâm đồng ý, trường học cũng lo xong, mấy người cứ vậy mang thằng bé đi sợ rằng không thỏa đáng.”
“Có gì mà không thỏa đáng? Nào có lý cháu mình lại sống cùng ông bà ngoại, vả lại trước đó anh tôi bên kia đã đồng ý, hơn nữa …”‘ Từ Chính Quyên nói tới đây, ý vị thâm trường mỉm cười, “Dù anh hai chị dâu có ly hôn, tên thằng bé cũng đã nằm trên hộ khẩu nhà họ Từ.”
Một câu kia của ả làm ông bà Khương hiểu ra, ngay cả chuyện Khương Yến và Từ Chính Lâm sắp ly hôn cũng biết, sợ rằng đến đây đã có chuẩn bị.
***
Thân thích như lìn =3=