Nằm trên giường bệnh, Kim Băng Vy từ từ mở mắt trong cơn nhức từ đầu truyền tới. Im lặng nhìn trần nhà một lúc, để cho đầu đỡ đau, Kim Băng Vy khẽ cử động cơ thể.
Ừm, vẫn ổn, cứ tưởng phải dùng sức mới cử động được chứ, cơ thể tựa hồ muốn dán chặt trên giường luôn rồi, khớp tay mới động một xíu đã nghe được tiếng khớp, chắc chắn nằm lâu mà không đổi tư thế đây mà.
Ngồi dậy, vươn tay, bẻ cổ, cử động thân một hồi, Kim Băng Vy liền trực tiếp đứng dậy vào nhà vệ sinh.
Nhìn bản thân trong gương một hồi, ngoại trừ sắc mặt có hơi tái nhợt, đầu lại quấn một tầng vải trắng giống lần đầu xuyên qua, thở dài trong lòng, thế nào Bạch gia cũng nhậnít nhất một lời trách móc từ bác sĩ. Tự rửa mặt một chút, sửa soạn đầu tóc một chút, chỉnh chu quần áo một chút, bản thân mình thật tốt rồi lại đi ra ngoài.
Khụ....tại sao cứ có cảm giác.....bản thân sẽ liên kết với cái phòng bệnh này lắm đây.....mong là không phải nhập viện lần nào nữa ==".
Kim Băng Vy nhìn ngó xung quanh một hồi, ngoại trừ cái dĩa trái cây ở trên bàn gỗ cạnh giường bệnh của mình, cô chẳng thấy còn thứ gì có thể nhét vào cái bụng đói, thôi thì ăn tạm trước chờ người tới rồi tính sau.
- Chóp chép.....chẹp... - Bởi vì trong phòng không có ai, nên bản thân Kim Băng Vy thả lỏng một chút, miệng nhai táo, tay cầm điện thoại chơi game, mền ở dưới đầu để gối, còn gối ở dưới chân để gác, người ngoài nhìn vào cô lúc này đủ để giật mình đấy.
Hừm....cô nghĩ có lẽ mình nên ra ngoài xem một chút, chẳng lẽ lại lúc nào cũng ở một chỗ trong một căn phòng thành thành thực thực làm một bệnh nhân sao? Không đời nào, ra ngoài hít thở không khí là tốt nhất, mặc dù cô không chắc ngoài đó có mùi gì khác ngoài mùi thuốc khử trùng.
"Cạch"
Kim Băng Vy he hé liếc mắt nhìn ra bên ngoài cửa, ừm....cũng không có ai hết nhỉ? Nhưng tại sao mình phải quan tâm có người hay không chứ? Chả lẽ lại sợ gặp phải cái người làm mình vô bệnh viện Bạch Chấn Phong kia sao?........Cũng....có lý! Nhưng mà mình nằm viện rồi, anh ta sẽ không dám làm gì đâu, có khi còn chẳng thèm quan tâm đến mình ấy nhỉ? Bây giờ ra ngoài hỏi thăm một chút mình làm sao mà vào bệnh viện trước đã!
Nghĩ vậy, Kim Băng Vy tỉnh táo hẳn, đứng dậy kéo cửa phòng ra, vừa vặn ở sau cánh cửa phòng của cô lại là đại gia đình họ Bạch kia, giống như phản xạ tự nhiên ''Oanh" một tiếng, cô vội vàng mạnh mẽ đóng cửa lại.
- Mẹ ơi... Làm tôi sợ muốn chết... - Kim Băng Vy nhìn đôi chân đang run rẩy của mình, cô thiếu chút nữa là khóc luôn.
Mấy người đó thần thần bí bí ở sau cánh cửa phòng bệnh này chi vậy, lúc mình mở cửa thế mà lại không lên tiếng, có phải là âm mưu đâm lén sau lưng không? Ai đời lại nghĩ mở cửa phòng ra lại gặp một đám người đứng cạnh bên nhìn chằm chằm chứ, trong khi đó sắc mặt còn giống như khỉ ăn ớt, muốn gϊếŧ người a! OMG làm con sợ chết!
Nói nhẹ nhàng, bây giờ sắc mặt của những con người ngoài cửa phòng kia bị hành động của Kim Băng Vy làm cho đen như đít nồi, cảm giác hít thở có thể nói không thông. Không khí thế nhưng có chút ngượng ngập, lại chẳng ai lên tiếng phá vỡ.
Quay lại phía bên trong phòng bệnh, Kim Băng Vy có chút khó xử.
Làm sao đây? Làm gì đây? Bối rối vãi! Cô không phải là cố ý đâu a!
Cái gọi là mỹ nhân, ứng với lấy hoa vì mạo, lấy điểu vì thanh, lấy nguyệt vì thần, lấy ngọc vì cốt, lấy băng tuyết vì phu, lấy thu thủy vì tư, lấy thơ từ vì tâm. Bản thân trước khi xuyên qua là một mỹ nhân, sau khi xuyên cũng là một mỹ nhân. Cô từ nhỏ đã luôn được dạy dỗ xử lý mọi chuyện rất tốt, xuyên không một cái, những thứ này giống như rớt xuống biển, chẳng còn ra dáng mỹ nhân nữa. Lại nói, sống mới 13 năm, còn chưa ra ngoài xã hội quá nhiều đâu, đừng có gây khó dễ cho người khác được không? Tình huống bây giờ...thật là khó xử. Bây giờ có thể biện hộ rằng vì chưa bao giờ bị rơi vào hoàn cảnh này nên cô mới không biết phải làm gì không? Nếu được cô thật sự muốn vứt hết sĩ diện chạy ra ôm chân Bạch gia cầu bọn họ tha mạng cho sự vô phép của mình. T^T
"Cộc cộc"
Đột nhiên cảm nhận sau lưng có va chạm, đồng thời tiếng gõ cửa cũng vang lên. Kim Băng Vy chấn định một cái, xoay người mở cửa.
''Cách"
Cánh cửa được mở to ra, đúng như dự đoán, người gõ cửa là bác sĩ riêng của cô Hoàng Minh Khang, sau lưng anh ta là Bạch gia. Trong lòng lần nữa là chấn định, cô xoay người im lặng lặng lẽ leo lên giường.
Người trong Bạch gia là rất khó hiểu! Rất ghét Kim Băng Vy là cô nhưng khi cô vào viện thì luôn rất đầy đủ mà đến thăm bệnh, rất muốn cô biến khỏi Bạch gia nhưng lại không đuổi cô đi, cô muốn lạnh nhạt xa cách thì không được, mà muốn gần gũi gây thiện cảm liền không xong. Đó là nói chung, còn nói riêng thì...
Bạch Hoàng Lâm - cha của Kim Băng Vy, con gái mình cho dù làm bao nhiêu việc vì mình, thì cũng không có một tia yêu thương nào xuất phát từ ông.
Bạch phu nhân - mẹ kế của Kim Băng Vy, có lẽ vì quá không thích cho nên ấn tượng của Kim Băng Vy về người này đến cái tên cũng không thèm nhớ, nhưng đây lại là người đầu tiên cô được biết đi yêu thương con riêng của chồng mình.
Người tiếp theo là Bạch Chấn Hưng, khụ....người này...nhớ đến cái đêm lần trước...cô miễn ý kiến có được không!
Lại đến Bạch Chấn Phong, cô còn chưa có xử lý vụ làm cô vào viện lần 2 đâu, bị bệnh thì nên tu tâm dưỡng tính tĩnh dưỡng ở bệnh viện đi về nhà gây họa cho người ta làm gì? Cô không muốn nhắc đến, chỉ làm bản thân khó chịu!
Bạch Liên Hoa thì cô chẳng muốn nói nữa, quá rõ ràng rồi, người cũng như tên thôi. (Bạch Liên Hoa có nghĩa là hoa sen trắng, nghĩa bóng dùng để chỉ những cô gái luôn tỏ ra trong sáng, ngây thơ, vô tội).
Người cuối cùng là Bạch Ánh Long, ngày thường an phận thủ thường làm em trai ngoan, nước sông không phạm nước giếng. Cô chưa tiếp xúc, mà có muốn tiếp xúc thì không biết người ta có không.
OMG, ai đó mang cô rời khỏi thế giới này đi, cô muốn quay về, nơi này thật đáng sợ. Cô dần có cảm giác trái đất không an toàn!
Nghĩ nhiều, Kim Băng Vy có chút nhức đầu, tay xoa xoa thái dương, nhìn người trong phòng bệnh của mình.
- Vy nhi, dì có mang theo cháo hoa cho con ăn, tỉnh dậy chắc con cũng đói rồi, ăn chút cháo đi! - Bạch phu nhân tay cầm bì cháo hoa, tính lấy tô mở ra cho cô liền bị cô từ chối.
- Không cần, ăn táo no rồi! -
- Vậy....Vy nhi, sao lúc nãy con vừa thấy bọn ta liền đóng cửa? - Bạch phu nhân tính vốn như vậy, muốn nói gì, đều không vòng vo mà vào thẳng vấn đề.
- A...Là phản xạ tự nhiên đi có được không? Lần sau đi thăm bệnh thì cố gắng đừng hù chết bệnh nhân! - Kim Băng Vy khát nước, liền cầm lấy chai nước trên bàn tu một ngụm.
- Chị Vy, về chuyện của anh Phong, anh ấy không phải cố tình làm như vậy đâu! Anh ấy vốn là ghét ai vào phòng mình, còn cấm người ta đυ.ng vào đồ của của anh ấy. Trong nhà ai cũng biết điều này. Chính là...sao tự nhiên chị lại vào đó chứ? - Bạch Liên Hoa liền một bộ dạng thường ngày đi lên phía trước tiếp tục rèn luyện cho tương lai làm diễn viên sau này.
Kim Băng Vy cô là muốn nhổ nước vào mặt mấy người có được không? Anh ta không cố ý tôi liền nằm viện thêm vài tháng nữa! Bạch Liên Hoa cô nói thật không lý lẽ, làm giống như là Bạch Chấn Phong không có tội, lỗi là do tôi có phải không?
- Cắt! Chuyện người ta không cần cô giải thích! Anh ta không cố ý tôi thừa nhận, anh ta chỉ cố tình thôi! Chuyện thích ghét của anh ta tôi không quan tâm có được không? Không nhắc đến chuyện này nữa, bao giờ thì có thể ra viện? - Kim Băng Vy cô vạn lần cũng không thừa nhận là muốn hỏi bài trước mặt Bạch Liên Hoa đâu! Không bao giờ!
- Con mới được cấp cứu không lâu, sao lại muốn ra viện rồi? Ở đây thêm vài ngày nữa đi, ít ra cũng ở một tuần để tĩnh dưỡng! - Bạch phu nhân lên tiếng.
- Bây giờ xuất viện ngay cũng được, với tình hình của Bạch gia thì có thể về nhà tĩnh dưỡng. Nhưng bây giờ mà xuất viện thì không được tốt, người ngoài nhìn vào còn nói Bạch gia không quan tâm người nhà. - Bạch Hoàng Lâm lên tiếng.
- À...Không phải là như vậy sao? Còn nữa, ba ngày nữa là tôi thi rồi! - Kim Băng Vy nói.
- Chuyện này.....Chị có thể báo với nhà trường một tiếng, sau đó lựa ngày thi lại thôi! - Bạch Liên Hoa.
- Im đi! Cô nghĩ tôi học kịp sao? Cô còn chưa đưa đề ôn tập cho tôi đâu! - Kim Băng Vy lại nói.
- Được rồi, con nghĩ để em ấy xuất viện cũng tốt. Chuyện này đến đây thôi! - Ngoài dự đoán Bạch Chấn Hưng vậy mà lên tiếng giải vây.
Vì thế, Kim Băng Vy nhẹ nhàng được xuất viện lần 2. Về đến Bạch gia, Bạch Liên Hoa liền đưa cô đề ôn tập, trong lúc cô ôn tập Bạch gia cũng báo lại vấn đề nhập viện của cô cho nhà trường, còn bên phía Bạch Chấn Phong thì một hành động để xin lỗi cô cũng không thấy, thôi thì liền trực tiếp bỏ qua cho anh ta đi.
Ngồi trong phòng học được một lúc, ngoài cửa liền có tiếng gõ kèm theo là giọng của Bạch Chấn Hưng.
- Vy, anh vào được không? -
Đầu đổ đầy mồ hôi, Kim Băng Vy không biết bây giờ nên đáp ứng hay không. Chuyện ngày hôm đó cô đã cố tình tránh mặt Bạch Chấn Hưng, bây giờ anh ta tìm đến cửa rồi, không đáp ứng chính là vẫn muốn tránh mặt anh ta, làm vậy có chút..........không cho anh ta mặt mũi.
Còn đáp ứng thì cô chỉ sợ, sợ sự việc hôm đó lại tiếp tục xảy ra.
Nuốt nước miếng một cái, Kim Băng Vy liền đáp:
- Được! -
"Cạch"
Cánh cửa phòng cô nhẹ nhàng mở ra, Bạch Chấn Hưng đi vào. Tâm của Kim Băng Vy đang chấn định, vờ như không quan tâm đến người vừa vào phòng mình, tiếp tục ôn tập.
Bạch Chấn Hưng vào rồi cũng không nói gì, chỉ khép cửa lại rồi đứng đó, im lặng nhìn Kim Băng Vy làm bài tập. Cô đương nhiên khó có thể tập trung mà làm, liền chỉ chỉ chỗ ngồi đối diện bàn học dưới đất mà mình đang ngồi, nói:
- Ngồi xuống đó đi, có chuyện gì thì anh nói mau đi tôi còn học. -
Bạch Chấn Hưng như được lệnh đặc đặc xá, liền tiến lên phía trước ngồi xuống. Ho khẽ một tiếng, cũng không vòng vo mà nói:
- Chuyện hôm đó, là phía anh không đúng, lần này gặp là muốn xin lỗi em. Còn nữa, Chấn Phong cũng muốn xin lỗi em, nhưng em biết đấy, tính nó ngang bướng, nhiều lần muốn nói nhưng em lại luôn lãnh đạm không để ý cho nên không chịu mở miệng. -
Bất ngờ thật, chuyện Bạch Chấn Hưng xin lỗi nằm trong dự đoán cô không nói, nhưng không ngờ Bạch Chấn Phong vậy mà có cái tính cách nhút nhát này a? Gì mà ngang bướng, anh ta là không dám mở miệng đi đúng không?
- Không sao, chuyện của anh ta tôi cũng đã bỏ qua, anh ta xin lỗi hay không cũng chẳng quan trọng. Chính là sao bây giờ anh mới nhận lỗi với tôi vậy? - Kim Băng Vy thắc mắc.
- Không phải em luôn tránh mặt anh sao? Có muốn nói chuyện với em thì em cũng chạy mất rồi. -
Ề.......chuyện này là đúng cô không phản bác được.
- Vậy chuyện này giải quyết xong rồi, anh có thể về phòng mình. - Kim Băng Vy nhấp một ngụm nước cam trên bàn mà Bạch phu nhân đưa tới, tay phẩy phẩy ý bảo Bạch Chấn Hưng rời đi.
Sau khi cô nói, Bạch Chấn Hưng không hề đáp lại, cũng không rời đi, ngồi im như vậy khiến Kim Băng Vy có chút khó hiểu.
- Làm sao nữa vậy? Sao không đi đi? Anh muốn ở đây làm gì nữa? -
Kim Băng Vy cô thực sự mất kiên nhẫn với bọn họ mà, xin lỗi, nhận lỗi gì cũng làm rồi, rời đi đi chứ?
- Chuyện hôm đó, ảnh hưởng đến em như vậy, chuyện của Chấn Phong quá đáng như vậy. Em thật sự không sao mà bỏ qua sao? Không có yêu cầu sao? - Bạch Chấn Hưng nói.
Kim Băng Vy đặt bút trên tay xuống, mày nhăn lại, khó chịu nói:
- Yêu cầu? Tôi có thể đưa ra yêu cầu gì đây? Tôi nói cho anh biết, tôi đã bảo không sao là không sao, anh còn muốn gì nữa? Muốn nhận lỗi, xin lỗi rồi bồi thường cho tôi sao? Xin lỗi chứ dựa vào đâu? Anh cho tôi được lợi ích gì? Bạch Chấn Phong cho tôi được lợi ích gì? Các người được bỏ qua rồi còn không muốn? Vậy muốn tôi phải làm gì nữa đây? - Lời nói của Kim Băng Vy nhẹ nhàng và lạnh nhạt phát ra, khiến cho Bạch Chấn Hưng một phen kinh hoảng.
- Không phải, ý anh không phải thế! -
- Không phải thế? Thế ý là gì? Muốn tôi làm cho Bạch Chấn Phong vào viện cho đỡ tức hay muốn anh vào tù ngồi cho hết tổn thất của tôi? Đừng làm phiền tôi nữa có được không? Lúc tôi lạnh nhạt với các người thì lần lượt đến nói mật ngọt với tôi, lúc tôi muốn gần gũi một chút thì lại xa cách với tôi. Tôi nói thật đấy, các người chẳng có một chút lợi ích gì cả! Đừng làm phiền tôi nữa! Tôi muốn nghỉ ngơi, anh ra ngoài đi! -
Kim Băng Vy đứng dậy đi ra mở cửa, lại phát hiện bên ngoài còn có Bạch Chấn Phong và Bạch Hoàng Lâm đứng bên ngoài, cô mở cửa ra chờ Bạch Chấn Hưng ra ngoài rồi thì liền đóng cửa.
- Đồ điên! -
Rủa một tiếng, Kim Băng Vy dẹp luôn sách vở nhảy lên giường nằm chơi game. Hừ hừ, học khỉ gì chứ, bà mày không có tâm trạng.
Nằm trên giường chơi game, gần đây có game nhập vai mới, cô cũng có chút để ý, cho nên tải về chơi thử trên điện thoại. Đến lúc chọn nhân vật, Kim Băng Vy suy nghĩ một lúc, liền chọn Kiếm Tiên.
Kiếm Tiên là một chức nghiệp xấu hổ, máu thấp, phòng thủ thấp, tấn công thấp, viễn trình vật lý công kích thấp đến đáng thương, thuộc về chức nghiệp vυ' em. Cố tình tiền kỳ thăng cấp còn rất thống khổ, thao tác hậu kỳ cũng khó, bởi vậy có rất ít người chọn nghề nghiệp này. Cô cũng không ngờ game này vậy mà còn cho ra nhân vật này.
NPC thấy cô chọn nghề nghiệp này, giải thích cho cô lại về Kiếm Tiên, hỏi lại cô có muốn chọn lại không? Kim Băng Vy vẫn giữ nguyên ý định, ngoài ra còn chọn giới tính là nam. Tên ID lại còn là Thế Giới Này Hạ Lưu. Khiến cho NPC thật không biết nên nói gì.
Cô chọn nghề nghiệp Kiếm Tiên chỉ là lúc nghĩ tới vô dụng như vậy thì cũng chẳng cần làm gì, nếu có gia nhập tổ đội thì cũng ở đằng sau nạp máu. Lại nói, ở trong game Thần Khí ZN này, Kiếm Tiên là vυ' em, hiệp khách là phòng thủ, chiến thần là sát thủ, đạo sĩ là pháp sư ( tác giả nổ bừa thôi).
Kiếm Tiên vẫn luôn bị coi là một sự tồn tại đáng khinh chỉ có thể trốn đằng sau đồng đội, mặc kệ nói thế nào cũng không ai muốn có quan hệ với những nhân vật này. Cho nên Kim Băng Vy lựa chọn nhân vật này là vì lười, nghĩ cũng chẳng có việc gì làm liền đi ngắm thế giới game vui hơn.
Về phần cái ID, đọc lên là hiểu rồi, thế giới này vạn lần Hạ Lưu! Cô không tin mình sẽ ở đây cả đời, nhất định sẽ trở về!
-------------------------------------------------
Đôi lời tâm sự: Hình như tác giả viết một chương mà đến cả nửa năm mới xong thì phải ~~